Chương 170: Gặp mẹ chồng (II)
hacgiay181
13/07/2019
Cuối cùng Tinh Vân cũng không hủy hôn mặc dù ba mẹ nàng có rất nhiều lo ngại về Đoàn Nam Phong nhưng nàng không lay chuyển. Nàng cam tâm tình nguyện vì người đàn ông này mà trầm luân trong cuộc đời.
“Lâm Thiên Vũ, em sẽ kết hôn với Nam Phong. Lúc ở trong lăng mộ của hoàng hậu vua Pakal, em đã từng mong Nam Phong có thể tìm thấy được tình cảm thuộc về mình. Nhưng em lại không biết rằng,em lúc đó đã là người nắm giữ trái tim của anh ấy.”
Lâm Thiên Vũ bên kia đầu dây điện thoại khép hờ mắt. Anh nói rất nhẹ, cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình: “Em gái nhỏ, chỉ cần em được vui vẻ. Anh sẽ luôn ủng hộ em.”
“Thiên Vũ, cám ơn anh. Năm đó, gặp được anh là trải nghiệm và là may mắn lớn nhất đời này của em. Mãi mãi là bạn tốt của nhau, được không?”
Lâm Thiên Vũ miễn cưỡng kéo lên một nụ cười: “Mãi mãi là bạn tốt.”
Sau khi cúp máy, anh quay lưng về bức tường kính phía sau lưng. Cả thành phố New York như nằm dưới chân anh, cảm giác đứng ở trên cao luôn là như vậy, xa xăm và cô độc.
“Tinh Vân, em nhất định phải thật hạnh phúc. Tình cảm này trước sau chỉ một mình anh níu giữ. Cũng đến lúc đặt xuống để tất cả được tốt đẹp.”
Lúc này, Lâm Thiên Vũ cũng không biết định mệnh của đời anh đã chờ anh từ rất lâu rất lâu ở một nơi rất xa rất xa. Xa đến nỗi dù đứng trên cao phóng tầm mắt khắp bốn phía vẫn không sao thấy được.
Một tuần trước ngày cưới, bà Catherine mẹ của Đoàn Nam Phong đến văn phòng của Tinh Vân tìm cô. Cửa phòng làm việc mở ra, trợ lý của bà đẩy bà vào phòng cô. Tinh Vân nhìn thấy bà liền kéo cặp kính xuống, đứng lên tiến lại gần, lễ phép chào bà.
Bà Catherine được dìu qua ngồi trên sofa. Tinh Vân biết sức khỏe của bà không được tốt nhưng từ trong đôi mắt bà, cô nhìn thấy niềm hạnh phúc dâng trào. Sau khi trợ lý của Tinh Vân mang nước vào thì mọi người đều được cho ra ngoài.
Bà Catherine yêu thương cầm tay Tinh Vân: “Ta chờ mãi cũng có thể chờ đến lúc con chịu gả vào nhà họ Đoàn. Con dâu à, con không biết người làm mẹ như ta vui sướng đến mức nào đâu.”
Tinh Vân mỉm cười, lễ phép nói: “Mẹ à, con hiểu.”
Bà Catherine gật gật đầu: “Con và Nam Phong là duyên phận được Thượng đế an bày. Năm đó khi Nam Phong một mực cưới Lưu Uyển Linh ta đã khóc suốt một tháng. Bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng. Thân thể cũng suy yếu như thế này.”
Bà Catherine nói đến đây liền thở dài: “Cũng may, Thượng đế còn nghe lời khấn nguyện của ta, cuối cùng cũng ban cho con trai ta một người vợ tốt.”
Tinh vân nghe xong không hiểu vì sao bà Catherine lại không thích Lưu Uyển Linh đến vậy. Lại còn một mực ngăn cản bọn họ cưới nhau. Như hiểu được thắc mắc của Tinh Vân, bà Catherine nói tiếp: “Ta không phải không thích con bé đó chỉ là ta thấy nó không nguyện ý ở bên cạnh con trai ta. Cho nên ta không hài lòng. Cho đến khi ta nghe bọn người ở Nam Uyển nói con ta đang sống cùng một cô gái ta đã muốn đến gặp con nhưng con trai ta nói tinh thần con đang không tốt do mang thai, bảo ta đợi con sinh em bé ra sẽ mang con về nhà. Lúc Tinh Nhật vừa sinh ra, thì con lại bị bắt cóc. Nam Phong giao thằng bé cho ta chăm sóc rồi nó cũng bị trọng thương. Tai nạn cứ thế dồn dập đến khiến ta không sao gặp được con.”
Tinh Vân mỉm cười, thì ra bà Catherine từ sớm đã biết đến sự tồn tại của nàng.
“Lúc sống cùng con, đôi lúc Nam Phong cũng ghé về nhà thăm ta. Nhìn trong mắt nó, ta biết được nó đang hạnh phúc. Ta và bà nội nó cũng nhìn ra được là nó đang yêu, mặc dù thằng bé này cứ cố che giấu. Nhưng con nghĩ xem, có ai đang yêu mà giấu được không? Ta lúc đó đã rất nôn nóng thấy mặt con. Nhưng mà chưa kịp gặp thì lại nghe Nam Phong nói con và nó đã chia tay. Con sẽ không quay lại nữa. Ta đã ôm thằng cháu trai mà khóc. Thương cho đứa nhỏ vừa trào đời phải xa mẹ. Nhưng may thay, Tinh Vân à. Con lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời của con trai ta. Nhìn thấy con chịu lấy Nam Phong, ta có chết cũng nhắm mắt.”
Tinh Vân sắc mặt căng thẳng noi: “Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Người còn khỏe, sao lại nói ra những lời này.”
Bà Catherine lắc đầu: “Bệnh của ta, ta là người hiểu nhất. Không nói giấu gì con. Ta và ba của Nam Phong đến với nhau theo sự sắp đặt của gia đình. Ông ấy lấy ta nhưng không thương ta chứ đừng nói đến yêu. Nhưng ta yêu ông ấy. Kiếp này cũng chỉ yêu ông ấy. Nhiều khi ta nghĩ ta không cần gì cả, chỉ cần hai anh em Nam Phong và Nam Phương khôn lớn trưởng thành là được. Nhưng mà có những cục tức không sao nuốt xuống được. Con dâu à, cảm giác nhìn thấy chồng mình lên giường với người phụ nữ khác không hề dễ chịu chút nào.”
Nói đến đây đôi mắt bà Catherine đỏ hoe. Tinh Vân nhìn thấy cũng xót xa. Bà lấy khăn giấy chậm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta không phải một lần mà là nhiều lần nhìn thấy như vậy. Nam Phong lúc đó rất đáng thương. Mới có bảy, tám tuổi đã tận mắt chứng kiến những cảnh đó. Chính nó là người an ủi ta. Nó nói nó sẽ là người đàn ông mạnh mẽ và quyền lực để đòi lại công bằng và bảo vệ ta.”
Tinh Vân nghe đến đây bàn tay bất giác nắm chặt. Cô không hiểu đứa bé nhỏ nhìn thấy cảnh ba mình phản bội mẹ mình thì sẽ có cảm giác gì. Có lẽ là rất đau. Đau đến mức ăn sâu vào tiềm thức của hắn, khiến hắn luôn coi phụ nữ là công cụ giải khuây. Nghĩ đến đây, Tinh Vân không khỏi xót xa cho hắn. Tim cô cũng rất đau.
Có lẽ vì hiểu được cảm giác này mà trước đây khi Tinh Vân nhìn thấy hắn và Tracy trên giường, hắn đã không ngần ngại dùng cách cực đoan là diệt trừ Tracy để bảo vệ cảm giác của nàng. Người đàn ông này, yêu nàng cũng đã đến mức chuyện gì cũng dám làm.
---------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
“Lâm Thiên Vũ, em sẽ kết hôn với Nam Phong. Lúc ở trong lăng mộ của hoàng hậu vua Pakal, em đã từng mong Nam Phong có thể tìm thấy được tình cảm thuộc về mình. Nhưng em lại không biết rằng,em lúc đó đã là người nắm giữ trái tim của anh ấy.”
Lâm Thiên Vũ bên kia đầu dây điện thoại khép hờ mắt. Anh nói rất nhẹ, cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình: “Em gái nhỏ, chỉ cần em được vui vẻ. Anh sẽ luôn ủng hộ em.”
“Thiên Vũ, cám ơn anh. Năm đó, gặp được anh là trải nghiệm và là may mắn lớn nhất đời này của em. Mãi mãi là bạn tốt của nhau, được không?”
Lâm Thiên Vũ miễn cưỡng kéo lên một nụ cười: “Mãi mãi là bạn tốt.”
Sau khi cúp máy, anh quay lưng về bức tường kính phía sau lưng. Cả thành phố New York như nằm dưới chân anh, cảm giác đứng ở trên cao luôn là như vậy, xa xăm và cô độc.
“Tinh Vân, em nhất định phải thật hạnh phúc. Tình cảm này trước sau chỉ một mình anh níu giữ. Cũng đến lúc đặt xuống để tất cả được tốt đẹp.”
Lúc này, Lâm Thiên Vũ cũng không biết định mệnh của đời anh đã chờ anh từ rất lâu rất lâu ở một nơi rất xa rất xa. Xa đến nỗi dù đứng trên cao phóng tầm mắt khắp bốn phía vẫn không sao thấy được.
Một tuần trước ngày cưới, bà Catherine mẹ của Đoàn Nam Phong đến văn phòng của Tinh Vân tìm cô. Cửa phòng làm việc mở ra, trợ lý của bà đẩy bà vào phòng cô. Tinh Vân nhìn thấy bà liền kéo cặp kính xuống, đứng lên tiến lại gần, lễ phép chào bà.
Bà Catherine được dìu qua ngồi trên sofa. Tinh Vân biết sức khỏe của bà không được tốt nhưng từ trong đôi mắt bà, cô nhìn thấy niềm hạnh phúc dâng trào. Sau khi trợ lý của Tinh Vân mang nước vào thì mọi người đều được cho ra ngoài.
Bà Catherine yêu thương cầm tay Tinh Vân: “Ta chờ mãi cũng có thể chờ đến lúc con chịu gả vào nhà họ Đoàn. Con dâu à, con không biết người làm mẹ như ta vui sướng đến mức nào đâu.”
Tinh Vân mỉm cười, lễ phép nói: “Mẹ à, con hiểu.”
Bà Catherine gật gật đầu: “Con và Nam Phong là duyên phận được Thượng đế an bày. Năm đó khi Nam Phong một mực cưới Lưu Uyển Linh ta đã khóc suốt một tháng. Bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng. Thân thể cũng suy yếu như thế này.”
Bà Catherine nói đến đây liền thở dài: “Cũng may, Thượng đế còn nghe lời khấn nguyện của ta, cuối cùng cũng ban cho con trai ta một người vợ tốt.”
Tinh vân nghe xong không hiểu vì sao bà Catherine lại không thích Lưu Uyển Linh đến vậy. Lại còn một mực ngăn cản bọn họ cưới nhau. Như hiểu được thắc mắc của Tinh Vân, bà Catherine nói tiếp: “Ta không phải không thích con bé đó chỉ là ta thấy nó không nguyện ý ở bên cạnh con trai ta. Cho nên ta không hài lòng. Cho đến khi ta nghe bọn người ở Nam Uyển nói con ta đang sống cùng một cô gái ta đã muốn đến gặp con nhưng con trai ta nói tinh thần con đang không tốt do mang thai, bảo ta đợi con sinh em bé ra sẽ mang con về nhà. Lúc Tinh Nhật vừa sinh ra, thì con lại bị bắt cóc. Nam Phong giao thằng bé cho ta chăm sóc rồi nó cũng bị trọng thương. Tai nạn cứ thế dồn dập đến khiến ta không sao gặp được con.”
Tinh Vân mỉm cười, thì ra bà Catherine từ sớm đã biết đến sự tồn tại của nàng.
“Lúc sống cùng con, đôi lúc Nam Phong cũng ghé về nhà thăm ta. Nhìn trong mắt nó, ta biết được nó đang hạnh phúc. Ta và bà nội nó cũng nhìn ra được là nó đang yêu, mặc dù thằng bé này cứ cố che giấu. Nhưng con nghĩ xem, có ai đang yêu mà giấu được không? Ta lúc đó đã rất nôn nóng thấy mặt con. Nhưng mà chưa kịp gặp thì lại nghe Nam Phong nói con và nó đã chia tay. Con sẽ không quay lại nữa. Ta đã ôm thằng cháu trai mà khóc. Thương cho đứa nhỏ vừa trào đời phải xa mẹ. Nhưng may thay, Tinh Vân à. Con lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời của con trai ta. Nhìn thấy con chịu lấy Nam Phong, ta có chết cũng nhắm mắt.”
Tinh Vân sắc mặt căng thẳng noi: “Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Người còn khỏe, sao lại nói ra những lời này.”
Bà Catherine lắc đầu: “Bệnh của ta, ta là người hiểu nhất. Không nói giấu gì con. Ta và ba của Nam Phong đến với nhau theo sự sắp đặt của gia đình. Ông ấy lấy ta nhưng không thương ta chứ đừng nói đến yêu. Nhưng ta yêu ông ấy. Kiếp này cũng chỉ yêu ông ấy. Nhiều khi ta nghĩ ta không cần gì cả, chỉ cần hai anh em Nam Phong và Nam Phương khôn lớn trưởng thành là được. Nhưng mà có những cục tức không sao nuốt xuống được. Con dâu à, cảm giác nhìn thấy chồng mình lên giường với người phụ nữ khác không hề dễ chịu chút nào.”
Nói đến đây đôi mắt bà Catherine đỏ hoe. Tinh Vân nhìn thấy cũng xót xa. Bà lấy khăn giấy chậm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta không phải một lần mà là nhiều lần nhìn thấy như vậy. Nam Phong lúc đó rất đáng thương. Mới có bảy, tám tuổi đã tận mắt chứng kiến những cảnh đó. Chính nó là người an ủi ta. Nó nói nó sẽ là người đàn ông mạnh mẽ và quyền lực để đòi lại công bằng và bảo vệ ta.”
Tinh Vân nghe đến đây bàn tay bất giác nắm chặt. Cô không hiểu đứa bé nhỏ nhìn thấy cảnh ba mình phản bội mẹ mình thì sẽ có cảm giác gì. Có lẽ là rất đau. Đau đến mức ăn sâu vào tiềm thức của hắn, khiến hắn luôn coi phụ nữ là công cụ giải khuây. Nghĩ đến đây, Tinh Vân không khỏi xót xa cho hắn. Tim cô cũng rất đau.
Có lẽ vì hiểu được cảm giác này mà trước đây khi Tinh Vân nhìn thấy hắn và Tracy trên giường, hắn đã không ngần ngại dùng cách cực đoan là diệt trừ Tracy để bảo vệ cảm giác của nàng. Người đàn ông này, yêu nàng cũng đã đến mức chuyện gì cũng dám làm.
---------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.
https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.