Quyển 4 - Chương 91: Thư gia đảo phát triển thật lớn (thượng)
Cổ Chân Nhân
27/08/2013
Du Nha chau mày suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh hãi bừng tỉnh:
- Thiên đàn? Ta có nghe nhầm không. Thiếu đảo chủ nắm giữ môn đạo pháp xây dựng thiên đàn?
- Kỳ thực thiên đàn không khác địa đàn nhiều lắm, quả thực ta đã nắm nó trong tay.
Sở Vân gật đầu, thản nhiên thừa nhận. Phương pháp chế tạo thiên đàn, đương nhiên là hắn học được từ cuốn tranh tâm đắc của Vạn Thú Vương.
Trong cuốn tranh của Vạn Thú Vương liệt kê toàn bộ các loại linh quang, trong đó phòng thủ là đứng đầu, không chỉ có bao hàm địa đàn, thiên đàn, thậm chí còn có tinh đàn, thủy đàn... Dựa vào các loại hoàn cảnh địa lý.
Sở Vân liền nói phương pháp chế tạo thiên đàn cho Du Nha.
Du Nha lại càng giật mình:
- Thảo nào thiên đàn dần dần tiêu tán, những nguyên liệu này quả thực rất hiếm có. Bất quá, nếu như Thư gia vận dụng toàn lực, tiến hành thu mua có thể sẽ tìm được. Cứ như vậy, mỗi một tòa thiên đàn trở nên cao ngất ngưởng. Ngược lại chi phí cho mỗi một tòa thiên đàn cơ hồ bằng một phần mười chi phí xây dựng Hỏa Đức thành.
Du Nha tính sơ qua, cũng không khỏi giật mình vì kết quả.
Lúc này, tuy rằng hắn dùng vật liệu xây dựng bằng di tích của hỏa đồng thành, tiết kiệm được 80% chi phí. Thế nhưng cũng có thể thấy được xây dựng thiên đàn quá tốn kém.
Sắc mặt Du Nha hiện lên vẻ khó khắn:
- Không dám giấu thiểu đảo chủ, dùng tài lực của Thư gia xây dựng mật đạo lớn cũng đã rất khó. Nếu như xây dựng thiên đàn cơ hồ tài chính sẽ thiếu hụt. Bỗng chốc thiếu đảo chủ muốn xây dựng tám tòa... Chẳng lẽ thiếu đảo chủ có...
Du Nha nói đến đây bỗng nhiên nghẹn họng trố mắt đứng nhìn. Hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi, Sở Vân nói sẽ xây dựng tám toàn thiên đàn, con số như vậy rõ ràng là có chuẩn bị gì đó.
- Lẽ nào thiếu đảo chủ có tám đầu Kiếp Yêu trong tay?
Hắn trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong tận đáy lòng. Chỉ là vừa thốt lên, hắn liền cảm thấy có chút hối hận.
Chuyện này, rõ ràng có chút ngu ngốc. Sở Vân mới chỉ 15 tuổi, leo lên DỊ Sĩ bảng đã rất vinh hạnh, làm sao có thể có tám đầu Kiếp Yêu?
Cường giả Vương cấp bình thường, bất quá cũng chỉ nắm giữ 6 đầu Kiếp Yêu trăm vạn năm mà thôi.
Sở Vân cười lớn, vỗ vai Du Nha Đại Sư, nhưng cũng không có nói rõ:
- Việc này tạm thời bí mật, mong đại thúc không cần bận tâm đến. Bởi vì ta cũng không biết phương pháp này có thể làm được hay không. Nếu như thất bại, vậy thật mất mặt. Ta nghĩ xây dựng trước để tránh họa về sau, vậy
cũng tốt.
- Thiếu đảo chủ nói cũng rất có lý.
Du Nha liên tục chớp mắt, hắn nghe ngữ khí của Sở Vân, biết rằng Sở Vân đã có phương pháp và đã nắm chắc thành công.
Trong lòng hắn lại càng chấn động. Tốc độ phát triển của Sở Vân đã vượt quá sức tường tượng của hắn. Hắn phát hiện chính mình không thể nhìn thấu được vị thiếu niên này.
- Xem ra chuyến đi Dao Sơn quốc, thu hoạch của thiếu đảo chủ rất lớn, khó có thể tường tượng ra. Bây giờ ta cảm thấy thật may mắn, trước kia đã lựa chọn lưu lại Thư gia đảo. Bằng không đâu có được nhiều bản luyện binh chép tay như vậy, cũng sẽ không có nhiều tài liệu để ta sử dụng luyện binh. Nghĩ lại, đại thúc ta thật có rất nhiều tiện nghi. Ta sẽ dùng hai viên Thiên Linh Chân Tâm Đan để đổi lại những thứ này.
Du Nha Đại Sư thở dài một hơi, có chút cảm khái.
- Lời này của đại thúc quá khách khí rồi, bây giờ chúng ta có gì phải nhắc tới thiệt hơn? Đại thúc là đại sư luyện binh, giống như một thế lực nhỏ của Thư gia đảo chúng ta, muốn tìm còn chẳng được. Đại thúc đã cống hiến cho Thư gia đảo chúng ta bao nhiêu thứ? Cho dù là quân sự hay tài chính, cũng đều là công lao của người. Nghiêm túc mà nói, ta còn phải cảm tạ đại thúc.
Sở Vân xúc động nói ra những lời trong tận đáy lòng.
Tầm ảnh hưởng của Du Nha Đại Sư không có gì là lạ. Một vị đại sư luyện binh nhất định được Mông Nguyên Quốc, Giang Hán Quốc thập phần coi trọng, có duyên mời được một vị, quốc chủ sẽ vui vẻ tiệc tùng cả tuần.
Trên Thư gia đảo luôn có Du Nha đảm nhiệm nhiệm vụ nghiên cứu, không biết bao nhiêu việc được giảm bót, không biết tốc độ phát triển tăng nhanh gấp bao nhiêu lần.
- Thiếu đảo chủ...
Du Nha Đại Sư bị ngữ khí thành khẩn của Sở Vân cảm hóa, hai mắt đều đỏ hoe.
- Thiếu đảo chủ, thuở nhỏ ta đã phiêu bạt không nơi nương tựa, từ trong đáy lòng ta đã coi Thư gia đảo là nhà của chính mình. Cho dù cám dỗ hay uy hiếp gì đó, khi các người chưa đuổi ta đi, đời này ta cũng sẽ ở lại đây không bao giờ rời đi.
Trên đời này rất nhiều người thêu hoa trên gấm, nhưng rất ít người giúp người trong khi gặp nạn.
Du Nha Đại Sư trong thời gian khổ cực quen biết Sở Vân và đã được Sở Vân trợ giúp. Chẩng khác nào đưa than giúp hắn sưởi trong ngày tuyết rơi, tình nghĩa này được các hán tử trọng tình trọng nghĩa luôn nhớ mãi trong lòng, suốt đời không quên.
“Cùng là ta may mắn gặp được Du Nha Đại Sư. Lần này cũng không có gì để lo lấng nữa, chiến thuyền của Thư gia ta đã đều được Du Nha Đại Sư từng bước tu sửa triệt để.”
Sau khi tán gẫu một hồi, Sở Vân rời khỏi Hỏa Đức thành.
Hắn vẫn còn ẩn chứa tình cảm lâng lâng trong lòng, đi dạo trên đảo. Mọi thứ trước mắt đều đã thay đổi, vui sướng hướng tới sự phát triển sáng lạn.
Thư gia đảo vốn có một thành và ba thôn, hiện nay Thư gia thành phồn vinh gấp nhiều lần so với lúc trước. Trong ba thôn, làng chài Hàm Diêm đã phát triển thành thôn trấn. Nơi đây Sở Vân có ấn tượng rất sâu sắc, trước kia hắn từng sinh sống ở nơi này, vốn định rời nhưng bọn người lão Hồng Thương ngăn lại.
Bây giờ quay lại làng chài này, phát hiện rất nhiều hình ảnh quen thuộc đã thay đổi rất nhiều. Không khỏi cảm thán một tiếng, người còn nhưng cảnh đã mất.
Hắn lại đi tới làng chài Hẻm Rượu (Tửu Tao), ở đây vốn có quy mô tương tự làng chài Hàm Diêm, hiện nay cũng đã phát triển mạnh hình thành thôn trấn.
Mà thôn Tiễn Sơn trong ba thôn là thôn duy nhất xây dựng pháo đài nhỏ. Hình thành tấm lá chắn của Hỏa Đức thành, có tầm ảnh hưởng quân sự rất quan trọng.
- Việc này không chỉ cảm tạ Du Nha Đại Sư mà còn một người quan trọng khác đó chính là Nhan Khuyết. Nhờ sự sắp xếp của hắn nên Thư gia đảo mới có thể phát triển lớn và nhanh như vậy.
Trong lòng Sở Vân cảm khái, quả thực Nhan Khuyết là người có tài trong việc đối nội.
Tại kiếp trước Nhan Khuyết nổi danh trên DỊ Sĩ bảng, nhân tài thực thụ xứng đáng với danh hiệu đại thần nông nghiệp của Giang Hán Quốc. Hôm nay gặp được Sở Vân trên Thư gia đảo, tuổi nhỏ quyền cao, cộng thêm tôi luyện có thể nói đạt được thành tựu rất xuất sắc.
- Thiên đàn? Ta có nghe nhầm không. Thiếu đảo chủ nắm giữ môn đạo pháp xây dựng thiên đàn?
- Kỳ thực thiên đàn không khác địa đàn nhiều lắm, quả thực ta đã nắm nó trong tay.
Sở Vân gật đầu, thản nhiên thừa nhận. Phương pháp chế tạo thiên đàn, đương nhiên là hắn học được từ cuốn tranh tâm đắc của Vạn Thú Vương.
Trong cuốn tranh của Vạn Thú Vương liệt kê toàn bộ các loại linh quang, trong đó phòng thủ là đứng đầu, không chỉ có bao hàm địa đàn, thiên đàn, thậm chí còn có tinh đàn, thủy đàn... Dựa vào các loại hoàn cảnh địa lý.
Sở Vân liền nói phương pháp chế tạo thiên đàn cho Du Nha.
Du Nha lại càng giật mình:
- Thảo nào thiên đàn dần dần tiêu tán, những nguyên liệu này quả thực rất hiếm có. Bất quá, nếu như Thư gia vận dụng toàn lực, tiến hành thu mua có thể sẽ tìm được. Cứ như vậy, mỗi một tòa thiên đàn trở nên cao ngất ngưởng. Ngược lại chi phí cho mỗi một tòa thiên đàn cơ hồ bằng một phần mười chi phí xây dựng Hỏa Đức thành.
Du Nha tính sơ qua, cũng không khỏi giật mình vì kết quả.
Lúc này, tuy rằng hắn dùng vật liệu xây dựng bằng di tích của hỏa đồng thành, tiết kiệm được 80% chi phí. Thế nhưng cũng có thể thấy được xây dựng thiên đàn quá tốn kém.
Sắc mặt Du Nha hiện lên vẻ khó khắn:
- Không dám giấu thiểu đảo chủ, dùng tài lực của Thư gia xây dựng mật đạo lớn cũng đã rất khó. Nếu như xây dựng thiên đàn cơ hồ tài chính sẽ thiếu hụt. Bỗng chốc thiếu đảo chủ muốn xây dựng tám tòa... Chẳng lẽ thiếu đảo chủ có...
Du Nha nói đến đây bỗng nhiên nghẹn họng trố mắt đứng nhìn. Hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi, Sở Vân nói sẽ xây dựng tám toàn thiên đàn, con số như vậy rõ ràng là có chuẩn bị gì đó.
- Lẽ nào thiếu đảo chủ có tám đầu Kiếp Yêu trong tay?
Hắn trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong tận đáy lòng. Chỉ là vừa thốt lên, hắn liền cảm thấy có chút hối hận.
Chuyện này, rõ ràng có chút ngu ngốc. Sở Vân mới chỉ 15 tuổi, leo lên DỊ Sĩ bảng đã rất vinh hạnh, làm sao có thể có tám đầu Kiếp Yêu?
Cường giả Vương cấp bình thường, bất quá cũng chỉ nắm giữ 6 đầu Kiếp Yêu trăm vạn năm mà thôi.
Sở Vân cười lớn, vỗ vai Du Nha Đại Sư, nhưng cũng không có nói rõ:
- Việc này tạm thời bí mật, mong đại thúc không cần bận tâm đến. Bởi vì ta cũng không biết phương pháp này có thể làm được hay không. Nếu như thất bại, vậy thật mất mặt. Ta nghĩ xây dựng trước để tránh họa về sau, vậy
cũng tốt.
- Thiếu đảo chủ nói cũng rất có lý.
Du Nha liên tục chớp mắt, hắn nghe ngữ khí của Sở Vân, biết rằng Sở Vân đã có phương pháp và đã nắm chắc thành công.
Trong lòng hắn lại càng chấn động. Tốc độ phát triển của Sở Vân đã vượt quá sức tường tượng của hắn. Hắn phát hiện chính mình không thể nhìn thấu được vị thiếu niên này.
- Xem ra chuyến đi Dao Sơn quốc, thu hoạch của thiếu đảo chủ rất lớn, khó có thể tường tượng ra. Bây giờ ta cảm thấy thật may mắn, trước kia đã lựa chọn lưu lại Thư gia đảo. Bằng không đâu có được nhiều bản luyện binh chép tay như vậy, cũng sẽ không có nhiều tài liệu để ta sử dụng luyện binh. Nghĩ lại, đại thúc ta thật có rất nhiều tiện nghi. Ta sẽ dùng hai viên Thiên Linh Chân Tâm Đan để đổi lại những thứ này.
Du Nha Đại Sư thở dài một hơi, có chút cảm khái.
- Lời này của đại thúc quá khách khí rồi, bây giờ chúng ta có gì phải nhắc tới thiệt hơn? Đại thúc là đại sư luyện binh, giống như một thế lực nhỏ của Thư gia đảo chúng ta, muốn tìm còn chẳng được. Đại thúc đã cống hiến cho Thư gia đảo chúng ta bao nhiêu thứ? Cho dù là quân sự hay tài chính, cũng đều là công lao của người. Nghiêm túc mà nói, ta còn phải cảm tạ đại thúc.
Sở Vân xúc động nói ra những lời trong tận đáy lòng.
Tầm ảnh hưởng của Du Nha Đại Sư không có gì là lạ. Một vị đại sư luyện binh nhất định được Mông Nguyên Quốc, Giang Hán Quốc thập phần coi trọng, có duyên mời được một vị, quốc chủ sẽ vui vẻ tiệc tùng cả tuần.
Trên Thư gia đảo luôn có Du Nha đảm nhiệm nhiệm vụ nghiên cứu, không biết bao nhiêu việc được giảm bót, không biết tốc độ phát triển tăng nhanh gấp bao nhiêu lần.
- Thiếu đảo chủ...
Du Nha Đại Sư bị ngữ khí thành khẩn của Sở Vân cảm hóa, hai mắt đều đỏ hoe.
- Thiếu đảo chủ, thuở nhỏ ta đã phiêu bạt không nơi nương tựa, từ trong đáy lòng ta đã coi Thư gia đảo là nhà của chính mình. Cho dù cám dỗ hay uy hiếp gì đó, khi các người chưa đuổi ta đi, đời này ta cũng sẽ ở lại đây không bao giờ rời đi.
Trên đời này rất nhiều người thêu hoa trên gấm, nhưng rất ít người giúp người trong khi gặp nạn.
Du Nha Đại Sư trong thời gian khổ cực quen biết Sở Vân và đã được Sở Vân trợ giúp. Chẩng khác nào đưa than giúp hắn sưởi trong ngày tuyết rơi, tình nghĩa này được các hán tử trọng tình trọng nghĩa luôn nhớ mãi trong lòng, suốt đời không quên.
“Cùng là ta may mắn gặp được Du Nha Đại Sư. Lần này cũng không có gì để lo lấng nữa, chiến thuyền của Thư gia ta đã đều được Du Nha Đại Sư từng bước tu sửa triệt để.”
Sau khi tán gẫu một hồi, Sở Vân rời khỏi Hỏa Đức thành.
Hắn vẫn còn ẩn chứa tình cảm lâng lâng trong lòng, đi dạo trên đảo. Mọi thứ trước mắt đều đã thay đổi, vui sướng hướng tới sự phát triển sáng lạn.
Thư gia đảo vốn có một thành và ba thôn, hiện nay Thư gia thành phồn vinh gấp nhiều lần so với lúc trước. Trong ba thôn, làng chài Hàm Diêm đã phát triển thành thôn trấn. Nơi đây Sở Vân có ấn tượng rất sâu sắc, trước kia hắn từng sinh sống ở nơi này, vốn định rời nhưng bọn người lão Hồng Thương ngăn lại.
Bây giờ quay lại làng chài này, phát hiện rất nhiều hình ảnh quen thuộc đã thay đổi rất nhiều. Không khỏi cảm thán một tiếng, người còn nhưng cảnh đã mất.
Hắn lại đi tới làng chài Hẻm Rượu (Tửu Tao), ở đây vốn có quy mô tương tự làng chài Hàm Diêm, hiện nay cũng đã phát triển mạnh hình thành thôn trấn.
Mà thôn Tiễn Sơn trong ba thôn là thôn duy nhất xây dựng pháo đài nhỏ. Hình thành tấm lá chắn của Hỏa Đức thành, có tầm ảnh hưởng quân sự rất quan trọng.
- Việc này không chỉ cảm tạ Du Nha Đại Sư mà còn một người quan trọng khác đó chính là Nhan Khuyết. Nhờ sự sắp xếp của hắn nên Thư gia đảo mới có thể phát triển lớn và nhanh như vậy.
Trong lòng Sở Vân cảm khái, quả thực Nhan Khuyết là người có tài trong việc đối nội.
Tại kiếp trước Nhan Khuyết nổi danh trên DỊ Sĩ bảng, nhân tài thực thụ xứng đáng với danh hiệu đại thần nông nghiệp của Giang Hán Quốc. Hôm nay gặp được Sở Vân trên Thư gia đảo, tuổi nhỏ quyền cao, cộng thêm tôi luyện có thể nói đạt được thành tựu rất xuất sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.