Chí Tôn

Quyển 4 - Chương 134: Trảm Cuồng Sư (hạ)

Cổ Chân Nhân

27/08/2013

Trong tiếng nổ vang trời, đồng thời song long tan biến. Kim quang đột nhiên biến mắt, đao mang cũng bống nhiên ngừng phát.

- Ngươi có thể chống đỡ được một kích này của ta?

Cuồng Sư kinh ngạc, lại một lần nữa vượt qua dự tính của hắn.

- Thực sự ngươi mới chỉ có mười lăm tuổi?

- Tuổi tác không có ý nghĩa gì. Kim Long Thôn Nhật Đao của ngươi là Linh Yêu có tu vi đỉnh phong, Túy Tuyết Đao của ta cũng vậy. Ngươi có đao pháp đại thành, chỉ một bước nữa đạt tới mức xuất thần nhập hóa. Ta cũng vậy. Tiếp chiêu đi, Tuyết Nguyệt Thiên Trùng!

Sở Vân khẽ hô lên một tiếng, thoáng chốc thân đao sáng như tuyết, khiến kẻ khác không dám trực tiếp nhìn vào. Hắn mạnh mẽ chém xuống, ánh đao phát ra, khí thế tận trời, chỉ trong chốc lát đao khí kết thành một hình bán nguyệt trải rộng khoảng năm trượng.

Đao khí điên cuồng phát ra, mang theo tiếng nổ long trời nở đất, xuyên thấu không trung, mạnh mẽ chém về phía Cuồng Sư.

- Hừ! E là ngươi không đủ sức, Đại Luân Kim Nhật Trảm!

Mái tóc vàng của Cuồng Sư dựng ngược, như thiên thần hàng lâm, hai tay hắn nắm chặt chuôi đao, thúc dục Kim Long Thôn Nhật Đao giống như phong luân xoay tròn.

Đao này hắn bổ xuống, tuyệt đối không thua kém một kích lúc trước. Đao thế cuồng bạo tới cực điểm, hủy diệt thiên địa, đánh vào Tuyết Nguyệt Thiên Trùng, vừa vặn hai đao triệt tiêu lẫn nhau.

- Cuồng Sư, ngươi dùng đao pháp thành danh, ta cũng có. Ngươi không đấu lại ta đâu!

Sở Vân cười ha hả, dáng vẻ hắn hoàn toàn không thua kém Cuồng Sư, giống như thú hoang, ẩn chứa sức mạnh kinh người.

Hắn thúc dục đạo pháp Tuyết Nha, lập tức Túy Tuyết Đao to như cánh cửa. Sử dụng Tật Phong Kính Thảo Hài nhanh chóng tiến tới, đao đấu đao hung mãnh cuồng bạo cùng Cuồng Sư chiến đấu tại một chỗ.

Ầm ầm ầm...

Đao khí tung hoành, ánh đao liên tục phát sáng, ánh tuyết và kim quang quấn lấy nhau.

Mỗi khi đao chạm vào đao đều phát ra tiếng nổ vang trời!

Cuộc chiến hung mãnh cuồng liệt, khiến Hồng Thường Tiên Tử phải điều khiển hoa thuyền lui về phía sau.

- Không ngờ Sở Vân hắn lại có thể trực tiếp đối đầu với Cuồng Sư?

Đôi mắt lấp lánh của nàng trừng lớn, dùng ánh mắt kinh dị vững vàng nhìn về phí Sở Vân.

Nàng vẫn còn nhớ rõ tình cảnh trước kia, Sở Vân muốn tránh né lão tổ Viêm gia truy sát mà hợp tác cùng nàng.



Thế nhưng chỉ thoáng chốc, hắn đã có chiến lực như thế này. Có thể ngang tài ngang sức với Cuồng Sư!

Mỗi khi thân đao chạm vào nhau, đều phát ra một tiếng nổ vang trời, khiến cho ***g ngực của Hồng Thường Tiên Tử đập thình thịch. Tư thế chiến đấu oai hùng của Sở Vân cùng với đao pháp khí phách phòng thoáng đã khắc sâu trong lòng Hồng Thường Tiên Tử.

Phong cách chiến đấu của song phương đều rất mãnh liệt, nhưng bên trong có rất nhiều điểm khác biệt.

Đao pháp của Cuồng Sư mang theo một tia điên cuồng bạo ngược. Còn trong đao pháp của Sở Vân lại ẩn chứa sự lạnh lùng sắc bén.

Song phương đều dốc toàn bộ sức lực chiến đấu, không lúc nào ngừng nghỉ, liên tục đánh ra năm mươi chiêu. Mỗi chiêu đều muốn đè nén thế tiến công của đối phương chìm xuống. Có thể nói là cây kim so với cọng râu.

Sau năm mươi chiêu, ánh đao sáng như tuyết vững vàng, đã khiến cho kim quang của đao cương rơi vào thế hạ phong, nhiều lần vồ đến nhưng không thành.

Ban đầu chiến lực của song phương tương tự nhau. Thế nhưng, thương thế của Cuồng Sư phát tác, dần dần liên lụy nghiêm trọng.

Một đao của Sở Vân chém xuống, muốn lấy đi sinh mệnh của Cuồng Sư! Thế nhưng lại bị Ngũ Hành Thiên Luân hộ thân ngăn lại, cuối cùng chém trúng lưng hắn, vết thương bị tách ra thật lớn sâu tới mức có thể thấy được xương cốt.

Mỗi lần Cuồng Sư mãnh liệt huy đao, đều khiến vết thương phun ra một luồng máu tươi, có khi động tác mạnh mẽ thậm chí từ vết thương có thể thấy được cột sống của hắn! Trên xương cốt trắng bệch, hằn lên một vết đao thật sâu.

Thiếu chút nữa Sở Vân đã chém đứt cột sống của hắn!

Chỉ là hắn đã được linh khí của Kim Long Thôn Nhật Đao cải tạo, tóc đen biến thành vàng, xương sống trở nên cứng như thép. Nếu như không có Kim Long Nhật Đao, hắn đã sớm bị Sở Vân chém thành hai đoạn.

- Được, được! Sở Vân, ngươi hãy nhớ tới ta. Trong cuộc đời này ngươi phải đón nhận sự trả thù của ta. Cuồng Sư ta xin thề, nhất định phải chặt đầu ngươi trước mặt người thân của ngươi, giống như một quá bóng cao su lăn tròn.

Sắc mặt Cuồng Sư trở nên trắng bệch, trong mắt đầy thù hận, tóc tai bù xù, phát ra tiếng cười âm hiểm:

- Khà khà khà, không phải Thư gia ngươi đang đại chiến cùng Thủy gia sao? Lúc này đây, ta thoát ra ngoài, ta sẽ đầu nhập Thủy gia. Ta muốn trên chiến trường, trong thể trạng tốt nhất, trước mặt mấy vạn người, lấy đầu của ngươi!

- Hừ! Ngươi còn có thể thoát được sao?

Sở Vân cười nhạt, chiến ý bốc lên, thế tiến công mạnh mẽ gấp bội, thề phải giết chết Cuồng Sư.

- Ta muốn đi, ai có thể ngăn được ta? Thằng nhãi ranh như ngươi, còn phải học hỏi thêm nhiều. Ngũ Hành Đồng Tử, Thiên Luân Vũ Không!

Theo tiếng rít gào của Cuồng Sư, bỗng nhiên Ngũ Hành Thiên Luân phân giải thành năm đạo kỳ quang, hóa thành năm đồng tử xinh xắn, quang hoa bắn ra bốn phía.

Bọn họ đứng quanh người Cuồng Sư, tạo thành một thế trận kỳ lạ giống như bánh xe quay tròn, nhất thời tạo ra một lỗ hổng, mắt thấy hắn sẽ theo lỗ hổng đó mà bỏ chạy.

- Ngươi nghĩ thật đẹp, Bát Quái Trận!



Sở Vân vừa dứt lời, cho dù là Cuồng Sư hay Hồng Thường Tiên Tử cơ hồ vừa nghe thấy một tiếng nổ văng vẳng bên tai, trong nháy mắt, thiên địa hoàn toàn biến đổi.

Sở Vân hiên ngang đứng giữa Bát Quái Trận, mây đen cuồn cuộn, vạt áo bay phấp phới, giống như một vị thần linh, bàn tay che phủ trời đất, từ trên cao nhìn xuống.

- Bát Quái Trận, đây chính là Bát Quái Chiến Trận! Chính là đạo pháp giúp Vạn Thú Vương tung hoành trong thiên hạ!

Hồng Thường Tiên Tử trừng mắt đứng nhìn, lấy làm kinh hãi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

- Tai sao có thể như vậy? Tại sao Thiên Luân Vũ Không của ta không thể xuyên thấu?

Sắc mặt của Cuồng Sư đại biến, trong giọng nói tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Quả thực hắn rất lúng túng!

Bản thân hắn bị trọng thương, căn bản không có thể trạng tốt nhất, không thể tiếp tục đánh tiếp, quả thực lành ít dữ nhiều!

Sở Vân không hề dừng tay, tiếp tục mạnh mẽ tấn công. Cuồng Sư càng lúc càng khó chống đỡ, thanh âm rít gào của hắn đã nhỏ dần, giống như thú hoang rơi vào đường cùng.

Hồng Thường Tiên Tử lặng lẽ không nói, nàng hiểu rằng Cuồng Sư sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Lúc này chỉ có thể vùng vẫy trong tuyệt vọng.

- Đạo Pháp Hồng Lưu!

Sở Vân giơ một ngón tay lên, phát ra một đòn trí mạng.

- Thiên Vũ Bảo Luân, bảo vệ ta!

Cuồng Sư hốt hoảng, chỉ còn biết nắm chặt vật hộ thân. Ngũ Hành Thiên Luân chính là một tổ hợp yêu binh hợp thành, uy lực tuyệt luân, tất nhiên có thể ngăn cản được Đạo Pháp Hồng Lưu.

- Ha ha, ngươi không thể giết chết ta, ngươi không thể giết chết ta!

Cuồng Sư rơi vào tuyệt cảnh, điên cuồng cười lớn.

- Đạo Pháp Hồng Lưu! Đạo Pháp Hồng Lưu! Đạo Pháp Hồng Lưu! Đạo Pháp Hồng Lưu!

Sở Vân nổi giận, liên tục thi triển Đạo Pháp Hồng Lưu.

Lúc này đây, không phải là sông dài đổi chiều, mà chính là sóng thần, ùn ùn trút xuống!

Tiếng cười của Cuồng Sư bỗng nhiên im bặt, sắc mặt tuyệt vọng của hắn trước khi chết, cũng không hề làm người ta phải động lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook