Chương 50: Hắc Dạ Thưở Trước – Hạ
Vạn Diệt Chi Thương
15/12/2016
CHƯƠNG 50: HẮC DẠ THƯỞ TRƯỚC – HẠ
Thoắt chốc lột xác từ một đứa bé thành một người đàn ông, thường do sự thúc ép của hoàn cảnh đặc biệt. Khi sự bao bọc của người cha sụp đổ, khi ngây thơ tan vỡ, mà trưởng thành thành một người đàn ông.
Giai đoạn trưởng thành của con người tựa như một chiếc chai, từ lúc trống trơn cho đến khi được chất đầy bởi rượu từng trải. Trước khi rượu ngập ứa khỏi cổ trai vẫn còn là một đứa bé con, thế nhưng khi giọt sau cùng được rót vào trong chai rồi, thì sự trưởng thành cũng hoàn tất nhiệm vụ của nó.
Tiểu Quỳ…Tam thiếu gia…Chủ tịch Vương …
Mỗi người đều có những nét riêng của mình, mỗi một người đều lằn trên đường đời của Hắc Dạ những dấu chân chẳng thể nào xóa nhòa.
Tiểu Quỳ cho Hắc Dạ nhìn thấu quan hệ giữa người với người. Tam thiếu gia khiến Hắc Dạ tường tận thế nào để ngụy trang bản chất thực sự của mình. Mà cuối cùng là Chủ tịch vương, giống như bố già trong phim, chỉ dẫn Hắc Dạ khai thác tiềm năng của hắn, để hắn trưởng thành, làm một người đàn ông.
Tình cảm của Hắc Dạ dành cho Chủ tịch Vương phức tạp hơn với những kẻ khác nhiều lắm. Vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là kẻ hận nhất.
Gã đàn ông bề ngoài đầy uy thế kia, ngay đêm đầu tiên đã có thể hành hạ tình nhân đến chết trước mặt hắn, mà rồi sau ấy lại điềm nhiên như không bảo hắn ở luôn căn phòng của người đàn bà đã chết.
Đêm ấy, Chủ tịch Vương không hề gặp hắn, một mình hắn bước vào căn phòng còn vương vấn hơi thở của người chủ vừa ra đi. Trên chiếc giường kia, dường như còn đọng chút hơi ấm. Dưới sàn nhà, máu người đàn bà vẫn còn dính lại.
Cái đêm ấy, hắn gặp ác mộng cả đêm.
Mà ngay ngày hôm sau, gã đàn ông ấy lại tỉnh bơ như chưa từng có chuyện gì từng xảy ra ngồi trước bàn ăn cùng Hắc Dạ dùng bữa. Ai có thể tưởng tượng nổi một người đàn ông anh tuấn nho nhã dường này, hai tay đã nhuốm biết bao máu của mấy nhiêu người?
“Tối qua ngủ ngon chứ?” Gã đàn ông hỏi, trong ánh mắt chẳng tìm nổi tí tẹo hài hước.
“Gặp ác mộng.” Hắc Dạ thành thực đáp, nhìn mấy món ngon trên bàn mà chẳng dậy nổi xíu xiu hứng thú. Mặc dù hắn đã trưởng thành, thế nhưng chứng kiến người ta bị hành hạ đến chết như vậy, trong lòng cũng khó mà chấp nhận nổi.
“Sẽ quen, rất mau thôi.”
Phải rồi, sẽ quen … rất mau thôi…
Nếu như ngày ngày mi có thể chứng kiến cảnh con người bị giết chẳng khác nào súc vật thì mi sẽ quen, rất mau thôi. Phần lớn thời gian, chủ tịch Vương không hề tự mình ra tay, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Hắc Dạ nhìn sinh mạng tan biến.
Theo cách Chủ Vương nói thì rằng thế này, những kẻ đó bắt buộc phải chết, bằng không người chết chính là gã, gã cũng cực chẳng đã mà thôi.
Cái lúc gã nói Cực chẳng đã mà thôi, Hắc Dạ còn nhớ như mới, đó là thứ giọng điệu thung dung cực kì, như thể: Muốn ăn được thịt, người ta buộc phải chặt đầu con lợn vậy.
Đến mãi sau này Hắc Dạ mới từ từ ngộ ra, cái đêm đầu tiên ấy chẳng qua gã muốn cảnh cáo hắn, rằng kẻ phản bội sẽ bị gã tự tay hành hạ đến chết.
“Trái còn xanh có ăn vào cũng chỉ mang lại thứ cảm giác đắng chát. Chỉ có kẻ nhẫn nại đợi đến khi trái chín, mới có thể được tận hưởng hương vị ngọt lịm của nó.” Đây là lời trong một lúc say bét nhè nào đó mém chút nữa gã cưỡng bức Hắc Dạ nhưng đã ngừng lại vào phút cuối thốt ra.
Đều nói nửa thân dưới của đàn ông chính là động vật. Mà một tên say bị rượu làm cho mụ mị đầu óc thì chính là cầm thú. Thử hỏi xem một con thú sau khi đói khát bao ngày có thể kiếm chế nổi ham muốn bị thôi thúc trước món ngon bày ngay trước mặt hay không?
Thế mà chủ tịch Vương có thể làm được, lý trí của gã đàn ông này khiến người ta phải kinh sợ.
Hắc Dạ thường hay giễu mình là gia cầm bị nhốt trong ***g để vỗ béo, sau khi vỗ béo xong rồi sẽ được chủ nhân ăn tươi. A ha, đúng rồi, hắn còn là một loài gia cầm đi làm gián điệp nữa chứ.
Cha mẹ đều nằm trong tay Tam thiếu gia. Kẻ có thể tiếp cận chủ tịch Vương chẳng được mấy người, có thể được chú ý quả thực không có, thế mà Hắc Dạ lại làm được. Một thiếu niên chưa đến cái tuổi đôi mươi, chẳng những có khả năng đi bên chủ tịch Vương ròng rã năm năm trời, lại còn trở thành nhân tài mới nổi trong bang.
Năm năm…đảo mắt đã trôi qua…
Hắc Dạ đến tuổi hai mươi, nhưng gã đàn ông kia còn chưa đụng chạm gì đến hắn, nhiều nhất cũng chỉ thi thoảng ôm hắn trao vài chiếc hôn. Chủ tịch Vương không nóng vội, Hắc Dạ cũng chẳng nóng vội, nhưng Tam thiếu gia đã quýnh quáng lên rồi.
Khoảng thời gian năm năm, đủ để một thiếu niên không rành rẽ sự đời thành một nhân vật đáng gờm trong bang. Nếu còn để mặc cho thế lực của Hắc Dạ tiếp tục bành trướng, chỉ sợ đến lúc ấy kẻ chết chính là tam thiếu gia gã ấy chứ.
“Tôi chưa có cơ hội tiếp cận gã.” Hắc Dạ chỉ giải thích như vậy.
Cho tới bây giờ, chủ Tịch Vương không hề ngủ cùng ai, ra vào đều có vệ sĩ. Dẫu là kể tâm phúc bên cạnh gã, Hắc Dạ cũng chẳng có cách nào vượt qua ngưỡng cửa kiên cố kia.
Biết lời Hắc Dạ nói là thật, Tam thiếu gia cũng đành tạm vậy, nhưng lại chưa có ý định buông tay.
Gã cúi đầu cau mày trầm ngâm hồi lâu. Hắc Dạ ngồi bắt chéo chân bên cạnh uống nước cũng hơi thấy sốt rột, chợt cảm nhận được Tam thiếu gia ném cho hắn một ánh nhìn rát bỏng, lòng không khỏi chộn rộn, xem ra gã đã nghĩ ra phương kế gì rồi. Nhưng bên ngoài, Hắc Dạ vẫn cứ giả ngu giả ngơ mà hỏi “Làm sao vậy?”
Hắc Dạ của năm năm sau, khác hẳn Hắc Dạ của năm năm trước, không thấy nổi may mảy tí tẹo bóng dáng xưa cũ.
Tam thiếu gia chỉ cười không đáp lại. Hắc Dạ cũng cười theo. Trong nụ cười của mỗi người đều hàm chứa một thứ ý tứ của riêng mình. Tam thiếu gia mang theo một thứ hưng phấn man dại nhưng cố kiềm nén mà cười, còn nụ cười của Hắc Dạ, là sự tự tin một trăm phần trăm.
Có lẽ những kẻ trong cuộc chơi này ai nấy đều không ngờ được, quân cờ cuối cùng lại giết chết kẻ chơi cờ.
Thời khắc mà Hắc Dạ mong mỏi cũng chẳng bắt hắn phải đợi quá lâu. Hai tháng sau, hắn nằm trong một căn phòng của một chiếc du thuyền, trên một chiếc giường lớn khủng khiếp, mềm mại mà thơm tho, nhưng hắn lại chẳng còn mấy sức lực, chỉ có thể nằm ngửa ở giường, nhìn tên đàn ông điển trai đứng bên cạnh.
“Hình như tác dụng của thuốc hơi mạnh, nhưng không kéo dài lắm đâu.” Tam thiếu gia lại gần, xoa xoa cằm Hắc Dạ, cười điềm đạm và bảo “Để được an toàn, tôi chỉ có thể làm vậy thôi. Thời gian năm năm thực đâu hề ngắn ngủi, cậu đừng làm tôi phải thất vọng đấy nhé.”
Hắc Dạ không nói gì, hắn thấy hơi khó chịu, cảm giác cơ thể không còn tí ti sức lực nào khiến hắn căm ghét. Nhắm mắt lại là có thể nghe rành rọt tiếng quần áo chà vào nhau.
Bàn tay ấm áp phủ lấy gờ lưng để trần của hắn, giọng tam thiếu gia vang lên thật âm u: “Để ta xem xem, rốt cuộc sức hấp dẫn của cậu đến đâu, có thể khiến gã chẳng kiềm chế nổi không.” Ống tiêm găm vào da thịt, dịch thể lạnh lẽo truyền vào trong cơ thể Hắc Dạ.
Chờ đến khi Hắc Dạ tỉnh lại, đã chẳng thấy tăm hơi Tam thiếu gia đâu nữa.
Đầu có hơi chếnh choáng, không ngờ đối phương lại dùng thuốc liều mạnh với mình, Hắc Dạ hớp lấy từng ngụm khí thở phì phò, ngày càng thấy bức bối quá.
Sau khi chủ tịch Vương kết thúc cuộc họp trong phòng nghị sự trên du thuyền, khi trở lại, mở cửa phòng ra, đập vào tầm mặt là loài ma quỷ làm mê muội lòng người.
Cơ thể thon dài quấn lấy cột giường lạnh lẽo. Quần áo xộc xệch không che đậy nổi cơ thể của chàng trai đã trưởng thành. Đập thẳng vào tầm nhìn, là ánh mắt yếu đuối mê ám, dường như hố đen nuốt trọn người ta vào.
Đêm ấy, lần đầu tiên Hắc Dạ múa ống tuýp trước mặt gã. Hắn nóng quá, chỉ muốn ôm lấy cột giường lạnh ngắt. Cơ thể uốn éo, oằn oài, cọ sát, lại nghiễm nhiên trở thành một vũ điệu nóng bỏng đầy mời mọc.
Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, đều khiến cho ngục giam lý trí của gã đàn ông sụp đổ từng mảng.
Gã đàn ông này đã kìm nén năm năm, một khi trái chín bày biện ngay trước mặt thơm ngon hấp dẫn đến nhường này, cần gì phải kiềm chế thêm nữa. Vậy nên gã lao đến, ôm lấy cơ thể Hắc Dạ, trao những nụ hôn cuồng dại.
Khi gã đàn ông mất đi lí trí, lại còn lột bỏ quần áo trên người mình, trần trụi trong không khí chỉ còn vỏn vẹn một cơ thể mỏng manh, giờ này nếu có kẻ đánh lén sau lưng, cũng trở nên thật đơn giản.
Tam thiếu gia tưởng đã mất tăm đi đâu bước ra từ trong một góc bí mật của căn phòng, khẩu súng trong tay ngắm thẳng vào gã đàn ông đang đè lên Hắc Dạ, khóe miệng bứt lên một nụ cười mỉm. Thế nhưng ____ ____
Khoảnh khắc nổ súng, lại phát hiện không hề có chuyện gì xảy ra, nòng súng không có lấy một viên đạn.
Khi Tam thiếu gia còn đang sửng sốt muôn phần, một viên đạn đã xuyên thủng ngực gã. Giây phút cuối trước khi tử vong, đập vào mắt là nụ cười khẩy đầy khinh bỉ của chủ tịch Vương: “Mày nghĩ rằng cái trò vặt vãnh của mày qua nổi mắt tao được sao?”
Mở miệng, là máu tươi ngậm ngụa trào ra, nhuốm đỏ cả thế gian.
Không thể để lại bất cứ lời nào trối trăng, vĩnh viễn rời bỏ trần thế, ánh mắt Tam thiếu gia nhìn chòng chọc Hắc Dạ đang nằm sấp trên giường khẽ thở phỉ phò. Người kia cũng nhìn gã, khóe miệng Hắc Dạ vẽ lên một đường cong lạnh giá, thờ ơ nhìn gã trai đang nằm trong vũng máu tươi, chẳng thể thốt lên lấy nổi một lời.
Tam thiếu gia, có thể nói là chết không nhắm mắt.
“Bây giờ, đến phiên mi phải không?” Gã đàn ông nửa thân trên để trần xoay người lại, nhìn Hắc Dạ đang ở giường.
Hắc Dạ ngẩng đầu, đáp trả gã một nụ cười tươi: “Không. Đến phiên mi.”
Nỗi bàng hoàng trong đáy mắt gã ngày càng khuếch đại lên, khẩu súng trong tay đã sớm rơi xuống đất, khi Hắc Dạ còn chưa nói hết câu, cơ thể gã đã bị xuyên thủng.
“Màu xanh là từ chàm mà ra, thế nên thắng chàm là phải thôi[1]. Mi không nghĩ phải bảo toàn ở một chừng mực nhất định để đối phó với ta ư?” Hắc Dạ dịch ra sau, né khỏi cánh tay đang với tới của gã, nhìn chủ tịch Vương đang dần lạc mất hô hấp: “Đừng quên, mi là cuốn sách giáo khoa tốt nhất cho ta. Nếu giờ ta không giết mi và hắn…” Nhìn Tam thiếu gia ngã nhoài trong vũng máu tươi, Hắc Dạ lạnh lùng nói tiếp: “Kẻ chết chính là ta.”
“Có muốn xem kẻ phản bội là ai không?” Hắc Dạ hẩy tay, một tên đàn ông đang đứng ở cửa tiến lại bên giường.
“Là mày_______!” Nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, gã đàn ông lại bị bắn một phát nữa, lúc này đây, chẳng thể cựa quậy nổi.
Thu súng lại, tên đàn ông nhìn Hắc Dạ đang có phần suy nhược “Thuốc giải đây.” Một viên thuốc được đưa đến cho Hắc Dạ.
“Cảm ơn, Nhị thiếu gia.” Thây kệ những xác chết nằm trên mặt đất, Hắc Dạ nuốt viên thuốc vào, cảm giác nóng rừng rực nơi cơ thể mới có xu hướng chầm chậm hạ xuống.
“Ba anh em, cuối cùng chỉ còn lại mình tôi.” Khuôn mặt anh tuấn luôn hiện hữu vẻ tà ác, tên đàn ông bình thản nói: “Dẫn dắt bang phái đi theo chính đạo, chỉ có thể là cậu.”
Khi Hắc Dạ hai mươi ba tuổi, nội bộ xã hội đen Châu Á rối ren, người tiềm nhiệm cùng đệ tam tự tay đưa nhau đến chỗ chết, ba anh em kết nghĩa chỉ còn lại mỗi Nhị thiếu gia Trang Tuấn. Trong bang phái làm một đợt thanh trừ lớn, trải qua hai năm đằng đẵng điều chỉnh, cơ cấu được thiết lập lại toàn bộ, những kẻ ban đầu theo phe lão trùm hay cùng cánh với Tam thiếu gia đều “về hưu” hơn hai phần ba.
Khi Hắc Dạ hai mươi năm tuổi, cha vì tái phát bệnh tim mà qua đời, lúc này hắn đã khôi phục được xí nghiệp của dòng họ mình năm năm.
Khi Hắc Dạ hai mươi tám tuổi, tiếp quản toàn bộ tổ chức xã hội đen lớn nhất châu Á, dìu dắt bang phái đi theo con đường phồn thịnh không hề giống cách thông thường, chẳng thèm đe nẹt dạo dẫm để vơ vét của cải, biến tổ chức thành một công ty để quản lý.
Khi Hắc Dạ ba mươi hai tuổi, hắn gặp một kẻ thừa kế gia tộc mafia đến từ Ý.
50.
[1] Chàm là một loài cây thuộc họ đậu, lá hình tròn thường dùng để nhuộm màu lam sẫm.
Câu này ý chỉ việc học trò giỏi hơn thầy, vượt qua thầy, cũng gần tương đương câu Hậu sinh khả úy.
Thoắt chốc lột xác từ một đứa bé thành một người đàn ông, thường do sự thúc ép của hoàn cảnh đặc biệt. Khi sự bao bọc của người cha sụp đổ, khi ngây thơ tan vỡ, mà trưởng thành thành một người đàn ông.
Giai đoạn trưởng thành của con người tựa như một chiếc chai, từ lúc trống trơn cho đến khi được chất đầy bởi rượu từng trải. Trước khi rượu ngập ứa khỏi cổ trai vẫn còn là một đứa bé con, thế nhưng khi giọt sau cùng được rót vào trong chai rồi, thì sự trưởng thành cũng hoàn tất nhiệm vụ của nó.
Tiểu Quỳ…Tam thiếu gia…Chủ tịch Vương …
Mỗi người đều có những nét riêng của mình, mỗi một người đều lằn trên đường đời của Hắc Dạ những dấu chân chẳng thể nào xóa nhòa.
Tiểu Quỳ cho Hắc Dạ nhìn thấu quan hệ giữa người với người. Tam thiếu gia khiến Hắc Dạ tường tận thế nào để ngụy trang bản chất thực sự của mình. Mà cuối cùng là Chủ tịch vương, giống như bố già trong phim, chỉ dẫn Hắc Dạ khai thác tiềm năng của hắn, để hắn trưởng thành, làm một người đàn ông.
Tình cảm của Hắc Dạ dành cho Chủ tịch Vương phức tạp hơn với những kẻ khác nhiều lắm. Vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là kẻ hận nhất.
Gã đàn ông bề ngoài đầy uy thế kia, ngay đêm đầu tiên đã có thể hành hạ tình nhân đến chết trước mặt hắn, mà rồi sau ấy lại điềm nhiên như không bảo hắn ở luôn căn phòng của người đàn bà đã chết.
Đêm ấy, Chủ tịch Vương không hề gặp hắn, một mình hắn bước vào căn phòng còn vương vấn hơi thở của người chủ vừa ra đi. Trên chiếc giường kia, dường như còn đọng chút hơi ấm. Dưới sàn nhà, máu người đàn bà vẫn còn dính lại.
Cái đêm ấy, hắn gặp ác mộng cả đêm.
Mà ngay ngày hôm sau, gã đàn ông ấy lại tỉnh bơ như chưa từng có chuyện gì từng xảy ra ngồi trước bàn ăn cùng Hắc Dạ dùng bữa. Ai có thể tưởng tượng nổi một người đàn ông anh tuấn nho nhã dường này, hai tay đã nhuốm biết bao máu của mấy nhiêu người?
“Tối qua ngủ ngon chứ?” Gã đàn ông hỏi, trong ánh mắt chẳng tìm nổi tí tẹo hài hước.
“Gặp ác mộng.” Hắc Dạ thành thực đáp, nhìn mấy món ngon trên bàn mà chẳng dậy nổi xíu xiu hứng thú. Mặc dù hắn đã trưởng thành, thế nhưng chứng kiến người ta bị hành hạ đến chết như vậy, trong lòng cũng khó mà chấp nhận nổi.
“Sẽ quen, rất mau thôi.”
Phải rồi, sẽ quen … rất mau thôi…
Nếu như ngày ngày mi có thể chứng kiến cảnh con người bị giết chẳng khác nào súc vật thì mi sẽ quen, rất mau thôi. Phần lớn thời gian, chủ tịch Vương không hề tự mình ra tay, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Hắc Dạ nhìn sinh mạng tan biến.
Theo cách Chủ Vương nói thì rằng thế này, những kẻ đó bắt buộc phải chết, bằng không người chết chính là gã, gã cũng cực chẳng đã mà thôi.
Cái lúc gã nói Cực chẳng đã mà thôi, Hắc Dạ còn nhớ như mới, đó là thứ giọng điệu thung dung cực kì, như thể: Muốn ăn được thịt, người ta buộc phải chặt đầu con lợn vậy.
Đến mãi sau này Hắc Dạ mới từ từ ngộ ra, cái đêm đầu tiên ấy chẳng qua gã muốn cảnh cáo hắn, rằng kẻ phản bội sẽ bị gã tự tay hành hạ đến chết.
