“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào.
Chương 26: Bỏ trốn
Atermis
04/01/2021
Lăn lộn trong mọi suy nghĩ, tâm trạng Quân rất tồi tệ và căng thẳng. Lết xác tới công ty với một nét mặt u ê rầu rĩ. Hôm qua vì quá tủi thân mà cô khóc sưng cả mắt. Đến cả Kim khuyên nhủ thế nào cô vẫn không kìm được nước mắt. Vẻ bề ngoài cứng rắn của Quân đã che đậy hoàn hảo trái tim vốn dĩ yếu đuối của cô. Diệp Minh thì sốt sắng gọi điện hỏi về tình hình hiện tại. Khánh Quân chỉ trả lời hờ hững là đã giải quyết mọi việc rồi từ chối gặp mặt anh. Cô không muốn nhắc đến chuyện này thêm một lần nào nữa. Quân muốn anh sớm chấm dứt đoạn tình cảm dành cho cô.
Tại công ty mọi nhân viên đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, đúng hơn là đang săm soi. Cũng đơn giản thôi vì cô là nhân vật chính của bài báo nổi tiếng toàn công ty. Trên trang web chính thức của tập đoàn còn đính chính đó là sự thật. Một nước đi thật cao tay của ông Hưng. Giờ cô muốn chối cũng không được, muốn huỷ hôn càng không thể nào.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô, từng đôi mắt nhìn chằm chằm rồi xì xầm bàn tán sau lưng. Đến khi cô quay lại nhìn họ mới giả vờ lơ đi.
Thật là chỉ có mỗi chuyện kết hôn thôi mà sao người này người nọ bàn tán kinh thế?
Quân cáu kỉnh khi bị người khác soi mói chỉ trỏ như vậy. Cô không ưa bản thân mình bị người khác đem ra bàn tán như vậy.
Đến phòng làm việc, nhìn thấy Tuyết Vy cô liền ngập ngừng khó xử. Bạn gái của Phan Quân Khánh đang dùng một đôi mắt buồn thăm thẳm đầy sự tuyệt vọng chán nản nhìn cô. Gặp phải tình huống trớ trêu như vậy ai mà chẳng sốc. Bạn trai của mình lại có hôn ước với người khác lại còn là cấp trên của mình. Đến bây giờ Tuyết Vy vẫn chưa hết sốc, Khánh thì biệt tăm không rõ tung tích. Tuyết Vy gọi cho anh hàng trăm cuộc nhưng đáp lại chỉ có câu “thuê bao quý khách vừa gọi......”
Anh đã đi đâu vào những ngày này? Trái tim bị bóp nghẹt, Tuyết Vy bàng hoàng vô vọng. Tình cảm của hai người chỉ đến đây thôi sao? Tuyết Vy chợt nghĩ đến một điều có lẽ anh đã ruồng bỏ cô thật rồi nên mới biến mất như thế.
Quân ái ngại mấp máy môi nhưng cô chẳng thốt nên lời. Cô thấy bản thân mình thật có lỗi nhưng cô đâu còn cách nào khác. Người lùi lại, Khánh Quân thui thủi bước về bàn làm việc của mình. Suốt một buổi sáng làm việc cả hai không nói với nhau câu nào. Không khí trong phòng thật im ắng và căng thẳng, Quân một chút lại đưa mắt nhìn Tuyết Vy. Khi thấy sắc mặt cô ấy có chút vui vẻ hơn cô mới nhẹ nhõm.
Mọi thứ tiếp tục yên lặng cho đến khi sắp giờ cơm trưa Tuyết Vy mới lên tiếng:
“Chị trưởng phòng. Em cảm thấy không khoẻ nên em muốn xin nghỉ phép mấy ngày. Bắt đầu từ chiều nay, trong thời gian nghỉ em sẽ cố hoàn thành các công việc và mail cho chị.”
Khánh Quân biết cô ấy muốn trốn tránh thực tại, không dễ gì mà chấp nhận một sự thật như vậy. Chẳng do dự nữa cô liền viết giấy đồng ý cho nghỉ rồi đưa cho Tuyết Vy.
“Cái đó...Chị thật sự rất bất ngờ. Xin lỗi em.”
“Không sao.”
Tuyết Vy chỉ thờ ơ trả lời lại Khánh Quân rồi thu dọn đồ đạc ra về. Cô ta nghĩ chuyện này không hề đơn giản như vậy. Từ lúc Khánh Quân đến công ty làm việc bản thân cảm thấy người yêu ngày càng lạnh nhạt với cô. Còn thường xuyên có những hành động mờ ám với trưởng phòng ngay tại công ty. Đã thế cô ta và Khánh liên tục cãi nhau vì những chuyện không đâu. Anh lại còn đề nghị cô chuyển đi làm ở công ty khác. Như vậy chả phải hai người đang vụng trộm sau lưng cô, sợ bị phát hiện nên mới muốn tống cổ ta đi nơi khác.
Hai bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, cả người giận run lên khi nghĩ về điều đó. Trong đầu liên tục xuất hiện những hình ảnh của hai người kia. Cô ta còn tưởng tượng đến chuyện xấu nhất là bản thân chứng kiến cảnh hai người này sẽ làm lễ cưới. Nghĩ tới đây thôi Tuyết Vy đã chịu không nổi rồi nói gì đến chuyện đó biến thành sự thật.
Tuyết Vy rời đi, Quân ái ngại đưa mắt nhìn theo. Dù không phải là người làm sai, nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi thật sự. Thở dài một tiếng cô lại lao đầu vào làm việc. Chỉ có công việc mới làm cô gạt mọi rắc rối sang một bên được. Cơm cũng không muốn ăn, mấy nay Quân lại sụt ký. Đôi má phúng phính ngày nào bây giờ đã lộ cả gò má.
Xuống căn tin Quân chỉ gọi một chiếc bánh mì kẹp và cốc sữa nóng. Nghe thấy mọi người vẫn còn đang bàn tán râm ran về chuyện của cô và Phan Quân Khánh. Vì muốn yên ổn cho đôi tai của mình cô quyết định mang mọi thứ về phòng làm việc. Ngồi trong căn phòng không có một bóng người Quân mới thấy yên tĩnh được phần nào. Từ sáng đến giờ trong đầu cô luôn văng vẳng những câu nói của những người kia.
“Cô ta và siám đốc có hôn ước sao? Tôi thấy chả hợp nhau tý nào.”
“Tôi nghĩ chắc là kết hôn vì mục đích thương mại thôi chứ yêu đương cái nỗi gì.”
“Tôi thấy họ cũng đẹp đôi đó chứ.”
“Tôi nghe đồn Tuyết Vy phòng kế hoạch mới là bạn gái của Giám đốc đấy. Tin hot chưa?”
Những lời đồn đại bình phẩm về cuộc hôn nhân của cô cứ thế dai dẳng trong những ngày tiếp theo. Quân chả thèm quan tâm họ đang nói gì nữa. Trong công ty còn khối người luôn ganh tị với cô. Khi biết cô lại sắp trở thành con dâu của chủ tịch tập đoàn lòng đố kỵ ghen ghét lại bùng lên. Nhưng Quân vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì. Đúng với câu nói: ‘Những người tài giỏi không dành thời gian để bàn luận về chuyện của người khác. Còn những người kém cỏi thường có hành động ngược lại’.
Khánh Quân thấy câu nói đó rất đúng liền đăng một status lên tường Facebook của mình để ám chỉ những người đó.
Mấy hôm nay cố gắng liên lạc với Phan Quân Khánh đều không được, anh cũng không tới công ty mấy ngày rồi. Một đống công việc lở dở đang chờ Phan Quân Khánh giải quyết. Trưởng phòng các bộ phận đang than phiền liên tục vì sự vắng mặt của anh trong những ngày qua. Dù có phó giám đốc ở đây nhưng nhiều kế hoạch phải chờ giám đốc chấp thuận thì mới triển khai được. Họ cứ đinh ninh rằng Phan Quân Khánh đã ra nước ngoài công tác. Duy nhất mỗi mình Quân biết lý do vì sao anh không tới làm việc.
“Không khéo bây giờ cậu ta đang bị nhốt trong mật thất rồi cũng nên.”
Cho đến lúc sắp sửa tan làm Quân nhận được cuộc gọi của ông Hưng. Ông ấy nói rằng Phan Quân Khánh bỏ trốn được một ngày rồi. Vì muốn biết anh có tới tìm gặp cô không nên ông đã gọi điện thoại hỏi xem. Khi nhận được câu trả lời là không ông liền tức giận đùng đùng. Khua tay ra lệnh cho vệ sĩ tiếp tục tìm kiếm Phan Quân Khánh, dù mọi ngóc ngách phải đào cho ra. Nghe tiếng quát vệ sĩ qua điện thoại của ông cô biết ông đang nổi trận lôi đình ở nhà.
Cúp máy, Quân mới ngẩn người suy nghĩ. Cậu ta đang làm cái quái gì vậy? Bỏ trốn như vậy rồi chuyện hai người sẽ giải quyết như thế nào? Rồi những lùm xùm về chuyện kết hôn phải tính sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại như vậy cũng là một chuyện tốt. Cô sẽ không phải gả cho cái tên quỷ không cười ấy nữa, hôn ước rồi cũng nhanh chóng được giải trừ. Quân nhanh lẹ nhấn nút gọi điện cho mẹ cô thông báo chuyện ‘vị hôn phu’ đã bỏ trốn. Cô liền giục mẹ cô nói chuyện với nhà ông Hưng về việc huỷ hôn như vậy cô mới giữ được cuộc sống độc thân thú vị của mình.
Càng nghĩ vậy Khánh Quân lại càng phấn chấn lên nhưng đâu ngờ mẹ cô vẫn thản nhiên buông một câu là vẫn phải đợi Khánh trở về để làm đám cưới khiến Quân tức nổ đom đóm mắt. Cô không còn từ nào để diễn tả hành động của mẹ mình nữa. Như vậy chả khác gì bán con gái đi. Càng nghĩ lại càng tức Quân chỉ mong Phan Quân Khánh tốt nhất là trốn đi thật xa và mãi mãi không trở về.
Phan Quân Khánh sau khi thoát được khỏi căn phòng nhốt mình liền tìm đến Thiên Vũ để cầu cứu. Trên người anh ngoài mỗi chiếc điện thoại ra thì chả có cái gì đáng giá cả. Sau khi đến một cây ATM để thử rút tiền nhưng được báo rằng thẻ của anh đã bị khoá. Khánh đành vác bộ mặt đưa đám đến tìm bạn thân của mình.
Ông Hưng đã cho đóng băng mọi tài khoản ngân hàng của anh hòng dồn anh vào đường cùng rồi sẽ đi cầu sự giúp đỡ của bạn bè. Lúc đấy chỉ cần theo chân bạn bè của Khánh là sẽ tóm được anh ngay. Đoán chắc ba mình sẽ làm vậy nên Khánh chỉ liên lạc với Thiên Vũ qua điện thoại và gặp anh ta ở một nơi kín đáo rồi vay mượn ít tiền để cố cầm cự qua ngày. Khi gặp và nghe Khánh kể lại toàn bộ mọi việc Thiên Vũ liền bật cười lớn:
“Không ngờ thiếu gia nhà họ Phan cũng có ngày hôm nay.”
Dù chế giễu Khánh nhưng Thiên Vũ vẫn sắp xếp mọi thứ và cho người đưa Khánh ra ngoại thành. Anh ta biết ông Hưng đang ráo riết tìm Khánh khắp nơi trong trung tâm thành phố nên chỉ âm thầm sai người đưa Khánh đi chứ không đích thân giúp bạn mình chạy thoát. Hôm nay ông Hưng đã đến tận công ty anh để hỏi về tung tích của Khánh và nói rằng nếu anh biết Khánh ở đâu mà không báo cho ông biết. Ông ấy sẽ cho đánh sập cái công ty của nhà anh xuống. Dù muốn giúp bạn nhưng anh vẫn sợ những lời nói của ông Hưng sẽ biến thành sự thật.
Phan Hưng là ai cơ chứ?
Tại công ty mọi nhân viên đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, đúng hơn là đang săm soi. Cũng đơn giản thôi vì cô là nhân vật chính của bài báo nổi tiếng toàn công ty. Trên trang web chính thức của tập đoàn còn đính chính đó là sự thật. Một nước đi thật cao tay của ông Hưng. Giờ cô muốn chối cũng không được, muốn huỷ hôn càng không thể nào.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô, từng đôi mắt nhìn chằm chằm rồi xì xầm bàn tán sau lưng. Đến khi cô quay lại nhìn họ mới giả vờ lơ đi.
Thật là chỉ có mỗi chuyện kết hôn thôi mà sao người này người nọ bàn tán kinh thế?
Quân cáu kỉnh khi bị người khác soi mói chỉ trỏ như vậy. Cô không ưa bản thân mình bị người khác đem ra bàn tán như vậy.
Đến phòng làm việc, nhìn thấy Tuyết Vy cô liền ngập ngừng khó xử. Bạn gái của Phan Quân Khánh đang dùng một đôi mắt buồn thăm thẳm đầy sự tuyệt vọng chán nản nhìn cô. Gặp phải tình huống trớ trêu như vậy ai mà chẳng sốc. Bạn trai của mình lại có hôn ước với người khác lại còn là cấp trên của mình. Đến bây giờ Tuyết Vy vẫn chưa hết sốc, Khánh thì biệt tăm không rõ tung tích. Tuyết Vy gọi cho anh hàng trăm cuộc nhưng đáp lại chỉ có câu “thuê bao quý khách vừa gọi......”
Anh đã đi đâu vào những ngày này? Trái tim bị bóp nghẹt, Tuyết Vy bàng hoàng vô vọng. Tình cảm của hai người chỉ đến đây thôi sao? Tuyết Vy chợt nghĩ đến một điều có lẽ anh đã ruồng bỏ cô thật rồi nên mới biến mất như thế.
Quân ái ngại mấp máy môi nhưng cô chẳng thốt nên lời. Cô thấy bản thân mình thật có lỗi nhưng cô đâu còn cách nào khác. Người lùi lại, Khánh Quân thui thủi bước về bàn làm việc của mình. Suốt một buổi sáng làm việc cả hai không nói với nhau câu nào. Không khí trong phòng thật im ắng và căng thẳng, Quân một chút lại đưa mắt nhìn Tuyết Vy. Khi thấy sắc mặt cô ấy có chút vui vẻ hơn cô mới nhẹ nhõm.
Mọi thứ tiếp tục yên lặng cho đến khi sắp giờ cơm trưa Tuyết Vy mới lên tiếng:
“Chị trưởng phòng. Em cảm thấy không khoẻ nên em muốn xin nghỉ phép mấy ngày. Bắt đầu từ chiều nay, trong thời gian nghỉ em sẽ cố hoàn thành các công việc và mail cho chị.”
Khánh Quân biết cô ấy muốn trốn tránh thực tại, không dễ gì mà chấp nhận một sự thật như vậy. Chẳng do dự nữa cô liền viết giấy đồng ý cho nghỉ rồi đưa cho Tuyết Vy.
“Cái đó...Chị thật sự rất bất ngờ. Xin lỗi em.”
“Không sao.”
