Chỉ Vì Yêu

Chương 7: Sáu năm qua… chúng ta hãy cho nó vào lãng quên

Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng

16/10/2013

Nửa đêm ba mươi Tết, trời đổ tuyết, cơn mưa tuyết liên miên vượt qua thời khắc tiễn năm cũ đón năm mới, tới sáng mùng một thì tuyết thôi rơi. Trời quang đãng trong xanh trở lại vào buổi chiều.

Sau bữa trưa, cả nhà bốn người quây quần chơi một ván mạt chược. Ba giờ hơn, bà ngoại và bố thấm mệt nên tranh thủ đi nằm nghỉ lấy sức.

Căn phòng nhỏ chỉ còn lại hai đứa con, Trình Quang bảo muốn ra ngoài đi dạo, Cố Minh Châu ngồi không cũng chán, bèn tót theo cậu em.

Hàng xóm xung quanh, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa cài then, đón cảnh sum vầy. Con đường làng vắng tanh không một bóng người. Đôi ủng của Cố Minh Châu đạp trên vỉa hè phủ trắng màu tuyết. Trình Quang theo sau đỡ cô chị, người trước người sau chỉ cách nhau nửa bước chân, song không ai nói câu nào, cứ thong thả cất bước.

Chân thành mà nói, nếu đã có duyên gặp gỡ, thì sự im lặng giữa những người quen thân nhau chưa bao giờ làm ta thấy sượng sùng hay nhàm chán.

Họ lang thang mấy lượt đi về trên con đường dài, chẳng rõ nắng đã nhạt màu từ bao giờ, khói lên lượn lờ đây đó nơi đầu làng.

Trên đường về, rẽ qua chỗ ngoặt kia chính là nhà bà ngoại. Đang đăm đăm nhìn xuống chân, bỗng Cố Minh Châu đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, “Chị nghe nói, cậu tính nhường ngôi cho thằng Tam Tam hả?”

Trong khi đó, Trình Quang còn đang mải mê đuổi theo những dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình, câu hỏi bất thình lình của cô làm Trình Quang nghệt mặt một lúc, cậu gật đầu trả lời khi đã nắm rõ câu hỏi: “Vâng, em sắp rửa tay gác kiếm rồi, haha, định bụng giải quyết xong mới nói với chị.”

Gót chân cô dừng trên một đụn tuyết, cô ngước nhìn Trịnh Quang, lắng nghe cậu giãi bày.

“Sáu bảy năm lông bông, ăn chơi nhảy múa đã chán lắm rồi, không thể cứ sống mãi thế này được. Bây giờ chị đã có nơi có chốn, Dung Lỗi là người tuyệt vời, em nghĩ chắc mình cũng thành kẻ vô dụng rồi.” Đoán chừng cái nhìn của mình có phần mông lung nên Trình Quang hơi cúi xuống, mắt đăm đăm vào đôi chân thẳng tắp của cô, “Dạo này em thường đến công ty của Lộ Hân Nam, giúp cô ấy mấy việc. Tự nhiên em thấy hai năm trời học quản trị kinh doanh vẫn hữu ích ra phết nên tính đi học tiếp. Hôm kia, Lộ Hân Nam đã giúp em đăng ký một trường đại học bên Mỹ rồi, em muốn thử xem sao.”

Cố Minh Châu chăm chú lắng nghe rồi gật đầu, lát sau, cô bất ngờ giơ tay véo má cậu em, kéo xếch mặt cậu lên nhìn thẳng vào mình, cô nheo mắt cười hỏi: “Khai thật đi, cậu vì Lộ Hân Nam chứ gì?”

Cậu chàng Trình Quang bảnh trai tuy không sừng sỏ bằng Kỷ Nam hay Châu Yên Hồi nhưng ít nhiều cũng đạt được vị trí đầu sỏ nho nhỏ. Tuổi trẻ tài cao, ấy vậy mà từ lúc bỏ ngang việc học hành tới nay, nực cười là ngay cả một cô bạn gái cũng chẳng thèm ló mặt.

Đám bạn bè xung quanh rỉ tai nhau bảo Trình Quang và Jessica là một đôi, nhưng cô lại thấy Trình Quang đang thầm thương trộm nhớ Lộ Hân Nam thì đúng hơn.

Sau cái chau mày, Trình Quang phá lên cười. Trong ráng chiều dần buông, bóng chàng thanh niên hiền lành đổ xuống nền tuyết trắng giống như một thiên thần hộ mệnh bước ra từ trong truyện tranh.

Trình Quang đặt ngón tay lên môi suỵt khẽ rồi nháy mắt với cô. Cố Minh Châu nhếch môi cười, đoạn gật đầu.

Sáng mùng Hai, tầm chín giờ hơn, Cố Minh Châu đã có mặt ở thành phố C. Trình Quang đưa Cố Bác Vân về nhà trước, còn cô tạt qua Vi Bác.

Vừa đặt chân đến công ty, người đầu tiên cô gặp là con bé Jessica hơn hớn trong chiếc áo măng tô màu bạc, nom quyến rũ hút hồn như một con cáo. Cô nàng sánh vai đi cạnh anh chàng điển trai Lâm Viễn của bộ phận thiết kế, trông càng bắt mắt hơn.

Sẵn cơn phấn chấn trong người, Cố Minh Châu cũng tươi cười chúc tết bọn họ. Vào tới văn phòng, cô liền điện ngay cho Dung Lỗi. Ấy vậy mà gã tốt số kia vẫn đang ngon giấc, anh tủm tỉm hỏi cô bằng tiếng khàn khàn gợi cảm: “Về rồi à?”

“Vâng, em đang ở công ty. Chẳng là Lộ Hân Nam nhờ em đánh tiếng với Lương Thị tài trợ cho cô ấy nên sáng nay em hẹn Lý Vi Nhiên sang nói chuyện. Chắc tầm mười rưỡi là xong việc, mười một giờ anh phải dậy đi nhé, mình sẽ đi ăn cơm vào lúc mười hai giờ, anh nhớ chưa? Ba giờ chiều em còn có cuộc họp nữa chứ.” Ngón tay cô ấn lia lia lên PDA* để sắp xếp mấy việc lặt vặt, lòng thấy vui như rót mật. [* Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân thường được gọi là PDA (tiếng Anh: Personal Digital Assistant)]

Dung Lỗi uể oải đáp một tiếng “Ừ” đượm vẻ ngái ngủ, đoạn hỏi: “Tầm trưa em nấu cơm nhé?”

“Anh muốn ăn gì để em nấu cho!”, nghe tiếng cô cười, Dung Lỗi kéo dài giọng “ờ” một cách ẩn ý, “Vậy bữa trưa làm đơn giản thôi, món tráng miệng... em xem thế nào hợp lý thì làm nhé?”

“Ừm, em biết rồi. Tạm biệt anh yêu!”

Chẳng rõ động cơ gì thúc đẩy mà mấy tháng gần đây, Lộ Hân Nam bán mạng cho công việc. Cả núi tiền nhà cho làm vốn cũng tiêu sạch sẽ, bây giờ chẳng còn được bao nhiêu. Cô nàng ngại không dám ngửa tay xin tiền bố nữa, đành chạy vạy khắp nơi xin tài trợ.

Mà ở thành phố C này, nói đến vay tiền đương nhiên người ta sẽ nghĩ ngay đến Lương Thị.

Cố Minh Châu giúp bạn mình đánh tiếng, nhưng bởi số tiền không nhỏ nên cô phải hẹn riêng Lý Vi Nhiên để ướm hỏi trước đã.

Cuộc sống hôn nhân đã làm Lý Vi Nhiên thêm phần điển trai và chững chạc hẳn lên. Bữa nay cậu chàng mặc áo khoác kiểu đời Đường, đi đứng nói năng cũng tỏ rõ tác phong của con nhà danh sĩ.

Bố Lộ Hân Nam là dân tai to mặt lớn trong ngành giải trí của thành phố C, cô ấy muốn vay vốn thì lẽ đương nhiên Lương Thị chẳng việc gì phải lo sau này không có người trả. Công việc diễn ra thuận lợi nhanh chóng, Cố Minh Châu cười trêu Lý Vi Nhiên: “Giang Nam đất lành chim đậu, đất thiêng mới sinh ra hiền tài, xem ra Giang Nam đã hun đúc nên một chú Năm nhà họ Lý có tác phong tự do khoáng hoạt của các bậc danh sĩ!”

Tiểu Toàn vừa đưa tài liệu vào, nghe cô nói vậy, ánh mắt không khỏi ngó nghiêng ngó dọc. Cố Minh Châu tinh ý nhận ra, cô liền gọi Tiểu Toàn bưng hai tách trà vào văn phòng. Bình thường thì lạnh tanh như tiền, hôm nay lại vâng dạ nhu mì, lon ton đi bưng nước.

Lý Vi Nhiên không mảy may nhận thấy giữa hai người đang tồn tại một cơn sóng ngầm cuộn trào dữ dội, cậu ta đón tách trà từ tay Tiểu Toàn, miệng còn mỉm cười chúc mừng năm mới.

Người đẹp băng giá nức tiếng của Vi Bác chỉ vì một câu nói: “Cám ơn, chúc em năm mới tốt lành” mà thẹn đỏ cả mặt.

“Tần Tang định ở Giang Nam đến bao giờ? Chú cứ đi đi về về như thế, nó không thấy xót à?” Tay chậm rãi sắp xếp đống tài liệu Tiểu Toàn mới đưa, nhân thể tán gẫu mấy chuyện nhà cửa với Lý Vi Nhiên. Lý Vi Nhiên thấy Tiểu Toàn vẫn đứng đó, thành thử cũng ngại không dám nhanh nhảu như thường ngày với Cố Minh Châu. Cậu ta nhấp ngụm trà, vẻ yêu thương trìu mến rạng khắp mặt mày, cười khẽ bảo, “Bao giờ rảnh rỗi, chị qua khuyên cô ấy hộ em với. Cô ấy mua một tiệm nhỏ mở quán trà ở đó đã gần nửa năm nay, hằng ngày khách khứa cũng chỉ lèo tèo vài người đếm trên đầu ngón tay, em thì không sao, đằng nào thâm hụt cũng chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng tháng rồi, Tiểu Ly lại nằng nặc đòi anh Ba cho phép đến đó ở với cô ấy, thế nên mới có chuyện anh Ba quay sang tạo sức ép với em, quả thật em cũng chẳng biết phải làm sao.”

Chất giọng từ tốn của cậu ta khiến ai đó nghe mà xốn xang cõi lòng, người đã đi lâu rồi nhưng hồn thì vẫn cứ bảng lảng đâu đâu. Cố Minh Châu không nói năng gì cho đến khi Tiểu Toàn dợm bỏ ra ngoài, cô thản nhiên gọi giật cô nàng lại: “Quên Lý Vi Nhiên đi, chú ấy chẳng bao giờ là của cô đâu.”

Tiểu Toàn giận lắm, cơn thịnh nộ như thanh kiếm lạnh lùng chĩa mũi, song dao chẻ súng bắn chẳng gì đủ sức khiến Cố Minh Châu phải nao núng, “Đừng chối, chị thừa biết cô thích chú ấy lâu rồi. Trước đây chú ấy là trai tân thì chị mặc kệ cô. Nhưng Tiểu Toàn này, cô có biết, lần đầu tiên chị gặp Tần Tang, trong lòng chị đã nghĩ gì không? Lần đó chị đã bấm bụng bảo - Tiểu Toàn nhà mình đi đứt rồi.”

“Tần Tang là đứa con gái có sức quyến rũ khó cưỡng, hai đứa nó đã phải vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, thứ thách mới đến được với nhau, cả đời này đừng hòng Lý Vi Nhiên bỏ nó. Tiểu Toàn này, cô chẳng có cơ hội đâu.”

Tiểu Toàn cười gằn, “Em nhớ chị từng bảo với em rằng, chỉ cần Cố Minh Châu thích thì chẳng thứ gì tuột đi đâu được. Chị làm được, chả lẽ em lại không.”

“Nếu Dung Lỗi cũng nhìn con đàn bà khác bằng ánh mắt như Lý Vi Nhiên nhìn Tần Tang thì chị sẽ hất cẳng lão ngay.” Cố Minh Châu thản nhiên đáp, “Huống chi chị lạ gì cô, nếu cô không thích Kỷ Hàng thì việc cắt đuôi nó chỉ là muỗi với cô. Cô cứ tự vấn lòng mình mà xem, trước đây cô sống mái với Cao Hạnh, có đúng chỉ vì cô ngứa mắt cái kiểu đứng núi này trông núi nọ của Cao Hạnh hay còn vì lý do gì khác nữa?”

Tiểu Toàn câm như hến, trong ánh mắt trừng trộ nhìn Cố Minh Châu xuất hiện hình ảnh hai con quái thú đang vẫy vùng. Hồi lâu sau, cô nàng cầm tập hồ sơ, rảo bước ra ngoài, không quên quẳng lại một câu phũ phàng đúng chất Tiểu Toàn: “Đây là việc của em, khỏi cần chị lo.” Từ nãy đến giờ, cô vẫn giữ khư khư trên tay cái cốc giấy mà Lý Vi Nhiên vừa nhấp môi, đang rảo bước, chợt cô nàng đứng khựng lại nơi ngưỡng cửa, lưng day về phía Cố Minh Châu đúng năm giây, rồi cánh tay từ từ buông lỏng, chiếc cốc giấy hạ cánh xuống thùng rác.

Bỏ lại sau lưng là thái độ thản nhiên nhấp môi uống trà của Cố Minh Châu.

Chậc, giả sử Đá nhà mình cũng nhìn đứa khác khác bằng ánh mắt như thế, liệu mình có bỏ được anh ấy thật không nhỉ?

Ôi trời, làm gì có chuyện...

Sự hối hả của Dung Lỗi làm Cố Minh Châu chẳng tài nào bắt kịp nhịp độ với anh. Những tiếng rên rỉ trong niềm hoan lạc không kìm hãm được cứ thế nối tiếp nhau ập đến, tiếng cô se sẽ bật ra thành những lời cưng nựng âu yếm nhưng cũng rất mực chân tình như một kẻ hèn mọn đã hoàn toàn bị anh chinh phục dưới thân mình.

Được tiếp đà hưng phấn, bàn tay nhào nặn, vầy vò của anh càng thêm phần thô bạo. Anh cất tiếng khàn đục ra chiều chọc ghẹo: “... cắn anh đau chết đi được... đồ Ỉn ngố này... anh sẽ cho em biết tay...”

Vừa mệt vừa đau, thêm vào đó là cơn choáng váng nên về sau cô đã khóc nấc lên thành tiếng.

Thấy cô khóc, Dung Lỗi xót lắm. Xót thì xót nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh không cách gì ghìm lại được, dần dà đã dồn cô vào chốn đường cùng. Rõ ràng trong bụng bảo rất thương cô ấy, thế mà hông vẫn hích từng nhát cật lực.

Khi khoái cảm đã lên đến đỉnh điểm, từ một điểm sâu trong cơ thể cô nó lan đến từng tế bào như một ngọn lửa đang hừng hực cháy. Ngọn lửa đó được nghênh đón bằng những ngọn gió dữ dội trong từng huyết mạch của cô. Cứ như thế, nó lan đi với một tốc độ chóng mặt, nhen nhóm lên tình yêu từ nơi sâu thẳm trong trái tim Dung Lỗi dành cho người con gái bé nhỏ đang ngất ngây bên dưới thân anh.

Vào lúc cao trào, trong cơn rùng mình quên đất trời, Dung Lỗi nhắm ngiền mắt, anh thở hắt ra một hơi dài rót vào tai cô. Tấm thân to lớn của anh đổ ập lên người Cố Minh Châu, bật ra được hơi thở chống chọi cuối cùng, cơ thể xụi đi, người lịm dần trong vô thức.

Khi đã trở lại với thực tại, anh chợt nhận ra người nằm dưới thân mình đang im thin thít chẳng hề nhúc nhích. Anh giật mình, vội vàng lật người cô lại xem thế nào.

Cố Minh Châu tỉnh lại sau khi được anh làm hô hấp nhân tạo. Toàn thân rệu rã chẳng còn chút hơi tàn. Đầu lưỡi mềm mại của anh liếm láp quanh bờ môi cô, bên tai khanh khách tiếng cười của anh. Chắc anh đang hả hê trước tình thế mạnh yếu chênh lệch này, cô thầm nghĩ.

“DUNG, LỖI!” Đợi cho nhịp thở trở lại bình thường, Nữ Hoàng liền nghiến răng trèo trẹo, hai con mắt như tóe lửa, chỉ đích danh gã đầu sỏ.

Yêu với chẳng đương, đúng là thảm họa, sáng sớm đã không được ăn uống tử tế thì chớ. Tầm trưa, xách rau cỏ đến nhà anh chuẩn bị thể hiện tay nghề, chảo dầu còn chưa kịp lăn tăn, anh đã xộc vào phá đám...

Bản thân Cố Minh Châu luôn vỗ ngực tự hào rằng, thể lực của mình hơn ối người thế mà lại để ngất xỉu giữa lúc cao trào, thật bẽ mặt không để đâu cho hết.

Anh chống tay chồm lên người cô, từ phần hông đổ xuống vẫn bám dính lấy cô, kẹp cái eo thon gọn vào giữa hai bắp đùi, cả cơ thể bao trùm lên người Cố Minh Châu. Miệng cười uể oải.

Thế quái nào mà trước đây anh không nhận ra nhỉ? Thì ra cái vẻ đanh đá đáo để của cô ấy chẳng qua là để che giấu sự yếu đuối bên trong. Nom cơ thể bé nhỏ, đỏ ửng đang bủn rủn, hơi thở yếu ớt phập phồng trong lồng ngực, thế mà ngoài mặt còn ra vẻ táo tợn, trong mắt anh giờ đây chỉ có một con mèo con cụt móng.

“Ỉn ngố...” Tay anh cù vào chỗ nhạy cảm trên cổ cô. Sau màn vận động kịch liệt, tiếng anh lúc này trở nên khàn khàn và trầm đục, miệng tủm tỉm, úp úp mở mở bảo cô, “Sao trước đây anh không nhận ra nhỉ, em rất thích hợp để làm thú cưng để anh nuôi trong lồng...”

Cánh tay cô chống trước ngực anh, vành tai đỏ rần đi kèm ánh mắt sóng sánh. Cô hơi bĩu môi, than thở bằng giọng yếu ớt: “Chẳng phải đâu... mà bởi vì anh đã thay đổi rồi, anh đã đủ mạnh mẽ để che chở cho em. Đá, anh đã trở thành kiểu mẫu đàn ông mà em hằng ao ước, nhưng bây giờ em lại thấy sợ khi đối diện anh.” Cô nằm hơi thấp so với anh nên tầm nhìn cũng chỉ chạm ngang lồng ngực.

Dung Lỗi cúi người áp môi anh lên trán cô. Cô hưởng thụ bằng vẻ ngoan ngoãn. Lát sau, anh từ tốn nói: “Em biết giới hạn của anh ở đâu rồi đầy, không chạm đến nó thì em không việc gì phải sợ.”

Anh nói hết sức thản nhiên, trải qua bao hun đúc tôi luyện, giờ đây anh đã đạt được vẻ điềm tĩnh, không còn nao núng trước bất kỳ điều gì. Trái tim Cố Minh Châu khẽ run lên lẩy bẩy, cô vòng tay qua thắt lưng anh, kéo anh đổ ập xuống người mình.

Cơ thể anh nặng nề như một hòn đá tảng. Cảm giác chắc nịch khiến trái tim cô như tiếp thêm sức mạnh, cô ghé tai anh nũng nịu: “Em biết thời gian trôi đi không bao giờ trở lại. Và em cũng biết, anh không phải người dễ quên, nhưng Đá ơi, em sẽ đợi anh, bấy lâu nay chỉ đợi mình anh, đợi đến khi nào anh nhận ra rằng, quá thật em sống cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, đợi đến khi anh lại nói lời yêu em... Nhưng dẫu sao, em cũng đã đợi anh suốt từng ấy năm, liệu đã có thể giảm bớt lòng thù

Dung Lỗi hôn lên tai cô, khẽ “ưm?” một tiếng.

“Anh đi biền biệt mấy năm, em ở nhà cũng bặt tin anh. Dung Nham luôn kè kè bên Kỷ Nam làm em không tìm được anh. Em không rõ anh ở chốn nào,đang làm gì, phải chăng đã gặp một người con gái khác tính tình hiền dịu hơn em, thế rồi cho em vào quên lãng... Đá, em thường nằm mơ thấy cánh, lúc ấy anh đã là một người đàn ông bụng hơi phệ, tay dắt vợ tay ôm con, thản nhiên cười nói, bảo em rằng, chẳng sao cả, Cố Minh Châu ạ, đừng mãi day dứt về những chuyện thời tré nông nối nữa...” Cố Minh Châu cứ nói lan man, giọng cô càng nói càng lí nhí, càng nghe càng nao lòng, rồi bỗng bật thành tiếng nghẹn ngào, “Thật đáng sợ biết bao, em sợ anh hận em, nhưng cũng sợ thay vì hận, anh lại quên em...”

Cơ thể anh đang đè lên cô chợt trớ nên cứng đờ. Anh lật người nằm xuống, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô. Bẵng đi một lúc chẳng ai nói với ai câu nào, căn phòng chỉ còn lại tiếng sụt sịt rất khẽ của Cố Minh Châu.

“Được rồi, được rồi, không nói nữa...” Dung Lỗi trút tiếng thở dài thườn thượt, “Sáu năm qua... chúng ta hãy để nó vào quên lãng. Những việc xảy ra trong khoảng thời gian đó, bất kể đúng hay sai, bất kể liên quan tới ai, hãy cứ gạt hết sang một bên.”

Cuối cùng cô cũng đợi được câu nói này của anh, vị cay xè “hàng thật giá thật” nơi sống mũi vẫn chưa nguôi ngoai, thay vào đó lại càng nặng nề hơn. Cô vòng tay qua hông, quờ quạng lên tấm lưng săn chắc của anh. Anh cũng siết chặt cô vào lòng.

Có nên nói với anh ấy khôngộ Thâm tâm cô đang giằng xé dữ dội. Ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đẹp trai ấy cũng đang mỉm cười nhìn mình, sâu trong ánh mắt thấm đượm vẻ tiếc nuối và cũng có cả sự đấu tranh dù rất mờ nhạt.

Đá ơi, em đã sinh cho anh một đứa con trai, năm nay vừa tròn năm tuổi, đang sống bên Mỹ với cô em họ của Phương Phi Trì.



Bờ môi Cố Minh Châu khẽ run lên, những lời thoại đã thuộc làu làu như cháo cháy chỉ chực buột miệng tuôn ra.

Nhưng cô không dám, cô phân vân lưỡng lự. Anh vừa mới nói “hãy cứ gạt hết sang một bên”, với tính cách của Dung Lỗi, nếu bây giờ cô nói ra, hẳn anh sẽ nổi giận và khăng khăng là cô đang diễn kịch. Đành rằng đúng là cô cũng có diễn một tí.

Năm phần trăm còn lại, dễ chừng anh sẽ lên cơn điên, bóp cố cô tới khi nào cô chịu khai ra đầu đuôi ngọn ngành mới thôi.

Phải nói sao đây? Mùa đông này, thằng nhóc lém lỉnh ấy đã biết trượt tuyết rồi! Con nó nói tiếng Anh giọng Mỹ ngon lành lắm, song nó vẫn đọc được vanh vách cả đoạn dài những tác phẩm thơ văn kinh điển của Trung hoa, lại còn biết hát biết nhảy khiến ai cũng quý. Thằng bé chính là chàng hoàng tử nhỏ của Phương Đông mà tất cả con gái trong trường mẫu giáo đều ngưỡng mộ.

Thế nhưng, anh chưa một lần gặp con, anh chẳng hề hay biết, trên đời này có một đứa nhóc gọi anh là bố.

Thằng bé rất thân với Phương Phi Trì, mỗi năm hai người gặp mặt không biết bao nhiêu lần. Nhưng nó chỉ biết mặt bố qua những tấm ảnh mà thôi, nó chỉ biết bố mình tên Dung Lỗi, nó tưởng bố nó đang đi công tác ở một nơi rất xa.

Liệu năm năm thiếu thốn tình cảm ấy có giống như dòng thác lũ cuồn cuộn đổ về nhấn chìm cô chăngị

Cố Minh Châu giống như một đứa nhỏ chưa làm xong bài tập về nhà trong khi kỳ nghi sắp kết thúc. Chẳng kịp hồi tưởng lại thời khắc tuyệt vời nhất đang dần vụt qua, nó ủ dột tự nhủ sao không hoàn thành đống bài tập này ngay từ đầu đi. Ánh nhìn đầy phức tạp xoáy vào khuôn mặt với nhiều nét hao hao ngay trước mắt, cô đang vật lộn với nỗi nhớ con trai trào dâng mãnh liệt và ý muốn níu giữ thứ hạnh phúc ích kỷ ngay trong tầm tay.

“Minh Châu?” Dung Lỗi gọi cô như dò hỏi, cô đã nhìn anh bằng đôi mắt ngây dại không biết bao lâu rồi, “Em có gì muốn nói với anh à?”

“... Không.” Nói xong câu chối bay chối biến ấy, cô áy náy đến độ suýt thì cắn vào lưỡi, nghĩ ngợi một lúc, cô lại báo: “Nhưng mà sau hôm mùng bốn thì có. Đợi gặp ông nội anh xong, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Đó là một chuyện vui, rất vui Đá ạ.” Cô nhấn mạnh.

Năm phần trăm cuối cùng, cô cá hai người sẽ không đến nỗi phải cãi vã vì chuyện này. Mẹ phú quý thế nào nhờ phúc của con, cô không tin Dung Lỗi sẽ nổi cơn tam bành khi biết mình có một đứa con trai lớn bằng ngần này từ trên trời rơi xuống! Dù có thể anh sẽ giận vì bị cô giấu bao năm, nhưng cô sẽ đợi đến khi nào anh nguôi ngoai, có lẽ anh sẽ hiểu được nỗi vất vả bao năm nuôi con một mình của cô, liệu thế chăng?

Cố Minh Châu tự khích lệ chính mình, cô quyết tâm phải mua chuộc bằng được ông cụ nhà họ Dung rồi mới tính tiếp.

Thời trẻ, ông nội Dung Lỗi từng đi lính, sau giải phóng ông vẫn phục vụ trong quân đội cho đến khi về hưu, ông từng giữ chức vị quan trọng mà lính dưới quyền cũng nhiều người có tài. Hai người con trai của ông, một theo nghiệp kinh doanh, một làm chính khách, cả hai đều là những nhân vật có máu mặt ở thành phố C.

Bản thân ông là cao thủ Thái cực quyền. Có vẻ như từ xưa đến nay ông cụ không bao giờ can thiệp vào việc riêng của con cháu trong nhà, nhưng dù thế nào thì đám con cháu nhà họ Dung vẫn răm rắp nghe theo mọi sắp đặt của ông cụ. Một đại gia tộc vừa có quyền vừa có thế cả về chính trị lẫn kinh doanh cũng từ đó mà hình thành.

Cố Minh Châu từng có may mắn được lĩnh giáo sự lợi hại của ông.

Khoảng thời gian sau khi dì Nguyễn qua đời, còn bản thân Lương Phi Phàm vẫn chưa ra mặt giúp đỡ, cô rơi vào chốn đường cùng, đành giấu Dung Lỗi đi gặp ông nội anh. Ông cụ không hề có biểu hiện ngạc nhiên hay thịnh nộ hoặc như thể vừa trút được gánh nặng khi nghe cô đặt vấn đề chia tay với Dung Lỗi để đổi lại một món tiền từ nhà họ. Ông cụ chỉ cười hiền từ, nhã nhặn mời cô ngồi xuống, rồi lại dặn dì Vi bưng cho cô một cốc nước mát.

Ông bảo, Minh Châu ạ, cháu là một cô gái tử tế.

Ông lại nói, nhà họ Dung quen nếp dân chủ, chỉ cần bọn trẻ sống thoải mái thì Dung Lỗi yêu ai, lấy ai, ông đều tán thành. Cũng như việc nó là cháu đích tôn nhưng lại khăng khăng đi theo con đường nghệ thuật, từ bỏ nghiệp kinh doanh của gia đình, ông cũng không quan tâm, mà có muốn quan tâm cũng khó.

