Chương 28: Chơi Nhau Tí Thôi
Vạn Diệt Chi Thương
15/12/2016
CHƯƠNG 28: CHƠI NHAU TÍ THÔI
Khi bóng dáng người bạn cũ dần khuất xa khỏi tầm mắt, người đàn ông lặng nhìn bầu trời gợn chút mây đen ngoài cửa sổ. Nếu không phải bởi tình thế bắt buộc Vạn Tình điều tra hắn, thì có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ gặp lại người bạn học thưở trước, cũng không phải nhớ lại quãng thời gian u ám và nặng nề kia.
Những tưởng có thể hoàn toàn vùi lấp mảnh kí ức nhớ đến mà thấy xót xa ấy, nhưng mà… sự thực đã từng tồn tại trong quá khứ, dù có cố khép chặt đến thế nào cũng chẳng thể xóa sạch nổi.
“Ai____ ___” Nhẹ nhàng khép hai mắt lại mắt, người đàn ông không khỏi khẽ cười nhạo mình. Chung quy hắn cũng chỉ là kẻ phàm nhân, một khi đối diện với những ngoặt rẽ bất chợt của vận mệnh, chỉ có thể như vậy, trong yếu ớt bất lực mà đành lòng buông tay.
Con người sống trên cõi đời này đều là thế chăng. Bất luận mi có giỏi giang mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần số phận chơi mi một vố nho nhỏ, thì mi sẽ ngộ ra, bản thân nào có tài giỏi được như vậy, chẳng thể nào kháng cự, chỉ có thể chấp nhận.
Mà khi mi từ đỉnh cao rớt xuống vực sâu mới phát hiện ra, những kẻ bên cạnh nào sẽ giúp đỡ, bọn họ đều ước gì có thể cách mi thật xa, sợ rằng cũng bị mi kéo tuột xuống vực thẳm, thế tình đen bạc, tất cả sáng rõ.
Thường ngày mi đối xử với bọn họ tốt lắm, thì rồi cũng như đám mây giữa bầu trời, chỉ cần một cơn gió thoảng qua, trôi sạch chẳng còn tăm hơi.
Có thể cứu lấy mình, chỉ có bản thân mình mà thôi.
Vất đi danh dự, bỏ luôn phẩm cách, hủy sạch hết thảy niềm tin, bất chấp tất cả mọi thứ, cũng chỉ vì muốn… có thể đứng lên, chẳng thương tiếc gì trả thù lũ ti tiện bỉ ổi vong ân bội nghĩa kia, để cho chúng cũng phải nếm trải những đau đớn và uất ức mà hắn phải chịu đựng.
Hắn đã thay đổi, nhưng hắn cần chó gì đồng tình. Thương tiếc cái mẹ nó ấy. Hắn giờ đây chỉ sống vì mình, sống ung dung, sống thoải mái, để hết thảy mọi thứ trí trá đều đi đời nhà ma đi!
“Ngài đến sớm quá nhỉ.” Alexandra tới quán cà phê đúng giờ, vừa mới bước vào cửa đã thấy Hắc Dạ đang ngồi một mình, nhìn ra khung cửa sổ.
Người đàn ông Trung Quốc ấy, dường như một pho tượng điêu khắc lạnh băng không nhúc nhích, cả người bao phủ bởi hơi thở cô độc, vậy nên trong khoảnh khắc Alexandra cảm thấy chẳng kẻ nào trên cõi đời này có thể bước chân vào thế giới của người đàn ông ấy, kiêu hãnh quá, mà cũng trơ trọi quá, phòng tuyến ngạo nghễ bảo vệ lấy mình, không cho bất kì nào xâm nhập.
“Tôi nói cho ngài hay ngài Jade ạ, hình như ngài đến muộn một phút rồi đấy!” Liếc qua chiếc đồng hồ của mình, Hắc Dạ cười bảo Alexandra. Giờ Hắc Dạ thực không rõ nhân vật bí ẩn kia muốn hắn ở bên Jade làm gì. Hai con người, còn là hai gã đàn ông, không cùng nhau đi ăn thì cùng nhau chơi bóng, ngoại trừ mấy trò giải trí ra việc chính hoàn toàn không thèm đả động tới.
Chẳng nhẽ đối phương đang thăm dò hắn hay sao?
Quan tâm làm đếch gì chứ… dù có là tiền đi ăn hay vui chơi giải trí cũng đừng mong đào của Hắc Dạ hắn một cắc nào!
“Chao ơi…tôi đánh hơi thấy mùi của ác ma rồi nha!” Alexandra cười đến đen tối: “Nói đi, ngài muốn nghiêm khắc trừng phạt tôi thế nào đây, ngài Hắc Dạ thân mến?”
“Không biết, còn tùy.” Giả như bình thường, Hắc Dạ chắc chắn sẽ chơi khó kẻ trước mặt rồi, nhưng có lẽ vì hôm nay mới gặp lại bạn cũ, người đàn ông lộ rõ vẻ kém hăng hái.
Mà biểu hiện khác thường của người đàn ông, đương nhiên đều lọt vào mắt Alexandra. Ở chung với nhau đã vài ngày, Alexandra đại khái cũng nhận ra Hắc Dạ là một kẻ thế nào: âm hiểm, cơ hội, gà chống sắt không rỉ, dám hại người chỉ cần có lợi về mình…
Đương nhiên, biểu hiện ra bên ngoài của Hắc Dạ hoàn toàn là một người đàn ông anh tuấn chững chạc rất đáng nhờ cậy.
“Thế thì tôi dẫn ngài đến nơi này để tạ lỗi vậy, thú vị lắm đấy.” Còn chưa ấm chỗ được hai phút, Alexandra đã đứng dậy lôi phắt Hắc Dạ ra ngoài.
“Này, buông tay ra! Tôi tự đi được!” Tuy quán cà phê cũng chẳng đông người, nhưng dù sao vẫn là nơi công cộng, hai người đàn ông sừng sững lôi lôi kéo kéo nhau chắc chắn sẽ gây ra những ánh mắt quái lạ. Hắc Dạ chả quan tâm đến việc người khác nghĩ về hắn thế nào, nhưng không thể quên tiệt những việc đã xảy ra giữa hắn và Alexandra được.
Mà hắn ghét bị người ta lôi kéo thế này lắm, cứ như mình là đàn bà ấy….
Cơ mà muốn nổi điên cũng chả được, người đàn ông cố vùng vằng nhưng không thể thoát khỏi việc bị Alexandra lôi xềnh xệch như thế đến khi đã ngồi vào xe.
“Đến chỗ nào đây?” Vừa hì hục xoa xoa cổ tay bị Alexandra nắm, Hắc Dạ hỏi đò: “Trời còn sáng chưng chưng thế này thì đi chơi cái gì? Thả diều hả?”
Alexandra ra vẻ thần bí không chịu trả lời, mà khi đến đích rồi Hắc Dạ không nhịn được phải há hốc mồm với tất cả cảnh vật trước mặt. Đây mà là nơi Alexandra muốn dẫn hắn đến sao? Không phải chứ!
“Ngài có vào lầm chỗ không đấy?” Hắc Dạ liếc mắt nhìn Alexandra.
“Xuống xe đi, hôm nay tôi sẽ đền bù cho ngài thật chu đáo.” Alexandra phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của Hắc Dạ, lôi người đàn ông xuống xe rồi kéo lấy tay Hắc Dạ. Người kia vội rụt tay trở về.
“Ngài đang đùa đấy à?” Hắc Dạ chỉ tay vào công viên giải trí trước mặt, cười hỏi: “Mang một lão già đã hơn ba mươi tuổi đến công viên giải trí để chơi cái gì? Vòng quay ngựa gỗ chắc?”
“Thì ra ngài muốn chơi vòng quay ngựa gỗ à, vậy đi ngay thôi!” Alexandra lộ vẻ như vừa chợt bừng tỉnh, lôi Hắc Dạ thẳng tuốt vào công viên giải trí.
Kết quả là, mọi người có thể thấy một anh chàng ngoại quốc điển trai đang lôi kéo một người đàn ông Trung Quốc liên miệng mắng mỏ….ngồi lên vòng quay ngựa gỗ.
Choáng quá! Quá choáng! Thực sự là choáng lắm ý! Hắn đường đường là tử thần của giới kinh doanh, vậy mà lại có thể ôm cây cột ngồi trên một con ngựa gỗ đang quay vòng vòng nữa kìa. Chuyện này mà bị đám phóng viên tóm được, dám cả là Hắc Dạ hắn sẽ nổi đình nổi đám á!
“Chơi vui chứ?” Ngược lại, Alexandra bên cạnh cũng đang lắc lư lắc lư chơi trông đến là vui, vừa cầm máy quay thâu lại vẻ mặt cau có của Hắc Dạ, vừa cười liên hồi.
“Chơi vui cái rắm ấy. Đây là trò cho lũ nít ranh!” Hắc Dạ mắng Alexandra, người kia ấy vậy lại cười ha hả: “Cho lũ nít ranh à… Hồi nhỏ tôi cũng muốn chơi thế này lắm, chơi vòng quay ngựa gỗ, rồi cả xe điện (bumper car) nữa.”
“Thế nào? Ông bà già ờ nhà không cho ngài chơi, nên nảy sinh tâm lý biến thái, giờ kéo tôi phục vụ hả?” Hắc Dạ nói.
“À há, đúng là thông minh kinh khủng!” Alexandra cười bảo “Thực sự là tôi càng ngày càng thích ngày đấy!”
“Được, nếu ngài thích tôi thì mau mau đưa hợp đồng cho tôi ký rồi mang tiền tới đây. Đến lúc đó tôi cũng thích ngài nhá.” Nói qua nói lại, cuối cùng Hắc Dạ cùng dần buông xuôi, chả thèm nghĩ đến việc một lão già đã hơn ba mươi tuổi đầu đang diện bộ đồ bảnh bao chỉnh tề như hắn lại ngồi cưỡi một chú ngựa gỗ quay cuồng nữa.
“Có thể mà, để xem ngài sẽ phối hợp với tôi thế nào đã..” Alexandra lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
Hắc Dạ chưng ra cái mặt bất đắc dĩ, nhưng lòng cũng thấy hứng khởi trở lại. Phối hợp hả, đương nhiên sẽ phối hợp. Thằng Tây mi chẳng phải muốn được bù đắp tuổi thơ hay sao? Bố sẽ cho mi chơi tha hồ!
Nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc ở đằng xa, hai mắt Hắc Dạ lập lòe ánh sáng. Vậy thì bắt đầu từ cái kia đi, xem mi có chơi chết luôn không!
Đến tận cuối ngày, Hắc Dạ dùng tiền của Alexandra chơi thả phanh đến sợ chết khiếp, rốt cuộc đầu óc choáng váng, ói mửa không ngừng mà đành dừng lại.
28.
Khi bóng dáng người bạn cũ dần khuất xa khỏi tầm mắt, người đàn ông lặng nhìn bầu trời gợn chút mây đen ngoài cửa sổ. Nếu không phải bởi tình thế bắt buộc Vạn Tình điều tra hắn, thì có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ gặp lại người bạn học thưở trước, cũng không phải nhớ lại quãng thời gian u ám và nặng nề kia.
Những tưởng có thể hoàn toàn vùi lấp mảnh kí ức nhớ đến mà thấy xót xa ấy, nhưng mà… sự thực đã từng tồn tại trong quá khứ, dù có cố khép chặt đến thế nào cũng chẳng thể xóa sạch nổi.
“Ai____ ___” Nhẹ nhàng khép hai mắt lại mắt, người đàn ông không khỏi khẽ cười nhạo mình. Chung quy hắn cũng chỉ là kẻ phàm nhân, một khi đối diện với những ngoặt rẽ bất chợt của vận mệnh, chỉ có thể như vậy, trong yếu ớt bất lực mà đành lòng buông tay.
Con người sống trên cõi đời này đều là thế chăng. Bất luận mi có giỏi giang mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần số phận chơi mi một vố nho nhỏ, thì mi sẽ ngộ ra, bản thân nào có tài giỏi được như vậy, chẳng thể nào kháng cự, chỉ có thể chấp nhận.
Mà khi mi từ đỉnh cao rớt xuống vực sâu mới phát hiện ra, những kẻ bên cạnh nào sẽ giúp đỡ, bọn họ đều ước gì có thể cách mi thật xa, sợ rằng cũng bị mi kéo tuột xuống vực thẳm, thế tình đen bạc, tất cả sáng rõ.
Thường ngày mi đối xử với bọn họ tốt lắm, thì rồi cũng như đám mây giữa bầu trời, chỉ cần một cơn gió thoảng qua, trôi sạch chẳng còn tăm hơi.
Có thể cứu lấy mình, chỉ có bản thân mình mà thôi.
Vất đi danh dự, bỏ luôn phẩm cách, hủy sạch hết thảy niềm tin, bất chấp tất cả mọi thứ, cũng chỉ vì muốn… có thể đứng lên, chẳng thương tiếc gì trả thù lũ ti tiện bỉ ổi vong ân bội nghĩa kia, để cho chúng cũng phải nếm trải những đau đớn và uất ức mà hắn phải chịu đựng.
Hắn đã thay đổi, nhưng hắn cần chó gì đồng tình. Thương tiếc cái mẹ nó ấy. Hắn giờ đây chỉ sống vì mình, sống ung dung, sống thoải mái, để hết thảy mọi thứ trí trá đều đi đời nhà ma đi!
“Ngài đến sớm quá nhỉ.” Alexandra tới quán cà phê đúng giờ, vừa mới bước vào cửa đã thấy Hắc Dạ đang ngồi một mình, nhìn ra khung cửa sổ.
Người đàn ông Trung Quốc ấy, dường như một pho tượng điêu khắc lạnh băng không nhúc nhích, cả người bao phủ bởi hơi thở cô độc, vậy nên trong khoảnh khắc Alexandra cảm thấy chẳng kẻ nào trên cõi đời này có thể bước chân vào thế giới của người đàn ông ấy, kiêu hãnh quá, mà cũng trơ trọi quá, phòng tuyến ngạo nghễ bảo vệ lấy mình, không cho bất kì nào xâm nhập.
“Tôi nói cho ngài hay ngài Jade ạ, hình như ngài đến muộn một phút rồi đấy!” Liếc qua chiếc đồng hồ của mình, Hắc Dạ cười bảo Alexandra. Giờ Hắc Dạ thực không rõ nhân vật bí ẩn kia muốn hắn ở bên Jade làm gì. Hai con người, còn là hai gã đàn ông, không cùng nhau đi ăn thì cùng nhau chơi bóng, ngoại trừ mấy trò giải trí ra việc chính hoàn toàn không thèm đả động tới.
Chẳng nhẽ đối phương đang thăm dò hắn hay sao?
Quan tâm làm đếch gì chứ… dù có là tiền đi ăn hay vui chơi giải trí cũng đừng mong đào của Hắc Dạ hắn một cắc nào!
“Chao ơi…tôi đánh hơi thấy mùi của ác ma rồi nha!” Alexandra cười đến đen tối: “Nói đi, ngài muốn nghiêm khắc trừng phạt tôi thế nào đây, ngài Hắc Dạ thân mến?”
“Không biết, còn tùy.” Giả như bình thường, Hắc Dạ chắc chắn sẽ chơi khó kẻ trước mặt rồi, nhưng có lẽ vì hôm nay mới gặp lại bạn cũ, người đàn ông lộ rõ vẻ kém hăng hái.
Mà biểu hiện khác thường của người đàn ông, đương nhiên đều lọt vào mắt Alexandra. Ở chung với nhau đã vài ngày, Alexandra đại khái cũng nhận ra Hắc Dạ là một kẻ thế nào: âm hiểm, cơ hội, gà chống sắt không rỉ, dám hại người chỉ cần có lợi về mình…
Đương nhiên, biểu hiện ra bên ngoài của Hắc Dạ hoàn toàn là một người đàn ông anh tuấn chững chạc rất đáng nhờ cậy.
“Thế thì tôi dẫn ngài đến nơi này để tạ lỗi vậy, thú vị lắm đấy.” Còn chưa ấm chỗ được hai phút, Alexandra đã đứng dậy lôi phắt Hắc Dạ ra ngoài.
“Này, buông tay ra! Tôi tự đi được!” Tuy quán cà phê cũng chẳng đông người, nhưng dù sao vẫn là nơi công cộng, hai người đàn ông sừng sững lôi lôi kéo kéo nhau chắc chắn sẽ gây ra những ánh mắt quái lạ. Hắc Dạ chả quan tâm đến việc người khác nghĩ về hắn thế nào, nhưng không thể quên tiệt những việc đã xảy ra giữa hắn và Alexandra được.
Mà hắn ghét bị người ta lôi kéo thế này lắm, cứ như mình là đàn bà ấy….
Cơ mà muốn nổi điên cũng chả được, người đàn ông cố vùng vằng nhưng không thể thoát khỏi việc bị Alexandra lôi xềnh xệch như thế đến khi đã ngồi vào xe.
“Đến chỗ nào đây?” Vừa hì hục xoa xoa cổ tay bị Alexandra nắm, Hắc Dạ hỏi đò: “Trời còn sáng chưng chưng thế này thì đi chơi cái gì? Thả diều hả?”
Alexandra ra vẻ thần bí không chịu trả lời, mà khi đến đích rồi Hắc Dạ không nhịn được phải há hốc mồm với tất cả cảnh vật trước mặt. Đây mà là nơi Alexandra muốn dẫn hắn đến sao? Không phải chứ!
“Ngài có vào lầm chỗ không đấy?” Hắc Dạ liếc mắt nhìn Alexandra.
“Xuống xe đi, hôm nay tôi sẽ đền bù cho ngài thật chu đáo.” Alexandra phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của Hắc Dạ, lôi người đàn ông xuống xe rồi kéo lấy tay Hắc Dạ. Người kia vội rụt tay trở về.
“Ngài đang đùa đấy à?” Hắc Dạ chỉ tay vào công viên giải trí trước mặt, cười hỏi: “Mang một lão già đã hơn ba mươi tuổi đến công viên giải trí để chơi cái gì? Vòng quay ngựa gỗ chắc?”
“Thì ra ngài muốn chơi vòng quay ngựa gỗ à, vậy đi ngay thôi!” Alexandra lộ vẻ như vừa chợt bừng tỉnh, lôi Hắc Dạ thẳng tuốt vào công viên giải trí.
Kết quả là, mọi người có thể thấy một anh chàng ngoại quốc điển trai đang lôi kéo một người đàn ông Trung Quốc liên miệng mắng mỏ….ngồi lên vòng quay ngựa gỗ.
Choáng quá! Quá choáng! Thực sự là choáng lắm ý! Hắn đường đường là tử thần của giới kinh doanh, vậy mà lại có thể ôm cây cột ngồi trên một con ngựa gỗ đang quay vòng vòng nữa kìa. Chuyện này mà bị đám phóng viên tóm được, dám cả là Hắc Dạ hắn sẽ nổi đình nổi đám á!
“Chơi vui chứ?” Ngược lại, Alexandra bên cạnh cũng đang lắc lư lắc lư chơi trông đến là vui, vừa cầm máy quay thâu lại vẻ mặt cau có của Hắc Dạ, vừa cười liên hồi.
“Chơi vui cái rắm ấy. Đây là trò cho lũ nít ranh!” Hắc Dạ mắng Alexandra, người kia ấy vậy lại cười ha hả: “Cho lũ nít ranh à… Hồi nhỏ tôi cũng muốn chơi thế này lắm, chơi vòng quay ngựa gỗ, rồi cả xe điện (bumper car) nữa.”
“Thế nào? Ông bà già ờ nhà không cho ngài chơi, nên nảy sinh tâm lý biến thái, giờ kéo tôi phục vụ hả?” Hắc Dạ nói.
“À há, đúng là thông minh kinh khủng!” Alexandra cười bảo “Thực sự là tôi càng ngày càng thích ngày đấy!”
“Được, nếu ngài thích tôi thì mau mau đưa hợp đồng cho tôi ký rồi mang tiền tới đây. Đến lúc đó tôi cũng thích ngài nhá.” Nói qua nói lại, cuối cùng Hắc Dạ cùng dần buông xuôi, chả thèm nghĩ đến việc một lão già đã hơn ba mươi tuổi đầu đang diện bộ đồ bảnh bao chỉnh tề như hắn lại ngồi cưỡi một chú ngựa gỗ quay cuồng nữa.
“Có thể mà, để xem ngài sẽ phối hợp với tôi thế nào đã..” Alexandra lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
Hắc Dạ chưng ra cái mặt bất đắc dĩ, nhưng lòng cũng thấy hứng khởi trở lại. Phối hợp hả, đương nhiên sẽ phối hợp. Thằng Tây mi chẳng phải muốn được bù đắp tuổi thơ hay sao? Bố sẽ cho mi chơi tha hồ!
Nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc ở đằng xa, hai mắt Hắc Dạ lập lòe ánh sáng. Vậy thì bắt đầu từ cái kia đi, xem mi có chơi chết luôn không!
Đến tận cuối ngày, Hắc Dạ dùng tiền của Alexandra chơi thả phanh đến sợ chết khiếp, rốt cuộc đầu óc choáng váng, ói mửa không ngừng mà đành dừng lại.
28.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.