Chí Tôn

Quyển 3 - Chương 147: Truy sát Thủy Nhược Lan (thượng)

Cổ Chân Nhân

11/04/2013



Trong mắt Thư Thiên Hào thần mang lóe lên một cái, lúc này mới gật gật đầu nói:

- Tốt! Thủy gia âm hiểm như vậy, đại thù trước đó, chúng ta lại khám phá ra quan hệ giữa bọn hắn cùng Dạ Vũ, còn có xung đột lợi ích, hai bên đã không thể hòa giải. Ta tọa trấn Thư gia đảo, sẵn sàng lâm trận, hài tử, người này phải giao lại cho con rồi! Hán tử Thư gia chưa bao giờ biết sợ hãi trước địch nhân. Dám ám toán con ta! Thư Thiên Hào ta sẽ khắc cốt minh tâm mối thù này!

- Địch nhân bực này, khó lòng phòng bị chúng không đâm lén sau lưng, tốt hơn vẫn là nên nhanh chóng tiễu trừ, phụ thân hài nhi đi đây!

Sở Vân hét lớn một tiếng hét lớn một tiếng, thân hình như điện, phi ra phía ngoài đuổi theo.

Kim Bích Hàm gọi ra Kim Ngọc Tiên Điệp theo sát phía sau. Song phương một chạy một đuổi, động tĩnh cực lớn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ Thư gia thành!

- Tại sao lại như vậy? Sở Vân sao lại đuổi giết Nhược Lan Tiên Tử!

Thấy một màn như vậy, cả đám đều trợn mắt nghẹn họng trân trối nhìn, ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

- Gan chó của tên Sở Vân này thực lớn! Không ngờ lại lấy oán báo ân, muốn sát hại Nhược Lan!

Bên trong sứ đoàn lập tức vỡ tung rồi.

- Nhược Lan Tiên Tử vốn không có tội gì? Không ngờ lại bị tên điên Sở Vân này đuổi giết, đoán chừng là do hắn cầu ái không thành, nhục nhã đến tột cùng, liền sinh ra ý nghĩ muốn giết Nhược Lan Tiên Tử cho hả giận!

- Mọi người cùng lên, giải cứu Nhược Lan Tiên Tử!

Trong lúc nhất thời, quần tình kích động. Vô số tài tuấn mắt nhao nhao triệu hồi ra yêu vật, tập hợp thành một dòng người, ngăn cản Sở Vân.

- Tránh ra!

Sở Vân hừ lạnh, những người này không biết nguyên nhân lại không để ý quy củ, trong Thư gia thành vọng động can qua. Xem ra sâu trong nội tâm bọn hắn vẫn còn lưu lại ấn tượng Thư gia thành man hoang lạc hậu, xem thường thế lực mới quật khởi này.

- Sở Vân, ngươi làm vậy có xứng là nam nhân không? Không ngờ lại đuổi giết một nữ tử yếu đuối như vậy?



- Sở Vân, ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi giết Nhược Lan Tiên Tử? Tiên Tử tội tình gì? Tặng ngươi đan dược, đối xử tốt với ngươi, ngươi sao lại muốn giết nàng?!

- Phi! Đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Ngươi vượt qua Thiên kiếp một nửa công sức là thuộc về Nhược Lan Tiên Tử. Hôm nay liền trở mặt, quả thực là khiến cho thế nhân khinh bỉ!

Một đám người ngăn cản trước mặt Sở Vân cùng Thủy Nhược Lan, ý vào người đông thế mạnh, muốn bảo vệ Thủy Nhược Lan Thủy Nhược Lan. Nhao nhao chỉ tay vào Sở Vân chửi ầm ĩ cả lên, hung hăng lên án một cách kịch liệt.

- Các ngươi thì biết cái gì? Ngay cả sự thực còn không biết được.

Kim Bích Hàm mỹ mục nộ trừng, vô cùng tức giận.

Thủy Nhược Lan đứng sau lưng mọi người, lệ lã chã rơi, nức nở nói:

- Sở Vân Thiếu đảo chủ, tiểu nữ không biết đến tột cùng là đắc tội ngài chỗ nào. Có lẽ chuyện này chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi...

Nàng còn chưa nói xong, một vị Thiếu đảo chủ hét lớn:

- Nhược Lan Tiên Tử, đừng nói nữa. Cần gì phải lắm lời với tên lang tâm phế cẩu này? Con mắt mọi người đều tinh tường, nếu hắn dám động thủ, hắn sẽ phải đối đầu với sự vây công của toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo!

- Sở Vân, đừng tường các ngươi thắng được mấy trận, cái đuôi chó đã vểnh lên rồi!

- Tuy rằng ngươi đã vượt qua Linh Yêu kiếp, nhưng vẫn còn vô số người giỏi hơn ngươi nhiều, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Huống hồ Chư Tinh Quần

Đảo cũng không phải là chỉ có một mình ngươi. Ngươi suy nghĩ cho kỹ!

- Các ngươi...

Kim Bích Hàm tức giận không thốt lên lời. Một lũ ngu xuẩn bị sắc đẹp làm cho mù quáng!

- Ha ha, diệu, quá diệu. Sở Vân người dám giết ta sao...

Thủy Nhược Lan mặt ngoài lệ lã chã tuôn, nhưng trong lòng lại đang thầm cười âm lãnh.

- Đã như vậy thì không trách ta được rồi!



Sở Vân cười lạnh, Thủy Nhược Lan hãm hại khiến hắn suýt chết thì không nói, nhưng lại liên lụy đến Thiên Hồ độ kiếp, suýt khiến cho Thiên Hồ vong mạng. Mà bởi vì chuyện này Bách Túc Kim Ngô cũng đã chết đi. Mấu chốt nhất chính là, nàng rất biết lợi dụng nhân tâm, nhìn đám người trước mắt đã có thể hiểu được, Thủy Nhược Lan đáng sợ đến mức nào.

Tuyệt đối không thể thả hổ về rừng!

Hắn vỗ tiên nang, tuyết quang lóe ra, Túy Tuyết Đao xuất hiện trong tay, không chút do dự thi triển ra đao pháp.

Chỉ một thoáng, đao mang sáng như tuyết phóng thẳn lên trời. Nương theo nó là vô số chân gãy tay cụt bay múa trong không trung, huyết hoa bay khắp nơi. Vô số người hai mắt trừng trừng chết không nhắm mắt. Bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Sở Vân lại dám đắc tội với cả thiên hạ, thực sự xuất thủ.

- Tại sao lại như vậy? Không ngờ hắn lại thực sự xuất thủ!

Thủy Nhược Lan lại càng hoảng sợ, chợt trong tâm cười lớn:

- Tốt! Quá tốt! Đang lo kiếm chế không được Thư gia, làm suy yếu lực ảnh hưởng của Hỏa Phương Văn Thư! Sở Vân người quá vọng động rồi, chỉ một bước sai lầm biến thành thiên cổ hận!

Nàng khu động yêu binh, thân như bạch quang, phi thẳng lên trên bầu trời. Ánh mắt nhìn về phía Sở Vân tràn ngập đắc ý cùng trào phúng.

- Ngươi trốn không thoát đâu...

Sở Vân lại triệu ra Thiên Hồ, cưỡi lên lưng nó bay thẳng lên không trung. Thiên Hồ không hóa thành nhân hình mà ở trạng thái nguyên hình đăng trường. Hình thể nàng càng thêm to lớn, giống như là một con voi, nhưng tứ chi thon dài, cực kỳ thần tuấn. Sáu vĩ hồ cực

lớn phía sau, nhẹ nhàng lay động theo gió. Vừa mới đăng tràng, khí thế Linh Yêu chỉ mỗi hắn có đã ầm một tiếng khuyếch tán ra bốn phía khiến vô số người kinh sợ thối lui.

- Ngươi dám? Ngươi dám ra tay với chúng ta?

- Tên điên, tên điên!

Đám thiếu gia còn lưu lại, bị một đao vừa rồi của Sở Vân dọa kinh hồn táng đảm, trên người văng đầy huyết dịch, thậm chí còn có một ít thịt nát, trên khuôn mặt mỗi người đều tràn đẩy hoảng sợ. Không ai dám ngăn cản Sở Vân. Thiên Hồ cước đạp đăng diễm, nhất phi trùng thiên. Kim Bích Hàm theo sát phía sau, đuổi giết Thủy Nhược Lan.

Yêu binh trâm cài tóc của Thủy Nhược Lan cực kỳ đặc thù, sở dụng đạo pháp độn quang vô cùng huyền diệu. Tuy rằng Thiên Hồ là Linh Yêu, tốc độ so với trước kia nhanh hơn rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ có thể chậm rãi kéo gần, thu hẹp cự ly giữa hai bên. Phải truy đuổi trọn vẹn năm trăm hải lý, lại bị Cụ Phong Cung không ngừng quấy nhiễu, Sở Vân mới có thể đuổi kịp nàng.

Song phương trên biển triển khai đại chiến, Kim Bích Hàm đứng ở một bên lược trận, tùy thời sẽ ra tay. Thủy Nhược Lan là Thủy gia Thánh nữ Vũ đảo, lúc này thể hiện ra chiến lực, không hề thua kém Thiết Ngao. Yêu vật trong tay vô số, đạo pháp mỗi thứ đều cực kỳ huyền diệu, vô cùng khó chơi. Đánh hơn một trăm hiệp, Sở Vân mới chỉ có thể ép nàng rơi vào hạ phong, còn lâu mới có thể xác lập được cục diện thắng bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook