Chương 36: Hiểu ra mọi sự sai lầm
Lương Ngọc Thiện
16/09/2018
-"Đã không biết tên thì giới thiệu sau vậy, khi nào ra viện chắc mình sẽ đi lại được nhiều!"
-"Ừ!"
Ngồi một hồi lâu trên băng ghế đá của vườn hoa bệnh viện, cả hai người không biết nói gì với nhau nên đành im lặng.
-"Hôm nay mình muốn về nhà! Làm thủ tục xuất viện cho mình nhé, được không?"
-"Được, nhưng mà việc gì gấp thế sao? Thay đổi ý định nhanh vậy?"
-"Cũng không có gì, mình muốn biết sự thật một việc!"
-"Còn Khải Minh?"
...
Khi bước vào quán cà phê, Ngọc Nhiên đã hẹn sẵn Hà Lâm đến đó nên không mất nhiều thời gian chờ để gặp mặt.
Hà Lâm vẫn như vậy, vẫn với bộ dạng đó, con người lại càng gầy gộc, ốm yếu hơn nhưng anh vẫn còn bình an là cô thấy đỡ lo hơn nhiều rồi. Chỉ với ly hôn anh chưa đầy hai năm nhưng mà sao cô vẫn cảm thấy xót?
-"Em đã đến rồi! Em ngồi đi!"
Cô được anh kéo ghế ra cho mình rồi làm đầy đủ tất cả, tới lúc này anh mới làm như vậy, thật làm cho cô rất xúc động cớ sao anh không làm nó sớm hơn? Cảm giác bây giờ đối với cô mà nói, cô không muốn hận nhưng mà cũng không thể nói lời yêu thương anh được! Bởi vì bây giờ, hai từ "có thể" đối với cô là rất đắc!
-"Việc đứa con, anh là người đã nói cho anh ấy sao?"
-"Cũng không hẳn, nhưng mà em muốn cả cuộc đời sau này phải giấu đi chuyện ấy sao? Cha ruột của mình không được nhận lại phải gọi một người xa lạ là cha?"
-"Anh cũng biết như vậy sao? Từ lúc tôi mang thai đến lúc tôi sinh, anh có một ngày nào đến an ủi hay là hỏi thăm tôi không? Hay chỉ là những lời nói cay đắng đó, những hành động hung bạo đó? Làm tổn thương người khác chắc là anh vui lắm?"
-"Chỉ bởi vì anh không biết! Thật sự, thật sự anh xin lỗi em rất nhiều, Ngọc Nhiên à!"
-"Đừng bao giờ nói lời xin lỗi với tôi cả! Lời nói này thật sự rất vô nghĩa rồi! Bao năm nay bé Thiên Tú sống ở đâu, cùng ai thì bây giờ cũng sẽ như vậy, anh đừng tìm gặp tôi nữa!"
Cô nói xong rồi lại đứng dậy quay đi về phía cửa.
-"Ngọc Nhiên..."
Giọng nói bỗng phát lên làm không gian lắng đọng, êm ái đến khác lạ. Không thể làm cho cô đi tiếp hay là buộc cô ở lại để lắng nghe anh giải thích cũng là một điều rất khó khăn.
-"Lúc trước anh đã làm sai với em quá nhiều, bây giờ anh cũng đã nhận lại rất nhiều quả báo, em hãy hiểu cho anh, cho anh gặp con của mình, chỉ là nhìn thôi, anh quyết định sẽ không khuyên em giao nó cho anh nữa!"
Cô cười lớn làm cho anh ngạc nhiên.
-"Quả báo? Anh nói anh đã gặp? Tôi chẳng thấy nó biểu hiện ở chỗ nào cả!"
Cô đã rất cố gắng nói ra, cố gắng nói những lời nhẫn tâm để cho anh đau khổ nhưng không chỉ riêng anh mà cô cũng đau không kém.
-"CÔ ẤY BỎ ANH RA ĐI RỒI!"
Cô ấy...
Bỏ anh...
Ra đi rồi...
Câu nói làm cho cô phải sốc, chẳng phải chuyện cô gặp ở bệnh viện là thật sao? Người phụ nữ ấy, mang tên Lục Nhi đã có người đàn ông mới, còn anh? Anh chỉ là một người héo mòn chờ đợi câu trả lời từ người khác, không ai khác mà chính là cô? Phải chăng việc này cô có lỗi rất lớn? Một lỗi lầm mà chỉ có cô mới có thể thấu hiểu được? Cô, thật sự, rất đau.
-"Không thể được... Chuyện này là thế nào chứ?"
-"Anh nói thật!"
-"Cô ấy vẫn còn bình thường, vẫn còn hoạt động ở đây, tôi đã gặp cô ấy mà?"
-"Cô ấy đã bị tâm thần rồi! Không còn như trước nữa đâu!"
Anh nói, làm cho cô phải sốc thêm lần hai! Anh nói gì? Không thể từ một người bình thường mà sang tâm thần được, chuyện này, thật sự rất có nhiều khuất mắt!
-"Là thế nào? Không phải vậy!"
Nói rồi, cô lại nhìn anh theo một biểu lộ rất khác, khuôn mặt tái nhợt, người không thể đứng vững nữa rồi. Cô lại tiếp tục nghẹn ngào hỏi lại.
-"Nó không phải là thật chứ?"
Anh lắc đầu theo vẻ mệt mỏi. Ngoài ra, anh chẳng còn nói gì. Cảm giác lúc này như có cái gì đó thật nặng nề đang bao trùm lên người cô vậy! Mọi người xung quanh cô lúc trước, bây giờ lại phải trả giá như thế sao?
-"Người đàn ông ấy? Đi cùng cô ta? Không phải là...?"
-"Là tình nhân của cô ấy lúc còn tỉnh, cô ấy đã ngoại tình, anh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy!"
Những lời nói của anh khiến cho cô có đôi chút phần nào đồng cảm, vì đã từng trải qua khoảng thời gian là vợ chồng nên cô cũng biết lắng nghe. Dường như, mọi thứ của anh đối với cô bây giờ cũng chẳng còn gì thấy xa lạ và căm ghét nữa, tất cả đều dần phai nhạt đi nhờ sự mất mát của hai người.
Nói cô bây giờ vẫn có thể rung động trước anh? Hoàn toàn không thể nào! Nói cô bây giờ chỉ vì thương hại anh nên mới làm như vậy? Cũng không chính xác! Cô bây giờ chỉ muốn chia sẻ cho anh biết tất cả mọi thứ mà mình đã từng chịu đã từng trải qua trong khoảng thời gian không có anh mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại loại bắt đầu reo làm cho cô phải cắt ngang của trò chuyện của mình.
-"Alo?"
-"Cô đang ở đâu thế? Có người đang nổi giận lên vì cô ở bệnh viện này, mau đến đây nhanh giúp chúng tôi với ạ!"
-"Được rồi, cô khuyên người đó chờ tôi một chút nhé!"
-"Vâng!"
-"Ừ!"
Ngồi một hồi lâu trên băng ghế đá của vườn hoa bệnh viện, cả hai người không biết nói gì với nhau nên đành im lặng.
-"Hôm nay mình muốn về nhà! Làm thủ tục xuất viện cho mình nhé, được không?"
-"Được, nhưng mà việc gì gấp thế sao? Thay đổi ý định nhanh vậy?"
-"Cũng không có gì, mình muốn biết sự thật một việc!"
-"Còn Khải Minh?"
...
Khi bước vào quán cà phê, Ngọc Nhiên đã hẹn sẵn Hà Lâm đến đó nên không mất nhiều thời gian chờ để gặp mặt.
Hà Lâm vẫn như vậy, vẫn với bộ dạng đó, con người lại càng gầy gộc, ốm yếu hơn nhưng anh vẫn còn bình an là cô thấy đỡ lo hơn nhiều rồi. Chỉ với ly hôn anh chưa đầy hai năm nhưng mà sao cô vẫn cảm thấy xót?
-"Em đã đến rồi! Em ngồi đi!"
Cô được anh kéo ghế ra cho mình rồi làm đầy đủ tất cả, tới lúc này anh mới làm như vậy, thật làm cho cô rất xúc động cớ sao anh không làm nó sớm hơn? Cảm giác bây giờ đối với cô mà nói, cô không muốn hận nhưng mà cũng không thể nói lời yêu thương anh được! Bởi vì bây giờ, hai từ "có thể" đối với cô là rất đắc!
-"Việc đứa con, anh là người đã nói cho anh ấy sao?"
-"Cũng không hẳn, nhưng mà em muốn cả cuộc đời sau này phải giấu đi chuyện ấy sao? Cha ruột của mình không được nhận lại phải gọi một người xa lạ là cha?"
-"Anh cũng biết như vậy sao? Từ lúc tôi mang thai đến lúc tôi sinh, anh có một ngày nào đến an ủi hay là hỏi thăm tôi không? Hay chỉ là những lời nói cay đắng đó, những hành động hung bạo đó? Làm tổn thương người khác chắc là anh vui lắm?"
-"Chỉ bởi vì anh không biết! Thật sự, thật sự anh xin lỗi em rất nhiều, Ngọc Nhiên à!"
-"Đừng bao giờ nói lời xin lỗi với tôi cả! Lời nói này thật sự rất vô nghĩa rồi! Bao năm nay bé Thiên Tú sống ở đâu, cùng ai thì bây giờ cũng sẽ như vậy, anh đừng tìm gặp tôi nữa!"
Cô nói xong rồi lại đứng dậy quay đi về phía cửa.
-"Ngọc Nhiên..."
Giọng nói bỗng phát lên làm không gian lắng đọng, êm ái đến khác lạ. Không thể làm cho cô đi tiếp hay là buộc cô ở lại để lắng nghe anh giải thích cũng là một điều rất khó khăn.
-"Lúc trước anh đã làm sai với em quá nhiều, bây giờ anh cũng đã nhận lại rất nhiều quả báo, em hãy hiểu cho anh, cho anh gặp con của mình, chỉ là nhìn thôi, anh quyết định sẽ không khuyên em giao nó cho anh nữa!"
Cô cười lớn làm cho anh ngạc nhiên.
-"Quả báo? Anh nói anh đã gặp? Tôi chẳng thấy nó biểu hiện ở chỗ nào cả!"
Cô đã rất cố gắng nói ra, cố gắng nói những lời nhẫn tâm để cho anh đau khổ nhưng không chỉ riêng anh mà cô cũng đau không kém.
-"CÔ ẤY BỎ ANH RA ĐI RỒI!"
Cô ấy...
Bỏ anh...
Ra đi rồi...
Câu nói làm cho cô phải sốc, chẳng phải chuyện cô gặp ở bệnh viện là thật sao? Người phụ nữ ấy, mang tên Lục Nhi đã có người đàn ông mới, còn anh? Anh chỉ là một người héo mòn chờ đợi câu trả lời từ người khác, không ai khác mà chính là cô? Phải chăng việc này cô có lỗi rất lớn? Một lỗi lầm mà chỉ có cô mới có thể thấu hiểu được? Cô, thật sự, rất đau.
-"Không thể được... Chuyện này là thế nào chứ?"
-"Anh nói thật!"
-"Cô ấy vẫn còn bình thường, vẫn còn hoạt động ở đây, tôi đã gặp cô ấy mà?"
-"Cô ấy đã bị tâm thần rồi! Không còn như trước nữa đâu!"
Anh nói, làm cho cô phải sốc thêm lần hai! Anh nói gì? Không thể từ một người bình thường mà sang tâm thần được, chuyện này, thật sự rất có nhiều khuất mắt!
-"Là thế nào? Không phải vậy!"
Nói rồi, cô lại nhìn anh theo một biểu lộ rất khác, khuôn mặt tái nhợt, người không thể đứng vững nữa rồi. Cô lại tiếp tục nghẹn ngào hỏi lại.
-"Nó không phải là thật chứ?"
Anh lắc đầu theo vẻ mệt mỏi. Ngoài ra, anh chẳng còn nói gì. Cảm giác lúc này như có cái gì đó thật nặng nề đang bao trùm lên người cô vậy! Mọi người xung quanh cô lúc trước, bây giờ lại phải trả giá như thế sao?
-"Người đàn ông ấy? Đi cùng cô ta? Không phải là...?"
-"Là tình nhân của cô ấy lúc còn tỉnh, cô ấy đã ngoại tình, anh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy!"
Những lời nói của anh khiến cho cô có đôi chút phần nào đồng cảm, vì đã từng trải qua khoảng thời gian là vợ chồng nên cô cũng biết lắng nghe. Dường như, mọi thứ của anh đối với cô bây giờ cũng chẳng còn gì thấy xa lạ và căm ghét nữa, tất cả đều dần phai nhạt đi nhờ sự mất mát của hai người.
Nói cô bây giờ vẫn có thể rung động trước anh? Hoàn toàn không thể nào! Nói cô bây giờ chỉ vì thương hại anh nên mới làm như vậy? Cũng không chính xác! Cô bây giờ chỉ muốn chia sẻ cho anh biết tất cả mọi thứ mà mình đã từng chịu đã từng trải qua trong khoảng thời gian không có anh mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại loại bắt đầu reo làm cho cô phải cắt ngang của trò chuyện của mình.
-"Alo?"
-"Cô đang ở đâu thế? Có người đang nổi giận lên vì cô ở bệnh viện này, mau đến đây nhanh giúp chúng tôi với ạ!"
-"Được rồi, cô khuyên người đó chờ tôi một chút nhé!"
-"Vâng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.