Chương 10: Hẹn gặp
Bản Lật Tử
20/07/2016
Tống Nam Xuyên đứng ở trước xe, mặc bộ âu phục màu sáng, phía sau là đường
phố xe cộ như nước, còn có cả những cánh hoa đào bị gió cuốn bay lên.
Cảnh tượng này rất giống một bức tranh, Bùi Anh thấy vậy sợ run, chớp mắt một cái, mới giơ chân lên tiếp tục đi đến chỗ anh.
Tống Nam Xuyên cũng nhìn cô, một bộ váy liền áo màu đỏ, phối với một đôi giày cao gót đầu nhọn cũng màu đỏ, càng tôn lên hai chân thẳng tắp thon dài. Mái tóc dài màu đen như gấm vóc chảy xuống đến eo, lại như một vũng nước màu mực hút hồn người.
Anh cười với cô, đứng thẳng người: "Chào buổi chiều."
"Chào buổi chiều." Bùi Anh có chút ngượng ngùng trả lời một câu.
Tống Nam Xuyên cười cười giúp cô mở cửa xe, đợi cô ngồi ổn rồi mới đóng cửa xe và lên xe từ bên kia. Xe trong ánh mặt trời chiều không nhanh không chậm đi về phía trước, Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn Bùi Anh, nâng khóe miệng nói: "Vài ngày không gặp, em giống như lại trở nên càng xinh đẹp hơn rồi."
Mặt Bùi Anh hơi đỏ lên: "Có thể là bởi vì hôm nay tôi trang điểm đi." Mất công trang điểm hơn một giờ cuối cùng cũng không phải là không có ích.
Tống Nam Xuyên cười cười không lên tiếng, Bùi Anh chủ động hỏi: "Đúng rồi, hôm nay chúng ta đi ngheca nhạc gì vậy?"
Tống Nam Xuyên lấy ra hai tấm vé vào từ trong túi, đưa cho Bùi Anh: "Buổi ca nhạc của Chu Nghi Nhiên."
Bùi Anh khẽ gật đầu một cái, nhìn dòng giới thiệu trên tấm vé: "Chu Nghi Nhiên, à, trước đây tôi đã từngthấy buổi hòa nhạc này trên blog, anh ta dường như rất nổi tiểng."
Tống Nam Xuyên nhướng mày lên: "Danh tiếng của cậu ta ở nước ngoài lớn hơn trong nước nhiều."
Bùi Anh có chút hiểu được đáp lại: "Đây hẳn là vé vào VIP đi, cảm giác rất sướng tay, bạn của anh thật hào phóng."
Tống Nam Xuyên cười một tiếng, tấm vé này là Tiếu Cố đưa cho anh, tìm hiểu sâu xa hơn nữa, là Chu Nghi Nhiên tự tay đưa cho bà xã Tiếu Cố của anh ấy. Ba người này có yêu hận tình thù gì trong đó anhcũng không rõ ràng lắm, dù sao hai tấm vé này cuối cùng là vào trong tay anh.
Anh mở máy tính bảng ra, tìm tin tức về buổi ca nhạc hôm nay, giới thiệu cho Bùi Anh các hạng mục ca nhạc trong buổi diễn.
"Trời ạ, còn có cả “Thiếu nữ biển sâu”, chuông điện thoại di động của tôi chính là bài này!" Bùi Anh có chút khẩn trương cầm di động của mình, bấm mở bài hát này, "Bản này của tôi là bản đàn vi-ô-lông."
Tống Nam Xuyên nghe một lúc, khẽ nhếch đuôi lông mày nhìn Bùi Anh: "Em rất thích bài hát này?"
"Ừ! Tôi thích nhất là bản đàn vi-ô-lông, chuông điện thoại di động này tôi cũng đã dùng khoảng một năm rưỡi rồi!"
Tống Nam Xuyên nhìn cử động pha chút tính trẻ con của Bùi Anh, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Tiếng cười trầm không thể nghe thấy khẽ khiến Bùi Anh ý thức được biểu hiện sơ xuất của mình, cô có chút quẫn bách tắt âm nhạc đang phát ra từ điện thoại di động: "Ngượng ngùng rồi..."
"Không sao cả." Tống Nam Xuyên cười nhìn cô, "Tôi chỉ cảm thấy cái bộ dáng này của em thật đáng yêu."
Mặt Bùi Anh lại đỏ thêm vài phần, cô cất điện thoại vào trong túi, vùi đầu tiếp tục xem giới thiệu về buổihòa nhạc.
Xe trên đường cũng không nhiều lắm, lập tức lái đến rạp hát Tinh Quang, bên ngoài rạp hát đã có không ít xe đỗ lại. Bùi Anh và Tống Nam Xuyên song song đi đến đại sảnh ca nhạc, sau khi tới nơi thì tìm chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Trước khi buổi diễn tấu bắt đầu, Bùi Anh đặc biệt nhìn xuống, trong rạp hát đã ngồi đầy người, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt trông mong ngóng chờ.
"Trước đây em có nghe qua Chu Nghi Nhiên đàn dương cầm sao?" Tống Nam Xuyên đột nhiên hỏi cô.
Bùi Anh lắc đầu: "Kỳ thật tôi không phải là đặc biệt hiểu rõ về nhạc cụ phương Tây, tôi là sau khi nghe bản đàn vi-ô-lông của “Thiếu nữ biển sâu” mới bắt đầu chú ý các nhạc cụ phương Tây nhạc khí và âm nhạc cổ điển."
Tống Nam Xuyên gật đầu một cái, không lên tiếng nữa, sau đó không lâu, buổi hòa nhạc cũng chính thức bắt đầu.
Sau khi nhìn thấy gương mặt thật của Chu Nghi Nhiên, Bùi Anh cảm thấy mặt thật của anh ta còn đẹp trai hơn so với trên poster bên ngoài, khó trách trên blog có nhiều cô bé thích anh ta như vậy.
Đàn dương cầm và âm nhạc cổ điển cô đều biết rất ít, nhưng cô vẫn cực kỳ chuyên tâm nghe buổi diễn tấu. Kỳ thật trước khi cô nghe khúc vi-ô-lông “Thiếu nữ biển sâu”, cô luôn cho rằng nhạc cụ phương Tây chỉ dùng để diễn tấu âm nhạc cổ điển, bài hát này đã triệt để lật đổ nhận thức của cô.
Hóa ra thường thức âm nhạc , cũng có thể biểu diễn được duy mỹ lãng mạn hết sức như vậy.
Chu Nghi Nhiên đàn dương cầm đương nhiên là đánh rất tốt, anh ta diễn tấu bản dương cầm của “Thiếu nữ biển sâu”, khiến Bùi Anh vẫn phải kinh diễm một phen.
Thời gian của buổi hòa nhạc này cũng không lâu, chỉ có nửa giờ, lúc kết thúc tiếng vỗ tay toàn trường như sấm dậy, còn có người xem nhiệt tình hô lớn "bravo".
Chu Nghi Nhiên mặc áo đuôi én ở trên đài thân sĩ thực hiện động tác cúi người chào cảm ơn.
Lúc cùng biển người chậm rãi đi ra ngoài, Bùi Anh còn nhịn không được cảm thán: "Thật sự là một buổihòa nhạc vô cùng tốt đẹp, cảm ơn anh đã mời tôi tới nghe."
Tống Nam Xuyên cười nói: "Có một thính giả nghiêm túc như em vậy, chắc hẳn người trình diễn cũng sẽ vô cùng vui vẻ."
Bùi Anh mím môi, khóe miệng cong lên một độ cong nho nhỏ, tâm tình rất tốt cười một tiếng.
Không biết là bị ai xô đẩy một cái, Bùi Anh không đi vững giày cao gót dưới chân, thân hình lung lay một chút. Tống Nam Xuyên giữ chặt tay của cô, mang cô sang bên cạnh mình: "Cẩn thận."
"Cảm, cảm ơn." Giống như có dòng điện từ đầu ngón tay của Tống Nam Xuyên truyền tới, tim Bùi Anh đang đập lại không khống chế được tăng nhanh.
Đi ra khỏi rạp hát Tinh Quang, tầm mắt lại trở nên trống trải hơn, hô hấp của Bùi Anh giống như rốt cục cũng thông thuận một chút. Tống Nam Xuyên còn chưa buông tay anh ra, một đường dắt cô đi đến chỗ xe của mình.
Bởi vì anh chỉ hẹn Bùi Anh đi nghe nhạc, Bùi Anh vừa rồi vẫn còn đang suy tư, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Là tạm biệt rời đi, hay là làm bộ như vô tình tiếp tục đi cùng với anh?
Hiện tại Tống Nam Xuyên trực tiếp kéo cô đến xe trước, hẳn là dự định cùng nhau ăn cơm ... Đi?
Tài xế vẫn giống như lúc bọn họ rời đi, ngồi ở trong chỗ lái xe như cũ, Bùi Anh kỳ thật có chút tò mò anh ấy có phải đã ngồi ở chỗ này nửa giờ hay không. Trước khi lên xe, Tống Nam Xuyên cuối cùng buông Bùi Anh ra, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Mặc dù lúc này thời gian còn tương đối sớm, nhưng chúng ta vẫn có thể nghĩ nên ăn cái gì vào buổi tối trước."
Quả nhiên là muốn ăn cơm tối sao? Trong lòng Bùi Anh có một tí mừng thầm, cô đang muốn gật đầu đáp ứng, di động trong túi xách lại vang lên. Bùi Anh lấy ra, vừa nhìn, là Nhậm San San gọi tới.
"Thật ngại, tôi nhận điện thoại chút." Cô nói rõ với Tống Nam Xuyên, liền quay lưng lại đi hai bước, tiếp nhận cuộc gọi, "San..."
Một chữ vừa ra khỏi miệng, liền bị Nhậm San San ở đầu bên kia cắt đứt: "Bùi Anh cậu chết ở chỗ nào rồi, không nhớ rõ hôm nay là ngày đầu tiên hoạt động sao! Bọn tớ sắp gấp muốn chết rồi đây này!"
"Ặc... Tớ nghĩ rằng không có chuyện của tớ rồi, liền đi nghe diễn tấu cùng Tống Nam Xuyên..."
"Cậu còn có tâm tư hẹn gặp cùng anh ta, mau về đây hỗ trợ giao hàng đi! Muốn lão nương mệt chết mới được à!"
"... Được rồi, tớ lập tức về ngay." Cô cúp điện thoại, có chút xin lỗi nhìn Tống Nam Xuyên, "Ngại quá, cửa hàng online bên kia tương đối bận rộn, có lẽ tôi không thể cùng anh đi ăn cơm rồi."
Ánh mắt Tống Nam Xuyên khẽ nhúc nhích, lập tức cười nói với cô: "Không sao, lần sau có thời gian lại hẹn em vậy. Em hiện tại muốn đi đâu, tôi đưa em đến đó nhé?"
"A, vậy làm phiền anh." Bùi Anh đi theo Tống Nam Xuyên ngồi lên xe, đưa địa chỉ cho tài xế ở ghế trước, cô lại nhìn Tống Nam Xuyên bên cạnh một chút, lần nữa biểu đạt áy náy với anh, "Thật sự rất xin lỗi."
Tống Nam Xuyên bị bộ dáng này của cô chọc cười: "Chỉ là một bữa cơm mà thôi, chúng ta cũng không phải là không có cơ hội cùng nhau ăn lần nữa, còn nhiều thời gian mà."
Bùi Anh khẽ gật đầu một cái, vốn là muốn nói lần sau thì để cô mời cơm, xem như bồi tội, nhưng nghĩ lại cô lại có thể mời anh vị tổng giám đốc này ăn cái gì đây... orz
Lời mời ăn cơm đến bên miệng lại nuốt trở về, Bùi Anh suy nghĩ, nếu không mình làm cơm? Mặc dù kém hơn so với nhà hàng nhưng ít ra thành ý cũng đủ đi. Song mời anh đến nhà mình có phải vừa quá nhanh lại quá không thận trọng hay không?
"Em đang nghĩ gì vậy?" Tống Nam Xuyên thấy chân mày của cô khẽ nhíu lại, vẻ mặt buồn rầu, nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Không có, không có việc gì." Kinh sợ khi mình để lộ ra chút tâm tư nhỏ, Bùi Anh vội vàng điều chỉnh vẻ mặt một chút, thoải mái nói với Tống Nam Xuyên.
Mặt mày Tống Nam Xuyên mang theo ý cười, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên: "Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, tâm tình thay đổi cực nhanh, hết sức thích hợp."
Bùi Anh: "..."
Cứu mạng, cô hình như lại mất mặt rồi.
Trên đường đi, lúc qua một tiệm đồ ăn nhanh, Tống Nam Xuyên bảo tài xế xuống xe mua giúp hai cái pizza, bảo Bùi Anh mang đến phòng làm việc: "Mấy em bận rộn chắc chắn chẳng quan tâm đến ăn cơm tối, pizza lại thuận tiện để cho mọi người cùng nhau ăn."
"Cảm ơn." Bùi Anh nhận lấy pizza còn nóng hổi, có chút cảm động trước sự tỉ mỉ chu đáo của Tống Nam Xuyên.
Sau khi đến phòng làm việc của Nhậm San San, Bùi Anh mang theo hai cái pizza xuống xe, khẽ khom lưng nói với cửa sổ: "Hôm nay thật sự là đã làm phiền anh rồi, cảm ơn buổi hòa nhạc và pizza của anh, lần sau có cơ hội để tôi mời anh ăn cơm đi."
Hay là nói ra.
Bùi Anh vẻ mặt thoải mái cười cười, phất tay với Tống Nam Xuyên, đi vào tòa nhà nhỏ mang phong cách Địa Trung Hải kia.
Tống Nam Xuyên nâng khóe miệng khẽ cười một tiếng, nói với tài xế ở đằng trước: "Đi thôi, về công ty."
Anh vẫn còn rất nhiều công sự chưa có xử lý. (đi chơi với gái chưa thèm làm việc nhá)
Lúc chiếc Maybach màu đen kia lái đi từ ven đường, Bùi Anh cũng nhìn thấy Nhậm San San đang ngồi xổm trên mặt đất gói hàng.
Cô để pizza trong tay xuống xuống, đi tới giúp cô ấy: “Đã nói với cậu là thuê thêm vài người đi, cần gì phải ngược đãi chính mình như vậy."
Nhậm San San liếc cô một cái: "Cậu thuê thêm một người thì không cần tiền à? Bình thường phòng làm việc chỉ cần ba người là đủ, chỉ có đụng đến hoạt động lớn mới phải gấp rút như vậy."
Bùi Anh nhíu mày không phản bác cô ấy nữa: "Đúng rồi, tôi mang hai cái pizza đến, tất cả mọi người còn chưa ăn cơm phải không, trước ăn một chút đi đã."
Nghe được có ăn, trên mặt hai công nhân viên duy nhất trong phòng làm việc trong nháy mắt có thêm sinh khí, Nhậm San San thấy cái bộ dạng thèm ăn kia của bọn họ, cũng không có nô dịch bọn họ nữa: "Được rồi, mọi người trước đi rửa tay ăn một chút gì đi, mười lăm phút sau chúng ta lại tiếp tục."
Mặc dù chỉ có thời gian mười lăm phút để thở dốc, nhưng hai công nhân viên còn làm như được đại xá vậy. Nhậm San San và Bùi Anh ngồi cùng một chỗ ăn pizza, tranh thủ liếc cô một cái: "Tống Nam Xuyên mua?"
"Ừ..." Không biết vì cái gì, vừa bị Nhậm San San hỏi như vậy, Bùi Anh cảm giác có chút xấu hổ.
"A, tớ ở chỗ này bận việc.. sinh kế, cậu lại ở đó mà hoa tiền nguyệt hạ (Ý nói đi chơi với trai )."
"... Tớ đây không phải là bị cậu gọi về sao?"
Nhậm San San nhìn cô, ánh mắt trở nên hơi… khó có thể hình dung: "Tớ đây làgiúp cậu bồi dưỡng đi? Nếu tối nay cậu thực sự cùng anh ta đi ăn cơm, kết cục có khả năng nhất sau đó chính là cậu bị anh ta ăn hết!"
"Đã nói anh ấy không phải là người như vậy!"
"Ha ha, cô gái, kinh nghiệm sống của cậu vẫn chưa nhiều đâu." Nhậm San San khoan thai thở dài, "Quên đi, hết thảy đều phải xem tạo hóa của cậu, tớ giúp được cậu một lần, cũng không giúp được cậu lần thứ hai đâu."
"..." Bùi Anh trầm mặc nhìn cô ấy một hồi lâu, mới nói, "Kêu tớ về đây làm lao động tay chân nhất định phải tìm lý do đường hoàng như vậy sao?"
Nhậm San San: "..."
Cô gặm hai ba miếng liền ăn sạch pizza trên tay, lau lau tay chuẩn bị làm việc tiếp: "Vậy cậu liền tới thay thế tớ tiếp tục công việc đóng gói đi."
Bùi Anh bĩu môi: "Vậy cậu thì sao?"
"Tớ đi đóng dấu đơn chuyển phát và lấy hàng, cậu không quen thuộc với thương phẩm như tớ, chỉ thích hợp làm việc khổ cực. Từ phương diện này mà nói, cậu vẫn còn chưa nhận biết rất chuẩn xác về chính mình."
Bùi Anh: "..."
Lúc cô vừa nhìn thấy điện thoại của Nhậm San San gọi tới, nên trực tiếp tắt máy mới đúng.
Cảnh tượng này rất giống một bức tranh, Bùi Anh thấy vậy sợ run, chớp mắt một cái, mới giơ chân lên tiếp tục đi đến chỗ anh.
Tống Nam Xuyên cũng nhìn cô, một bộ váy liền áo màu đỏ, phối với một đôi giày cao gót đầu nhọn cũng màu đỏ, càng tôn lên hai chân thẳng tắp thon dài. Mái tóc dài màu đen như gấm vóc chảy xuống đến eo, lại như một vũng nước màu mực hút hồn người.
Anh cười với cô, đứng thẳng người: "Chào buổi chiều."
"Chào buổi chiều." Bùi Anh có chút ngượng ngùng trả lời một câu.
Tống Nam Xuyên cười cười giúp cô mở cửa xe, đợi cô ngồi ổn rồi mới đóng cửa xe và lên xe từ bên kia. Xe trong ánh mặt trời chiều không nhanh không chậm đi về phía trước, Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn Bùi Anh, nâng khóe miệng nói: "Vài ngày không gặp, em giống như lại trở nên càng xinh đẹp hơn rồi."
Mặt Bùi Anh hơi đỏ lên: "Có thể là bởi vì hôm nay tôi trang điểm đi." Mất công trang điểm hơn một giờ cuối cùng cũng không phải là không có ích.
Tống Nam Xuyên cười cười không lên tiếng, Bùi Anh chủ động hỏi: "Đúng rồi, hôm nay chúng ta đi ngheca nhạc gì vậy?"
Tống Nam Xuyên lấy ra hai tấm vé vào từ trong túi, đưa cho Bùi Anh: "Buổi ca nhạc của Chu Nghi Nhiên."
Bùi Anh khẽ gật đầu một cái, nhìn dòng giới thiệu trên tấm vé: "Chu Nghi Nhiên, à, trước đây tôi đã từngthấy buổi hòa nhạc này trên blog, anh ta dường như rất nổi tiểng."
Tống Nam Xuyên nhướng mày lên: "Danh tiếng của cậu ta ở nước ngoài lớn hơn trong nước nhiều."
Bùi Anh có chút hiểu được đáp lại: "Đây hẳn là vé vào VIP đi, cảm giác rất sướng tay, bạn của anh thật hào phóng."
Tống Nam Xuyên cười một tiếng, tấm vé này là Tiếu Cố đưa cho anh, tìm hiểu sâu xa hơn nữa, là Chu Nghi Nhiên tự tay đưa cho bà xã Tiếu Cố của anh ấy. Ba người này có yêu hận tình thù gì trong đó anhcũng không rõ ràng lắm, dù sao hai tấm vé này cuối cùng là vào trong tay anh.
Anh mở máy tính bảng ra, tìm tin tức về buổi ca nhạc hôm nay, giới thiệu cho Bùi Anh các hạng mục ca nhạc trong buổi diễn.
"Trời ạ, còn có cả “Thiếu nữ biển sâu”, chuông điện thoại di động của tôi chính là bài này!" Bùi Anh có chút khẩn trương cầm di động của mình, bấm mở bài hát này, "Bản này của tôi là bản đàn vi-ô-lông."
Tống Nam Xuyên nghe một lúc, khẽ nhếch đuôi lông mày nhìn Bùi Anh: "Em rất thích bài hát này?"
"Ừ! Tôi thích nhất là bản đàn vi-ô-lông, chuông điện thoại di động này tôi cũng đã dùng khoảng một năm rưỡi rồi!"
Tống Nam Xuyên nhìn cử động pha chút tính trẻ con của Bùi Anh, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Tiếng cười trầm không thể nghe thấy khẽ khiến Bùi Anh ý thức được biểu hiện sơ xuất của mình, cô có chút quẫn bách tắt âm nhạc đang phát ra từ điện thoại di động: "Ngượng ngùng rồi..."
"Không sao cả." Tống Nam Xuyên cười nhìn cô, "Tôi chỉ cảm thấy cái bộ dáng này của em thật đáng yêu."
Mặt Bùi Anh lại đỏ thêm vài phần, cô cất điện thoại vào trong túi, vùi đầu tiếp tục xem giới thiệu về buổihòa nhạc.
Xe trên đường cũng không nhiều lắm, lập tức lái đến rạp hát Tinh Quang, bên ngoài rạp hát đã có không ít xe đỗ lại. Bùi Anh và Tống Nam Xuyên song song đi đến đại sảnh ca nhạc, sau khi tới nơi thì tìm chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Trước khi buổi diễn tấu bắt đầu, Bùi Anh đặc biệt nhìn xuống, trong rạp hát đã ngồi đầy người, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt trông mong ngóng chờ.
"Trước đây em có nghe qua Chu Nghi Nhiên đàn dương cầm sao?" Tống Nam Xuyên đột nhiên hỏi cô.
Bùi Anh lắc đầu: "Kỳ thật tôi không phải là đặc biệt hiểu rõ về nhạc cụ phương Tây, tôi là sau khi nghe bản đàn vi-ô-lông của “Thiếu nữ biển sâu” mới bắt đầu chú ý các nhạc cụ phương Tây nhạc khí và âm nhạc cổ điển."
Tống Nam Xuyên gật đầu một cái, không lên tiếng nữa, sau đó không lâu, buổi hòa nhạc cũng chính thức bắt đầu.
Sau khi nhìn thấy gương mặt thật của Chu Nghi Nhiên, Bùi Anh cảm thấy mặt thật của anh ta còn đẹp trai hơn so với trên poster bên ngoài, khó trách trên blog có nhiều cô bé thích anh ta như vậy.
Đàn dương cầm và âm nhạc cổ điển cô đều biết rất ít, nhưng cô vẫn cực kỳ chuyên tâm nghe buổi diễn tấu. Kỳ thật trước khi cô nghe khúc vi-ô-lông “Thiếu nữ biển sâu”, cô luôn cho rằng nhạc cụ phương Tây chỉ dùng để diễn tấu âm nhạc cổ điển, bài hát này đã triệt để lật đổ nhận thức của cô.
Hóa ra thường thức âm nhạc , cũng có thể biểu diễn được duy mỹ lãng mạn hết sức như vậy.
Chu Nghi Nhiên đàn dương cầm đương nhiên là đánh rất tốt, anh ta diễn tấu bản dương cầm của “Thiếu nữ biển sâu”, khiến Bùi Anh vẫn phải kinh diễm một phen.
Thời gian của buổi hòa nhạc này cũng không lâu, chỉ có nửa giờ, lúc kết thúc tiếng vỗ tay toàn trường như sấm dậy, còn có người xem nhiệt tình hô lớn "bravo".
Chu Nghi Nhiên mặc áo đuôi én ở trên đài thân sĩ thực hiện động tác cúi người chào cảm ơn.
Lúc cùng biển người chậm rãi đi ra ngoài, Bùi Anh còn nhịn không được cảm thán: "Thật sự là một buổihòa nhạc vô cùng tốt đẹp, cảm ơn anh đã mời tôi tới nghe."
Tống Nam Xuyên cười nói: "Có một thính giả nghiêm túc như em vậy, chắc hẳn người trình diễn cũng sẽ vô cùng vui vẻ."
Bùi Anh mím môi, khóe miệng cong lên một độ cong nho nhỏ, tâm tình rất tốt cười một tiếng.
Không biết là bị ai xô đẩy một cái, Bùi Anh không đi vững giày cao gót dưới chân, thân hình lung lay một chút. Tống Nam Xuyên giữ chặt tay của cô, mang cô sang bên cạnh mình: "Cẩn thận."
"Cảm, cảm ơn." Giống như có dòng điện từ đầu ngón tay của Tống Nam Xuyên truyền tới, tim Bùi Anh đang đập lại không khống chế được tăng nhanh.
Đi ra khỏi rạp hát Tinh Quang, tầm mắt lại trở nên trống trải hơn, hô hấp của Bùi Anh giống như rốt cục cũng thông thuận một chút. Tống Nam Xuyên còn chưa buông tay anh ra, một đường dắt cô đi đến chỗ xe của mình.
Bởi vì anh chỉ hẹn Bùi Anh đi nghe nhạc, Bùi Anh vừa rồi vẫn còn đang suy tư, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Là tạm biệt rời đi, hay là làm bộ như vô tình tiếp tục đi cùng với anh?
Hiện tại Tống Nam Xuyên trực tiếp kéo cô đến xe trước, hẳn là dự định cùng nhau ăn cơm ... Đi?
Tài xế vẫn giống như lúc bọn họ rời đi, ngồi ở trong chỗ lái xe như cũ, Bùi Anh kỳ thật có chút tò mò anh ấy có phải đã ngồi ở chỗ này nửa giờ hay không. Trước khi lên xe, Tống Nam Xuyên cuối cùng buông Bùi Anh ra, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Mặc dù lúc này thời gian còn tương đối sớm, nhưng chúng ta vẫn có thể nghĩ nên ăn cái gì vào buổi tối trước."
Quả nhiên là muốn ăn cơm tối sao? Trong lòng Bùi Anh có một tí mừng thầm, cô đang muốn gật đầu đáp ứng, di động trong túi xách lại vang lên. Bùi Anh lấy ra, vừa nhìn, là Nhậm San San gọi tới.
"Thật ngại, tôi nhận điện thoại chút." Cô nói rõ với Tống Nam Xuyên, liền quay lưng lại đi hai bước, tiếp nhận cuộc gọi, "San..."
Một chữ vừa ra khỏi miệng, liền bị Nhậm San San ở đầu bên kia cắt đứt: "Bùi Anh cậu chết ở chỗ nào rồi, không nhớ rõ hôm nay là ngày đầu tiên hoạt động sao! Bọn tớ sắp gấp muốn chết rồi đây này!"
"Ặc... Tớ nghĩ rằng không có chuyện của tớ rồi, liền đi nghe diễn tấu cùng Tống Nam Xuyên..."
"Cậu còn có tâm tư hẹn gặp cùng anh ta, mau về đây hỗ trợ giao hàng đi! Muốn lão nương mệt chết mới được à!"
"... Được rồi, tớ lập tức về ngay." Cô cúp điện thoại, có chút xin lỗi nhìn Tống Nam Xuyên, "Ngại quá, cửa hàng online bên kia tương đối bận rộn, có lẽ tôi không thể cùng anh đi ăn cơm rồi."
Ánh mắt Tống Nam Xuyên khẽ nhúc nhích, lập tức cười nói với cô: "Không sao, lần sau có thời gian lại hẹn em vậy. Em hiện tại muốn đi đâu, tôi đưa em đến đó nhé?"
"A, vậy làm phiền anh." Bùi Anh đi theo Tống Nam Xuyên ngồi lên xe, đưa địa chỉ cho tài xế ở ghế trước, cô lại nhìn Tống Nam Xuyên bên cạnh một chút, lần nữa biểu đạt áy náy với anh, "Thật sự rất xin lỗi."
Tống Nam Xuyên bị bộ dáng này của cô chọc cười: "Chỉ là một bữa cơm mà thôi, chúng ta cũng không phải là không có cơ hội cùng nhau ăn lần nữa, còn nhiều thời gian mà."
Bùi Anh khẽ gật đầu một cái, vốn là muốn nói lần sau thì để cô mời cơm, xem như bồi tội, nhưng nghĩ lại cô lại có thể mời anh vị tổng giám đốc này ăn cái gì đây... orz
Lời mời ăn cơm đến bên miệng lại nuốt trở về, Bùi Anh suy nghĩ, nếu không mình làm cơm? Mặc dù kém hơn so với nhà hàng nhưng ít ra thành ý cũng đủ đi. Song mời anh đến nhà mình có phải vừa quá nhanh lại quá không thận trọng hay không?
"Em đang nghĩ gì vậy?" Tống Nam Xuyên thấy chân mày của cô khẽ nhíu lại, vẻ mặt buồn rầu, nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Không có, không có việc gì." Kinh sợ khi mình để lộ ra chút tâm tư nhỏ, Bùi Anh vội vàng điều chỉnh vẻ mặt một chút, thoải mái nói với Tống Nam Xuyên.
Mặt mày Tống Nam Xuyên mang theo ý cười, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên: "Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, tâm tình thay đổi cực nhanh, hết sức thích hợp."
Bùi Anh: "..."
Cứu mạng, cô hình như lại mất mặt rồi.
Trên đường đi, lúc qua một tiệm đồ ăn nhanh, Tống Nam Xuyên bảo tài xế xuống xe mua giúp hai cái pizza, bảo Bùi Anh mang đến phòng làm việc: "Mấy em bận rộn chắc chắn chẳng quan tâm đến ăn cơm tối, pizza lại thuận tiện để cho mọi người cùng nhau ăn."
"Cảm ơn." Bùi Anh nhận lấy pizza còn nóng hổi, có chút cảm động trước sự tỉ mỉ chu đáo của Tống Nam Xuyên.
Sau khi đến phòng làm việc của Nhậm San San, Bùi Anh mang theo hai cái pizza xuống xe, khẽ khom lưng nói với cửa sổ: "Hôm nay thật sự là đã làm phiền anh rồi, cảm ơn buổi hòa nhạc và pizza của anh, lần sau có cơ hội để tôi mời anh ăn cơm đi."
Hay là nói ra.
Bùi Anh vẻ mặt thoải mái cười cười, phất tay với Tống Nam Xuyên, đi vào tòa nhà nhỏ mang phong cách Địa Trung Hải kia.
Tống Nam Xuyên nâng khóe miệng khẽ cười một tiếng, nói với tài xế ở đằng trước: "Đi thôi, về công ty."
Anh vẫn còn rất nhiều công sự chưa có xử lý. (đi chơi với gái chưa thèm làm việc nhá)
Lúc chiếc Maybach màu đen kia lái đi từ ven đường, Bùi Anh cũng nhìn thấy Nhậm San San đang ngồi xổm trên mặt đất gói hàng.
Cô để pizza trong tay xuống xuống, đi tới giúp cô ấy: “Đã nói với cậu là thuê thêm vài người đi, cần gì phải ngược đãi chính mình như vậy."
Nhậm San San liếc cô một cái: "Cậu thuê thêm một người thì không cần tiền à? Bình thường phòng làm việc chỉ cần ba người là đủ, chỉ có đụng đến hoạt động lớn mới phải gấp rút như vậy."
Bùi Anh nhíu mày không phản bác cô ấy nữa: "Đúng rồi, tôi mang hai cái pizza đến, tất cả mọi người còn chưa ăn cơm phải không, trước ăn một chút đi đã."
Nghe được có ăn, trên mặt hai công nhân viên duy nhất trong phòng làm việc trong nháy mắt có thêm sinh khí, Nhậm San San thấy cái bộ dạng thèm ăn kia của bọn họ, cũng không có nô dịch bọn họ nữa: "Được rồi, mọi người trước đi rửa tay ăn một chút gì đi, mười lăm phút sau chúng ta lại tiếp tục."
Mặc dù chỉ có thời gian mười lăm phút để thở dốc, nhưng hai công nhân viên còn làm như được đại xá vậy. Nhậm San San và Bùi Anh ngồi cùng một chỗ ăn pizza, tranh thủ liếc cô một cái: "Tống Nam Xuyên mua?"
"Ừ..." Không biết vì cái gì, vừa bị Nhậm San San hỏi như vậy, Bùi Anh cảm giác có chút xấu hổ.
"A, tớ ở chỗ này bận việc.. sinh kế, cậu lại ở đó mà hoa tiền nguyệt hạ (Ý nói đi chơi với trai )."
"... Tớ đây không phải là bị cậu gọi về sao?"
Nhậm San San nhìn cô, ánh mắt trở nên hơi… khó có thể hình dung: "Tớ đây làgiúp cậu bồi dưỡng đi? Nếu tối nay cậu thực sự cùng anh ta đi ăn cơm, kết cục có khả năng nhất sau đó chính là cậu bị anh ta ăn hết!"
"Đã nói anh ấy không phải là người như vậy!"
"Ha ha, cô gái, kinh nghiệm sống của cậu vẫn chưa nhiều đâu." Nhậm San San khoan thai thở dài, "Quên đi, hết thảy đều phải xem tạo hóa của cậu, tớ giúp được cậu một lần, cũng không giúp được cậu lần thứ hai đâu."
"..." Bùi Anh trầm mặc nhìn cô ấy một hồi lâu, mới nói, "Kêu tớ về đây làm lao động tay chân nhất định phải tìm lý do đường hoàng như vậy sao?"
Nhậm San San: "..."
Cô gặm hai ba miếng liền ăn sạch pizza trên tay, lau lau tay chuẩn bị làm việc tiếp: "Vậy cậu liền tới thay thế tớ tiếp tục công việc đóng gói đi."
Bùi Anh bĩu môi: "Vậy cậu thì sao?"
"Tớ đi đóng dấu đơn chuyển phát và lấy hàng, cậu không quen thuộc với thương phẩm như tớ, chỉ thích hợp làm việc khổ cực. Từ phương diện này mà nói, cậu vẫn còn chưa nhận biết rất chuẩn xác về chính mình."
Bùi Anh: "..."
Lúc cô vừa nhìn thấy điện thoại của Nhậm San San gọi tới, nên trực tiếp tắt máy mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.