Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 58

Bản Lật Tử

18/10/2016

Nhịp điệu( Thiếu Nữ Biển Sâu) du dương vang lên trong màn đêm, Bùi Anh liền ngẩn người.

Bản violon này cô đã nghe hơn một năm, nhưng đây là lần đầu tiên tận tai nghe được. Tống Nam Xuyên đứng bên bờ biển, sóng biển thỉnh thoảng vỗ vào bên chân anh, ngay đến cả trong không khí cũng đều mang mùi vị của nước biển.

Không có trường hợp diễn tấu Thiếu Nữ Biển Sâu nào có thể thích hợp hơn so với lúc này.

Bùi Anh hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí, tiếng đàn violon du dương giống như một bài thơ vậy khiến cho cô mê say đắm chìm trong đó.

Tống Nam Xuyên diễn tấu cũng hết sức nhập tâm, ánh trăng màu bạc rơi trên người anh, tựa như vì anh mà khoác lên một tầng cát mỏng. Dưới ánh trăng phác hoạ, mỗi một hàng lông mi đều đang rung lên, còn có nốt ruồi ở mắt trái kia,mọi thứ hiện ra trước mặt Bùi Anh phảng phất giống như đặc tả cận cảnh một bộ phim điện ảnh vậy.

Bờ biển, đàn violon, còn có người đàn ông mình thích, cảnh tượng này đủ để Bùi Anh ghi nhớ cả đời.

Không biết vì sao, cô đột nhiên có loại suy nghĩ xúc động muốn nhảy múa. Cô cởi xuống giày cao gót trên chân, đi đến bờ biển, mũi chân vừa chạm đất liền bắt đầu nhảy múa.

Lần đầu tiên cô nhảy là điệu nhảy trong buổi thử vai phim(nhảy múa trong ánh mặt trời tươi đẹp), kia cô chỉ luyện một tuần lễ, cuối cùng cũng không thể diễn cho mọi người xem.

Mặc dù âm nhạc cũng không giống nhau, nhưng tư thế múa của cô phối hợp với tiếng đàn của Tống Nam Xuyên, cũng có thể phù hợp như vậy. Nước biển lạnh buốt khẽ hôn lên mũi chân cô, thấm ướt làn váy, cô cũng hoàn toàn không thèm để ý.

Giờ phút này, cô chỉ muốn ở ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nhảy múa.

Hơn ba phút đồng hồ diễn tấu xong bản (Thiếu Nữ Biển Sâu ),bài múa của Bùi Anh cùng với tiếng đàn violon cuối cùng cùng nhau dừng lại. Hai người đều không nói gì, tựa hồ vẫn chưa khôi phục tinh thần lại từ trong cảnh ý vừa rồi. Một lát sau , Tống Nam Xuyên thu hồi đàn violon trên vai, nghiêng thân thể hướng tới phía Bùi Anh, giương lên nụ cười nói với cô: "Bài (Thiếu Nữ Biển Sâu) này, dành tặng cho người con gái tôi yêu nhất .Bùi Anh tiểu thư."

Bùi Anh cười cười nhìn anh, cũng mở miệng nói: "điệu nhảy (nhảy múa dưới ánh trăng lạnh ), dành tặng cho người đàn ông tôi yêu nhất.Tống Nam Xuyên tiên sinh."

Tống Nam Xuyên ý cười khóe miệng càng ngày càng sâu, anh một tay nắm vòng eo mảnh mai của Bùi Anh, giọng nói dịu dàng hỏi: "Nếu chúng ta đã yêu nhau như vậy, có phải hay không nên đi lấy một cái chứng nhận sao ?"

Bùi Anh lại là sững sờ, Tống Nam Xuyên thấy cô xuất thần, không tự chủ bắt đầu khẩn trương: "Em lúc đầu không phải đã nói, nếu ai diễn tấu bản (Thiếu Nữ Biển Sâu ) bằng đàn violon cho em , em sẽ gả cho người đó, đừng nghĩ đổi ý."

Con mắt của anh giống như ngôi sao trên trời đang phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, bên trong còn phản chiếu hình ảnh của cô.

Bùi Anh cong khóe miệng, hỏi anh: "Anh như thế nào lại biết kéo đàn violon vậy? Anh không phải là chỉ biết đánh đàn dương cầm thôi sao?"

Nhắc tới cái này, Tống Nam Xuyên hình như vẫn còn có chút oán khí: "Anh tìm Kiều Dĩ Thần học."

Bùi Anh kinh ngạc há to miệng, này là lần thứ mấy tối nay cô sững sờ vậy?

Tống Nam Xuyên nói: "Thật không biết ban đầu em làm như thế nào mà chịu đựng được ông ta, trong quá trình ông ta dạy violon cho anh, anh đã vô số lần muốn cho hãng thu âm của bọn họ phá sản."

"... Vậy cuối cùng anh như thế nào lại nhịn xuống?" Hãng thu âm Quang Thần hiện tại vẫn đang hoạt động a.

"Nhưng anh nghĩ lại, phải chờ ông ta dạy anh xong mới khiến cho công ty bọn họ phá sản."

"..." Bùi Anh trầm mặc một giây, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Tống Nam Xuyên nhìn nhìn nàng, "Sau đó khi anh học được rồi, bởi vì thật cao hứng, liền thả cho bọn họ một lối thoát."

Bùi Anh: "..."

" Khi nào thì anh tìm Kiều Dĩ Thần học đàn vậy? Em như thế nào một chút cũng không hề hay biết?" Đàn violon cần diễn tấu với kỹ xảo cao siêu, không phải là cứ dễ dàng học được như vậy, liền tính Tống Nam Xuyên chỉ học một bài này, cũng ít nhất phải mất cả tháng đi?

Cái vấn đề này của Bùi Anh, lại khiến cho Tống Nam Xuyên nhớ lại việt bất mãn khác: "Em còn không biết xấu hổ mà hỏi, em cả một tháng này bận như vậy, nói với anh cũng chưa được vài câu, nào còn biết anh học đàn violon chứ ?"

Bùi Anh: "..."

Cô tại sao lại tự mình đào hố chôn thân vậy.

"Thực xin lỗi a." Bùi Anh hai tay ôm lấy eo anh, làm nũng với anh, "Chờ phim điện ảnh quay hết em có thể thật tốt ở bên anh a."

Tống Nam Xuyên cúi đầu nhìn nhìn cô,nói: "Nếu đã cảm thấy có lỗi với anh, có phải hay không có thể suy tính một chút đề nghị anh vừa nói, cùng anh đi đăng ký kết hôn?"

"Ngô..." Bùi Anh vùi đầu vào ngực anh, sắc mặt khẽ nóng lên.

Tống Nam Xuyên ho một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cô ra, đem đàn violon đặt sang một bên. Từ trong túi tây phục lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh sảo, Tống Nam Xuyên quỳ một gối trên bờ cát, đem chiếc hộp mở ra : "Bùi Anh tiểu thư, em có nguyện ý gả cho anh không?"

Thời điểm chiếc hộp được mở ra Bùi Anh liền bị ánh sáng của viên kim cương lớn trên mặt nhẫn làm cho nháy mắt một cái. Nhưng là cái nháy mắt này có chút ít lợi hại, khóe mắt cô lại có chút ít ướt át.

Tống Nam Xuyên còn quỳ trên bờ cát, hoàn toàn không đau lòng chiếc quần đắt đỏ của anh bị dính lên những hạt cát nhỏ vụn.



Ánh trăng đem bóng hai người kéo dài trên mặt đất,một đứng một quỳ. Khi nước biển lại một lần nữa bao phủ lưng bàn chân Bùi Anh, cô cuối cùng cũng gật đầu: "Em nguyện ý."

Tống Nam Xuyên khóe miệng khẽ nhếch lên sau đó bỗng chốc liền trở thành một nụ cười, anh đứng dậy vòng tay ôm eo Bùi Anh , ôm cô lên xoay hai vòng.

"Ha ha ha ha đừng nháo, thả em xuống đi."Mái tóc đen cùng làn váy của Bùi Anh cũng lay động theo, hai tay cô chống đỡ ở trên vai Tống Nam Xuyên, hướng anh thấp giọng hô một tiếng.

Tống Nam Xuyên đặt cô xuống, song tay lại không có buông cô ra, anh nhìn cô một trận, không kìm lòng nổi hôn lên môi cô.

Sóng biển vỗ lên bãi cát, tiếng sóng ào ào vang lên, mặt biển rộng lớn vô hạn kia cũng giống như thâm tình cùng ôn nhu của Tống Nam Xuyên, đem Bùi Anh bao phủ.

Bùi Anh không nhớ tối hôm qua cô là như thế nào đi theo Tống Nam Xuyên trở lại khách sạn, chỉ là sau đó điên cuồng cùng triền miên, thân thể của cô lại hoàn toàn ghi nhớ rõ.

Anh hôn nhiệt tình như lửa,hô hấp nóng rực cùng lời nói, còn có làn da nóng hổi, đều giống như bàn ủi lưu lại trên người cô những dấu vết ấn ký, kết quả chính là...

Cô cảm thấy hiện tại mình cùng một phế nhân không có gì sai biệt lắm.

Toàn thân xương cốt liền giống như bị người tháo ra lại lần nữa lắp trở về vậy, chỉ là thoáng động một cái, khắp nơi đều đau nhức không chịu được. Cô nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, chỉ muốn đem Tống Nam Xuyên tên này cầm thú đạp xuống giường.

"Anh Anh..." Tống Nam Xuyên trong mơ còn kêu tên Bùi Anh, trong quá trình này, thân thể thế nhưng còn tự giác hướng tới trên người cô đụng chạm.

Bùi Anh: "..."

Anh tuyệt đối là Teddy tinh chuyển thế.

Nghĩ tới đều đến trưa rồi , mà cô bữa sáng còn chưa ăn, cô liền không quan tâm ngó ngàng đem đồng hồ báo thức ở di động chỉnh đến âm lượng to nhất, để mở ở bên tai Tống Nam Xuyên.

Tống Nam Xuyên rất nhanh liền bị đánh thức, hoặc là nói là bị dọa tỉnh. Anh sững sờ một cái, mới phản ứng kịp: "Em không có cách nào đánh thức ôn nhu hơn một chút được sao?"

"Không có." Bùi Anh nhấn tắt đồng hồ báo thức, nhìn anh, "Em muốn ăn cơm."

Tống Nam Xuyên: "..."

Anh cảm thấy cái quảng cáo cơm thịt bò tiêu đen kia tìm cô phát ngôn thật sự là có con mắt tinh đời.

Tùy ý chuàng chiếc áo ngủ lên người, Tống Nam Xuyên liền gọi điện thoại cho nhà hàng gọi bữa ăn. Hai người sau khi vệ sinh buổi sáng xong, cơm trưa cũng đúng lúc đưa đến. Tống Nam Xuyên cầm lấy chiếc hộp nhỏ đặt trên đầu giường, nói với Bùi Anh : "Đưa tay qua đây."

Bùi Anh ngoan ngoãn duỗi tay qua, Tống Nam Xuyên gỡ xuống chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay áp út của cô: "Được rồi, hiện tại em đã bị khóa chặt, chạy không thoát đâu."

Bùi Anh giơ tay lên chăm chú nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, có chút không yên lòng hỏi anh: "Nhưng mà ba anh không phải là không thích em sao?"

"Chỉ cần em đồng ý, những người khác không tính là vấn đề gì. Ba anh bên kia,anh sẽ nói với ông."

"A..." Bùi Anh gật đầu, ánh mắt lại có chút ảm đạm, "Nhưng mà còn có ba mẹ em..."

Tống Nam Xuyên nói: "Chuyện này anh đã nghĩ tới, chờ đến lễ mừng năm mới, anh và em cùng nhau trở về quê, gặp mặt bọn họ. Em cũng nhân cơ hội này đem sổ hộ khẩu lấy đi, chúng ta cùng đi đăng ký."

