“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào.
Chương 164: Bại lộ.
Atermis
28/03/2021
Lão chồng tự đi mua cái ấy cho mình sao?
Mở cửa, nhìn chồng ngố đang cầm cả tá “đồ con gái” trên tay Quân vừa ngỡ ngàng vừa phì cười. Đến cái điều nhỏ nhặt anh ấy cũng chu đáo tự tay chuẩn bị cho mình. Lại chẳng có vẻ gì ghê sợ khi nhìn thấy cái đấy. Quân không biết phải dùng từ ngữ nào để khen chồng nữa.
Sự cố vừa rồi làm Quân xấu hổ mặt đỏ như con tôm luộc, nương vào lồng ngực to lớn cô lí nhí nói khi nhớ lại chuyện ban nãy.
“Em xin lỗi.”
“Ngốc. Gì mà phải xin lỗi.”
Cắt một vài lát gừng đắp lên bụng vợ, hai bàn tay Khánh xoa xoa hai bên bụng với lực vừa phải để giúp cô giảm đau.
“Em đã đỡ đau chưa?”
Gật đầu Quân nằm hẳn lên đùi chồng. Rèm mi rũ xuống, cô mệt mỏi muốn thiếp đi một lúc. Được mát xa vào nơi đang đau nhói kia Quân đã dễ chịu hơn nhiều. Những ngọt ngào mà chồng mang lại đủ khiến cô cảm thấy tốt hơn bất kì thứ gì.
Lau sạch mồ hôi lấm tấm trên trán vợ, Khánh biết là cô đang rất đau, nhẹ nhàng trấn an.
“Nếu anh không vô dụng thì em sẽ bớt được cơn đau trong vài tháng.”
“Lần sau anh phải cố gắng hơn nữa rồi.”
Nỗi lo duy nhất chính là vợ mình đã từng sẩy thai một lần. Tuy đã qua một thời gian nhưng anh vẫn thấp thỏm rằng nếu Quân mang thai lại thì khả năng cô ấy sản sinh tâm lý lãnh đạm, sợ bị sẩy thêm lần nữa. Liệu bây giờ có phải lúc để cô ấy mang thai sinh nở.
Hẹn gặp nhau chiều nay, từ sớm Hoàng Thiên Vũ đã đậu xe trước cổng nhà họ Vũ để đợi ‘bạn gái’ của mình. Lịch sự mở cửa, tay che chắn để tránh cô đụng đầu vào cửa xe. Thiên Vũ hoan hỉ hỏi Kim muốn đi đâu.
Chẳng phải những nhà hàng sang trọng, rạp chiếu phim hay quán rượu, khu vui chơi. Kim bảo anh đưa mình đến một nơi rất thú vị.
Với vận tốc của chiếc Huracan Evo thì chẳng mấy chốc đã đến nơi cần đến. Phố cổ Hội An, yên bình cổ kính. Quá lâu rồi cô mới quay lại đây. Thèm món thịt xiên nướng của phố cổ nên hôm nay cô phải quyết tâm ăn cho đã. Con bạn thân đi lấy chồng rồi chẳng còn thời gian mà đi với mình nữa đâu. Thôi thì dẫn em trai này đi làm thợ chụp cho mình vậy.
“Kim thích nơi này à?”
“Ừ, Thiên Vũ không thích sao?”
“Thích. Nhưng..có điều chúng ta ăn mặc hơi lạc quẻ.” Anh vụng về nói.
Nhìn lại thì quả thật cô và Thiên Vũ ăn diện quá trau chuốt. Bộ tây trang của Thiên Vũ chẳng hợp với buổi đi chơi ở đây. Thế là anh liền kéo cô đi vào một cửa hàng trong phố tìm mua áo quần. Đội nón lá, mặc áo dài cả hai liền hoà vào dòng người tấp nập trên phố. Xe đạp, xích lô chạy trên đường, từng giàn hoa giấy tím đẹp đến xiêu lòng. Kim chẳng còn là một cô tiểu thư nhà giàu nữa cứ vô tư chơi trò chơi, tạo dáng trước những ngôi nhà cổ màu vàng để Thiên Vũ chụp ảnh.
Trời đã dần tối mực, từng chiếc lồng đèn đủ màu sắc giăng khắp phố được thắp lên. Mua hai que kem ống, cả hai quyết định ngồi một quán nhỏ bên bờ sông để nghỉ chân. Nhìn bên bờ sông có rất nhiều người đang thả hoa đăng Thiên Vũ liền tò mò hỏi Kim. Cô trả lời hôm nay là ngày trăng tròn cho nên từ chiều tối người dân sống ở đây đã tắt điện và chỉ thắp đèn lồng và thả hoa đăng. Cả khu phố sẽ chìm trong ánh sáng của đèn lồng và ánh trăng, và hoa đăng. Lung linh huyền ảo, điều đấy làm cô mê mẩn và cảm thấy rất yêu nơi này.
Thiên Vũ cũng muốn cùng Kim thả hoa đăng liền kéo cô xuống mua vài chiếc. Thuê một chiếc thuyền ngồi lên đấy, giữa dòng sông cả hai cùng nhau thả những chiếc đèn giấy xuống và ước nguyện. Thiên Vũ ước người con gái đang ngồi bên cạnh mình luôn luôn vui vẻ như ngày hôm nay. Ngẩn ngơ nhìn Kim đang chắp tay ước nguyện anh lại cười. Một nụ cười mãn nguyện khi biết chính bản thân lâu rồi mới có lại cảm giác xao động vì một người con gái.
Mệt lừ vì đi chơi suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc trở về thì đã tối muộn. Kim ngủ luôn trên xe của Thiên Vũ. Cẩn thận đắp chiếc áo cho ‘bạn gái’ anh xích lại gần để ngắm thêm một lúc. Đấu tranh tư tưởng có nên hôn trộm một cái hay không. Nhưng rồi lại chẳng dám đành khởi động xe đưa Kim về nhà.
Được bổ nhiệm vào vị trí cũ và nhận lại công việc của Giám đốc trước đây. Quân đang đối diện với vấn đề khi tình hình ở thị trường Trung Quốc có phần biến động. Theo báo cáo thì số lượng cà phê tiêu thụ ở đấy giảm khi mà nhiều cửa hàng thức uống giải khát mọc lên như nấm. Tuy chi nhánh mới sắp khai trương nhưng cô vẫn chú tâm vào vấn đề này.
Cảm thấy không yên tâm Quân đã đề nghị ông chồng cho mình sang đấy một vài ngày quan sát, chuẩn bị lễ khai trương cửa hàng. Biết dù có ngăn cản đi chăng thì cô vợ mình vẫn nằng nặc đòi đi. Thôi thì đành chấp nhận tuần sau mua vé máy bay cho cô ấy.
Hoàn thành công việc, Quân về nhà sớm hơn thường ngày để chuẩn bị bữa tối cho Khánh. Nhìn bàn ăn bày biện rất nhiều món do chính tay vợ nấu anh liền sà xuống ngồi. Cơm lành canh ngọt, vợ xinh Khánh chẳng dám là cà quán xá nữa. Tận dụng thời gian mấy ngày còn lại trước khi sang Trung Quốc cô nói với Khánh rằng mình muốn về nhà chồng ở. Thế là hai người ôm áo quần sang nhà nội ngay trong đêm.
Về mà chẳng báo trước, vợ chồng ông Hưng quả thật là hơi bất ngờ. Con trai mình từ lúc lấy vợ hiếm khi chủ động về đây qua đêm. Dạo này thì thường xuyên ăn lê nằm lết chốn này. Con dâu đúng là không phụ lòng mong mỏi của mình khi dạy dỗ được cái thằng bướng đầu kia.
“Mẹ nấu canh cho em rồi đây này. Uống đi kẻo nguội.”
Nhìn bát canh bồ câu nấu kỳ tử còn nóng hổi kia là Quân hiểu mẹ đang ngóng cháu lắm rồi. Cô cũng muốn, hai người đã cố gắng nhưng bé con vẫn chưa chịu xuất hiện. Uống nó xong rồi, Quân khẽ gọi chồng:
“Anh này.”
“Hử?” Khánh đang còn bận xem mail của thư ký nên chẳng chú ý đến vẻ mặt của Quân. Tay đang gõ gõ bàn phím lập tức dừng lại trước câu nói của Quân.
“Hôm nay chúng ta sinh con đi.”
Câu nói đầy tính chủ động của vợ làm Khánh sục sôi. Cứ ngỡ là mình nghe nhầm nên hỏi lại.
“Thật không?”
“Thật.” Quân nghiêm túc trả lời.
Thấy vợ không có vẻ gì là đang đùa cả, Khánh lập tức gấp laptop lại rồi lao về giường ôm lấy người. Hơi thở quyện vào nhau, dường như cả hai đang hoà vào sự sống của người kia, hợp nhất trong một nụ hôn ngọt dài. Buông ra rồi, Khánh mới thổ lộ hết những cất giấu của mình cho Quân hiểu:
“Thâm tâm anh luôn có một điều lo lắng rằng em sẽ bị ám ảnh bởi việc làm độc ác vô nhân tính ấy. Sẽ lại sinh ra sợ hãi.”
“Nếu như không phải vì cô ta thì con của chúng ta cũng sắp chào đời. Anh rất hận bản thân mình đã không bảo vệ được con.”
“Đến bây giờ anh vẫn không thể tha thứ cho bản thân được.”
Lắng nghe mọi tâm tư của chồng, Quân siết chặt vòng tay của mình. Khẽ khàng nói:
“Con nó không có duyên với vợ chồng mình thì chúng ta không nên cố chấp làm gì. Cô ta cũng đã phải trả giá cho hành động của mình. Chúng ta phải sống thật hạnh phúc và mong chờ bé con của tương lai.”
“Dù em luôn miệng nói đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả. Nhưng nhân duyên đã buộc vợ chồng mình lại với nhau. Vì thế hãy cùng em đi đến cuối. Anh nhé!”
Cụng trán mình lên trán vợ, Khánh chậm rãi hôn lên gương mặt nhỏ nhắn. Lúc này anh muốn được yêu Quân nhiều hơn nữa.
Đột nhiên tiếng bát vỡ loảng xoảng ngoài cửa làm cả hai giật mình. Khánh lật đật ra xem ai đang đứng ở ngoài đấy. Nhìn gương mặt khó chịu của mẹ mình là đã biết cuộc hội thoại vừa rồi bà ấy đã nghe thấy. Anh lắp bắp nói:
“Con…con…”
Thấy chồng bất động trước cửa Quân liền đi ra xem có chuyện gì thì mẹ chồng đã cất tiếng. Cô hoang moang sợ mẹ đã nghe được toàn bộ rồi.
Dù giận đến run người nhưng bà Loan vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Nghiêm mặt quát:
“Hai đứa xuống lầu nói rõ mọi chuyện.”
“Mẹ. Bọn con…”
“Xuống lầu!” Bà Loan to tiếng xong rồi bỏ đi.
Chuyện cũng chẳng giấu được nữa, Quân khuyên chồng xuống dưới nói rõ sự tình quỳ xuống nhận lỗi với ba mẹ. Cô không mong họ tha thứ chỉ mong họ hiểu được rằng ngày trước bọn họ cũng đã rất khổ tâm.
Gương mặt tức giận của mẹ chồng khiến Quân cúi đầu tỏ vẻ ăn năn. Chẳng dám biện minh gì, cô nép sát, ôm lấy cánh tay Khánh để cùng chịu cơn thịnh nộ sắp bạo phát của ba mẹ.
“Thằng Khánh quỳ xuống!” Bà Loan đập mạnh tay lên bàn ra lệnh.
Chẳng dám trái lời, Khánh liền quỳ gối trước mặt hai đấng sinh thành.
“Có chuyện gì thế mình?”
Ông Hưng vẫn chưa hiểu vì sao vợ mình lại phạt quỳ con trai. Có hơn bất ngờ khi xưa nay vợ mình cưng chiều con trai. Dù nó làm gì sai cũng chỉ mắng vài câu là xong. Hôm nay lại nổi giận đùng đùng nhứ thế là vì chuyện gì.
“Anh xem con trai của anh đã làm chuyện hay ho rồi kìa. Cái Quân sẩy thai là do người khác hại. Chuyện tày trời như vậy mà chúng nó dám nói dối mình là bị động thai nên mới sẩy.”
“Lại còn kết hôn giả. Hai đứa này muốn chọc tức chúng ta chết đấy.”
“Cái gì?” Mắt trợn ngược, lòng trắng nổi lên. Ông Hưng cực kỳ hung dữ, gõ mạnh cái gậy xuống nền nhà. Tiếng quát khiến những người giúp việc hoảng sợ, khúm núm lùi lại.
“Nói mau. Là đứa nào hại cháu nội tao?”
Lần này ba mẹ sẽ khó mà tha thứ cho những việc điên khùng mà cả hai đã làm. Quân liền quỳ xuống cùng chồng nhận tội.
“Con xin lỗi ba mẹ nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Kẻ đấy cũng đã phải trả giá cho việc hãm hại con của con. Mong ba mẹ hãy…Anh Khánh…”
“Là đứa nào làm?”
“Là ai?”
Vợ chồng ông Hưng tiếp tục quát nộ tra khảo. Đứa cháu mà họ trông đợi bấy lâu lại bị hãm hại chết oan uổng. Nào ai có thể bình tĩnh được chứ.
Việc đã bại lộ, Khánh cúi đầu khai nhận tất cả. Dù Quân đã níu tay anh ra hiệu đừng nói ra sự thật nhưng anh vẫn mở miệng lên tiếng.
“Là cô ta. Tuyết Vy.”
“Trời ơi là trời.” Bà Loan tựa lưng ra ghế, tay đập đập vào lồng ngực. Lại là con hồ ly tinh ấy. Vì nó mà gia đình bà đã lao đao một thời gian. Con trai nghe lời nó mà khắc khẩu cãi lại cha mẹ. Bây giờ đến đứa cháu cũng bị nó hại nốt. Rốt cuộc con hồ ly tinh đó muốn hại cái nhà này đến bao giờ nữa?
“Còn chuyện kết hôn giả là vì lúc đấy con không thích Quân. Cho nên con mới đề nghị cô ấy giả làm vợ chồng. Sau một năm sẽ lấy lí do không hợp để chia tay.” Khánh chậm rãi nói.
“Ba, mẹ. Chuyện kết hôn giả là do con nghĩ ra. Anh Khánh không có đưa ra đề nghị ấy. Con xin ba mẹ. Đừng trách phạt anh ấy.”
Mỗi lần ba chồng mình mà nổi trận lôi đình thì Khánh sẽ bị đánh thừa sống thiếu chết. Cho nên Quân mới nhận tất cả trách nhiệm về mình. Hi vọng ông sẽ nương tay bỏ qua. Nhưng rồi Khánh đã lên tiếng phủ nhận:
“Mọi chuyện là do con ép cô ấy. Ba mẹ muốn đánh mắng thế nào con cũng không có ý kiến. Chỉ mong ba mẹ đừng đánh vợ con và đừng bắt chúng con xa nhau.”
Chẳng thể nén được cơn giận, ông Hưng đứng phắt dậy. Cái gậy trên tay ông lập tức đánh vào lưng con trai. Quát to:
“Tao phải đánh chết thằng ôn con này.”
“Tao đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần. Đừng có dây dưa gì với con đó nữa mà mày không chịu nghe.”
“Còn dám ngỗ ngược lọc lừa nói dối cha mẹ.”
“Ai dạy mày thế hả Khánh?”
Từng gậy đánh vào người Khánh kêu bốp bốp. Từ gáy xuống hông, cái nào cái nấy mạnh đến nỗi nhức thấu xương tuỷ. Khánh nhăn mặt đau đớn nhưng anh không có ý định trốn chạy. Là lỗi của anh, anh đáng phải nhận trừng phạt. Nếu không Quân cũng sẽ bị liên luỵ.
Nhìn cậu chủ bị đánh dã man, những giúp việc không khỏi hãi hùng trước sự tàn bạo của ông chủ. Họ rụt cổ, đứng im không dám nhúc nhích.
Xót lòng khi nhìn chồng chịu đựng đòn roi chết người như vậy. Quân lết đến cầu xin ba chồng dừng tay lại. Lúc nhỏ đã tận mắt chứng kiến cảnh ông ấy đánh Khánh đến sưng phồng cả người. Hoảng sợ, cô càng tiến lại gần xin xỏ ông giơ cao đánh khẽ.
Bỏ qua lời cầu xin ấy ông Hưng quát người làm kéo mợ chủ lùi lại rồi tiếp tục giơ gậy lên. Mỗi cú đánh ông lại gầm lên chửi rủa “Đánh cho mày chừa.”
Khánh không trụ được nữa liền cúi gập người chống tay xuống nền nhà. Da lưng nổi dày đặc vết gậy, anh cắn răng chịu đựng đau đớn.
Quân lại quỳ lết đến cầu cứu mẹ chồng.
“Mẹ... mẹ...con xin mẹ. Xin mẹ nói đỡ giúp chồng con. Anh ấy sắp không đứng dậy được nữa rồi.” Ngân ngấn nước mắt, cô vừa sụt sịt vừa nói.
Từng vệt dài màu đỏ do chiếc gậy in lên da thịt Khánh rất rõ ràng. Nếu ba không dừng lại chắc chắn anh ấy sẽ chết mất.
Cũng mủi lòng khi nhìn con trai chịu đựng không phản kháng như vậy. Bà Loan chẳng nỡ liền nói câu chồng dừng lại. Hả giận rồi, ông Hưng quất một cái rồi mới ném gậy xuống sàn nhà. Hừ một tiếng xong liền bỏ lên lầu.
Mở cửa, nhìn chồng ngố đang cầm cả tá “đồ con gái” trên tay Quân vừa ngỡ ngàng vừa phì cười. Đến cái điều nhỏ nhặt anh ấy cũng chu đáo tự tay chuẩn bị cho mình. Lại chẳng có vẻ gì ghê sợ khi nhìn thấy cái đấy. Quân không biết phải dùng từ ngữ nào để khen chồng nữa.
Sự cố vừa rồi làm Quân xấu hổ mặt đỏ như con tôm luộc, nương vào lồng ngực to lớn cô lí nhí nói khi nhớ lại chuyện ban nãy.
“Em xin lỗi.”
“Ngốc. Gì mà phải xin lỗi.”
Cắt một vài lát gừng đắp lên bụng vợ, hai bàn tay Khánh xoa xoa hai bên bụng với lực vừa phải để giúp cô giảm đau.
“Em đã đỡ đau chưa?”
Gật đầu Quân nằm hẳn lên đùi chồng. Rèm mi rũ xuống, cô mệt mỏi muốn thiếp đi một lúc. Được mát xa vào nơi đang đau nhói kia Quân đã dễ chịu hơn nhiều. Những ngọt ngào mà chồng mang lại đủ khiến cô cảm thấy tốt hơn bất kì thứ gì.
Lau sạch mồ hôi lấm tấm trên trán vợ, Khánh biết là cô đang rất đau, nhẹ nhàng trấn an.
“Nếu anh không vô dụng thì em sẽ bớt được cơn đau trong vài tháng.”
“Lần sau anh phải cố gắng hơn nữa rồi.”
Nỗi lo duy nhất chính là vợ mình đã từng sẩy thai một lần. Tuy đã qua một thời gian nhưng anh vẫn thấp thỏm rằng nếu Quân mang thai lại thì khả năng cô ấy sản sinh tâm lý lãnh đạm, sợ bị sẩy thêm lần nữa. Liệu bây giờ có phải lúc để cô ấy mang thai sinh nở.
Hẹn gặp nhau chiều nay, từ sớm Hoàng Thiên Vũ đã đậu xe trước cổng nhà họ Vũ để đợi ‘bạn gái’ của mình. Lịch sự mở cửa, tay che chắn để tránh cô đụng đầu vào cửa xe. Thiên Vũ hoan hỉ hỏi Kim muốn đi đâu.
Chẳng phải những nhà hàng sang trọng, rạp chiếu phim hay quán rượu, khu vui chơi. Kim bảo anh đưa mình đến một nơi rất thú vị.
Với vận tốc của chiếc Huracan Evo thì chẳng mấy chốc đã đến nơi cần đến. Phố cổ Hội An, yên bình cổ kính. Quá lâu rồi cô mới quay lại đây. Thèm món thịt xiên nướng của phố cổ nên hôm nay cô phải quyết tâm ăn cho đã. Con bạn thân đi lấy chồng rồi chẳng còn thời gian mà đi với mình nữa đâu. Thôi thì dẫn em trai này đi làm thợ chụp cho mình vậy.
“Kim thích nơi này à?”
“Ừ, Thiên Vũ không thích sao?”
“Thích. Nhưng..có điều chúng ta ăn mặc hơi lạc quẻ.” Anh vụng về nói.
Nhìn lại thì quả thật cô và Thiên Vũ ăn diện quá trau chuốt. Bộ tây trang của Thiên Vũ chẳng hợp với buổi đi chơi ở đây. Thế là anh liền kéo cô đi vào một cửa hàng trong phố tìm mua áo quần. Đội nón lá, mặc áo dài cả hai liền hoà vào dòng người tấp nập trên phố. Xe đạp, xích lô chạy trên đường, từng giàn hoa giấy tím đẹp đến xiêu lòng. Kim chẳng còn là một cô tiểu thư nhà giàu nữa cứ vô tư chơi trò chơi, tạo dáng trước những ngôi nhà cổ màu vàng để Thiên Vũ chụp ảnh.
Trời đã dần tối mực, từng chiếc lồng đèn đủ màu sắc giăng khắp phố được thắp lên. Mua hai que kem ống, cả hai quyết định ngồi một quán nhỏ bên bờ sông để nghỉ chân. Nhìn bên bờ sông có rất nhiều người đang thả hoa đăng Thiên Vũ liền tò mò hỏi Kim. Cô trả lời hôm nay là ngày trăng tròn cho nên từ chiều tối người dân sống ở đây đã tắt điện và chỉ thắp đèn lồng và thả hoa đăng. Cả khu phố sẽ chìm trong ánh sáng của đèn lồng và ánh trăng, và hoa đăng. Lung linh huyền ảo, điều đấy làm cô mê mẩn và cảm thấy rất yêu nơi này.
Thiên Vũ cũng muốn cùng Kim thả hoa đăng liền kéo cô xuống mua vài chiếc. Thuê một chiếc thuyền ngồi lên đấy, giữa dòng sông cả hai cùng nhau thả những chiếc đèn giấy xuống và ước nguyện. Thiên Vũ ước người con gái đang ngồi bên cạnh mình luôn luôn vui vẻ như ngày hôm nay. Ngẩn ngơ nhìn Kim đang chắp tay ước nguyện anh lại cười. Một nụ cười mãn nguyện khi biết chính bản thân lâu rồi mới có lại cảm giác xao động vì một người con gái.
Mệt lừ vì đi chơi suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc trở về thì đã tối muộn. Kim ngủ luôn trên xe của Thiên Vũ. Cẩn thận đắp chiếc áo cho ‘bạn gái’ anh xích lại gần để ngắm thêm một lúc. Đấu tranh tư tưởng có nên hôn trộm một cái hay không. Nhưng rồi lại chẳng dám đành khởi động xe đưa Kim về nhà.
Được bổ nhiệm vào vị trí cũ và nhận lại công việc của Giám đốc trước đây. Quân đang đối diện với vấn đề khi tình hình ở thị trường Trung Quốc có phần biến động. Theo báo cáo thì số lượng cà phê tiêu thụ ở đấy giảm khi mà nhiều cửa hàng thức uống giải khát mọc lên như nấm. Tuy chi nhánh mới sắp khai trương nhưng cô vẫn chú tâm vào vấn đề này.
Cảm thấy không yên tâm Quân đã đề nghị ông chồng cho mình sang đấy một vài ngày quan sát, chuẩn bị lễ khai trương cửa hàng. Biết dù có ngăn cản đi chăng thì cô vợ mình vẫn nằng nặc đòi đi. Thôi thì đành chấp nhận tuần sau mua vé máy bay cho cô ấy.
Hoàn thành công việc, Quân về nhà sớm hơn thường ngày để chuẩn bị bữa tối cho Khánh. Nhìn bàn ăn bày biện rất nhiều món do chính tay vợ nấu anh liền sà xuống ngồi. Cơm lành canh ngọt, vợ xinh Khánh chẳng dám là cà quán xá nữa. Tận dụng thời gian mấy ngày còn lại trước khi sang Trung Quốc cô nói với Khánh rằng mình muốn về nhà chồng ở. Thế là hai người ôm áo quần sang nhà nội ngay trong đêm.
Về mà chẳng báo trước, vợ chồng ông Hưng quả thật là hơi bất ngờ. Con trai mình từ lúc lấy vợ hiếm khi chủ động về đây qua đêm. Dạo này thì thường xuyên ăn lê nằm lết chốn này. Con dâu đúng là không phụ lòng mong mỏi của mình khi dạy dỗ được cái thằng bướng đầu kia.
“Mẹ nấu canh cho em rồi đây này. Uống đi kẻo nguội.”
Nhìn bát canh bồ câu nấu kỳ tử còn nóng hổi kia là Quân hiểu mẹ đang ngóng cháu lắm rồi. Cô cũng muốn, hai người đã cố gắng nhưng bé con vẫn chưa chịu xuất hiện. Uống nó xong rồi, Quân khẽ gọi chồng:
“Anh này.”
“Hử?” Khánh đang còn bận xem mail của thư ký nên chẳng chú ý đến vẻ mặt của Quân. Tay đang gõ gõ bàn phím lập tức dừng lại trước câu nói của Quân.
“Hôm nay chúng ta sinh con đi.”
Câu nói đầy tính chủ động của vợ làm Khánh sục sôi. Cứ ngỡ là mình nghe nhầm nên hỏi lại.
“Thật không?”
“Thật.” Quân nghiêm túc trả lời.
Thấy vợ không có vẻ gì là đang đùa cả, Khánh lập tức gấp laptop lại rồi lao về giường ôm lấy người. Hơi thở quyện vào nhau, dường như cả hai đang hoà vào sự sống của người kia, hợp nhất trong một nụ hôn ngọt dài. Buông ra rồi, Khánh mới thổ lộ hết những cất giấu của mình cho Quân hiểu:
“Thâm tâm anh luôn có một điều lo lắng rằng em sẽ bị ám ảnh bởi việc làm độc ác vô nhân tính ấy. Sẽ lại sinh ra sợ hãi.”
“Nếu như không phải vì cô ta thì con của chúng ta cũng sắp chào đời. Anh rất hận bản thân mình đã không bảo vệ được con.”
“Đến bây giờ anh vẫn không thể tha thứ cho bản thân được.”
Lắng nghe mọi tâm tư của chồng, Quân siết chặt vòng tay của mình. Khẽ khàng nói:
“Con nó không có duyên với vợ chồng mình thì chúng ta không nên cố chấp làm gì. Cô ta cũng đã phải trả giá cho hành động của mình. Chúng ta phải sống thật hạnh phúc và mong chờ bé con của tương lai.”
“Dù em luôn miệng nói đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả. Nhưng nhân duyên đã buộc vợ chồng mình lại với nhau. Vì thế hãy cùng em đi đến cuối. Anh nhé!”
Cụng trán mình lên trán vợ, Khánh chậm rãi hôn lên gương mặt nhỏ nhắn. Lúc này anh muốn được yêu Quân nhiều hơn nữa.
Đột nhiên tiếng bát vỡ loảng xoảng ngoài cửa làm cả hai giật mình. Khánh lật đật ra xem ai đang đứng ở ngoài đấy. Nhìn gương mặt khó chịu của mẹ mình là đã biết cuộc hội thoại vừa rồi bà ấy đã nghe thấy. Anh lắp bắp nói:
“Con…con…”
Thấy chồng bất động trước cửa Quân liền đi ra xem có chuyện gì thì mẹ chồng đã cất tiếng. Cô hoang moang sợ mẹ đã nghe được toàn bộ rồi.
Dù giận đến run người nhưng bà Loan vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Nghiêm mặt quát:
“Hai đứa xuống lầu nói rõ mọi chuyện.”
“Mẹ. Bọn con…”
“Xuống lầu!” Bà Loan to tiếng xong rồi bỏ đi.
Chuyện cũng chẳng giấu được nữa, Quân khuyên chồng xuống dưới nói rõ sự tình quỳ xuống nhận lỗi với ba mẹ. Cô không mong họ tha thứ chỉ mong họ hiểu được rằng ngày trước bọn họ cũng đã rất khổ tâm.
Gương mặt tức giận của mẹ chồng khiến Quân cúi đầu tỏ vẻ ăn năn. Chẳng dám biện minh gì, cô nép sát, ôm lấy cánh tay Khánh để cùng chịu cơn thịnh nộ sắp bạo phát của ba mẹ.
“Thằng Khánh quỳ xuống!” Bà Loan đập mạnh tay lên bàn ra lệnh.
Chẳng dám trái lời, Khánh liền quỳ gối trước mặt hai đấng sinh thành.
“Có chuyện gì thế mình?”
Ông Hưng vẫn chưa hiểu vì sao vợ mình lại phạt quỳ con trai. Có hơn bất ngờ khi xưa nay vợ mình cưng chiều con trai. Dù nó làm gì sai cũng chỉ mắng vài câu là xong. Hôm nay lại nổi giận đùng đùng nhứ thế là vì chuyện gì.
“Anh xem con trai của anh đã làm chuyện hay ho rồi kìa. Cái Quân sẩy thai là do người khác hại. Chuyện tày trời như vậy mà chúng nó dám nói dối mình là bị động thai nên mới sẩy.”
“Lại còn kết hôn giả. Hai đứa này muốn chọc tức chúng ta chết đấy.”
“Cái gì?” Mắt trợn ngược, lòng trắng nổi lên. Ông Hưng cực kỳ hung dữ, gõ mạnh cái gậy xuống nền nhà. Tiếng quát khiến những người giúp việc hoảng sợ, khúm núm lùi lại.
“Nói mau. Là đứa nào hại cháu nội tao?”
Lần này ba mẹ sẽ khó mà tha thứ cho những việc điên khùng mà cả hai đã làm. Quân liền quỳ xuống cùng chồng nhận tội.
“Con xin lỗi ba mẹ nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Kẻ đấy cũng đã phải trả giá cho việc hãm hại con của con. Mong ba mẹ hãy…Anh Khánh…”
“Là đứa nào làm?”
“Là ai?”
Vợ chồng ông Hưng tiếp tục quát nộ tra khảo. Đứa cháu mà họ trông đợi bấy lâu lại bị hãm hại chết oan uổng. Nào ai có thể bình tĩnh được chứ.
Việc đã bại lộ, Khánh cúi đầu khai nhận tất cả. Dù Quân đã níu tay anh ra hiệu đừng nói ra sự thật nhưng anh vẫn mở miệng lên tiếng.
“Là cô ta. Tuyết Vy.”
“Trời ơi là trời.” Bà Loan tựa lưng ra ghế, tay đập đập vào lồng ngực. Lại là con hồ ly tinh ấy. Vì nó mà gia đình bà đã lao đao một thời gian. Con trai nghe lời nó mà khắc khẩu cãi lại cha mẹ. Bây giờ đến đứa cháu cũng bị nó hại nốt. Rốt cuộc con hồ ly tinh đó muốn hại cái nhà này đến bao giờ nữa?
“Còn chuyện kết hôn giả là vì lúc đấy con không thích Quân. Cho nên con mới đề nghị cô ấy giả làm vợ chồng. Sau một năm sẽ lấy lí do không hợp để chia tay.” Khánh chậm rãi nói.
“Ba, mẹ. Chuyện kết hôn giả là do con nghĩ ra. Anh Khánh không có đưa ra đề nghị ấy. Con xin ba mẹ. Đừng trách phạt anh ấy.”
Mỗi lần ba chồng mình mà nổi trận lôi đình thì Khánh sẽ bị đánh thừa sống thiếu chết. Cho nên Quân mới nhận tất cả trách nhiệm về mình. Hi vọng ông sẽ nương tay bỏ qua. Nhưng rồi Khánh đã lên tiếng phủ nhận:
“Mọi chuyện là do con ép cô ấy. Ba mẹ muốn đánh mắng thế nào con cũng không có ý kiến. Chỉ mong ba mẹ đừng đánh vợ con và đừng bắt chúng con xa nhau.”
Chẳng thể nén được cơn giận, ông Hưng đứng phắt dậy. Cái gậy trên tay ông lập tức đánh vào lưng con trai. Quát to:
“Tao phải đánh chết thằng ôn con này.”
“Tao đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần. Đừng có dây dưa gì với con đó nữa mà mày không chịu nghe.”
“Còn dám ngỗ ngược lọc lừa nói dối cha mẹ.”
“Ai dạy mày thế hả Khánh?”
Từng gậy đánh vào người Khánh kêu bốp bốp. Từ gáy xuống hông, cái nào cái nấy mạnh đến nỗi nhức thấu xương tuỷ. Khánh nhăn mặt đau đớn nhưng anh không có ý định trốn chạy. Là lỗi của anh, anh đáng phải nhận trừng phạt. Nếu không Quân cũng sẽ bị liên luỵ.
Nhìn cậu chủ bị đánh dã man, những giúp việc không khỏi hãi hùng trước sự tàn bạo của ông chủ. Họ rụt cổ, đứng im không dám nhúc nhích.
Xót lòng khi nhìn chồng chịu đựng đòn roi chết người như vậy. Quân lết đến cầu xin ba chồng dừng tay lại. Lúc nhỏ đã tận mắt chứng kiến cảnh ông ấy đánh Khánh đến sưng phồng cả người. Hoảng sợ, cô càng tiến lại gần xin xỏ ông giơ cao đánh khẽ.
Bỏ qua lời cầu xin ấy ông Hưng quát người làm kéo mợ chủ lùi lại rồi tiếp tục giơ gậy lên. Mỗi cú đánh ông lại gầm lên chửi rủa “Đánh cho mày chừa.”
Khánh không trụ được nữa liền cúi gập người chống tay xuống nền nhà. Da lưng nổi dày đặc vết gậy, anh cắn răng chịu đựng đau đớn.
Quân lại quỳ lết đến cầu cứu mẹ chồng.
“Mẹ... mẹ...con xin mẹ. Xin mẹ nói đỡ giúp chồng con. Anh ấy sắp không đứng dậy được nữa rồi.” Ngân ngấn nước mắt, cô vừa sụt sịt vừa nói.
Từng vệt dài màu đỏ do chiếc gậy in lên da thịt Khánh rất rõ ràng. Nếu ba không dừng lại chắc chắn anh ấy sẽ chết mất.
Cũng mủi lòng khi nhìn con trai chịu đựng không phản kháng như vậy. Bà Loan chẳng nỡ liền nói câu chồng dừng lại. Hả giận rồi, ông Hưng quất một cái rồi mới ném gậy xuống sàn nhà. Hừ một tiếng xong liền bỏ lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.