“Trái còn xanh có ăn vào cũng chỉ mang lại thứ cảm giác đắng chát. Chỉ có kẻ nhẫn nại đợi đến khi trái chín, mới có thể được tận hưởng hương vị ngọt lịm của nó.” Đây là lời trong một lúc say bét nhè nào đó mém chút nữa gã cưỡng bức Hắc Dạ nhưng đã ngừng lại vào phút cuối thốt ra.
Đều nói nửa thân dưới của đàn ông chính là động vật. Mà một tên say bị rượu làm cho mụ mị đầu óc thì chính là cầm thú. Thử hỏi xem một con thú sau khi đói khát bao ngày có thể kiếm chế nổi ham muốn bị thôi thúc trước món ngon bày ngay trước mặt hay không?
Thế mà chủ tịch Vương có thể làm được, lý trí của gã đàn ông này khiến người ta phải kinh sợ.
Hắc Dạ thường hay giễu mình là gia cầm bị nhốt trong ***g để vỗ béo, sau khi vỗ béo xong rồi sẽ được chủ nhân ăn tươi. A ha, đúng rồi, hắn còn là một loài gia cầm đi làm gián điệp nữa chứ.
Cha mẹ đều nằm trong tay Tam thiếu gia. Kẻ có thể tiếp cận chủ tịch Vương chẳng được mấy người, có thể được chú ý quả thực không có, thế mà Hắc Dạ lại làm được. Một thiếu niên chưa đến cái tuổi đôi mươi, chẳng những có khả năng đi bên chủ tịch Vương ròng rã năm năm trời, lại còn trở thành nhân tài mới nổi trong bang.
Năm năm…đảo mắt đã trôi qua…
Hắc Dạ đến tuổi hai mươi, nhưng gã đàn ông kia còn chưa đụng chạm gì đến hắn, nhiều nhất cũng chỉ thi thoảng ôm hắn trao vài chiếc hôn. Chủ tịch Vương không nóng vội, Hắc Dạ cũng chẳng nóng vội, nhưng Tam thiếu gia đã quýnh quáng lên rồi.
Khoảng thời gian năm năm, đủ để một thiếu niên không rành rẽ sự đời thành một nhân vật đáng gờm trong bang. Nếu còn để mặc cho thế lực của Hắc Dạ tiếp tục bành trướng, chỉ sợ đến lúc ấy kẻ chết chính là tam thiếu gia gã ấy chứ.
“Tôi chưa có cơ hội tiếp cận gã.” Hắc Dạ chỉ giải thích như vậy.
Cho tới bây giờ, chủ Tịch Vương không hề ngủ cùng ai, ra vào đều có vệ sĩ. Dẫu là kể tâm phúc bên cạnh gã, Hắc Dạ cũng chẳng có cách nào vượt qua ngưỡng cửa kiên cố kia.
Biết lời Hắc Dạ nói là thật, Tam thiếu gia cũng đành tạm vậy, nhưng lại chưa có ý định buông tay.
Gã cúi đầu cau mày trầm ngâm hồi lâu. Hắc Dạ ngồi bắt chéo chân bên cạnh uống nước cũng hơi thấy sốt rột, chợt cảm nhận được Tam thiếu gia ném cho hắn một ánh nhìn rát bỏng, lòng không khỏi chộn rộn, xem ra gã đã nghĩ ra phương kế gì rồi. Nhưng bên ngoài, Hắc Dạ vẫn cứ giả ngu giả ngơ mà hỏi “Làm sao vậy?”
Hắc Dạ của năm năm sau, khác hẳn Hắc Dạ của năm năm trước, không thấy nổi may mảy tí tẹo bóng dáng xưa cũ.
Tam thiếu gia chỉ cười không đáp lại. Hắc Dạ cũng cười theo. Trong nụ cười của mỗi người đều hàm chứa một thứ ý tứ của riêng mình. Tam thiếu gia mang theo một thứ hưng phấn man dại nhưng cố kiềm nén mà cười, còn nụ cười của Hắc Dạ, là sự tự tin một trăm phần trăm.
Có lẽ những kẻ trong cuộc chơi này ai nấy đều không ngờ được, quân cờ cuối cùng lại giết chết kẻ chơi cờ.
