Quyển 4 - Chương 1: Truyền thừa Vạn Thú Vương (thượng)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Quốc chủ, xem ra, Thư gia quân hao tổn nhỏ, thậm chỉ bởi vì một trận chiến này mà thu được lợi ích rất lớn. Hôm nay bọn chúng lại có được Hỏa Phương Văn Thư, rất có khả năng sẽ nhất thống được Chư Tinh Quần Đảo.
Một vị cận thần mở miệng.
Giang Hán quốc chủ cũng nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Điều này rất có khả năng. Bất quá cũng chỉ là khả năng mà thôi. Chư Tinh Quần Đảo từ sau thời thượng cổ đã lâm vào nội chiến. Tuy rằng thế lực Thư gia phong quang vô lượng, nhưng cũng sẽ để lại tai họa ngầm. Bọn hắn quân lực cường thịnh, viễn siêu nội chính kinh tế của bản thân. Nếu dốc hết binh lực, chỉ sợ sẽ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn. Huống hồ bọn hắn còn có một tai hại lớn nhất... Ha ha, không cần quá để ý. Thành lập quan hệ ngoại giao thì vẫn có thể.
- Vâng, quốc chủ.
…
- Giao lưu thư viện?
Trong Thư gia thành, Sở Vân khải hoàn trở về chưa được ba ngày, đã nhận được một phong thư. Đây là bức thư do chính tay Bạch Mi đan sư viết, trong thư đề cập đến chuyện giao lưu hội giữa các thư viện, cũng mời Sở Vân quay về, đại biểu cho Thiên Ca Thư Viện, tham gia giao lưu hội. Trong Tinh Châu có hơn một ngàn thư viện, phân bố rải rác ở khắp nơi, Thiên Ca Thư Viện cũng chỉ là một trong số đó. Mục đích của thư viện là bồi dưỡng ra nhân tài, cứ hai năm lại có một lần giao lưu, dùng phương thức cạnh tranh để thúc đẩy tố chất tổng hợp của mỗi thư viện.
- Đúng là không phải lúc mà!
Sở Vân thở dài một tiếng, đặt phong thư qua một bên. Hắn nhíu mày, nói với người đưa tin.
- Sắp tới ta có việc gấp cần ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ không thể tham gia giao lưu hội được.
- Sao lại không đúng lúc như vậy?
Ngữ khí người đưa thư gấp gáp, nói:
- Xin ngài suy nghĩ lại. Giao lưu hội giữa các thư viện cũng không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài!
- A?
- Mỗi một lần giao lưu hội, đều sẽ điều chỉnh bài danh của từng thư viện. Chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến vinh dự cùng lợi ích của bản thân thư viện. Đồng thời đối với mỗi thư sinh mà nói, cũng là thời cơ tốt nhất để học tập tinh túy của các thư viện khác.
Người đưa tin kiên nhẫn giải thích. Đổi lại là một người khác, tuyệt đối sẽ không có loại đãi ngộ này. Nhưng hôm nay, Sở Vân vinh dự đăng tên trên Dị Sĩ bảng, thiên tư trác tuyệt đã được thế nhân công nhận. Hơn nữa địa vị cùng lực ảnh hưởng của Thư gia đã hoàn
toàn khác xa ngày xưa. Bởi vậy thái độ của người đưa tin cung kính giải thích cũng phi thường để tâm.
- Thì là là vậy, không ngờ lại có chuyện này!
Sở Vân nghe xong, mới biết tại sao hội giao lưu lại vô cùng quan trọng, không chỉ đối với thư viện, mà ngay cả đối với mỗi một vị thư sinh. Liên Minh Thư Viện là nơi quản lý chung toàn bộ các tổ chức thư viện trong Tinh Châu. Điểm này, Sở Vân biết. Nhưng hắn không biết, trong giao lưu hội, các thư sinh có thể thông qua danh nghĩa giao lưu, học tập tinh túy của các thư viện khác. Ví dụ như trấn viện chi bảo của Thiên Ca Thư
Viện --- pháp môn thanh ngự tuyệt phẩm "Chấn Cửu Tiêu".
Cơ hồ mỗi một thư viện, đều có trấn viện chi bảo riêng. Có pháp môn ngự yêu, có đan phương, có pháp môn luyện binh, có yêu thú kỳ diệu, đặc sắc... Chỉ cần Sở Vân tham gia giao lưu hội, với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể chiếm cứ một danh ngạch học tập nội dung tinh túy trấn viện chi bảo của các thư viện khác. Bất quá sau khi nghe xong tình hình cụ thể, Sở Vân vẫn như cũ không một chút do dự nào, trực tiếp cự tuyệt.
- Thật có lỗi! Nếu không phải có việc cấp bách, nhất định ta sẽ tham gia giao lưu hội lần này. Việc này rất trọng yếu, ta sẽ cố gắng nhanh chóng xử lý nó, sau đó lập tức quay về tham gia giao lưu hội.
- Như vậy...
Người đưa tin thở dài một tiếng, khom người thỉnh cầu.
- Đã như thế, tại hạ cũng không cưỡng cầu. Bất quá giao lưu hội đối với Thiếu đảo chủ mà nói, tuyệt đối là một cơ hội cực lớn. Ai, hy vọng ngài có thể về kịp.
- Các hạ không ngại khổ cực đến đây đưa tin. Không bằng lưu lại Thư gia đảo nghỉ ngơi vài ngày?
Sở Vân khách khí nói. Đối với Thiên Ca Thư Viện, hắn rất có cảm tình. Đại biểu cho thư viện tham gia giao lưu hội cũng là vinh quang của bản thân.
- Không được! Tại hạ xin cáo từ, nếu Sở thiếu đảo chủ không tham gia lần giao lưu hội này, thực sự là đáng tiếc! Trên dưới thư viện đều trông mong hy vọng vào ngài...
Người đưa tin lại nói thêm vài câu, thấy Sở Vân vẫn bất động, lúc này mới thở dài lui xuống.
- Trong trí nhớ, truyền thừa Vạn Thú Vương sẽ mở ra trong khoảng thời gian này. So với truyền thừa của Vương giả, thư viện giao lưu hội cũng không trọng yếu.
Sau khi người đưa tin rời đi, Sở Vân cũng không có đứng dậy mà ngồi im ở trên ghế, trong nội tâm đang tự hỏi
- Giao lưu hội hai năm lại có một lần, hơn nữa trấn viện chi bảo của thư viện khác cũng không dễ dàng gì học được. Huống hồ thời gian có hạn, so với truyền thừa của cường giả Vương cấp hoàn toàn không là thứ gì đáng kể. Tuy ta rất muốn thay Thiên Ca Thư Viện tham gia giao lưu hội, nhưng chuyện trên đời vốn đã không hoàn mỹ, nhất định phải bỏ ra mới có thể thu về.
Có được có mất mới là nhân sinh thường tình. Thiên địa không thể nào quay xung quanh một người, có lẽ đạo lý này rất nhiều thiếu niên thiên tài đều không hiểu
được, nhưng đã sống qua một kiếp người, Sở Vân vô cùng thấm thía điều này.
- Kiếp trước, truyền thừa Vạn Thú Vương là bảo tàng đầu tiên ta chính thức thăm dò. Đáng tiếc, lúc ấy bởi vì thực lực không đủ, lại thiếu khuyết tin tức mấu chốt, hoàn toàn chỉ có thể đóng vai một người qua đường, không có bất cứ một chút thu hoạch gì.
Điểm mấu chốt là truyền thừa của Vạn Thú Vương nằm sâu ở bên trong Khu rừng vô tận thuộc Dao Sơn quốc. Chỗ đó sương mù dày đặc, cổ thụ che trời, hoàn cảnh phức tạp, yêu thú đa dạng, cực kỳ dễ mất phương hướng. Còn nhớ kiếp trước, ta bị lạc ở trong đó bảy ngày, thiếu chút nữa mất mạng, may mắn được một vị du hiệp của một môn phái tam lưu cứu giúp, mới giữ được cái mạng nhỏ.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại, Sở Vân cảm khái vạn phần. Hôm nay bản thân có ký ức trọng sinh, thực lực cũng đã vượt xa kiếp trước. Lúc này đây, truyền thừa Vạn Thú Vương lại khiến cho hắn phi thường chờ mong.
Ba ngày sau, bến tàu Thư gia.
- Xuất môn vạn sự cần cẩn thận. Có đôi khi vũ lực cũng phải là phương pháp giải quyết phiền toái tốt nhất, nhưng cũng không thể để mất uy phong của bản thân. Nên đánh thì đánh, chọc phải phiền toái không giải quyết được, phụ thân sẽ thay con giải quyết. Phải nhớ con là Thiếu đảo chủ Thư gia!
Một vị cận thần mở miệng.
Giang Hán quốc chủ cũng nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Điều này rất có khả năng. Bất quá cũng chỉ là khả năng mà thôi. Chư Tinh Quần Đảo từ sau thời thượng cổ đã lâm vào nội chiến. Tuy rằng thế lực Thư gia phong quang vô lượng, nhưng cũng sẽ để lại tai họa ngầm. Bọn hắn quân lực cường thịnh, viễn siêu nội chính kinh tế của bản thân. Nếu dốc hết binh lực, chỉ sợ sẽ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn. Huống hồ bọn hắn còn có một tai hại lớn nhất... Ha ha, không cần quá để ý. Thành lập quan hệ ngoại giao thì vẫn có thể.
- Vâng, quốc chủ.
…
- Giao lưu thư viện?
Trong Thư gia thành, Sở Vân khải hoàn trở về chưa được ba ngày, đã nhận được một phong thư. Đây là bức thư do chính tay Bạch Mi đan sư viết, trong thư đề cập đến chuyện giao lưu hội giữa các thư viện, cũng mời Sở Vân quay về, đại biểu cho Thiên Ca Thư Viện, tham gia giao lưu hội. Trong Tinh Châu có hơn một ngàn thư viện, phân bố rải rác ở khắp nơi, Thiên Ca Thư Viện cũng chỉ là một trong số đó. Mục đích của thư viện là bồi dưỡng ra nhân tài, cứ hai năm lại có một lần giao lưu, dùng phương thức cạnh tranh để thúc đẩy tố chất tổng hợp của mỗi thư viện.
- Đúng là không phải lúc mà!
Sở Vân thở dài một tiếng, đặt phong thư qua một bên. Hắn nhíu mày, nói với người đưa tin.
- Sắp tới ta có việc gấp cần ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ không thể tham gia giao lưu hội được.
- Sao lại không đúng lúc như vậy?
Ngữ khí người đưa thư gấp gáp, nói:
- Xin ngài suy nghĩ lại. Giao lưu hội giữa các thư viện cũng không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài!
- A?
- Mỗi một lần giao lưu hội, đều sẽ điều chỉnh bài danh của từng thư viện. Chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến vinh dự cùng lợi ích của bản thân thư viện. Đồng thời đối với mỗi thư sinh mà nói, cũng là thời cơ tốt nhất để học tập tinh túy của các thư viện khác.
Người đưa tin kiên nhẫn giải thích. Đổi lại là một người khác, tuyệt đối sẽ không có loại đãi ngộ này. Nhưng hôm nay, Sở Vân vinh dự đăng tên trên Dị Sĩ bảng, thiên tư trác tuyệt đã được thế nhân công nhận. Hơn nữa địa vị cùng lực ảnh hưởng của Thư gia đã hoàn
toàn khác xa ngày xưa. Bởi vậy thái độ của người đưa tin cung kính giải thích cũng phi thường để tâm.
- Thì là là vậy, không ngờ lại có chuyện này!
Sở Vân nghe xong, mới biết tại sao hội giao lưu lại vô cùng quan trọng, không chỉ đối với thư viện, mà ngay cả đối với mỗi một vị thư sinh. Liên Minh Thư Viện là nơi quản lý chung toàn bộ các tổ chức thư viện trong Tinh Châu. Điểm này, Sở Vân biết. Nhưng hắn không biết, trong giao lưu hội, các thư sinh có thể thông qua danh nghĩa giao lưu, học tập tinh túy của các thư viện khác. Ví dụ như trấn viện chi bảo của Thiên Ca Thư
Viện --- pháp môn thanh ngự tuyệt phẩm "Chấn Cửu Tiêu".
Cơ hồ mỗi một thư viện, đều có trấn viện chi bảo riêng. Có pháp môn ngự yêu, có đan phương, có pháp môn luyện binh, có yêu thú kỳ diệu, đặc sắc... Chỉ cần Sở Vân tham gia giao lưu hội, với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể chiếm cứ một danh ngạch học tập nội dung tinh túy trấn viện chi bảo của các thư viện khác. Bất quá sau khi nghe xong tình hình cụ thể, Sở Vân vẫn như cũ không một chút do dự nào, trực tiếp cự tuyệt.
- Thật có lỗi! Nếu không phải có việc cấp bách, nhất định ta sẽ tham gia giao lưu hội lần này. Việc này rất trọng yếu, ta sẽ cố gắng nhanh chóng xử lý nó, sau đó lập tức quay về tham gia giao lưu hội.
- Như vậy...
Người đưa tin thở dài một tiếng, khom người thỉnh cầu.
- Đã như thế, tại hạ cũng không cưỡng cầu. Bất quá giao lưu hội đối với Thiếu đảo chủ mà nói, tuyệt đối là một cơ hội cực lớn. Ai, hy vọng ngài có thể về kịp.
- Các hạ không ngại khổ cực đến đây đưa tin. Không bằng lưu lại Thư gia đảo nghỉ ngơi vài ngày?
Sở Vân khách khí nói. Đối với Thiên Ca Thư Viện, hắn rất có cảm tình. Đại biểu cho thư viện tham gia giao lưu hội cũng là vinh quang của bản thân.
- Không được! Tại hạ xin cáo từ, nếu Sở thiếu đảo chủ không tham gia lần giao lưu hội này, thực sự là đáng tiếc! Trên dưới thư viện đều trông mong hy vọng vào ngài...
Người đưa tin lại nói thêm vài câu, thấy Sở Vân vẫn bất động, lúc này mới thở dài lui xuống.
- Trong trí nhớ, truyền thừa Vạn Thú Vương sẽ mở ra trong khoảng thời gian này. So với truyền thừa của Vương giả, thư viện giao lưu hội cũng không trọng yếu.
Sau khi người đưa tin rời đi, Sở Vân cũng không có đứng dậy mà ngồi im ở trên ghế, trong nội tâm đang tự hỏi
- Giao lưu hội hai năm lại có một lần, hơn nữa trấn viện chi bảo của thư viện khác cũng không dễ dàng gì học được. Huống hồ thời gian có hạn, so với truyền thừa của cường giả Vương cấp hoàn toàn không là thứ gì đáng kể. Tuy ta rất muốn thay Thiên Ca Thư Viện tham gia giao lưu hội, nhưng chuyện trên đời vốn đã không hoàn mỹ, nhất định phải bỏ ra mới có thể thu về.
Có được có mất mới là nhân sinh thường tình. Thiên địa không thể nào quay xung quanh một người, có lẽ đạo lý này rất nhiều thiếu niên thiên tài đều không hiểu
được, nhưng đã sống qua một kiếp người, Sở Vân vô cùng thấm thía điều này.
- Kiếp trước, truyền thừa Vạn Thú Vương là bảo tàng đầu tiên ta chính thức thăm dò. Đáng tiếc, lúc ấy bởi vì thực lực không đủ, lại thiếu khuyết tin tức mấu chốt, hoàn toàn chỉ có thể đóng vai một người qua đường, không có bất cứ một chút thu hoạch gì.
Điểm mấu chốt là truyền thừa của Vạn Thú Vương nằm sâu ở bên trong Khu rừng vô tận thuộc Dao Sơn quốc. Chỗ đó sương mù dày đặc, cổ thụ che trời, hoàn cảnh phức tạp, yêu thú đa dạng, cực kỳ dễ mất phương hướng. Còn nhớ kiếp trước, ta bị lạc ở trong đó bảy ngày, thiếu chút nữa mất mạng, may mắn được một vị du hiệp của một môn phái tam lưu cứu giúp, mới giữ được cái mạng nhỏ.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại, Sở Vân cảm khái vạn phần. Hôm nay bản thân có ký ức trọng sinh, thực lực cũng đã vượt xa kiếp trước. Lúc này đây, truyền thừa Vạn Thú Vương lại khiến cho hắn phi thường chờ mong.
Ba ngày sau, bến tàu Thư gia.
- Xuất môn vạn sự cần cẩn thận. Có đôi khi vũ lực cũng phải là phương pháp giải quyết phiền toái tốt nhất, nhưng cũng không thể để mất uy phong của bản thân. Nên đánh thì đánh, chọc phải phiền toái không giải quyết được, phụ thân sẽ thay con giải quyết. Phải nhớ con là Thiếu đảo chủ Thư gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.