Chương 71: Chị hai nhà họ Chu (đi dạo chơi)
Phong Hòa Tẫn Khởi
10/02/2015
"Cậu, cậu thành thật nói cho cháu biết, có phải cậu lén giấu người nào ở trong quân đội hay không?"
Ở trong mắt Đường Kiều, cậu út Đường giống như là thần tượng. Cậu út Đường ôn hòa hiền hậu, nghiêm túc, cử động toàn thân cũng làm cho người có cảm giác như tắm gió xuân. Cậu út Đường có thái độ rất đúng mực, nhiều năm như vậy, Đường Kiều không thấy cậu lừa gạt lần nào. (——. Cô nhóc, cô cho rằng ai cũng giống như cô, ngày ngày đều lừa gạt á? )
"Tại sao nói vậy?"
Cậu út Đường vẫn giữ tu dưỡng cực cao, nói.
Mặc dù anh cũng rất muốn nói câu: . . . . . . ! Nhưng ở trong lòng Đường Kiều anh là quân tử khiêm tốn, anh phải tiếp tục giữ vững.
"Cảm giác."
Đường Kiều tràn đầy tự tin nói, từ trước đến giờ cô cảm thấy cảm giác của mình rất chính xác. Nhưng cô quên, cô mua lô tô cho tới bây giờ cũng không trúng lần nào. Chà xát cạo cạo hơn mấy ngàn đồng tiền chúc mừng, cũng chưa bao giờ trúng được cái gì.
Quả nhiên, sau khi cậu út Đường nghe được hai chữ này thì vui vẻ.
"Vậy cháu có cảm giác chắc chắn hôm nay Chu Chú sẽ cầu hôn với cháu không."
So với tiếng cười của Chu Chú, âm thanh trầm thấp của cậu út Đường càng thêm mê người muốn chết, cậu út Đường cười một tiếng, hai mắt của Đường Kiều lập tức nổi lên bong bóng màu hồng rồi.
Nhưng là. . . . . .
"Cậu, không ai giống như cậu, rõ ràng cậu giúp đỡ cậu ta khi dễ người."
Đường Kiều nằm trên giường dang tay chân hình chữ đại, chân cọ xát chăn, có chút không cam lòng nói.
"Cậu cũng cảm thấy cháu không bị thiệt chút nào."
Nghe giống như là đứa bé Chu Chú kia thua thiệt không ít.
Ở trong đêm tối vẻ mặt của Đường Kiều càng đen, trong nháy mắt cũng tìm không thấy nữa rồi.
Đường Kiều giật nhẹ T shirt có chút cũ trên người, cái áo này ở trên người cô là mua lúc cô học
đại học, hiện tại khoác lên người cũng vừa vặn.
May mà bà ngoại Đường nuôi dạy cô rất tốt, vì vậy trong khoảng thời gian dài từ khi cô học cấp ba đến đại học…..cô tuyệt đối là một người không thay đổi.
Đường Kiều cầm điện thoại liên miên tranh luận với cậu út Đường thật lâu, cuối cùng muốn cậu út Đường tặng một món quà bổ sung làm quà tết Đoan Ngọ xem như đền bù tổn thất mới bằng lòng dừng tay.
Sau khi Cậu út Đường cúp điện thọi xong mới nhớ tới, dường như tết Đoan Ngọ là ngày tết của người lớn……
“ Anh đối với tất cả mọi người có thể tràn đầy quan tâm, lại ngăn em ở bên ngoài!”
Không khí nóng bức trong đêm tối truyền đến tiếng thì thầm giống như lời tố cáo, cậu út Đường không nói gì, mặc quân trang đi vào phòng tắm, để lại người sau lưng lên tiếng thở dài.
Cô hận bộ dáng người đàn ông cầu an, nếu ban đầu không phải như thế, làm sao cô có thể chết chìm ở trong nụ cười tao nhã.
Nếu cuộc sống thật có thể giống như lúc mới gặp gỡ, cô không cảm mến nụ cười của người lính….Thật tốt.
Trong khoảng thời gian Đường Kiều nghe điện thoại thật lâu, âm thanh tin nhắn nhiều lần vang lên.
Phần lớn là tin nhắn người quen lúc trước, gặp phải người quen nhưng không kêu nổi tên của bạn học hoặc bạn bè gửi tin nhắn, Đường Kiều lựa chọn trả lời lại cho vài người, đối với loại tin nhắn gửi tới một loạt, trực tiếp lựa chọn không xem.
Tin nhắn của Chu Chú bị đè dưới cùng, Đường Kiều còn chưa kịp xử lý nó thì điện thoại di động lại vang lên.
Nhìn cái tên xuất hiện trên điện thoại di động, Đường Kiều hưng phấn thiếu chút nữa thết chói tai.
Là Chu Du, là Chu Du!
Ha ha, quả quyết ấy là có điện thoại nha, thật sự là cô nhóc biến mất đã lâu.
Đường Kiều vui mừng nằm ở trên giường lăn trái lăn phải lăn trước lăn sau loạn xạ, sau đó đầu bị đụng vào hộc tủ mép giường. Không để ý tới đầu bị tê dại, Đường Kiều chỉ kịp rên lên một tiếng, ngay sau đó nhanh tay nhận điện thoại.
Thật vất vả chờ được điện thoại, cũng không thế bỏ lỡ.
“ Bảo bối, ngày tết vui vẻ!”
Điện thoại vừa tiếp thông, bên kia liền truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Chu Du. Giống như Đường Kiều có thể nhìn thấy Chu Du đứng trước mặt cô, dáng vẻ hăng hái nói cho cô biết, cô đã nắm được người đàn ông kia.
“ Ngày tết vui vẻ!”
Cuối cùng Đường Kiều đưa ra lời chúc chân thành đầu tiên của ngày hôm nay, chẳng qua lúc này hơi chậm một chút.
“ Bảo bối tôi cho cô biết, chị đây đến một nơi không tốt, con mẹ nó quá không tốt rồi, buổi khuya, bên ngoài ngay cả con chim cũng không có a !”
Đường Kiều đen mặt nghe Chu Du nói xằng nói bậy nói năng không đầu không đuôi, trong lòng hồi hộp, trực giác nhận định, chuyện xử lý người đàn ông này, Chu Du đã thất bại.
“ Chu Du, đã khuya rồi, cô đang ở chỗ nào mà không thể tìm chim ?”
“ Bãi tập, một bãi tập thật lớn, chung quanh tối đen, vô cùng tối đen, bầu trời tối đen, cây cối tối đen….”
Đường Kiều dám dùng cái nguyện vọng nhỏ nhoi mới vừa rồi, đánh cuộc với cậu út Đường, Chu Du…….Thật sự uống nhiều.
Từ trước đến giờ Chu Du không thích loại ngôn ngữ lờ mờ thế này, không phù hợp với loại nữ thanh niên văn nghệ sĩ như cô.
“ Vậy cô có thể theo bóng tối trở về chỗ ở của cô không?”
Cái này mới là quan trọng, ăn tết lớn, mặc kệ là bãi tập hay là quảng trường, Đường Kiều chỉ hy vọng, mọi người đều yêu mến đồng chí Chu Du, là đồng chí tốt, không vào nhà cướp của, không trắng trợn cướp đoạt con gái nhà lành…..
“ Dĩ nhiên có thể.”
Đầu kia, Chu Du cất cao giọng, nhắc tới nhãn hiệu điện thoại di động hiệu quả thu âm không giống nhau, thậm chí Đường Kiều có thể nghe được tiếng gió o o ở đầu kia.
“ Vậy bây giờ cô trở về đi, miêu tả cụ thể chỗ ở của cô cho tôi, hôm nào tôi cũng muốn tìm một chỗ như vậy.”
Đường Kiều dụ dỗ, cố gắng không nói chuyện của đàn ông.
Chỉ có ông trời mới biết, phụ nữ tám chuyện vẫn là đàn ông.
“ Nhưng hiện tại tôi không muốn trở về, cô muốn biết tự cô đến nơi này nhìn thôi.”
Đường Kiều không biết Chu Du đổ cho mình bao nhiêu rượu, cô chỉ biết một điều là con mẹ nó cô muốn đi tới đó quất Chu Du rồi, dĩ nhiên, điều kiện trước hết là nếu như cô biết Chu Du ở tại nơi nào.
“ Vậy cô nói cho tôi biết cô ở đâu? Như vậy tôi mới có thể đến xem cô. ”
Mẹ nói, cô cũng đã cao tuổi, còn phải cao giọng nói chuyện giống nữ sinh, chính cô cũng thấy ghê tởm.
“ Không….nói cho cô biết, ha ha. ”
Đường Kiều buồn bực đè nén gân xanh nổi lên, ai tới nói cho cô biết tại sao chị em nhà họ Chu đều muốn dùng chiêu say rượu.
Ở trong mắt Đường Kiều, cậu út Đường giống như là thần tượng. Cậu út Đường ôn hòa hiền hậu, nghiêm túc, cử động toàn thân cũng làm cho người có cảm giác như tắm gió xuân. Cậu út Đường có thái độ rất đúng mực, nhiều năm như vậy, Đường Kiều không thấy cậu lừa gạt lần nào. (——. Cô nhóc, cô cho rằng ai cũng giống như cô, ngày ngày đều lừa gạt á? )
"Tại sao nói vậy?"
Cậu út Đường vẫn giữ tu dưỡng cực cao, nói.
Mặc dù anh cũng rất muốn nói câu: . . . . . . ! Nhưng ở trong lòng Đường Kiều anh là quân tử khiêm tốn, anh phải tiếp tục giữ vững.
"Cảm giác."
Đường Kiều tràn đầy tự tin nói, từ trước đến giờ cô cảm thấy cảm giác của mình rất chính xác. Nhưng cô quên, cô mua lô tô cho tới bây giờ cũng không trúng lần nào. Chà xát cạo cạo hơn mấy ngàn đồng tiền chúc mừng, cũng chưa bao giờ trúng được cái gì.
Quả nhiên, sau khi cậu út Đường nghe được hai chữ này thì vui vẻ.
"Vậy cháu có cảm giác chắc chắn hôm nay Chu Chú sẽ cầu hôn với cháu không."
So với tiếng cười của Chu Chú, âm thanh trầm thấp của cậu út Đường càng thêm mê người muốn chết, cậu út Đường cười một tiếng, hai mắt của Đường Kiều lập tức nổi lên bong bóng màu hồng rồi.
Nhưng là. . . . . .
"Cậu, không ai giống như cậu, rõ ràng cậu giúp đỡ cậu ta khi dễ người."
Đường Kiều nằm trên giường dang tay chân hình chữ đại, chân cọ xát chăn, có chút không cam lòng nói.
"Cậu cũng cảm thấy cháu không bị thiệt chút nào."
Nghe giống như là đứa bé Chu Chú kia thua thiệt không ít.
Ở trong đêm tối vẻ mặt của Đường Kiều càng đen, trong nháy mắt cũng tìm không thấy nữa rồi.
Đường Kiều giật nhẹ T shirt có chút cũ trên người, cái áo này ở trên người cô là mua lúc cô học
đại học, hiện tại khoác lên người cũng vừa vặn.
May mà bà ngoại Đường nuôi dạy cô rất tốt, vì vậy trong khoảng thời gian dài từ khi cô học cấp ba đến đại học…..cô tuyệt đối là một người không thay đổi.
Đường Kiều cầm điện thoại liên miên tranh luận với cậu út Đường thật lâu, cuối cùng muốn cậu út Đường tặng một món quà bổ sung làm quà tết Đoan Ngọ xem như đền bù tổn thất mới bằng lòng dừng tay.
Sau khi Cậu út Đường cúp điện thọi xong mới nhớ tới, dường như tết Đoan Ngọ là ngày tết của người lớn……
“ Anh đối với tất cả mọi người có thể tràn đầy quan tâm, lại ngăn em ở bên ngoài!”
Không khí nóng bức trong đêm tối truyền đến tiếng thì thầm giống như lời tố cáo, cậu út Đường không nói gì, mặc quân trang đi vào phòng tắm, để lại người sau lưng lên tiếng thở dài.
Cô hận bộ dáng người đàn ông cầu an, nếu ban đầu không phải như thế, làm sao cô có thể chết chìm ở trong nụ cười tao nhã.
Nếu cuộc sống thật có thể giống như lúc mới gặp gỡ, cô không cảm mến nụ cười của người lính….Thật tốt.
Trong khoảng thời gian Đường Kiều nghe điện thoại thật lâu, âm thanh tin nhắn nhiều lần vang lên.
Phần lớn là tin nhắn người quen lúc trước, gặp phải người quen nhưng không kêu nổi tên của bạn học hoặc bạn bè gửi tin nhắn, Đường Kiều lựa chọn trả lời lại cho vài người, đối với loại tin nhắn gửi tới một loạt, trực tiếp lựa chọn không xem.
Tin nhắn của Chu Chú bị đè dưới cùng, Đường Kiều còn chưa kịp xử lý nó thì điện thoại di động lại vang lên.
Nhìn cái tên xuất hiện trên điện thoại di động, Đường Kiều hưng phấn thiếu chút nữa thết chói tai.
Là Chu Du, là Chu Du!
Ha ha, quả quyết ấy là có điện thoại nha, thật sự là cô nhóc biến mất đã lâu.
Đường Kiều vui mừng nằm ở trên giường lăn trái lăn phải lăn trước lăn sau loạn xạ, sau đó đầu bị đụng vào hộc tủ mép giường. Không để ý tới đầu bị tê dại, Đường Kiều chỉ kịp rên lên một tiếng, ngay sau đó nhanh tay nhận điện thoại.
Thật vất vả chờ được điện thoại, cũng không thế bỏ lỡ.
“ Bảo bối, ngày tết vui vẻ!”
Điện thoại vừa tiếp thông, bên kia liền truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Chu Du. Giống như Đường Kiều có thể nhìn thấy Chu Du đứng trước mặt cô, dáng vẻ hăng hái nói cho cô biết, cô đã nắm được người đàn ông kia.
“ Ngày tết vui vẻ!”
Cuối cùng Đường Kiều đưa ra lời chúc chân thành đầu tiên của ngày hôm nay, chẳng qua lúc này hơi chậm một chút.
“ Bảo bối tôi cho cô biết, chị đây đến một nơi không tốt, con mẹ nó quá không tốt rồi, buổi khuya, bên ngoài ngay cả con chim cũng không có a !”
Đường Kiều đen mặt nghe Chu Du nói xằng nói bậy nói năng không đầu không đuôi, trong lòng hồi hộp, trực giác nhận định, chuyện xử lý người đàn ông này, Chu Du đã thất bại.
“ Chu Du, đã khuya rồi, cô đang ở chỗ nào mà không thể tìm chim ?”
“ Bãi tập, một bãi tập thật lớn, chung quanh tối đen, vô cùng tối đen, bầu trời tối đen, cây cối tối đen….”
Đường Kiều dám dùng cái nguyện vọng nhỏ nhoi mới vừa rồi, đánh cuộc với cậu út Đường, Chu Du…….Thật sự uống nhiều.
Từ trước đến giờ Chu Du không thích loại ngôn ngữ lờ mờ thế này, không phù hợp với loại nữ thanh niên văn nghệ sĩ như cô.
“ Vậy cô có thể theo bóng tối trở về chỗ ở của cô không?”
Cái này mới là quan trọng, ăn tết lớn, mặc kệ là bãi tập hay là quảng trường, Đường Kiều chỉ hy vọng, mọi người đều yêu mến đồng chí Chu Du, là đồng chí tốt, không vào nhà cướp của, không trắng trợn cướp đoạt con gái nhà lành…..
“ Dĩ nhiên có thể.”
Đầu kia, Chu Du cất cao giọng, nhắc tới nhãn hiệu điện thoại di động hiệu quả thu âm không giống nhau, thậm chí Đường Kiều có thể nghe được tiếng gió o o ở đầu kia.
“ Vậy bây giờ cô trở về đi, miêu tả cụ thể chỗ ở của cô cho tôi, hôm nào tôi cũng muốn tìm một chỗ như vậy.”
Đường Kiều dụ dỗ, cố gắng không nói chuyện của đàn ông.
Chỉ có ông trời mới biết, phụ nữ tám chuyện vẫn là đàn ông.
“ Nhưng hiện tại tôi không muốn trở về, cô muốn biết tự cô đến nơi này nhìn thôi.”
Đường Kiều không biết Chu Du đổ cho mình bao nhiêu rượu, cô chỉ biết một điều là con mẹ nó cô muốn đi tới đó quất Chu Du rồi, dĩ nhiên, điều kiện trước hết là nếu như cô biết Chu Du ở tại nơi nào.
“ Vậy cô nói cho tôi biết cô ở đâu? Như vậy tôi mới có thể đến xem cô. ”
Mẹ nói, cô cũng đã cao tuổi, còn phải cao giọng nói chuyện giống nữ sinh, chính cô cũng thấy ghê tởm.
“ Không….nói cho cô biết, ha ha. ”
Đường Kiều buồn bực đè nén gân xanh nổi lên, ai tới nói cho cô biết tại sao chị em nhà họ Chu đều muốn dùng chiêu say rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.