Chương 47
Bản Lật Tử
22/09/2016
Bùi Anh cùng tương
tác với Nghê Bạch trên weibo, chiếm được hảo cảm của phần lớn các fan
Nghê Bạch. Vốn bọn họ đang tức giận bất bình vì Nghê Bạch thua Bùi Anh,
nhưng bây giờ ngay cả chính Nghê Bạch cũng biểu hiện hào phóng như thế,
bọn họ cũng không tiện nói gì nữa. Thêm nữa là dáng vẻ của Bùi Anh cũng
để rất thấp, bọn họ cũng càng thuận mắt với cô hơn.
Lý Tư Tư bên kia vừa nhìn thấy Bùi Anh cùng hoạt động với Nghê Bạch, cũng phát một tin lên weibo bày tỏ sự chúc phúc, Bùi Anh không biết là cô ấy chỉ sợ mọi người cảm thấy mình keo kiệt hay là gì khác, dù sao nếu người ta đã chúc phúc rồi, cô cũng liền tỏ vẻ cảm tạ.
Sau vài ngày, mỗi hôm weibo của Hoàn Vũ đều sẽ công bố một diễn viên trong << Diễn viên >>, có thể nói là hội tụ đủ các ánh mắt. Nam nữ chính của bộ phim này được đầu tư đủ công sức, vai phụ lại cũng không kém, trước mắt là trong những người được công bố đã có rất nhiều diễn viên “hot” được nhiều người hâm mộ, Du Khải Trạch cũng nằm trong số đó.
Với tư cách là thái tử gia của Hoàn Vũ, anh ta xuất hiện trong bộ phim này cũng không khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng kỹ xảo diễn xuất của anh ta cũng không tính là quá tốt, nhưng ít ra cũng có đủ lượt view, và hơn hai nghìn vạn theo dõi trên weibo.
Trong << Diễn viên >>, vai diễn của anh ta là nhân vật nam chính Ngô Dạng – thế hệ sau của cảnh đội, phần diễn chủ yếu là… gặp được khó khăn thì đi tìm Ngô Dạng.
Trong khoảng thời gian này có thể nói là << Diễn viên >> đã tạo đủ thanh thế, khi lấy lượt view siêu cao cộng thêm đội hình diễn viên phô trương, khiến cho không ít người hâm mộ ước gì ngày mai có thể lập tức chiếu phim, xem một cái cho đã mắt. Đương nhiên cũng không thể thiếu được tiếng hát đệm --- điều này đã tồn tại từ lúc Hạnh Tâm bán ra bản quyền điện ảnh.
Song mặc kệ bên ngoài gió nổi mây phun cỡ nào, Bùi Anh vẫn đang yên lặng xem kịch bản ở nhà.
Cuối tháng phim sẽ bắt đầu chính thức ghi hình rồi, với tư cách là nhân vật chính, phần diễn của cô rất nặng, vẫn còn rất nhiều bộ phim ngang tài ngang sức, nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ mới được.
Khi Tống Nam Xuyên về nhà, Bùi Anh vẫn ngồi trước cửa sổ xem kịch bản, ngay cả tư thế cũng không khác lắm so với lúc anh rời đi.
Anh cởi áo khoác âu phục, đi qua ngồi xuống bên người cô: “Vẫn còn đang xem kịch bản? Không phải là em đã xem cả ngày đó chứ?”
Lúc này Bùi Anh mới phát giác được bên người dường như nhiều hơn một người, khẽ kinh ngạc, cô nghiêng đầu nhìn Tống Nam Xuyên, từ từ chớp mắt: “A… kịch bản là do thầy Hạnh Tâm tự mình viết, tuy rằng em đã xem qua nguyên bản của cuốn tiểu thuyết rất nhiều lần, nhưng cảm giác xem kịch bản vẫn hoàn toàn khác nhau, viết rất đặc sắc đó.”
Thầy Hạnh Tâm không hổ là thầy Hạnh Tâm, cô cảm thấy những người đang nói điện ảnh bị hủy hoại kia, sau khi xem bộ phim này công chiếu sẽ đùng đùng mất mặt.
