Quyển 4 - Chương 20: Vân Sí Hổ của khu rừng vô tận (thượng)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
- Nhưng đây chính là mộng tưởng…
Sở Vân đưa tay bắt, ánh trăng như nước, chiếu rọi qua kẽ tay lên mặt hắn. Mặc dù lần thứ hai gặp lại mối tình đầu, nhưng trong lòng hắn vẫn rất bình yên, gió êm sóng lặng.
Nếu có thể, hắn cũng không ngại cùng Dịch Yên sớm chiều bên nhau. Nhưng hắn tuyệt đối không thể cưỡng ép.
Duyên phận giống như cuốn sách, chỉ cần lơ đãng lật qua là sẽ đánh mất, khi đọc sách phải chân thật đến mức rơi lệ, thích ứng trong mọi tình cảnh, không thể cưỡng cầu.
Dùng hai chữ khái quát là --- Tùy duyên.
Nhưng chuyện tình cảm có thể tùy duyên. Còn mộng tưởng lại phải dốc hết toàn lực. Nếu như nói phụ trợ phụ thân, mở rộng thế lực, là bước đầu tiên để thực hiện mộng tưởng, truyền thừa Vạn Thú Vương chính là bước thứ hai.
Đây là truyền thừa của cường giả Vương Cấp, nói không hề khoa trương, có thể khiến phàm nhân một bước lên trời!
Mặc dù Sở Vân trước sau có được tài bảo của Hải Long Vương, Hỏa Đức Vương, thế nhưng người trước bị Sở Bá Vương đánh bại, tài phú lưu lại rất ít. Tài phú của Hỏa Đức Vương, phần lớn bị Thổ Hành Thần Sưu âm thầm chiếm đoạt, bị hủy trong hang động biển lửa.
Thế nhưng truyền thừa của Vạn Thú Vương lại hoàn toàn khác, đây là một đạo truyền thừa được bảo tồn hoàn chỉnh. Trở thành người thừa kế, chính là kế thừa toàn bộ tài sản của Vạn Thú Vương. Kiếp trước, chính truyền thừa này giúp môn phái tam lưu như Yên Chi
Môn phát triển thành thế lực nhất lưu, càng không ngừng phát triển.
Tầm quan trọng của truyền thừa Vạn Thú Vương đối với Sở Vân, không cần nói cũng biết!
Nhất định phải giành được!
…
Thời gian trôi qua, sương trắng nồng đậm trong khu rừng vô tận bắt đầu dần dần giảm bớt, nhất là hai ngày cuối cùng, loại hiện tượng này càng ít xảy ra.
Sau hai ngày, trong sương mù dày đặc trắng xóa, đã hiển hiện ra bóng đen cao to của cây cối. Nếu muốn sương mù hoàn toàn tiêu tán, tuyệt đối không có khả năng. Hiện giờ sương mù đã giảm tới mức thấp nhất, có thể thâm nhập thám hiểm.
- Xuất phát!
- Truyền thừa Vạn Thú Vương nhất định là của chúng ta!
- Chỉ mong thu hoạch lần này có thể lớn hơn tổn thất...
Trong vòng hai ngày, bên ngoài khu rừng vô tận nghênh đón dòng người đỉnh cao lớn nhất, đủ loại thế lực, đủ loại ngự yêu sư, đều ra sức thể hiện.
Dưới tình huống như vậy, Yên Chi Môn chỉ là thế lực tam lưu, trở thành nhân vật nhỏ bé bị mọi người vô thức bỏ qua. Mặc dù chiến lực của Sở Vân không tầm thường, thế nhưng dưới loại tình huống long xà hỗn tạp, cũng chỉ ru rú trong nhà, rất ít công khai trình diễn.
Nhưng trận chiến giữa hắn và Bắc Quang Quang đương nhiên không giấu được những người linh thông tin tức. Tồn tại của hắn vô hình trở thành chiêu bài của Yên Chi Môn. Cho nên khi Yên Chi Môn đóng quân ở địa điểm gần khu rừng vô tận nhất, cũng không có người tới trêu chọc môn phái tam lưu này.
Chỉ là cây to đón gió, phiền phức luôn luôn không thể tránh khỏi.
- Ngươi chính là Sở Vân? Gần đây danh tiếng của ngươi rất vang dội! Lại dám một mình một ngựa tới đây, thật là to gan. Ta chính là Lệ Chinh của Thiết Huyết Minh,
ngươi cẩn thận, đừng cản đường ta.
Một người trẻ tuổi, da màu đồng, cực kỳ xốc vác.
Trước khi xuất phát đã chủ động tới trước mặt Sở Vân, vóc người hắn cao gầy, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Sở Vân dò xét, ngôn từ rất không khách khí.
- Nghe nói ngươi đã đánh bại Bắc Quang Quang? Thực sự có bản lĩnh, ta chờ mong chiến một trận với ngươi.
Lại một người trẻ tuổi khác, tuổi tác người này không sai biệt lắm với Sở Vân, tướng mạo bình thường, nhưng trong đôi mắt tinh quang lóe ra, hiển nhiên là sở hữu yêu vật kỳ lạ, linh khí yêu vật đã cải tạo đôi mắt của hắn.
- Ha ha, Tiểu Bá Vương phải không? Ngươi vượt ranh giới rồi, ở đây không phải Chư Tinh Quần Đảo. Nhớ kỹ lời khuyên của ta, phải luôn cẩn thận một chút.
Nam tử trẻ tuổi thứ ba, toàn thân toát ra một luồng lãnh khí vô hình, càng thêm cao ngạo.
- Ba người bọn họ phân biệt là Lệ Chinh, Tiêu Tinh và Đường Kính Hàn, đều là những người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong giới du hiệp Tinh Châu chúng ta. Sở công tử
cần phải cẩn thận, trong tay bọn họ có chiến lực Linh Yêu, đều là người thừa kế hoặc được trọng điểm bồi dưỡng, chiến lực không thể khinh thường.
Sau khi bọn họ rời đi, Hoa Mai đến bên cạnh Sở Vân, thiện ý nhắc nhở.
Sở Vân chăm chú nhìn về phía trước:
- So với bọn họ, ta hiếu kỳ với thế lực phía sau bọn họ hơn. Ta cũng không phải kẻ cô độc, không khiêu chiến thế lực phía sau bọn họ, ba người bọn họ sẽ không chủ động qua đây khiêu khích.
- Lệ Chinh là Quân Kỳ Sử trẻ tuổi nhất của Thiết Huyết Minh, Tiêu Tinh là người thừa kế duy nhất của Hồi Mộng các, về phần Đường Kính Hàn biểu hiện ra thân phận là một vị tán tu, kỳ thực là con riêng của bang chủ Thiên Sát bang. Đây là bí mật công khai của giới du hiệp.
Hoa Mai cẩn thận giải thích nghi hoặc của Sở Vân.
- Thiết Huyết minh, Hồi Mộng các, Thiên Sát bang, những tổ chức này đều là thế lực nhất lưu, gần đây danh tiếng nổi như cồn!
Sở Vân không khỏi cười khổ, ba thế lực lớn này so với Thư gia hiện giờ còn cường đại hơn.
Các loại phân đà thành lập trong các quốc đảo, tổ kiến thành một mạng lưới cứ điểm phân bố ở Tinh Châu.
Lúc này Sở Vân chăm chú nhìn đội ngũ của ba thế lực lớn, đội hình của bọn họ đều vô cùng hùng tráng. Ba vị thanh niên tương đối bất thiện với Sở Vân cũng không phải người chủ đạo trong các đội ngũ.
Ba thế lực lớn đều có người lãnh đạo là người đứng đầu các vùng đất. Bọn họ đều có tinh thần mạnh mẽ, toàn thân tản ra một luồng khí thế, khiến người khác vừa nhìn đã biết bọn họ tuyệt đối không dễ chọc.
“Khí thế của những người này tuyệt đối không thua kém Bắc Quang Quang! Bảng xếp hạng quả thực chỉ mang tính đại diện, chứ không có tính phổ biến rộng khắp, long xà hào hùng giấu mình trong các lùm cỏ thực sự rất nhiều. Một bảng xếp hạng làm sao có thể
tính đến?”
Sở Vân cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ. Trận chiến với Bắc Quang Quang khiến hắn biết được cực hạn của bản thân. Nếu hắn muốn đơn độc chiến đấu với những cao thủ giới du hiệp này, chỉ dựa vào hai đại Linh Yêu, vẫn chưa đủ khả năng.
“Ngoài ra, tam đại cao thủ trẻ tuổi đến đây khiêu khích nhất quyết cũng không thể xem thường. Chư Tinh Quần Đảo hãy còn nhỏ, tư chất của ta nhìn ở Tinh Châu, cũng không có gì đặc biệt xuất chúng. Lần này xem như đặt trí tuệ lên đầu.”
Sở Vân âm thầm quan sát một hồi, trong lòng cũng dần dần quyết định chủ ý.
- Năm mươi lăm bước, phương vị đông nam, sơn thủy tươi đẹp, đại cát đại lợi!
Dưới quẻ bốc của Dịch Yên, Yên Chi Môn vẫn chưa phải đại lưu, mà là lựa chọn sử dụng phương vị của một người đặc biệt, chính thức bước vào khu rừng vô tận. Chuyện này kỳ thực cũng vì tận lực tránh bớt một số xung đột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.