Chương 29: Chương 29: Hãy trả lời thật sự cho tôi
Lương Ngọc Thiện
10/08/2018
Một tuần trôi qua nhưng cô vẫn chưa có một dấu hiệu nào tốt, tình trạng sức khỏe thì chỉ nghe càng ngày càng yếu hơn thôi. Thật sự, khi nghe tin này, Khải Minh rất buồn, suốt ngày không ăn uống gì cả chỉ nằm cạnh bên giường của cô mà nhìn thôi.
-“Con à, về nhà nghỉ một đêm đi. Để mẹ ở lại chăm sóc, con ở đây cũng không làm gì được đâu. Con mà bị gì nữa thì làm sao mẹ sống nỗi rồi Ngọc Nhiên mai mốt tỉnh lại thấy con như thế này thì nó có vui được không?”
-“Nhưng,...”
Anh nhìn cô thì không còn biết nói gì nữa, sống mũi bất giác cay làm mắt anh hơi đỏ.
-“Con trai, là đàn ông, là chồng thì tại sao phải khóc chứ? Còn con của con nữa, hãy biết tự vượt qua. Mẹ tin Ngọc Nhiên sẽ không bị gì đâu!”
Mẹ anh nói nhưng cũng không khác gì anh, nước mắt đã chảy ra hết rồi. Lâu lâu lại còn vỗ vào vai anh an ủi nhưng không thể nào chịu được cảm xúc.
Anh cầm tay cô rất chặt, từng giọt nước mắt dần rơi xuống chạm vào kẽ tay nhưng anh không thể nào dám buông tay cô được vì anh sợ sẽ có một ngày nào đó, cô sẽ tự buông tay anh mà ra đi. Anh rất sợ sẽ có ngày đó.
-“Con muốn ở đây đến khi nào vợ con tỉnh lại mà thôi. Mặc kệ con ra sao, con chỉ mong cô ấy được bình an!”
...
Cánh cửa được mở ra, Freya bước vào.
-“Xin lỗi, con có làm phiền gia đình?”
-“Không sao, cô vào đi!”
Anh mời cô vào rồi hỏi việc này nọ nhưng chưa nghe gì thì đã thấy cô ấy rất vui.
-“Tôi có việc này cho anh. Sau tuần rồi, tôi có trao đổi việc của Ngọc Nhiên cho người chú ở nước ngoài. Ông ấy có nói tôi một số cách thực hiện chữa theo phương pháp lâm sàn. Theo tôi nghĩ thì ứng dụng truyền máu cho bệnh nhân là cách tốt nhất, một số tài liệu được gửi qua cho tôi từ sáng nên tôi cũng chưa xem, chạy qua đây để trao đổi cho anh luôn!”
-“Việc này, chúng ta cần người phải cùng nhóm máu mới tiến hành được. Cô ấy thuộc nhóm máu Rh nên có thể dễ tìm người thay thế. Tôi sẽ đi trao đổi với bác sĩ của bệnh viện này, anh tìm người nhé.”
-“Cảm ơn cô, cô thật tốt.”
-“Không có gì, chị em với nhau thôi mà nhưng cũng do tôi nên cô ấy mới bị...”
Freya im lặng rồi bỏ ra ngoài. Anh cũng vui lên được một chút nên hơi yên tâm nhưng hôm ấy anh cũng không chịu về nhà nghỉ ngơi. Luôn chờ những tin tức mới từ Freya về Ngọc Nhiên mà thôi.
...
Buổi chiều, Hà Lâm lại đến nhưng cũng chỉ hỏi về sức khỏe của cô, những chuyện này cứ lặp đi lặp lại cũng khiến người ta phát chán mà cũng không nói gì.
-“Cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu gì tốt sao?”
-“Vẫn chưa, cứ như vậy suốt. Tôi không biết phải làm gì để cho cô ấy...”
Khải Minh không nói nữa làm cho Hà Lâm cũng không biết nói gì.
-“Đi uống cà phê với tôi nhé!”
Hà Lâm hỏi.
-“Nhưng...”
-“Không sao đâu, chỉ một chút thôi.”
Do dự một lát Khải Minh mới gật đầu.
Cả hai tìm một quán cà phê rất gần bệnh viện để trò chuyện. Lúc đợi cà phê đưa ra thì thật sự không biết nói gì nữa.
-“Anh thật sự đã cưới cô ấy rồi sao?”
-“Phải!”
-“Nếu như vậy thì anh còn muốn cho tôi biết làm gì? Rõ ràng anh biết tôi và cô ấy đã từng là vợ chồng, tôi từng làm đau khổ cô ấy,...”
-“Nếu anh làm cô ấy đau khổ được thì tại sao cô ấy lại không?”
Hà Lâm cười nhạt.
-“Được rồi, không ai muốn bước hai lần trên cùng một con đường đâu.”
...
Hà Lâm bắt đầu uống một ngụm cà phê, vừa nóng vừa đắng. Đúng là mùi vị của nó cũng giống như cuộc đời, ngọt ngào rồi lại đau khổ. Con người thật bất chấp.
-“Tôi không nghĩ anh sẽ giấu tôi việc này, tôi mong là anh sẽ nói cho tôi biết.”
-“Anh cứ nói!”
Hà Lâm thở dài một cái thật nhẹ rồi chăm chú vào ly cà phê mà nói hoàn toàn không nhìn vào ánh mắt của Hà Lâm.
-“Con của tôi, cô ấy vẫn còn giữ lại chứ? Hay là...”
-“Anh, thật sự...”
Khải Minh nhìn Hà Lâm với vẻ nghi ngờ, vẫn chưa chắc chắn là khi trả lời câu đó thì Hà Lâm sẽ làm gì.
-“Đây là câu hỏi mà tôi mong muốn biết nhất từ khi gặp cô ấy, lỗi lầm của tôi chắc chắn đối với cô ấy sẽ không thể nào tha thứ được. Tôi đúng là một thằng tồi tệ, ngay cả vợ mình mà cũng có thể làm chuyện đó được, chỉ vì một đứa con mà tôi phải nghe lời mẹ mình lấy một người phụ nữ khác, tôi đúng là...”
-“Chuyện đã qua rồi thì mong anh cho qua đừng nhắc lại, nó chỉ làm cho mình thêm dằn vặt mà thôi. Còn chuyện đứa bé, tôi không thể nói cho anh được.”
Khải Minh quyết định không nói ra chỉ bởi vì một lý do, anh biết Ngọc Nhiên chỉ vì chuyện này nên mới đau khổ ngày đêm như vậy. Nếu bây giờ anh nói sự thật thì có phải đã phụ cô quá không?
-“Không phải tôi không muốn nói cho anh nghe nhưng vì... Thôi, để cô ấy tỉnh lại rồi quyết định.”
Ngồi được một lúc thật trầm, nhìn về phía cửa sổ cùng với những giọt mưa thật nhỏ, nó không to nhưng cũng đủ làm cho người khác có cảm giác lạnh lùng.
...
-“Tôi trở vào viện đây!”
Khải Minh đứng dậy chào rồi đi nhanh sau đó. Được một lúc thì Hà Lâm cũng thu dọn chỗ rồi về nhưng vừa đứng lên thì một ly cà phê và cùng một sắp giấy tờ đều rơi xuống người anh, không phải là đồ của anh nhưng nó là của một người khác.
-“Cô không nhìn đường sao?”
-“Con à, về nhà nghỉ một đêm đi. Để mẹ ở lại chăm sóc, con ở đây cũng không làm gì được đâu. Con mà bị gì nữa thì làm sao mẹ sống nỗi rồi Ngọc Nhiên mai mốt tỉnh lại thấy con như thế này thì nó có vui được không?”
-“Nhưng,...”
Anh nhìn cô thì không còn biết nói gì nữa, sống mũi bất giác cay làm mắt anh hơi đỏ.
-“Con trai, là đàn ông, là chồng thì tại sao phải khóc chứ? Còn con của con nữa, hãy biết tự vượt qua. Mẹ tin Ngọc Nhiên sẽ không bị gì đâu!”
Mẹ anh nói nhưng cũng không khác gì anh, nước mắt đã chảy ra hết rồi. Lâu lâu lại còn vỗ vào vai anh an ủi nhưng không thể nào chịu được cảm xúc.
Anh cầm tay cô rất chặt, từng giọt nước mắt dần rơi xuống chạm vào kẽ tay nhưng anh không thể nào dám buông tay cô được vì anh sợ sẽ có một ngày nào đó, cô sẽ tự buông tay anh mà ra đi. Anh rất sợ sẽ có ngày đó.
-“Con muốn ở đây đến khi nào vợ con tỉnh lại mà thôi. Mặc kệ con ra sao, con chỉ mong cô ấy được bình an!”
...
Cánh cửa được mở ra, Freya bước vào.
-“Xin lỗi, con có làm phiền gia đình?”
-“Không sao, cô vào đi!”
Anh mời cô vào rồi hỏi việc này nọ nhưng chưa nghe gì thì đã thấy cô ấy rất vui.
-“Tôi có việc này cho anh. Sau tuần rồi, tôi có trao đổi việc của Ngọc Nhiên cho người chú ở nước ngoài. Ông ấy có nói tôi một số cách thực hiện chữa theo phương pháp lâm sàn. Theo tôi nghĩ thì ứng dụng truyền máu cho bệnh nhân là cách tốt nhất, một số tài liệu được gửi qua cho tôi từ sáng nên tôi cũng chưa xem, chạy qua đây để trao đổi cho anh luôn!”
-“Việc này, chúng ta cần người phải cùng nhóm máu mới tiến hành được. Cô ấy thuộc nhóm máu Rh nên có thể dễ tìm người thay thế. Tôi sẽ đi trao đổi với bác sĩ của bệnh viện này, anh tìm người nhé.”
-“Cảm ơn cô, cô thật tốt.”
-“Không có gì, chị em với nhau thôi mà nhưng cũng do tôi nên cô ấy mới bị...”
Freya im lặng rồi bỏ ra ngoài. Anh cũng vui lên được một chút nên hơi yên tâm nhưng hôm ấy anh cũng không chịu về nhà nghỉ ngơi. Luôn chờ những tin tức mới từ Freya về Ngọc Nhiên mà thôi.
...
Buổi chiều, Hà Lâm lại đến nhưng cũng chỉ hỏi về sức khỏe của cô, những chuyện này cứ lặp đi lặp lại cũng khiến người ta phát chán mà cũng không nói gì.
-“Cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu gì tốt sao?”
-“Vẫn chưa, cứ như vậy suốt. Tôi không biết phải làm gì để cho cô ấy...”
Khải Minh không nói nữa làm cho Hà Lâm cũng không biết nói gì.
-“Đi uống cà phê với tôi nhé!”
Hà Lâm hỏi.
-“Nhưng...”
-“Không sao đâu, chỉ một chút thôi.”
Do dự một lát Khải Minh mới gật đầu.
Cả hai tìm một quán cà phê rất gần bệnh viện để trò chuyện. Lúc đợi cà phê đưa ra thì thật sự không biết nói gì nữa.
-“Anh thật sự đã cưới cô ấy rồi sao?”
-“Phải!”
-“Nếu như vậy thì anh còn muốn cho tôi biết làm gì? Rõ ràng anh biết tôi và cô ấy đã từng là vợ chồng, tôi từng làm đau khổ cô ấy,...”
-“Nếu anh làm cô ấy đau khổ được thì tại sao cô ấy lại không?”
Hà Lâm cười nhạt.
-“Được rồi, không ai muốn bước hai lần trên cùng một con đường đâu.”
...
Hà Lâm bắt đầu uống một ngụm cà phê, vừa nóng vừa đắng. Đúng là mùi vị của nó cũng giống như cuộc đời, ngọt ngào rồi lại đau khổ. Con người thật bất chấp.
-“Tôi không nghĩ anh sẽ giấu tôi việc này, tôi mong là anh sẽ nói cho tôi biết.”
-“Anh cứ nói!”
Hà Lâm thở dài một cái thật nhẹ rồi chăm chú vào ly cà phê mà nói hoàn toàn không nhìn vào ánh mắt của Hà Lâm.
-“Con của tôi, cô ấy vẫn còn giữ lại chứ? Hay là...”
-“Anh, thật sự...”
Khải Minh nhìn Hà Lâm với vẻ nghi ngờ, vẫn chưa chắc chắn là khi trả lời câu đó thì Hà Lâm sẽ làm gì.
-“Đây là câu hỏi mà tôi mong muốn biết nhất từ khi gặp cô ấy, lỗi lầm của tôi chắc chắn đối với cô ấy sẽ không thể nào tha thứ được. Tôi đúng là một thằng tồi tệ, ngay cả vợ mình mà cũng có thể làm chuyện đó được, chỉ vì một đứa con mà tôi phải nghe lời mẹ mình lấy một người phụ nữ khác, tôi đúng là...”
-“Chuyện đã qua rồi thì mong anh cho qua đừng nhắc lại, nó chỉ làm cho mình thêm dằn vặt mà thôi. Còn chuyện đứa bé, tôi không thể nói cho anh được.”
Khải Minh quyết định không nói ra chỉ bởi vì một lý do, anh biết Ngọc Nhiên chỉ vì chuyện này nên mới đau khổ ngày đêm như vậy. Nếu bây giờ anh nói sự thật thì có phải đã phụ cô quá không?
-“Không phải tôi không muốn nói cho anh nghe nhưng vì... Thôi, để cô ấy tỉnh lại rồi quyết định.”
Ngồi được một lúc thật trầm, nhìn về phía cửa sổ cùng với những giọt mưa thật nhỏ, nó không to nhưng cũng đủ làm cho người khác có cảm giác lạnh lùng.
...
-“Tôi trở vào viện đây!”
Khải Minh đứng dậy chào rồi đi nhanh sau đó. Được một lúc thì Hà Lâm cũng thu dọn chỗ rồi về nhưng vừa đứng lên thì một ly cà phê và cùng một sắp giấy tờ đều rơi xuống người anh, không phải là đồ của anh nhưng nó là của một người khác.
-“Cô không nhìn đường sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.