Bùi Anh chớp mắt hai cái: "Hóa ra anh đều có kế hoạch sẵn rồi?"

"Chung thân đại sự đương nhiên phải tính toán sớm một chút. Cuối năm bộ phim điện ảnh của em chắc cũng có thể quay xong rồi, chúng ta có thể chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ." Tống Nam Xuyên nói đến đây, cười hỏi cô, "Vậy em muốn cử hành hôn lễ ở đâu?"

"Em sao?" Bùi Anh nghĩ một lúc, "Em hình như vẫn chưa từng nghĩ qua vấn đề này, trọng điểm không phải là người đứng bên cạnh mình sao?"

Tống Nam Xuyên cười một tiếng, hôn lên môi cô một cái: "Vậy em bây giờ bắt đầu nghĩ đi, lâu đài, nhà thờ, bờ biển, bãi cỏ, chỉ cần em thích thì đều có thể."

"Lâu đài nghe có vẻ rất lãng mạn a! Nhưng mà bờ biển hình như cũng không tệ!"

"Vậy chúng ta liền cử hành hai hôn lễ."

"Khoa trương vậy sao?"

"Uh, chồng của em chính là có nhiều tiền, không có biện pháp."

Bùi Anh nằm ở trên người anh cười không ngừng, Tống Nam Xuyên vuốt vuốt gáy cô, cười nói: "Được rồi, không phải là sáng sớm liền kêu muốn ăn cơm sao? Hiện tại không đói bụng nữa?" Anh suy nghĩ một chút, "Cái này có phải hay không gọi có tình uống nước cũng no?"

"Ừm... Anh vẫn là muốn ăn thịt hơn."



"..."

Buổi chiều Tống Nam Xuyên mang Bùi Anh ngồi du thuyền ra biển, ở du thuyền xem một bộ phim thu đĩa ,đến buổi tối lại xem mặt trời lặn rồi ngắm nhìn những vì sao, chơi đến đêm khuya mới trở về khách sạn.

Ba ngày nghỉ phép đến bờ biển nháy mắt đã trôi qua, sáng sớm ngày thứ tư, bọn họ liền dựa theo hành trình mà trở về.

Bùi Anh đi chơi bốn ngày ngay cả kịch bản cũng chưa có sờ qua, nghĩ đến tiếng gầm gừ tức giận của Triệu đạo diễn, cô liền ở trên máy bay quay về ôm kịch bản bắt đầu đọc.

Cái này khiến Tống Nam Xuyên rất rất không hài lòng, anh lấy đi kịch bản trên tay Bùi Anh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Còn nhớ rõ lúc chúng ta đến đây máy bay gặp phải sự cố không?"

Bùi Anh bị anh nói tới bắt đầu có chút khẩn trương: "Làm sao vậy, chẳng lẽ trở về cũng sẽ gặp phải sao? ?"

"Có phải hay không cảm thấy rất đáng sợ? Như thế em có còn nghĩ xem kịch bản quan trọng như vậy nữa không"

Bùi Anh: "..."

Tống Nam Xuyên nói: "Đã nói rồi cần phải tận dụng thời gian nhân sinh ngắn ngủi, làm nhiều chuyện mình thích một chút."

Bùi Anh đem kịch bản lấy trở về: "Em hiện tại nếu như không xem kịch bản, đợi đến ngày mai đến phim trường, nhân sinh ngắn ngủi của em sẽ trở nên càng thêm ngắn ngủi."

Tống Nam Xuyên: "..."

Trở lại thành phố A đã là buổi chiều, bọn họ lúc rời đi đã đem mèo trong nhà giao cho tiểu Trương nuôi, không nghĩ tới tiểu Trương này lại mang theo mèo tới sân bay đón người.

Bùi Anh đem Tiểu Hắc ôm vào trong ngực trêu đùa, tiểu Trương lơ đãng quét qua chiếc nhẫn ở ngón áp út mà cô đang đeo, cảm thấy mắt chó bị lóe sáng lên một cái.

Viên kim cương thật lớn a, Tống tổng nếu như khi làm việc cũng có thể hào phóng như thế thì thật tốt.

Đưa hai người trở về biệt thự, lại cùng Tống Nam Xuyên xác nhận đơn giản một vài hành trình ngày mai, tiểu Trương liền thành công rút lui . Buổi tối Bùi Anh hiếm có đi làm một bữa cơm tối, Tống Nam Xuyên uống một ngụm canh cô nấu, thở dài nói: "Có vợ đúng là thật tốt."

Bùi Anh bĩu môi nói: "Làm trò, trước kia cũng không phải là em chưa có đun nấu qua."

"Nhưng anh phát hiện em đeo chiếc nhẫn này lên làm cơm càng thêm mỹ vị."

Bùi Anh: "..." chiếc nhẫn của anh còn ẩn núp loại kỹ năng sao này sao.

"Đúng rồi, thứ này không thể liên tục mang theo trên tay."

Nhìn thấy Bùi Anh định đem chiếc nhẫn lấy xuống, Tống Nam Xuyên căng thẳng kêu to: "Bùi Tú Quyên, em làm cái gì vậy!"

Bùi Anh bị anh dọa sợ hết hồn: "Chiếc nhẫn này của anh sáng như vậy, nếu như bị mất thì phải làm sao ? Hơn nữa em quay phim cũng không thể nào mang, nếu như ở phim trường đánh mất làm sao bây giờ ." Cô nói xong lại liếc mắt nhìn Tống Nam Xuyên một cái, "Hơn nữa đều đã nói không cho phép gọi em là Bùi Tú Quyên, Tống Cẩu Đản!"

Tống Nam Xuyên trừng mắt nhìn, hỏi cô thập phần nghiêm túc: "Vậy trên giấy đăng ký của chúng ta sẽ viết Bùi Anh hay là Bùi Tú Quyên a?"

"... Chứng minh thư cùng sổ hộ khẩu của em đều đổi thành Bùi Anh!"

"A, thật là có chút tiếc nuối."

"Đúng vậy, ngẫm lại đến khi cử hành hôn lễ, trên thiệp cưới sẽ viết Bùi Tú Quyên tiểu thư cùng Tống Cẩu Đản tiên sinh, anh nói xem sẽ có người tới tham gia chứ?"

"... ... Đại khái cẩu tử,nhị xuân ngốc sẽ tới tham gia đi."

"Phốc." Bùi Anh thiếu chút nữa đem canh trong miệng phun ra hết, "Ha ha ha ha ha, em đột nhiên cảm thấy tên mình cũng không phải là quá khó nghe như vậy."

"Nhưng so với tên Bùi Tu Nhiên vẫn kém hơn một chút chứ?"

Bùi Anh nhếch miệng, không nói gì. Tống Nam Xuyên nhìn chiếc nhẫn kết hôn anh đeo cho cô, lại hỏi: "Chuyện của chúng ta em có muốn công khai trên Weibo không?"

"Ừm..." Bùi Anh suy nghĩ một chút, "Bây giờ vẫn chưa có ý định công khai."

"Tại sao vậy?" Tống Nam Xuyên mất hứng khẽ nhăn đầu lông mày, "Anh lại để mất mặt như vậy sao?"

"Không phải vậy, hiện tại công khai chỉ cho bọn họ nhìn thấy một chiếc nhẫn thôi sao?"

Tống Nam Xuyên suy nghĩ một chút: "Cũng đúng, đợi đến thời điểm lấy được giấy đăng ký, giấy hôn thú cùng chiếc nhẫn cùng nhau phơi bày, lực sát thương càng lớn."

Lúc trước anh ở trên Weibo có thấy qua mỗi một đôi vợ chồng hoa thức ngược cẩu, muốn so độ ngược cẩu, anh đường đường tổng giám đốc sao có thể thua bọn họ được chứ? Ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook