Chương 33: Vì sao lại như vậy?
Lương Ngọc Thiện
19/08/2018
Ngày hôm ấy, mọi thứ xung quanh căn phòng dường như cảm thấy rất trống
vắng, cành hoa bằng lăng tím còn đung đưa trước khung cửa sổ, gió thoảng đưa nhẹ nhàng khiến bóng dáng hai người bên trong rất dễ chịu.
Vậy là đã hơn một tháng Ngọc Nhiên ở bệnh viện để chăm sóc bằng với số ngày mà anh phải nghỉ việc ở công ty để được nhìn thấy cô.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Thế mà đã là hơn hai năm, anh và cô là vợ chồng rồi. Cứ tưởng những khoảng khắc ở bên nhau của hai người chỉ được gói gọn vỏn vẹn trong vòng một tháng qua, có lẽ mọi chuyện xảy ra so với điều hạnh phúc còn nhiều hơn tưởng tượng, nhìn lại mà cảm thấy buồn và tiếc nuối cho hai người. Nhưng chắc anh cũng không cảm thấy như vậy đâu, vì anh đã hứa, được gần cô bao nhiêu ngày thì đó đã là bao nhiêu niềm vui của anh rồi. Thật sự, khi biết cô mới là người xứng đáng với mình thì không gì gọi là không thể cả. Còn cô? Bao nhiêu lần được anh che chở, bao nhiêu lần được anh chăm sóc thì cô còn mong đợi gì ở anh nữa? Tình cảm nếu không trao cho nhau thật sự thì buổi tối hôm qua đã chứng minh lên điều gì? Cô yêu anh!
Đúng, cảm giác rất ngọt ngào, cảm giác rất nhớ nhung. Cô là người chủ động, muốn được anh đáp trả lại nhưng anh có suy nghĩ rằng, đó có phải là do cô muốn thật sự không? Cô nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Cô sợ, sợ sẽ có một ngày, anh và cô phải xa nhau, phải chịu đau đớn như lần trước cô đã gặp phải.
Quan niệm tình yêu là hai người cùng hợp nhau, cùng nhau đồng cảm, cùng nhau vượt qua những rào cản khó khăn của cuộc đời thì anh và cô đã cùng nhau trải qua hết chưa? Tình yêu thì nên dựa vào con tim hay lý trí để lựa chọn thực hiện?
Trong những dãy suy nghĩ phức tạp ấy bỗng dưng giọng nói của anh làm cho lòng cô đột nhiên nhẹ lại, không phải là cùng nhau giải quyết vấn đề mà là cùng nhau yêu thích một thứ.
-"Vậy là sắp đến cuối đông rồi em nhỉ?"
Sắp đến cuối đông? Câu nói này làm cho cô phải suy nghĩ lại, chợt làm lòng người lạnh buốt trong những cơn suy nồng thắm. Bất giác trước một lời nói đúng là không phải chuyện dễ nhưng càng muốn người ta trả lời lại là một câu chuyện thật khó.
-"Cuối đông? Hoa cẩm tú cầu sẽ nở sao?"
Cô hỏi trong trong vô thức, hình như chính là ý nghĩ này làm cho cô vì anh mà vui vẻ đến thế. Anh gật đầu nhưng ánh mắt lại hướng về phía cửa.
-"Anh sắp biết được màu hoa rồi đấy!"
Cô nói nhưng mà người bên cạnh cứ như nào, không trả lời, không nhìn cô gì cả. Anh đang suy nghĩ chuyện gì khác chuyện đang nói sao? Chợt làm cho cô cảm thấy lo sợ trước vẻ mặt của anh!
-"Có chuyện gì sao anh?"
Ngẫm một lâu anh mới đáp lại.
-"Em vẫn muốn giữ bé Thiên Tú ở bên mình à?"
Câu nói được phát ra làm cho cô suýt nữa đã choáng. Anh đang nói gì? Có phải anh muốn đưa con cô đi đâu không? Không thể được? Một người như anh thì làm sao có thể tàn nhẫn như thế chứ?
Cô vẫn chưa hiểu được, lắc đầu không tin nhìn anh.
-"Bé Thiên Tú có sao không anh?"
-"... Không sao cả!"
-"Vậy... Ý anh đang nói là gì?"
Cô chợt nhớ đến Hà Lâm, không phải trong lúc cô hôn mê thì Hà Lâm đã nói gì với anh sao? Sống lưng người cô bỗng dưng lại khó chịu, câu chuyện mà anh đang muốn dẫn đến là gì? Mắt đã đỏ hoe, cô nhìn anh theo cách lạ lẫm.
-"Anh muốn làm gì? Mọi chuyện mong anh nói ra đừng giống như suy nghĩ của em!"
-"Anh muốn gửi lại bé Thiên Tú cho giám đốc Hà!"
-"Anh đang nói gì vậy? Anh nói lại đi, có phải em đã nghe nhầm không?"
Cô nói trong giọng nói vô cùng tuyệt vọng. Mọi chuyện sao lại có thể như thế chứ? Không phải lúc trước anh đã nói, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng bảo vệ cho cô và bé sao? Anh rất thương bé mà? Làm sao anh nói câu đó chứ? Chính cô là người đã suy nghĩ quá nhiều, chắc chắn, chắc chắn sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra cả!
Trong một khoảng thời gian dài, anh không nói, cô cũng vậy. Bây giờ, cô rất muốn nghe lời giải thích từ anh hoặc là anh chỉ nói đó là do cô nghe nhầm cũng được mà! Tại sao lại phải im lặng đến như vậy?
-"Anh nói cho em biết đi! Em không muốn mình nghĩ anh là một người như thế, giải thích hãy giải thích đi anh!"
Anh cười nhạt.
-"Có nhiều chuyện mà em không nên biết đâu! Chuyện này cũng vậy!"
-"Bé Thiên Tú là con em, em không quan tâm, không được biết thì làm sao được chứ? Anh nói đi, có phải Hà Lâm đã nói gì đúng không? Anh ấy đã gặp anh phải không?"
-"Em mới khỏi bệnh, không nên tức giận thế đâu!"
-"Anh thử nói cho em biết đi chứ! Không tức giận? Không tức giận thì em phải làm sao chứ? Không lẽ, em phải im lặng nhìn anh đưa con đi à?"
-"Anh không muốn giấu em việc gì cả nhưng mà... anh cảm thấy giám đốc Hà..."
Anh lắp bắp, dường như cũng làm cho cô hiểu nhưng mà...
-"Anh đã từng nói, cho dù sao thì cũng không được mềm lòng trước người đàn ông BỘI BẠC ấy mà! Anh đã quên rồi sao?"
-"Anh... Anh không muốn thấy người khác phải vì mình mà khó chịu!"
Cô đau lắm khi nghe anh nói câu này! Chẳng phải lúc trước chính anh là người đã vì cô mà làm tất cả để trả thù sao? Cuối cùng thì nhận lại được gì?
Sự đau đớn hay tin tưởng? Sự mất mát hay im lặng là cách tốt hơn? Cô không thể nghĩ được điều gì nữa ngoại trừ anh! Người cô luôn biết tin tưởng trong những ngày tháng qua! Giờ biết được, cô thật sự đau lắm!
Vậy là đã hơn một tháng Ngọc Nhiên ở bệnh viện để chăm sóc bằng với số ngày mà anh phải nghỉ việc ở công ty để được nhìn thấy cô.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Thế mà đã là hơn hai năm, anh và cô là vợ chồng rồi. Cứ tưởng những khoảng khắc ở bên nhau của hai người chỉ được gói gọn vỏn vẹn trong vòng một tháng qua, có lẽ mọi chuyện xảy ra so với điều hạnh phúc còn nhiều hơn tưởng tượng, nhìn lại mà cảm thấy buồn và tiếc nuối cho hai người. Nhưng chắc anh cũng không cảm thấy như vậy đâu, vì anh đã hứa, được gần cô bao nhiêu ngày thì đó đã là bao nhiêu niềm vui của anh rồi. Thật sự, khi biết cô mới là người xứng đáng với mình thì không gì gọi là không thể cả. Còn cô? Bao nhiêu lần được anh che chở, bao nhiêu lần được anh chăm sóc thì cô còn mong đợi gì ở anh nữa? Tình cảm nếu không trao cho nhau thật sự thì buổi tối hôm qua đã chứng minh lên điều gì? Cô yêu anh!
Đúng, cảm giác rất ngọt ngào, cảm giác rất nhớ nhung. Cô là người chủ động, muốn được anh đáp trả lại nhưng anh có suy nghĩ rằng, đó có phải là do cô muốn thật sự không? Cô nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Cô sợ, sợ sẽ có một ngày, anh và cô phải xa nhau, phải chịu đau đớn như lần trước cô đã gặp phải.
Quan niệm tình yêu là hai người cùng hợp nhau, cùng nhau đồng cảm, cùng nhau vượt qua những rào cản khó khăn của cuộc đời thì anh và cô đã cùng nhau trải qua hết chưa? Tình yêu thì nên dựa vào con tim hay lý trí để lựa chọn thực hiện?
Trong những dãy suy nghĩ phức tạp ấy bỗng dưng giọng nói của anh làm cho lòng cô đột nhiên nhẹ lại, không phải là cùng nhau giải quyết vấn đề mà là cùng nhau yêu thích một thứ.
-"Vậy là sắp đến cuối đông rồi em nhỉ?"
Sắp đến cuối đông? Câu nói này làm cho cô phải suy nghĩ lại, chợt làm lòng người lạnh buốt trong những cơn suy nồng thắm. Bất giác trước một lời nói đúng là không phải chuyện dễ nhưng càng muốn người ta trả lời lại là một câu chuyện thật khó.
-"Cuối đông? Hoa cẩm tú cầu sẽ nở sao?"
Cô hỏi trong trong vô thức, hình như chính là ý nghĩ này làm cho cô vì anh mà vui vẻ đến thế. Anh gật đầu nhưng ánh mắt lại hướng về phía cửa.
-"Anh sắp biết được màu hoa rồi đấy!"
Cô nói nhưng mà người bên cạnh cứ như nào, không trả lời, không nhìn cô gì cả. Anh đang suy nghĩ chuyện gì khác chuyện đang nói sao? Chợt làm cho cô cảm thấy lo sợ trước vẻ mặt của anh!
-"Có chuyện gì sao anh?"
Ngẫm một lâu anh mới đáp lại.
-"Em vẫn muốn giữ bé Thiên Tú ở bên mình à?"
Câu nói được phát ra làm cho cô suýt nữa đã choáng. Anh đang nói gì? Có phải anh muốn đưa con cô đi đâu không? Không thể được? Một người như anh thì làm sao có thể tàn nhẫn như thế chứ?
Cô vẫn chưa hiểu được, lắc đầu không tin nhìn anh.
-"Bé Thiên Tú có sao không anh?"
-"... Không sao cả!"
-"Vậy... Ý anh đang nói là gì?"
Cô chợt nhớ đến Hà Lâm, không phải trong lúc cô hôn mê thì Hà Lâm đã nói gì với anh sao? Sống lưng người cô bỗng dưng lại khó chịu, câu chuyện mà anh đang muốn dẫn đến là gì? Mắt đã đỏ hoe, cô nhìn anh theo cách lạ lẫm.
-"Anh muốn làm gì? Mọi chuyện mong anh nói ra đừng giống như suy nghĩ của em!"
-"Anh muốn gửi lại bé Thiên Tú cho giám đốc Hà!"
-"Anh đang nói gì vậy? Anh nói lại đi, có phải em đã nghe nhầm không?"
Cô nói trong giọng nói vô cùng tuyệt vọng. Mọi chuyện sao lại có thể như thế chứ? Không phải lúc trước anh đã nói, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng bảo vệ cho cô và bé sao? Anh rất thương bé mà? Làm sao anh nói câu đó chứ? Chính cô là người đã suy nghĩ quá nhiều, chắc chắn, chắc chắn sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra cả!
Trong một khoảng thời gian dài, anh không nói, cô cũng vậy. Bây giờ, cô rất muốn nghe lời giải thích từ anh hoặc là anh chỉ nói đó là do cô nghe nhầm cũng được mà! Tại sao lại phải im lặng đến như vậy?
-"Anh nói cho em biết đi! Em không muốn mình nghĩ anh là một người như thế, giải thích hãy giải thích đi anh!"
Anh cười nhạt.
-"Có nhiều chuyện mà em không nên biết đâu! Chuyện này cũng vậy!"
-"Bé Thiên Tú là con em, em không quan tâm, không được biết thì làm sao được chứ? Anh nói đi, có phải Hà Lâm đã nói gì đúng không? Anh ấy đã gặp anh phải không?"
-"Em mới khỏi bệnh, không nên tức giận thế đâu!"
-"Anh thử nói cho em biết đi chứ! Không tức giận? Không tức giận thì em phải làm sao chứ? Không lẽ, em phải im lặng nhìn anh đưa con đi à?"
-"Anh không muốn giấu em việc gì cả nhưng mà... anh cảm thấy giám đốc Hà..."
Anh lắp bắp, dường như cũng làm cho cô hiểu nhưng mà...
-"Anh đã từng nói, cho dù sao thì cũng không được mềm lòng trước người đàn ông BỘI BẠC ấy mà! Anh đã quên rồi sao?"
-"Anh... Anh không muốn thấy người khác phải vì mình mà khó chịu!"
Cô đau lắm khi nghe anh nói câu này! Chẳng phải lúc trước chính anh là người đã vì cô mà làm tất cả để trả thù sao? Cuối cùng thì nhận lại được gì?
Sự đau đớn hay tin tưởng? Sự mất mát hay im lặng là cách tốt hơn? Cô không thể nghĩ được điều gì nữa ngoại trừ anh! Người cô luôn biết tin tưởng trong những ngày tháng qua! Giờ biết được, cô thật sự đau lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.