Quyển 6 - Chương 89: Xung phong! Xung phong! Xung phong! (trung)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Lực sát thương cường đại, kiềm hãm không để cho quân Thư Gia quân xông lên.
Trên chiến trường vang lên một tiếng động lạnh lẽo.
- Sợ cái gì? Để cho ta tới!
Một giọng nói lớn, vang vọng chiến trường.
Thư Thiên Hào chân đạp Thương Lam Hải Long, giáp bọc hủy thiên diệt địa, khí thế lớn mạnh trời long đất lở, một người một rồng hung hăng lao vào trong quang vụ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thương Lam Hải Long đến nơi, tất cả Cửu Tiêu Thần Quang Tháp đều đổ, rồi từng cái từng cái ngã xuống.
- Tuy con Thương Lam Hải Long này là Linh Yêu đỉnh phong, sao có thể hung hãn như thế!
- Quá loạn rồi?
Người xem đều ngây người.
Thương Lam Hải Long như ánh sao, đấu đá lung tung, liên tiếp đâm cháy mười một tòa mắt trận, cuối cùng bùm một tiếng, ngã trên mặt đất, không thể đứng dậy.
Một người một rồng đều là thất khiếu đổ máu, xương cốt toàn thân rạn nứt, nổ tung, từ bên ngoài có thể thấy xương trắng bên trong.
Đều trọng thương gần chết.
- Ha ha... Ha ha ha...
Ngược lại, Thư Thiên Hào lại cười ha hả.
- Rất sảng khoái!
Hắn chợt quát một tiếng.
Thương Lam Hải Long mở miệng rộng ra, lập tức phát ra một tiếng rồng gầm. Tuy rằng âm thanh cực kỳ suy yếu, nhưng bên trong chất chứa ý chí, lại khiến mọi người nghe hiểu hàm nghĩa trong đó - "Sảng!"
- Đảo chủ!
Hai mắt Vũ Đại Đầu đỏ ngầu, nước mắt lưng tròng, quát lớn một tiếng, phi thân về phía trước.
Giọng nói của hắn, phá vỡ sự yên tĩnh trong chiến trường. Tướng sĩ Thư Gia như chợt tỉnh mộng, đều trợn mắt, rít gào xung phong liều chết về phía trước.
Sĩ khí đại chấn!
Phá Quân Hầu á khẩu không trả lời được. Ngay cả Tinh Ngân đại sư đều ngay ra tại chỗ.
Thư Thiên Hào xông lên đánh, quả thực là như một vị thần!
Cửu Tiêu Thần Quang Tháp, vừa chuyển thành thủ thế, sau khi ngưng tụ thành quang vụ, càng ngày càng dày đặc, lực phòng ngự cũng càng ngày càng mạnh. Bởi vậy thời khắc bắt đầu, chính là lúc yếu nhất.
Đại quân Thư Gia càng lo lắng đến sự thương vong, càng kéo dài thời gian, cuối cùng tổn thất lại càng nghiêm trọng. Nhưng Thư Thiên Hào lấy tính mạng cùng đọ sức, lập tức đổi lấy kết quả thật lớn. Vốn tuyến phòng thủ có quang vụ chồng chất, hiện chỉ còn lại có một cái cuối cùng!
- Đảo chủ, đảo chủ, người không sao chứ?
Vũ Đại Đầu chạy đến trước mặt Thư Thiên Hào, thấy thương thế khủng khiếp trên người Thư Thiên Hào, muốn đụng cũng không dám đụng vào.
- Chút thương tích ấy tính là gì! Cùng lắm thì một cái mạng thôi. Nam nhi Thư Gia cho tới bây giờ đều không sợ chết. Đừng ngừng tiến công, Đại Đầu!
Thư Thiên Hào đại chiến thật lâu, sau khi bạo phát hung mãnh như thế thể lực đã hoàn toàn hao hết, ngay cả linh quang cũng ảm đạm tới cực hạn. Hắn cố lấy chút sức lực cuối cùng đứng lên, giọng nói khàn khàn rít lên. Mỗi lần mở miệng đều là một ngụm máu tươi trào ra.
Vũ Đại Đầu bị mắng liền thông suốt, lại vui vẻ chịu đựng. Khi hắn còn nhỏ được Thư Thiên Hào nhặt về từ trong chiến trường, tình cảm của hắn đối với Thư Thiên Hào chính là sự kính trọng và thương yêu như nhi tử đối với phụ thân.
- A a a!
Vũ Đại Đầu như bạo long, đâm đầu vào trong quang vụ cuối cùng.
Nhưng tầng quang vụ này, lại bất ngờ cường đại. Hắn còn chưa đi được năm mươi bước, yêu giáp trên người đã vỡ tan, Long Du Thương trong tay cũng rung động, khó có thể làm được.
Hắn kiên trì, muốn cứng rắn xông lên, lại bị lão Hồng Thương ngăn lại.
- Hài tử tốt, ngươi trước hãy lui xuống, khinh xuất là không được.
Trên mặt Lão Hồng Thương cũng đầy vết máu. Ngay cả chòm râu của hắn cũng dính máu, nhưng lúc này ánh mắt hắn lại ôn hòa, sáng ngời.
- ...
Vũ Đại Đầu mở miệng muốn nói, lại bị một câu của Kiều Lão Hầu Tử ngăn chặn:
- Tiểu tử cứ đi đi, xem bộ xương già của chúng ta phá nát tháp này!
- Ngay cả ba người chúng ta, ngươi cũng không tin sao?
Lão Ngư Vương cũng đi đến, cười nói.
- Trở về, cố gắng nhìn ba lão tướng chúng ta xung phong!
Trên Du Long Thương, đã đầy vết rạn nứt, hơn nữa run rẩy từng đợt. Hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu. Lại quay đầu nhìn lại. Những tướng sĩ Thư Gia phía
sau xung phong gặp phải sự cản trở nghiêm trọng. Chư tướng đều bị đối thủ dây dưa.
Trong lúc nhất thời, bên cạnh Thư Thiên Hào không có người hộ vệ.
Vũ Đại Đầu khẽ cắn môi, không thể không phi thân rời khỏi quang vụ, đến bên cạnh bảo vệ Thư Thiên Hào.
- Hắc! Ba lão gia chúng ta đã lâu không liên thủ tác chiến?
Kiều Lão Hầu Tử nhìn Vũ Đại Đầu rời đi, cười nói.
- Quang vụ này càng ngày càng đậm, không thể đợi thêm nữa. Càng kéo dài, tổn thất của quân ta càng lớn. Chỉ có dựa vào sự đột phá của chúng ta.
Vẻ mặt lão Ngư Vương đầy nghiêm trọng.
- Không sai, đối phương sắp chết phản công lại, trận chiến tranh này đã tới thời khắc quyết định thắng bại. Nào, xung phong!
Lão Hồng Thương nhấc Chiến Thương, dục xung phong.
- Mỗi lần ngươi đều đi trước. Lần này ngươi chờ đi sau đi. Để ta đi trước.
Lão ngư Vương cười ha ha, kéo lão Hồng Thương đến phía sau. Chiến đấu hăng hái đẫm máu như thế, cánh tay trái của hắn đã bị người ta chặt đứt. Đi lại cũng có lộ vẻ tập tễnh. Đó là bởi vì đùi phải bị chém mất một mảng thịt lớn.
Hắn kéo theo thân thể bị trọng thương, trong tay cầm theo Tam Xoa Kích, hắn cười ha ha tiến về phía trước.
- Xung phong!
Mắt hổ lão Hồng Thương rưng rưng. Hai mắt Kiều Lão Hầu Tử đỏ ửng, theo sát phía sau.
Đây là một lần xung phong cuối cùng của lão Ngư Vương.
Sau năm mươi bước, yêu vật trong tay hắn liên tiếp rơi xuống và bị thiêu cháy. Thân hình không ngăn cản trước quang vụ khổng lồ, hóa thành từng hạt nhỏ, như cát bay trong gió.
- Nào, quốc gia chúng ta đang ở ngay phía trước!
Kiều Lão Hầu Tử lập tức rảo bước tiến lên, thay thế vị trí của lão Ngư Vương.
Đây là đạo phòng tuyến cuối cùng, càng ngày càng mạnh, hắn chỉ xung phong được ba mươi bước, cũng bị
quang hóa đi.
- Các huynh đệ chờ một chút, ta cũng đến đây!
Lão Hồng Thương quát to một tiếng, dùng áp lực cường đại, đi từng bước cố định, cuối cùng cũng đi xong hai mươi bước cuối cùng.
Ầm!
Tới thời điểm cuối cùng, hắn tới dưới tháp, ngang nhiên cầm yêu binh kíp nổ trong tay.
Một tiếng nổ thật lớn. Cửu Tiêu Thần Quang Tháp ầm ầm sụp đổ, tất cả đều trời quang mây tạnh.