Ông còn bảo, cháu cứ cầm tiền đi. Thực tình ông rất thương cháu, dạo gần đây Dung Lỗi chạy ngược xuôi tận dụng mối quan hệ để xin xỏ cho Cố Bác Vân, việc này ông không hề cấm nó. Nhưng chuyện này hệ lụy quá lớn, không một ai đủ quyền để giải quyết cả. Cháu là người thông minh, việc của thằng Đá, cháu cứ liều liệu mà làm, người nhà ông không muốn can thiệp vào.

Nhà họ Dung trải qua mấy đời giàu sang trong căn nhà rộng rãi khang trang đã nhiều năm tuổi. Bấy giờ cô ngồi đó, nghe ông cụ nói vậy, trong lòng có cảm giác hơi lạnh của tòa nhà cổ kính này đang thấm sâu vào tận xương tủy mình, hơi lạnh rần rần từ gan lòng bàn chân lan lên, những đầu ngón tay đang bấu vào gấu chiếc áo phông màu đen trở nên trắng bệch, còn lòng bàn tay thì túa đầy mồ hôi.

Hôm đó bước ra khỏi nhà họ Dung, trên đường cuốc bộ về, nắng chiều đã chênh chếch đằng tây cho hoàng hôn buông xuống, đón đêm chực ùa về.

Cô cứ đi cho đến khi phồng rộp cả chân, tròng mắt đó hoe, cay xè vì nín nhịn cho đến cuối chẳng một giọt nước mắt nào tuôn rơi.

Cố Minh Châu về tới nhà lúc trời sẩm tối, Cố Yên đã lo cơm nước tươm tất chỉ chờ có cô.

Một mình trong căn phòng ăn tối om thiếu vắng ánh đèn, cô em gái nhỏ nhắn yếu ớt đang ngồi trông ra cửa, nhưng lại chẳng hề biết chị mình về từ lúc nào. Cố Minh Châu rón tay khép cửa, lòng quặn đau từng khúc.

Quả tình cô rất thương Cố Yên.

Năm đó khi Cố Yên vừa tốt nghiệp phổ thông, cuộc đời đang rục rịch bước sang trang mới. Cô bé còn chưa kịp biết mùi vị của tự do thì tin dữ nối đuôi nhau kéo đến. Trước là mối tình đắm say tha thiết mang tên Phương Diệc Thành bỗng nhiên mất tăm mất tích, sau là bố ruột bị công an bắt giữ.

Cả nhà rối như mớ bòng bong khi nhận được tin, Phương Diệc Thành không phải trẻ mồ côi, cậu ta chính là con trai thứ ba của tướng Phương Chính, đồng thời cũng là cảnh sát nằm vùng đã nắm trong tay đầy đủ chứng cớ xác thực mọi phi vụ làm ăn bất hợp pháp, mang tính chất xã hội đen của nhà họ Cố.

Cố Yên choáng váng ngay tức thì, ròng rã suốt mấy ngày đêm, con bé nằm trên giường mà mắt mở thao láo, không ăn không uống, tóc tai đua nhau rụng tơi bời.

Dạo đó dì Nguyễn cũng hao gầy đi bao nhiêu, vừa phải giải tán đám anh em chưa bị sờ gáy trong nhà, vừa chỉ đạo Cố Minh Châu đi cầu cạnh khắp nơi để lo cho Cố Bác Vân, còn mình thì từ sáng sớm cho đến tối mịt gồng mình chăm Cố Yên đến từng thìa cháo từng thìa nước.

Khi sức khỏe dần hồi phục, Cố Yên bắt đầu vác bộ mặt tươi cười cùng những lời thăm hỏi, theo chân Cố Minh Châu đến thăm nhà chú bác nhưng nhận lại chỉ có sự thờ ơ lạnh nhạt. Ngày tháng đằng đẵng trôi cho đến một đêm, Phương Diệc Thành bất ngờ trở về, cậu ta trèo vào từ cửa sổ phòng Cố Yên, đòi đưa con bé theo.

Trong lúc hai người giằng co đã đánh động đến dì Nguyễn. Cơn tam bành nổi lên thiếu điều dì bắn chết Phương Diệc Thành.

Nhưng sở dĩ Phương Diệc Thành chưa bị dì bắn chết là bởi Cố Yên đã cố sống cố chết giữ bằng được dì Nguyễn.

Là vậy đấy, nó cố sống cố chết giữ bằng được cho đến khi cơn đau tim của dì tái phát, dì chết trong tình trạng mặt mũi tím tái.

Đời này, người thương yêu mình nhất lại trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mình, kể từ nay thế là chẳng còn gì, chẳng còn lấy cả nụ cười.

Sẽ chẳng còn ai chịu lắng nghe con bé rủ rỉ kể lể những chuyện vặt vãnh của tuổi dậy thì, sẽ chẳng còn giọng nói hiền hòa chỉ bảo điều hay lẽ phải cho con bé nữa.

Sẽ chẳng còn ai chạy sang phòng con bé bầu bạn với nó vào mỗi đêm trời nổi sấm, bảo Cố Yên phải mạnh mẽ lên nào, con xem công chúa cả của nhà ta, trời có sập xuống chị cũng không sợ.

Sẽ chẳng còn ai vào mỗi sáng sớm mùa đông, ân cần mặc quần áo, chải đầu cho con bé trong khi nó vẫn còn mắt nhắm mắt mở, chẳng còn ai bảo với nó, công chúa nhỏ nhà ta khoẻ ngủ thế này, sau này lấy chồng bị mẹ chồng chê cười thì phải làm sao?

Kể từ đó, Cố Yên hoàn toàn suy sụp.

Cố Minh Châu lặng lẽ thu xếp hậu sự cho dì Nguyễn.

Trong một loạt những sự việc nối đuôi nhau ập tới, cô đã từng oán trách rất nhiều người, thậm chí cũng từng xách súng phục kích ngoài cổng nhà họ Phương, định bụng phải bắn vỡ đầu Phương Diệc Thành hoặc lão già đầu sỏ Phương Chính mới hả lòng.

Vậy mà kể từ lúc dì Nguyễn ngã xuống, cô đã tháo gỡ toàn bộ thù hận.

Khi “gánh vác” trở thành một động từ thiết thực thì “yêu” hay “hận” đối với cô mà nói, nó quả là một thứ ngôn từ hào nhoáng, tự bản thân nó đã chứa quá nhiều xúc cảm phù phiếm.

Mỗi ngày mở mắt thức giấc, những thứ hiện lên trong đầu đều xoay quanh: hôm nay sẽ đến nhà ai thăm dò tin tức, Cố Yên hẹn bác sĩ tâm lý lúc mấy giờ, liệu có thể gặp bố mình dù chỉ một lần thôi cũng được, bệnh của bà ngoại lại đến kỳ tái khám, mong sao đừng có chuyển biến xấu...

Chỉ xót mình nghèo nên trăm chuyện buồn thương*, huống hồ, những việc rối tinh rối mù quanh cô lúc nào cũng như nước sôi lửa bỏng. [* Trích trong bài thơ Giải nỗi sầu nhớ của Nguyên Chẩn.]

Đó là lí do khiến cô buộc phải đẩy Dung Lỗi về với nghiệp kinh doanh theo gợi ý bóng gió của ông nội anh. Chính cô đã ruồng rẫy Đá yêu của mình vào lúc anh chìa vai san sẻ, đỡ đần hộ cô chuyện Cố Bác Vân.

Phải, cô đã ruồng rẫy anh. Cô đã dùng sự dằn vặt ráo riết nhất có thể hòng ép anh phải từ bỏ.

Tình yêu nghi kị nhất điều gì? Nào phải dối gian hay hiểu lầm, nhưng thứ đó rồi sẽ có ngày được gột sạch. Thứ tình yêu sợ nhất là sự thật trần trụi.

Cô sẽ vạch trần cái hiện tại tàn khốc ấy cho anh xem, cô sẽ giẫm lên thứ tình yêu cao cả tự ngộ nhận của anh, cô sẽ giày vò anh thừa sống thiếu chết.

Vậy nên cô đã tìm đến Phương Phi Trì để cùng nhau diễn một màn kịch cho Đá yêu của cô xem: Đấy anh hãy nhìn đi! Gã là con trai của Phương Chính, là anh ruột của Phương Diệc Thành, đáng lẽ em phải hận gã. Song gã có tiền có quyền hơn anh, đành rằng em yêu anh thật đấy, nhưng buộc lòng phải ở bên gã. Dung Lỗi, em không cần anh nữa, anh còn muốn em không?

Trong sự giằng xé kịch liệt giữa tình yêu và lý tưởng, chàng thiếu niên Dung Lỗi năm ấy đã chết đi sống lại trong đau đớn biết chừng nào.

Nhưng anh vẫn cần Ỉn con ngốc nghếch của mình. Ngay giây phút ấy, suýt thì anh đã quỳ xuống van xin cô, Minh Châu, xin em đừng vậy...

Sau cú shock bởi màn hôn hít giữa Cố Minh Châu và Phương Phi Trì, nửa đêm Dung Lỗi thẫn thờ lết xác về tổ ấm nhỏ của hai người, Cố Minh Châu đang say giấc nồng. Trên giường, ngay cạnh cánh tay cô, chiếc điện thoại anh tặng vừa khẽ rung lên, báo hiệu một tin nhắn mới được gửi từ Phương Phi Trì.

Xem xong, anh thoát ra ngoài, rải khắp hộp tin là những lời lẽ gửi gắm yêu thương, là một hàng dài cái tên Phương Phi Trì, chúng như thiêu đốt con mắt chan chứa tình yêu của Dung Lỗi.

Đêm ấy, anh cứ ngồi mãi bên mép giường, lẳng lặng ngắm nhìn cô, chờ sắc trời chuyển sáng.

Vừa tỉnh giấc, Cố Minh Châu đã mỉm cười ngọt ngào với anh, cô xuống giường, tắm táp, dùng bữa sáng, miệng hát líu lo còn tay mải mê sấy tóc, lựa quần áo.

Khi cô tươi cười hỏi anh, lát nữa em và Phương Phi Trì đi dự lễ cắt băng khánh thành, anh xem em mặc bộ nào thì hợp, từ mép giường, toàn thân anh đổ phịch xuống sàn. Trong cơn tuyệt vọng, anh đưa tay ôm đầu gầm lên bằng giọng khàn đục: “Anh hận em”.

Mùng Bốn Tết, trải qua ba ngày khách khứa tấp nập, cả nhà mới có được những phút giây thảnh thơi hiếm hoi. Dung Lỗi dắt Cố Minh Châu về nhà ăn bữa cơm gia đình.

Bữa nay, tâm trạng ông nội anh rất phấn khởi. Buổi sáng ngồi trong phòng khách bày cờ chơi, cả Dung Lỗi lẫn Cố Minh Châu bắt tay hợp lực vậy mà vẫn thua ông cụ mấy ván liền, ông cụ cười sảng khoái một chặp, thẳng tay sai Cố Minh Châu xuống bếp nấu nướng còn Dung Lỗi phải ra quét tước ngoài sân.

“Minh Châu?” Mẹ Dung Lỗi ân cần gọi cô bé đang đứng cạnh mình, “Cháu sao thế? Không khoẻ à?”

Cố Minh Châu “Dạ?” một tiếng rồi vội lắc đầu, “Dạ không không, cháu không sao ạ. Ôi chao, cháu nhìn bác gái thái rau mà hoa cả mắt. Bác luyện sao mà tài quá ạ? Cháu thử không biết bao nhiêu lần rồi, có lần còn suýt thái vào tay!”

Mẹ Dung Lỗi mỉm cười hồn hậu, “Làm nhiều khắc quen, người xốc vác như cháu, cần gì phải bận tâm mấy chuyện này.”

Chảo dầu vừa sôi, cô liền đổ thức ăn sống vào, tay thoăt thoắt xào nấu, đoạn cười nói với mẹ Dung Lỗi đang đứng phụ giúp bên cạnh: “Lấy chồng mới là nghề nghiệp cả đời của phụ nữ, chẳng qua bây giờ cháu bận tối tăm mặt mũi chứ thực ra, người phụ nữ nên ở nhà chăm chồng dạy con mới đúng. Chính ra cháu thấy cứ sống như bác gái bây giờ mới là mỹ mãn.”

Nghe cô nói mà mẹ Dung Lỗi thấy mát lòng mát dạ, nụ cười tươi rói hiện rõ trên gương mặt bà.

Quả thực bà rất quý cô bé Cố Minh Châu này, con bé vừa đảm việc nhà, vừa tháo vát chợ búa, chẳng có vẻ gì là tiểu thư đỏng đánh cả.



Lấy về được cô con dâu như thế, sau này sinh cháu trai cháu gái ắt sẽ hoạt bát đáng yêu lắm đây!

Xào xong hai món rau, mẹ Dung Lỗi bưng canh và rau ra ngoài, tiện bày biện bát đũa, chuẩn bị mâm cơm.

Ở trong bếp, Cố Minh Châu đang dở tay ngắt cuống ớt, khi đã đầy một bát ô tô, cô nhúng qua dầu, kế đó thái một tảng thịt to ra thành nhiều miếng vuông vức vừa ăn để làm món thịt kho tàu với rau mai khô. Cô đổ ớt và thịt vào chảo, xào to lửa.

Cuối cùng là rắc ít vừng. Một mùi thơm ngậy, ngào ngạt tỏa ra từ bếp khiến ông nội Dung Lỗi đang ngồi bên ngoài cũng phải thốt lên đầy phấn khởi: “Món gì mà thơm vậy?”

Tiếng ông vọng qua cánh cửa để ngỏ, đến bản thân Dung Lỗi hình như cũng loáng thoáng ngửi thấy một mùi hương ấm nồng.

Quẳng chổi đó, anh liền vòng ra ngoài, ghé đầu qua cửa sổ nhìn cô.

Mái tóc dài tết hờ sau gáy, gương mặt chỉ thoa một lớp phấn nhẹ nhàng, xinh xắn tựa búp bê bày trong tủ kính của cửa hàng. Thấy cô nhấp môi nêm nếm, rồi lại khom lưng gia giảm gia vị, hạnh phúc ùa về với Dung Lỗi như những bông tuyết mềm mại vờn bay theo gió.

