Quyển 5 - Chương 31: Trảm Kiếp Yêu (thượng)
Cổ Chân Nhân
27/08/2013
Tư chất của mỗi một mỹ nhân yêu binh đều là tuyệt phẩm. Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền càng là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm. Các tiên phi càng ngày càng nhiều thì sự kỳ lạ của chiến thuyền thuyền này lại càng được thể hiện
một cách rõ nét.
Nó siêu việt hơn tiên nang bình thường. Yêu binh chỉ là một loại khái niệm. Không gian bên trong siêu lớn. Trên tàu có mấy trăm gian buồng nhỏ, vừa vặn chở được những địa bảo thiên tài này.
Sau một lát, Sở Vân hoàn toàn cướp sạch bảo điện không còn một vật gì. Ngay cả cặn bã cũng không còn lưu lại. Hắn lại mở cửa điện, không thấy Thượng Quan Phong Dạ và Tây Tiện đâu. Hiển nhiên, bọn họ vẫn đang chiến đấu. Sở Vân lại dọn dẹp chiến trường, thu yêu tinh lại, tiện tay bỏ từng cái một vào tiên nang.
Hắn suy nghĩ vòng vo một hồi, thấy thời gian còn dư thừa, lại lục soát hơn mười thi thể rồi ném toàn bộ vào bảo điện. Sau đó hắn mới khép của lớn lại. Dọn dẹp lại chiến trường.
Lúc này, hắn mới lặng lẽ biến mất.
Qua ba canh giờ, sân rộng trước điện vốn không có một bóng người, bỗng nhiên hiện ra hình bóng của Thượng Quan Phong Dạ.
- Tây Tiện, ta sẽ nhớ kỹ việc này. Một ngày nào đó ta phải trả lại cho ngươi gấp trăm nghìn lần!
Thượng Quan Phong Dạ phun ra máu, toàn thân cực kỳ chật vật, vừa thối lui, vừa như một con thú bị thương, phát ra tiếng gầm gừ thê lương.
- Hắc hắc hắc... Nếu ngươi không tổn hao tâm niệm quá lớn, ta cũng không thể chiến thắng ngươi. Cảm tạ ngươi đã thay ta mở đường!
Ngay sau đó, Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền hiện thân. Quần áo hắn cũng tả tơi. Nhưng dù sao, hắn cũng là người chiến thắng. Hắn cất cao tiếng cười.
Phụt!
Thượng Quan Phong Dạ nghe hắn nói vậy, tức giận công tâm, lại điên cuồng phun ra một ngụm máu. Tốc độ rời đi cũng tăng gấp đôi.
Ánh mắt Tiếu Tiểu Hiền lóe sáng vài cái, nhưng vẫn buông tha không truy sát Thượng Quan Phong Dạ.
- Các tiểu bảo bối, ta tới đây! Hắc hắc hắc...
Hắn cười vô cùng dâm đãng, giống như lúc đi dạo trong thanh lâu, xoa xoa tay, cười hì hì đẩy cửa điện ra.
- Ối!
Sau một khắc, đắc ý dào dạt trên khuôn mặt hắn cứng lại, thật khó có thể tin mọi thứ đã bị cướp sạch.
Còn lại cho hắn không phải như núi tài bảo, mà là một đống thi thể.
- Sao, tại sao có thể như vậy chứ? Ta đường đường là Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền, không ngờ bị kẻ thứ ba nhanh chân đến trước, chiếm tiện nghi?
Ngẩn người một lúc, hắn mới cảm thấy cực kỳ xui xẻo, nắm chặt bàn tay, tới mức từng đốt ngón tay đều trắng bệch.
- Không ngờ có kẻ dám làm ngư ông đắc lợi... Thủ đoạn rất hay, thủ đoạn hay.
Một lát sau, hắn mới phun ra một bãi nước bọt, con mắt cũng đỏ ngầu lên.
Hắn đấm ngực giậm chân, phiền muộn khó có thể biểu đạt hết, gào tướng lên:
- Ta mất nửa ngày chờ đợi như vậy, là tên vương bát đản nào! Ta còn vô cớ chọc giận Thượng Quan Phong Dạ a!
Hắn lại không biết tình cảnh Thượng Quan Phong Dạ lúc này còn tệ hơn hắn rất nhiều.
…
- Không ngờ là ngươi, Sở Vân! Tốt, tốt, tốt, thiên đường có lối ngươi không đi, hết lần này tới lần khác muốn đi tìm cái chết.
Trong lúc chạy trốn, Thượng Quan Phong Dạ đột nhiên bị quấn vào giữa không gian trận pháp.
Tập trung nhìn vào, hắn mới thấy không phải ai khác, mà chính là hắn hận đến tận xương tủy.
Đó là Sở Vân.
Sau khi khiếp sợ qua đi, hắn liên tiếp nói ba chữ tốt, sắc mặt âm trầm tới mức có thể vắt ra nước.
- Thằng nhãi con, ngươi xuất hiện rất không đúng lúc. Không ngờ lúc tâm trạng của ta đang tồi tệ nhất thì người xuất hiện. Ta cần chút máu của ngươi để tạm thời khiến phẫn nộ ngập trời trong lòng ta lắng xuống một chút vậy. Ngũ hành chiến trận!
Thượng Quan Phong Dạ rống lên một tiếng. Trong tiên nang bay ra năm đạo kỳ quang. Năm màu đen trắng vàng đỏ xanh tranh nhau phát sáng. Trong Bát Quái Chiến Trận chống đỡ một trận khác đối lập với Sở Vân
Ngay sau đó, hắn lại vỗ tay vào trong tiên nang một cái. Huyền bảo bạo bắn ra, hóa thành một con Khô cốt long nha, vọt thẳng về hướng Sở Vân.
Con Khô cốt long nha này có tu vi Linh Yêu đỉnh phong, nó lớn như một ngọn núi nhỏ, toàn thân đều là xương cốt màu trắng, có cấu tạo khung xương của một loài chim, trên xương sọ của loài chim có gắn hai cái sừng rồng.
Nó là một yêu thú rất quý hiếm, cũng có kháng tính nhất định đối với các đạo pháp công kích. Người am hiểu tác chiến quyết liệt ở cự ly gần đều có yêu thú có sức tấn công mãnh liệt.
Tốc độ của nó nhanh một cách kỳ lạ, như sấm vang chớp giật, rất nhanh đã tiến vào không gian bát quái trận của Sở Vân. Khi tới gần Sở Vân, nó gào thét dùng tay muốn bóp vụn Sở Vân.
- Thật là một kẻ không biết tự lượng sức mình. Khô cốt long nha của ta phối hợp với đạo pháp tốc độ cấp số tuyệt phẩm. Nghĩ không ra sao? Cho ngươi chết vì sự lỗ mãng và vô tri!
Dường như Thượng Quan Phong Dạ đã thấy được điều này. Hai mắt tức giận đầy vẻ khát máu.
Nhưng ngay sau đó, con ngươi hắn co lại khi thấy một bánh xe bay trên đầu Sở Vân.
Ầm một tiếng. Khô cốt long nha bị đánh bay ra ngoài. Chuyển động xoay tròn. Năm dải màu lăn đều xông tới trước. Khô cốt long nha lại nhào lên, hai bàn tay với những móng vuốt vô cùng sắc bén, lại bị ánh hào quang ngăn lại, căn bản không dưới được.
- Yêu binh tốt! Số kiếp long trọng như vậy... Giết ngươi, nó sẽ là của ta! Hủ tâm ngô công! Vô thường trúc! Đoạn trường chung!
Thượng Quan Phong Dạ tham lam nhìn về phía Ngũ Đức Luân, ánh mắt nóng như lửa cháy.
Hắn vỗ vào tiên nang. Từ bên trong ba yêu vật mạnh mẽ bay ra.
Hủ tâm ngô công, lớn hơn mười trượng, trăm chân lượn lờ, miệng hé ra phụt khói độc màu đen.
Vô thường trúc, một đầu đen một đầu trắng, yêu khí xông lên tận trời. Giống như tiêu thương, đến nhanh như chớp.
Đoạn trường chung, trôi nổi trong không trung, không ngừng phát ra âm thanh Quỷ Khiếu Thần Hào chi âm khiến người nghe như muốn thôi gan nát phế.
Ba vật này, đều là Tu vi Linh Yêu đỉnh phong. Phân thành ba đường trái, phải, giữa, giống như ba mũi nhọn, đâm thủng không gian Bát Quái, nhằm thẳng vào Sở Vân.
