“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào.
Chương 89: Ghen.
Atermis
04/01/2021
Chỉ là vết thương ngoài da không có gì đáng ngại nên Quân muốn về nhà nghỉ ngơi. Ở bệnh viện thật bất tiện và không thoải mái cho lắm. Hơn nữa nhìn nơi này cô lại ám ảnh cảnh ba mình nằm trên giường bệnh cả người quấn băng vì bỏng, máu me đầm đìa. Nhìn thấy giường bệnh là cảnh tượng kinh hoàng đau xót ấy lại hiện ra trước mắt. Nó là tâm ma đeo đuổi cô từng ấy năm không thể quên không thể giải thoát.
Thấy con dâu cương quyết đòi về như vậy bà Loan đành chấp thuận yêu cầu của con bé.
Khánh thì cứ tò mò suy nghĩ lý do vì sao cô làm vậy thì mẹ đã bảo anh đi làm thủ tục xuất viện. Anh thử hỏi mẹ nguyên do vì sao Quân lại không thích bệnh viện thì bà ấy lại mắng anh làm chồng người ta mà không biết một cái gì hết. Bị ăn mắng Khánh đành vác xác đi làm nhiệm vụ được giao. Trong bụng vẫn thôi không hiếu kì.
Quay trở về phòng thấy Quân đang chập chững bước đi như đứa trẻ. Từng bước khổ sở được mẹ chồng dìu ra bên ngoài. Không nhịn được anh liền đi tới rồi khom người bế thốc lên.
“Để con bế cô ấy ra xe. Mẹ thu dọn đồ đạc của cô ấy hộ con.”
Chới với Quân ngã vào lồng ngực của Khánh rồi bấu víu lên đấy. Ngại ngùng nói nhỏ:
“Tôi....Tôi tự đi được.”
Bàn tay nhỏ nhắn xinh xẻo chỉ mới sờ lên vòm ngực rắn rỏi của mình mà Khánh đã cứng đờ người. Cô mới đánh loạn trên đấy và cái mà anh đã không chịu nổi bên dưới nhanh chóng nổi gồ lên. Cắn răng chịu đựng Khánh ra lệnh:
“Ngồi vững.”
Hương hoa oải hương, mùi cơ thể của Quân làm Khánh rạo rực mà càng ngày càng hứng khởi. Vừa bế đi hông cô vô tình ma sát vào đấy. Nó lớn lên rồi chọc vào Quân làm cô hoảng loạn. Tên biến thái này mới bế cô thôi mà đã dựng đứng bất thường như vậy. Hôm trước nếu cứ dây dưa chắc cô phế chân luôn quá.
“Anh..anh biến thái thả tôi xuống.”
Khánh cười gian tà nói:
“Càng cựa quậy là nó càng lớn đấy. Nếu không muốn bị ăn thì ngồi im.”
Quân rụt người nép vào lồng ngực anh hai má lẫn tai đều ửng hồng. Từng hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau. Nhìn xuống thấy bộ ngực của Quân được giấu dưới lớp áo sơ mi. Căng tròn đẫy đà. Nuốt một ngụm nước bọt Khánh bây giờ chỉ muốn hung hăng đè ngã cô ra giường nhanh chóng tiến vào nơi ấm áp kia để nghe thấy những tiếng rên rỉ mị người của cô dưới thân mình. Nếu hiện tại cô không bị như vậy thì chiếc xe là nơi để anh giải toả bản thân rồi. Đành nhịn. Bế người ra xe anh đặt vào trong rồi giúp cô thắt dây an toàn rồi mới lái xe đi.
Thấy Khánh hôm nay cư xử rất khác lạ đối tốt với mình nên Quân cảm thấy không quen chút nào. Hắn uống nhầm thuốc sao?
Nhìn qua lớp kính chiếu hậu thấy cô đã ngủ rồi Khánh liền giảm tốc độ chạy từ từ về Eden. Không muốn đánh thức mèo con đang say giấc nên lúc dừng xe anh mở cửa rất nhẹ nhàng rồi bế vào nhà.
Bà Loan muốn về biệt thự của Khánh một hôm để chăm sóc con dâu nên bảo tài xế rẽ hướng về Eden. Thấy mẹ đến Khánh nhờ vả bà chăm sóc vợ còn bản thân thì quay lại trụ sở. Rất nhiều công việc chờ anh xử lý nên phải đến. Bận tối mắt tối mũi thế nào đến 8 giờ mới xong công việc. Đành bỏ đấy mai lại tiếp tục giải quyết.
Về nhà thì mẹ và vợ đang ngồi ở phòng ăn đang hàn huyên đủ thứ. Kéo ghế ngồi xuống thì lập tức đồ ăn được dọn ra cho anh. Cởi bỏ chiếc áo vest màu xanh đen bên ngoài Khánh liền đưa cho người làm. Lúc nào trên người cũng chỉ khoác gam màu tối nên trông anh rất ảm đạm và lạnh lùng khó gần. Vô cùng tẻ nhạt.
“Hai đứa ấy à. Nhanh còn cho mẹ bế cháu đi chứ. Cưới nhau được nửa năm rồi mà bụng cái Quân vẫn chẳng có động tĩnh gì hết. Người làm cha mẹ như chúng tôi thật sốt ruột với anh chị.”
“….”
“….”
Quân đang cười thì liền cứng đơ. Sắc mặt thay đổi không được tự nhiên. Cô cúi thấp đầu trốn tránh ánh mắt của mẹ chồng. Khánh đang ăn thì dừng đũa. Anh không nói gì cả.
Hiểu thái độ của hai con đang ngấm ngầm trốn tránh nhiệm vụ bà Loan lại tiếp tục:
“Hễ nhắc đến chuyện này là anh chị lại làm ngơ làm tịch. Không muốn có hay là anh Khánh đang có vấn đề?”
Phụt. Khánh cứng họng khi mẹ chê bai. Chuyện đó thì phải hỏi Khánh Quân xem anh có vấn đề hay không?
Nổi cáu anh đáp trả:
“Con đã nói là chưa muốn có con. Mẹ đừng giục nữa. Nhiều người họ kết hôn mấy năm mới sinh con thì sao?”
Nghĩ rằng đứa con là thứ kết nối tình cảm giữa Quân và Khánh. Nên người lớn mới ra sức tác động nhưng xem ra cách này không hay chút nào.
Bầu không khí trở nên ảm đạm Khánh buồn bực không có khẩu vị để ăn tiếp nữa. Anh với Quân không thể. Có con rồi sẽ phải làm thế nào khi cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại chuyện ly hôn. Cô ấy còn uống thuốc tránh thai trước mặt Khánh thì 100% không muốn mang trong mình dòng máu của anh. Biểu rõ ý sau này không muốn dính dáng gì đến nhau thì anh còn cách nào khác nữa chứ.
Đứng dậy nói rằng mình đã ăn xong Khánh bước về phòng thay quần áo rồi qua phòng đọc sách ngồi. Nhớ lại cử chỉ của Quân không màng đến những gì vừa diễn ra Khánh vừa bực vừa không hài lòng. Lý do tại sao mình lại như vậy thì chẳng hiểu.
Nhốt mình trong phòng đọc sách cả buổi Khánh không về phòng nữa vì sợ mẹ sẽ biết chuyện anh và Quân không hề ngủ chung. Ấy thế mà ông trời không cho anh cơ hội thì phải. Mẹ anh đã tìm đến tận cửa và nhắc anh về phòng để chăm sóc Quân. Dù không muốn nhưng đôi chân cũng phải đứng dậy mà tiến về phòng. Nhìn Khánh đứng lù lù như một củ cải trước phòng Quân không nói gì cả. Cô hiểu lí do sao anh lại đứng trước cửa phòng của mình Chẳng có ý từ chối hay chấp nhận cho anh ở lại Quân chỉ nằm xuống giường rồi kéo chăn lên nửa người rồi đi ngủ.
Cô đang ngấm ngầm đồng ý.
Khép cửa Khánh vào phòng ngồi bệt xuống sofa. Ngẩng lên tấm ảnh cưới của cả hai mà anh thở dài. Đây là lần đầu tiên anh ngắm kỹ nó. Cô gái xinh đẹp đứng chung trong một bức hình với anh đang cười tươi. Có lẽ lúc đấy cô cười với anh là cũng chỉ là nụ cười gượng. Nghĩ lại những gì mình từng nói trước đây mà Khánh cười cợt bản thân mình. Luật lệ mình đặt ra cuối cùng người phá lệ lại cũng chính là mình.
Vật lộn ở sofa một hồi cảm thấy không thể cụp mắt Khánh đành mặt dày bò về chiếc giường rồi ngồi xuống một bên Quân. Ngắm nghía gương mặt nhợt nhạt anh khẽ đưa tay sờ lên.
Tính ra cô ấy cũng rất dễ ngủ đấy chứ.
Nhìn lại chiếc giường nơi mà anh và cô từng trải qua hoan ái. Lòng Khánh lại lâng lâng rạo rực đến khó tả. Rốt cuộc trên người cô ấy có ma lực gì mà cuốn hút mình đến vậy?
Khánh từng nghĩ rằng đấy là ham muốn nhất thời của bản thân qua và ngày sẽ quên. Nhưng không thể mỗi lần cô đứng gần hay chỉ cần thân mật một chút là anh đã không thể kiềm chế được cảm xúc. Lúc nào cũng muốn làm chuyện đấy với cô.
“Chúng ta phải làm sao đây?”
Một câu hỏi không đáp án.
Khánh nằm xuống, tự động sát lại hôn nhiệt tình trên môi Quân rồi mới buông ra. Anh định sẽ nằm yên cách xa nửa mét rồi sẽ thức dậy trước cô. Nhưng một lực đẩy vô hình nào đó đã làm anh sát lại ôm Quân chặt vào lòng. Khẽ đặt thêm một nụ hôn trên trán cô gái Khánh mới chịu khép mắt.
Được bác sĩ tư nhân và người làm chăm sóc kĩ càng nên vết thương đã dần khép miệng. Một tuần ở nhà dưỡng thương đầy ngột ngạt Quân chẳng chịu được nữa liền đi làm. Mặc chiếc quần ống rộng để che đi vết thương, cô áo quần gọn gàng rồi nói quản gia Lâm đưa đến trụ sở.
Vừa thấy mặt Quân trợ lý Linh đã hớn hở. Vụ tai nạn hôm trước vẫn còn làm cô chết khiếp. Nếu không phải tay tài xế ấy phanh gấp thì người đứng cạnh cô đã phải nằm viện một thời gian dài rồi. Mới nghỉ có mấy ngày mà công việc đã ì ạch chậm trễ. Quân hầu như không nghỉ ngơi được cứ phải liên tục xử lý vấn đề các dự án ở trong nước và nước ngoài.
Ngày tiếp đón đối tác dự án sắp tới ở ngay tại WL. Quân và mọi người đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Hạng mục đầu tư khu resort ở Thái Lan đang đề tài nóng trong WL những ngày qua. WL là tập đoàn đa ngành nhưng bây giờ mới lấn sang lĩnh vực bất động sản nghỉ dưỡng. Cơ hội kiếm tiền rất lớn mà rủi ro cũng nhiều. Điển hình là việc dự án khu phức hợp ở biển bị Sở kế hoạch tuýt còi. Cho nên mọi thứ đều phải hoàn hảo và tìm được đối tác thân cận dày kinh nghiệm. Để tạo sự thân thiện cô đã mời vị đối tác trẻ tuổi dùng bữa trưa ở một nhà hàng Âu ngay đối diện trụ sở.
Thang máy VIP dừng lại, hình ảnh Phan Quân Khánh phản chiếu qua lớp kính rõ ràng. Mắt đối mắt nhưng chả ai lên tiếng chào hỏi. Bước vào trong Quân chỉ liếc anh một cái rồi tỏ ra không có quan hệ gì. Khánh lùi lại tạo khoảng cách chỉ nhìn cô vài giây rồi nhìn người đàn ông đi cùng và đánh giá.
Tên nào đây mà mặt non choẹt thế này?
Biết hôm nay cô sẽ phải làm việc với đối tác. Khánh cho rằng người đấy xấp xỉ tuổi trung niên nhưng sao giờ lại là một thanh niên cỡ tuổi anh là sao?
“Cô Khánh Quân đã kết hôn rồi sao?”
Vị đối tác không khỏi tò mò nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô và hỏi.
Câu hỏi mà khiến hai vợ chồng trợn mắt ngạc nhiên. Người này lại muốn nói chuyện riêng tư sao?
Lưỡng lự vài giây Quân nhỏ giọng đáp lại. Ánh mắt của cả hai người đàn ông dồn vào cô để nghe câu trả lời.
“Vâng.”
Anh ta ồ lên một tiếng vẻ tiếc nuối.
“Ồ. Tiếc nhỉ. Nếu cô mà chưa lập gia đình chắc chắn tôi sẽ xin cô cơ hội để theo đuổi đấy!”
Một câu nói không bình thường làm người thì hoang mang kẻ muốn nổi đoá. Hai mắt Khánh như dao nhọn chỉ chực chờ xiên chết kẻ đang ăn nói ngông cuồng kia. Gương mặt đen kịt rất khó coi, máu nóng phun trào như núi lửa.
Tên này muốn chết hay sao mà dám buông lời tán tỉnh vợ mình ngay ở công ty của mình?
Chết rồi. Tên điên đằng sau đã nghe thấy toàn bộ.
Quân chột dạ lòng thấp thỏm không yên. Chẳng lẽ lại chuẩn bị đánh nhau. Cô cảm nhận được mùi nguy hiểm đằng sau lưng mình. Cảm giác mùi cháy khét của lửa đang thiêu cái gì đấy. Quân lắp bắp cười trừ:
“A ha. Anh cứ đùa.”
Không bẻ sang chuyện khác là Phan Quân Khánh sẽ nổi khùng nổi điên lên cho mà xem. Nhưng người kia vẫn không chịu dừng vẫn tiếp tục nói. Vẻ mặt rất nghiêm túc:
“Tôi không đùa. Cưới được người vợ xinh đẹp, tài giỏi như cô thật sự anh ta phải tu 7 kiếp mới được.”
Tổ tông của tôi ơi! Anh có thể dừng lại được không? Anh không nhìn thấy hai viên đạn đằng sau đang chuẩn bị ghim vào anh à?
Thấy con dâu cương quyết đòi về như vậy bà Loan đành chấp thuận yêu cầu của con bé.
Khánh thì cứ tò mò suy nghĩ lý do vì sao cô làm vậy thì mẹ đã bảo anh đi làm thủ tục xuất viện. Anh thử hỏi mẹ nguyên do vì sao Quân lại không thích bệnh viện thì bà ấy lại mắng anh làm chồng người ta mà không biết một cái gì hết. Bị ăn mắng Khánh đành vác xác đi làm nhiệm vụ được giao. Trong bụng vẫn thôi không hiếu kì.
Quay trở về phòng thấy Quân đang chập chững bước đi như đứa trẻ. Từng bước khổ sở được mẹ chồng dìu ra bên ngoài. Không nhịn được anh liền đi tới rồi khom người bế thốc lên.
“Để con bế cô ấy ra xe. Mẹ thu dọn đồ đạc của cô ấy hộ con.”
Chới với Quân ngã vào lồng ngực của Khánh rồi bấu víu lên đấy. Ngại ngùng nói nhỏ:
“Tôi....Tôi tự đi được.”
Bàn tay nhỏ nhắn xinh xẻo chỉ mới sờ lên vòm ngực rắn rỏi của mình mà Khánh đã cứng đờ người. Cô mới đánh loạn trên đấy và cái mà anh đã không chịu nổi bên dưới nhanh chóng nổi gồ lên. Cắn răng chịu đựng Khánh ra lệnh:
“Ngồi vững.”