Tuyết Vy chỉ thờ ơ trả lời lại Khánh Quân rồi thu dọn đồ đạc ra về. Cô ta nghĩ chuyện này không hề đơn giản như vậy. Từ lúc Khánh Quân đến công ty làm việc bản thân cảm thấy người yêu ngày càng lạnh nhạt với cô. Còn thường xuyên có những hành động mờ ám với trưởng phòng ngay tại công ty. Đã thế cô ta và Khánh liên tục cãi nhau vì những chuyện không đâu. Anh lại còn đề nghị cô chuyển đi làm ở công ty khác. Như vậy chả phải hai người đang vụng trộm sau lưng cô, sợ bị phát hiện nên mới muốn tống cổ ta đi nơi khác.
Hai bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, cả người giận run lên khi nghĩ về điều đó. Trong đầu liên tục xuất hiện những hình ảnh của hai người kia. Cô ta còn tưởng tượng đến chuyện xấu nhất là bản thân chứng kiến cảnh hai người này sẽ làm lễ cưới. Nghĩ tới đây thôi Tuyết Vy đã chịu không nổi rồi nói gì đến chuyện đó biến thành sự thật.
Tuyết Vy rời đi, Quân ái ngại đưa mắt nhìn theo. Dù không phải là người làm sai, nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi thật sự. Thở dài một tiếng cô lại lao đầu vào làm việc. Chỉ có công việc mới làm cô gạt mọi rắc rối sang một bên được. Cơm cũng không muốn ăn, mấy nay Quân lại sụt ký. Đôi má phúng phính ngày nào bây giờ đã lộ cả gò má.
Xuống căn tin Quân chỉ gọi một chiếc bánh mì kẹp và cốc sữa nóng. Nghe thấy mọi người vẫn còn đang bàn tán râm ran về chuyện của cô và Phan Quân Khánh. Vì muốn yên ổn cho đôi tai của mình cô quyết định mang mọi thứ về phòng làm việc. Ngồi trong căn phòng không có một bóng người Quân mới thấy yên tĩnh được phần nào. Từ sáng đến giờ trong đầu cô luôn văng vẳng những câu nói của những người kia.
“Cô ta và siám đốc có hôn ước sao? Tôi thấy chả hợp nhau tý nào.”
“Tôi nghĩ chắc là kết hôn vì mục đích thương mại thôi chứ yêu đương cái nỗi gì.”
“Tôi thấy họ cũng đẹp đôi đó chứ.”
“Tôi nghe đồn Tuyết Vy phòng kế hoạch mới là bạn gái của Giám đốc đấy. Tin hot chưa?”
Những lời đồn đại bình phẩm về cuộc hôn nhân của cô cứ thế dai dẳng trong những ngày tiếp theo. Quân chả thèm quan tâm họ đang nói gì nữa. Trong công ty còn khối người luôn ganh tị với cô. Khi biết cô lại sắp trở thành con dâu của chủ tịch tập đoàn lòng đố kỵ ghen ghét lại bùng lên. Nhưng Quân vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì. Đúng với câu nói: ‘Những người tài giỏi không dành thời gian để bàn luận về chuyện của người khác. Còn những người kém cỏi thường có hành động ngược lại’.
Khánh Quân thấy câu nói đó rất đúng liền đăng một status lên tường Facebook của mình để ám chỉ những người đó.
Mấy hôm nay cố gắng liên lạc với Phan Quân Khánh đều không được, anh cũng không tới công ty mấy ngày rồi. Một đống công việc lở dở đang chờ Phan Quân Khánh giải quyết. Trưởng phòng các bộ phận đang than phiền liên tục vì sự vắng mặt của anh trong những ngày qua. Dù có phó giám đốc ở đây nhưng nhiều kế hoạch phải chờ giám đốc chấp thuận thì mới triển khai được. Họ cứ đinh ninh rằng Phan Quân Khánh đã ra nước ngoài công tác. Duy nhất mỗi mình Quân biết lý do vì sao anh không tới làm việc.
“Không khéo bây giờ cậu ta đang bị nhốt trong mật thất rồi cũng nên.”
Cho đến lúc sắp sửa tan làm Quân nhận được cuộc gọi của ông Hưng. Ông ấy nói rằng Phan Quân Khánh bỏ trốn được một ngày rồi. Vì muốn biết anh có tới tìm gặp cô không nên ông đã gọi điện thoại hỏi xem. Khi nhận được câu trả lời là không ông liền tức giận đùng đùng. Khua tay ra lệnh cho vệ sĩ tiếp tục tìm kiếm Phan Quân Khánh, dù mọi ngóc ngách phải đào cho ra. Nghe tiếng quát vệ sĩ qua điện thoại của ông cô biết ông đang nổi trận lôi đình ở nhà.
Cúp máy, Quân mới ngẩn người suy nghĩ. Cậu ta đang làm cái quái gì vậy? Bỏ trốn như vậy rồi chuyện hai người sẽ giải quyết như thế nào? Rồi những lùm xùm về chuyện kết hôn phải tính sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại như vậy cũng là một chuyện tốt. Cô sẽ không phải gả cho cái tên quỷ không cười ấy nữa, hôn ước rồi cũng nhanh chóng được giải trừ. Quân nhanh lẹ nhấn nút gọi điện cho mẹ cô thông báo chuyện ‘vị hôn phu’ đã bỏ trốn. Cô liền giục mẹ cô nói chuyện với nhà ông Hưng về việc huỷ hôn như vậy cô mới giữ được cuộc sống độc thân thú vị của mình.
Càng nghĩ vậy Khánh Quân lại càng phấn chấn lên nhưng đâu ngờ mẹ cô vẫn thản nhiên buông một câu là vẫn phải đợi Khánh trở về để làm đám cưới khiến Quân tức nổ đom đóm mắt. Cô không còn từ nào để diễn tả hành động của mẹ mình nữa. Như vậy chả khác gì bán con gái đi. Càng nghĩ lại càng tức Quân chỉ mong Phan Quân Khánh tốt nhất là trốn đi thật xa và mãi mãi không trở về.
Phan Quân Khánh sau khi thoát được khỏi căn phòng nhốt mình liền tìm đến Thiên Vũ để cầu cứu. Trên người anh ngoài mỗi chiếc điện thoại ra thì chả có cái gì đáng giá cả. Sau khi đến một cây ATM để thử rút tiền nhưng được báo rằng thẻ của anh đã bị khoá. Khánh đành vác bộ mặt đưa đám đến tìm bạn thân của mình.
Ông Hưng đã cho đóng băng mọi tài khoản ngân hàng của anh hòng dồn anh vào đường cùng rồi sẽ đi cầu sự giúp đỡ của bạn bè. Lúc đấy chỉ cần theo chân bạn bè của Khánh là sẽ tóm được anh ngay. Đoán chắc ba mình sẽ làm vậy nên Khánh chỉ liên lạc với Thiên Vũ qua điện thoại và gặp anh ta ở một nơi kín đáo rồi vay mượn ít tiền để cố cầm cự qua ngày. Khi gặp và nghe Khánh kể lại toàn bộ mọi việc Thiên Vũ liền bật cười lớn:
“Không ngờ thiếu gia nhà họ Phan cũng có ngày hôm nay.”
Dù chế giễu Khánh nhưng Thiên Vũ vẫn sắp xếp mọi thứ và cho người đưa Khánh ra ngoại thành. Anh ta biết ông Hưng đang ráo riết tìm Khánh khắp nơi trong trung tâm thành phố nên chỉ âm thầm sai người đưa Khánh đi chứ không đích thân giúp bạn mình chạy thoát. Hôm nay ông Hưng đã đến tận công ty anh để hỏi về tung tích của Khánh và nói rằng nếu anh biết Khánh ở đâu mà không báo cho ông biết. Ông ấy sẽ cho đánh sập cái công ty của nhà anh xuống. Dù muốn giúp bạn nhưng anh vẫn sợ những lời nói của ông Hưng sẽ biến thành sự thật.
Phan Hưng là ai cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.