Chương 49: Chương 49
Lê Hoa Yên Vũ
04/12/2016
CHƯƠNG 49
Lí hoàng hậu thấy nàng đến đây, vội la lên: “Liên Hương, ngươi đi đâu vậy, thật khiến người ta sốt ruột muốn chết, Hoàng Thượng ngài ấy không hề động đến thang thủy (nước thuốc), ngươi mau đi khuyên nhủ người, có lẽ người sẽ nghe lời ngươi.”
Liên Hương đáp ứng, cầm lấy bát thang đến bên Long Triệt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoàng Thượng hãy uống dược đi, thân thể như vậy sao có thể gánh nỗi trọng trách của thiên tử, lại thống trị thiên hạ thế nào?” Chỉ thấy bên môi Long Triệt lộ ra một mạt mỉm cười, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Liên Hương, đừng lo lắng, thân thể này kỳ thật đã sớm không còn dùng được, bất quá là trẫm miễn cưỡng duy trì đến hôm nay. Hiện giờ ngũ tạng câu phần (ngũ tạng đều không tốt), không ăn nỗi thứ gì, chắc là nó cũng muốn giải thoát rồi. Như vậy cũng tốt, hồn phách trẫm có thể bay đi tìm tỷ phu. Liên Hương, chẳng lẽ ngươi còn không biết, trẫm muốn nhất chính là gì sao?”
Liên Hương nghe hắn nói, rõ ràng là một lòng muốn chết, quả như Lí thái y nói đích”Tương tư nhập cốt” , sao còn đường sống. Thở dài, buông bát, đi đến cạnh hoàng hậu nói: “Nương nương, ta nghe Hướng Dương nói hắn biết một vị danh y, nhưng người này hành tung bất định, tính tình cổ quái, không dễ dàng chịu cứu người, nếu nữ tử cần y, có thể người này sẽ mở một lối thoát, nô tỳ muốn cùng Hướng Dương đích thân đi một chuyến, năm ngày sau, vô luận tìm được hay không, nô tỳ nhất định trở về.”
Lí hoàng hậu do dự một chút nói: “Không thể phái người khác đi sao? Nơi này còn phải trông cậy vào ngươi mà.”
Liên Hương nói: “Chỉ e để người khác đi, nói chuyện không cẩn thận, ngược lại làm chuyện càng xấu thêm, nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không trì hoãn, Hoàng Thượng xưa nay thân thể khỏe mạnh, mặc dù hiện giờ mắc bệnh, dẫu vậy ắt cũng chống đỡ được vài ngày.” Nói xong bái biệt hoàng hậu bước ra cửa, nghe có mấy đại thần ở xa xa nghị luận nói: “Ai, lẽ ra Hoàng Thượng yêu một nam tử cũng không sao cả, cho dù đối phương là Đại tướng quân, chỉ cần hai người nguyện ý, người khác cần gì phải can thiệp. Hiện giờ chuyện đến nước này, phải thu thập thế nào đây? Lại nói đều là do lão Thừa tướng quá mức cố chấp, hiện giờ hai vị lương đống đều ra đi, hối hận thì được cái gì?”
Người còn lại nói: “Tuy rằng nói là vậy, nhưng ngàn vạn lần đừng nói trước mặt lão đại nhân, sao có thể nhẫn tâm làm ngài ấy thêm thương tâm, ai, ta xem lão Đại nhân chỉ trong một ngày đã già đi không ít, chỉ sợ không phải là điềm lành, ai.”
Liên Hương nhìn Lí Phong hòa Phương Nguyên cuộn mình ở một góc, trong lòng không nỡ, thầm nghĩ: ai, hai vị đại nhân chịu tra tấn cũng đã đủ rồi, không biết Hướng Dương đoán có chính xác không, nếu quả nhiên trời cao phù hộ, Đại tướng quân quả thật chưa chết, tất nhiên là giai đại vui mừng. Trải qua vài năm nay, thái hậu cùng hai vị đại nhân nhất định cũng đã nghĩ thông.
Vừa ra khỏi cửa, Hướng Dương sớm dắt hai con ngựa chờ trước. Hai người lên ngựa, một đường hướng phủ củ của Thái Khang ở kinh thành mà đi, chỉ thấy đường phố phồn hoa, dân chúng hoà thuận vui vẻ. Liên Hương thở dài: “Nếu ngươi đoán sai, Hoàng Thượng đi theo Đại tướng quân, cái thái bình thịnh thế này không biết rồi sẽ ra sao.”
Hướng Dương nói: “Ta xuất thân từ bình dân, tối biết dân chúng tâm tư. ‘Làm người thời loạn còn không bằng làm chó thái bình’, dân chúng chỉ cầu ăn no mặc ấm, cả đời bình an, thì cần gì chạy đi quản hoàng hậu phi tử của Hoàng Thượng là nam hay là nữ. Lý đại nhân cùng thái hậu bọn họ chính là rất cố chấp, tự cho là đúng, nếu không làm sao có thể gây ra nông nỗi hôm nay. Y ta nói, có Đại tướng quân ở, Hoàng Thượng như hổ thêm cánh, hiện giờ Hoàng Thượng có được lòng dân như vậy, đến lúc đó chỉ sợ người người thay hai người bọn họ lập bài vị trường sinh ấy chứ.”
Liên Hương nghe được câu ” Làm người thời loạn còn không bằng làm chó thái bình” , thở dài: “Lời này rất có đạo lý, có thể thấy được điều dân chúng mong muốn nhất là gì. Ai, ta hiện tại rất sợ, vạn nhất không như ngươi đoán, vậy bảo ta. . . . . . bảo ta làm sao chấp nhận nổi đây.”
Khi đang nói chuyện đã đi vào đến phủ cũ của Thái Khang, vào đến nơi, chỉ thấy mấy người hầu đang đứng dưới thái dương sưởi nắng nói chuyện, một nam hài xinh xắn đứng giữa vừa nhìn thấy bọn họ, nhăn hai hàng mi nhỏ nhắn lại nói: “Hướng Dương, đã nói trước ngươi không được lại đây, còn như vậy nữa ta sẽ không để ý tới ngươi .”
Liên Hương liền biết đây nhất định là Viên Viên người trong lòng của Hướng Dương đích, vội vàng bồi cười nói: “Là ta bức Hướng thị vệ tới, có một chuyện rất quan trọng muốn thỉnh giáo đệ đệ. Vạn mong đệ không cần từ chối.”
Viên Viên đánh giá nàng hai mắt, xoay người nói: “Có chuyện gì vào rồi nói sau. Nếu vị này chính là Liên Hương cô nương, các ngươi đến vì chuyện gì đại khái ta cũng đã biết.”
Heát chính vaên ñeä töù thaäp cöûu chöông
Lí hoàng hậu thấy nàng đến đây, vội la lên: “Liên Hương, ngươi đi đâu vậy, thật khiến người ta sốt ruột muốn chết, Hoàng Thượng ngài ấy không hề động đến thang thủy (nước thuốc), ngươi mau đi khuyên nhủ người, có lẽ người sẽ nghe lời ngươi.”
Liên Hương đáp ứng, cầm lấy bát thang đến bên Long Triệt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoàng Thượng hãy uống dược đi, thân thể như vậy sao có thể gánh nỗi trọng trách của thiên tử, lại thống trị thiên hạ thế nào?” Chỉ thấy bên môi Long Triệt lộ ra một mạt mỉm cười, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Liên Hương, đừng lo lắng, thân thể này kỳ thật đã sớm không còn dùng được, bất quá là trẫm miễn cưỡng duy trì đến hôm nay. Hiện giờ ngũ tạng câu phần (ngũ tạng đều không tốt), không ăn nỗi thứ gì, chắc là nó cũng muốn giải thoát rồi. Như vậy cũng tốt, hồn phách trẫm có thể bay đi tìm tỷ phu. Liên Hương, chẳng lẽ ngươi còn không biết, trẫm muốn nhất chính là gì sao?”
Liên Hương nghe hắn nói, rõ ràng là một lòng muốn chết, quả như Lí thái y nói đích”Tương tư nhập cốt” , sao còn đường sống. Thở dài, buông bát, đi đến cạnh hoàng hậu nói: “Nương nương, ta nghe Hướng Dương nói hắn biết một vị danh y, nhưng người này hành tung bất định, tính tình cổ quái, không dễ dàng chịu cứu người, nếu nữ tử cần y, có thể người này sẽ mở một lối thoát, nô tỳ muốn cùng Hướng Dương đích thân đi một chuyến, năm ngày sau, vô luận tìm được hay không, nô tỳ nhất định trở về.”
Lí hoàng hậu do dự một chút nói: “Không thể phái người khác đi sao? Nơi này còn phải trông cậy vào ngươi mà.”
Liên Hương nói: “Chỉ e để người khác đi, nói chuyện không cẩn thận, ngược lại làm chuyện càng xấu thêm, nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không trì hoãn, Hoàng Thượng xưa nay thân thể khỏe mạnh, mặc dù hiện giờ mắc bệnh, dẫu vậy ắt cũng chống đỡ được vài ngày.” Nói xong bái biệt hoàng hậu bước ra cửa, nghe có mấy đại thần ở xa xa nghị luận nói: “Ai, lẽ ra Hoàng Thượng yêu một nam tử cũng không sao cả, cho dù đối phương là Đại tướng quân, chỉ cần hai người nguyện ý, người khác cần gì phải can thiệp. Hiện giờ chuyện đến nước này, phải thu thập thế nào đây? Lại nói đều là do lão Thừa tướng quá mức cố chấp, hiện giờ hai vị lương đống đều ra đi, hối hận thì được cái gì?”
Người còn lại nói: “Tuy rằng nói là vậy, nhưng ngàn vạn lần đừng nói trước mặt lão đại nhân, sao có thể nhẫn tâm làm ngài ấy thêm thương tâm, ai, ta xem lão Đại nhân chỉ trong một ngày đã già đi không ít, chỉ sợ không phải là điềm lành, ai.”
Liên Hương nhìn Lí Phong hòa Phương Nguyên cuộn mình ở một góc, trong lòng không nỡ, thầm nghĩ: ai, hai vị đại nhân chịu tra tấn cũng đã đủ rồi, không biết Hướng Dương đoán có chính xác không, nếu quả nhiên trời cao phù hộ, Đại tướng quân quả thật chưa chết, tất nhiên là giai đại vui mừng. Trải qua vài năm nay, thái hậu cùng hai vị đại nhân nhất định cũng đã nghĩ thông.
Vừa ra khỏi cửa, Hướng Dương sớm dắt hai con ngựa chờ trước. Hai người lên ngựa, một đường hướng phủ củ của Thái Khang ở kinh thành mà đi, chỉ thấy đường phố phồn hoa, dân chúng hoà thuận vui vẻ. Liên Hương thở dài: “Nếu ngươi đoán sai, Hoàng Thượng đi theo Đại tướng quân, cái thái bình thịnh thế này không biết rồi sẽ ra sao.”
Hướng Dương nói: “Ta xuất thân từ bình dân, tối biết dân chúng tâm tư. ‘Làm người thời loạn còn không bằng làm chó thái bình’, dân chúng chỉ cầu ăn no mặc ấm, cả đời bình an, thì cần gì chạy đi quản hoàng hậu phi tử của Hoàng Thượng là nam hay là nữ. Lý đại nhân cùng thái hậu bọn họ chính là rất cố chấp, tự cho là đúng, nếu không làm sao có thể gây ra nông nỗi hôm nay. Y ta nói, có Đại tướng quân ở, Hoàng Thượng như hổ thêm cánh, hiện giờ Hoàng Thượng có được lòng dân như vậy, đến lúc đó chỉ sợ người người thay hai người bọn họ lập bài vị trường sinh ấy chứ.”
Liên Hương nghe được câu ” Làm người thời loạn còn không bằng làm chó thái bình” , thở dài: “Lời này rất có đạo lý, có thể thấy được điều dân chúng mong muốn nhất là gì. Ai, ta hiện tại rất sợ, vạn nhất không như ngươi đoán, vậy bảo ta. . . . . . bảo ta làm sao chấp nhận nổi đây.”
Khi đang nói chuyện đã đi vào đến phủ cũ của Thái Khang, vào đến nơi, chỉ thấy mấy người hầu đang đứng dưới thái dương sưởi nắng nói chuyện, một nam hài xinh xắn đứng giữa vừa nhìn thấy bọn họ, nhăn hai hàng mi nhỏ nhắn lại nói: “Hướng Dương, đã nói trước ngươi không được lại đây, còn như vậy nữa ta sẽ không để ý tới ngươi .”
Liên Hương liền biết đây nhất định là Viên Viên người trong lòng của Hướng Dương đích, vội vàng bồi cười nói: “Là ta bức Hướng thị vệ tới, có một chuyện rất quan trọng muốn thỉnh giáo đệ đệ. Vạn mong đệ không cần từ chối.”
Viên Viên đánh giá nàng hai mắt, xoay người nói: “Có chuyện gì vào rồi nói sau. Nếu vị này chính là Liên Hương cô nương, các ngươi đến vì chuyện gì đại khái ta cũng đã biết.”
Heát chính vaên ñeä töù thaäp cöûu chöông
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.