Hương hoa oải hương, mùi cơ thể của Quân làm Khánh rạo rực mà càng ngày càng hứng khởi. Vừa bế đi hông cô vô tình ma sát vào đấy. Nó lớn lên rồi chọc vào Quân làm cô hoảng loạn. Tên biến thái này mới bế cô thôi mà đã dựng đứng bất thường như vậy. Hôm trước nếu cứ dây dưa chắc cô phế chân luôn quá.
“Anh..anh biến thái thả tôi xuống.”
Khánh cười gian tà nói:
“Càng cựa quậy là nó càng lớn đấy. Nếu không muốn bị ăn thì ngồi im.”
Quân rụt người nép vào lồng ngực anh hai má lẫn tai đều ửng hồng. Từng hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau. Nhìn xuống thấy bộ ngực của Quân được giấu dưới lớp áo sơ mi. Căng tròn đẫy đà. Nuốt một ngụm nước bọt Khánh bây giờ chỉ muốn hung hăng đè ngã cô ra giường nhanh chóng tiến vào nơi ấm áp kia để nghe thấy những tiếng rên rỉ mị người của cô dưới thân mình. Nếu hiện tại cô không bị như vậy thì chiếc xe là nơi để anh giải toả bản thân rồi. Đành nhịn. Bế người ra xe anh đặt vào trong rồi giúp cô thắt dây an toàn rồi mới lái xe đi.
Thấy Khánh hôm nay cư xử rất khác lạ đối tốt với mình nên Quân cảm thấy không quen chút nào. Hắn uống nhầm thuốc sao?
Nhìn qua lớp kính chiếu hậu thấy cô đã ngủ rồi Khánh liền giảm tốc độ chạy từ từ về Eden. Không muốn đánh thức mèo con đang say giấc nên lúc dừng xe anh mở cửa rất nhẹ nhàng rồi bế vào nhà.
Bà Loan muốn về biệt thự của Khánh một hôm để chăm sóc con dâu nên bảo tài xế rẽ hướng về Eden. Thấy mẹ đến Khánh nhờ vả bà chăm sóc vợ còn bản thân thì quay lại trụ sở. Rất nhiều công việc chờ anh xử lý nên phải đến. Bận tối mắt tối mũi thế nào đến 8 giờ mới xong công việc. Đành bỏ đấy mai lại tiếp tục giải quyết.
Về nhà thì mẹ và vợ đang ngồi ở phòng ăn đang hàn huyên đủ thứ. Kéo ghế ngồi xuống thì lập tức đồ ăn được dọn ra cho anh. Cởi bỏ chiếc áo vest màu xanh đen bên ngoài Khánh liền đưa cho người làm. Lúc nào trên người cũng chỉ khoác gam màu tối nên trông anh rất ảm đạm và lạnh lùng khó gần. Vô cùng tẻ nhạt.
“Hai đứa ấy à. Nhanh còn cho mẹ bế cháu đi chứ. Cưới nhau được nửa năm rồi mà bụng cái Quân vẫn chẳng có động tĩnh gì hết. Người làm cha mẹ như chúng tôi thật sốt ruột với anh chị.”
“….”
“….”
Quân đang cười thì liền cứng đơ. Sắc mặt thay đổi không được tự nhiên. Cô cúi thấp đầu trốn tránh ánh mắt của mẹ chồng. Khánh đang ăn thì dừng đũa. Anh không nói gì cả.
Hiểu thái độ của hai con đang ngấm ngầm trốn tránh nhiệm vụ bà Loan lại tiếp tục:
“Hễ nhắc đến chuyện này là anh chị lại làm ngơ làm tịch. Không muốn có hay là anh Khánh đang có vấn đề?”
Phụt. Khánh cứng họng khi mẹ chê bai. Chuyện đó thì phải hỏi Khánh Quân xem anh có vấn đề hay không?
Nổi cáu anh đáp trả:
“Con đã nói là chưa muốn có con. Mẹ đừng giục nữa. Nhiều người họ kết hôn mấy năm mới sinh con thì sao?”
Nghĩ rằng đứa con là thứ kết nối tình cảm giữa Quân và Khánh. Nên người lớn mới ra sức tác động nhưng xem ra cách này không hay chút nào.
Bầu không khí trở nên ảm đạm Khánh buồn bực không có khẩu vị để ăn tiếp nữa. Anh với Quân không thể. Có con rồi sẽ phải làm thế nào khi cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại chuyện ly hôn. Cô ấy còn uống thuốc tránh thai trước mặt Khánh thì 100% không muốn mang trong mình dòng máu của anh. Biểu rõ ý sau này không muốn dính dáng gì đến nhau thì anh còn cách nào khác nữa chứ.
Đứng dậy nói rằng mình đã ăn xong Khánh bước về phòng thay quần áo rồi qua phòng đọc sách ngồi. Nhớ lại cử chỉ của Quân không màng đến những gì vừa diễn ra Khánh vừa bực vừa không hài lòng. Lý do tại sao mình lại như vậy thì chẳng hiểu.
Nhốt mình trong phòng đọc sách cả buổi Khánh không về phòng nữa vì sợ mẹ sẽ biết chuyện anh và Quân không hề ngủ chung. Ấy thế mà ông trời không cho anh cơ hội thì phải. Mẹ anh đã tìm đến tận cửa và nhắc anh về phòng để chăm sóc Quân. Dù không muốn nhưng đôi chân cũng phải đứng dậy mà tiến về phòng. Nhìn Khánh đứng lù lù như một củ cải trước phòng Quân không nói gì cả. Cô hiểu lí do sao anh lại đứng trước cửa phòng của mình Chẳng có ý từ chối hay chấp nhận cho anh ở lại Quân chỉ nằm xuống giường rồi kéo chăn lên nửa người rồi đi ngủ.
Cô đang ngấm ngầm đồng ý.
Khép cửa Khánh vào phòng ngồi bệt xuống sofa. Ngẩng lên tấm ảnh cưới của cả hai mà anh thở dài. Đây là lần đầu tiên anh ngắm kỹ nó. Cô gái xinh đẹp đứng chung trong một bức hình với anh đang cười tươi. Có lẽ lúc đấy cô cười với anh là cũng chỉ là nụ cười gượng. Nghĩ lại những gì mình từng nói trước đây mà Khánh cười cợt bản thân mình. Luật lệ mình đặt ra cuối cùng người phá lệ lại cũng chính là mình.
Vật lộn ở sofa một hồi cảm thấy không thể cụp mắt Khánh đành mặt dày bò về chiếc giường rồi ngồi xuống một bên Quân. Ngắm nghía gương mặt nhợt nhạt anh khẽ đưa tay sờ lên.
Tính ra cô ấy cũng rất dễ ngủ đấy chứ.
Nhìn lại chiếc giường nơi mà anh và cô từng trải qua hoan ái. Lòng Khánh lại lâng lâng rạo rực đến khó tả. Rốt cuộc trên người cô ấy có ma lực gì mà cuốn hút mình đến vậy?
Khánh từng nghĩ rằng đấy là ham muốn nhất thời của bản thân qua và ngày sẽ quên. Nhưng không thể mỗi lần cô đứng gần hay chỉ cần thân mật một chút là anh đã không thể kiềm chế được cảm xúc. Lúc nào cũng muốn làm chuyện đấy với cô.
“Chúng ta phải làm sao đây?”
Một câu hỏi không đáp án.
Khánh nằm xuống, tự động sát lại hôn nhiệt tình trên môi Quân rồi mới buông ra. Anh định sẽ nằm yên cách xa nửa mét rồi sẽ thức dậy trước cô. Nhưng một lực đẩy vô hình nào đó đã làm anh sát lại ôm Quân chặt vào lòng. Khẽ đặt thêm một nụ hôn trên trán cô gái Khánh mới chịu khép mắt.
Được bác sĩ tư nhân và người làm chăm sóc kĩ càng nên vết thương đã dần khép miệng. Một tuần ở nhà dưỡng thương đầy ngột ngạt Quân chẳng chịu được nữa liền đi làm. Mặc chiếc quần ống rộng để che đi vết thương, cô áo quần gọn gàng rồi nói quản gia Lâm đưa đến trụ sở.
