Chương 1
Ai Lam
21/01/2017
Khi Thi Vinh về nhà, Mạnh Nịnh vừa mới dỗ con ngủ. Cô vừa rời
khỏi phòng con trai thì nghe được âm thanh chìa khóa đâm vào và lỗ khóa
chuyển động từ cửa truyền đến, thanh âm này kéo dài một lúc, chuyển động cạch cạch hồi lâu, rốt cuộc cũng không có ai đi vào.
Mạnh Nịnh biết, nhất định là Thi Vinh uống say.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng con trai lại, để tránh bị người say khướt kia đánh thức, sau đó rón rén đi tới mở cửa cho anh.
Cửa vừa mở ra, người đàn ông cao lớn ngã xuống trong nháy mắt, Mạnh Nịnh định cho anh dựa vào, kết quả đánh giá cao bản thân, lảo đảo ngã lùi về sau mấy bước, cũng may tay túm được cửa mới khó khăn lắm ổn định thân hình. Thi Vinh lại cố chấp nằm trên người cô, trong miệng còn lảm nhảm lời không rõ ràng, miệng đầy mùi rượu làm Mạnh Nịnh cau mày.
Dạ tiệc tối nay cô không đi cùng anh, cho nên người đàn ông nhỏ mọn này lại mất hứng, vì thế không ngừng uống rượu giải sầu, mượn rượu say về nhà say khướt với cô.
“Bà xã, bà xã, bà xã. . .” Thi Vinh liên tục gọi cô, tay cũng không an phận đưa vào trong quần áo ở nhà của Mạnh Nịnh sờ tới sờ lui. Làm vợ chồng đã lâu, Mạnh Nịnh bị anh sờ, cả người nhất thời run rẩy, ban đầu đã đứng không vững, lần này càng suýt nữa ngã xuống. Cũng may mặc dù Thi Vinh uống say, nhưng cũng biết cô không chịu nổi anh, cho nên từ đang nằm ở trên người cô đổi thành ôm cô vào trong ngực, nhìn dáng dấp cũng không muốn trở về phòng ngủ, sẽ phải giải quyết Mạnh Nịnh ở ngay trước cửa.
Mạnh Nịnh nào chịu nghe theo, con trai vừa mới ngủ không đến mười phút, anh nổi hứng điên khùng, đè ép cô không nhẹ không nặng, nếu ầm ĩ con trai đang ngủ thì làm sao bây giờ?
Thi Vinh bá đạo, trên thế giới này ai cũng phải nuông chiều anh, nếu Mạnh Nịnh không nghe, anh sẽ tức giận. Trước kia lúc anh tức giận dọa Mạnh Nịnh sợ, hoàn toàn không dám nổi giận ra, hiện tại làm vợ chồng đã nhiều năm, cô cũng coi như hiểu rõ tính tình của anh, chỉ cần nghe theo anh, không chọc giận anh, vậy thì sẽ không có phiền phức nào cả. “Trở về phòng đi.”
Thi Vinh không muốn, mắt anh say lờ đờ mông lung nhìn Mạnh Nịnh, bất mãn nói: “Trước kia cũng không phải là chưa từng làm qua, sao lúc này lại không được?” Thật ra thì lúc anh nói đã có chút hồ đồ, ánh mắt cũng mơ màng.
Anh vừa nói như thế, trong mắt Mạnh Nịnh lóe lên vẻ xấu hổ, cô không thích Thi Vinh hăng hái sẽ nói càm ràm liên tục nên không có ngăn cản, nhưng cô biết, ngày hôm nay cô không thể để cho anh hài lòng, Thi Vinh uống rượu say sẽ không hề thương tiếc cô. “Con trai đang ngủ.”
Bình thường Thi Vinh rất nghiêm chỉnh trước mặt cô giờ đột nhiên cười lên, nụ cười kia có chút không đứng đắn, “Có phải em sợ kêu to quá sẽ đánh thức nó hay không?”
Thân thể Mạnh Nịnh cứng đờ, cũng không phản bác, mặc kệ anh nói thế nào, tóm lại chỉ cần anh có thể ngoan ngoãn trở về phòng không ép cô ở nơi này thì nói cô thế nào đều được. Dù sao cũng không phải chưa từng nói thế bao giờ, khó nghe hơn cô cũng từng nghe rồi.
Cũng may mặc dù Thi Vinh uống rượu say, trong đầu vẫn dám chắc, kết hôn càng lâu, cô vợ nhỏ của anh lại càng không sợ anh, hiện tại sắp muốn giẫm trên đầu anh tác oai tác quái rồi. Cho nên hiếm khi anh biết điều để Mạnh Nịnh dắt trở về phòng ngủ, nhưng mới vừa vào phòng ngủ, còn chưa kịp đóng cửa, anh đã muốn làm thỏa mãn khát vọng trong lòng đè Mạnh Nịnh ở trên ván cửa hung hăng hôn.
Đầu lưỡi nóng ẩm chặt miệng cô, Mạnh Nịnh bị mùi rượu trong miệng Thi Vinh làm cho khó chịu, cô không ngừng đánh vào lồng ngực Thi Vinh, chút sức như con gà con của cô, Thi Vinh chỉ cần dùng một tay là có thể khống chế cô.
Đau khổ trước kia đã đủ, nếu không để cho anh được như ý thì người chịu tội sau cùng vẫn là cô.
Vì vậy Mạnh Nịnh khuất phục, cô dịu dàng chịu đựng nụ hôn của Thi Vinh, cho dù nụ hôn này làm cô hít thở không thông.
Thi Vinh hôn bà xã trong ngực đến thở không nổi, thần trí hơn rõ ràng, sờ soạng ngực Mạnh Nịnh một cái, chóng mặt cầm áo ngủ muốn đi tắm. Mạnh Nịnh ổn định bước chân, chạy vào phòng tắm nhìn, sau đó thấy một người đàn ông khôi ngô đứng ở bên bồn tắm, mắt lim dim, trông bộ dạng là muốn ngủ.
Cô thở dài, tiến lên cởi quần áo cho Thi Vinh, áo sơ mi màu trắng, bắp thịt rắn chắc có vẻ hấp dẫn (sexy). Anh cởi hai nút áo ở cổ, cà vạt hơi nới lỏng, Mạnh Nịnh cởi tay áo cho anh, trong lúc Thi Vinh tựa như đứa trẻ nghe lời mặc cô định đoạt.
Vậy mà Mạnh Nịnh biết đây là giả bộ, chồng cô là một con sói tàn bạo, tất cả những dịu dàng và chiều chuộng của anh chỉ vì muốn cô khéo léo thần phục.
Trước kia lúc Thi Vinh uy hiếp dụ dỗ cởi quần áo mặc quần áo cho anh, Mạnh Nịnh đều sẽ xấu hổ mặt đầy nước mắt, hiện tại cô đã quen, cho dù cởi quần chip cho anh thì gương mặt vẫn bình tĩnh. Vật kia cô đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, đã sinh con trai cho anh, cô còn toan tính gì đây? Hơn nữa, nếu cô còn biểu hiện rất để ý như trước kia, khó bảo đảm Thi Vinh sẽ không làm vài chuyện đáng sợ để dạy cô sửa thế nào. Người đàn ông này thích cô phản kháng, bởi vì như vậy anh có thể quang minh chính đại có lý do bắt nạt cô. Mạnh Nịnh không thể phạm sai lầm hệt nhau mười năm, nếu thế sẽ ngu dốt, cho nên anh càng tức giận, cô càng biểu hiện dịu dàng, để cho anh tức cũng không còn nơi để phát, cuối cùng chỉ có thể thôi.
Cở hết quần áo cho Thi Vinh, đỡ anh vào trong bồn tắm nằm xuống, Mạnh Nịnh thất thần nhìn người đàn ông tuấn mỹ lại tàn khốc vào giờ khắc này đang ra vẻ bình thản khác thường, cô nhìn về phía đầu cắm một bên, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ.
Cũng may ý tưởng này chỉ thoáng qua mà thôi, Mạnh Nịnh lắc đầu một cái, đi ra ngoài chuẩn bị trà giải rượu cho Thi Vinh.
Đợi đến khi cô đặt trà giải rượu trên tủ đầu giường, Thi Vinh còn chưa rời phòng tắm, Mạnh Nịnh không thể làm gì khác hơn là vào xem thử, không nghĩ tới người nọ lại lười biếng nằm ở nơi đó, thấy cô tới, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với cô, ý bảo cô tới đấm lưng.
So đo với người uống rượu say thì thật không có tiền đồ. Mạnh Nịnh hiểu rõ đạo lý này, thật may là số lần Thi Vinh uống rượu say có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu không lần nào cũng muốn cô làm như vậy, cô sẽ không chịu nổi.
Vì vậy Thi Vinh nhắm mắt lại hưởng thụ, cảm thụ khoái cảm bàn tay dịu dàng mềm mại của vợ xoa bóp vuốt ve trên người anh. Không giống lúc cô còn trẻ, nếu là ngày trước, Mạnh Nịnh chỉ đấm hai cái coi như xong, nhưng bây giờ cô đã thật biết điều, ngay cả bộ vị riêng tư của anh cũng rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm xong, Mạnh Nịnh được vợ phục vụ uống trà giải rượu, thứ này khó uống muốn chết, cho dù ai uống một chén cũng không say nổi nữa.
Thần trí rõ ràng hơn, theo thói quen Thi Vinh sẽ yêu cầu phần thưởng, Mạnh Nịnh lắc đầu một cái với anh, lúc này Thi Vinh mới phản ứng được, cô tới chu kỳ rồi.
Trong lòng thất vọng buồn bực không cần nói cũng biết.
Cho dù Mạnh Nịnh tới chu kỳ, không cần làm chuyện vợ chồng, nhưng Thi Vinh cũng quyết không buông tha chiếm tiện nghi. Anh gần như sờ soạng cả người cô một lượt, cho đến khi Mạnh Nịnh cầu xin tha thứ, lại cho anh chỗ tốt, anh mới chịu dừng tay, ôm Mạnh Nịnh vào trong ngực đi ngủ.
Mạnh Nịnh biết, nhất định là Thi Vinh uống say.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng con trai lại, để tránh bị người say khướt kia đánh thức, sau đó rón rén đi tới mở cửa cho anh.
Cửa vừa mở ra, người đàn ông cao lớn ngã xuống trong nháy mắt, Mạnh Nịnh định cho anh dựa vào, kết quả đánh giá cao bản thân, lảo đảo ngã lùi về sau mấy bước, cũng may tay túm được cửa mới khó khăn lắm ổn định thân hình. Thi Vinh lại cố chấp nằm trên người cô, trong miệng còn lảm nhảm lời không rõ ràng, miệng đầy mùi rượu làm Mạnh Nịnh cau mày.
Dạ tiệc tối nay cô không đi cùng anh, cho nên người đàn ông nhỏ mọn này lại mất hứng, vì thế không ngừng uống rượu giải sầu, mượn rượu say về nhà say khướt với cô.
“Bà xã, bà xã, bà xã. . .” Thi Vinh liên tục gọi cô, tay cũng không an phận đưa vào trong quần áo ở nhà của Mạnh Nịnh sờ tới sờ lui. Làm vợ chồng đã lâu, Mạnh Nịnh bị anh sờ, cả người nhất thời run rẩy, ban đầu đã đứng không vững, lần này càng suýt nữa ngã xuống. Cũng may mặc dù Thi Vinh uống say, nhưng cũng biết cô không chịu nổi anh, cho nên từ đang nằm ở trên người cô đổi thành ôm cô vào trong ngực, nhìn dáng dấp cũng không muốn trở về phòng ngủ, sẽ phải giải quyết Mạnh Nịnh ở ngay trước cửa.
