Chí Tôn

Quyển 8 - Chương 12: Thiên vận tứ tử (hạ)

Cổ Chân Nhân

28/08/2013

Đi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy cửa ra. Tựa như là một con đường thẳng, lại tựa như một đại quảng trường trong lòng đất.

Hoàn cảnh hắc ám khiến cho bốn người bắt đầu lo sợ, bất an.

- Có ai chiếu sáng được không?

Thanh âm mềm mại của Thiên Vận mang theo một tia hoảng sợ. Ba người còn lại lần lượt lắc đầu.

Bọn họ có thể trốn khỏi sự đuổi giết của bầy thỏ đã là không dễ dàng gì rồi. Hiện tại đều đã là nỏ mạnh hết đà, yêu vật trong tay không chết cũng tổn thương, nào có dư lực mà chiếu sáng? Ngay cả nhóm lửa cũng là chuyện bất khả thi.

- Không còn biện pháp, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.

Hồng Phi bất đắc dĩ nói.

- Có chút kỳ quái, các ngươi không phát hiện ra à? Bầy Thị Huyết Hổ Thỏ kia cũng không đuổi vào bên trong sơn động này!

Thanh Quả chợt nói.

- Có lẽ do sơn động có quá nhiều ngã rẽ…

Thiên Vận không chắc chắn nói.

- Không sơn động này có cổ quái. Quá tối, quả thực là khôn cùng hắc ám.

Bàn Thạch nói.

- Đừng nói nữa, ta sợ.

Thiên Vận vội vàng kêu lên, thân thể co rút lại, trốn ở phía sau lưng Hồng Phi.

Đi thêm chốc lát, bỗng nhiên Bàn Thạch lên tiếng.

- Bên kia có ánh sáng.

Luồng ánh sáng này mù mờ không quá rõ, cho nên ba người khác phải mất một thời gian, mới có thể tìm ra luồng ánh sáng tựa như đom đóm trong đêm kia.



- Đi!

Hồng Phi kích động quát lớn một tiếng, điểm ánh sáng kia tựa như đã thắp sáng trái tim bọn họ.

Ánh sáng càng lúc càng lớn, thời gian trôi qua, dần hình thành nên một cửa động.

- Là lối ra!

Thanh Quả kêu to, dẫn đầu xông ra ngoài.

Một khắc sau nàng ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

- Thanh Quả, sao vậy?

Đám người Hồng Phi lần lượt đi ra, cũng tựa như bị định thân, đóng đinh ở trên mặt đất. Bốn người trợn mắt há hốc mồm. Trước mặt bọn họ, một tòa cung điện hùng vĩ lẳng lặng lơ lửng trên không trung, tỏa ra quang huy rực rỡ, chiếu lên trên mặt bốn vị thiếu niên.

Một luồng minh ngộ trào dâng trong tư tưởng bốn thiếu niên.

- Đây là hình chiếu của Tinh Thánh Điện, rốt cục chúng ta cũng tìm được rồi!

Một khắc sau, bốn thiếu niên bộc phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt.

Bàn Thạch lặng lẽ rơi lệ.

Bọn họ tiến vào thần điện, đập vào mắt bọn họ là tám pho tượng hùng vĩ cao tới mười trượng. Điêu khắc vô cùng sống động, chính là hình tượng cao ngạo, vĩ ngạn của tam hoàng ngũ đế.

Du Hoàng, Thư Hoàng, Nhân Hoàng, Tần Đế, Bạch Đế, Vũ Đế, Long Đế, Linh Đế tám pho tượng cực lớn xếp thành một hàng.

Bốn vị thiếu niên run rẩy vì kích động, nhìn ngắm một hồi, không ngừng thán phục sợ hãi, thẳng cho đến khi cái cổ cảm thấy đau nhức mới đình chỉ. Hồng Phi thở phào một tiếng, quỳ rạp trước pho tượng của Du Hoàng, nhắm mắt, yên lặng cầu nguyện.

Trong tam hoàng ngũ đế hắn bội phục nhất Du Hoàng, sùng bái nhất tinh thần tự do.

Hồng Phi vừa mới hoàn tất cầu xin, pho tượng Du Hoàng chợt bộc phát ra kim quang, một thanh âm khoáng đạt chợt vang lên, khiến cho toàn bộ đại điện đều rung động.



- Hồng Phi, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư?

Chúng thiếu niên triệt để chấn kinh, miệng há lớn đến mức ngay cả một quả trứng vịt cũng có thể đút vừa.

Hồng Phi ngây ngốc một hồi, vội vàng cuồng hỷ dập đầu, hướng pho tượng Du Hoàng quỳ bái.

- Ta nguyện ý! Ta nguyện ý!

Hư không rạn nứt, một chiếc tiên nang bay tới trước mặt Hồng Phi.

Thanh âm Du Hoàng truyền đến.

- Đã là đồ nhi của ta, liền thay ta hành tẩu thiên hạ.

- Nhưng mà sư phụ, những quái vật kia quá mạnh mẽ, Tinh Châu cần người ra tay cứu vớt.

Hồng Phi kêu lớn.

- Thời cơ chưa tới, ngươi mang tin tức ở đây truyền đạt ra bên ngoài. Chúng sinh thành tâm lễ bái chúng ta, sẽ có kỳ duyên ban ân.

Nói xong, kim quang tiêu tán, thánh điện lại khôi phục vẻ tĩnh lặng.

- Đây là... Là tiên nang thượng đẳng, không gian bên trong thực lớn!

Bốn vị thiếu niên chụm đầu xung quanh tiên nang Du Hoàng ban cho Hồng Phi, tất cả miệng há lớn hết cỡ, cuống quít tán thưởng. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy được tiên nang thượng đẳng, bị không gian rộng lớn bên trong tiên nang chấn kinh. Mấu chốt nhất, trong niên nang cũng không có trống rỗng mà chất đầy bảo vật.

Địa sát thạch tệ tràn ngập không gian, thiên cương thạch tệ cũng xếp thành một tòa núi nhỏ.

Tài phú như thế, quả thực là khiến cho chúng thiếu niên hoa cả mắt. Bọn họ chưa từng thấy được một lượng tài phú lớn đến như vậy. Trong đống thạch tệ còn có ba kiện yêu binh đang ngủ say, hai quả trứng yêu thú tuyệt phẩm cộng thêm vài chục kiện ngọc giản.

Hồng Phi lấy ra những ngọc giản này, đọc lướt qua một phen, trên khuôn mặt tràn đầy vui mừng.

Nội dung bên trong ngọc giản này, bao quát thiên thượng địa hạ, bao hàm càn khôn ảo diệu, hoặc là ghi lại vô số tâm đắc ngự yêu.

Nếu đổi lại là Sở Vân sẽ trực tiếp vứt bỏ. Nội dung bên trong ngọc giản mười phần dễ hiểu, căn bản không đáng để vui mừng. Nhưng trong mắt Hồng Phi, đây là bí tịch vô thượng, nếu lưu lạc vào trong Tinh Châu, sẽ khiến cho thế nhân tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook