Chương 44
Thanh Thanh
08/02/2023
Gần sáng, bóng hình cao lớn của Dương chậm rãi bế Yến rời khỏi khu trọ của Thùy, nằm trong vòng tay của anh, Yến nhắm mắt giống như đang ngủ rất say, mặc kệ thế giới ngoài kia có sụp đổ bất cứ lúc nào. Do buổi tối xảy ra xung đột với ông Hoàng Hải nên lúc này, Dương không đưa Yến về nhà mà chủ động lái xe đến khách sạn 5 sao. Bế cô từ ngoài xe vào đại sảnh, tất cả nhân viên phục vụ đều lễ phép cúi đầu chào Dương. Anh nhận thẻ phòng và bước vào thang máy, nhìn cô gái trong vòng tay đang say ngủ, khóe mi vẫn còn vương những giọt lệ, Dương thấy trái tim mình không khỏi xót xa. Anh có tình cảm với cô, đường đường là Chủ tịch của cả tập đoàn quyền uy… ngay cả người con gái mình thương cũng không bảo vệ được. Càng nghĩ Dương càng thấy đau lòng.
Cửa phòng mở ra, Dương đặt Yến nằm xuống giường, cô nũng nịu ôm lấy anh, đôi mắt nhắm nghiền nhưng đôi môi vẫn run rẩy cất lời:
— Xin đừng bỏ em…
Lồng ngực Dương đau thắt lại. Anh kiệm lời đáp:
— Sẽ không đâu… Anh sẽ không bỏ em…
Bất ngờ, đôi mắt Yến mở to hết cỡ, cô nhìn anh chăm chú và nói tiếp:
— Anh có từng thích tôi không? Có từng rung động vì tôi không??
Ánh mắt Yến căng thẳng nhìn Dương, đôi bàn tay thì dè dặt đặt lên ngực anh. Nhưng khi ngón tay cô vừa chạm vào áo anh đã bị Dương ghì chặt xuống, cô chưa kịp phản ứng gì đã bị đôi môi anh phủ xuống, đồng thời bàn tay anh cũng luồn vào trong áo ngủ, chạm lên nơi tròn trịa êm ái, dây dưa mãi không rời.
Cả người Yến bị Dương ghì chặt nên không thể cử động, theo hơi thở dồn dập, môi anh dần di chuyển xuống cổ, xuống xương quai xanh… Bàn tay không an phận trượt dài xuống vùng cấm địa, chỉ một thoáng đã dừng lại ở nơi cổng thành kín đáo. Đương lúc bàn tay anh đang nhóm lửa trên thân thể mình, Yến buột miệng hỏi:
— Anh ở bên tôi chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu à?
Dương lập tức thu lại đôi bàn tay, anh lắc đầu ngây ngốc:
— Không phải, đương nhiên không phải…
— Vậy lý do là gì??
— Ở gần em… tôi tự nhiên có cảm xúc nên mới làm như vậy. Nếu em không thích, tôi sẽ dừng lại.
— Ở gần cô gái khác thì sao? Cảm xúc của anh cũng tự nhiên xuất hiện như thế đúng không?
— Em đừng hiểu lầm… Ngoài em ra, tôi không làm điều này với bất kỳ cô gái nào khác.
— Anh giải thích với tôi như vậy có ích gì?
— Yến… Buổi tối… tôi đứng trước cửa phòng em cả giờ đồng hồ, tôi biết, em rất buồn vì những lời lẽ gây tổn thương của ông ấy. Tôi rất muốn nói lời xin lỗi em, bố tôi, ông ấy chẳng hiểu gì về con người tôi cả, cũng chẳng biết em là cô gái đáng yêu như thế nào. Ông ấy chỉ nhìn ở một khía cạnh nào đó và tùy hứng phán xét người khác mà thôi. Mong em đừng giận, cũng đừng để bản thân suy sụp vì điều ấy. Những gì ông ấy nói sai về em, tôi sẽ tìm cách bù đắp lại cho em gấp trăm ngàn lần…
— Rồi sao nữa? Anh định làm gì? Mở cuộc họp báo công khai mối quan hệ giữa chúng ta?
— Nếu em muốn, tôi nhất định sẽ làm như vậy!!
— Tại sao???
— Yến… Anh nghĩ mình đã yêu em mất rồi. Cả đêm không tìm thấy em trong phòng, anh giống như kẻ điên mất phương hướng vậy. Trong suốt quãng thời gian đó, mong mỏi tìm kiếm em đã khiến anh hiểu ra một chuyện, hóa ra cảm xúc cuộn trào nơi đáy lòng kia chính là yêu. Anh cũng không biết tình yêu trong anh đã nảy sinh như thế nào, anh cũng không có cách nào giải thích cho em hiểu…
Dương khẽ kéo tay Yến đặt lên ngực mình, dù đang say nhưng cô vẫn cảm nhận được nhịp đập rất đỗi cuồng loạn ở nơi đó.
— Em có thấy kỳ lạ lắm phải không? Những biểu hiện về tình yêu mà sách báo vẫn hay viết đã xảy ra ngay chính trên người anh. Yến, em có cảm nhận được không? Trái tim anh đang kích động vì em đấy.
— Anh có bị nhầm lẫn giữa tình yêu và ham muốn không? Tôi sợ rằng, ngay cả bản thân anh cũng không biết rõ rằng anh thích tôi hay là thích thân thể của tôi nữa?
— Không hề giống như em nghĩ. Anh thích em trước rồi mới si mê thân thể em.
Yến thần mặt ra nghĩ suy, đôi mắt cô mơ màng nhìn trực diện vào người đàn ông trước mặt. Có phải cô đang say nên nghe nhầm không? Có phải vì quá say nên cô ảo tưởng không? Anh ấy nói yêu cô? Chuyện này có tin được không nhỉ?
Im lặng một lát, Dương lại cất lời thì thầm:
— Em biết không? Lần đầu tiên gặp em tại vũ trường Ánh Dương… cảm xúc trong anh rất kỳ lạ. Giống như đi giữa biển người mà đôi mắt anh chỉ nhìn thấy em vậy. Cả buổi tối anh chỉ ngồi nhìn ngắm em, nhìn em cầm chiếc bình shaker vô cùng chuyên nghiệp. Đến mức, Dũng giục anh về anh cũng không muốn về. Mấy ngày sau đó, anh nghĩ, chắc mình bị ma ám rồi, tại sao mình lại nghĩ về em nhiều đến thế? Trong vô thức, anh không kiềm chế được nên ngày càng nghĩ về em nhiều hơn. Nhưng em biết đấy, công việc của anh rất bận, dạo đó anh chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu có dịp quay lại Cao Bằng, anh nhất định sẽ ghé qua nơi em làm việc để được gặp em…
Cơ mà, định mệnh luôn có những cuộc sắp đặt hoàn hảo. Anh hoàn toàn không mong muốn bà em đổ bệnh để có cơ hội được bên em, nhưng thời điểm đó, anh thực sự rất bất ngờ, cũng rất vui, vì em đã chủ động kết nối với anh. Không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, nhưng với anh, anh xem đó là duyên phận giữa hai chúng ta. Trải qua từng ấy thời gian bên nhau, anh nghĩ, anh đã cảm nhận được tình yêu mà người ta hay ca tụng là gì rồi.
Nước mắt Yến bỗng ướt nhòe cả gương mặt, không hiểu sao cô lại khóc nhiều đến vậy. Cô không nghe nhầm, chính xác là cô đã không nghe nhầm. Người đàn ông ấy chính miệng nói thích cô. Những giọt nước mắt này đích thị là vì quá vui, quá hạnh phúc nên mới chảy ra mà thôi. Nhưng mà, Dương nói ra những điều này thì có ích gì kia chứ? Liệu rằng tình yêu của anh có thể bảo vệ cô trước những sóng gió đang ập đến không? Ánh mắt Yến phảng phất nét ưu phiền xen lẫn hạnh phúc. Cô mím chặt môi, chỉ biết giữ im lặng và tận hưởng những cảm xúc đang dâng tràn khắp cơ thể.
Hôm nay Dương không uống rượu, anh tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, cơ mà anh lại nói nhiều giống như những kẻ đang say. Nhìn vào đôi mắt trong veo ngấn lệ của cô nàng, Dương tiếp tục bộc bạch tâm tư trong lòng:
— Lúc nhỏ, anh từng là nạn nhân của một vụ bắt cóc. Suốt 48h bị nhốt trong nhà kho tại một công trường xa xôi hẻo lánh. Khi ấy anh mới 8 tuổi, em biết không, một đứa trẻ 8 tuổi quen được bao bọc và chăm sóc đặc biệt như anh… Thời điểm ấy anh đã rất hoảng loạn. Thời tiết lạnh căm căm, bọn chúng không cho anh mặc ấm, ăn không đủ no, thỉnh thoảng lại mang đòn roi ra để đe dọa một đứa trẻ. Khi được cứu thoát, một thời gian dài anh sống khép mình, không mở lời với bất kỳ ai, bị sống với những nỗi sợ, nỗi ám ảnh đeo bám nhiều ngày tháng liền.
Khi học phổ thông, nhìn chúng bạn đòi sống chết vì tình, anh còn ngây ngốc tự hỏi “Tình yêu là cái gì? Tại sao mọi người luôn nói về nó nhiều đến vậy?” Lại nói về khoảng thời gian bị sang chấn tâm lý, bố anh đã mời rất nhiều bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho anh, có cả những chuyên gia đầu ngành từ nước ngoài về Việt Nam để thăm khám. Những lần như vậy, ông ấy dốc không biết bao nhiêu tiền của. Sự việc ngày hôm nay, ông ấy nổi cáu với em… là không đúng. Sai là sai, anh không bao biện cho hành động của ông ấy.
Nhưng nếu đứng ở một góc nhìn khác, anh có thể hiểu rằng, vì ông ấy quá yêu mến và lo lắng cho con trai của mình, nhìn nhận sự việc ở góc độ chủ quan nên có đôi lúc lời nói và hành động gây tổn thương người khác. Mẹ anh là người phụ nữ mà ông ấy yêu nhất đời, sau khi đẻ anh ra, bà ấy bị hậu sản nên không may mắn đã qua đời. Bố anh dành toàn bộ tình yêu thương của mình cho anh… Có đôi lúc, vì quá yêu thương một ai đó nên con người ta mới sinh ra lòng ích kỷ, hẹp hòi.
Khi học lên cao, anh cũng từng thử mở lòng và hẹn hò với một vài cô gái, lúc nắm tay họ, anh cảm giác như đang dắt tay một người đi sang đường, lúc đi xem phim… anh ngủ gật lúc nào không hay. Cũng có cô gái chủ động hôn môi anh… Nhưng đó chỉ là hai người chạm môi vào nhau, anh hoàn toàn không cảm nhận được thứ cảm xúc gọi là rung động giống như ở bên em.
Yến đang khóc mà bất giác mỉm cười vì câu chuyện ngây ngô của Dương. Hóa ra, nội tâm của người đàn ông ấy lại phức tạp đến vậy…
— Anh đã trải qua những ngày tháng cô độc như vậy đấy, rất may là có Dũng ở bên bầu bạn, bọn anh hay đi cùng nhau, thậm chí, đã có không ít người lầm tưởng rằng giới tính của hai người này có vấn đề.
Yến cụp mi mắt xuống, cô không biết phải hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, đối diện với tình cảm chân thành như thế, cô cảm giác như mọi giác quan rung động đều đồng loạt được đánh thức…
— Có thể em cảm thấy anh càm ràm, nhiều lời giống như phụ nữ… Nhưng anh chỉ muốn nói với em, anh cũng giống như bao người đàn ông khác, một khi đã bước chân vào ngưỡng cửa của tình yêu, ai cũng đơn thuần và ngây ngốc như vậy. Anh thực lòng không muốn để tuột mất người con gái đầu tiên khiến mình rung động và say đắm đến thế.
Yến bật khóc thành tiếng, cô vòng tay lên cổ và ôm lấy Dương, khoảnh khắc ấy cô đã ước, giá như anh chỉ là một người bình thường, cuộc sống của anh bình dị giống như bao người khác thì tốt biết mấy. Cô có thể bình thản mà đến bên anh, chắc hẳn chuyện tình cảm của cả hai sẽ tốt đẹp lắm… Nhưng mà, phải làm sao đây? Định mệnh giữa cô và anh, ngay từ lúc bắt đầu đã biết không có hy vọng gì rồi.
— Xin lỗi… Tôi không yêu anh!
Yến nghẹn ngào thốt lên những lời ấy khiến Dương vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù cả hai chưa từng chia sẻ tâm tư trong lòng mình, nhưng với cảm xúc và trực giác của người đang yêu, Dương hoàn toàn cảm nhận được Yến cũng có tình cảm với mình. Những lời này của cô là có ý gì đây??
— Nói với anh là em chỉ đang đùa thôi đi.
— Không. Tôi không đùa. Tôi đến bên anh là có mục đích. Vì tiền nên tôi mới tiếp cận anh. Tôi vẫn đang đi đúng hướng mà hợp đồng đã chỉ ra. Anh định đánh lừa tôi đúng không? Định đưa tôi vào mê cung không có lối ra rồi bắt bẻ tôi vi phạm điều lệ mà cả hai đã thống nhất từ trước? Xin lỗi, có thể tôi không thông minh thật, nhưng những gì đã nói ra… Tôi nhất định sẽ thực hiện được.
Yến gồng mình lên để thốt ra những lời lẽ ấy. Cô thấy nể phục bản thân mình vì có thể nói dối mà không bị vấp, trôi chảy mạch lạc giống như đang đọc văn xuôi.
— Anh biết là bố anh đã có những suy nghĩ và lời lẽ chưa đúng, rồi anh sẽ tìm cách để chứng minh cho ông ấy thấy em không phải là người như vậy. Cả anh nữa, có nhiều lúc anh cũng chưa đối xử tốt với em. Nếu em không hài lòng về anh điều gì, cứ nói với anh, anh nhất định sẽ điều chỉnh. Con người anh, trước nay chưa bao giờ cố gắng thay đổi vì một ai đó. Nhưng Yến à, với em, anh không ngại thay đổi bản thân mình.
Cửa phòng mở ra, Dương đặt Yến nằm xuống giường, cô nũng nịu ôm lấy anh, đôi mắt nhắm nghiền nhưng đôi môi vẫn run rẩy cất lời:
— Xin đừng bỏ em…
Lồng ngực Dương đau thắt lại. Anh kiệm lời đáp:
— Sẽ không đâu… Anh sẽ không bỏ em…
Bất ngờ, đôi mắt Yến mở to hết cỡ, cô nhìn anh chăm chú và nói tiếp:
— Anh có từng thích tôi không? Có từng rung động vì tôi không??
Ánh mắt Yến căng thẳng nhìn Dương, đôi bàn tay thì dè dặt đặt lên ngực anh. Nhưng khi ngón tay cô vừa chạm vào áo anh đã bị Dương ghì chặt xuống, cô chưa kịp phản ứng gì đã bị đôi môi anh phủ xuống, đồng thời bàn tay anh cũng luồn vào trong áo ngủ, chạm lên nơi tròn trịa êm ái, dây dưa mãi không rời.
Cả người Yến bị Dương ghì chặt nên không thể cử động, theo hơi thở dồn dập, môi anh dần di chuyển xuống cổ, xuống xương quai xanh… Bàn tay không an phận trượt dài xuống vùng cấm địa, chỉ một thoáng đã dừng lại ở nơi cổng thành kín đáo. Đương lúc bàn tay anh đang nhóm lửa trên thân thể mình, Yến buột miệng hỏi:
— Anh ở bên tôi chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu à?
Dương lập tức thu lại đôi bàn tay, anh lắc đầu ngây ngốc:
— Không phải, đương nhiên không phải…
— Vậy lý do là gì??
— Ở gần em… tôi tự nhiên có cảm xúc nên mới làm như vậy. Nếu em không thích, tôi sẽ dừng lại.
— Ở gần cô gái khác thì sao? Cảm xúc của anh cũng tự nhiên xuất hiện như thế đúng không?
— Em đừng hiểu lầm… Ngoài em ra, tôi không làm điều này với bất kỳ cô gái nào khác.
— Anh giải thích với tôi như vậy có ích gì?
— Yến… Buổi tối… tôi đứng trước cửa phòng em cả giờ đồng hồ, tôi biết, em rất buồn vì những lời lẽ gây tổn thương của ông ấy. Tôi rất muốn nói lời xin lỗi em, bố tôi, ông ấy chẳng hiểu gì về con người tôi cả, cũng chẳng biết em là cô gái đáng yêu như thế nào. Ông ấy chỉ nhìn ở một khía cạnh nào đó và tùy hứng phán xét người khác mà thôi. Mong em đừng giận, cũng đừng để bản thân suy sụp vì điều ấy. Những gì ông ấy nói sai về em, tôi sẽ tìm cách bù đắp lại cho em gấp trăm ngàn lần…
— Rồi sao nữa? Anh định làm gì? Mở cuộc họp báo công khai mối quan hệ giữa chúng ta?
— Nếu em muốn, tôi nhất định sẽ làm như vậy!!
— Tại sao???
— Yến… Anh nghĩ mình đã yêu em mất rồi. Cả đêm không tìm thấy em trong phòng, anh giống như kẻ điên mất phương hướng vậy. Trong suốt quãng thời gian đó, mong mỏi tìm kiếm em đã khiến anh hiểu ra một chuyện, hóa ra cảm xúc cuộn trào nơi đáy lòng kia chính là yêu. Anh cũng không biết tình yêu trong anh đã nảy sinh như thế nào, anh cũng không có cách nào giải thích cho em hiểu…
Dương khẽ kéo tay Yến đặt lên ngực mình, dù đang say nhưng cô vẫn cảm nhận được nhịp đập rất đỗi cuồng loạn ở nơi đó.
— Em có thấy kỳ lạ lắm phải không? Những biểu hiện về tình yêu mà sách báo vẫn hay viết đã xảy ra ngay chính trên người anh. Yến, em có cảm nhận được không? Trái tim anh đang kích động vì em đấy.
— Anh có bị nhầm lẫn giữa tình yêu và ham muốn không? Tôi sợ rằng, ngay cả bản thân anh cũng không biết rõ rằng anh thích tôi hay là thích thân thể của tôi nữa?
— Không hề giống như em nghĩ. Anh thích em trước rồi mới si mê thân thể em.
Yến thần mặt ra nghĩ suy, đôi mắt cô mơ màng nhìn trực diện vào người đàn ông trước mặt. Có phải cô đang say nên nghe nhầm không? Có phải vì quá say nên cô ảo tưởng không? Anh ấy nói yêu cô? Chuyện này có tin được không nhỉ?
Im lặng một lát, Dương lại cất lời thì thầm:
— Em biết không? Lần đầu tiên gặp em tại vũ trường Ánh Dương… cảm xúc trong anh rất kỳ lạ. Giống như đi giữa biển người mà đôi mắt anh chỉ nhìn thấy em vậy. Cả buổi tối anh chỉ ngồi nhìn ngắm em, nhìn em cầm chiếc bình shaker vô cùng chuyên nghiệp. Đến mức, Dũng giục anh về anh cũng không muốn về. Mấy ngày sau đó, anh nghĩ, chắc mình bị ma ám rồi, tại sao mình lại nghĩ về em nhiều đến thế? Trong vô thức, anh không kiềm chế được nên ngày càng nghĩ về em nhiều hơn. Nhưng em biết đấy, công việc của anh rất bận, dạo đó anh chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu có dịp quay lại Cao Bằng, anh nhất định sẽ ghé qua nơi em làm việc để được gặp em…
Cơ mà, định mệnh luôn có những cuộc sắp đặt hoàn hảo. Anh hoàn toàn không mong muốn bà em đổ bệnh để có cơ hội được bên em, nhưng thời điểm đó, anh thực sự rất bất ngờ, cũng rất vui, vì em đã chủ động kết nối với anh. Không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, nhưng với anh, anh xem đó là duyên phận giữa hai chúng ta. Trải qua từng ấy thời gian bên nhau, anh nghĩ, anh đã cảm nhận được tình yêu mà người ta hay ca tụng là gì rồi.
Nước mắt Yến bỗng ướt nhòe cả gương mặt, không hiểu sao cô lại khóc nhiều đến vậy. Cô không nghe nhầm, chính xác là cô đã không nghe nhầm. Người đàn ông ấy chính miệng nói thích cô. Những giọt nước mắt này đích thị là vì quá vui, quá hạnh phúc nên mới chảy ra mà thôi. Nhưng mà, Dương nói ra những điều này thì có ích gì kia chứ? Liệu rằng tình yêu của anh có thể bảo vệ cô trước những sóng gió đang ập đến không? Ánh mắt Yến phảng phất nét ưu phiền xen lẫn hạnh phúc. Cô mím chặt môi, chỉ biết giữ im lặng và tận hưởng những cảm xúc đang dâng tràn khắp cơ thể.
Hôm nay Dương không uống rượu, anh tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, cơ mà anh lại nói nhiều giống như những kẻ đang say. Nhìn vào đôi mắt trong veo ngấn lệ của cô nàng, Dương tiếp tục bộc bạch tâm tư trong lòng:
— Lúc nhỏ, anh từng là nạn nhân của một vụ bắt cóc. Suốt 48h bị nhốt trong nhà kho tại một công trường xa xôi hẻo lánh. Khi ấy anh mới 8 tuổi, em biết không, một đứa trẻ 8 tuổi quen được bao bọc và chăm sóc đặc biệt như anh… Thời điểm ấy anh đã rất hoảng loạn. Thời tiết lạnh căm căm, bọn chúng không cho anh mặc ấm, ăn không đủ no, thỉnh thoảng lại mang đòn roi ra để đe dọa một đứa trẻ. Khi được cứu thoát, một thời gian dài anh sống khép mình, không mở lời với bất kỳ ai, bị sống với những nỗi sợ, nỗi ám ảnh đeo bám nhiều ngày tháng liền.
Khi học phổ thông, nhìn chúng bạn đòi sống chết vì tình, anh còn ngây ngốc tự hỏi “Tình yêu là cái gì? Tại sao mọi người luôn nói về nó nhiều đến vậy?” Lại nói về khoảng thời gian bị sang chấn tâm lý, bố anh đã mời rất nhiều bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho anh, có cả những chuyên gia đầu ngành từ nước ngoài về Việt Nam để thăm khám. Những lần như vậy, ông ấy dốc không biết bao nhiêu tiền của. Sự việc ngày hôm nay, ông ấy nổi cáu với em… là không đúng. Sai là sai, anh không bao biện cho hành động của ông ấy.
Nhưng nếu đứng ở một góc nhìn khác, anh có thể hiểu rằng, vì ông ấy quá yêu mến và lo lắng cho con trai của mình, nhìn nhận sự việc ở góc độ chủ quan nên có đôi lúc lời nói và hành động gây tổn thương người khác. Mẹ anh là người phụ nữ mà ông ấy yêu nhất đời, sau khi đẻ anh ra, bà ấy bị hậu sản nên không may mắn đã qua đời. Bố anh dành toàn bộ tình yêu thương của mình cho anh… Có đôi lúc, vì quá yêu thương một ai đó nên con người ta mới sinh ra lòng ích kỷ, hẹp hòi.
Khi học lên cao, anh cũng từng thử mở lòng và hẹn hò với một vài cô gái, lúc nắm tay họ, anh cảm giác như đang dắt tay một người đi sang đường, lúc đi xem phim… anh ngủ gật lúc nào không hay. Cũng có cô gái chủ động hôn môi anh… Nhưng đó chỉ là hai người chạm môi vào nhau, anh hoàn toàn không cảm nhận được thứ cảm xúc gọi là rung động giống như ở bên em.
Yến đang khóc mà bất giác mỉm cười vì câu chuyện ngây ngô của Dương. Hóa ra, nội tâm của người đàn ông ấy lại phức tạp đến vậy…
— Anh đã trải qua những ngày tháng cô độc như vậy đấy, rất may là có Dũng ở bên bầu bạn, bọn anh hay đi cùng nhau, thậm chí, đã có không ít người lầm tưởng rằng giới tính của hai người này có vấn đề.
Yến cụp mi mắt xuống, cô không biết phải hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, đối diện với tình cảm chân thành như thế, cô cảm giác như mọi giác quan rung động đều đồng loạt được đánh thức…
— Có thể em cảm thấy anh càm ràm, nhiều lời giống như phụ nữ… Nhưng anh chỉ muốn nói với em, anh cũng giống như bao người đàn ông khác, một khi đã bước chân vào ngưỡng cửa của tình yêu, ai cũng đơn thuần và ngây ngốc như vậy. Anh thực lòng không muốn để tuột mất người con gái đầu tiên khiến mình rung động và say đắm đến thế.
Yến bật khóc thành tiếng, cô vòng tay lên cổ và ôm lấy Dương, khoảnh khắc ấy cô đã ước, giá như anh chỉ là một người bình thường, cuộc sống của anh bình dị giống như bao người khác thì tốt biết mấy. Cô có thể bình thản mà đến bên anh, chắc hẳn chuyện tình cảm của cả hai sẽ tốt đẹp lắm… Nhưng mà, phải làm sao đây? Định mệnh giữa cô và anh, ngay từ lúc bắt đầu đã biết không có hy vọng gì rồi.
— Xin lỗi… Tôi không yêu anh!
Yến nghẹn ngào thốt lên những lời ấy khiến Dương vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù cả hai chưa từng chia sẻ tâm tư trong lòng mình, nhưng với cảm xúc và trực giác của người đang yêu, Dương hoàn toàn cảm nhận được Yến cũng có tình cảm với mình. Những lời này của cô là có ý gì đây??
— Nói với anh là em chỉ đang đùa thôi đi.
— Không. Tôi không đùa. Tôi đến bên anh là có mục đích. Vì tiền nên tôi mới tiếp cận anh. Tôi vẫn đang đi đúng hướng mà hợp đồng đã chỉ ra. Anh định đánh lừa tôi đúng không? Định đưa tôi vào mê cung không có lối ra rồi bắt bẻ tôi vi phạm điều lệ mà cả hai đã thống nhất từ trước? Xin lỗi, có thể tôi không thông minh thật, nhưng những gì đã nói ra… Tôi nhất định sẽ thực hiện được.
Yến gồng mình lên để thốt ra những lời lẽ ấy. Cô thấy nể phục bản thân mình vì có thể nói dối mà không bị vấp, trôi chảy mạch lạc giống như đang đọc văn xuôi.
— Anh biết là bố anh đã có những suy nghĩ và lời lẽ chưa đúng, rồi anh sẽ tìm cách để chứng minh cho ông ấy thấy em không phải là người như vậy. Cả anh nữa, có nhiều lúc anh cũng chưa đối xử tốt với em. Nếu em không hài lòng về anh điều gì, cứ nói với anh, anh nhất định sẽ điều chỉnh. Con người anh, trước nay chưa bao giờ cố gắng thay đổi vì một ai đó. Nhưng Yến à, với em, anh không ngại thay đổi bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.