“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào.
Chương 45: Lại mặt.
Atermis
04/01/2021
Người kia đã đi rồi nhưng Phan Quân Khánh lại không chịu buông ra khiến người nào đó bực mình.
“Hài lòng chưa? Bây giờ buông ra được rồi đấy!” Quân gắt lên.
Thấy Quân gồng mình phản ứng như vậy, Khánh cũng gắt gỏng lại:
“Cô cả gan dám đưa đàn ông về đây sao? Cô muốn cho bọn nhà báo săn được chuyện này à?”
Quân phải công nhận một điều rằng Khánh không những giỏi đổ tội mà còn giỏi mắng chửi người khác. Đến chuyện bạn bè cô đưa cô về nhà cũng đem ra chỉ trích sao? Cô liền lên tiếng phản bác:
“Cây ngay không sợ chết đứng. Tôi và anh ấy chẳng có gì hết. Chúng tôi chỉ là bạn. Bạn bè đưa tôi về nhà thì có chuyện gì sao?”
“Bạn ư? Tôi nghĩ là tình cũ mới đúng. Thấy các người nói chuyện có vẻ bịn rịn sướt mướt như thế mà.” Khánh cười giễu cợt.
Câu nói chế giễu về mối quan hệ giữa cô và Diệp Minh của Khánh khiến cô không vừa ý và tức tối. Bực mình Quân liền nói lí lẽ với anh:
“Này Phan Quân Khánh. Chuyện đi với ai, ở với ai, làm gì tôi không nghĩa vụ phải báo cáo với cậu. Chúng ta chỉ là vợ chồng trên giấy tờ và cậu không có tư cách quản chuyện của tôi.”
“Cô....”
Khánh Quân nói đúng. Cô và anh chỉ là quan hệ trên giấy tờ, anh không có quyền can thiệp vào đời sống riêng tư của cô. Cô yêu ai đến với ai không liên quan gì đến anh. Nhưng hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng nếu như thế sẽ bại lộ mọi chuyện mất.
“Tôi không quản nhưng cô phải nhớ bây giờ cô là con dâu của nhà họ Phan. Mọi hành động, ứng xử của cô đều có tầm ảnh hưởng tới danh tiếng nhà họ Phan. Tôi cảnh cáo cô! Nếu cô làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh tiếng nhà tôi thì cô chết chắc đấy.”
“Hừ. Cũng chả biết ai làm hỏng hình tượng đấy.”
Quân nhếch miệng cười. Cô không nói thêm câu nào nữa chỉ lướt ngang qua anh rồi bước vào cánh cổng. Về phòng cô nhanh chóng vùi mặt vào làn nước lạnh để cho tỉnh táo. Cái con người đáng ghét kia lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân mà cứ chì chiết người khác như vậy. Đây là lần thứ hai trong ngày bọn họ cãi nhau. Mỗi lần chạm mặt là y như rằng lại giương võ miệng lớn tiếng với nhau. Càng nghĩ càng bực, Quân leo lên giường, tắt đèn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Có men rượu trong người nên cô đã dễ dàng ngủ say giấc không giống như ai đó.
Sau màn tranh cãi trước cổng nhà Khánh hậm hực bỏ về phòng.
Người con gái kia sao lại có tính kiêu căng như vậy chứ? Gặp nhau là khắc khẩu. Những câu nói lúc nãy của Quân cứ chạy trong đầu khiến anh không vui. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy, sườn mặt bạnh ra Khánh cười thấp giọng nói một mình nghe:
“Không có tư cách để quản ư? Nguyễn Trần Khánh Quân cô đợi đấy cho tôi.”
Kết hôn đã hơn mười ngày mà hai người vẫn không chịu về nhà mẹ vợ. Má chồng thì gọi cho Quân nhắc nhở cô chỉ biết cười trừ rồi “dạ dạ vâng vâng”. Bà ấy luôn nói rằng bảo Khánh cùng về với cô, nhưng với cái kiểu bằng mặt không bằng lòng của hai người thì đành chịu, khó có thể mà đi chung một chiếc xe được. Lúc đấy Khánh lại giở giọng rằng lấy cha mẹ anh ra làm cái cớ nữa thì mệt.
Ăn sáng xong, Quân liền về phòng thu dọn một ít đồ đạc, áo quần cho vào túi xách, thay áo quần rồi xuống lầu.
“Mợ chủ về nhà mẹ đẻ phải không ạ?”
Tiếng má Năm vọng ra từ trong bếp, bà liền đi ra vừa đi vừa cởi tạp dề.
“Vâng. Con về nhà mẹ mấy ngày ạ.” Quân nhẹ nhàng trả lời lại.
Nhìn thấy chỉ có một mình cô với cái túi xách chứa đầy đồ đạc má Năm liền kinh ngạc:
“Sao chỉ có mình mợ chủ thôi vậy? Cậu chủ không về cùng sao?”
Có mà Phan Quân Khánh uống nhầm thuốc mới đi cùng cô. Quân chỉ cười khổ thấp giọng nói:
“Dạ anh ấy hôm nay có việc nên không thể về cùng con ạ.”
Biện một lý do nào đó để qua mắt má Năm nhưng có lẽ với người đã ngần ấy tuổi chắc sẽ nhận ra lời nói dối vô hại của Quân. Bà Năm biết ý liền đành dừng lại rồi căn dặn Quân mọi thứ.
Xe đã được quản gia Lâm chuẩn bị, bỏ túi xách vào trong cốp xe Quân ngạc nhiên nhìn vào những túi quà chất đầy trong đó. Cô ngơ ngác nhìn ông quản gia thì nhận được câu trả lời là của ông bà chủ gửi đến để cho vợ chồng cô mang về nhà mẹ cô làm quà. Sự quan tâm của hai người làm Quân rất cảm kích và xúc động cho dù chỉ là con dâu nhưng họ đối đãi với cô không khác gì con ruột trong nhà.
Chiếc xe đâm thẳng rời khỏi khu Eden băng qua những con phố mà cô thuộc làu đường. Cuối cùng đã đến căn nhà quen thuộc Quân liền xuống để mở cổng vào bên trong. Vừa mới mở cổng thì tiểu Bạng đã lao ra xoắn xuýt dưới chân, cảm nhận được bước chân của cô chủ nó liền lao ra chồm lên người Quân một cách vui vẻ. Mọi đồ đạc đã có tài xế đem vào bên trong nên Quân chỉ việc dắt theo tiểu Bạng đi vào. Thấy con gái đã về nhưng chỉ có một mình bà Phượng liền cất giọng hỏi:
“Về rồi à? Con rể đâu?”
Bất ngờ với câu hỏi của mẹ Quân chỉ ấp úng trả lời qua loa:
“Anh ấy bận nên chưa qua được.”
“Bận kiểu gì đến ngày về nhà vợ cũng không sắp xếp nghỉ lấy một ngày để đưa con về nhà sao?” Bà Phượng hoài nghi nhìn con gái.
“Kìa mẹ! Anh ấy là tổng giám đốc, rất nhiều việc phải xử lý. Mẹ phải hiểu chứ!”
Nhẹ nhàng kéo tay mẹ cô làm nũng Quân nghĩ chắc mẹ cô cũng xiêu lòng mà bỏ qua sự vắng mặt của người nào đó.
Thở dài một tiếng bà Phượng cũng xuôi theo tiếng mèo nheo của cô.
“Thôi được rồi! Nếu nó bận thì để dịp khác vậy. Mày vào trong bếp làm sạch nguyên liệu cho mẹ. Mẹ chạy ra cửa hàng một lúc.”
“Vâng.”
