Chỉ Vì Cô

Chương 1: Buổi gặp mặt ngày khai giảng

Lăng Duệ

19/03/2023

Một kì nghỉ có chút dài đằng đẵng, cuối cùng cũng chờ được đến ngày khai giảng.

Cứ nghĩ rằng nhà trường sẽ tổ chức học quân sự trước, không nghĩ tới huấn luyện viên quân sự lần này lại là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa hình thức, theo lịch thì buổi sáng là buổi gặp mặt giữa huấn luyện viên và học sinh, thế nhưng huấn luyện viên lại rề rà chưa tới, thường nói khái niệm thời gian của những người tham gia quân đội rất nghiêm, không ngờ......

Đỗ chủ nhiệm, tức chủ nhiệm lớp kiêm chủ nhiệm khối liền tạm thời ra quyết định, trước khi huấn luyện viên tới thì cứ tổchức buổi gặp mặt giữa lão sư và học sinh trước. Lão sư các bộ môn cũng đành phải bỏ dở công việc đang làm mà chạy tới các lớp học.

Kết quả là, tôi cũng đành phải bắt đầu tới từng lớp 'biểu diễn'......

Lúc bước chân vào lớp 10-4 tôi có một cảm giác kích động không giải thích được, dù sao đây cũng là lớp mà Cẩn chủ nhiệm, nên sẽ luôn có một loại cảm tình đặc thù trong đó...... Lớp cách phòng học trước kia của tôi không xa, bố cục cũnghoàn toàn giống nhau. Tấm bảng đen đổi thành một tấm bảng trắng, bàn ghế đều đổi thành chất liệu kim loại, cũng không còn là bộ bàn ghế gỗ liêu xiêu mục nát nữa. Chắc cái bàn mà tôi đã từng khắc chữ lên cũng đã sớm qua đời rồi....

Đứng trên bục giảng không nói tiếng nào, quét mắt qua lớp học bên dưới. Ai nấy đều đang đợi tôi mở miệng tự giới thiệu, thấy tôi không nói tiếng nào đều có chút ngạc nhiên, từng cặp mắt giương lên dò xét, trong số này cũng có mười mấy họcsinh từng học tôi trong hè, nên cũng không xa lạ gì. Mấy đứa quen mặt nhìn thấy tôi, không khỏi nở nụ cười.

"Đối với môn tiếng Anh của lớp mình, về sau cả lớp sẽ theo tôi cùng lăn lộn!"

Bước xuống bục giảng, đứng giữa hai dãy bàn. Tôi cười nói.

Cả đám cười rộ lên. Tôi liền buồn bực, chỉ mới một câu mà thôi, có gì đáng cười sao? Tính hài hước của bọn nhỏ lớp này cũng thấp quá đi......

"Tôi họ Chu, không nhớ được tôi họ gì cũng không sao, tôi tin rằng không lâu sau lớp mình chắc chắn sẽ có người không thể quên được tôi! Về phần tên lớp mình, cả lớp cũng không cần lần lượt đứng dậy báo tên, trong một tuần khai giảng, tôi nhất định có thể nắm rõ tên của từng người một."

Cái này đổi thành cả đám học trò ngẩn ngơ, haiz, cái đám nhỏ lớp này thật là đần.

"Đỗ lão sư của mấy đứa nói......" Nói đến đây tôi không khỏi cười thầm, ai nha nha, phỏng chừng về sau những từ này sẽ luôn treo trên khóe miệng tôi, dù sao cũng là đúng lý hợp tình thôi.

"Đỗ lão sư nói, hôm nay chủ yếu là cho hai bên lão sư học sinh làm quen với nhau một chút, tạo ấn tượng đầu tiên ấy mà. Vừa rồi tôi nhìn quanh một vòng, ấn tượng đầu tiên về mỗi đứa em đều đã in trong đầu tôi rồi, về phần tôi, đại khái là trong lòng tụi em cũng đã có đánh giá sơ bộ. Tôi dạy có tốt hay không, là quyết định bởi lớp mình có thể học tốt hay không, từ góc độ này mà nói, mấy đứa quan trọng hơn tôi...Nhưng mà, mấy đứa có thể học tốt hay không, cũng sẽ chịu ảnh hưởng trực tiếp từ tôi, điều tôi muốn nói chính là, nếu có ai cảm thấy tôi dạy tốt, vậy thì ráng mà học cho tốt, nếu có ai cảm giác tôi dạy không tốt, vậy nhất định phải báo cho tôi, tụi mình cùng ngẫm lại cách giải quyết, ngàn vạn đừng để bởi vì tôi dạy dở mà ảnh huởng tâm trạng học tập của quý vị, như vậy tôi sẽ càng cảm thấy thất bại hơn!"

Cười, lại bắt đầu cười rộ lên, đám nhóc này, cứ cười cho đã đi, sắp vào năm học mới rồi, lúc đó học hành căng thẳng chỉ sợ muốn cười cũng cười không nổi.

"Đây là lần đầu tiên gặp mặt, mấy đứa cũng đừng quá gò bó, mấy cái kế hoạch và phương pháp giảng dạy gì đó tôi cũng không định lôi ra nói vào buổi gặp mặt đầu tiên của tụi mình, quá nghiêm túc, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của tụi mình. Về sau, trong quá trình học tập tôi sẽ chậm rãi thẩm thấu vào đầu mấy đứa. Đương nhiên, nếu có ai muốn một bản đề cương khuôn sáo chỉ toàn lý thuyết suông gì đó cũng có thể tới tìm tôi, ba cái phương pháp học tập kinh điển gì đó, tôi cũng không thiếu. Còn bây giờ thì......" Tôi nâng tay lên nhìn đồng hồ một cái. "Chủ nhiệm lớp mấy đứa cho tôi 20 phút, bây giờ còn dư 13 phút, muốn nói cái gì cứ nói thoải mái, không muốn nói thì nằm ra bàn mà nghỉ ngơi, khi nào có lệnh triệu tập thì mấy đứa sẽ phải ra ngoài học quân sự, giờ thì lo tranh thủ bảo tồn thể lực đi......"

Vừa mới dứt lời, trong lớp quả thật là có đứa nằm sấp mặt bàn, vừa nằm vừa trợn tròn mắt nhìn tôi. Vẻ mặt cân nhắc.

Càng lúc càng nhiều học sinh trở nên manh động, trừ việc châu đầu ghé tai nhau thì thầm ra thì cũng có rất nhiều đứa nóng lòng muốn thử cái vụ 'nói chuyện thoải mái'.

"Lão sư!" Một học sinh giơ tay lên.

"Ngồi đó nói đi. Hiện tại không tính là giờ học, thoải mái một chút. Chờ lúc vào học rồi, ai dám không giơ tay mà quấynhiễu kỷ luật tiết của tôi đi, hừ hừ......"

Cả phòng học lại cười lăn lộn. Haiz, tôi hừ lại không lạc tông, cười cái gì mà cười?

Em học sinh kia để tay xuống, đó là một bạn nữ tóc tém, nhìn quanh lớp một vòng, học sinh nữ để tóc tém chiếm đa số. Kỉ luật nhà trường nghiêm khắc, có quy định không cho đeo dây chuyền, bông tai và các loại trang sức, thoạt nhìn tựa hồ không có thành phần nào chơi nổi phá cách ở đây, có điều cũng chỉ giới hạn trong trường mà thôi, lúc ra khỏi cổng trườngrồi thì, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.

"Lão sư, nghe nói cô tốt nghiệp từ trường này đúng không?"

"Đúng vậy, không tệ a, tin tức linh thông nha!" Tôi cười nói. "Học từ cấp 2, lên thẳng cấp 3, là trường hợp điển hình của trường lớp tài bồi, nhà trường dạy dỗ!"

"Vậy sao cô lại quay về?" Một học sinh ngồi cạnh tôi đặt câu hỏi. Con bé này đột nhiên lên tiếng làm tôi sợ hết hồn.

"囧...... Trước khi nói có thể đánh tiếng một chút được không, hết hồn hà......"

Một từ 囧 chọc cả đám bắt đầu che miệng cười...... Haiz, 囧 thì làm sao? Làm lão sư thì không thể 囧 sao?

"Vì sao quay về à, tôi nói tôi cảm thấy tôi ở đây chưa đủ mấy đứa có tin không?" Tôi ngoẹo đầu hỏi.

"Tin...... Không tin......" Xem ra là có tin có không.

"Nếu tôi nói tôi yêu tổ quốc yêu quê hương yêu trường lớp thì mấy đứa càng không tin chứ gì!"

"Không tin......" Lần này thì trăm miệng một lời.



"Tin hay không đều đúng." Tôi cười, lũ nhỏ này thật là đáng yêu.

"Nói sao đây, sau khi tốt nghiệp tự nhiên là sẽ còn tình cảm với trường lớp cũ, tình cảm là yếu tố quan trọng nhất." Haiz, vốn là do yếu tố tình cảm mới trở về, thật là gian xảo......"Về lý do khác, đó chính là điều kiện các mặt của trường mình tương đối phù hợp, ví dụ như nhà tôi cũng ở nơi này, tôi tương đối hiểu biết trường này, tổng hợp đủ loại yếu tố, tôi liềntrở về đây!"

Haiz, may mà tôi đã lo xa nghĩ câu trả lời cho vấn đề này từ sớm, chẳng qua lúc suy tính vấn đề này là để phòng hờ các lão sư khác đặt câu hỏi, không ngờ người tới đặt câu hỏi lại toàn là học sinh của tôi....

Thời đại bất đồng, học sinh tiến bộ...... Không dễ dạy nha!

Tùy tiện tán gẫu một chút, thấy thời gian trôi qua cũng gần hết rồi. Ủa? Kỳ quái, sao vợ tôi lại chưa tới tới gõ cửa nhỉ? Àđâu, sai rồi, là chủ nhiệm, nữ chủ nhiệm xinh đẹp khí chất hào hoa văn nhã của tụi tôi......

Nếu Cẩn biết tôi dùng thêm nhiều từ như thế để miêu tả nàng nhất định là sẽ choáng váng!

Đang suy nghĩ, có tiếng gõ cửa lớp. Không đợi đến khi tôi mở miệng nói "Mời vào", Cẩn đã mở cửa bước thẳng vào.

Một thân giáo phục màu lam, giày da được chùi đến bóng loáng.

Haiz, xem tôi chùi kĩ chưa kìa...... Tôi không khỏi âm thầm nghĩ.

"Chu lão sư, huấn luyện viên đã đến!" Cẩn nghiêm trang nhưng lại không mất đi vẻ hòa ái, nói.

"À, Vâng! Vậy giờ cho cả lớp tập họp ở sân thể dục hay sao?"

"Ừ!" Cẩn gật đầu một cái, quay sang nhìn học sinh trong lớp, vẻ mặt nghiêm nghị......

"Cả lớp đến sân thể dục phía Bắc tập họp đi!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm

2. Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn

3. Chiều Hư

4. Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

=====================================

Quả nhiên là phong phạm của một đại tướng, một lời ra khỏi miệng, toàn thể học sinh trong lớp lập tức đứng dậy bước ra ngoài. Thỉnh thoảng còn có tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai, nghị luận rôm rả về đợt học quân sự sắp tới.

Trong hành lang lập tức trở nên nhộn nhịp, học sinh lớp khác nhận được thông báo của chủ nhiệm lớp cũng lập tức nhíchngười, hành lang vốn không rộng rãi gì lập tức chật như nêm cối.

Sau khi học sinh trong lớp rời đi gần hết, cùng Cẩn đứng cạnh cửa lớp học, nhìn học sinh lướt qua trước mắt mình, cảm giác thật tốt.....

"Sao rồi?" Cẩn cười quay đầu nhìn tôi, vẻ nghiêm túc biến mất, nhìn khuôn mặt tươi cười này, tôi liền muốn đùa giỡn một chút......

"Lớp học không tệ, học trò không tệ." Tôi cười nói, hơi chút nhích lại gần chút, "Chủ nhiệm lớp...... lại càng không tệ, chà chà." Tôi hơi hạ thấp giọng, rì rà rì rầm nói: "Em nói...... vợ của em á, một khi đã ra tay thì quả nhiên là bất đồng!"

Vừa dứt lời liền bị Cẩn hung hăng trừng một cái, nàng học kiểu nói chuyện của tôi, cũng rì rà rì rầm nói:

"Nếu lại nói nhảm, đừng ép tôi ra tay!"

Nói xong, thân hình nhỏ bé xoay người rời khỏi phòng học.

囧...... ban ngày ban mặt, trắng...trợn.... uy hiếp......

Xem ra là ở đây không có việc của tôi, nhàn nhã ung dung đi đến văn phòng.

Tuy nói tôi là lão sư một môn chính, nhưng dù sao vẫn là một giáo viên trẻ. Trong phòng giáo viên chính đương nhiên không có ghế cho tôi, tôi bị sung quân đến một căn phòng nhỏ bé cuối hành lang. Tôi ngược lại cực kì vui mừng, không nói tới đây là văn phòng mà Cẩn đã từng ngồi làm việc trước kia, trong văn phòng của tôi bây giờ chỉ có 6 người, so với vănphòng chính tới 15 người thì quả thật tốt hơn nhiều.



Điều duy nhất còn thiếu chính là máy uống nước, tôi không khỏi thầm tính trong đầu xem có cần phải mỗi ngày cầm bình nước chạy đến phòng giáo viên chính rót nước không......

So với cái bàn hỗn loạn của các lão sư khác thì tôi có chút đắc ý, nhìn bàn của tôi xem, trống trải thoáng mát.

Ai bảo tôi là ma mới chứ......

So với các lão sư khác lúc nào cũng bận rộn, tội ngược lại có chút thanh nhàn. Xem ra ngày mai phải vác một cái túi thật bự theo, mang một ít đồ dùng hằng ngày tới. Này xem ra lại hay, nguyên một cái bàn cũng chỉ có một cái ly uống nước, tôi thế nhưng là một người có chí tiến thủ, đừng nhìn một hồi rồi lại cho tôi là một đứa vô công rỗi nghề a.

"Tài Tài nè, ôm giúp tôi chồng tài liệu gần cửa lại đây với." Lão sư môn công dân đột nhiên kêu tôi.

Ngậm một ngụm nước trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, thiếu chút nữa đã phun ra ngoài.

"À, vâng!" Vội vàng đặt ly xuống, chạy như điên đến giúp một tay.

Haiz, hồi còn đi học không mấy lão sư dám sai sử tôi, hiện giờ đi làm, thế nhưng lại thành 'cháu nhỏ'. May mà lúc đi thực tập đã thật thấu đáo "Đạo làm cháu nhỏ".

Một chồng tài liệu cũng không nặng lắm, giúp người ta xong, cười một cái, sau đó xoay người chuẩn bị 'công thành lui thân'.

"Tài Tài! À, không phải, hiện tại phải sửa giọng gọi tiểu Chu lão sư rồi!" Lão sư môn công dân đứng lên, phủi phủi quần áo. "Sao rồi, mới vừa về đã thấy quen chưa?"

"Ha ha, cám ơn Trịnh lão sư, mọi việc cũng ổn!" Tôi cảm thấy mặt mình cười cứ như bị chuột rút ấy.

Trịnh lão sư vỗ vỗ vai tôi, "Tin rằng em sẽ mau quen thôi, ha ha!"

Tôi không khỏi hò hét trong lòng: "Tay mấy người dính đầy bụi phấn kìa, áo sơ mi trắng của mị......"

Tôi nhịn! Xoay người rút về chỗ ngồi, không nói tiếng nào.

Đang suy nghĩ tới việc học sinh học quân sự buổi chiều, lúc đó một người rãnh rỗi như tôi phải làm gì với một đống thời gian đây, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, chuyển mắt nhìn một cái, không khỏi toét miệng cười vui vẻ.

Ui, lại là Cẩn.

Vừa định đứng lên qua tới, nghĩ nghĩ, không được! Vội vàng thành thật ngồi xuống.

"1h chiều mở họp, phòng họp chính lầu 4!" Cẩn nghiêm giọng thông báo.

"À vâng!" Chúng lão sư trong văn phòng lập tức đáp lời.

Trịnh lão sư mới vừa rồi còn vênh váo hất hàm sai khiến tôi giờ đây cũng lập tức biến thành 'cháu nhỏ', tôi liền đắc ý...... Này thì dám sai tôi, này thì dám sai tôi, vợ tôi giúp tôi hả giận.

"Tiểu Chu!" Cẩn đột nhiên gọi.

"Dạ có......" Tôi vội vàng đứng lên đi tới, cúi đầu khom lưng, "Đỗ chủ nhiệm tìm em à?"

Cẩn nghiêm túc nhìn tôi, "Sau khi họp xong thì em đến văn phòng tôi lĩnh giáo án mới, quy chế trường học có chỗ nào không hiểu thì có thể tùy thời đến hỏi tôi."

"À, vâng!" Tôi gật đầu nói. Tùy thời...... Ừ, không sai, em nhất định sẽ tùy thời đến hỏi.

"Văn phòng của tôi ở lầu 3 khu giáo vụ, biết đường rồi đúng không?"

Vẻ mặt Cẩn vẫn nghiêm túc như trước.

Rõ ràng một đống lời này là nói cho người có tâm nghe, văn phòng Cẩn ở đâu tôi lại không biết sao? Nực cười.

"Khu giáo vụ? À vâng......" Tôi giả vờ như đang tự hỏi, "Vâng......em biết nơi đó ở đâu rồi!"

"Được rồi!" Nói xong, Cẩn xoay người đi.

Ai nha, này không phải là đi làm, mà rõ ràng là đi diễn......Một cặp đôi chuyên diễn cặp với nhau......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Vì Cô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook