Chương 6: Túi áo và chìa khóa
Lăng Duệ
19/03/2023
"Alo, em......" Vừa bắt điện thoại vừa chạy ra ngoài. Trong văn phòng rất yên tĩnh, sợ bị lão sư khác nghe được tôi nói chuyện điện thoại, càng sợ bị người thính tai nghe ra được người đối diện là Cẩn.
"Chu Tài Tài em bị làm sao vậy? Em không thể kiên nhẫn một chút sao?......" Nửa chân trước vừa bước ra khỏi cửa, Cẩn ở bên kia đã bắt đầu sốt ruột truy hỏi, may mà tôi vọt lẹ, bằng không với cái cường độ âm thanh này, chỉ sợ bại lộ.
Nhìn quanh bốn phía, phát hiện không bị ai chú ý tới. Tôi vội vàng chạy xuống lầu, haiz, trên hành lang cũng không an toàn, vẫn là nên đến sân thể dục......
"Dạ sao?" Vừa đến sân thể dục mới xem như thở phào một cái, xem xét bốn bề vắng lặng, dường như các lớp đã nghỉ trưa, sân thể dục rộng lớn không một bóng người.
"Em làm sao vậy? Lại không kiên nhẫn? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải có kiên nhẫn......" Vợ tôi nghe thấy không gian quanh tôi trở nên yên lặng, đoán tôi đã tìm được một nơi tương đối an toàn, thế là bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Từ vấn đề sư đức cho đến phân tích tính cách, cuối cùng nói đến phải biết điều tiết cảm xúc thế nào, tôi thì cứ cười hì hì lắng nghe, đi tới đi lui ở sân thể dục, lâu lâu "Dạ" vài tiếng.
"Đã hiểu chưa?" Cẩn hỏi, âm điệu kia, cứ như là vừa giảng đạo cho học trò xong, hỏi người ta đã hiểu chưa.
"Dạ! Không phải là em không kiên nhẫn, em chỉ là muốn biết nếu em bảo em không kiên nhẫn thì cô sẽ có phản ứng gì!" Tôi cười nói, haiz, quả nhiên không khác với tưởng tượng của tôi là bao, vừa nói đến việc công, Cẩn liền xoắn lên, ngày thường ít nói đến đáng thương, mỗi lần gặp nhau trong văn phòng cũng chẳng nói được với nhau mấy câu, nhưng một khi vừa đề cập đến vấn đề thái độ, là lập tức bắt đầu......
"Alo?" Bên kia điện thoại không có động tĩnh, trong lòng liền bắt đầu nhấp nhổm, không phải chứ...... Tôi chỉ giỡn một chút...... Giỡn quá lố? Trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.
"Alo...... Này...... Làm sao rồi?" Vội vàng hỏi, không có tiếng trả lời. Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi.
"Alo......"
"Lô cái gì mà lô, cái con khỉ chết bầm này, bộ tôi gọi điện đường dài lại đây là để đùa giỡn với em chắc?" Cẩn đột nhiên bùng nổ, làm tôi giật cả mình.
"......" Trong phút chốc không kịp phản ứng lại, Cẩn nói rất nhanh, phỏng chừng là một hơi nói xong, đứng hình một hồi.
"Hết hồn chưa?" Cẩn ở bên bật cười, tâm trạng phập phồng của tôi lúc này mới xem như buông xuống một chút.
"Vợ hù em, hừ!" Biết vợ không giận, lại nhanh chóng ngóc đầu dậy. Lúc này không ngóc dậy, còn đợi đến khi nào?
"Haiz, em phiền quá đi, tôi đang có việc gấp phải làm, em còn ở đó quấy rối!" Cẩn nói một cách miễn cưỡng, nếu ở bên cạnh tôi, nhất định nàng đã trợn trừng tôi rồi.
"Ai nha, tại em nhớ vợ quá!" Bắt đầu phát hiện da mặt mình thật dày, nói ra mấy câu tâm tình thế này mà không chút e lệ. Hồi nhỏ còn biết bẽn lẽn một chút, còn giờ thì không còn sót một miếng liêm sỉ nào.
"Cả một đêm em không ngủ, mệt không?" Cẩn hỏi.
"Dạ không sao!" Bị Cẩn nhắc tới, tôi mới cảm giác có chút mệt mỏi, duỗi người một cái, đột nhiên cảm thấy hơi bị mất hình tượng. Dù sao cũng đang ở sân thể dục, lỡ như học sinh nào đó vừa vặn ngó ra ngoài cửa sổ, chẳng phải là sẽ thấy......
Hình tượng, hình tượng quan trọng hơn......
"Văn phòng chỗ em quá ồn, giữa trưa cũng không thể nghỉ ngơi. Nếu mệt thì đến văn phòng của tôi đi, nằm nghỉ trên sô pha ấy......"
"Hừ hừ......" Tôi cười xấu xa vài tiếng. "Vợ nè, văn phòng chủ nhiệm của vợ chỉ có một lối vào, vợ không ở đây, em không biết bẻ khóa, cũng không biết xuyên tường, làm sao mà em vào được!" Haiz, vợ tôi hôm nay làm sao vậy, sao lại đãng trí như thế, tôi chợt cảm thấy buồn cười.
"Sáng sớm đến giờ em vẫn chưa cởi áo khoác đúng không?"
Nghe xong câu này tôi hoảng hồn, vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, có một loại cảm giác bị theo dõi. Không thể nào, vợ tôi đang ở Bắc Kinh xa xôi, làm sao có thể biết được tôi có cởi áo khoác hay không......Không lẽ có gián điệp bên cạnhtôi......
"Hơ...... Sao vợ biết?"
"Mỗi lần em cởi áo khoác ngoài đều sẽ cho di động vào túi áo sơ mi, haiz...... Đã bảo phóng xạ không tốt cho trái tim, em cũng không chịu nghe!" Cẩn nói trong điện thoại, cái giọng điệu kia rất giống như đang phát biểu một luận văn học thuật gì đó, "Em sờ thử túi áo sơ mi một cái!"
Nghe lời này, tôi vội giơ tay sờ một chút, hình như là có một vật cứng cứng. Lấy ra nhìn, là một cái chìa khóa.
Lập tức bừng tỉnh, nghĩ thông suốt, nhất định là Cẩn đã bỏ vào túi áo sơmi của tôi khi giúp tôi ủi đồ, không cần phải đoán, nhất định là chìa khóa văn phòng Cẩn......
"Hì hì, đến đó không tốt, dễ dàng bị người khác bắt gặp, ai nha nha, vợ là đang ám chỉ em à......" Cái gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ, cái này xem như tôi được tiện nghi lớn......
"Kỳ thật, ý tôi là muốn em đến văn phòng tưới giùm chậu hoa......" Cẩn ở bên kia điện thoại cố tình thật thật giả giả giảithích.
"Hời...... Em biết ý của vợ là gì, đừng giải thích......" Tiếp tục da mặt dày mơ mộng......
"Hơ...... À! Mẹ gọi rồi! Tôi cúp trước!" Cẩn nói một câu, liền cúp điện thoại của tôi.
Nhìn chìa khóa trong tay, di động ghi lại cuộc trò chuyện dài 12 phút 23 giây, tôi nở nụ cười.
*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này có vẻ thiếu, ngày hôm đó cũng không có gì nhiều......
Dường như có người lo lắng tôi sẽ bỏ cái hố này...... Hơ...... Tôi là một người đào hố rồi bỏ sao?
Chỉ là...... hình như là càng ngày càng giống một cái hố không thể lấp đầy thật.....
"Chu Tài Tài em bị làm sao vậy? Em không thể kiên nhẫn một chút sao?......" Nửa chân trước vừa bước ra khỏi cửa, Cẩn ở bên kia đã bắt đầu sốt ruột truy hỏi, may mà tôi vọt lẹ, bằng không với cái cường độ âm thanh này, chỉ sợ bại lộ.
Nhìn quanh bốn phía, phát hiện không bị ai chú ý tới. Tôi vội vàng chạy xuống lầu, haiz, trên hành lang cũng không an toàn, vẫn là nên đến sân thể dục......
"Dạ sao?" Vừa đến sân thể dục mới xem như thở phào một cái, xem xét bốn bề vắng lặng, dường như các lớp đã nghỉ trưa, sân thể dục rộng lớn không một bóng người.
"Em làm sao vậy? Lại không kiên nhẫn? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải có kiên nhẫn......" Vợ tôi nghe thấy không gian quanh tôi trở nên yên lặng, đoán tôi đã tìm được một nơi tương đối an toàn, thế là bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Từ vấn đề sư đức cho đến phân tích tính cách, cuối cùng nói đến phải biết điều tiết cảm xúc thế nào, tôi thì cứ cười hì hì lắng nghe, đi tới đi lui ở sân thể dục, lâu lâu "Dạ" vài tiếng.
"Đã hiểu chưa?" Cẩn hỏi, âm điệu kia, cứ như là vừa giảng đạo cho học trò xong, hỏi người ta đã hiểu chưa.
"Dạ! Không phải là em không kiên nhẫn, em chỉ là muốn biết nếu em bảo em không kiên nhẫn thì cô sẽ có phản ứng gì!" Tôi cười nói, haiz, quả nhiên không khác với tưởng tượng của tôi là bao, vừa nói đến việc công, Cẩn liền xoắn lên, ngày thường ít nói đến đáng thương, mỗi lần gặp nhau trong văn phòng cũng chẳng nói được với nhau mấy câu, nhưng một khi vừa đề cập đến vấn đề thái độ, là lập tức bắt đầu......
"Alo?" Bên kia điện thoại không có động tĩnh, trong lòng liền bắt đầu nhấp nhổm, không phải chứ...... Tôi chỉ giỡn một chút...... Giỡn quá lố? Trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.
"Alo...... Này...... Làm sao rồi?" Vội vàng hỏi, không có tiếng trả lời. Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi.
"Alo......"
"Lô cái gì mà lô, cái con khỉ chết bầm này, bộ tôi gọi điện đường dài lại đây là để đùa giỡn với em chắc?" Cẩn đột nhiên bùng nổ, làm tôi giật cả mình.
"......" Trong phút chốc không kịp phản ứng lại, Cẩn nói rất nhanh, phỏng chừng là một hơi nói xong, đứng hình một hồi.
"Hết hồn chưa?" Cẩn ở bên bật cười, tâm trạng phập phồng của tôi lúc này mới xem như buông xuống một chút.
"Vợ hù em, hừ!" Biết vợ không giận, lại nhanh chóng ngóc đầu dậy. Lúc này không ngóc dậy, còn đợi đến khi nào?
"Haiz, em phiền quá đi, tôi đang có việc gấp phải làm, em còn ở đó quấy rối!" Cẩn nói một cách miễn cưỡng, nếu ở bên cạnh tôi, nhất định nàng đã trợn trừng tôi rồi.
"Ai nha, tại em nhớ vợ quá!" Bắt đầu phát hiện da mặt mình thật dày, nói ra mấy câu tâm tình thế này mà không chút e lệ. Hồi nhỏ còn biết bẽn lẽn một chút, còn giờ thì không còn sót một miếng liêm sỉ nào.
"Cả một đêm em không ngủ, mệt không?" Cẩn hỏi.
"Dạ không sao!" Bị Cẩn nhắc tới, tôi mới cảm giác có chút mệt mỏi, duỗi người một cái, đột nhiên cảm thấy hơi bị mất hình tượng. Dù sao cũng đang ở sân thể dục, lỡ như học sinh nào đó vừa vặn ngó ra ngoài cửa sổ, chẳng phải là sẽ thấy......
Hình tượng, hình tượng quan trọng hơn......
"Văn phòng chỗ em quá ồn, giữa trưa cũng không thể nghỉ ngơi. Nếu mệt thì đến văn phòng của tôi đi, nằm nghỉ trên sô pha ấy......"
"Hừ hừ......" Tôi cười xấu xa vài tiếng. "Vợ nè, văn phòng chủ nhiệm của vợ chỉ có một lối vào, vợ không ở đây, em không biết bẻ khóa, cũng không biết xuyên tường, làm sao mà em vào được!" Haiz, vợ tôi hôm nay làm sao vậy, sao lại đãng trí như thế, tôi chợt cảm thấy buồn cười.
"Sáng sớm đến giờ em vẫn chưa cởi áo khoác đúng không?"
Nghe xong câu này tôi hoảng hồn, vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, có một loại cảm giác bị theo dõi. Không thể nào, vợ tôi đang ở Bắc Kinh xa xôi, làm sao có thể biết được tôi có cởi áo khoác hay không......Không lẽ có gián điệp bên cạnhtôi......
"Hơ...... Sao vợ biết?"
"Mỗi lần em cởi áo khoác ngoài đều sẽ cho di động vào túi áo sơ mi, haiz...... Đã bảo phóng xạ không tốt cho trái tim, em cũng không chịu nghe!" Cẩn nói trong điện thoại, cái giọng điệu kia rất giống như đang phát biểu một luận văn học thuật gì đó, "Em sờ thử túi áo sơ mi một cái!"
Nghe lời này, tôi vội giơ tay sờ một chút, hình như là có một vật cứng cứng. Lấy ra nhìn, là một cái chìa khóa.
Lập tức bừng tỉnh, nghĩ thông suốt, nhất định là Cẩn đã bỏ vào túi áo sơmi của tôi khi giúp tôi ủi đồ, không cần phải đoán, nhất định là chìa khóa văn phòng Cẩn......
"Hì hì, đến đó không tốt, dễ dàng bị người khác bắt gặp, ai nha nha, vợ là đang ám chỉ em à......" Cái gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ, cái này xem như tôi được tiện nghi lớn......
"Kỳ thật, ý tôi là muốn em đến văn phòng tưới giùm chậu hoa......" Cẩn ở bên kia điện thoại cố tình thật thật giả giả giảithích.
"Hời...... Em biết ý của vợ là gì, đừng giải thích......" Tiếp tục da mặt dày mơ mộng......
"Hơ...... À! Mẹ gọi rồi! Tôi cúp trước!" Cẩn nói một câu, liền cúp điện thoại của tôi.
Nhìn chìa khóa trong tay, di động ghi lại cuộc trò chuyện dài 12 phút 23 giây, tôi nở nụ cười.
*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này có vẻ thiếu, ngày hôm đó cũng không có gì nhiều......
Dường như có người lo lắng tôi sẽ bỏ cái hố này...... Hơ...... Tôi là một người đào hố rồi bỏ sao?
Chỉ là...... hình như là càng ngày càng giống một cái hố không thể lấp đầy thật.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.