Quyển 7 - Chương 4: Tiến vào Đan Châu (hạ)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Quái Tiên vội vàng nói:
- Công tử anh minh, làm như thế cực kỳ ổn thỏa.
̀m!
Đang nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh thật lớn truyền tới.
Ngay sau đó đất rung núi chuyển, sóng khí do cự thú gầm rống ào ào cuốn đến, làm dấy lên từng trận cuồng phong khiến cây rừng phải lung lay.
Hồng Thường tiên tử bước lên ngọn cây, dõi mắt nhìn ra xa, thông báo:
- Chuyện gì thế? Dường như có ngự yêu sư đang đánh nhau.
Sở Vân nghe xong, lập tức cảm thấy hứng thú, nói:
- Tốt quá, bây giờ chúng ta đi xem ngự yêu sư ở Đan Châu này chiến đấu có gì khác. Biết người biết ta thì mới bách chiến bách thắng. Cực Lạc Tiên Phi đương nhiên do Sở Vân dẫn đầu, đồng thời Quái Tiên do thực lực giảm xuống rất nhiều, nên cũng chỉ có thể dựa vào Sở Vân.
Vì vậy, đoàn người liền lặng lẽ đi tới, chậm rãi tiếp cận chiến trường.
Tình hình chiến đấu khá kịch liệt.
Một bên là nhóm ngự yêu sư, bên còn lại là một con cự thú cao tới ba trượng. Thân hình nó như gấu đen, nhưng toàn thân lại mọc đầy lông màu xanh, bốn móng vuốt sắc bén mạnh mẽ, mỗi lần xuất kích, đều dồn nén không khí, chém ra sóng khí cường liệt.
Miệng mở rộng đến mức kinh người. Giống miệng của mãng xà, to như chậu máu.
Bên trong có răng sắc nhọn, lấp lóe hàn quang. Trên đỉnh đầu của nó có một cặp sừng cong màu nâu đen. Giống như có bộ rể cây cực lớn quấn quanh trên đầu nó.
Gừ!
Cự thú bỗng nhiên há miệng phun ra một luồng lửa màu xanh. Một ngự yêu sư né tránh không kịp, bị ngọn lửa màu xanh quét trúng, lập tức thất khiếu bốc khói.
Trong thoáng chốc liền biến thành một người cỏ, biến thành một thể với tự nhiên.
Nhìn thấy tình cảnh này, một vị nữ ngự yêu sư ở phía sau lập tức lên tiếng nhắc nhở:
- Cẩn thận Thảo Mãng Lục Hỏa của Thảo Mãng Sơn Hùng Thú.
Lúc này bọn người Sở Vân mới biết, thì ra con cự thú này gọi là Thảo Mãng Sơn Hùng Thú.
- Quả là có chút khác biệt.
Sở Vân nhìn con cự thú này, trong lòng lập tức có ý muốn thu phục, hắn thận trọng quan sát, một lát sau liền biết con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này, tuy chỉ có tu vi Linh Yêu đỉnh phong, nhưng tuyệt đối là yêu thú tuyệt phẩm song hành mộc và độc.
Nếu thu phục được, kiên trì bồi dưỡng, truyền cho nguyên tinh Tiên Thiên, thăng cấp lên Kiếp Yêu, càng thích hợp làm trận nhãn cho thế giới tiên nang hơn rất nhiều so với yêu vật Tiên Thiên.
- Ừm, đúng là có chút khác biệt. Cô gái này tuổi trẻ, tóc mai như mây, chân mày như lá liễu, mắt như vầng trăng, môi đỏ răng trắng. Toàn thân mặc bộ quần áo vàng nhạt, như hoa vàng chớm nở. Mặc dù là đang chiến đấu nhưng cũng vô cùng khả ái.
Bên cạnh, Hồng Thường tiên tử bỗng nhiên nói một tràng như vậy, sau đó cười lên ha hả.
Ban đầu Sở Vân còn có chút ngơ ngác không hiểu, nhưng khi ánh mắt đảo qua, nhìn thấy thiếu nữ ngự yêu sư lúc nãy vừa lên tiếng nhắc nhở, thì lúc này mới chợt hiểu ra:
- Nàng nói cái gì? Ta nói là con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này.
Thì ra Hồng Thường tiên tử là hiểu lầm là nữ tử kia là tự đối tượng mà mình tán thưởng.
Phi Dương tiên tử đứng bên cạnh cũng che miệng cười nói:
- Được rồi. Sở Vân công tử hà tất phải che dấu, có câu “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Rất hiển nhiên, vị nữ tử này là đối tượng trọng yếu phải bảo vệ của bọn họ, mặc dù đang chiến đấu kịch liệt như vậy, bên cạnh thiếu nữ vẫn luôn có hai người bảo vệ. Nếu Sở Vân công tử có thể bắt được vị thiếu nữ này, tuyệt đối sẽ trợ giúp rất nhiều cho hành trình Đan Châu.
- Công tử anh minh, làm như thế cực kỳ ổn thỏa.
̀m!
Đang nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh thật lớn truyền tới.
Ngay sau đó đất rung núi chuyển, sóng khí do cự thú gầm rống ào ào cuốn đến, làm dấy lên từng trận cuồng phong khiến cây rừng phải lung lay.
Hồng Thường tiên tử bước lên ngọn cây, dõi mắt nhìn ra xa, thông báo:
- Chuyện gì thế? Dường như có ngự yêu sư đang đánh nhau.
Sở Vân nghe xong, lập tức cảm thấy hứng thú, nói:
- Tốt quá, bây giờ chúng ta đi xem ngự yêu sư ở Đan Châu này chiến đấu có gì khác. Biết người biết ta thì mới bách chiến bách thắng. Cực Lạc Tiên Phi đương nhiên do Sở Vân dẫn đầu, đồng thời Quái Tiên do thực lực giảm xuống rất nhiều, nên cũng chỉ có thể dựa vào Sở Vân.
Vì vậy, đoàn người liền lặng lẽ đi tới, chậm rãi tiếp cận chiến trường.
Tình hình chiến đấu khá kịch liệt.
Một bên là nhóm ngự yêu sư, bên còn lại là một con cự thú cao tới ba trượng. Thân hình nó như gấu đen, nhưng toàn thân lại mọc đầy lông màu xanh, bốn móng vuốt sắc bén mạnh mẽ, mỗi lần xuất kích, đều dồn nén không khí, chém ra sóng khí cường liệt.
Miệng mở rộng đến mức kinh người. Giống miệng của mãng xà, to như chậu máu.
Bên trong có răng sắc nhọn, lấp lóe hàn quang. Trên đỉnh đầu của nó có một cặp sừng cong màu nâu đen. Giống như có bộ rể cây cực lớn quấn quanh trên đầu nó.
Gừ!
Cự thú bỗng nhiên há miệng phun ra một luồng lửa màu xanh. Một ngự yêu sư né tránh không kịp, bị ngọn lửa màu xanh quét trúng, lập tức thất khiếu bốc khói.
Trong thoáng chốc liền biến thành một người cỏ, biến thành một thể với tự nhiên.
Nhìn thấy tình cảnh này, một vị nữ ngự yêu sư ở phía sau lập tức lên tiếng nhắc nhở:
- Cẩn thận Thảo Mãng Lục Hỏa của Thảo Mãng Sơn Hùng Thú.
Lúc này bọn người Sở Vân mới biết, thì ra con cự thú này gọi là Thảo Mãng Sơn Hùng Thú.
- Quả là có chút khác biệt.
Sở Vân nhìn con cự thú này, trong lòng lập tức có ý muốn thu phục, hắn thận trọng quan sát, một lát sau liền biết con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này, tuy chỉ có tu vi Linh Yêu đỉnh phong, nhưng tuyệt đối là yêu thú tuyệt phẩm song hành mộc và độc.
Nếu thu phục được, kiên trì bồi dưỡng, truyền cho nguyên tinh Tiên Thiên, thăng cấp lên Kiếp Yêu, càng thích hợp làm trận nhãn cho thế giới tiên nang hơn rất nhiều so với yêu vật Tiên Thiên.
- Ừm, đúng là có chút khác biệt. Cô gái này tuổi trẻ, tóc mai như mây, chân mày như lá liễu, mắt như vầng trăng, môi đỏ răng trắng. Toàn thân mặc bộ quần áo vàng nhạt, như hoa vàng chớm nở. Mặc dù là đang chiến đấu nhưng cũng vô cùng khả ái.
Bên cạnh, Hồng Thường tiên tử bỗng nhiên nói một tràng như vậy, sau đó cười lên ha hả.
Ban đầu Sở Vân còn có chút ngơ ngác không hiểu, nhưng khi ánh mắt đảo qua, nhìn thấy thiếu nữ ngự yêu sư lúc nãy vừa lên tiếng nhắc nhở, thì lúc này mới chợt hiểu ra:
- Nàng nói cái gì? Ta nói là con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú này.
Thì ra Hồng Thường tiên tử là hiểu lầm là nữ tử kia là tự đối tượng mà mình tán thưởng.
Phi Dương tiên tử đứng bên cạnh cũng che miệng cười nói:
- Được rồi. Sở Vân công tử hà tất phải che dấu, có câu “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Rất hiển nhiên, vị nữ tử này là đối tượng trọng yếu phải bảo vệ của bọn họ, mặc dù đang chiến đấu kịch liệt như vậy, bên cạnh thiếu nữ vẫn luôn có hai người bảo vệ. Nếu Sở Vân công tử có thể bắt được vị thiếu nữ này, tuyệt đối sẽ trợ giúp rất nhiều cho hành trình Đan Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.