Chương 70: Chiếm đoạt(I)
hacgiay181
13/07/2019
Hai ngày sau, Tinh Vân vẫn nằm trên giường bệnh. Cho đến sáng ngày thứ ba, sau khi hội đồng chữa trị thống nhất ý kiến rằng nàng hoàn toàn bình phục thì Cao Thừa Hiên mới cho nàng xuống giường. Hai ngày qua, đêm nào hắn cũng lén đến thăm nàng, nhìn nàng ngủ say trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác thân thuộc lạ thường. Hắn biết hắn thích nàng và hơn nữa muốn nàng ở mãi bên cạnh hắn.
Mấy ngày nay, Yên Di không có ở nhà, nàng theo bà nội hắn đến tận cái chùa gì đấy ở Trung Quốc tu tập. Tự nhiên hắn cũng thấy được an tâm theo đuổi cảm giác trong lòng hắn với Tinh Vân.
Nhưng xúi quẩy thay, sáng nay Yên Di lại quay về khiến hắn một chút vui vẻ cũng không có. Không phải hắn sợ nàng mà là hắn không muốn có nàng trong phạm vi hơi thở của hắn. Đặc biệt là không muốn Tinh Vân biết đế sự tồn tại của nàng. Phải, nàng là thiếu phu nhân của hắn. Đường đường chính chính được bà nội hắn cưới về cho hắn. Nhưng ngay cả nhìn nàng hắn cũng chưa từng nhìn nói chi đến những chuyện khác. Không phải hắn lương thiện, ăn chay để lục căn thanh tịnh mà là hắn không muốn trách nhiệm với nàng. Càng không muốn dính líu với nàng. Bà nội hắn vì ngày tháng năm sinh của nàng hợp với hắn mà cưới nàng về cho hắn. Có phải là chuyện buồn cười nhất thế gian hay không? Còn nàng vì thiếu nợ nhà hắn mà đồng ý lấy hắn. Hắn không biểu lộ, nàng cũng thờ ơ suốt cả năm nay. Nhưng cái mối quan hệ “người dưng nước lã” này nói ra liệu có ai tin. Nhất là khi Tinh Vân trong lòng có người khác, nàng càng có lý do để bỏ mặc hắn.
Yên Di biết hắn hay ra bên ngoài tìm vui, nàng cũng biết hắn không thích nàng nhưng nàng vẫn làm tròn trách nhiệm con dâu nhà họ Cao như lời hứa với bà hắn. Sau ba năm nếu nàng không có thai coi như nàng trả xong số nợ và tự do. Điều kiện không tệ nên nàng đồng ý. May mắn cho nàng, cả năm rồi hắn không nhìn tới nàng. Nàng cầu trời cho hắn quên luôn sự tồn tại của nàng. Mỗi ngày đều lấy viết đánh dấu lên tường chờ ba năm nhanh chóng trôi qua.
Nhưng lần này về nhà thì lại khác, hắn mang cả đàn bà về nhà thì có phải đang khiêu khích nàng hay không?
Trong bữa cơm, hắn không ăn cùng Yên Di, ngược lại mang cơm lên phòng Tinh Vân ăn cùng nàng. Tinh Vân cầm đũa mà áy ngại với những lời lần trước hắn nói. Hôm đó hắn có vẻ rất đau khổ quay lưng rời đi. Sao hôm nay hắn lại dịu dàng mời nàng dùng cơm? Hắn không định giết nàng hay trả thù cho ông hắn hay sao?
Thấy Tinh Vân ăn rất chậm rãi, Cao Thừa Hiên liền ngẩng mặt lên hỏi: “Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
Tinh Vân lắc đầu: “Rất ngon.”
Cao Thừa Hiên mỉm cười dịu dàng nói: “Vậy ăn nhiều một chút. Có cháo tổ yến, em ăn một chút cho mau khỏe lại.”
“Cám ơn” Tinh Vân nhẹ nhàng yếu ớt nói ra. Đây là bắt cóc sao? Hắn rõ ràng là mời nàng tới nhà làm khách mới đúng chứ?
Tinh Vân húp xong chén cháo, không nhịn được liền hỏi: “Tiến, anh định để tôi ở chỗ này đến bao giờ?”
“Đến khi ông em chết.” Cao Thừa Hiên lạnh lùng phun ra một câu trù ẻo.
Tinh Vân giật mình lắc đầu: “ Anh định làm gì ông tôi?”
“Chờ ông ta nhớ em mà chết.” Cao Thừa Hiên ngẩng lên lấy khăn ăn chùi khóe miệng.
“Không,đừng như vậy. Xin anh tha cho tôi về. Tôi rất nhớ ông tôi. Ba tôi nữa, ông ấy đang bị thương. Sống chết không rõ. Tôi rất lo cho ông ấy.” Giọng nói Tinh Vân lạc đi, nàng yếu mềm và mong manh đến đáng thương.
Cao đại thiếu gia cao cao tại thượng lạnh lạnh lùng lùng nhếch môi cười: “Đừng ồn ào như thế. Phía bên Mĩ chưa có báo tin ai chết hết. Em có thể yên tâm ở lại đây.”
--------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
Mấy ngày nay, Yên Di không có ở nhà, nàng theo bà nội hắn đến tận cái chùa gì đấy ở Trung Quốc tu tập. Tự nhiên hắn cũng thấy được an tâm theo đuổi cảm giác trong lòng hắn với Tinh Vân.
Nhưng xúi quẩy thay, sáng nay Yên Di lại quay về khiến hắn một chút vui vẻ cũng không có. Không phải hắn sợ nàng mà là hắn không muốn có nàng trong phạm vi hơi thở của hắn. Đặc biệt là không muốn Tinh Vân biết đế sự tồn tại của nàng. Phải, nàng là thiếu phu nhân của hắn. Đường đường chính chính được bà nội hắn cưới về cho hắn. Nhưng ngay cả nhìn nàng hắn cũng chưa từng nhìn nói chi đến những chuyện khác. Không phải hắn lương thiện, ăn chay để lục căn thanh tịnh mà là hắn không muốn trách nhiệm với nàng. Càng không muốn dính líu với nàng. Bà nội hắn vì ngày tháng năm sinh của nàng hợp với hắn mà cưới nàng về cho hắn. Có phải là chuyện buồn cười nhất thế gian hay không? Còn nàng vì thiếu nợ nhà hắn mà đồng ý lấy hắn. Hắn không biểu lộ, nàng cũng thờ ơ suốt cả năm nay. Nhưng cái mối quan hệ “người dưng nước lã” này nói ra liệu có ai tin. Nhất là khi Tinh Vân trong lòng có người khác, nàng càng có lý do để bỏ mặc hắn.
Yên Di biết hắn hay ra bên ngoài tìm vui, nàng cũng biết hắn không thích nàng nhưng nàng vẫn làm tròn trách nhiệm con dâu nhà họ Cao như lời hứa với bà hắn. Sau ba năm nếu nàng không có thai coi như nàng trả xong số nợ và tự do. Điều kiện không tệ nên nàng đồng ý. May mắn cho nàng, cả năm rồi hắn không nhìn tới nàng. Nàng cầu trời cho hắn quên luôn sự tồn tại của nàng. Mỗi ngày đều lấy viết đánh dấu lên tường chờ ba năm nhanh chóng trôi qua.
Nhưng lần này về nhà thì lại khác, hắn mang cả đàn bà về nhà thì có phải đang khiêu khích nàng hay không?
Trong bữa cơm, hắn không ăn cùng Yên Di, ngược lại mang cơm lên phòng Tinh Vân ăn cùng nàng. Tinh Vân cầm đũa mà áy ngại với những lời lần trước hắn nói. Hôm đó hắn có vẻ rất đau khổ quay lưng rời đi. Sao hôm nay hắn lại dịu dàng mời nàng dùng cơm? Hắn không định giết nàng hay trả thù cho ông hắn hay sao?
Thấy Tinh Vân ăn rất chậm rãi, Cao Thừa Hiên liền ngẩng mặt lên hỏi: “Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
Tinh Vân lắc đầu: “Rất ngon.”
Cao Thừa Hiên mỉm cười dịu dàng nói: “Vậy ăn nhiều một chút. Có cháo tổ yến, em ăn một chút cho mau khỏe lại.”
“Cám ơn” Tinh Vân nhẹ nhàng yếu ớt nói ra. Đây là bắt cóc sao? Hắn rõ ràng là mời nàng tới nhà làm khách mới đúng chứ?
Tinh Vân húp xong chén cháo, không nhịn được liền hỏi: “Tiến, anh định để tôi ở chỗ này đến bao giờ?”
“Đến khi ông em chết.” Cao Thừa Hiên lạnh lùng phun ra một câu trù ẻo.
Tinh Vân giật mình lắc đầu: “ Anh định làm gì ông tôi?”
“Chờ ông ta nhớ em mà chết.” Cao Thừa Hiên ngẩng lên lấy khăn ăn chùi khóe miệng.
“Không,đừng như vậy. Xin anh tha cho tôi về. Tôi rất nhớ ông tôi. Ba tôi nữa, ông ấy đang bị thương. Sống chết không rõ. Tôi rất lo cho ông ấy.” Giọng nói Tinh Vân lạc đi, nàng yếu mềm và mong manh đến đáng thương.
Cao đại thiếu gia cao cao tại thượng lạnh lạnh lùng lùng nhếch môi cười: “Đừng ồn ào như thế. Phía bên Mĩ chưa có báo tin ai chết hết. Em có thể yên tâm ở lại đây.”
--------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.