Chương 33
Phan Truc Ly
25/07/2023
Lâm Hân và A Hào tiễn Phan An lên máy bay, bầu trời hôm nay xám xịt, mây đen giăng kín cả bầu trời. Lâm Hân kéo tay Phan An nói trong nước mắt:
- Đám cưới tớ mà không về thì coi chừng tớ bay tới đó mà lôi cổ cậu về đấy! Cái con nhỏ này sao mà số khổ thế không biết!
A Hào đứng cạnh mà cũng mũi lòng, anh nói:
- Phan An đi vui vẻ nhé, tới sân bay thì điện cho Tạ Bình, tôi đã bảo cậu ấy sắp xếp mọi thứ cho cô rồi! Thôi lên máy bay đi kẻo trễ!
Nhìn hai người bạn lần cuối, Phan An đi thẳng vào khu chờ! Chỉ thoáng một cái là cô đã có mặt ở thành phố N thị rồi. Tuy không sầm uất và náo nhiệt như những thành phố khác nhưng N thị cũng thuộc một trong 5 thành phố lớn dẫn đầu doanh thu trong nước.
Ra khỏi sân bay đã thấy Tạ Bình cầm bảng tên đón cô, Phan An nhẹ gật đầu chào rồi hai người nhanh chóng rời khỏi sân bay. Tạ Bình cũng thuộc hàng nói nhiều ngang ngửa Alex, vừa bước lên xe ngồi là cái miệng cứ luyên tha luyên thuyên cho đến khi xe ngừng thì thôi! Phan An cười nói:
- Tạ Bình à, tôi thấy hơi đói, cậu có thể đưa tôi đi ăn cái gì trước không?
Tạ Bình gật đầu, cười híp cả mắt nói:
- Vậy đi ăn trước nhé! Mừng chị đến đây làm việc tôi sẽ mời chị đặc sản ở đây, mì lề đường. hiii... xuất sắc nha chị.
Tạ Bình cho xe đậu ở gần siêu thị rồi đi bộ sang con hẻm bên cạnh, tuy là con đường nhỏ nhưng các hàng quán tấp nập, quán nào cũng chặc ních người, Tạ Bình dẫn theo Phan An đi tới một góc nhỏ của quán và gọi 2 tô mì, Tạ Bình ghé tai cô nói nhỏ:
- Ở đây bán rất đông khách, mình mà đi trễ khoảng 20p nữa thôi là không có chỗ ngồi đấy.
Một cô nhóc đi thoăn thoắt trên tay bưng khay mì đặt xuống và thu tiền, hương thơm tỏa ra nghi ngút, cái bụng Phan An cũng đã réo inh ỏi.
Tạ Bình đẩy tới cho cô tô mì trộn, rồi nói:
- Chị thử đi, ngon hơn ăn nhà hàng nhiều lắm!
Phan An gấp một đũa ăn thử, đúng thật hương vị rất lạ! Lần đầu cô mới được trải nghiệm, cả hai ăn uống no say, Tạ Bình đưa Phan An về khu chung cư giành cho nhân viên!
Căn hộ cũng khang trang, đầy đủ tiện nghi, sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy Phan An leo lên giường đi tìm chu công, hôm nay cô rất rất là mệt!
Âu Cung Lãnh mấy ngày gần đây, nhìn đâu cũng thấy hình bóng Phan An, anh cũng chẳng hiểu nổi, đến giờ cơm trưa Luxy cầm khay cơm đi thẳng lên phòng chủ tịch, nhìn bên ngoài cứ như là bọn họ đang quen nhau, nhưng thực chất chỉ có một mình Luxy đơn phương thôi, Âu Cung Lãnh lạnh lùng nói:
- Cô ăn đi, ăn xong thì về! Tôi còn nhiều việc lắm!
Luxy nhìn Âu Cung Lãnh ánh mắt đượm buồn, cô nói:
- Sao anh cứ lạnh tâm như vậy! Anh cố tình không hiểu tình cảm của em giành cho anh hay sao?
- Chắc cô đã hiểu lầm gì ở tôi! Nhưng tôi nhớ chưa hề có những hành động, cử chỉ, lời nói nào để cho cô có thể hiểu lầm cả!
- Anh... anh... anh... quá đáng lắm! Không phải anh đã từng nói qua tôi đủ điều kiện để làm bà Âu hay sao?
- Đúng, nhưng tôi chưa có ý định cưới vợ! Nếu cô cứ như vậy thì đổi bác sĩ khác đi!
- Tùy anh, muốn đổi thì đổi đi, anh quá đáng lắm.
Nói rồi Luxy bỏ chạy ra khỏi văn phòng, Âu Cung Lãnh vẫn thản nhiên ngồi xem lại mấy hợp đồng gần đây và lịch trình của Phan An.
- Đám cưới tớ mà không về thì coi chừng tớ bay tới đó mà lôi cổ cậu về đấy! Cái con nhỏ này sao mà số khổ thế không biết!
A Hào đứng cạnh mà cũng mũi lòng, anh nói:
- Phan An đi vui vẻ nhé, tới sân bay thì điện cho Tạ Bình, tôi đã bảo cậu ấy sắp xếp mọi thứ cho cô rồi! Thôi lên máy bay đi kẻo trễ!
Nhìn hai người bạn lần cuối, Phan An đi thẳng vào khu chờ! Chỉ thoáng một cái là cô đã có mặt ở thành phố N thị rồi. Tuy không sầm uất và náo nhiệt như những thành phố khác nhưng N thị cũng thuộc một trong 5 thành phố lớn dẫn đầu doanh thu trong nước.
Ra khỏi sân bay đã thấy Tạ Bình cầm bảng tên đón cô, Phan An nhẹ gật đầu chào rồi hai người nhanh chóng rời khỏi sân bay. Tạ Bình cũng thuộc hàng nói nhiều ngang ngửa Alex, vừa bước lên xe ngồi là cái miệng cứ luyên tha luyên thuyên cho đến khi xe ngừng thì thôi! Phan An cười nói:
- Tạ Bình à, tôi thấy hơi đói, cậu có thể đưa tôi đi ăn cái gì trước không?
Tạ Bình gật đầu, cười híp cả mắt nói:
- Vậy đi ăn trước nhé! Mừng chị đến đây làm việc tôi sẽ mời chị đặc sản ở đây, mì lề đường. hiii... xuất sắc nha chị.
Tạ Bình cho xe đậu ở gần siêu thị rồi đi bộ sang con hẻm bên cạnh, tuy là con đường nhỏ nhưng các hàng quán tấp nập, quán nào cũng chặc ních người, Tạ Bình dẫn theo Phan An đi tới một góc nhỏ của quán và gọi 2 tô mì, Tạ Bình ghé tai cô nói nhỏ:
- Ở đây bán rất đông khách, mình mà đi trễ khoảng 20p nữa thôi là không có chỗ ngồi đấy.
Một cô nhóc đi thoăn thoắt trên tay bưng khay mì đặt xuống và thu tiền, hương thơm tỏa ra nghi ngút, cái bụng Phan An cũng đã réo inh ỏi.
Tạ Bình đẩy tới cho cô tô mì trộn, rồi nói:
- Chị thử đi, ngon hơn ăn nhà hàng nhiều lắm!
Phan An gấp một đũa ăn thử, đúng thật hương vị rất lạ! Lần đầu cô mới được trải nghiệm, cả hai ăn uống no say, Tạ Bình đưa Phan An về khu chung cư giành cho nhân viên!
Căn hộ cũng khang trang, đầy đủ tiện nghi, sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy Phan An leo lên giường đi tìm chu công, hôm nay cô rất rất là mệt!
Âu Cung Lãnh mấy ngày gần đây, nhìn đâu cũng thấy hình bóng Phan An, anh cũng chẳng hiểu nổi, đến giờ cơm trưa Luxy cầm khay cơm đi thẳng lên phòng chủ tịch, nhìn bên ngoài cứ như là bọn họ đang quen nhau, nhưng thực chất chỉ có một mình Luxy đơn phương thôi, Âu Cung Lãnh lạnh lùng nói:
- Cô ăn đi, ăn xong thì về! Tôi còn nhiều việc lắm!
Luxy nhìn Âu Cung Lãnh ánh mắt đượm buồn, cô nói:
- Sao anh cứ lạnh tâm như vậy! Anh cố tình không hiểu tình cảm của em giành cho anh hay sao?
- Chắc cô đã hiểu lầm gì ở tôi! Nhưng tôi nhớ chưa hề có những hành động, cử chỉ, lời nói nào để cho cô có thể hiểu lầm cả!
- Anh... anh... anh... quá đáng lắm! Không phải anh đã từng nói qua tôi đủ điều kiện để làm bà Âu hay sao?
- Đúng, nhưng tôi chưa có ý định cưới vợ! Nếu cô cứ như vậy thì đổi bác sĩ khác đi!
- Tùy anh, muốn đổi thì đổi đi, anh quá đáng lắm.
Nói rồi Luxy bỏ chạy ra khỏi văn phòng, Âu Cung Lãnh vẫn thản nhiên ngồi xem lại mấy hợp đồng gần đây và lịch trình của Phan An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.