- Những Linh Yêu này của ngươi vừa mới đại chiến một hồi, không ngờ còn muốn đến đối phó với ta sao? Được, ta để ngươi có đi mà không có về! Thiên Hồ.
Giọng nói của Sở Vân vang lên như sấm, rung chuyển đất trời. Hắn giơ một ngón tay, kỳ quang từ trong tiên nang phun ra dũng mãnh, hóa thành Thiên Hồ lớn như một ngọn núi, chín đuôi cùng vẫy, các đạo pháp như pháo hoa liền bạo phát, thoáng cái đã nuốt hết Hủ tâm ngô công.
Hắn lại chỉ một ngón tay, triệu ra Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, ngăn cản Vô thường trúc. Cuối cùng lấy ra Cụ Phong Cung, giương cung cài tên, tên bắn như mưa.
Các loại tiễn pháp, hiện đầy ra chói mắt, như trận bão, bắn vào Đoạn trường chung đang không ngừng rung động, mà lùi lại phía sau.
Lúc này, Sở Vân dùng tám vị tiên phi tạo thành Bát Quái Chiến Trận. Vì vậy, chiến lực chủ yếu trong tay hắn đều được giải phóng. Bát Quái Chiến Trận được bổ sung, khiến sức chiến đấu của hắn tăng thêm hai đẳng cấp.
- Ngươi quá coi thường ta, ta sẽ cho ngươi biết thực lực của ngươi và ta chênh lệch tới cỡ nào.
Thượng Quan Phong Dạ gào lớn, phát động đạo pháp trong Đoạn trường chung.
Đoạn trường chung lập tức phát ra sóng công kích. m thanh vô cùng chói tai, nghe giống như tiếng móng tay xẹt qua bảng đen. Nhưng Ngũ Đức Luân không dừng chuyển động, ráng màu liên tục hạ xuống, chiếu vào Sở Vân vẫn đang đứng bất động.
- Không ngờ ngươi có đạo pháp phòng ngự đối với sóng âm?
Thượng Quan Phong Dạ thấy thế, thần sắc liền cứng lại.
Trong ba mươi mốt vị tiên phi có một vị Nguyên Đồng tiên tử, cực kỳ am hiểu về đạo pháp âm luật. Sở Vân nhờ có sự trợ giúp của nàng, tất nhiên không sợ hãi trước sự công kích của sóng âm. Hắn cười lạnh một tiếng, dồn toàn lực để tấn công. Trong nháy mắt, một
Nó siêu việt hơn tiên nang bình thường. Yêu binh chỉ là một loại khái niệm. Không gian bên trong siêu lớn. Trên tàu có mấy trăm gian buồng nhỏ, vừa vặn chở được những địa bảo thiên tài này.
Sau một lát, Sở Vân hoàn toàn cướp sạch bảo điện không còn một vật gì. Ngay cả cặn bã cũng không còn lưu lại. Hắn lại mở cửa điện, không thấy Thượng Quan Phong Dạ và Tây Tiện đâu. Hiển nhiên, bọn họ vẫn đang chiến đấu. Sở Vân lại dọn dẹp chiến trường, thu yêu tinh lại, tiện tay bỏ từng cái một vào tiên nang.
Hắn suy nghĩ vòng vo một hồi, thấy thời gian còn dư thừa, lại lục soát hơn mười thi thể rồi ném toàn bộ vào bảo điện. Sau đó hắn mới khép của lớn lại. Dọn dẹp lại chiến trường.
Lúc này, hắn mới lặng lẽ biến mất.
Qua ba canh giờ, sân rộng trước điện vốn không có một bóng người, bỗng nhiên hiện ra hình bóng của Thượng Quan Phong Dạ.
- Tây Tiện, ta sẽ nhớ kỹ việc này. Một ngày nào đó ta phải trả lại cho ngươi gấp trăm nghìn lần!
Thượng Quan Phong Dạ phun ra máu, toàn thân cực kỳ chật vật, vừa thối lui, vừa như một con thú bị thương, phát ra tiếng gầm gừ thê lương.
- Hắc hắc hắc... Nếu ngươi không tổn hao tâm niệm quá lớn, ta cũng không thể chiến thắng ngươi. Cảm tạ ngươi đã thay ta mở đường!
Ngay sau đó, Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền hiện thân. Quần áo hắn cũng tả tơi. Nhưng dù sao, hắn cũng là người chiến thắng. Hắn cất cao tiếng cười.
Phụt!
Thượng Quan Phong Dạ nghe hắn nói vậy, tức giận công tâm, lại điên cuồng phun ra một ngụm máu. Tốc độ rời đi cũng tăng gấp đôi.
Ánh mắt Tiếu Tiểu Hiền lóe sáng vài cái, nhưng vẫn buông tha không truy sát Thượng Quan Phong Dạ.
- Các tiểu bảo bối, ta tới đây! Hắc hắc hắc...
Hắn cười vô cùng dâm đãng, giống như lúc đi dạo trong thanh lâu, xoa xoa tay, cười hì hì đẩy cửa điện ra.
- Ối!
Sau một khắc, đắc ý dào dạt trên khuôn mặt hắn cứng lại, thật khó có thể tin mọi thứ đã bị cướp sạch.
Còn lại cho hắn không phải như núi tài bảo, mà là một đống thi thể.
- Sao, tại sao có thể như vậy chứ? Ta đường đường là Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền, không ngờ bị kẻ thứ ba nhanh chân đến trước, chiếm tiện nghi?
Ngẩn người một lúc, hắn mới cảm thấy cực kỳ xui xẻo, nắm chặt bàn tay, tới mức từng đốt ngón tay đều trắng bệch.
- Không ngờ có kẻ dám làm ngư ông đắc lợi... Thủ đoạn rất hay, thủ đoạn hay.
Một lát sau, hắn mới phun ra một bãi nước bọt, con mắt cũng đỏ ngầu lên.
Hắn đấm ngực giậm chân, phiền muộn khó có thể biểu đạt hết, gào tướng lên:
- Ta mất nửa ngày chờ đợi như vậy, là tên vương bát đản nào! Ta còn vô cớ chọc giận Thượng Quan Phong Dạ a!
Hắn lại không biết tình cảnh Thượng Quan Phong Dạ lúc này còn tệ hơn hắn rất nhiều.
…
- Không ngờ là ngươi, Sở Vân! Tốt, tốt, tốt, thiên đường có lối ngươi không đi, hết lần này tới lần khác muốn đi tìm cái chết.
Trong lúc chạy trốn, Thượng Quan Phong Dạ đột nhiên bị quấn vào giữa không gian trận pháp.
Tập trung nhìn vào, hắn mới thấy không phải ai khác, mà chính là hắn hận đến tận xương tủy.
Đó là Sở Vân.
Sau khi khiếp sợ qua đi, hắn liên tiếp nói ba chữ tốt, sắc mặt âm trầm tới mức có thể vắt ra nước.
- Thằng nhãi con, ngươi xuất hiện rất không đúng lúc. Không ngờ lúc tâm trạng của ta đang tồi tệ nhất thì người xuất hiện. Ta cần chút máu của ngươi để tạm thời khiến phẫn nộ ngập trời trong lòng ta lắng xuống một chút vậy. Ngũ hành chiến trận!
Thượng Quan Phong Dạ rống lên một tiếng. Trong tiên nang bay ra năm đạo kỳ quang. Năm màu đen trắng vàng đỏ xanh tranh nhau phát sáng. Trong Bát Quái Chiến Trận chống đỡ một trận khác đối lập với Sở Vân
Ngay sau đó, hắn lại vỗ tay vào trong tiên nang một cái. Huyền bảo bạo bắn ra, hóa thành một con Khô cốt long nha, vọt thẳng về hướng Sở Vân.
Con Khô cốt long nha này có tu vi Linh Yêu đỉnh phong, nó lớn như một ngọn núi nhỏ, toàn thân đều là xương cốt màu trắng, có cấu tạo khung xương của một loài chim, trên xương sọ của loài chim có gắn hai cái sừng rồng.
Nó là một yêu thú rất quý hiếm, cũng có kháng tính nhất định đối với các đạo pháp công kích. Người am hiểu tác chiến quyết liệt ở cự ly gần đều có yêu thú có sức tấn công mãnh liệt.
Tốc độ của nó nhanh một cách kỳ lạ, như sấm vang chớp giật, rất nhanh đã tiến vào không gian bát quái trận của Sở Vân. Khi tới gần Sở Vân, nó gào thét dùng tay muốn bóp vụn Sở Vân.
- Thật là một kẻ không biết tự lượng sức mình. Khô cốt long nha của ta phối hợp với đạo pháp tốc độ cấp số tuyệt phẩm. Nghĩ không ra sao? Cho ngươi chết vì sự lỗ mãng và vô tri!
Dường như Thượng Quan Phong Dạ đã thấy được điều này. Hai mắt tức giận đầy vẻ khát máu.
Nhưng ngay sau đó, con ngươi hắn co lại khi thấy một bánh xe bay trên đầu Sở Vân.
Ầm một tiếng. Khô cốt long nha bị đánh bay ra ngoài. Chuyển động xoay tròn. Năm dải màu lăn đều xông tới trước. Khô cốt long nha lại nhào lên, hai bàn tay với những móng vuốt vô cùng sắc bén, lại bị ánh hào quang ngăn lại, căn bản không dưới được.
- Yêu binh tốt! Số kiếp long trọng như vậy... Giết ngươi, nó sẽ là của ta! Hủ tâm ngô công! Vô thường trúc! Đoạn trường chung!
Thượng Quan Phong Dạ tham lam nhìn về phía Ngũ Đức Luân, ánh mắt nóng như lửa cháy.
Hắn vỗ vào tiên nang. Từ bên trong ba yêu vật mạnh mẽ bay ra.
Hủ tâm ngô công, lớn hơn mười trượng, trăm chân lượn lờ, miệng hé ra phụt khói độc màu đen.
Vô thường trúc, một đầu đen một đầu trắng, yêu khí xông lên tận trời. Giống như tiêu thương, đến nhanh như chớp.
Đoạn trường chung, trôi nổi trong không trung, không ngừng phát ra âm thanh Quỷ Khiếu Thần Hào chi âm khiến người nghe như muốn thôi gan nát phế.
Ba vật này, đều là Tu vi Linh Yêu đỉnh phong. Phân thành ba đường trái, phải, giữa, giống như ba mũi nhọn, đâm thủng không gian Bát Quái, nhằm thẳng vào Sở Vân.
- Những Linh Yêu này của ngươi vừa mới đại chiến một hồi, không ngờ còn muốn đến đối phó với ta sao? Được, ta để ngươi có đi mà không có về! Thiên Hồ.
Giọng nói của Sở Vân vang lên như sấm, rung chuyển đất trời. Hắn giơ một ngón tay, kỳ quang từ trong tiên nang phun ra dũng mãnh, hóa thành Thiên Hồ lớn như một ngọn núi, chín đuôi cùng vẫy, các đạo pháp như pháo hoa liền bạo phát, thoáng cái đã nuốt hết Hủ tâm ngô công.
Hắn lại chỉ một ngón tay, triệu ra Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, ngăn cản Vô thường trúc. Cuối cùng lấy ra Cụ Phong Cung, giương cung cài tên, tên bắn như mưa.
Các loại tiễn pháp, hiện đầy ra chói mắt, như trận bão, bắn vào Đoạn trường chung đang không ngừng rung động, mà lùi lại phía sau.
Lúc này, Sở Vân dùng tám vị tiên phi tạo thành Bát Quái Chiến Trận. Vì vậy, chiến lực chủ yếu trong tay hắn đều được giải phóng. Bát Quái Chiến Trận được bổ sung, khiến sức chiến đấu của hắn tăng thêm hai đẳng cấp.
- Ngươi quá coi thường ta, ta sẽ cho ngươi biết thực lực của ngươi và ta chênh lệch tới cỡ nào.
Thượng Quan Phong Dạ gào lớn, phát động đạo pháp trong Đoạn trường chung.
Đoạn trường chung lập tức phát ra sóng công kích. m thanh vô cùng chói tai, nghe giống như tiếng móng tay xẹt qua bảng đen. Nhưng Ngũ Đức Luân không dừng chuyển động, ráng màu liên tục hạ xuống, chiếu vào Sở Vân vẫn đang đứng bất động.
- Không ngờ ngươi có đạo pháp phòng ngự đối với sóng âm?
Thượng Quan Phong Dạ thấy thế, thần sắc liền cứng lại.
Trong ba mươi mốt vị tiên phi có một vị Nguyên Đồng tiên tử, cực kỳ am hiểu về đạo pháp âm luật. Sở Vân nhờ có sự trợ giúp của nàng, tất nhiên không sợ hãi trước sự công kích của sóng âm. Hắn cười lạnh một tiếng, dồn toàn lực để tấn công. Trong nháy mắt, một
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.