Đúng lúc Dung Nham dắt Kỷ Nam bước vào sân nhà, bắt quả tang ông anh đang trồng cây si. Cậu chàng liền buông tiếng cười khẩy làm Dung Lỗi giật mình ngoái lại.

Thoạt trông bóng người đang đứng bếp nấu nướng, Kỷ Nam rụt rè kéo ống tay áo Dung Nham, thì thào bảo: “Anh Hai ơi, chúng mình không về bàn bạc với anh Cả thật đó à? Cố Yên mà biết bọn mình bán đứng Cố Minh Châu là không xong đâu.”

Dung Nham chau mày vỗ đôm đốp lên ót cô, “Đồ đần này! Đây là anh ruột anh! Huống hồ việc này có ảnh hưởng đến thể diện của nhà anh, bố anh là chính khách cơ mà! Bây giờ bọn mình giấu Dung Lỗi, nhỡ sau này xảy ra chuyện, con mụ Cố Minh Châu bị anh ấy cho một trận nên thân thì mặc xác mụ, nhưng thể nào anh cũng chết với bố anh và ông bác ở nhà.,,

“Ơ nhưng mà...” Kỷ Nam ấm ức vò đầu, lòng vẫn do dự lắm.

Trừ Trần Ngộ Bạch ra, trong đám loắt choắt bọn cô chỉ có Lý Vi Nhiên là thân với Cố Minh Châu, còn như cô và Tần Tống hễ tránh được là tránh ngay, chứ chẳng muốn dây với Cố Minh Châu làm gì.

“Nhát thế cái con bé ngố này!” Dung Nham bực mình gắt Kỷ Nam rồi lôi xềnh xệch con bé dông thẳng lên thư phòng trên gác theo bóng Dung Lỗi.

Đến bữa cơm, nhìn đĩa thịt ba chỉ xào ớt đỏ quạch, to đùng trước mặt, ông nội Dung Lỗi phấn khởi đến độ chùm râu trắng vểnh cả lên.

Cố Minh Châu đơm cho ông cụ một bát cơm đầy, đi kèm chén rượu vị dìu dịu. Ông cụ gắp thịt, và cơm, ngụm rượu xuôi xuống cố liền hả hê vỗ bàn bảo: “Đã thật!”

Những người có mặt bên bàn ăn đều bật cười vui vẻ, riêng cậu chàng Dung Nham là nghẹn cơm, vỗ ngực thùm thụp, đoạn nhăn nhỏ thở dài: “Ông ơi là ông, cháu mà chết sớm thì đích thị là bị ông hù chết chứ chẳng phải bị ông hành chết đâu nhé.”

Mẹ Dung Nham ngồi đối diện liền gõ vào đĩa của cậu con trai: “Năm mới năm me, cái thằng này ăn nói kiểu gì đấy!”

Dung Nham đành làm động tác kéo khóa mồm lại cho mẹ xem, đoạn gắp hai miếng thịt cho Kỷ Nam bấy giờ đang cắm mặt vào bát cơm.

Ông cụ nhấp rượu vào lại thấy phấn khởi, thành thử nói cũng nhiều khiến không khí trên bàn ăn sôi nổi hơn hẳn.

Mẹ Dung Lỗi gắp thức ăn cho Cố Minh Châu, lời lẽ vô cùng thân thiết.

Mẹ Dung Nham quay sang hỏi han Kỷ Nam, trong khi cô bé khờ khạo này lại đang lúng búng đầy cơm trong miệng.

Bụng bảo dạ nói mãi kiểu này cũng mất vui, thế là dì Vi bắt đầu lèo lái câu chuyện, khéo thế nào lại nhắc đến chuyện lấy vợ của Dung Lỗi.

Ông cụ nhà họ Dung vẫn tỏ vẻ mơ hồ, thay vì góp lời thì cụ chỉ cười hà hà. Cố Minh Châu mỉm cười e dè, đoạn khẽ nhấp từng ngụm canh.

Ánh mắt bà Dung lướt qua Cố Minh Châu rồi nói giọng trách móc với con trai: “Sang năm lại già thêm một tuổi rồi đấy, con cũng nên sớm ổn định đi.”

Dung Lỗi khẽ cười, cánh tay vẫn ung dung gắp thức ăn vào bát. Kỷ Nam thấy bầu không khí chợt lắng xuống một cách kì lạ, cô nàng chột dạ bật luôn thành tiếng nấc cụt.

Dung Nham không có sức đâu mà để ý Dung Lỗi, anh cuống lên lấy nước cho cô nàng.

Chờ một hồi lâu sau, Dung Lỗi mới tạm cho mẹ anh một câu trả lời, “Vội gì ạ. Việc đâu còn có đó mà mẹ.” Nói đoạn, ánh mắt liền đảo sang Cố Minh Châu làm cô ngây người, gượng gạo gật đầu phối hợp với anh.

Ông nội Dung Lỗi liền phá lên cười cốt khuấy động cả nhà: “Ăn cơm, ăn cơm nào! Nhà ta quen nếp dân chủ, không bao giờ chơi cái trò cưỡng hôn này nọ đâu! Bạn gái Dung Nham cũng ăn mạnh vào, trông cháu còm nhom cứ như là đàn ông ấy!”

Nghe ông cụ nói mà mặt Dung Nham tối sầm lại. Miếng nước đang ngậm trong mồm Kỷ Nam bây giờ nuốt thì khó mà phun ra thì bẽ mặt, không biết trốn vào đâu.

Nhà họ Dung không thuê vệ sĩ cũng không mời người làm. Cơm nước xong xuôi, hai bà mẹ thu dọn bát đĩa, dì Vi vào bếp chuẩn bị rửa bát. Xỏ xong đôi găng tay, Cố Minh Châu hồ hởi gọi Kỷ Nam: “Cô Tư vào giúp chị với nào.”

Kỷ Nam đang gặm dở miếng dưa mật, nghe thế thì giật nẩy mình, cuống cuồng đảo mắt nhìn Dung Nham.

Nhận được cái gật đầu của Dung Nham, Kỷ Nam bèn nhăn nhó đứng dậy, cô nàng dùng dằng vào bếp mà đầu vẫn ngoái lại theo tần suất một bước chân ba lần quay đầu.

Đợi Cố Minh Châu đi khuất, Dung Nham mới huých cùi chó sang ông anh ngồi kế bên.

Dung Lỗi nâng ly trà lên môi nhấp nhè nhẹ. Nói thêm với ông nội mấy câu rồi mới đứng dậy theo cậu em lên lầu.

Trong thư phòng tầng hai, một chồng tài liệu dầy cộp được lật giở sẵn sàng, đang nằm ngoan ngoãn trên chiếc bàn rộng rãi sạch sẽ chỉ chờ Dung Lỗi xem qua. Đóng cửa cẩn thận, Dung Nham bước lại chỗ anh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Lúc đưa anh những thứ này, Kỷ Nam có nói, đây chỉ là một phần rất nhỏ trong tổng thể báo cáo điều tra xoay quanh mối quan hệ làm ăn mật thiết giữa Vi Bác và Hồng Nghiệp, cùng chi tiết về quá trình chuyển tiền đầu tư cho Hữu Dung.

Quãng chừng một tháng trước, Dung Lỗi từng nhờ mạng lưới điều tra của Kỷ Nam để tìm hiểu nguồn gốc vốn liếng của một khách hàng. Bắt đầu từ thành phố C lần sang Canada, rồi từ Canada mò về Mỹ, song vẫn chẳng thu hoạch được gì, xem ra công ty đầu tư có vốn nước ngoài này hoàn toàn bình thường.

Đêm Giao Thừa, sau cú điện thoại của Cố Minh Châu, anh và Dung Nham cùng xuống lầu. Khóe môi vẫn đọng nụ cười trìu mến, nhưng khi vỗ vai Dung Nham, giọng lại bình thản bảo: “Nhắc Kỷ Nam chuyển hướng điều tra sang Phương Phi Trì và phía công ty bên Mỹ, khoản tiền này chắc chắn là có vấn đề, nhớ để mắt đến quy trình kế toán của bọn họ.”

Có gợi ý trong tay, chẳng bao lâu Kỷ Nam đã lần ra manh mối.

Khoản tiền đầu tư vào dự án đất đai của Hữu Dung do Cố Minh Châu làm trung gian quả nhiên bắt nguồn từ Phương Phi Trì.

Xem qua vài trang, Dung Lỗi lật luôn trang cuối, đảo qua một lượt, anh gập bản báo cáo lại, châm điếu thuốc rồi bắt đầu trầm ngâm.

Ha, so với suy đoán của anh cũng chẳng khác là mấy nhỉ.

Khuôn mặt tuấn tú đanh lại sau làn khói thuốc mờ đục như sương.

“Tiếp theo anh định thế nào?” Dung Nham cũng vừa làm một điếu thuốc, đoạn hỏi bằng giọng nghiêm túc.

Trong kết quả điều tra của Kỷ Nam đã nói rõ, khoản tiền này là phi pháp và nó chỉ là một phần nhỏ của cả tảng núi băng.

Vài năm gần đây nước Mỹ mới nổi lên một băng đảng xã hội đen chuyên tổ chức buôn lậu của cái tham ô đút lót sang Trung Quốc, bao gồm thư họa có giá trị, đồ cổ quý hiếm, xe ăn cắp, v.v... Bọn chúng công khai bán đấu giá những thứ này ở chợ đen Trung Quốc, thu về nhiều khoản lãi kếch xù.

Khoản tiền này không thể quy đổi toàn bộ ra tiền mặt hòng thuyên chuyển về Mỹ được, trong khi Phương Phi Trì lại là đối tác làm ăn lớn của chúng. Hắn ta đã chia nhỏ số tiền này cho nhiều công ty con, thế là vừa an toàn lại vừa thực hiện trót lọt hành vi rửa tiền của mình thông qua một số phi vụ đầu tư.

Bộ sậu lãnh đạo của thành phố C sắp bước sang nhiệm kỳ mới, nếu như Hữu Dung bị phát hiện có hành vi rửa tiền, vậy thì không chỉ mình bố Dung Nham mà ngay cả đảng phái của bố Lý Vi Nhiên cũng phải gánh chịu ảnh hưởng nặng nề.

Đây cũng chính là lý do khiến Dung Nham dám xả thân quên mình, bất chấp việc bị Cố Yên đì chết.

So với Dung Nham, tâm trạng của Dung Lỗi hầu như chẳng có chút nao núng,anh hỏi vặn lại: “Chú tính sao?”

“Nếu anh muốn nhân cơ hội này xứ lý nhà họ Phương thì chúng ta có thể hợp tác với nhau.” Dung Nham nghiêm túc cân nhắc rồi lại bảo, “Cứ đà này, việc Phương Phi Trì muốn thanh toán Phương Diệc Thành cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Đợt bầu cử sắp tới, khả năng Phương Diệc Thành sẽ được thăng chức to, mình cứ lấy cớ giáng cho hắn một đòn phủ đầu, cẩn tắc vô ưu mà.”

Dung Lỗi búng tàn thuốc rồi cười rộ lên. Ngó cái mặt cười cợt ấy mà Dung Nham thấy ớn lạnh.

Lão này... chẳng giống sáu năm trước gì cả. Đến ánh mắt cũng thay đổi thật rồi! Đành rằng trước kia lão cũng điềm đạm từ tốn, nhưng hai con ngươi đen nhánh kia nào có sát khí đằng đằng như lúc này.

Đột nhiên Dung Nham có cảm giác Dung Lỗi là sự kết hợp hài hòa của Trần Ngộ Bạch và Lương Phi Phàm, à tất nhiên là một Lương Phi Phàm có hoài bão lớn lao, trước khi vớ phải con nhóc Cố Yên, cộng với một Trần Ngộ Bạch chưa bị An Tiểu Ly bỏ bùa mê thuốc lú.

“Cái anh quan tâm là hình tượng của Hữu Dung và tầm ảnh hưởng của chuyện này tới cuộc bầu cử của chú Hai, còn Phương Phi Trì và nhà họ Phương không thuộc phạm vi cân nhắc của anh.” Nét lạnh lùng vẫn ngự trị trên khuôn mặt anh.

“Qua Tết là mảnh đất kia phải khởi công rồi. Rồi chẳng mấy sẽ bước sang quá trình tiêu thụ, khoản vốn thu hồi để trả cho bên đầu tư chắc cũng đủ. Đến lúc đó, chú phải để mắt vào, có biến là phải báo ngay cho anh. Đồng thời chú cũng nên đề cao cảnh giác cho bố mình, ngộ nhỡ có biến thì chú Hai cũng sẵn tính toán.”

Dung Nham dùng ánh mắt nghi hoặc ngó trân trân Dung Lỗi, “Nếu không muốn đụng đến thằng cha Phương Phi Trì kia, thì anh còn chóng trả tiền, phân rạch ròi quan hệ với hắn làm cái quái gì nữa?”

“Anh bảo không đụng tới hắn à?” Dung Lỗi hỏi vặn lại, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, “Anh chỉ bảo hắn ta không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.”

“Anh nắm đằng chuôi, anh muốn hắn chết lúc nào chẳng được.”

Dung Nham nheo mắt nhìn ông anh họ bằng vẻ suy xét, “Ôi ông anh tôi, anh đúng là đồ nguy hiểm!”

Dung Lỗi cười nhạt, “Chỗ đứng của anh hiện nay vẫn chưa vững, tạm thời không thích gây sự chú ý. Chú nhắc Kỷ Nam kín miệng một tí.”

Cái vẻ từ tốn thủng thẳng của anh như một con báo núp mình trong bóng tối, toàn thân ẩn giấu một thứ sức mạnh đáng gờm. Bất giác, Dung Nham phải nín thở, “Được thôi. Nhưng mà anh lại nợ em đấy nhé.”

Dung Lỗi gật đầu, “Tạm cho là thế, dù chú chỉ điều tra dưới sự chỉ đạo của anh, theo hướng suy đoán của anh.”

Dung Nham buông cái hừ mũi khinh khinh rồi nhấc người đứng dậy, miệng huýt sáo rảo bước ra ngoài.

Còn lại mình anh trong căn phòng, chẳng rõ ánh mắt đang trôi về đâu nhưng ngón tay vẫn miết nhẹ lên hai chữ Vi Bác xuất hiện nhằng nhịt trên mặt giấy, tiếng sột soạt vang lên đầy đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Vì Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook