“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào.
Chương 104: Nguy hiểm cận kề.
Atermis
14/01/2021
“Tôi không đồng ý chuyện này. Con tôi sinh ra không thể không có mẹ được!”
“Nhưng anh có nghĩ qua cứ dây dưa như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì. Không có tình cảm với nhau vì sao lại cứ ép buộc ở cùng với nhau?”
Quân biết mình đã có một loại tình cảm đặc biệt dành cho Khánh. Nhưng cô hiểu chỉ một mình cô dao động với đối phương. Còn anh đặc biệt đối xử với cô chỉ là trách nhiệm.
“…..”
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Vợ chồng sống với nhau lâu ngày dẫu không muốn nhưng chuyện nảy sinh tình cảm với đối phương vẫn xảy ra. Khánh nhận ra rằng suốt một thời gian bên cô mình đã thay đổi tình cảm hoàn toàn. Có cơ hội tiếp xúc, có cơ hội tìm hiểu về Quân anh mới nhận ra rằng cô trong suy nghĩ của anh hoàn toàn khác. Một người hết lòng vì gia đình công việc thì có kẻ mắt mù mới không nhận ra được.
Chỉ có vài tiếng không thấy mặt đã thấy nhớ. Lúc nào Khánh cũng muốn độc chiếm buộc cô bên mình. Lòng luôn thấp thỏm chuyện Quân sẽ cao chạy xa bay đến một nơi mà anh không thể biết. Nhưng trần đời một tên chẳng biết ăn nói, lúc nào cũng cục cằn lại có cái tôi cao như Phan Quân Khánh tất nhiên sẽ không chịu thừa nhận rằng bản thân đã có tình cảm với vợ hắn. Thôi thì đành cố chấp lấy lý do là vì con mà giữ người lại.
“Thế còn con thì sao? Có mẹ nào muốn con mình sống cảnh thiếu thốn tình cảm như em không?”
“Tôi….”
Quân tất nhiên là muốn con sinh ra được đầy đủ nhưng nhớ lại chuyện lúc chiều cô lại không nỡ. Tuyết Vy còn quỳ xuống tha thiết cầu xin thì cô còn cách nào nữa. Người ta không thích mình thì hà cớ gì phải giữ người khư khư làm gì. Trách nhiệm cũng có gì là to tát cả.
“Xin em đấy. Vì con có có được không?”
Một người tự cao tự đại như Phan Quân Khánh không muốn đánh mất thứ quan trọng thì cũng phải hạ mình cầu xin. Biết rằng nếu lần này bỏ lỡ điều kỳ diệu này thì không biết tìm lại ở đâu.
Ngạc nhiên trước câu nói kia. Quân hơi bất ngờ:
“Vậy còn Tuyết Vy. Anh định bắt cô ấy chờ đợi anh mãi như thế ư?”
Khánh liền sầm mặt lại. Đang còn giải quyết chuyện của mình chưa xong lại còn muốn kéo người khác vào. Lúc nào cũng lấy Tuyết Vy ra làm lý do để rời xa mình. Chẳng lẽ suốt thời gian qua cô ấy không hề có một chút dao động nào sao? Khánh bực mình nói:
“Đó là chuyện giữa tôi với cô ấy. Em không cần phải bận tâm.”
Tuyết Vy đã tìm đến gặp. Bảo cô không cần bận tâm được sao?
Quân bình tĩnh đến kỳ lạ, không để ý đến sắc mặt vô cùng khó coi của người đối diện.
“Ngay từ đầu chúng ta không nên như thế này mà làm tổn thương cô ấy.”
Thực sự lúc này Khánh chỉ muốn gào lên hỏi Quân rằng cô không hề có một chút tình cảm nào dành cho anh hay sao?
Sĩ diện đàn ông và những câu nói khinh miệt coi thường trong quá khứ đã làm anh chùn bước. Mình đối xử không tốt với cô ấy một thời gian dài như vậy thì lấy tư cách gì mà đòi cô ấy phải có tình cảm với mình. Day day thái dương Khánh buồn bực nói:
“Em ra ngoài đi. Hôm nay tôi không muốn tranh cãi mấy chuyện vặt vãnh này.”
“Chúng ta còn chưa nói xong mà.”
“Em ra ngoài. Không muốn con đau thì lập tức.”
Bản thân nghĩ mình có thể phát cáu bất cứ lúc nào nên mới cố đuổi Quân đi. Khánh sợ mình không giữ được bình tĩnh mà gắt gỏng bằng ngôn từ khó nghe. Lúc cô đề cập đến hai chữ ly hôn là anh đã cố kiềm chế rồi. Càng nói cơn giận lại càng lên đỉnh điểm, cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Lời nói của Phan Quân Khánh không bao giờ là đùa. Sợ sệt Quân liền mở cửa tháo chạy ra bên ngoài. Những hình ảnh bị anh ép buộc cứ hiện ra trước mắt khiến bước chân càng ngày càng nhanh hơn. Về phòng đóng vội cửa Quân ngồi thu lại một góc.
Người thì đã đi từ lâu mà Khánh vẫn ngây như phỗng ngồi trên sofa, đờ đẫn như người vô hồn. Khúc sau tay lại giận dữ đấm liên tiếp xuống mặt nệm. Hỗn độn như mớ bòng bong trong lòng. Nhớ lại thái độ lạnh nhạt của Quân mà lòng chợt nhói lên. Từ trong sâu thẳm rất muốn lại gần cô nhưng ranh giới giữa hai người đã khiến anh không có cơ hội.
Vừa mới cố gây dựng mối quan hệ tốt lên một chút đã lại xảy ra tranh cãi. Chưa bao giờ Khánh cảm thấy chán nản như thế này. Sáng đến công ty mà người như khúc gỗ. Thư ký Phương báo rằng tối nay có buổi dạ tiệc doanh nhân mời hai vợ chồng đến dự. Khánh liền thẳng thừng từ chối. Quân đang mang thai không thích hợp để đến những nơi náo nhiệt như vậy. Và anh cũng chẳng có tâm trạng để dự. Khuôn mặt đưa đám ấy sẽ khiến người khác cụt hứng mất.
Kể với Hoàng Thiên Vũ mọi chuyện và xin lời khuyên thì anh ta chỉ nói hãy nghe theo con tim của mình. Còn muốn biết Quân có tình cảm với mình hay không thì phải dùng chất xúc tác. Mà chất ấy là gì thì trong lòng Khánh biết rõ nhất.
Tranh cãi đã bước qua ngày thứ hai cả hai vẫn chưa nói chuyện với nhau. Đều dùng ánh mắt trốn tránh nhìn đối phương. Sự lạnh nhạt của Khánh làm Quân cảm thấy tủi thân buồn bã. Cô nhận ra bản thân đã thích người đàn ông này rồi. Ngày qua ngày nó cứ dần lớn lên trong tim, hình ảnh Phan Quân Khánh luôn ngập tràn trong tâm trí. Nhưng cô biết anh không muốn ly hôn tuyệt nhiên không phải vì cô, là vì đứa con.
Rất rõ là đằng khác trái tim của người đàn ông này không dành cho mình nên trong lòng có chút xót xa. Có lúc cô từng nghĩ nếu sau này rời khỏi Phan Quân Khánh không biết bản thân sẽ phải làm sao nữa. Từng ngày mong ngóng Khánh đi làm về, bấn loạn khi nghe thấy tiếng xe của anh đang lái vào gara. Nhưng rồi thái độ lạnh nhạt bày ra trước mắt làm tim cô như vừa bị dao cứa vào. Cuối cùng cũng tự an ủi bản thân rằng mình giữ trong tim phần tình cảm này là được rồi.
Từ lúc mang thai Quân đã giảm tải công việc và tìm người đảm nhiệm chức vụ thay mình. Dù rất muốn nhưng ba chồng đã cấm làm việc nhiều nên đành nghe theo. Cô chỉ đến công ty vào buổi sáng và xem qua các tài liệu của cấp dưới trình lên. Ba ngày Phan Quân Khánh im lặng lạnh nhạt hẳn làm cô có chút hụt hẫng. Một biển suy nghĩ hiện ra trước mắt. Quân cảm thấy bản thân dường như đang phát điên chờ đợi Khánh về nhà. Nhưng đổi lại chỉ là cuộc chạm mặt và lờ nhau đi. Anh bận rộn công việc cô biết nhưng bận đến nỗi nhốt mình cả ngày trong phòng đọc sách sao?
Từng cung bậc cảm xúc từ buồn tủi, giận hờn, mong ngóng, nhớ cứ trào dâng. Lại cực kỳ tủi thân khi Khánh luôn thờ ơ với mình.
Không lẽ mình đã thực sự yêu Phan Quân Khánh rồi?
Nghĩ đến đây trái tim lại đập nhanh hơn bình thường. Cảm xúc ào ạt như lúc cô biết rõ tình cảm của mình dành cho Huy Nam.
Nó là gì? Là yêu một người.
Đang ngồi ở xích đu ngoài vườn cố tập trung vào những cảm xúc của mình. Bỗng ở bụng khó chịu rồi dần dần đau quặn. Ôm bụng đứng dậy Quân muốn về phòng nghỉ ngơi. Nhưng chỉ mới đứng dậy bước cơn đau khiến cô chuột rút và phải ngồi xuống. Bụng dưới ngày càng đau dữ dội Quân hoảng loạn nhìn xuống bên dưới. Máu đang chảy lan ra xuống chiếc xích đu trắng thấm ướt một mảng to ở váy cô. Quá Hoảng sợ cô liền thất thanh hét gọi những người giúp việc. Tiếng hét kinh hoàng vọng vào khiến những người đang lau dọn bên trong vội lao ra. Nhìn thấy vết máu trên váy Quân má Năm biết mợ chủ và đứa bé trong bụng đang gặp nguy hiểm liền gào quản gia Lâm gấp rút lấy xe vào bệnh viện. Máu đang lan ra khắp hai chân Quân làm má Năm hoảng sợ.
“Mợ chủ làm sao thế này? Mợ chủ. Mợ chủ.”
“Con…đau quá! Má Năm con rất đau. Anh Khánh…anh Khánh.”
Vừa ngồi vào bên trong xe Quân bắt đầu mê man trong cơn sảng trán liên tục vã mồ hôi. Mặt môi trắng bệch tái nhợt. Cô ôm bụng liên tục rên rỉ:
“Con..con của con.”
Má Năm liền trấn an cô rằng không có việc gì hết. Đứa bé vẫn an toàn. Còn quản gia Lâm vẫn chưa lên lạc được với Khánh ông cố gọi hàng chục cuộc nhưng vẫn không thể. Đành phải gọi về nhà họ Phan thông báo tình hình với chủ tịch.
Hôm nay có cuộc họp thường kỳ của lãnh đạo WL nên anh đã vào phòng họp và để điện thoại ở chế độ máy bay. Cuộc họp này rất quan trọng nên anh không thể để yếu tố bên ngoài làm phân tâm được. Nhưng ngồi được 20 phút trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn không yên. Chẳng biết là gì. Thi thoảng bên tai lại nghe thấy Quân gọi tên mình Khánh càng không an tâm hơn. Mọi người đang nói về trọng tâm buổi họp nhưng anh không thể tập trung được. Nhịp tim đột ngột tăng lên, miệng thở nhanh hơn lòng như có cái gì đấy thắt lại.
“Phan Quân Khánh cứu con em.”
Tiếng cầu cứu ấy lại vang lên làm anh giật mình. Phấp phỏng, đứng ngồi không yên bèn lấy điện thoại ra gọi về nhà xem thử. Anh chuyển máy về trạng thái cũ thì lúc này thư ký Phương chạy xộc vào cắt ngang lời người đang nói:
“Thưa Tổng giám đốc. Chủ tịch đang gọi đến. nói là có việc gấp cần gặp anh.”
Trong khi mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Khánh lại run sợ nhận điện thoại từ tay thư ký Phương. Loại cảm giác sắp có một chuyện kinh khủng xảy ra làm anh sợ sệt không dám nghe. Vừa áp điện thoại vào tai và alo thì bên kia đầu dây đã quát tháo rất to. Nghe được vài giây Khánh liền đơ người làm rơi điện thoại xuống nền. Mang vẻ mặt sốc nặng như thể nhận được tin dữ Khánh lật đật đứng dậy chạy ra bên ngoài. Mọi người trong phòng kinh ngạc và cố gọi Tổng giám đốc đứng lại giải thích có chuyện gì đang xảy ra. Lúc này thư ký Phương mới ra mặt nói rằng Tổng giám đốc có chuyện gấp phải xử lý sẽ quay lại họp vào lúc sau. Tất cả đành giải tán.
“Em và con đừng có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Xin em đấy!”
Vừa lái xe Khánh vừa run rẩy lẩm bẩm trong miệng. Trong thâm tâm như có hàng vạn con dao đang ngoáy vào tim. Lo sợ điều mình không mong muốn sẽ xảy ra ngay trước mắt. Khánh càng tăng tốc nhanh hơn, đèn đỏ cũng vượt qua không nhượng bộ ai cả.
Như kẻ điên lao vào bên trong bệnh viện, bước chân loạng choạng tìm đến khoa cấp cứu. Đứng hình nhìn ba mẹ, má Năm, quản gia Lâm đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu với vẻ mặt buồn bã pha lẫn lo lắng sợ hãi. Khánh cố giữ bình tĩnh lại gần, giọng run run hỏi:
“Cô ấy…cô ấy sao rồi?”
“Mày làm cái gì mà bây giờ mới đến? Cái thằng chết dẫm này. Sao cả nhà gọi mày lại không được?”
Ông Hưng chẳng giữ được bình tĩnh cứ thế mà quát. Vừa quát vừa đập đập tay vào ngực.
Khánh nổi điên gào lên:
“Con hỏi là cô ấy sao rồi? Tại sao cô ấy lại nằm ở đây?”
Không khí u ám nặng trịch bao lấy. Không một ai trả lời làm Khánh càng điên tiết. Anh lao đến chỗ quản gia Lâm đang đứng, mắt giận dữ bảo ông ta phải trả lời câu trả lời của mình.
Quản gia Lâm cúi đầu xin lỗi vì đã không làm tròn nhiệm vụ được giao rồi tường thuật lại sự việc vừa xảy ra. Nghe xong Khánh vò đầu tay liên tiếp đấm mạnh vào tường đến chảy máu. Điều mà mình lo sợ xuyên suốt trên xe đang diễn ra. Vợ và con anh đang đứng giữa vực sinh tử.
“Không thể nào. Chuyện ấy không có khả năng.”
Khánh lắc đầu phủ nhận. Một chuyện vượt quá ngoài sức tưởng tượng của mình. Anh không tin liền chạy đến cánh cửa để cố nhìn vào bên trong. Thấy các y tá đang đẩy từng xe dụng cụ người người đi lại tim Khánh dường như vừa ngừng đập. Má Năm với bà Loan thì ôm nhau sụt sùi. Họ đang lo lắng người ở bên trong đấy đang cố giành giật đứa con với tử thần. Chắp tay lên cầu nguyện bà Loan lẩm bẩm trong miệng cầu trời khấn Phật rằng con dâu và cháu mình đều bình an vô sự.
Rất lâu sau đó cánh cửa đã mở, bác sĩ đã đi ra. Chiếc xe có người nằm trên giường cũng đang chuẩn bị được đẩy ra. Tất cả đều vây quanh và liên tục hỏi bác sĩ.
“Nhưng anh có nghĩ qua cứ dây dưa như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì. Không có tình cảm với nhau vì sao lại cứ ép buộc ở cùng với nhau?”
Quân biết mình đã có một loại tình cảm đặc biệt dành cho Khánh. Nhưng cô hiểu chỉ một mình cô dao động với đối phương. Còn anh đặc biệt đối xử với cô chỉ là trách nhiệm.
“…..”
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Vợ chồng sống với nhau lâu ngày dẫu không muốn nhưng chuyện nảy sinh tình cảm với đối phương vẫn xảy ra. Khánh nhận ra rằng suốt một thời gian bên cô mình đã thay đổi tình cảm hoàn toàn. Có cơ hội tiếp xúc, có cơ hội tìm hiểu về Quân anh mới nhận ra rằng cô trong suy nghĩ của anh hoàn toàn khác. Một người hết lòng vì gia đình công việc thì có kẻ mắt mù mới không nhận ra được.
Chỉ có vài tiếng không thấy mặt đã thấy nhớ. Lúc nào Khánh cũng muốn độc chiếm buộc cô bên mình. Lòng luôn thấp thỏm chuyện Quân sẽ cao chạy xa bay đến một nơi mà anh không thể biết. Nhưng trần đời một tên chẳng biết ăn nói, lúc nào cũng cục cằn lại có cái tôi cao như Phan Quân Khánh tất nhiên sẽ không chịu thừa nhận rằng bản thân đã có tình cảm với vợ hắn. Thôi thì đành cố chấp lấy lý do là vì con mà giữ người lại.
“Thế còn con thì sao? Có mẹ nào muốn con mình sống cảnh thiếu thốn tình cảm như em không?”
“Tôi….”
Quân tất nhiên là muốn con sinh ra được đầy đủ nhưng nhớ lại chuyện lúc chiều cô lại không nỡ. Tuyết Vy còn quỳ xuống tha thiết cầu xin thì cô còn cách nào nữa. Người ta không thích mình thì hà cớ gì phải giữ người khư khư làm gì. Trách nhiệm cũng có gì là to tát cả.
“Xin em đấy. Vì con có có được không?”
Một người tự cao tự đại như Phan Quân Khánh không muốn đánh mất thứ quan trọng thì cũng phải hạ mình cầu xin. Biết rằng nếu lần này bỏ lỡ điều kỳ diệu này thì không biết tìm lại ở đâu.
Ngạc nhiên trước câu nói kia. Quân hơi bất ngờ:
“Vậy còn Tuyết Vy. Anh định bắt cô ấy chờ đợi anh mãi như thế ư?”
Khánh liền sầm mặt lại. Đang còn giải quyết chuyện của mình chưa xong lại còn muốn kéo người khác vào. Lúc nào cũng lấy Tuyết Vy ra làm lý do để rời xa mình. Chẳng lẽ suốt thời gian qua cô ấy không hề có một chút dao động nào sao? Khánh bực mình nói:
“Đó là chuyện giữa tôi với cô ấy. Em không cần phải bận tâm.”
Tuyết Vy đã tìm đến gặp. Bảo cô không cần bận tâm được sao?
Quân bình tĩnh đến kỳ lạ, không để ý đến sắc mặt vô cùng khó coi của người đối diện.
“Ngay từ đầu chúng ta không nên như thế này mà làm tổn thương cô ấy.”
Thực sự lúc này Khánh chỉ muốn gào lên hỏi Quân rằng cô không hề có một chút tình cảm nào dành cho anh hay sao?
Sĩ diện đàn ông và những câu nói khinh miệt coi thường trong quá khứ đã làm anh chùn bước. Mình đối xử không tốt với cô ấy một thời gian dài như vậy thì lấy tư cách gì mà đòi cô ấy phải có tình cảm với mình. Day day thái dương Khánh buồn bực nói:
“Em ra ngoài đi. Hôm nay tôi không muốn tranh cãi mấy chuyện vặt vãnh này.”
“Chúng ta còn chưa nói xong mà.”
“Em ra ngoài. Không muốn con đau thì lập tức.”
Bản thân nghĩ mình có thể phát cáu bất cứ lúc nào nên mới cố đuổi Quân đi. Khánh sợ mình không giữ được bình tĩnh mà gắt gỏng bằng ngôn từ khó nghe. Lúc cô đề cập đến hai chữ ly hôn là anh đã cố kiềm chế rồi. Càng nói cơn giận lại càng lên đỉnh điểm, cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Lời nói của Phan Quân Khánh không bao giờ là đùa. Sợ sệt Quân liền mở cửa tháo chạy ra bên ngoài. Những hình ảnh bị anh ép buộc cứ hiện ra trước mắt khiến bước chân càng ngày càng nhanh hơn. Về phòng đóng vội cửa Quân ngồi thu lại một góc.
Người thì đã đi từ lâu mà Khánh vẫn ngây như phỗng ngồi trên sofa, đờ đẫn như người vô hồn. Khúc sau tay lại giận dữ đấm liên tiếp xuống mặt nệm. Hỗn độn như mớ bòng bong trong lòng. Nhớ lại thái độ lạnh nhạt của Quân mà lòng chợt nhói lên. Từ trong sâu thẳm rất muốn lại gần cô nhưng ranh giới giữa hai người đã khiến anh không có cơ hội.
Vừa mới cố gây dựng mối quan hệ tốt lên một chút đã lại xảy ra tranh cãi. Chưa bao giờ Khánh cảm thấy chán nản như thế này. Sáng đến công ty mà người như khúc gỗ. Thư ký Phương báo rằng tối nay có buổi dạ tiệc doanh nhân mời hai vợ chồng đến dự. Khánh liền thẳng thừng từ chối. Quân đang mang thai không thích hợp để đến những nơi náo nhiệt như vậy. Và anh cũng chẳng có tâm trạng để dự. Khuôn mặt đưa đám ấy sẽ khiến người khác cụt hứng mất.
Kể với Hoàng Thiên Vũ mọi chuyện và xin lời khuyên thì anh ta chỉ nói hãy nghe theo con tim của mình. Còn muốn biết Quân có tình cảm với mình hay không thì phải dùng chất xúc tác. Mà chất ấy là gì thì trong lòng Khánh biết rõ nhất.
Tranh cãi đã bước qua ngày thứ hai cả hai vẫn chưa nói chuyện với nhau. Đều dùng ánh mắt trốn tránh nhìn đối phương. Sự lạnh nhạt của Khánh làm Quân cảm thấy tủi thân buồn bã. Cô nhận ra bản thân đã thích người đàn ông này rồi. Ngày qua ngày nó cứ dần lớn lên trong tim, hình ảnh Phan Quân Khánh luôn ngập tràn trong tâm trí. Nhưng cô biết anh không muốn ly hôn tuyệt nhiên không phải vì cô, là vì đứa con.
Rất rõ là đằng khác trái tim của người đàn ông này không dành cho mình nên trong lòng có chút xót xa. Có lúc cô từng nghĩ nếu sau này rời khỏi Phan Quân Khánh không biết bản thân sẽ phải làm sao nữa. Từng ngày mong ngóng Khánh đi làm về, bấn loạn khi nghe thấy tiếng xe của anh đang lái vào gara. Nhưng rồi thái độ lạnh nhạt bày ra trước mắt làm tim cô như vừa bị dao cứa vào. Cuối cùng cũng tự an ủi bản thân rằng mình giữ trong tim phần tình cảm này là được rồi.
Từ lúc mang thai Quân đã giảm tải công việc và tìm người đảm nhiệm chức vụ thay mình. Dù rất muốn nhưng ba chồng đã cấm làm việc nhiều nên đành nghe theo. Cô chỉ đến công ty vào buổi sáng và xem qua các tài liệu của cấp dưới trình lên. Ba ngày Phan Quân Khánh im lặng lạnh nhạt hẳn làm cô có chút hụt hẫng. Một biển suy nghĩ hiện ra trước mắt. Quân cảm thấy bản thân dường như đang phát điên chờ đợi Khánh về nhà. Nhưng đổi lại chỉ là cuộc chạm mặt và lờ nhau đi. Anh bận rộn công việc cô biết nhưng bận đến nỗi nhốt mình cả ngày trong phòng đọc sách sao?
Từng cung bậc cảm xúc từ buồn tủi, giận hờn, mong ngóng, nhớ cứ trào dâng. Lại cực kỳ tủi thân khi Khánh luôn thờ ơ với mình.
Không lẽ mình đã thực sự yêu Phan Quân Khánh rồi?
Nghĩ đến đây trái tim lại đập nhanh hơn bình thường. Cảm xúc ào ạt như lúc cô biết rõ tình cảm của mình dành cho Huy Nam.
Nó là gì? Là yêu một người.
Đang ngồi ở xích đu ngoài vườn cố tập trung vào những cảm xúc của mình. Bỗng ở bụng khó chịu rồi dần dần đau quặn. Ôm bụng đứng dậy Quân muốn về phòng nghỉ ngơi. Nhưng chỉ mới đứng dậy bước cơn đau khiến cô chuột rút và phải ngồi xuống. Bụng dưới ngày càng đau dữ dội Quân hoảng loạn nhìn xuống bên dưới. Máu đang chảy lan ra xuống chiếc xích đu trắng thấm ướt một mảng to ở váy cô. Quá Hoảng sợ cô liền thất thanh hét gọi những người giúp việc. Tiếng hét kinh hoàng vọng vào khiến những người đang lau dọn bên trong vội lao ra. Nhìn thấy vết máu trên váy Quân má Năm biết mợ chủ và đứa bé trong bụng đang gặp nguy hiểm liền gào quản gia Lâm gấp rút lấy xe vào bệnh viện. Máu đang lan ra khắp hai chân Quân làm má Năm hoảng sợ.
“Mợ chủ làm sao thế này? Mợ chủ. Mợ chủ.”
“Con…đau quá! Má Năm con rất đau. Anh Khánh…anh Khánh.”
Vừa ngồi vào bên trong xe Quân bắt đầu mê man trong cơn sảng trán liên tục vã mồ hôi. Mặt môi trắng bệch tái nhợt. Cô ôm bụng liên tục rên rỉ:
“Con..con của con.”
Má Năm liền trấn an cô rằng không có việc gì hết. Đứa bé vẫn an toàn. Còn quản gia Lâm vẫn chưa lên lạc được với Khánh ông cố gọi hàng chục cuộc nhưng vẫn không thể. Đành phải gọi về nhà họ Phan thông báo tình hình với chủ tịch.
Hôm nay có cuộc họp thường kỳ của lãnh đạo WL nên anh đã vào phòng họp và để điện thoại ở chế độ máy bay. Cuộc họp này rất quan trọng nên anh không thể để yếu tố bên ngoài làm phân tâm được. Nhưng ngồi được 20 phút trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn không yên. Chẳng biết là gì. Thi thoảng bên tai lại nghe thấy Quân gọi tên mình Khánh càng không an tâm hơn. Mọi người đang nói về trọng tâm buổi họp nhưng anh không thể tập trung được. Nhịp tim đột ngột tăng lên, miệng thở nhanh hơn lòng như có cái gì đấy thắt lại.
“Phan Quân Khánh cứu con em.”
Tiếng cầu cứu ấy lại vang lên làm anh giật mình. Phấp phỏng, đứng ngồi không yên bèn lấy điện thoại ra gọi về nhà xem thử. Anh chuyển máy về trạng thái cũ thì lúc này thư ký Phương chạy xộc vào cắt ngang lời người đang nói:
“Thưa Tổng giám đốc. Chủ tịch đang gọi đến. nói là có việc gấp cần gặp anh.”
Trong khi mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Khánh lại run sợ nhận điện thoại từ tay thư ký Phương. Loại cảm giác sắp có một chuyện kinh khủng xảy ra làm anh sợ sệt không dám nghe. Vừa áp điện thoại vào tai và alo thì bên kia đầu dây đã quát tháo rất to. Nghe được vài giây Khánh liền đơ người làm rơi điện thoại xuống nền. Mang vẻ mặt sốc nặng như thể nhận được tin dữ Khánh lật đật đứng dậy chạy ra bên ngoài. Mọi người trong phòng kinh ngạc và cố gọi Tổng giám đốc đứng lại giải thích có chuyện gì đang xảy ra. Lúc này thư ký Phương mới ra mặt nói rằng Tổng giám đốc có chuyện gấp phải xử lý sẽ quay lại họp vào lúc sau. Tất cả đành giải tán.
“Em và con đừng có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Xin em đấy!”
Vừa lái xe Khánh vừa run rẩy lẩm bẩm trong miệng. Trong thâm tâm như có hàng vạn con dao đang ngoáy vào tim. Lo sợ điều mình không mong muốn sẽ xảy ra ngay trước mắt. Khánh càng tăng tốc nhanh hơn, đèn đỏ cũng vượt qua không nhượng bộ ai cả.
Như kẻ điên lao vào bên trong bệnh viện, bước chân loạng choạng tìm đến khoa cấp cứu. Đứng hình nhìn ba mẹ, má Năm, quản gia Lâm đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu với vẻ mặt buồn bã pha lẫn lo lắng sợ hãi. Khánh cố giữ bình tĩnh lại gần, giọng run run hỏi:
“Cô ấy…cô ấy sao rồi?”
“Mày làm cái gì mà bây giờ mới đến? Cái thằng chết dẫm này. Sao cả nhà gọi mày lại không được?”
Ông Hưng chẳng giữ được bình tĩnh cứ thế mà quát. Vừa quát vừa đập đập tay vào ngực.
Khánh nổi điên gào lên:
“Con hỏi là cô ấy sao rồi? Tại sao cô ấy lại nằm ở đây?”
Không khí u ám nặng trịch bao lấy. Không một ai trả lời làm Khánh càng điên tiết. Anh lao đến chỗ quản gia Lâm đang đứng, mắt giận dữ bảo ông ta phải trả lời câu trả lời của mình.
Quản gia Lâm cúi đầu xin lỗi vì đã không làm tròn nhiệm vụ được giao rồi tường thuật lại sự việc vừa xảy ra. Nghe xong Khánh vò đầu tay liên tiếp đấm mạnh vào tường đến chảy máu. Điều mà mình lo sợ xuyên suốt trên xe đang diễn ra. Vợ và con anh đang đứng giữa vực sinh tử.
“Không thể nào. Chuyện ấy không có khả năng.”
Khánh lắc đầu phủ nhận. Một chuyện vượt quá ngoài sức tưởng tượng của mình. Anh không tin liền chạy đến cánh cửa để cố nhìn vào bên trong. Thấy các y tá đang đẩy từng xe dụng cụ người người đi lại tim Khánh dường như vừa ngừng đập. Má Năm với bà Loan thì ôm nhau sụt sùi. Họ đang lo lắng người ở bên trong đấy đang cố giành giật đứa con với tử thần. Chắp tay lên cầu nguyện bà Loan lẩm bẩm trong miệng cầu trời khấn Phật rằng con dâu và cháu mình đều bình an vô sự.
Rất lâu sau đó cánh cửa đã mở, bác sĩ đã đi ra. Chiếc xe có người nằm trên giường cũng đang chuẩn bị được đẩy ra. Tất cả đều vây quanh và liên tục hỏi bác sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.