Quân ngoan ngoãn đáp lại lời mẹ. Trở về căn phòng quen thuộc cô liền ngả lưng nằm xuống suy nghĩ có lẽ bây giờ Phan Quân Khánh đang ngủ hoặc là đi làm rồi. Cho dù hôm nay là thứ Bảy nhưng cuối tuần nào Khánh cũng ra ngoài và sáng sớm. Quay đầu nhìn lên trên thành giường Quân liền thất thần. Tấm ảnh ấy vẫn còn nằm nguyên ở đó, nụ cười ấy vẫn còn nguyên nhưng anh thì đang ở nơi đâu. Càng nghĩ càng nát óc vẫn không hiểu lý do anh biệt tăm những hai năm vậy. Cô thậm chí còn nghĩ tới tình huống xấu nhất rằng anh đã gặp phải chuyện chẳng lành nào đó. Lòng thầm cầu nguyện anh luôn bình an là những gì cô có thể làm vào lúc này.
Thức dậy với cái bụng rỗng meo, vệ sinh cá nhân xong Khánh liền đi xuống bếp để ăn sáng. Hôm nay là ngày nghỉ nên anh dậy muộn một chút, nhìn đồng hồ mới 9 giờ anh nghĩ mình ăn xong sẽ lập tức đi gặp Tuyết Vy. Hôm qua cô đã hẹn anh đi đến một nơi bí mật, dù rất là tò mò nhưng cô vẫn không nói là đi đâu cả. Hơn nữa bây giờ anh không thể đường đường chính chính đi gặp cô được nên chỉ còn cách lén lút thôi. Vì chuyện này mà anh đã quên béng mất rằng hôm nay phải về nhà mẹ vợ, thậm chí là không nhớ một cái gì hết.
Vừa đặt mông xuống ghế thì nghe má Năm hỏi:
“Sao cậu chủ hôm nay đi làm muộn vậy? Tôi còn tưởng cậu đã đi từ sáng sớm cơ!”
“Má Năm hôm nay là thứ Bảy nên con muốn nghỉ ngơi ở nhà.” Khánh vừa nhai thức ăn vừa từ tốn trả lời.
“Ủa vậy sao cậu chủ không về nhà mẹ vợ với mợ chủ? Lúc sáng tôi hỏi cô ấy sao lại về một mình thì nghe cô ấy nói rằng hôm nay cậu chủ bận nên không thể đi cùng cô ấy.”
“Cái gì?”
Khánh trợn mắt kinh ngạc, tay lập tức buông đôi đũa xuống. Bây giờ anh mới nhớ đến chuyện này, vì mải mê chuẩn bị đi gặp Tuyết Vy mà quên sạch lời nói mấy hôm trước là sẽ đi cùng Quân về nhà mẹ đẻ. Khánh gấp gáp hỏi:
“Cô ấy đi lâu chưa?”
“Đã đi hơn một tiếng rồi thưa cậu.”
“Nói quản gia Lâm chuẩn bị xe cho tôi!”
Khánh nhanh chân bước lên phòng rồi lấy cái áo khoác và điện thoại. Anh lập tức gọi cho Quân để hỏi xem cô ấy đã tới nhà hay chưa thì chỉ nghe là máy báo bận. Vội vàng xoay vô lăng Khánh đeo chiếc tai nghe lên rồi gọi cho Tuyết Vy một cuộc gọi thông báo rằng anh có việc đột xuất nên không thể đến gặp cô được. Nghĩ đến mấy ngày trước ba anh đã phàn nàn chuyện này nếu ông mà biết anh để Khánh Quân về nhà mẹ đẻ một mình chắc ông ấy sẽ đánh gãy chân anh ra cũng nên. Khánh Quân là người như thế nào anh hiểu rất rõ, cô ta sẽ không ngại mà mách với ba chuyện này cho xem.
Đạp mạnh chân ga Khánh cố tăng tốc để đến nhà vợ, chiếc xe gầm rú lao nhanh trên đường khiến người khác nhìn vào cũng phải chửi một tiếng rằng ‘lái xe như ăn cướp vậy’. Sau 15 phút lái xe thì cũng tới nơi, đỗ xịch trước cổng nhà mẹ vợ Khánh liền móc điện thoại ra gọi lại cho cô xem thử. Nhưng vẫn là ở chế độ tắt máy. Quyết định xuống xe Khánh liền đứng trước cổng để thử nhìn vào bên trong, thấy cổng chỉ khép hờ anh liền đẩy nó rồi đi vào. Lúc đi ngang qua sân thấy chú chó với bộ lông màu xám trắng đang vẫy vẫy đuôi với anh Khánh đoán chắc đây là tiểu Bạng thú cưng của cô. Xoa nhẹ lên bộ lông dày mượt của nó anh nũng nịu véo yêu một cái rồi tiếp tục đi vào tìm kiếm Quân. Không thấy người bên trong Khánh nghĩ chắc mẹ con họ đã ra ngoài rồi cũng nên.
Đang còn đắn đo không biết nên ở lại hay không thì nghe tiếng động bên trong. Khánh quyết định đi thẳng vào thì thấy bóng của Quân. Cô đang cặm cụi trong bếp nên không biết đến sự xuất hiện của anh. Mái tóc buộc gọn gàng, thân đang đeo tạp dề có lẽ cô ấy đang đến chuẩn bị đồ để nấu cơm trưa. Lại gần để ngắm kỹ cô một chút Khánh đứng im nhìn theo những động tác của cô. Dáng người nhỏ nhắn và nhanh nhẹn như một con sóc. Anh nghĩ nếu như không có sự xuất hiện của Tuyết Vy và cô gái trước mắt anh không thủ đoạn và toan tính như vậy. Có lẽ anh và cô sẽ trở thành một đôi vợ chồng bình thường như những người khác.
Đang mải suy nghĩ mông lung thì người đối diện quay ra trố mắt nhìn anh rồi buông một câu nói lạnh nhạt:
Khánh Quân: “Cậu đến đây làm gì?”
Biết rõ mục đích của Phan Quân Khánh tới đây hôm nay rồi nhưng khi nhìn thấy tên quỷ không cười này. Cô vẫn quen buột miệng mà hỏi một câu ngớ ngẩn như thế này.
“Tôi đến đây tìm cô chứ chẳng lẽ đến đây tìm ma chơi à?”
Khánh bắt đầu cáu kỉnh khi mà cô hỏi một câu vô cùng thản nhiên lạnh lùng như vậy.
“Tìm tôi có chuyện gì không?”
Quân ung dung làm tiếp công việc đang dang dở vừa hỏi lại. Khánh hết nói nổi cô, anh cau mày đành buông một câu tiếp:
“Nguyễn Trần Khánh Quân nên nhớ chúng ta là vợ chồng. Tôi có quyền đến nhà mẹ vợ của mình.”
“Ừ mẹ vợ cậu hiện không có ở nhà. Cậu đợi được thì đợi không thì lát nữa lại đến vậy. Tôi không có rảnh để tiếp cậu.”
“Cô....được lắm! Ý cô là muốn đuổi khéo tôi đi chứ gì?” Khánh nhăn mặt bực bội.
“Ừ đấy!”
“.....”
Phan Quân Khánh im bặt, anh không mở lời tiếp được nữa. Có lẽ cô đang bài xích anh triệt để khi mà cố ý muốn đuổi anh đi.
Hai con người này hễ chạm mặt nhau là khắc khẩu. Khánh chịu thua nên đành ngồi phịch xuống bàn ăn nhìn chăm chú vào Quân. Còn cô vẫn thờ ơ xem anh như không khí, đâu ai biết rằng cái tên quỷ không cười này lại nổi điên nói những lời nặng nề để châm biếm cô nữa. Bỗng nhiên tiểu Bạng lon ton chạy vào bếp, có lẽ nó đang tìm kiếm thức ăn. Nhìn nó đang có vẻ làm nũng dưới chân Quân liền lấy thức ăn cho nó. Mắt cũng chẳng thèm liếc tới anh một cái nào hết.
Khánh thầm nghĩ anh đúng là điên thật rồi khi vội vàng chạy đến đây để tìm cô. Nếu không vì phải sợ ba anh nổi trận lôi đình thì có chết anh cũng không bước tới cái nơi có xỉnh này. Thấy tiểu Bạng đang ăn Khánh liền vuốt vuốt lên đầu nó rồi nghĩ sao chủ mày lại không ngoan ngoãn như mày thế nhỉ?
“Hài lòng chưa? Bây giờ buông ra được rồi đấy!” Quân gắt lên.
Thấy Quân gồng mình phản ứng như vậy, Khánh cũng gắt gỏng lại:
“Cô cả gan dám đưa đàn ông về đây sao? Cô muốn cho bọn nhà báo săn được chuyện này à?”
Quân phải công nhận một điều rằng Khánh không những giỏi đổ tội mà còn giỏi mắng chửi người khác. Đến chuyện bạn bè cô đưa cô về nhà cũng đem ra chỉ trích sao? Cô liền lên tiếng phản bác:
“Cây ngay không sợ chết đứng. Tôi và anh ấy chẳng có gì hết. Chúng tôi chỉ là bạn. Bạn bè đưa tôi về nhà thì có chuyện gì sao?”
“Bạn ư? Tôi nghĩ là tình cũ mới đúng. Thấy các người nói chuyện có vẻ bịn rịn sướt mướt như thế mà.” Khánh cười giễu cợt.
Câu nói chế giễu về mối quan hệ giữa cô và Diệp Minh của Khánh khiến cô không vừa ý và tức tối. Bực mình Quân liền nói lí lẽ với anh:
“Này Phan Quân Khánh. Chuyện đi với ai, ở với ai, làm gì tôi không nghĩa vụ phải báo cáo với cậu. Chúng ta chỉ là vợ chồng trên giấy tờ và cậu không có tư cách quản chuyện của tôi.”
“Cô....”
Khánh Quân nói đúng. Cô và anh chỉ là quan hệ trên giấy tờ, anh không có quyền can thiệp vào đời sống riêng tư của cô. Cô yêu ai đến với ai không liên quan gì đến anh. Nhưng hiện tại bọn họ vẫn là vợ chồng nếu như thế sẽ bại lộ mọi chuyện mất.
“Tôi không quản nhưng cô phải nhớ bây giờ cô là con dâu của nhà họ Phan. Mọi hành động, ứng xử của cô đều có tầm ảnh hưởng tới danh tiếng nhà họ Phan. Tôi cảnh cáo cô! Nếu cô làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh tiếng nhà tôi thì cô chết chắc đấy.”
“Hừ. Cũng chả biết ai làm hỏng hình tượng đấy.”
Quân nhếch miệng cười. Cô không nói thêm câu nào nữa chỉ lướt ngang qua anh rồi bước vào cánh cổng. Về phòng cô nhanh chóng vùi mặt vào làn nước lạnh để cho tỉnh táo. Cái con người đáng ghét kia lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân mà cứ chì chiết người khác như vậy. Đây là lần thứ hai trong ngày bọn họ cãi nhau. Mỗi lần chạm mặt là y như rằng lại giương võ miệng lớn tiếng với nhau. Càng nghĩ càng bực, Quân leo lên giường, tắt đèn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Có men rượu trong người nên cô đã dễ dàng ngủ say giấc không giống như ai đó.
Sau màn tranh cãi trước cổng nhà Khánh hậm hực bỏ về phòng.
Người con gái kia sao lại có tính kiêu căng như vậy chứ? Gặp nhau là khắc khẩu. Những câu nói lúc nãy của Quân cứ chạy trong đầu khiến anh không vui. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy, sườn mặt bạnh ra Khánh cười thấp giọng nói một mình nghe:
“Không có tư cách để quản ư? Nguyễn Trần Khánh Quân cô đợi đấy cho tôi.”
Kết hôn đã hơn mười ngày mà hai người vẫn không chịu về nhà mẹ vợ. Má chồng thì gọi cho Quân nhắc nhở cô chỉ biết cười trừ rồi “dạ dạ vâng vâng”. Bà ấy luôn nói rằng bảo Khánh cùng về với cô, nhưng với cái kiểu bằng mặt không bằng lòng của hai người thì đành chịu, khó có thể mà đi chung một chiếc xe được. Lúc đấy Khánh lại giở giọng rằng lấy cha mẹ anh ra làm cái cớ nữa thì mệt.
Ăn sáng xong, Quân liền về phòng thu dọn một ít đồ đạc, áo quần cho vào túi xách, thay áo quần rồi xuống lầu.
“Mợ chủ về nhà mẹ đẻ phải không ạ?”
Tiếng má Năm vọng ra từ trong bếp, bà liền đi ra vừa đi vừa cởi tạp dề.
“Vâng. Con về nhà mẹ mấy ngày ạ.” Quân nhẹ nhàng trả lời lại.
Nhìn thấy chỉ có một mình cô với cái túi xách chứa đầy đồ đạc má Năm liền kinh ngạc:
“Sao chỉ có mình mợ chủ thôi vậy? Cậu chủ không về cùng sao?”
Có mà Phan Quân Khánh uống nhầm thuốc mới đi cùng cô. Quân chỉ cười khổ thấp giọng nói:
“Dạ anh ấy hôm nay có việc nên không thể về cùng con ạ.”
Biện một lý do nào đó để qua mắt má Năm nhưng có lẽ với người đã ngần ấy tuổi chắc sẽ nhận ra lời nói dối vô hại của Quân. Bà Năm biết ý liền đành dừng lại rồi căn dặn Quân mọi thứ.
Xe đã được quản gia Lâm chuẩn bị, bỏ túi xách vào trong cốp xe Quân ngạc nhiên nhìn vào những túi quà chất đầy trong đó. Cô ngơ ngác nhìn ông quản gia thì nhận được câu trả lời là của ông bà chủ gửi đến để cho vợ chồng cô mang về nhà mẹ cô làm quà. Sự quan tâm của hai người làm Quân rất cảm kích và xúc động cho dù chỉ là con dâu nhưng họ đối đãi với cô không khác gì con ruột trong nhà.
Chiếc xe đâm thẳng rời khỏi khu Eden băng qua những con phố mà cô thuộc làu đường. Cuối cùng đã đến căn nhà quen thuộc Quân liền xuống để mở cổng vào bên trong. Vừa mới mở cổng thì tiểu Bạng đã lao ra xoắn xuýt dưới chân, cảm nhận được bước chân của cô chủ nó liền lao ra chồm lên người Quân một cách vui vẻ. Mọi đồ đạc đã có tài xế đem vào bên trong nên Quân chỉ việc dắt theo tiểu Bạng đi vào. Thấy con gái đã về nhưng chỉ có một mình bà Phượng liền cất giọng hỏi:
“Về rồi à? Con rể đâu?”
Bất ngờ với câu hỏi của mẹ Quân chỉ ấp úng trả lời qua loa:
“Anh ấy bận nên chưa qua được.”
“Bận kiểu gì đến ngày về nhà vợ cũng không sắp xếp nghỉ lấy một ngày để đưa con về nhà sao?” Bà Phượng hoài nghi nhìn con gái.
“Kìa mẹ! Anh ấy là tổng giám đốc, rất nhiều việc phải xử lý. Mẹ phải hiểu chứ!”
Nhẹ nhàng kéo tay mẹ cô làm nũng Quân nghĩ chắc mẹ cô cũng xiêu lòng mà bỏ qua sự vắng mặt của người nào đó.
Thở dài một tiếng bà Phượng cũng xuôi theo tiếng mèo nheo của cô.
“Thôi được rồi! Nếu nó bận thì để dịp khác vậy. Mày vào trong bếp làm sạch nguyên liệu cho mẹ. Mẹ chạy ra cửa hàng một lúc.”
“Vâng.”
Quân ngoan ngoãn đáp lại lời mẹ. Trở về căn phòng quen thuộc cô liền ngả lưng nằm xuống suy nghĩ có lẽ bây giờ Phan Quân Khánh đang ngủ hoặc là đi làm rồi. Cho dù hôm nay là thứ Bảy nhưng cuối tuần nào Khánh cũng ra ngoài và sáng sớm. Quay đầu nhìn lên trên thành giường Quân liền thất thần. Tấm ảnh ấy vẫn còn nằm nguyên ở đó, nụ cười ấy vẫn còn nguyên nhưng anh thì đang ở nơi đâu. Càng nghĩ càng nát óc vẫn không hiểu lý do anh biệt tăm những hai năm vậy. Cô thậm chí còn nghĩ tới tình huống xấu nhất rằng anh đã gặp phải chuyện chẳng lành nào đó. Lòng thầm cầu nguyện anh luôn bình an là những gì cô có thể làm vào lúc này.
Thức dậy với cái bụng rỗng meo, vệ sinh cá nhân xong Khánh liền đi xuống bếp để ăn sáng. Hôm nay là ngày nghỉ nên anh dậy muộn một chút, nhìn đồng hồ mới 9 giờ anh nghĩ mình ăn xong sẽ lập tức đi gặp Tuyết Vy. Hôm qua cô đã hẹn anh đi đến một nơi bí mật, dù rất là tò mò nhưng cô vẫn không nói là đi đâu cả. Hơn nữa bây giờ anh không thể đường đường chính chính đi gặp cô được nên chỉ còn cách lén lút thôi. Vì chuyện này mà anh đã quên béng mất rằng hôm nay phải về nhà mẹ vợ, thậm chí là không nhớ một cái gì hết.
Vừa đặt mông xuống ghế thì nghe má Năm hỏi:
“Sao cậu chủ hôm nay đi làm muộn vậy? Tôi còn tưởng cậu đã đi từ sáng sớm cơ!”
“Má Năm hôm nay là thứ Bảy nên con muốn nghỉ ngơi ở nhà.” Khánh vừa nhai thức ăn vừa từ tốn trả lời.
“Ủa vậy sao cậu chủ không về nhà mẹ vợ với mợ chủ? Lúc sáng tôi hỏi cô ấy sao lại về một mình thì nghe cô ấy nói rằng hôm nay cậu chủ bận nên không thể đi cùng cô ấy.”
“Cái gì?”
Khánh trợn mắt kinh ngạc, tay lập tức buông đôi đũa xuống. Bây giờ anh mới nhớ đến chuyện này, vì mải mê chuẩn bị đi gặp Tuyết Vy mà quên sạch lời nói mấy hôm trước là sẽ đi cùng Quân về nhà mẹ đẻ. Khánh gấp gáp hỏi:
“Cô ấy đi lâu chưa?”
“Đã đi hơn một tiếng rồi thưa cậu.”
“Nói quản gia Lâm chuẩn bị xe cho tôi!”
Khánh nhanh chân bước lên phòng rồi lấy cái áo khoác và điện thoại. Anh lập tức gọi cho Quân để hỏi xem cô ấy đã tới nhà hay chưa thì chỉ nghe là máy báo bận. Vội vàng xoay vô lăng Khánh đeo chiếc tai nghe lên rồi gọi cho Tuyết Vy một cuộc gọi thông báo rằng anh có việc đột xuất nên không thể đến gặp cô được. Nghĩ đến mấy ngày trước ba anh đã phàn nàn chuyện này nếu ông mà biết anh để Khánh Quân về nhà mẹ đẻ một mình chắc ông ấy sẽ đánh gãy chân anh ra cũng nên. Khánh Quân là người như thế nào anh hiểu rất rõ, cô ta sẽ không ngại mà mách với ba chuyện này cho xem.
Đạp mạnh chân ga Khánh cố tăng tốc để đến nhà vợ, chiếc xe gầm rú lao nhanh trên đường khiến người khác nhìn vào cũng phải chửi một tiếng rằng ‘lái xe như ăn cướp vậy’. Sau 15 phút lái xe thì cũng tới nơi, đỗ xịch trước cổng nhà mẹ vợ Khánh liền móc điện thoại ra gọi lại cho cô xem thử. Nhưng vẫn là ở chế độ tắt máy. Quyết định xuống xe Khánh liền đứng trước cổng để thử nhìn vào bên trong, thấy cổng chỉ khép hờ anh liền đẩy nó rồi đi vào. Lúc đi ngang qua sân thấy chú chó với bộ lông màu xám trắng đang vẫy vẫy đuôi với anh Khánh đoán chắc đây là tiểu Bạng thú cưng của cô. Xoa nhẹ lên bộ lông dày mượt của nó anh nũng nịu véo yêu một cái rồi tiếp tục đi vào tìm kiếm Quân. Không thấy người bên trong Khánh nghĩ chắc mẹ con họ đã ra ngoài rồi cũng nên.
Đang còn đắn đo không biết nên ở lại hay không thì nghe tiếng động bên trong. Khánh quyết định đi thẳng vào thì thấy bóng của Quân. Cô đang cặm cụi trong bếp nên không biết đến sự xuất hiện của anh. Mái tóc buộc gọn gàng, thân đang đeo tạp dề có lẽ cô ấy đang đến chuẩn bị đồ để nấu cơm trưa. Lại gần để ngắm kỹ cô một chút Khánh đứng im nhìn theo những động tác của cô. Dáng người nhỏ nhắn và nhanh nhẹn như một con sóc. Anh nghĩ nếu như không có sự xuất hiện của Tuyết Vy và cô gái trước mắt anh không thủ đoạn và toan tính như vậy. Có lẽ anh và cô sẽ trở thành một đôi vợ chồng bình thường như những người khác.
Đang mải suy nghĩ mông lung thì người đối diện quay ra trố mắt nhìn anh rồi buông một câu nói lạnh nhạt:
Khánh Quân: “Cậu đến đây làm gì?”
Biết rõ mục đích của Phan Quân Khánh tới đây hôm nay rồi nhưng khi nhìn thấy tên quỷ không cười này. Cô vẫn quen buột miệng mà hỏi một câu ngớ ngẩn như thế này.
“Tôi đến đây tìm cô chứ chẳng lẽ đến đây tìm ma chơi à?”
Khánh bắt đầu cáu kỉnh khi mà cô hỏi một câu vô cùng thản nhiên lạnh lùng như vậy.
“Tìm tôi có chuyện gì không?”
Quân ung dung làm tiếp công việc đang dang dở vừa hỏi lại. Khánh hết nói nổi cô, anh cau mày đành buông một câu tiếp:
“Nguyễn Trần Khánh Quân nên nhớ chúng ta là vợ chồng. Tôi có quyền đến nhà mẹ vợ của mình.”
“Ừ mẹ vợ cậu hiện không có ở nhà. Cậu đợi được thì đợi không thì lát nữa lại đến vậy. Tôi không có rảnh để tiếp cậu.”
“Cô....được lắm! Ý cô là muốn đuổi khéo tôi đi chứ gì?” Khánh nhăn mặt bực bội.
“Ừ đấy!”
“.....”
Phan Quân Khánh im bặt, anh không mở lời tiếp được nữa. Có lẽ cô đang bài xích anh triệt để khi mà cố ý muốn đuổi anh đi.
Hai con người này hễ chạm mặt nhau là khắc khẩu. Khánh chịu thua nên đành ngồi phịch xuống bàn ăn nhìn chăm chú vào Quân. Còn cô vẫn thờ ơ xem anh như không khí, đâu ai biết rằng cái tên quỷ không cười này lại nổi điên nói những lời nặng nề để châm biếm cô nữa. Bỗng nhiên tiểu Bạng lon ton chạy vào bếp, có lẽ nó đang tìm kiếm thức ăn. Nhìn nó đang có vẻ làm nũng dưới chân Quân liền lấy thức ăn cho nó. Mắt cũng chẳng thèm liếc tới anh một cái nào hết.
Khánh thầm nghĩ anh đúng là điên thật rồi khi vội vàng chạy đến đây để tìm cô. Nếu không vì phải sợ ba anh nổi trận lôi đình thì có chết anh cũng không bước tới cái nơi có xỉnh này. Thấy tiểu Bạng đang ăn Khánh liền vuốt vuốt lên đầu nó rồi nghĩ sao chủ mày lại không ngoan ngoãn như mày thế nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.