Chương 38: Bắt đầu với khởi đầu mới
Lương Ngọc Thiện
14/10/2018
-"Xin lỗi, vì đã làm anh lo lắng!"
Cô vừa nói xong định rời ra ngoài cho anh nghỉ ngơi thì bỗng dưng có một lực nào đó thật mạnh kéo cô quay người lại ngã xuống giường.
-"Đừng đi! Nguy hiểm lắm, nơi đó... Anh... Chúng ta... Sẽ..."
Từng câu, từng chữ được phát ra từ chính anh khiến cho cô có một chút gì đó gọi là hoài nghi. Nhưng, anh nói gì? Mặc dù, đó chỉ là một giấc mơ? Nhưng nó sẽ nói lên được tất cả! Phải chăng, cô và anh lại sắp xảy ra chuyện gì đó với nhau không?
Cảm giác sợ hãi trong người cô nó cứ hiện lên, nhưng rồi cũng cố cho qua mà suy nghĩ chỉ như là tình cờ.
-"Nhất định là sẽ không có chuyện gì, phải không anh?"
...
Một tuần sau, mọi chuyện có lẽ đều ổn thoả nên cô cũng bắt đầu lại với công việc làm thư ký của mình.
Ánh nắng khẽ chiếu qua lăng kính cửa sổ, bầu trời trong xanh nên nắng không quá gắt, không khí ngoài trời se lạnh đúng với một ngày của cuối tháng mùa Đông.
An Nhiên vừa thức giấc định quay sang gọi cho anh nhưng lại chẳng thấy anh đâu cả. Vội đứng dậy theo ý thức mà lặng lẽ tìm. Ra đến sân vườn, đúng theo cái kiểu của anh như vậy, một người thích hoa mà lại rất siêng năng nữa, sáng sớm nào cũng ra đây tưới cho nó. Từng cánh hoa nhiều màu sắc đua nhau ra nở chậm rãi cuốn theo những làn gió nhẹ nhàng khẽ đưa khiến người ta phải thích thú ngắm nhìn. Được một hồi lâu thì cô đã thấy anh bắt gặp được mình.
-"Em thức sớm thế?"
Anh cười rồi hỏi cô từ xa.
-"Ra đây để còn biết anh làm gì..."
Cô trả lời nhưng lại chỉ muốn trêu chọc anh.
-"Làm xong thì vào nhà ăn sáng nhé, em đợi anh..."
...
Bắt đầu vào những ngày đầu của tuần mới thật dễ chịu, từng khoảnh khắc, từng thời gian trôi qua thật nhanh khiến cho cô cảm thấy giống như là một kỷ niệm rất đẹp vậy.
Diện lên với bộ váy ngắn làm tôn thêm sự trẻ trung, cùng với những nét hài hoà trên cơ thể càng làm cho cô tăng thêm sự tươi tắn và xinh đẹp. Nếu đi cùng với anh nữa thì cũng chẳng phải so sánh nhiều với các cặp đôi khác, vì cô và anh nhìn rất hợp, ngoài ra còn có cái gì đó thật khác lạ nên có dấu ấn in đậm rất sâu sắc.
Cùng anh ngồi trên xe đến công ty thật sự rất vui, vì đây chỉ là lần thứ hai cô đến thôi, vì lần trước chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều nên lần này cũng không khác gì lần trước cả.
-"Chào giám đốc!"
Lại là tiếng của chị tiếp tân gọi anh nên làm cho cô cũng chẳng có gì xa lạ.
-"Hôm nay vợ anh khỏe rồi sao? Sắc mặt hồng hào lại rồi, càng ngày lại càng xinh ra..."
Cô ấy nói làm cho cô mặt hơi ửng hồng.
-"Được rồi, cảm ơn cô, chúng tôi lên phòng trước!"
Rồi anh đưa cô lên phòng, sắp xếp cho cô chỗ làm việc và nhiều thứ khác, nói chung là không có gì rắc rối, phức tạp lắm.
-"Làm chung phòng với anh sao?"
-"Anh không muốn phải xa vợ mình! Tạm thời cứ ở đây với anh là được rồi!"
Cô cười.
-"Em chỉ sợ nhân viên của anh dị nghị mà thôi!"
-"Anh giao công việc cho em, em cũng làm giống mọi người thôi, sao lại phải sợ như thế?"
-"Tại... Mà thôi, bỏ qua đi!"
-"Anh làm việc đây, nếu cần gì thì nói anh!"
Nói rồi, anh bước vào bàn làm việc của mình bắt đầu cho công việc. Còn cô thì cứ ở một mình ngồi trên ghế sofa chẳng để làm gì.
-"Có cần em phải làm gì không?"
-"Anh khát nước, chắc có lẽ cần ai đó lấy giúp ly cà phê..."
Cô vừa nói xong định rời ra ngoài cho anh nghỉ ngơi thì bỗng dưng có một lực nào đó thật mạnh kéo cô quay người lại ngã xuống giường.
-"Đừng đi! Nguy hiểm lắm, nơi đó... Anh... Chúng ta... Sẽ..."
Từng câu, từng chữ được phát ra từ chính anh khiến cho cô có một chút gì đó gọi là hoài nghi. Nhưng, anh nói gì? Mặc dù, đó chỉ là một giấc mơ? Nhưng nó sẽ nói lên được tất cả! Phải chăng, cô và anh lại sắp xảy ra chuyện gì đó với nhau không?
Cảm giác sợ hãi trong người cô nó cứ hiện lên, nhưng rồi cũng cố cho qua mà suy nghĩ chỉ như là tình cờ.
-"Nhất định là sẽ không có chuyện gì, phải không anh?"
...
Một tuần sau, mọi chuyện có lẽ đều ổn thoả nên cô cũng bắt đầu lại với công việc làm thư ký của mình.
Ánh nắng khẽ chiếu qua lăng kính cửa sổ, bầu trời trong xanh nên nắng không quá gắt, không khí ngoài trời se lạnh đúng với một ngày của cuối tháng mùa Đông.
An Nhiên vừa thức giấc định quay sang gọi cho anh nhưng lại chẳng thấy anh đâu cả. Vội đứng dậy theo ý thức mà lặng lẽ tìm. Ra đến sân vườn, đúng theo cái kiểu của anh như vậy, một người thích hoa mà lại rất siêng năng nữa, sáng sớm nào cũng ra đây tưới cho nó. Từng cánh hoa nhiều màu sắc đua nhau ra nở chậm rãi cuốn theo những làn gió nhẹ nhàng khẽ đưa khiến người ta phải thích thú ngắm nhìn. Được một hồi lâu thì cô đã thấy anh bắt gặp được mình.
-"Em thức sớm thế?"
Anh cười rồi hỏi cô từ xa.
-"Ra đây để còn biết anh làm gì..."
Cô trả lời nhưng lại chỉ muốn trêu chọc anh.
-"Làm xong thì vào nhà ăn sáng nhé, em đợi anh..."
...
Bắt đầu vào những ngày đầu của tuần mới thật dễ chịu, từng khoảnh khắc, từng thời gian trôi qua thật nhanh khiến cho cô cảm thấy giống như là một kỷ niệm rất đẹp vậy.
Diện lên với bộ váy ngắn làm tôn thêm sự trẻ trung, cùng với những nét hài hoà trên cơ thể càng làm cho cô tăng thêm sự tươi tắn và xinh đẹp. Nếu đi cùng với anh nữa thì cũng chẳng phải so sánh nhiều với các cặp đôi khác, vì cô và anh nhìn rất hợp, ngoài ra còn có cái gì đó thật khác lạ nên có dấu ấn in đậm rất sâu sắc.
Cùng anh ngồi trên xe đến công ty thật sự rất vui, vì đây chỉ là lần thứ hai cô đến thôi, vì lần trước chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều nên lần này cũng không khác gì lần trước cả.
-"Chào giám đốc!"
Lại là tiếng của chị tiếp tân gọi anh nên làm cho cô cũng chẳng có gì xa lạ.
-"Hôm nay vợ anh khỏe rồi sao? Sắc mặt hồng hào lại rồi, càng ngày lại càng xinh ra..."
Cô ấy nói làm cho cô mặt hơi ửng hồng.
-"Được rồi, cảm ơn cô, chúng tôi lên phòng trước!"
Rồi anh đưa cô lên phòng, sắp xếp cho cô chỗ làm việc và nhiều thứ khác, nói chung là không có gì rắc rối, phức tạp lắm.
-"Làm chung phòng với anh sao?"
-"Anh không muốn phải xa vợ mình! Tạm thời cứ ở đây với anh là được rồi!"
Cô cười.
-"Em chỉ sợ nhân viên của anh dị nghị mà thôi!"
-"Anh giao công việc cho em, em cũng làm giống mọi người thôi, sao lại phải sợ như thế?"
-"Tại... Mà thôi, bỏ qua đi!"
-"Anh làm việc đây, nếu cần gì thì nói anh!"
Nói rồi, anh bước vào bàn làm việc của mình bắt đầu cho công việc. Còn cô thì cứ ở một mình ngồi trên ghế sofa chẳng để làm gì.
-"Có cần em phải làm gì không?"
-"Anh khát nước, chắc có lẽ cần ai đó lấy giúp ly cà phê..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.