Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 18: Chương 17.2

Bản Lật Tử

06/08/2016

Ánh mắt Tống Nam Xuyên trầm xuống, Trần Thắng này sao lại nhiều chuyện như vậy?

Anh không nói gì, Bùi Anh tiếp tục nói: "Ừm... Em vừa mới thấy Weibo Hoàn Vũ lên tiếng nói rõ, anh nói rằng chúng ta có quan hệ."

Tống Nam Xuyên đáp một tiếng: "Chuyện này anh vốn là định tối nay sẽ nói cho em biết, dù sao chúng ta thật sự đang ở cùng nhau, anh cũng không muốn trốn trốn tránh tránh." Anh nói đến đây dừng một chút, có chút không xác định hỏi, "Em không muốn công khai sao?"

"Em mới không có, em vốn chỉ là một tiểu minh tinh, danh tiếng còn không lớn như anh." Bùi Anh chép miệng.

Nghe được câu trả lời thuyết phục mà chính mình muốn, Tống Nam Xuyên thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói: "Em cần phải nhìn xa trông rộng một chút."

Bùi Anh cười theo hai tiếng, nói với anh: "Trên mạng người ta đều nói khẳng anh không thật tâm với em, nói anh chơi chán rồi sẽ vứt bỏ em."

Tống Nam Xuyên nhìn chăm chú, hỏi cô: "Em tin bọn họ hay tin anh?"

Bùi Anh trầm mặc một chút, cười nói: "Tin anh."

Tống Nam Xuyên nhếch miệng, nói với cô: "Nếu đã tỉnh, vậy đi ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp."

"Vâng, vậy em cúp máy đây."

"Buổi chiều nhớ gọi cho anh, anh đón em."

"Vâng." Cô dừng một chút, ở một khắc cúp điện thoại nói rất nhanh với anh, "Em cũng yêu anh như vậy!"

A a a rất thẹn thùng! Bùi Anh ném điện thoại đi liền vùi đầu vào trong gối.

Còn Tống Nam Xuyên ở đầu bên kia điện thoại, vui vẻ đến mức hận không thể ôm cô rồi hôn một cái.

Bùi Anh chỉ xấu hổ trong chốc lát, liền đứng dậy theo lời Tống Nam Xuyên ăn cơm trưa. Trong nhà cũng không còn gì, cô không muốn xào rau, nên đi xuống lầu ăn bát mỳ nhỏ.

Vừa trang điểm xong, điện thoại lại vang lên. Cô có chút nhụt chí để đũa xuống, cầm lấy di động nhìn.

Mẹ?

Cô khẽ mím môi hạ khóe miệng, cầm điện thoại lên trả lời: "Mẹ, có chuyện gì không?"

"Tú xinh đẹp à, mẹ vừa nghe em trai con nói, con cùng với tổng giám đốc gì đó quan hệ qua lại, có phải thật hay không?"

Bùi Anh chớp chớp mắt, nghĩ tới nếu như cô cùng Tống Nam Xuyên tiếp tục phát triển, chuyện này cuối cùng cũng không thể gạt người nhà, liền vâng một tiếng thừa nhận: "Bọn con đang hẹn hò."

"A, thật sao! Vậy thì tốt quá!" Mẹ Bùi cao hứng nói, cách điện thoại Bùi Anh cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng mặt mày hớn hở của mẹ, "Mẹ nghe em trai con nói, tổng giám đốc kia rất có tiền, đầu tư cái gì đó liền một lúc 20 triệu, thật sự nếu con với người đó hẹn hò, vậy nhà chúng cũng được thơm lây !"

Bùi Anh nhíu mày, có chút mất hứng: "Mẹ, người ta có tiền là chuyện của người ta, với chúng ta thì có quan hệ gì?"

"Như thế nào không quan hệ? Nếu con gả cho cậu, vậy cậu ta sẽ là anh rể Tu Nhiên, còn có thể không giúp đỡ Tu Nhiên nhà chúng ta sao? Về sau Tu Nhiên tốt nghiệp đại học còn tìm việc làm còn kết hôn mua nhà..."

"Mẹ!" Bùi Anh không đợi bà nói xong, liền ngắt lời bà, "Con nói lại lần nữa, tiền của anh ấy là tiền của anh ấy, mẹ đừng có đặt chủ ý lên tiền của người ta!"

Mẹ Bùi nghe cô nói như vậy, cũng không quá cao hứng: "Lời này của con là như thế nào? Như thế nào gọi là đặt chủ ý lên tiền của cậu ta? Cậu ta cưới con gái của mẹ, không nên giúp đỡ nhà của chúng ta sao? Dầu gì con cũng là do mẹ và ba con nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn."

Bùi Anh hít vào một hơi, đối với mẹ ở đầu bên kia đáp: "Con là mẹ cùng ba nuôi lớn, con sẽ phụng dượng dưỡng ba mẹ tròn nghĩa vụ, nhưng Tống Nam Xuyên không nợ hai người, mẹ cũng đừng nghĩ đến tiền của anh ấy."

"Con..."

"Mẹ thật sự hy vọng em trai con sau này không làm mà hưởng tiền bất chính sao, mẹ cho nó đi tìm phú bà(*) đi! Lấy nét đẹp của nó khẳng định sẽ có rất nhiều phú bà nuôi dưỡng!" Bùi Anh một nói nói xong lời này, trực tiếp cúp điện thoại.

(*)Phú bà: người đàn bà giàu có.

Vì đề phòng mẹ gọi lại, cô còn tắt nguồn điện thoại.

Hiện tại cô cũng không còn khẩu vị, ngã lên trên giường, có chút thở dài mệt mỏi.

Vừa rồi cô nói như vậy khẳng định mẹ sẽ rất tức giận, nhưng bình thường bọn họ hỏi cô tiền cũng được, còn muốn đem suy nghĩ đến trên người Tống Nam Xuyên...

Cô nâng tay phải lên, che trên mắt.

Anh ấy không nợ bọn họ...

Đến giờ công việc buổi chiều, Bùi Anh khôi phục lại tinh thần hăng hái trước nay. Thời gian qua cô cũng thích đem chuyện tình cảm cá nhân xen vào công việc, hơn nữa công việc của cô cần rất nhiều người phối hợp mới hoàn thanh, cá nhân cô mất tập trung, sẽ liên lụy tới mọi người, thật có lỗi với những nhân viên chăm chỉ làm việc kia.

Mặc dù quảng cáo giày cao gót thì máy quay chỉ quay ở phần đùi, nhưng bước trang điểm này cũng thể bỏ qua. Bùi Anh thay bộ váy để quay quảng cáo trước, ngồi xuống bàn trang điểm.

Thợ trang điểm giúp cô đánh phấn lót, mắt không chú ý liền nhìn đến trên cổ cô.

Nơi nào đó còn có thể thấy vài vết hôn rõ ràng.

Thợ trang điểm còn là cô gái trẻ, lúc này liền đỏ mặt, Bùi Anh thấy vẻ mặt của cô ấy khác thường, lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ừm... Cổ của cô..."

Thợ trang điểm muốn nói lại thôi, Bùi Anh nhìn cổ của mình trong gương, mặt so với thợ trang điểm còn đỏ hơn: "Cái này có thể che kín đi không... ?"

"Có thể, có thể." Thợ trang điểm nghĩ đến lời đồn trên mạng của cô cùng Tống Nam Xuyên, lập tức bộ não liền tưởng tượng ra cảnh tượng họ đại chiến ba trăm hiệp.

Người chỉnh ánh sáng đi ngang qua thấy các cô, kỳ quái lẩm bẩm tự nói: "Hai người kia vì sao cả mặt đều đỏ? Giống như tôm bị nấu chín."



Mở đầu ngoại trừ bị việc nhỏ này xen giữa, quay quang cáo còn lại tiến hành cực kỳ thuận lợi. Bùi Anh lấy tiền công lúc 6 giờ chiều, cô liền gọi cho Tống Nam Xuyên trước tiên, sau đó thay lại quần áo của mình, tự trang điểm lại lần nữa.

Lúc tô son, cô vẫn dùng cây son mà Nhậm San San đưa.

Làm xong hết những thế này, vừa lúc Tống Nam Xuyên đã đến dưới tầng, Bùi Anh đi xuống đã nhìn thấy xe của anh dừng ở cửa.

Thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, Tống Nam Xuyên hạ cửa sổ xe xuống, cười với cô vẫy vẫy tay.

Bùi Anh vừa nhìn thấy anh trong đầu liền tự nhớ đến dáng vẻ ngày hôm qua anh ở sâu bên trong, anh gọi tên cô, anh thở dốc nặng nề, còn có những ngón tay nóng rực đặt tren người cô...

Ngừng! Không được nhớ lại nữa, nếu không cô sẽ hổ thẹn bối rối mà có ý muốn chạy trốn mất.

Nhắm mắt ngồi lên xe, Bùi Anh còn không dám nhìn thẳng Tống Nam Xuyên.

Tống Nam Xuyên cố ý đưa đầu tới gần, nhìn cô nói: "Vì sao lại không nhìn anh?"

Bùi Anh xoay đầu đi, nín một hơi tức giận nói: "Không muốn nhìn."

Tống Nam Xuyên nhướng đuôi lông mày: "Em không muốn nhìn anh, anh sẽ ngay lập tức hôn em."

Bùi Anh bị anh dọa sợ hết hồn, vô ý thức quay đầu lại, một chữ còn chưa kịp nói, miệng liền bị Tống Nam Xuyên ngăn chặn.

Bịch bịch… tiếng tim đập tựa hồ tràn ngập toàn buồng xe, Bùi Anh bị Tống Nam Xuyên ôm thật chặt vào trong lòng, chỉ có thể vô lực đấm anh hai cái: "Ưm ưm."

Buông ra! Một lời không vừa ý liền hôn là tật xấu gì chứ! Tài xế ngồi đang ngồi trước mặt đấy!

Tống Nam Xuyên hôn đã thỏa thích, cuối cùng buông lỏng cô ra, còn có chút chưa thỏa mãn liếm liếm môi: "Son môi của em không tệ."

"... Cái này không phải là son môi là son bóng."

Tống Nam Xuyên tất nhiên không hiểu son môi cùng son bóng có cái gì khác nhau, dù sao anh trông thấy cũng thích là được rồi.

Anh cài lại dây an toàn, nhìn Bùi Anh cười cười: "Hiện tại khá hơn chút nào không? Nếu như còn cảm thấy lời nói lúng túng, anh còn có thể lại làm lại một lần."

"... Không cần, cảm ơn." Bùi Anh vội vàng từ chối ý tốt của anh, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tống Nam Xuyên đáp: "Nhà anh." Anh nói rồi nhìn Bùi Anh đầy ám muội, "Nhà anh còn rất nhiều đĩa Blu-ray(*) có thể xem."

(*)Đĩa Blu-ray : công nghệ đĩa quang màu xanh chạy bằng tia laser màu xanh có bước sóng nhỏ hơn tia laser thường được đưa ra thị trường năm 2000.

Bùi Anh: "..."

Cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là một lần sảy chân để hận nghìn đời.

Nhà Tống Nam Xuyên cũng giống như ngày hôm qua, không có người giúp việc, Bùi Anh tò mò hỏi: "Bình thường ai sẽ dọn nhà?"

"Người của công ty vệ sinh sẽ tới quét dọn định kỳ, anh không thích trong nhà có lạ."

Bùi Anh gật đầu, lại hỏi: "Vậy chúng ta buổi tối ăn cái gì?"

"Anh đã gọi món ở nhà hàng, sẽ đem tới ngay." Tống Nam Xuyên vừa nói, một bên lại đi tới trước ngăn tủ bày đĩa Blu-ray, "Tới xem một chút, tối nay muốn xem cái gì?"

Bùi Anh: "..."

Có thể lựa chọn không xem không ?

Nhưng cô vẫn đi tới, tò mò quan sát ngăn tủ của anh: "Có nhiều đĩa như vậy đều là phim của Quỳnh Lài, anh rất thích cô ấy sao?"

Tống Nam Xuyên gật đầu, cười nói: "Ừ, cô ấy chân rất dài, rất đẹp."

Bùi Anh: "..."

Đợi chút, con người Tống Nam Xuyên có phải xảy ra vấn đề gì hay không? Vì sao sau khi trai qua cái kia tối hôm qua, anh tựa như được giải phóng, cả người đều đậm mùi trần tục?

"Nhưng mà anh thích chân của em nhất." Tống Nam Xuyên nói, tay đã sờ soạng đi lên. Bùi Anh giống như chạm phải điện, lui về sau một bước: "Anh làm gì thế?"

Tống Nam Xuyên khẽ mỉm cười: "Làm."

Bùi Anh: "..."

Cô không có từ nào thô tục như vậy. Tiết mục ngắn trung tỉnh táo lại, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, nháy mắt cả người bị Tống Nam Xuyên đỡ ở trên tường.

Không nói lời gì hôn lên môi cô, Tống Nam Xuyên dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, xông vào. Kỹ thuật hôn của anh quá mức cao siêu, Bùi Anh không ý thức liền bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, hai tay không kìm nổi lòng quàng lên cổ anh.

Ngay lúc hai người đang hôn đến khó mà tách ra được, chuông cửa không đúng lúc truyền tới: "Xin chào Tống tiên sinh, chúng tôi giao đồ ăn."

Tống Nam Xuyên lưu luyến không rời buông Bùi Anh ra, lại hôn lên môi cô một cái mới xoay người sang chỗ khác mở cửa.

Bùi Anh cũng thừa dịp này khôi phục tinh thần, vừa rồi nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lại bị anh ăn!

Cô sửa sang lại trang phục trên người, thấy Tống Nam Xuyên dọn thức ăn lên bàn xong xuôi, quệt quệt khóe môi đi tới ngồi xuống.

"Sao lại nhìn anh như vậy?" Tống Nam Xuyên đặt món cuối cùng lên bàn, cười với cô một cái.

Bùi Anh nâng cằm lên nhìn anh: "Kỹ thuật hôn của anh tốt như vậy, là do quen nhiều bạn gái sao?"



Tống Nam Xuyên dừng động tác một chút, hai tay chống ở trên bàn nhìn lại cô: " Lúc du học ở nước ngoài đã từng quen bạn gái, nhưng anh với cô ấy không thường xuyên hôn môi, chỉ là anh có thể học hỏi tương đối nhanh."

"..."

Bùi Anh cái rãnh còn không có phun ra miệng, Tống Nam Xuyên lại cúi người xuống, nhìn thẳng cô, giọng nói ái muội: "Nhưng mà loại chuyện tối hôm qua, anh chỉ từng làm với em."

Anh nhắc tới chuyện tối hôm qua mặt Bùi Anh càng đỏ, Tống Nam Xuyên thấy cô vẫn luôn cúi đầu, khẽ cười nghiêng đến tai cô: "Em còn trẻ như vậy, nhất định là còn nụ hôn đâu đi?"

Bùi Anh: "..."

"Ai cần anh lo!" Bùi Anh đẩy anh ra, cầm lấy đũa buồn bực ăn cơm.

Tống Nam Xuyên cũng không trêu cô nữa, chỉ vỗ nhẹ tay cô, nói: "Trước khi ăn cơm cũng không biết rửa tay trước?"

Bùi Anh: "..."

Cô tức giận để đũa xuống đi rửa tay.

Trên bàn cơm, Tống Nam Xuyên gắp cho Bùi Anh không ít món ăn, giống như rất sợ cô không ăn. May mắn là Bùi Anh không ăn uống điều độ, nếu không còn có thể đứng lên cùng tranh luận với anh vấn đề này.

Tống Nam Xuyên thấy trong bát của Bùi Anh đã đầy đến mức không đặt vào được nữa, cuối cùng mới gắp thức ăn cho mình: "Hôm nay em không vui sao?"

Anh giống như vô tình hỏi một câu.

Bùi Anh ngẩn người, cô vẫn cho rằng mình che giấu cảm xúc rất tốt, không nghĩ tới Tống Nam Xuyên bề ngoài như vậy lại rất nhạy cảm.

Cô chọc chọc một cái vào bát cơm, gật đầu nói: "Hôm nay em với mẹ ầm ĩ một trận."

"Vì cái gì?"

Bùi Anh cắn cắn khóe miệng: "Ba mẹ em trọng nam khinh nữ, bọn họ rất thương em trai em, lại không hề thương em như thế. Hiện tại em đã đi làm, em trai còn học đại học, em trợ cấp cho gia đình cũng không sao, nhưng hôm nay bọn họ đọc báo, biết anh và em đang quen nhau..."

Câu kế tiếp cho dù cô không nói thêm gì nữa, Tống Nam Xuyên cũng có thể đoán được đại khái. Anh đưa tay vuốt vuốt tóc cô, an ủi: "Không sao, bọn họ không thương em, còn có anh thương em."

Một câu nói lại khiến lòng Bùi Anh chấn động.

Cô ngước mắt nhìn Tống Nam Xuyên, ánh mắt giống như con thỏ ngây thơ lại vô tội: "Em không thích bọn họ lợi dụng tiền của anh..."

Loại cảm giác này thực sự rất tệ, cô thật tâm thích Tống Nam Xuyên, Tống Nam Xuyên cũng là người từ trước tới nay đối xử tốt với cô nhất.

Cô không muốn ba mẹ dùng ánh mắt nhìn miếng thịt béo để nhìn anh.

Tống Nam Xuyên cười nói: "Tiền ta có tốt như vậy sao? Bọn họ cũng không phải là em." Anh nói, duỗi tay nhéo nhéo mặt Bùi Anh, "Được rồi, ăn cơm, em lại nhìn anh như vậy, anh lại muốn hôn em."

"..." Bùi Anh sợ anh thật sự làm, vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong cũng không cần tự rửa bát, Tống Nam Xuyên lại gọi nhân viên nhà hàng đến đem bát đũa về.

Anh lại điều chỉnh đèn trong phòng khách tối lại, lấy một đĩa Blu-ray trong ngăn tủ ra.

Quả nhiên vẫn là Quỳnh Lài.

Lần này Bùi Anh luôn nhịn không được nghiêng mắt nhìn lên đùi cô, thực sự vừa dài vừa đẹp... Quỳnh Lài kia đã vốn rất nổi tiếng là chân dài.

Ban đầu cô cũng chỉ đóng những bộ phim tình cảm trong sáng, không có tình tiết nhanh như thể loại hiện đại đô thị, giống như nước nước suối róc rách chậm rãi chảy ra sông.

Tống Nam Xuyên không biết từ khi nào đã áp trên người cô, hôn lên môi cô. Ở dưới bầu không khí này, người bình thường sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm, đặc biệt là người mình thích lại ngồi ở bên cạnh mình.

Chờ đến khi anh buông nụ hôn ở xương quai xanh của cô, Bùi Anh mới phát hiện mình đã nằm ở trên ghế sofa.

Đêm qua nếm trải đủ các mùi vị khiến trong lòng cô có cảnh giác, cô đè lại Tống Nam Xuyên đang châm lửa bốn phía trên người mình, nhẹ nói: "Tối hôm qua mới làm, hôm nay không cần..."

Lời này mặc dù khó có thể mở miệng, nhưng cô không thể không nói! Vạn nhất Tống Nam Xuyên lại vác súng ra trận thì làm sao bây giờ! (Editor: Đọc xong phun nước vào màn hình hahaha =)))))

Tống Nam Xuyên hôn ở trên khóa mắt cô một cái, thấp giọng nỉ non: "Ừ, anh không làm."

Liền chà xát.

Bùi Anh không hiểu ý ngoài lời của anh, dù sao cũng yên tâm. Tống Nam Xuyên lại hôn cô một lúc, mới hỏi ở bên tai cô: "Còn đau sao?"

"... Ừm, khá hơn nhiều..."

"Xin lỗi, tối hôm qua anh nên kiềm chế một chút."

"Ừm..." Bùi Anh quay đầu không nhìn anh, "Thật ra sau đó em nói đau, anh cũng khắc chế chút ít..."

Tống Nam Xuyên cười nhẹ một tiếng, rời khỏi người cô: "Anh đi tắm."

Bùi Anh nhìn bóng lưng anh,khẳng định chắc chắn anh đi phòng tắm để tự dập tắt dục vọng vừa châm của mình...

Cô lấy điện thoại ở trong túi, nhắn một tin cho Nhậm San San.

"San San, hiện tại tớ đã tin lời cậu, không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ sắc lang có kiên nhẫn. QAQ"

Trên đời này quả nhiên không có gì đàn ông nào gọi là chính nhân quân tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook