Chương 8: Tương tư
Bản Lật Tử
15/07/2016
Sau khi Bùi Anh về đến nhà, lời nói của Tống Nam Xuyên còn xoay quanh ở trong đầu cô.
Cô sờ sờ trái tim đang hơi nảy lên, gửi cho Nhậm San San một tin nhắn:” San San, cậu còn nhớ rõ lần trước tớ đăng ảnh đồ ăn sáng cho mọi người không? Tống Nam Xuyên sau khi nhìn thấy liền cho tớ một đống sách dạy nấu ăn, còn đem sách dạy sơ chế món ăn mua được đem tặng hết cho tớ.”
Nhậm San San: [mỉm cười]
Bùi Anh: “Không phải, chẳng qua tớ cứ cảm thấy... cậu nói anh ta có phải hay không muốn theo đuổi tớ a? [thẹn thùng]”
Nhậm San San: “Tớ cảm thấy anh ta là muốn được nằm trên cậu.”
Bùi Anh: “....”
Nhậm San San này có suy nghĩ thật dơ bẩn.
Bùi Anh: “Cậu tiếp xúc với anh ta sẽ thấy anh ta là chính nhân quân tử [tạm biệt] hơn nữa nốt ruồi như giọt lệ kia của anh ta tràn đầy cảm giác ‘cấm dục’ [mỉm cười].”
Nhậm San San: “....”
Nhậm San San: “Không sợ lưu manh có văn hoá mà chỉ sợ sắc lang có kiên nhẫn a :))) ”
Bùi Anh: “....”
Cô cầm di động suy nghĩ một chút, lại gửi đi một tin nhắn: “ Đúng rồi, lần trước tớ có đăng ảnh lúc trên sân khấu, hôm nay khi tớ đi, anh ta nói tớ từ sau đừng đăng loại ảnh này cho bạn bè xem nữa, cậu nói anh ta có ý gì?”
Nhậm San San: “Cái kia từ ngực trở xuống tất cả đều là chân sao? Nguyên văn lời anh ta là thế nào?”
Bùi Anh: “Ảnh của cô tôi thấy rồi, rất đẹp, nhưng về sau những ảnh như vậy không cần gửi cho bạn bè nữa. Ừ, đại khái là vậy.”
Nhậm San San: [mỉm cười] Tống tổng là muốn giữ lại cho mình a, mất hứng khi ảnh cậu bị người khác xem, chậc chậc.”
Bùi Anh: “... ....... Cậu nhất định phải nói những lời thấp kém như vậy sao?”
Nhậm San San: “Thế giới này vốn dĩ đã thấp kém như vậy rồi.” [mỉm cười]
Bùi Anh: “....Nhưng cái kia là ảnh trên sân khấu a, dù không tặng cho bạn bè sau cũng sẽ phát lên TV thôi.”
Nhậm San San: “A, đã thông suốt.”
Nhậm San San: “Xem chừng sau này Tống tổng không thể ngừng ghen a~~~”
Bùi Anh: “....”
Cô tắt máy vi tính, không muốn nói chuyện tiếp với Nhậm San San.
Sau hai ngày, Bùi Anh lại trải qua cuộc sống như thường ngày. Buổi sáng cô không cần dậy sớm đến phòng thu nhưng cũng không ngủ hết cả buổi sáng. Mỗi ngày 8h rưỡi cô rời giường,dựa vào sách dạy nấu ăn mà Tống Nam Xuyên tặng, dùng nguyên liệu nấu ăn Tống Nam Xuyên mua cho, làm một bữa sáng dinh dưỡng.
Chụp lại bữa sáng vừa chuẩn bị xong, Bùi Anh đem ảnh chia sẻ cho bạn bè.
Kể từ sau khi Tống Nam Xuyên đi nơi khác công tác, cô liền không thu được tin tức gì, liền bằng hữu ngày xưa cũng đều không phải.... ...
Cô ăn xong bữa sáng, không đợi lượt thích của Tống Nam Xuyên liền cầm chậu thức ăn đi cho mèo ăn.
Nhìn mèo đi lạc so với trước đây nhiều thêm một con, Bùi Anh ngồi xổm một bên xem chúng nó ăn, khe khẽ thở dài một hơi: “Tiểu Hắc, tiểu Hoa, các em nói Xuyên Xuyên bây giờ đang làm cái gì đây? Có phải hay không rất bận rộn nhiều việc không?”
“Meo meo~” đang ăn nên tiểu Hắc tiểu Hoa đáp lấy lệ.
Bùi Anh lại thở dài một hơi, vốn trước đây cô còn cảm thấy Tống Nam Xuyên là muốn theo đuổi mình nhưng anh ta vừa đi công tác một chuyến liền bỏ quên cô lên chín tầng mây, nhìn ra cô cũng không phải là quá quan trọng đi.
Bùi Anh nhếch miệng, có chút ghét bỏ bản thân mình lại như vậy.
Cô tựa như những cô nữ sinh nhỏ mới rơi vào trong tình yêu, vì những thứ nhỏ nhặt tầm thường kia mà nghĩ ngợi than thở lung tung, thực cảm thấy có lỗi với cái tuổi 23 của mình.
Lại ngồi xổm trong góc tường một trận, Bùi Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị quấy rầy Nhậm San San: “ Tình cảm khiến con người ta thật khổ sở.” [buồn]
Nhậm San San: “....”
Nhậm San San: “ Nếu cậu thật sự nhàn rỗi như vậy thì chẳng thà đến giúp tớ thanh lý kho hàng đi.” [mỉm cười]
Bùi Anh suy nghĩ một chút, vài ngày nay cô không có việc gì, cũng không cần lên lớp, không bằng đi giúp nhậm San San thanh hàng.
Nhấn một dấu OK, Bùi Anh chờ mấy con mèo nhỏ ăn hết các thứ rồi đem cái đĩa thức ăn đã hết lên lầu. Thay một cái áo gió dài với quần jean, Bùi Anh đeo túi lên vai rồi ra ngoài.
Phòng làm việc của Nhậm San San trừ cô ra còn có hai nhân viên một nam một nữ đang bận rộn ngút trời. Bùi Anh đi tới, nhìn đống quần áo rơi đầy trên đất hỏi: “Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhậm San San: “Cậu thật không quan tâm đến cửa hàng của chúng ta nha? Mấy ngày nữa trang web sẽ có sự kiện khuyến mại lớn, cửa hàng chúng ta cũng tham gia, tớ dự định thừa dịp hoạt động thương mại lớn này tiêu thụ lượng lớn hàng mới, cũ và giảm giá hàng tồn kho.”
“Nha...” Bùi Anh gật đầu: “Một lượng lớn hàng mới là khoảng bao nhiêu vậy?”
“Hơn hai mươi bộ, hai phong cách hoàn toàn khác nhau.” Nhậm San San đứng lên nhìn cô, “Quần áo mới được gửi tới từ mấy ngày trước, tớ thấy cậu đang bận nên không thông báo. Hiện tại cậu không có việc gì, liền nhanh chụp hình đi. Tin tưởng tớ, cậu sẽ thấy rất thú vị, tuyệt đối không có thời gian rảnh rỗi lại cảm thấy khổ sở.”
Bùi Anh: “....”
Cô để túi xách xuống, giúp bọn họ kiểm kê hàng tồn kho. Buổi sáng vừa làm culi, đến buổi chiều lại bị Nhậm San San kéo đi chụp ảnh không ngừng.
Lần này quần áo mới làm Nhậm San San nghĩ đến hai chủ đề đặc biệt lãng mạn, một là “Bông hoa và cô gái xinh đẹp”, một là “Nhật ký Paris”.
Ý nghĩa như tên, bông hoa và cô gái xinh đẹp là phong cách của thục nữ, ngọt ngào trong sáng, còn nhật ký Paris lại là kiểu cách đô thị thời thượng.
Nhậm San San chở mọi người trên xe, lái đến một khu du lịch. Nơi này mọi con đường đều được xây dựng như khách sạn dân cư, tách biệt nhau rất giống như những kiểu nhà của người Nhật. Nhìn lại, đường phố sạch sẽ, trời xanh mây trắng với ánh nắng mặt trời, còn có mở ra một con đường hoa đào, có thể nói là cảnh đẹp lý tưởng cho chủ đề của Nhậm San San.
Bùi Anh làm người mẫu vô cùng bực bội vì ở bên ngoài không có nơi nào cụ thể để cô thay quần áo, mỗi lần chụp đều là ở trên xe thay, liên tiếp mười mấy bộ quần áo phải chụp khiến cô mệt mỏi đến độ không còn cảm giác.
Hết lần này tới lần khác, nhiếp ảnh gia còn ở bên kia hét: “Đầu lệch sang trái một chút, đó, chính là như vậy, cười lên.”
Bùi Anh mặt mỉm cười.
Bộ váy liền áo màu sắc cuối cùng chụp xong, đại công cáo thành, Bùi Anh thiếu chút nữa muốn ngồi luôn trên mặt đất. Cô thấy điều này không thể lại tiếp tục nữa a, vẫn phải chú ý trước, nếu không sớm muộn gì cũng bị Nhậm San San ngược đãi đến chết.
Nhậm San San ở một bên xem lại những bức ảnh mà nhiếp ảnh gia vừa chụp được, cảm giác vô cùng hài lòng. Bức ảnh có hiệu quả rất giống với tưởng tượng của cô, tràn ngập hơi thở mùa xuân, khiến cho hô hấp cũng trở nên vô cùng lãng mạn.
“Bùi Bùi, cậu sang đây xem một chút đi, ảnh chụp rất đẹp a.” Cô hướng về phía Bùi Anh vẫy tay. Bùi Anh ở yên tại chỗ không muốn nhúc nhích: “Cậu cầm tới đi.”
Nhậm San San kéo kéo khoé miệng, vẫn là đem máy ảnh đi qua. Bùi Anh ngắm vài lần, xác thực là rất đẹp, bất kể là màu sắc hay kết cấu đều vô cùng xinh đẹp.
Nhậm San San thở dài nói: “Đợi sau này thương hiệu của chúng ta lớn mạnh, một ngày mấy trăm vạn doanh thu, tớ liền đem cậu đi khắp nơi trên thế giới, xem phong cảnh rồi chụp lại mọi cảnh đẹp.”
Bùi Anh nhớ lại doanh thu hiện tại, trong lòng hơi tuyệt vọng: “Mấy trăm vạn? Kia phải đợi tới khi nào a?”
"Ừm... Ba hay bảy năm nữa đi.”
Bùi Anh khoé mắt nảy lên: “Khi đó mình đã ba mươi tuổi... Cậu có thể để cho tớ trước ba mươi tuổi du lịch khắp thế giới không?”
Nhậm San San liền phản bác: “ Cậu bây giờ không phải là chưa đến 23 sao, bảy năm sau chỉ mới 29 tuổi!”
“Lập tức sẽ đến 30 không phải sao? Có khác nhau gì đâu?”
“Ít nhất khi người ta hỏi tới, cậu sẽ không nói cậu 30 mà là 29 a!”
Bùi Anh suy nghĩ một chút: “Không tớ sẽ nói tớ 16.”
Nhậm San San: “....”
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người đã vất vả, buổi tối tôi sẽ mời cơm.” Nhậm San San lấy lại máy ảnh, rất có phong độ của ông chủ tuyên bố.
“Ở chỗ này ăn đi, tớ đi không nổi rồi.” Bùi Anh đề nghị, nhà hàng ở khu nghỉ mát rất đắt tiền, thế nào cũng phải làm thịt Nhậm San San một trận mới không làm uổng phí một ngày lao động vất vả của cô.
Nhậm San San nhìn cô một cái, cũng không phản đối trực tiếp bảo mọi người thu dọn đồ đạc lên xe, đi tới một nhà hàng rất có nổi tiếng ở đây.
Ngồi ở trước bàn ăn được một lúc, Bùi Anh mới trở về bộ dạng có chút máu. Nhậm San San trong tay cầm nhiều xiên thịt, hỏi cô: “Buổi sáng cậu là thế nào? Tống tổng nhà cậu không để ý tới cậu?
Bùi Anh đem thức ăn trong miệng nuốt vào mới nói: “Anh ta đi nơi khác công tác rồi.”
Nhậm San San trừng mắt nhìn: “Anh ta nói xho cậu biết? Còn xin phép cậu?”
Bùi Anh bị cô nói mặt ửng hồng: “Xin phép cái gì, anh ta chỉ là thuận miệng nói đến thôi.”
“A--” Giọng nói và vẻ mặt Nhậm San San đều mang ý tứ sâu xa: “Cho nên kho anh ta đi công tác liền không để ý đến cậu nữa sao?”
Bùi Anh cúi đầu lặng lẽ ăn mì. Nhậm San San xem bộ dạng kia của cô cũng biết mình đoán đúng, chậc một tiếng nói: “Anh ta không liên lạc với cậu, cậu có thể liên lạc với anh ta a, cũng phải có người chủ động chứ.”
Bùi Anh nói: “Tớ cũng nghĩ đến việc gọi cho anh ta a, nhưng là lỡ như anh ta đang bề bộn nhiều việc thì sao? Tớ tuỳ tiện quấy rầy anh ta nhiều như vậy không tốt, bọn tớ cũng không phải quan hệ bạn trai bạn gái gì...”
“Ồ?” Nhậm San San nhìn cô trêu tức: “Cậu bây giờ là oán hận mình không có danh phận sao?” Cô nói xong còn hát lên: “Tình cảm~ khiến con người ta chịu mọi khổ sở~”
Bùi Anh: “...”
“Người trẻ tuổi, nếu không muốn chịu khổ sở thì hãy chủ động tóm lấy anh ta.” Nhậm San San vỗ vỗ vai cô, nói đến chặng đường dài nặng nề.
“Tớ đã đủ chủ động rồi...” Bùi Anh nhỏ giọng lầm bầm một câu, cách thức liên lạc với Tống Nam Xuyên là cô chủ động muốn, bây giờ còn muốn chủ động liên lạc khi anh ta đi công tác thì lòng dạ cô liền giống như Tư Mã Chiêu giấu cũng giấu không được a.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Bùi Anh vẫn nhịn không được trộm cầm điện thoại đi ra. Mới vừa mở tin nhắn ra liền nhìn đến thông báo mới từ bạn bè, cô nhìn thoáng qua một chỗ, liền phốc một cái cười khẽ ra tiếng.
“Làm sao?” Nhậm San San ở bên cạnh nhìn cô.
Bùi Anh nói: “Tống Nam Xuyên cho tớ một lời khen.”
Nhậm San san: “...”
Cô nhìn Bùi Anh trầm mặc một hồi mới lắc lắc đầu: “Cô gái, cậu như vậy rất nguy hiểm a.”
Bùi Anh bĩu môi không để ý, cô làm sao biết lúc mình nhìn thấy lời khen của Tống Nam Xuyên, trong nháy mắt tâm trở nên an định lại đâu.
Sau khi ăn cơm xong, Nhậm San San đưa cô về nhà, vẫn không quên dặn dò công việc của ngày mai. Bùi Anh sau khi về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ liền nằm trên giường. Chỉ một lúc sau, cô lần mò tới điện thoại, kiên quyết dứt khoát chọnTống Nam Xuyên, bắt đầu soạn tin nhắn: “Tống tổng, anh đang bận sao?”
Đánh xong mấy chữ này, cô lại cảm thấy như vậy quá đột ngột, xoá bỏ rất nhanh.
Mím môi nghĩ một lúc, cô lại bắt đầu soạn: “Tống tổng, công việc tiến triển tốt không?”
Aaaa không được! Giống như đang điều tra công việc vậy.......
Cô sờ sờ trái tim đang hơi nảy lên, gửi cho Nhậm San San một tin nhắn:” San San, cậu còn nhớ rõ lần trước tớ đăng ảnh đồ ăn sáng cho mọi người không? Tống Nam Xuyên sau khi nhìn thấy liền cho tớ một đống sách dạy nấu ăn, còn đem sách dạy sơ chế món ăn mua được đem tặng hết cho tớ.”
Nhậm San San: [mỉm cười]
Bùi Anh: “Không phải, chẳng qua tớ cứ cảm thấy... cậu nói anh ta có phải hay không muốn theo đuổi tớ a? [thẹn thùng]”
Nhậm San San: “Tớ cảm thấy anh ta là muốn được nằm trên cậu.”
Bùi Anh: “....”
Nhậm San San này có suy nghĩ thật dơ bẩn.
Bùi Anh: “Cậu tiếp xúc với anh ta sẽ thấy anh ta là chính nhân quân tử [tạm biệt] hơn nữa nốt ruồi như giọt lệ kia của anh ta tràn đầy cảm giác ‘cấm dục’ [mỉm cười].”
Nhậm San San: “....”
Nhậm San San: “Không sợ lưu manh có văn hoá mà chỉ sợ sắc lang có kiên nhẫn a :))) ”
Bùi Anh: “....”
Cô cầm di động suy nghĩ một chút, lại gửi đi một tin nhắn: “ Đúng rồi, lần trước tớ có đăng ảnh lúc trên sân khấu, hôm nay khi tớ đi, anh ta nói tớ từ sau đừng đăng loại ảnh này cho bạn bè xem nữa, cậu nói anh ta có ý gì?”
Nhậm San San: “Cái kia từ ngực trở xuống tất cả đều là chân sao? Nguyên văn lời anh ta là thế nào?”
Bùi Anh: “Ảnh của cô tôi thấy rồi, rất đẹp, nhưng về sau những ảnh như vậy không cần gửi cho bạn bè nữa. Ừ, đại khái là vậy.”
Nhậm San San: [mỉm cười] Tống tổng là muốn giữ lại cho mình a, mất hứng khi ảnh cậu bị người khác xem, chậc chậc.”
Bùi Anh: “... ....... Cậu nhất định phải nói những lời thấp kém như vậy sao?”
Nhậm San San: “Thế giới này vốn dĩ đã thấp kém như vậy rồi.” [mỉm cười]
Bùi Anh: “....Nhưng cái kia là ảnh trên sân khấu a, dù không tặng cho bạn bè sau cũng sẽ phát lên TV thôi.”
Nhậm San San: “A, đã thông suốt.”
Nhậm San San: “Xem chừng sau này Tống tổng không thể ngừng ghen a~~~”
Bùi Anh: “....”
Cô tắt máy vi tính, không muốn nói chuyện tiếp với Nhậm San San.
Sau hai ngày, Bùi Anh lại trải qua cuộc sống như thường ngày. Buổi sáng cô không cần dậy sớm đến phòng thu nhưng cũng không ngủ hết cả buổi sáng. Mỗi ngày 8h rưỡi cô rời giường,dựa vào sách dạy nấu ăn mà Tống Nam Xuyên tặng, dùng nguyên liệu nấu ăn Tống Nam Xuyên mua cho, làm một bữa sáng dinh dưỡng.
Chụp lại bữa sáng vừa chuẩn bị xong, Bùi Anh đem ảnh chia sẻ cho bạn bè.
Kể từ sau khi Tống Nam Xuyên đi nơi khác công tác, cô liền không thu được tin tức gì, liền bằng hữu ngày xưa cũng đều không phải.... ...
Cô ăn xong bữa sáng, không đợi lượt thích của Tống Nam Xuyên liền cầm chậu thức ăn đi cho mèo ăn.
Nhìn mèo đi lạc so với trước đây nhiều thêm một con, Bùi Anh ngồi xổm một bên xem chúng nó ăn, khe khẽ thở dài một hơi: “Tiểu Hắc, tiểu Hoa, các em nói Xuyên Xuyên bây giờ đang làm cái gì đây? Có phải hay không rất bận rộn nhiều việc không?”
“Meo meo~” đang ăn nên tiểu Hắc tiểu Hoa đáp lấy lệ.
Bùi Anh lại thở dài một hơi, vốn trước đây cô còn cảm thấy Tống Nam Xuyên là muốn theo đuổi mình nhưng anh ta vừa đi công tác một chuyến liền bỏ quên cô lên chín tầng mây, nhìn ra cô cũng không phải là quá quan trọng đi.
Bùi Anh nhếch miệng, có chút ghét bỏ bản thân mình lại như vậy.
Cô tựa như những cô nữ sinh nhỏ mới rơi vào trong tình yêu, vì những thứ nhỏ nhặt tầm thường kia mà nghĩ ngợi than thở lung tung, thực cảm thấy có lỗi với cái tuổi 23 của mình.
Lại ngồi xổm trong góc tường một trận, Bùi Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị quấy rầy Nhậm San San: “ Tình cảm khiến con người ta thật khổ sở.” [buồn]
Nhậm San San: “....”
Nhậm San San: “ Nếu cậu thật sự nhàn rỗi như vậy thì chẳng thà đến giúp tớ thanh lý kho hàng đi.” [mỉm cười]
Bùi Anh suy nghĩ một chút, vài ngày nay cô không có việc gì, cũng không cần lên lớp, không bằng đi giúp nhậm San San thanh hàng.
Nhấn một dấu OK, Bùi Anh chờ mấy con mèo nhỏ ăn hết các thứ rồi đem cái đĩa thức ăn đã hết lên lầu. Thay một cái áo gió dài với quần jean, Bùi Anh đeo túi lên vai rồi ra ngoài.
Phòng làm việc của Nhậm San San trừ cô ra còn có hai nhân viên một nam một nữ đang bận rộn ngút trời. Bùi Anh đi tới, nhìn đống quần áo rơi đầy trên đất hỏi: “Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhậm San San: “Cậu thật không quan tâm đến cửa hàng của chúng ta nha? Mấy ngày nữa trang web sẽ có sự kiện khuyến mại lớn, cửa hàng chúng ta cũng tham gia, tớ dự định thừa dịp hoạt động thương mại lớn này tiêu thụ lượng lớn hàng mới, cũ và giảm giá hàng tồn kho.”
“Nha...” Bùi Anh gật đầu: “Một lượng lớn hàng mới là khoảng bao nhiêu vậy?”
“Hơn hai mươi bộ, hai phong cách hoàn toàn khác nhau.” Nhậm San San đứng lên nhìn cô, “Quần áo mới được gửi tới từ mấy ngày trước, tớ thấy cậu đang bận nên không thông báo. Hiện tại cậu không có việc gì, liền nhanh chụp hình đi. Tin tưởng tớ, cậu sẽ thấy rất thú vị, tuyệt đối không có thời gian rảnh rỗi lại cảm thấy khổ sở.”
Bùi Anh: “....”
Cô để túi xách xuống, giúp bọn họ kiểm kê hàng tồn kho. Buổi sáng vừa làm culi, đến buổi chiều lại bị Nhậm San San kéo đi chụp ảnh không ngừng.
Lần này quần áo mới làm Nhậm San San nghĩ đến hai chủ đề đặc biệt lãng mạn, một là “Bông hoa và cô gái xinh đẹp”, một là “Nhật ký Paris”.
Ý nghĩa như tên, bông hoa và cô gái xinh đẹp là phong cách của thục nữ, ngọt ngào trong sáng, còn nhật ký Paris lại là kiểu cách đô thị thời thượng.
Nhậm San San chở mọi người trên xe, lái đến một khu du lịch. Nơi này mọi con đường đều được xây dựng như khách sạn dân cư, tách biệt nhau rất giống như những kiểu nhà của người Nhật. Nhìn lại, đường phố sạch sẽ, trời xanh mây trắng với ánh nắng mặt trời, còn có mở ra một con đường hoa đào, có thể nói là cảnh đẹp lý tưởng cho chủ đề của Nhậm San San.
Bùi Anh làm người mẫu vô cùng bực bội vì ở bên ngoài không có nơi nào cụ thể để cô thay quần áo, mỗi lần chụp đều là ở trên xe thay, liên tiếp mười mấy bộ quần áo phải chụp khiến cô mệt mỏi đến độ không còn cảm giác.
Hết lần này tới lần khác, nhiếp ảnh gia còn ở bên kia hét: “Đầu lệch sang trái một chút, đó, chính là như vậy, cười lên.”
Bùi Anh mặt mỉm cười.
Bộ váy liền áo màu sắc cuối cùng chụp xong, đại công cáo thành, Bùi Anh thiếu chút nữa muốn ngồi luôn trên mặt đất. Cô thấy điều này không thể lại tiếp tục nữa a, vẫn phải chú ý trước, nếu không sớm muộn gì cũng bị Nhậm San San ngược đãi đến chết.
Nhậm San San ở một bên xem lại những bức ảnh mà nhiếp ảnh gia vừa chụp được, cảm giác vô cùng hài lòng. Bức ảnh có hiệu quả rất giống với tưởng tượng của cô, tràn ngập hơi thở mùa xuân, khiến cho hô hấp cũng trở nên vô cùng lãng mạn.
“Bùi Bùi, cậu sang đây xem một chút đi, ảnh chụp rất đẹp a.” Cô hướng về phía Bùi Anh vẫy tay. Bùi Anh ở yên tại chỗ không muốn nhúc nhích: “Cậu cầm tới đi.”
Nhậm San San kéo kéo khoé miệng, vẫn là đem máy ảnh đi qua. Bùi Anh ngắm vài lần, xác thực là rất đẹp, bất kể là màu sắc hay kết cấu đều vô cùng xinh đẹp.
Nhậm San San thở dài nói: “Đợi sau này thương hiệu của chúng ta lớn mạnh, một ngày mấy trăm vạn doanh thu, tớ liền đem cậu đi khắp nơi trên thế giới, xem phong cảnh rồi chụp lại mọi cảnh đẹp.”
Bùi Anh nhớ lại doanh thu hiện tại, trong lòng hơi tuyệt vọng: “Mấy trăm vạn? Kia phải đợi tới khi nào a?”
"Ừm... Ba hay bảy năm nữa đi.”
Bùi Anh khoé mắt nảy lên: “Khi đó mình đã ba mươi tuổi... Cậu có thể để cho tớ trước ba mươi tuổi du lịch khắp thế giới không?”
Nhậm San San liền phản bác: “ Cậu bây giờ không phải là chưa đến 23 sao, bảy năm sau chỉ mới 29 tuổi!”
“Lập tức sẽ đến 30 không phải sao? Có khác nhau gì đâu?”
“Ít nhất khi người ta hỏi tới, cậu sẽ không nói cậu 30 mà là 29 a!”
Bùi Anh suy nghĩ một chút: “Không tớ sẽ nói tớ 16.”
Nhậm San San: “....”
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người đã vất vả, buổi tối tôi sẽ mời cơm.” Nhậm San San lấy lại máy ảnh, rất có phong độ của ông chủ tuyên bố.
“Ở chỗ này ăn đi, tớ đi không nổi rồi.” Bùi Anh đề nghị, nhà hàng ở khu nghỉ mát rất đắt tiền, thế nào cũng phải làm thịt Nhậm San San một trận mới không làm uổng phí một ngày lao động vất vả của cô.
Nhậm San San nhìn cô một cái, cũng không phản đối trực tiếp bảo mọi người thu dọn đồ đạc lên xe, đi tới một nhà hàng rất có nổi tiếng ở đây.
Ngồi ở trước bàn ăn được một lúc, Bùi Anh mới trở về bộ dạng có chút máu. Nhậm San San trong tay cầm nhiều xiên thịt, hỏi cô: “Buổi sáng cậu là thế nào? Tống tổng nhà cậu không để ý tới cậu?
Bùi Anh đem thức ăn trong miệng nuốt vào mới nói: “Anh ta đi nơi khác công tác rồi.”
Nhậm San San trừng mắt nhìn: “Anh ta nói xho cậu biết? Còn xin phép cậu?”
Bùi Anh bị cô nói mặt ửng hồng: “Xin phép cái gì, anh ta chỉ là thuận miệng nói đến thôi.”
“A--” Giọng nói và vẻ mặt Nhậm San San đều mang ý tứ sâu xa: “Cho nên kho anh ta đi công tác liền không để ý đến cậu nữa sao?”
Bùi Anh cúi đầu lặng lẽ ăn mì. Nhậm San San xem bộ dạng kia của cô cũng biết mình đoán đúng, chậc một tiếng nói: “Anh ta không liên lạc với cậu, cậu có thể liên lạc với anh ta a, cũng phải có người chủ động chứ.”
Bùi Anh nói: “Tớ cũng nghĩ đến việc gọi cho anh ta a, nhưng là lỡ như anh ta đang bề bộn nhiều việc thì sao? Tớ tuỳ tiện quấy rầy anh ta nhiều như vậy không tốt, bọn tớ cũng không phải quan hệ bạn trai bạn gái gì...”
“Ồ?” Nhậm San San nhìn cô trêu tức: “Cậu bây giờ là oán hận mình không có danh phận sao?” Cô nói xong còn hát lên: “Tình cảm~ khiến con người ta chịu mọi khổ sở~”
Bùi Anh: “...”
“Người trẻ tuổi, nếu không muốn chịu khổ sở thì hãy chủ động tóm lấy anh ta.” Nhậm San San vỗ vỗ vai cô, nói đến chặng đường dài nặng nề.
“Tớ đã đủ chủ động rồi...” Bùi Anh nhỏ giọng lầm bầm một câu, cách thức liên lạc với Tống Nam Xuyên là cô chủ động muốn, bây giờ còn muốn chủ động liên lạc khi anh ta đi công tác thì lòng dạ cô liền giống như Tư Mã Chiêu giấu cũng giấu không được a.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Bùi Anh vẫn nhịn không được trộm cầm điện thoại đi ra. Mới vừa mở tin nhắn ra liền nhìn đến thông báo mới từ bạn bè, cô nhìn thoáng qua một chỗ, liền phốc một cái cười khẽ ra tiếng.
“Làm sao?” Nhậm San San ở bên cạnh nhìn cô.
Bùi Anh nói: “Tống Nam Xuyên cho tớ một lời khen.”
Nhậm San san: “...”
Cô nhìn Bùi Anh trầm mặc một hồi mới lắc lắc đầu: “Cô gái, cậu như vậy rất nguy hiểm a.”
Bùi Anh bĩu môi không để ý, cô làm sao biết lúc mình nhìn thấy lời khen của Tống Nam Xuyên, trong nháy mắt tâm trở nên an định lại đâu.
Sau khi ăn cơm xong, Nhậm San San đưa cô về nhà, vẫn không quên dặn dò công việc của ngày mai. Bùi Anh sau khi về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ liền nằm trên giường. Chỉ một lúc sau, cô lần mò tới điện thoại, kiên quyết dứt khoát chọnTống Nam Xuyên, bắt đầu soạn tin nhắn: “Tống tổng, anh đang bận sao?”
Đánh xong mấy chữ này, cô lại cảm thấy như vậy quá đột ngột, xoá bỏ rất nhanh.
Mím môi nghĩ một lúc, cô lại bắt đầu soạn: “Tống tổng, công việc tiến triển tốt không?”
Aaaa không được! Giống như đang điều tra công việc vậy.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.