Tống Nam Xuyên rút kịch bản trong tay cô ra, phát hiện phía trên đã có rất nhiều dòng ký hiệu phê bình và chú giải bằng bút. Anh thở dài, kéo Bùi Anh từ trên ghế salon lên: “Đừng vùi mình ở chỗ này mãi mà không động đậy nữa, cũng phải kết hợp với vận động nữa.”
Bùi Anh bĩu môi nói: “Lúc anh ngồi trong phòng làm việc không phải cũng không động đậy sao.”
Tống Nam Xuyên cười một tiếng, gật đầu nói: “Em nói rất đúng, xem ra hai người chúng ta đều thiếu vận động rất nghiêm trọng, chỉ có thể vận động bù vào buổi tối thôi.”
Bùi Anh: “…”
Đừng tưởng rằng cô ngốc đến nỗi nghe không hiểu vận động buổi tối là gì.
Cô cầm lại kịch bản bị Tống Nam Xuyên cướp đi, vừa lật vừa hỏi anh: “Đúng rồi, anh học đại học ở nước ngoài đúng không?”
“Ừ, sao vậy?”
“Vậy tiếng Anh của anh nhất định rất tốt!” Lúc Bùi Anh nói đến đây, cũng vừa vặn tìm được trang kịch bản mà mình muốn tìm kia, “Có một cảnh diễn cần nói tiếng Anh, anh cũng biết tiếng Anh của em là kém nhất, đến lúc đó đạo diễn chắc chắn sẽ không cho em qua đâu.”
Khóe miệng Tống Nam Xuyên khẽ cong lên cười, đến bên cạnh nhìn kịch bản của cô: “Để anh xem một chút.”
Cảnh diễn này là đối thoại giữa Triệu Việt cùng một phóng viên nước người, chỉ có năm câu đối thoại, ngữ pháp không phải là khó, nhưng lại có mấy từ đơn khó đọc. Và khiến cho anh buồn cười là, bên cạnh những từ đơn này đều được đánh dấu bằng bút đỏ là từ tiếng Anh, hẳn là Bùi Anh muốn tự tra.
Anh không nhịn được mà sờ sờ đầu Bùi Anh, nhìn cô cười nói: “Em thật sự là đáng yêu.”
“…” Gương mặt Bùi Anh bị nghẹn đến đỏ bừng, cô biết rõ trong mắt loại người thông thạo tiếng Anh này, tiếng Anh ký hiệu bằng chữ Hán giống như ghép vần vậy, tựa như học sinh tiểu học, “Buồn cười như vậy sao! Không được cười!”
Tống Nam Xuyên ngược lại còn cười càng sâu hơn: “Không phải là anh đang cười em, anh đã cảm thấy em rất nỗ lực để học.”
Bùi Anh: “…”
Đây còn không phải là đang cười nhạo cô sao!
“Anh đi đi! Không cần anh dạy!” Bùi Anh thu hồi kịch bản, nổi giận đùng đùng nhìn Tống Nam Xuyên. Tống Nam Xuyên nịnh nọt làm một tư thế “Thật xin lỗi” với cô, bắt đầu nghiêm chỉnh giảng cách phát âm cho cô: “Thật ra thì chỉ cần chú ý một chút chi tiết nhỏ, khi nói tiếng Anh sẽ tiêu chuẩn hơn nhiều. Ví dụ như lúc phát âm, cố gắng dùng nửa phần sau khoang miệng để phát âm, không nên dựa vào đầu lưỡi và bờ môi giống như nói tiếng Trung.”
“Nửa phần sau?” Bùi Anh thử “a” một tiếng, “Dường như không khác nhau bao nhiêu mà.”
“Đương nhiên là có khác nhau, giống như khi em ca hát, kiểu hát phổ thông và kiểu hát tốt có giống nhau không?”
“… Dường như có chút đạo lý.”
Tống Nam Xuyên đắc ý hả hê nhướng đuôi lông mày: “Điều này chỉ cần cố sức tập luyện thì rất nhanh có thể nắm giữ. Mặt khác, phát âm của nguyên âm cũng rất quan trọng, nguyên âm dài phải đọc đủ hơi, nguyên âm ngắn phải đọc nhanh và mạnh, những chữ t – d – k – g – p này, cần lược thì lược bớt đi.”
“A…” Cái hiểu cái không, Bùi Anh nhìn anh.
Tống Nam Xuyên cười, cầm kịch bản của cô qua, đọc một lần tất cả các lời diễn bên trên, sau khi Bùi Anh nghe xong, không kìm lòng được mà vỗ tay cho anh: “Xuyên Xuyên à, anh nói tiếng Anh thật êm tai đó, còn dễ nghe hơn so với thầy dạy tiếng Anh của bọn em.”
Tống Nam Xuyên vui vẻ tiếp nhận lời khen của cô, hắng giọng một cái, nói: “Thế này đi, anh đọc một câu, em cũng đọc câu đó theo anh, nhớ kỹ lời anh vừa nói, dùng nửa phần sau khoang miệng để phát âm.”
“Vâng.”
Hai người cứ anh một câu, em một lời như vậy, thấm thoắt đã đọc bốn năm lần lời diễn, lúc Bùi Anh tự đọc, đã cảm thấy mình rõ ràng đọc khá hơn rất nhiều so với lần trước. Cô ngạc nhiên mừng rỡ mà nhìn Tống Nam Xuyên: “Xuyên Xuyên, anh thật lợi quá, nếu như anh là thầy dạy tiếng Anh của em năm đó, em chắc chắn là thừa sức thi đậu rồi!”
Tống Nam Xuyên suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Trường của các em có cấm thầy trò yêu nhau không?”
“… Có.”
“Vậy thì may anh không phải là thầy dạy tiếng Anh của em.”
Bùi Anh: “…”
Thật muốn chủ động nói hẹn gặp lại với anh.
“Được rồi, trước tiên chỉ luyện thế này thôi, đồ ăn anh đặt sắp đưa đến rồi, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng.” Cuối cùng Bùi Anh cũng bỏ kịch bản xuống, rất vui vẻ mà đi rửa tay.
Người giao đồ ăn đến rất đúng giờ, Tống Nam Xuyên vẫn tự cầm hộp cơm của mình đặt lên trên bàn, sau đó gọi Bùi Anh tới dùng bữa. Bùi Anh ăn một miếng sườn xào chua ngọt, đột nhiên nói với Tống Nam Xuyên: “Xuyên Xuyên, nếu không ngày mai để em nấu cơm đi, luôn gọi loại đồ ăn này cũng không tốt.”
Tống Nam Xuyên vừa múc canh, vừa ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy, không hợp khẩu vị ư?” Tuy rằng mỗi ngày anh đều cố ý gọi những món khác nhau, nhưng nếu Bùi Anh chán, anh cũng có thể đổi một nhà hàng khác.
Bùi Anh nói: “Không phải, chỉ là cảm giác mình làm thì rẻ hơn nhiều, ví dụ như sườn xào chua ngọt này, em cũng làm được.” Tuy rằng làm cũng chưa được ngon như vậy. Bùi Anh tự động nuốt nửa câu đi, tiếp tục nói: “Hơn nữa không phải anh nói em thiếu vận động sao, vừa vặn có thể lấy nấu cơm mà vận động rồi.”
Lần này cô ở nhà xem kịch bản, vừa vặn cũng có thời gian, chờ bộ phim bấm máy, cô muốn làm cơm cũng không thể làm nữa.
Tống Nam Xuyên nói: “Em muốn tự mình làm thì làm đi, ngày mai anh sẽ không gọi đồ ăn nữa, hy vọng lúc trở lại sẽ có cơm ăn.”
“… Chắc chắn là sẽ có cơm ăn, hy vọng anh có thể ăn hết mọi thứ.”
Tống Nam Xuyên cười khẽ một tiếng, nói: “Yên tâm đi, đó là em tự mình làm, anh có nuốt nước mắt cũng sẽ ăn hết.”
Bùi Anh: “…”
Thích ăn thì ăn, hừ!
Cô cau mũi, mở TV cực lớn chiếm nguyên một vách tường trong phòng khách ra, không xem chương trình gì, chỉ nhìn quảng cáo.
Tống Nam Xuyên liếc mắt nhìn màn hình, hỏi cô: “Em làm gì vậy?”
Bùi Anh nói: “Lúc trước em chụp quảng cáo cho loại cơm thịt bò tiêu đen kia, hôm nay sẽ phát sóng đó! Sản phẩm này cũng mới được đưa ra thị trường cả nước hôm nay, em còn có cả tư cách ăn miễn phí suốt đời đó, lần sau mời anh đi ăn.”
Tống Nam Xuyên lại buồn cười, nở nụ cười: “Cảm ơn.”
“Không cần phải khách sáo.” Bùi Anh vừa nói, trên TV cũng lập tức phát quảng cáo cô nhắc đến kia, “A a a, chính là cái này đó!”
Tống Nam Xuyên cũng ngừng đũa lại, chuyên tâm xem hết quảng cáo.
“Chụp cũng không tệ, nhìn qua em còn mỹ vị hơn so với cơm thịt bò tiêu đen nhiều.”
Bùi Anh: “…”
“Bây giờ còn phải đi đưa ảnh ký tên ư?”
“Uh, ảnh tạo hình của Triệu Việt, nhưng mà số lượng cũng rất ít, còn phải xem vận may nữa.”
Tống Nam Xuyên nghe vậy, nhìn cô, nhếch môi lên: “Nói vậy vận may của anh là tốt nhất sao? Bởi vì anh có người thật có thể ôm được, đây là một người số lượng toàn cầu có hạn đấy.”
“…” Đúng vậy đó, kiếp trước anh nhất định đã cứu vớt vũ trụ nhỉ!
Cơm nước xong xuôi, Bùi Anh lại trêu chọc mèo một lát, rồi cầm máy tính bảng của Tống Nam Xuyên mà lướt weibo. Hôm này quảng cáo của cô chính thức phát sóng, đám fan hâm mộ cũng đều comment phát biểu về cảm giác sau khi xem.
“Bùi Bùi, cô lại đang ăn thịt rồi! [hừ]”
“Tôi còn tưởng rằng sau khi <> phát sóng xong,
liền không thấy tư thế oai hùng khi Bùi của tôi ăn thịt nữa, tôi vẫn còn rất trẻ [hẹn gặp lại]”
“Bùi Bùi, hôm nay tôi cũng đi ăn, hương vị cũng không tồi lắm [tham ăn] Đáng tiếc là tôi chưa lấy được ảnh ký tên [đáng thương]”
“Hôm nay Bùi Bùi ăn thịt sao? Ăn. Hôm nay Bùi Bùi lên cân sao? Béo. [mỉm cười]”
“Nhìn Bùi của tôi ăn thịt một cách thỏa mãn, tôi thật đói mà [rơi lệ]”
“Vậy mà cô lại phát ngôn cho thịt sao, thương hiệu quảng cáo thật hiểu cô [cười khóc]”
Tống Nam Xuyên tắm xong đi ra, cô vẫn lướt weibo ngon lành. Anh đi qua cầm máy tính bảng trong tay cô, giục cô đi tắm: “Đi tắm trước đi, lát nữa đi ra hẵng chơi tiếp.”
“A…” Bùi Anh đáp một tiếng, lại lấy di động của mình ra đưa cho anh, “Xuyên Xuyên, vừa rồi em đã nghĩ một chút, anh ghi âm vài câu lời diễn kia vào trong điện thoại của em đi, như thế em có thể lấy ra nghe bất cứ lúc nào.”
“Ừ.” Tống Nam Xuyên nhận lấy di động của cô, nói, “Anh sẽ ghi âm, em đi tắm đi.”
“…” Anh thật cố chấp với cái chuyện tắm rửa này đó!
Bùi Anh nghe lời đi tắm, nhưng lúc đi ra cũng không thấy bóng Tống Nam Xuyên. Cô chạy tới phòng làm việc nhìn, quả nhiên Tống Nam Xuyên đang ngồi bên trong nói điện thoại với ai đó. Thấy Bùi Anh đẩy cửa ra thò đầu vào, Tống Nam Xuyên vừa nghe tiểu Trương ở đầu bên kia điện thoại báo cáo lại công tác, vừa gật nhẹ đầu với Bùi Anh.
Thấy anh đang nói chuyện công việc, Bùi Anh cũng không quầy rầy, yên lặng lui ra ngoài. Di động của cô để ở đầu giường, cô mở ra bản ghi âm giọng nói, muốn xem Tống Nam Xuyên có ghi âm lại lời diễn cho cô không.
“A, là cái này đi.” Bùi Anh tự nhủ, ấn mở một bản ghi âm mới, chất giọng tiếng Anh ưu nhã dễ nghe của Tống Nam Xuyên liền vang lên.
Bùi Anh dựa vào kịch bản vừa nghe vừa viết, lại phát hiện sau khi kết thúc lời diễn, anh còn ghi âm thêm một câu.
"I love you, my angel."
Lý Tư Tư bên kia vừa nhìn thấy Bùi Anh cùng hoạt động với Nghê Bạch, cũng phát một tin lên weibo bày tỏ sự chúc phúc, Bùi Anh không biết là cô ấy chỉ sợ mọi người cảm thấy mình keo kiệt hay là gì khác, dù sao nếu người ta đã chúc phúc rồi, cô cũng liền tỏ vẻ cảm tạ.
Sau vài ngày, mỗi hôm weibo của Hoàn Vũ đều sẽ công bố một diễn viên trong << Diễn viên >>, có thể nói là hội tụ đủ các ánh mắt. Nam nữ chính của bộ phim này được đầu tư đủ công sức, vai phụ lại cũng không kém, trước mắt là trong những người được công bố đã có rất nhiều diễn viên “hot” được nhiều người hâm mộ, Du Khải Trạch cũng nằm trong số đó.
Với tư cách là thái tử gia của Hoàn Vũ, anh ta xuất hiện trong bộ phim này cũng không khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng kỹ xảo diễn xuất của anh ta cũng không tính là quá tốt, nhưng ít ra cũng có đủ lượt view, và hơn hai nghìn vạn theo dõi trên weibo.
Trong << Diễn viên >>, vai diễn của anh ta là nhân vật nam chính Ngô Dạng – thế hệ sau của cảnh đội, phần diễn chủ yếu là… gặp được khó khăn thì đi tìm Ngô Dạng.
Trong khoảng thời gian này có thể nói là << Diễn viên >> đã tạo đủ thanh thế, khi lấy lượt view siêu cao cộng thêm đội hình diễn viên phô trương, khiến cho không ít người hâm mộ ước gì ngày mai có thể lập tức chiếu phim, xem một cái cho đã mắt. Đương nhiên cũng không thể thiếu được tiếng hát đệm --- điều này đã tồn tại từ lúc Hạnh Tâm bán ra bản quyền điện ảnh.
Song mặc kệ bên ngoài gió nổi mây phun cỡ nào, Bùi Anh vẫn đang yên lặng xem kịch bản ở nhà.
Cuối tháng phim sẽ bắt đầu chính thức ghi hình rồi, với tư cách là nhân vật chính, phần diễn của cô rất nặng, vẫn còn rất nhiều bộ phim ngang tài ngang sức, nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ mới được.
Khi Tống Nam Xuyên về nhà, Bùi Anh vẫn ngồi trước cửa sổ xem kịch bản, ngay cả tư thế cũng không khác lắm so với lúc anh rời đi.
Anh cởi áo khoác âu phục, đi qua ngồi xuống bên người cô: “Vẫn còn đang xem kịch bản? Không phải là em đã xem cả ngày đó chứ?”
Lúc này Bùi Anh mới phát giác được bên người dường như nhiều hơn một người, khẽ kinh ngạc, cô nghiêng đầu nhìn Tống Nam Xuyên, từ từ chớp mắt: “A… kịch bản là do thầy Hạnh Tâm tự mình viết, tuy rằng em đã xem qua nguyên bản của cuốn tiểu thuyết rất nhiều lần, nhưng cảm giác xem kịch bản vẫn hoàn toàn khác nhau, viết rất đặc sắc đó.”
Thầy Hạnh Tâm không hổ là thầy Hạnh Tâm, cô cảm thấy những người đang nói điện ảnh bị hủy hoại kia, sau khi xem bộ phim này công chiếu sẽ đùng đùng mất mặt.
Tống Nam Xuyên rút kịch bản trong tay cô ra, phát hiện phía trên đã có rất nhiều dòng ký hiệu phê bình và chú giải bằng bút. Anh thở dài, kéo Bùi Anh từ trên ghế salon lên: “Đừng vùi mình ở chỗ này mãi mà không động đậy nữa, cũng phải kết hợp với vận động nữa.”
Bùi Anh bĩu môi nói: “Lúc anh ngồi trong phòng làm việc không phải cũng không động đậy sao.”
Tống Nam Xuyên cười một tiếng, gật đầu nói: “Em nói rất đúng, xem ra hai người chúng ta đều thiếu vận động rất nghiêm trọng, chỉ có thể vận động bù vào buổi tối thôi.”
Bùi Anh: “…”
Đừng tưởng rằng cô ngốc đến nỗi nghe không hiểu vận động buổi tối là gì.
Cô cầm lại kịch bản bị Tống Nam Xuyên cướp đi, vừa lật vừa hỏi anh: “Đúng rồi, anh học đại học ở nước ngoài đúng không?”
“Ừ, sao vậy?”
“Vậy tiếng Anh của anh nhất định rất tốt!” Lúc Bùi Anh nói đến đây, cũng vừa vặn tìm được trang kịch bản mà mình muốn tìm kia, “Có một cảnh diễn cần nói tiếng Anh, anh cũng biết tiếng Anh của em là kém nhất, đến lúc đó đạo diễn chắc chắn sẽ không cho em qua đâu.”
Khóe miệng Tống Nam Xuyên khẽ cong lên cười, đến bên cạnh nhìn kịch bản của cô: “Để anh xem một chút.”
Cảnh diễn này là đối thoại giữa Triệu Việt cùng một phóng viên nước người, chỉ có năm câu đối thoại, ngữ pháp không phải là khó, nhưng lại có mấy từ đơn khó đọc. Và khiến cho anh buồn cười là, bên cạnh những từ đơn này đều được đánh dấu bằng bút đỏ là từ tiếng Anh, hẳn là Bùi Anh muốn tự tra.
Anh không nhịn được mà sờ sờ đầu Bùi Anh, nhìn cô cười nói: “Em thật sự là đáng yêu.”
“…” Gương mặt Bùi Anh bị nghẹn đến đỏ bừng, cô biết rõ trong mắt loại người thông thạo tiếng Anh này, tiếng Anh ký hiệu bằng chữ Hán giống như ghép vần vậy, tựa như học sinh tiểu học, “Buồn cười như vậy sao! Không được cười!”
Tống Nam Xuyên ngược lại còn cười càng sâu hơn: “Không phải là anh đang cười em, anh đã cảm thấy em rất nỗ lực để học.”
Bùi Anh: “…”
Đây còn không phải là đang cười nhạo cô sao!
“Anh đi đi! Không cần anh dạy!” Bùi Anh thu hồi kịch bản, nổi giận đùng đùng nhìn Tống Nam Xuyên. Tống Nam Xuyên nịnh nọt làm một tư thế “Thật xin lỗi” với cô, bắt đầu nghiêm chỉnh giảng cách phát âm cho cô: “Thật ra thì chỉ cần chú ý một chút chi tiết nhỏ, khi nói tiếng Anh sẽ tiêu chuẩn hơn nhiều. Ví dụ như lúc phát âm, cố gắng dùng nửa phần sau khoang miệng để phát âm, không nên dựa vào đầu lưỡi và bờ môi giống như nói tiếng Trung.”
“Nửa phần sau?” Bùi Anh thử “a” một tiếng, “Dường như không khác nhau bao nhiêu mà.”
“Đương nhiên là có khác nhau, giống như khi em ca hát, kiểu hát phổ thông và kiểu hát tốt có giống nhau không?”
“… Dường như có chút đạo lý.”
Tống Nam Xuyên đắc ý hả hê nhướng đuôi lông mày: “Điều này chỉ cần cố sức tập luyện thì rất nhanh có thể nắm giữ. Mặt khác, phát âm của nguyên âm cũng rất quan trọng, nguyên âm dài phải đọc đủ hơi, nguyên âm ngắn phải đọc nhanh và mạnh, những chữ t – d – k – g – p này, cần lược thì lược bớt đi.”
“A…” Cái hiểu cái không, Bùi Anh nhìn anh.
Tống Nam Xuyên cười, cầm kịch bản của cô qua, đọc một lần tất cả các lời diễn bên trên, sau khi Bùi Anh nghe xong, không kìm lòng được mà vỗ tay cho anh: “Xuyên Xuyên à, anh nói tiếng Anh thật êm tai đó, còn dễ nghe hơn so với thầy dạy tiếng Anh của bọn em.”
Tống Nam Xuyên vui vẻ tiếp nhận lời khen của cô, hắng giọng một cái, nói: “Thế này đi, anh đọc một câu, em cũng đọc câu đó theo anh, nhớ kỹ lời anh vừa nói, dùng nửa phần sau khoang miệng để phát âm.”
“Vâng.”
Hai người cứ anh một câu, em một lời như vậy, thấm thoắt đã đọc bốn năm lần lời diễn, lúc Bùi Anh tự đọc, đã cảm thấy mình rõ ràng đọc khá hơn rất nhiều so với lần trước. Cô ngạc nhiên mừng rỡ mà nhìn Tống Nam Xuyên: “Xuyên Xuyên, anh thật lợi quá, nếu như anh là thầy dạy tiếng Anh của em năm đó, em chắc chắn là thừa sức thi đậu rồi!”
Tống Nam Xuyên suy nghĩ một chút, hỏi cô: “Trường của các em có cấm thầy trò yêu nhau không?”
“… Có.”
“Vậy thì may anh không phải là thầy dạy tiếng Anh của em.”
Bùi Anh: “…”
Thật muốn chủ động nói hẹn gặp lại với anh.
“Được rồi, trước tiên chỉ luyện thế này thôi, đồ ăn anh đặt sắp đưa đến rồi, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng.” Cuối cùng Bùi Anh cũng bỏ kịch bản xuống, rất vui vẻ mà đi rửa tay.
Người giao đồ ăn đến rất đúng giờ, Tống Nam Xuyên vẫn tự cầm hộp cơm của mình đặt lên trên bàn, sau đó gọi Bùi Anh tới dùng bữa. Bùi Anh ăn một miếng sườn xào chua ngọt, đột nhiên nói với Tống Nam Xuyên: “Xuyên Xuyên, nếu không ngày mai để em nấu cơm đi, luôn gọi loại đồ ăn này cũng không tốt.”
Tống Nam Xuyên vừa múc canh, vừa ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy, không hợp khẩu vị ư?” Tuy rằng mỗi ngày anh đều cố ý gọi những món khác nhau, nhưng nếu Bùi Anh chán, anh cũng có thể đổi một nhà hàng khác.
Bùi Anh nói: “Không phải, chỉ là cảm giác mình làm thì rẻ hơn nhiều, ví dụ như sườn xào chua ngọt này, em cũng làm được.” Tuy rằng làm cũng chưa được ngon như vậy. Bùi Anh tự động nuốt nửa câu đi, tiếp tục nói: “Hơn nữa không phải anh nói em thiếu vận động sao, vừa vặn có thể lấy nấu cơm mà vận động rồi.”
Lần này cô ở nhà xem kịch bản, vừa vặn cũng có thời gian, chờ bộ phim bấm máy, cô muốn làm cơm cũng không thể làm nữa.
Tống Nam Xuyên nói: “Em muốn tự mình làm thì làm đi, ngày mai anh sẽ không gọi đồ ăn nữa, hy vọng lúc trở lại sẽ có cơm ăn.”
“… Chắc chắn là sẽ có cơm ăn, hy vọng anh có thể ăn hết mọi thứ.”
Tống Nam Xuyên cười khẽ một tiếng, nói: “Yên tâm đi, đó là em tự mình làm, anh có nuốt nước mắt cũng sẽ ăn hết.”
Bùi Anh: “…”
Thích ăn thì ăn, hừ!
Cô cau mũi, mở TV cực lớn chiếm nguyên một vách tường trong phòng khách ra, không xem chương trình gì, chỉ nhìn quảng cáo.
Tống Nam Xuyên liếc mắt nhìn màn hình, hỏi cô: “Em làm gì vậy?”
Bùi Anh nói: “Lúc trước em chụp quảng cáo cho loại cơm thịt bò tiêu đen kia, hôm nay sẽ phát sóng đó! Sản phẩm này cũng mới được đưa ra thị trường cả nước hôm nay, em còn có cả tư cách ăn miễn phí suốt đời đó, lần sau mời anh đi ăn.”
Tống Nam Xuyên lại buồn cười, nở nụ cười: “Cảm ơn.”
“Không cần phải khách sáo.” Bùi Anh vừa nói, trên TV cũng lập tức phát quảng cáo cô nhắc đến kia, “A a a, chính là cái này đó!”
Tống Nam Xuyên cũng ngừng đũa lại, chuyên tâm xem hết quảng cáo.
“Chụp cũng không tệ, nhìn qua em còn mỹ vị hơn so với cơm thịt bò tiêu đen nhiều.”
Bùi Anh: “…”
“Bây giờ còn phải đi đưa ảnh ký tên ư?”
“Uh, ảnh tạo hình của Triệu Việt, nhưng mà số lượng cũng rất ít, còn phải xem vận may nữa.”
Tống Nam Xuyên nghe vậy, nhìn cô, nhếch môi lên: “Nói vậy vận may của anh là tốt nhất sao? Bởi vì anh có người thật có thể ôm được, đây là một người số lượng toàn cầu có hạn đấy.”
“…” Đúng vậy đó, kiếp trước anh nhất định đã cứu vớt vũ trụ nhỉ!
Cơm nước xong xuôi, Bùi Anh lại trêu chọc mèo một lát, rồi cầm máy tính bảng của Tống Nam Xuyên mà lướt weibo. Hôm này quảng cáo của cô chính thức phát sóng, đám fan hâm mộ cũng đều comment phát biểu về cảm giác sau khi xem.
“Bùi Bùi, cô lại đang ăn thịt rồi! [hừ]”
“Tôi còn tưởng rằng sau khi <
“Bùi Bùi, hôm nay tôi cũng đi ăn, hương vị cũng không tồi lắm [tham ăn] Đáng tiếc là tôi chưa lấy được ảnh ký tên [đáng thương]”
“Hôm nay Bùi Bùi ăn thịt sao? Ăn. Hôm nay Bùi Bùi lên cân sao? Béo. [mỉm cười]”
“Nhìn Bùi của tôi ăn thịt một cách thỏa mãn, tôi thật đói mà [rơi lệ]”
“Vậy mà cô lại phát ngôn cho thịt sao, thương hiệu quảng cáo thật hiểu cô [cười khóc]”
Tống Nam Xuyên tắm xong đi ra, cô vẫn lướt weibo ngon lành. Anh đi qua cầm máy tính bảng trong tay cô, giục cô đi tắm: “Đi tắm trước đi, lát nữa đi ra hẵng chơi tiếp.”
“A…” Bùi Anh đáp một tiếng, lại lấy di động của mình ra đưa cho anh, “Xuyên Xuyên, vừa rồi em đã nghĩ một chút, anh ghi âm vài câu lời diễn kia vào trong điện thoại của em đi, như thế em có thể lấy ra nghe bất cứ lúc nào.”
“Ừ.” Tống Nam Xuyên nhận lấy di động của cô, nói, “Anh sẽ ghi âm, em đi tắm đi.”
“…” Anh thật cố chấp với cái chuyện tắm rửa này đó!
Bùi Anh nghe lời đi tắm, nhưng lúc đi ra cũng không thấy bóng Tống Nam Xuyên. Cô chạy tới phòng làm việc nhìn, quả nhiên Tống Nam Xuyên đang ngồi bên trong nói điện thoại với ai đó. Thấy Bùi Anh đẩy cửa ra thò đầu vào, Tống Nam Xuyên vừa nghe tiểu Trương ở đầu bên kia điện thoại báo cáo lại công tác, vừa gật nhẹ đầu với Bùi Anh.
Thấy anh đang nói chuyện công việc, Bùi Anh cũng không quầy rầy, yên lặng lui ra ngoài. Di động của cô để ở đầu giường, cô mở ra bản ghi âm giọng nói, muốn xem Tống Nam Xuyên có ghi âm lại lời diễn cho cô không.
“A, là cái này đi.” Bùi Anh tự nhủ, ấn mở một bản ghi âm mới, chất giọng tiếng Anh ưu nhã dễ nghe của Tống Nam Xuyên liền vang lên.
Bùi Anh dựa vào kịch bản vừa nghe vừa viết, lại phát hiện sau khi kết thúc lời diễn, anh còn ghi âm thêm một câu.
"I love you, my angel."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.