- Phá, phòng tuyến cuối cùng đã bị phá!
Trên chiến trường vang lên một tiếng động lạnh lẽo.
- Sợ cái gì? Để cho ta tới!
Một giọng nói lớn, vang vọng chiến trường.
Thư Thiên Hào chân đạp Thương Lam Hải Long, giáp bọc hủy thiên diệt địa, khí thế lớn mạnh trời long đất lở, một người một rồng hung hăng lao vào trong quang vụ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thương Lam Hải Long đến nơi, tất cả Cửu Tiêu Thần Quang Tháp đều đổ, rồi từng cái từng cái ngã xuống.
- Tuy con Thương Lam Hải Long này là Linh Yêu đỉnh phong, sao có thể hung hãn như thế!
- Quá loạn rồi?
Người xem đều ngây người.
Thương Lam Hải Long như ánh sao, đấu đá lung tung, liên tiếp đâm cháy mười một tòa mắt trận, cuối cùng bùm một tiếng, ngã trên mặt đất, không thể đứng dậy.
Một người một rồng đều là thất khiếu đổ máu, xương cốt toàn thân rạn nứt, nổ tung, từ bên ngoài có thể thấy xương trắng bên trong.
Đều trọng thương gần chết.
- Ha ha... Ha ha ha...
Ngược lại, Thư Thiên Hào lại cười ha hả.
- Rất sảng khoái!
Hắn chợt quát một tiếng.
Thương Lam Hải Long mở miệng rộng ra, lập tức phát ra một tiếng rồng gầm. Tuy rằng âm thanh cực kỳ suy yếu, nhưng bên trong chất chứa ý chí, lại khiến mọi người nghe hiểu hàm nghĩa trong đó - "Sảng!"
- Đảo chủ!
Hai mắt Vũ Đại Đầu đỏ ngầu, nước mắt lưng tròng, quát lớn một tiếng, phi thân về phía trước.
Giọng nói của hắn, phá vỡ sự yên tĩnh trong chiến trường. Tướng sĩ Thư Gia như chợt tỉnh mộng, đều trợn mắt, rít gào xung phong liều chết về phía trước.
Sĩ khí đại chấn!
Phá Quân Hầu á khẩu không trả lời được. Ngay cả Tinh Ngân đại sư đều ngay ra tại chỗ.
Thư Thiên Hào xông lên đánh, quả thực là như một vị thần!
Cửu Tiêu Thần Quang Tháp, vừa chuyển thành thủ thế, sau khi ngưng tụ thành quang vụ, càng ngày càng dày đặc, lực phòng ngự cũng càng ngày càng mạnh. Bởi vậy thời khắc bắt đầu, chính là lúc yếu nhất.
Đại quân Thư Gia càng lo lắng đến sự thương vong, càng kéo dài thời gian, cuối cùng tổn thất lại càng nghiêm trọng. Nhưng Thư Thiên Hào lấy tính mạng cùng đọ sức, lập tức đổi lấy kết quả thật lớn. Vốn tuyến phòng thủ có quang vụ chồng chất, hiện chỉ còn lại có một cái cuối cùng!
- Đảo chủ, đảo chủ, người không sao chứ?
Vũ Đại Đầu chạy đến trước mặt Thư Thiên Hào, thấy thương thế khủng khiếp trên người Thư Thiên Hào, muốn đụng cũng không dám đụng vào.
- Chút thương tích ấy tính là gì! Cùng lắm thì một cái mạng thôi. Nam nhi Thư Gia cho tới bây giờ đều không sợ chết. Đừng ngừng tiến công, Đại Đầu!
Thư Thiên Hào đại chiến thật lâu, sau khi bạo phát hung mãnh như thế thể lực đã hoàn toàn hao hết, ngay cả linh quang cũng ảm đạm tới cực hạn. Hắn cố lấy chút sức lực cuối cùng đứng lên, giọng nói khàn khàn rít lên. Mỗi lần mở miệng đều là một ngụm máu tươi trào ra.
Vũ Đại Đầu bị mắng liền thông suốt, lại vui vẻ chịu đựng. Khi hắn còn nhỏ được Thư Thiên Hào nhặt về từ trong chiến trường, tình cảm của hắn đối với Thư Thiên Hào chính là sự kính trọng và thương yêu như nhi tử đối với phụ thân.
- A a a!
Vũ Đại Đầu như bạo long, đâm đầu vào trong quang vụ cuối cùng.
Nhưng tầng quang vụ này, lại bất ngờ cường đại. Hắn còn chưa đi được năm mươi bước, yêu giáp trên người đã vỡ tan, Long Du Thương trong tay cũng rung động, khó có thể làm được.
Hắn kiên trì, muốn cứng rắn xông lên, lại bị lão Hồng Thương ngăn lại.
- Hài tử tốt, ngươi trước hãy lui xuống, khinh xuất là không được.
Trên mặt Lão Hồng Thương cũng đầy vết máu. Ngay cả chòm râu của hắn cũng dính máu, nhưng lúc này ánh mắt hắn lại ôn hòa, sáng ngời.
- ...
Vũ Đại Đầu mở miệng muốn nói, lại bị một câu của Kiều Lão Hầu Tử ngăn chặn:
- Tiểu tử cứ đi đi, xem bộ xương già của chúng ta phá nát tháp này!
- Ngay cả ba người chúng ta, ngươi cũng không tin sao?
Lão Ngư Vương cũng đi đến, cười nói.
- Trở về, cố gắng nhìn ba lão tướng chúng ta xung phong!
Trên Du Long Thương, đã đầy vết rạn nứt, hơn nữa run rẩy từng đợt. Hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu. Lại quay đầu nhìn lại. Những tướng sĩ Thư Gia phía
sau xung phong gặp phải sự cản trở nghiêm trọng. Chư tướng đều bị đối thủ dây dưa.
Trong lúc nhất thời, bên cạnh Thư Thiên Hào không có người hộ vệ.
Vũ Đại Đầu khẽ cắn môi, không thể không phi thân rời khỏi quang vụ, đến bên cạnh bảo vệ Thư Thiên Hào.
- Hắc! Ba lão gia chúng ta đã lâu không liên thủ tác chiến?
Kiều Lão Hầu Tử nhìn Vũ Đại Đầu rời đi, cười nói.
- Quang vụ này càng ngày càng đậm, không thể đợi thêm nữa. Càng kéo dài, tổn thất của quân ta càng lớn. Chỉ có dựa vào sự đột phá của chúng ta.
Vẻ mặt lão Ngư Vương đầy nghiêm trọng.
- Không sai, đối phương sắp chết phản công lại, trận chiến tranh này đã tới thời khắc quyết định thắng bại. Nào, xung phong!
Lão Hồng Thương nhấc Chiến Thương, dục xung phong.
- Mỗi lần ngươi đều đi trước. Lần này ngươi chờ đi sau đi. Để ta đi trước.
Lão ngư Vương cười ha ha, kéo lão Hồng Thương đến phía sau. Chiến đấu hăng hái đẫm máu như thế, cánh tay trái của hắn đã bị người ta chặt đứt. Đi lại cũng có lộ vẻ tập tễnh. Đó là bởi vì đùi phải bị chém mất một mảng thịt lớn.
Hắn kéo theo thân thể bị trọng thương, trong tay cầm theo Tam Xoa Kích, hắn cười ha ha tiến về phía trước.
- Xung phong!
Mắt hổ lão Hồng Thương rưng rưng. Hai mắt Kiều Lão Hầu Tử đỏ ửng, theo sát phía sau.
Đây là một lần xung phong cuối cùng của lão Ngư Vương.
Sau năm mươi bước, yêu vật trong tay hắn liên tiếp rơi xuống và bị thiêu cháy. Thân hình không ngăn cản trước quang vụ khổng lồ, hóa thành từng hạt nhỏ, như cát bay trong gió.
- Nào, quốc gia chúng ta đang ở ngay phía trước!
Kiều Lão Hầu Tử lập tức rảo bước tiến lên, thay thế vị trí của lão Ngư Vương.
Đây là đạo phòng tuyến cuối cùng, càng ngày càng mạnh, hắn chỉ xung phong được ba mươi bước, cũng bị
quang hóa đi.
- Các huynh đệ chờ một chút, ta cũng đến đây!
Lão Hồng Thương quát to một tiếng, dùng áp lực cường đại, đi từng bước cố định, cuối cùng cũng đi xong hai mươi bước cuối cùng.
Ầm!
Tới thời điểm cuối cùng, hắn tới dưới tháp, ngang nhiên cầm yêu binh kíp nổ trong tay.
Một tiếng nổ thật lớn. Cửu Tiêu Thần Quang Tháp ầm ầm sụp đổ, tất cả đều trời quang mây tạnh.
- Phá, phòng tuyến cuối cùng đã bị phá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.