Thời khắc mà Hắc Dạ mong mỏi cũng chẳng bắt hắn phải đợi quá lâu. Hai tháng sau, hắn nằm trong một căn phòng của một chiếc du thuyền, trên một chiếc giường lớn khủng khiếp, mềm mại mà thơm tho, nhưng hắn lại chẳng còn mấy sức lực, chỉ có thể nằm ngửa ở giường, nhìn tên đàn ông điển trai đứng bên cạnh.
“Hình như tác dụng của thuốc hơi mạnh, nhưng không kéo dài lắm đâu.” Tam thiếu gia lại gần, xoa xoa cằm Hắc Dạ, cười điềm đạm và bảo “Để được an toàn, tôi chỉ có thể làm vậy thôi. Thời gian năm năm thực đâu hề ngắn ngủi, cậu đừng làm tôi phải thất vọng đấy nhé.”
Hắc Dạ không nói gì, hắn thấy hơi khó chịu, cảm giác cơ thể không còn tí ti sức lực nào khiến hắn căm ghét. Nhắm mắt lại là có thể nghe rành rọt tiếng quần áo chà vào nhau.
Bàn tay ấm áp phủ lấy gờ lưng để trần của hắn, giọng tam thiếu gia vang lên thật âm u: “Để ta xem xem, rốt cuộc sức hấp dẫn của cậu đến đâu, có thể khiến gã chẳng kiềm chế nổi không.” Ống tiêm găm vào da thịt, dịch thể lạnh lẽo truyền vào trong cơ thể Hắc Dạ.
Chờ đến khi Hắc Dạ tỉnh lại, đã chẳng thấy tăm hơi Tam thiếu gia đâu nữa.
Đầu có hơi chếnh choáng, không ngờ đối phương lại dùng thuốc liều mạnh với mình, Hắc Dạ hớp lấy từng ngụm khí thở phì phò, ngày càng thấy bức bối quá.
Sau khi chủ tịch Vương kết thúc cuộc họp trong phòng nghị sự trên du thuyền, khi trở lại, mở cửa phòng ra, đập vào tầm mặt là loài ma quỷ làm mê muội lòng người.
Cơ thể thon dài quấn lấy cột giường lạnh lẽo. Quần áo xộc xệch không che đậy nổi cơ thể của chàng trai đã trưởng thành. Đập thẳng vào tầm nhìn, là ánh mắt yếu đuối mê ám, dường như hố đen nuốt trọn người ta vào.
Đêm ấy, lần đầu tiên Hắc Dạ múa ống tuýp trước mặt gã. Hắn nóng quá, chỉ muốn ôm lấy cột giường lạnh ngắt. Cơ thể uốn éo, oằn oài, cọ sát, lại nghiễm nhiên trở thành một vũ điệu nóng bỏng đầy mời mọc.
Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, đều khiến cho ngục giam lý trí của gã đàn ông sụp đổ từng mảng.
Gã đàn ông này đã kìm nén năm năm, một khi trái chín bày biện ngay trước mặt thơm ngon hấp dẫn đến nhường này, cần gì phải kiềm chế thêm nữa. Vậy nên gã lao đến, ôm lấy cơ thể Hắc Dạ, trao những nụ hôn cuồng dại.
Khi gã đàn ông mất đi lí trí, lại còn lột bỏ quần áo trên người mình, trần trụi trong không khí chỉ còn vỏn vẹn một cơ thể mỏng manh, giờ này nếu có kẻ đánh lén sau lưng, cũng trở nên thật đơn giản.
Tam thiếu gia tưởng đã mất tăm đi đâu bước ra từ trong một góc bí mật của căn phòng, khẩu súng trong tay ngắm thẳng vào gã đàn ông đang đè lên Hắc Dạ, khóe miệng bứt lên một nụ cười mỉm. Thế nhưng ____ ____
Khoảnh khắc nổ súng, lại phát hiện không hề có chuyện gì xảy ra, nòng súng không có lấy một viên đạn.
Khi Tam thiếu gia còn đang sửng sốt muôn phần, một viên đạn đã xuyên thủng ngực gã. Giây phút cuối trước khi tử vong, đập vào mắt là nụ cười khẩy đầy khinh bỉ của chủ tịch Vương: “Mày nghĩ rằng cái trò vặt vãnh của mày qua nổi mắt tao được sao?”
Mở miệng, là máu tươi ngậm ngụa trào ra, nhuốm đỏ cả thế gian.
Không thể để lại bất cứ lời nào trối trăng, vĩnh viễn rời bỏ trần thế, ánh mắt Tam thiếu gia nhìn chòng chọc Hắc Dạ đang nằm sấp trên giường khẽ thở phỉ phò. Người kia cũng nhìn gã, khóe miệng Hắc Dạ vẽ lên một đường cong lạnh giá, thờ ơ nhìn gã trai đang nằm trong vũng máu tươi, chẳng thể thốt lên lấy nổi một lời.
Tam thiếu gia, có thể nói là chết không nhắm mắt.
“Bây giờ, đến phiên mi phải không?” Gã đàn ông nửa thân trên để trần xoay người lại, nhìn Hắc Dạ đang ở giường.
Hắc Dạ ngẩng đầu, đáp trả gã một nụ cười tươi: “Không. Đến phiên mi.”
Nỗi bàng hoàng trong đáy mắt gã ngày càng khuếch đại lên, khẩu súng trong tay đã sớm rơi xuống đất, khi Hắc Dạ còn chưa nói hết câu, cơ thể gã đã bị xuyên thủng.
“Màu xanh là từ chàm mà ra, thế nên thắng chàm là phải thôi[1]. Mi không nghĩ phải bảo toàn ở một chừng mực nhất định để đối phó với ta ư?” Hắc Dạ dịch ra sau, né khỏi cánh tay đang với tới của gã, nhìn chủ tịch Vương đang dần lạc mất hô hấp: “Đừng quên, mi là cuốn sách giáo khoa tốt nhất cho ta. Nếu giờ ta không giết mi và hắn…” Nhìn Tam thiếu gia ngã nhoài trong vũng máu tươi, Hắc Dạ lạnh lùng nói tiếp: “Kẻ chết chính là ta.”
“Có muốn xem kẻ phản bội là ai không?” Hắc Dạ hẩy tay, một tên đàn ông đang đứng ở cửa tiến lại bên giường.
“Là mày_______!” Nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, gã đàn ông lại bị bắn một phát nữa, lúc này đây, chẳng thể cựa quậy nổi.
Thu súng lại, tên đàn ông nhìn Hắc Dạ đang có phần suy nhược “Thuốc giải đây.” Một viên thuốc được đưa đến cho Hắc Dạ.
“Cảm ơn, Nhị thiếu gia.” Thây kệ những xác chết nằm trên mặt đất, Hắc Dạ nuốt viên thuốc vào, cảm giác nóng rừng rực nơi cơ thể mới có xu hướng chầm chậm hạ xuống.
“Ba anh em, cuối cùng chỉ còn lại mình tôi.” Khuôn mặt anh tuấn luôn hiện hữu vẻ tà ác, tên đàn ông bình thản nói: “Dẫn dắt bang phái đi theo chính đạo, chỉ có thể là cậu.”
Khi Hắc Dạ hai mươi ba tuổi, nội bộ xã hội đen Châu Á rối ren, người tiềm nhiệm cùng đệ tam tự tay đưa nhau đến chỗ chết, ba anh em kết nghĩa chỉ còn lại mỗi Nhị thiếu gia Trang Tuấn. Trong bang phái làm một đợt thanh trừ lớn, trải qua hai năm đằng đẵng điều chỉnh, cơ cấu được thiết lập lại toàn bộ, những kẻ ban đầu theo phe lão trùm hay cùng cánh với Tam thiếu gia đều “về hưu” hơn hai phần ba.
Khi Hắc Dạ hai mươi năm tuổi, cha vì tái phát bệnh tim mà qua đời, lúc này hắn đã khôi phục được xí nghiệp của dòng họ mình năm năm.
Khi Hắc Dạ hai mươi tám tuổi, tiếp quản toàn bộ tổ chức xã hội đen lớn nhất châu Á, dìu dắt bang phái đi theo con đường phồn thịnh không hề giống cách thông thường, chẳng thèm đe nẹt dạo dẫm để vơ vét của cải, biến tổ chức thành một công ty để quản lý.
Khi Hắc Dạ ba mươi hai tuổi, hắn gặp một kẻ thừa kế gia tộc mafia đến từ Ý.
50.
[1] Chàm là một loài cây thuộc họ đậu, lá hình tròn thường dùng để nhuộm màu lam sẫm.
Câu này ý chỉ việc học trò giỏi hơn thầy, vượt qua thầy, cũng gần tương đương câu Hậu sinh khả úy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.