Vừa thấy mặt Quân trợ lý Linh đã hớn hở. Vụ tai nạn hôm trước vẫn còn làm cô chết khiếp. Nếu không phải tay tài xế ấy phanh gấp thì người đứng cạnh cô đã phải nằm viện một thời gian dài rồi. Mới nghỉ có mấy ngày mà công việc đã ì ạch chậm trễ. Quân hầu như không nghỉ ngơi được cứ phải liên tục xử lý vấn đề các dự án ở trong nước và nước ngoài.
Ngày tiếp đón đối tác dự án sắp tới ở ngay tại WL. Quân và mọi người đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Hạng mục đầu tư khu resort ở Thái Lan đang đề tài nóng trong WL những ngày qua. WL là tập đoàn đa ngành nhưng bây giờ mới lấn sang lĩnh vực bất động sản nghỉ dưỡng. Cơ hội kiếm tiền rất lớn mà rủi ro cũng nhiều. Điển hình là việc dự án khu phức hợp ở biển bị Sở kế hoạch tuýt còi. Cho nên mọi thứ đều phải hoàn hảo và tìm được đối tác thân cận dày kinh nghiệm. Để tạo sự thân thiện cô đã mời vị đối tác trẻ tuổi dùng bữa trưa ở một nhà hàng Âu ngay đối diện trụ sở.
Thang máy VIP dừng lại, hình ảnh Phan Quân Khánh phản chiếu qua lớp kính rõ ràng. Mắt đối mắt nhưng chả ai lên tiếng chào hỏi. Bước vào trong Quân chỉ liếc anh một cái rồi tỏ ra không có quan hệ gì. Khánh lùi lại tạo khoảng cách chỉ nhìn cô vài giây rồi nhìn người đàn ông đi cùng và đánh giá.
Tên nào đây mà mặt non choẹt thế này?
Biết hôm nay cô sẽ phải làm việc với đối tác. Khánh cho rằng người đấy xấp xỉ tuổi trung niên nhưng sao giờ lại là một thanh niên cỡ tuổi anh là sao?
“Cô Khánh Quân đã kết hôn rồi sao?”
Vị đối tác không khỏi tò mò nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô và hỏi.
Câu hỏi mà khiến hai vợ chồng trợn mắt ngạc nhiên. Người này lại muốn nói chuyện riêng tư sao?
Lưỡng lự vài giây Quân nhỏ giọng đáp lại. Ánh mắt của cả hai người đàn ông dồn vào cô để nghe câu trả lời.
“Vâng.”
Anh ta ồ lên một tiếng vẻ tiếc nuối.
“Ồ. Tiếc nhỉ. Nếu cô mà chưa lập gia đình chắc chắn tôi sẽ xin cô cơ hội để theo đuổi đấy!”
Một câu nói không bình thường làm người thì hoang mang kẻ muốn nổi đoá. Hai mắt Khánh như dao nhọn chỉ chực chờ xiên chết kẻ đang ăn nói ngông cuồng kia. Gương mặt đen kịt rất khó coi, máu nóng phun trào như núi lửa.
Tên này muốn chết hay sao mà dám buông lời tán tỉnh vợ mình ngay ở công ty của mình?
Chết rồi. Tên điên đằng sau đã nghe thấy toàn bộ.
Quân chột dạ lòng thấp thỏm không yên. Chẳng lẽ lại chuẩn bị đánh nhau. Cô cảm nhận được mùi nguy hiểm đằng sau lưng mình. Cảm giác mùi cháy khét của lửa đang thiêu cái gì đấy. Quân lắp bắp cười trừ:
“A ha. Anh cứ đùa.”
Không bẻ sang chuyện khác là Phan Quân Khánh sẽ nổi khùng nổi điên lên cho mà xem. Nhưng người kia vẫn không chịu dừng vẫn tiếp tục nói. Vẻ mặt rất nghiêm túc:
“Tôi không đùa. Cưới được người vợ xinh đẹp, tài giỏi như cô thật sự anh ta phải tu 7 kiếp mới được.”
Tổ tông của tôi ơi! Anh có thể dừng lại được không? Anh không nhìn thấy hai viên đạn đằng sau đang chuẩn bị ghim vào anh à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.