Mạnh Nịnh nào chịu nghe theo, con trai vừa mới ngủ không đến mười phút, anh nổi hứng điên khùng, đè ép cô không nhẹ không nặng, nếu ầm ĩ con trai đang ngủ thì làm sao bây giờ?
Thi Vinh bá đạo, trên thế giới này ai cũng phải nuông chiều anh, nếu Mạnh Nịnh không nghe, anh sẽ tức giận. Trước kia lúc anh tức giận dọa Mạnh Nịnh sợ, hoàn toàn không dám nổi giận ra, hiện tại làm vợ chồng đã nhiều năm, cô cũng coi như hiểu rõ tính tình của anh, chỉ cần nghe theo anh, không chọc giận anh, vậy thì sẽ không có phiền phức nào cả. “Trở về phòng đi.”
Thi Vinh không muốn, mắt anh say lờ đờ mông lung nhìn Mạnh Nịnh, bất mãn nói: “Trước kia cũng không phải là chưa từng làm qua, sao lúc này lại không được?” Thật ra thì lúc anh nói đã có chút hồ đồ, ánh mắt cũng mơ màng.
Anh vừa nói như thế, trong mắt Mạnh Nịnh lóe lên vẻ xấu hổ, cô không thích Thi Vinh hăng hái sẽ nói càm ràm liên tục nên không có ngăn cản, nhưng cô biết, ngày hôm nay cô không thể để cho anh hài lòng, Thi Vinh uống rượu say sẽ không hề thương tiếc cô. “Con trai đang ngủ.”
Bình thường Thi Vinh rất nghiêm chỉnh trước mặt cô giờ đột nhiên cười lên, nụ cười kia có chút không đứng đắn, “Có phải em sợ kêu to quá sẽ đánh thức nó hay không?”
Thân thể Mạnh Nịnh cứng đờ, cũng không phản bác, mặc kệ anh nói thế nào, tóm lại chỉ cần anh có thể ngoan ngoãn trở về phòng không ép cô ở nơi này thì nói cô thế nào đều được. Dù sao cũng không phải chưa từng nói thế bao giờ, khó nghe hơn cô cũng từng nghe rồi.
Cũng may mặc dù Thi Vinh uống rượu say, trong đầu vẫn dám chắc, kết hôn càng lâu, cô vợ nhỏ của anh lại càng không sợ anh, hiện tại sắp muốn giẫm trên đầu anh tác oai tác quái rồi. Cho nên hiếm khi anh biết điều để Mạnh Nịnh dắt trở về phòng ngủ, nhưng mới vừa vào phòng ngủ, còn chưa kịp đóng cửa, anh đã muốn làm thỏa mãn khát vọng trong lòng đè Mạnh Nịnh ở trên ván cửa hung hăng hôn.
Đầu lưỡi nóng ẩm chặt miệng cô, Mạnh Nịnh bị mùi rượu trong miệng Thi Vinh làm cho khó chịu, cô không ngừng đánh vào lồng ngực Thi Vinh, chút sức như con gà con của cô, Thi Vinh chỉ cần dùng một tay là có thể khống chế cô.
Đau khổ trước kia đã đủ, nếu không để cho anh được như ý thì người chịu tội sau cùng vẫn là cô.
Vì vậy Mạnh Nịnh khuất phục, cô dịu dàng chịu đựng nụ hôn của Thi Vinh, cho dù nụ hôn này làm cô hít thở không thông.
Thi Vinh hôn bà xã trong ngực đến thở không nổi, thần trí hơn rõ ràng, sờ soạng ngực Mạnh Nịnh một cái, chóng mặt cầm áo ngủ muốn đi tắm. Mạnh Nịnh ổn định bước chân, chạy vào phòng tắm nhìn, sau đó thấy một người đàn ông khôi ngô đứng ở bên bồn tắm, mắt lim dim, trông bộ dạng là muốn ngủ.
Cô thở dài, tiến lên cởi quần áo cho Thi Vinh, áo sơ mi màu trắng, bắp thịt rắn chắc có vẻ hấp dẫn (sexy). Anh cởi hai nút áo ở cổ, cà vạt hơi nới lỏng, Mạnh Nịnh cởi tay áo cho anh, trong lúc Thi Vinh tựa như đứa trẻ nghe lời mặc cô định đoạt.
Vậy mà Mạnh Nịnh biết đây là giả bộ, chồng cô là một con sói tàn bạo, tất cả những dịu dàng và chiều chuộng của anh chỉ vì muốn cô khéo léo thần phục.
Trước kia lúc Thi Vinh uy hiếp dụ dỗ cởi quần áo mặc quần áo cho anh, Mạnh Nịnh đều sẽ xấu hổ mặt đầy nước mắt, hiện tại cô đã quen, cho dù cởi quần chip cho anh thì gương mặt vẫn bình tĩnh. Vật kia cô đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, đã sinh con trai cho anh, cô còn toan tính gì đây? Hơn nữa, nếu cô còn biểu hiện rất để ý như trước kia, khó bảo đảm Thi Vinh sẽ không làm vài chuyện đáng sợ để dạy cô sửa thế nào. Người đàn ông này thích cô phản kháng, bởi vì như vậy anh có thể quang minh chính đại có lý do bắt nạt cô. Mạnh Nịnh không thể phạm sai lầm hệt nhau mười năm, nếu thế sẽ ngu dốt, cho nên anh càng tức giận, cô càng biểu hiện dịu dàng, để cho anh tức cũng không còn nơi để phát, cuối cùng chỉ có thể thôi.
Cở hết quần áo cho Thi Vinh, đỡ anh vào trong bồn tắm nằm xuống, Mạnh Nịnh thất thần nhìn người đàn ông tuấn mỹ lại tàn khốc vào giờ khắc này đang ra vẻ bình thản khác thường, cô nhìn về phía đầu cắm một bên, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ.
Cũng may ý tưởng này chỉ thoáng qua mà thôi, Mạnh Nịnh lắc đầu một cái, đi ra ngoài chuẩn bị trà giải rượu cho Thi Vinh.
Đợi đến khi cô đặt trà giải rượu trên tủ đầu giường, Thi Vinh còn chưa rời phòng tắm, Mạnh Nịnh không thể làm gì khác hơn là vào xem thử, không nghĩ tới người nọ lại lười biếng nằm ở nơi đó, thấy cô tới, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với cô, ý bảo cô tới đấm lưng.
So đo với người uống rượu say thì thật không có tiền đồ. Mạnh Nịnh hiểu rõ đạo lý này, thật may là số lần Thi Vinh uống rượu say có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu không lần nào cũng muốn cô làm như vậy, cô sẽ không chịu nổi.
Vì vậy Thi Vinh nhắm mắt lại hưởng thụ, cảm thụ khoái cảm bàn tay dịu dàng mềm mại của vợ xoa bóp vuốt ve trên người anh. Không giống lúc cô còn trẻ, nếu là ngày trước, Mạnh Nịnh chỉ đấm hai cái coi như xong, nhưng bây giờ cô đã thật biết điều, ngay cả bộ vị riêng tư của anh cũng rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm xong, Mạnh Nịnh được vợ phục vụ uống trà giải rượu, thứ này khó uống muốn chết, cho dù ai uống một chén cũng không say nổi nữa.
Thần trí rõ ràng hơn, theo thói quen Thi Vinh sẽ yêu cầu phần thưởng, Mạnh Nịnh lắc đầu một cái với anh, lúc này Thi Vinh mới phản ứng được, cô tới chu kỳ rồi.
Trong lòng thất vọng buồn bực không cần nói cũng biết.
Cho dù Mạnh Nịnh tới chu kỳ, không cần làm chuyện vợ chồng, nhưng Thi Vinh cũng quyết không buông tha chiếm tiện nghi. Anh gần như sờ soạng cả người cô một lượt, cho đến khi Mạnh Nịnh cầu xin tha thứ, lại cho anh chỗ tốt, anh mới chịu dừng tay, ôm Mạnh Nịnh vào trong ngực đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.