Chương 97: Chương 91. Người nôn nóng, đang nghĩ cái gì.
Phong Hòa Tẫn Khởi
05/10/2015
"Cậu, người nói tình yêu chân chính là như thế nào?"
Cậu nhỏ Đường sửng sốt, Đường Kiều thấy thần sắc kia của cậu, lập tức cảm thấy bản thân đã hỏi sai người. Nếu cậu nhỏ cô biết thế nào là tình yêu chân chính, làm sao có thể đến bây giờ bạn gái một người cũng chưa có.
Nói đến, Đường Kiều nghĩ hộ khẩu của mình có vấn đề, năm đó cô muốn thi cao đẳng, ông ngoại Đường vận dụng quan chuyển hộ khẩu của cô thành thành phố S, kỳ thực cũng không khó, khó ở chỗ là muốn dùng danh nghĩa của ai.
Ông bà ngoại Đường đương nhiên không có khả năng có con gái nhỏ như thế, cậu cả Đường khi đó cũng vừa kết hôn, đang chuẩn bị có con, nếu cứ như vậy, có thể trái với chính sách kế hoạch hoá gia đình, khi đó cả nhà họp lại, cuối cùng quyết định, hộ khẩu của Đường Kiều, để ở danh nghĩa của cậu nhỏ Đường. Tuy rằng mười lăm tuổi đã có con, nghe thì thật gượng ép một chút, nhưng tổng so với sáu mươi tuổi có con thì có lý hơn nhiều.
Cậu nhỏ Đường đối với việc này cũng không có ý kiến gì, Đường Kiều tất nhiên cũng không ý kiến, dù sao nhà của cô “hướng ra biển lớn xuân về hoa nở”, chính là cho cô ở cùng với cậu nhỏ Đường.
Nói cách khác, về mặt pháp luật, bọn họ là quan hệ cha và con gái. Đương nhiên, chuyện này trừ bọn họ ra, không có một người nào biết, bao gồm cả Chu Du lúc đó cùng Đường Kiều thân đến mức hận không thể dính vào cùng nhau, cùng với hiện tại Chu Chú cùng Đường Kiều như thêm mỡ trong mật.
Nghĩ đến đây, Đường Kiều không khỏi có chút phiền não, về mặt pháp luật, bọn họ là cha và con gái, sẽ không bởi vì vấn đề hộ khẩu như vậy mà chặt đứt đường sống của cậu nhỏ chứ?
"Vì sao lại hỏi vấn đề này?"
Tuy rằng anh không biết vì sao người trẻ tuổi cần có tình yêu, nhưng tình yêu cũng không đến mức phải hỏi ra chứ.
"Dù sao vẫn cảm thấy trống trải, con với Chu Chú, lúc bảy tuổi thì quen biết nhau, hiện tại cũng hai mươi lăm tuổi, cậu, người nói, đây có phải chỉ là một loại thói quen hay không?"
"Hiện tại con với Chu Chú ở cùng nhau?"
"Cậu. . . . . ."
Rắc rối lớn, vì sao muốn hỏi cô vấn đề không hài hòa này.
"Được rồi, đổi câu hỏi khác, con quen biết Ngu Châu bao nhiêu lâu rồi?"
Em dân chạy nạn?
"Con quen biết Chu Chú bao lâu thì quen biết cậu ta bấy lâu."
Chuẩn xác mà nói, cô quen biết lo Ngu Châu so với Chu Chú còn sớm vài phút, lúc vừa tới trong viện, Ngu Châu là bằng hữu đầu tiên cô đụng phải, Chu Chú nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là người thứ hai. Nhưng mà, vì sao cô không cùng dân chạy nạn Ngu Châu này tốt hơn nhỉ? Dựa theo phát triển của tình huống cẩu huyết trong phim, nữ chủ sau khi xuất hiện gặp nam nhân đầu tiên, thì đó chính là chân mện thiên tử của cô ấy. Nếu Ngu Châu là chân mệnh thiên tử của cô, khụ, ý tưởng này của cô, thật sự là rất ghê tởm rồi.
"Nếu để cho con và Ngu Châu sống cùng nhau, con có thể chấp nhận được sao?"
Xoẹt một tiếng, Đường Kiều chỉ cảm thấy trước mắt có tia chớp xẹt qua, như sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông cứ như thế ngã xuống, thành công làm cô cháy xém lại càng thêm cháy xém.
"Cậu, không cần nói câu làm cho người ta không chịu được như vậy."
Hình ảnh này quá mức quỷ dị, cô cùng Ngu Châu ở cùng một chỗ để cắn nhau sao? Đại khái dù sao cũng phải cắn chết một người mới có nghĩa đi.
"Nếu là Chu Chú thì con có thể chịu được sao?"
Cậu nhỏ Đường cũng không gấp, tính tình nhẫn lại, cùng Đường Kiều chơi trò chơi một hỏi một một đáp, chính là sắc mặt có chút uể oải, nhìn qua bộ dạng rất mệt mỏi.
Vấn đề này của cậu nhỏ Đường, Đường Kiều không có trả lời ngay, mà là lâm vào suy nghĩ.
Đúng vậy, cho tới bây giờ vì sao cô lại không nghĩ tới vấn đề này, cho tới bây giờ vì sao cô lại không có cảm thấy cô cùng Chu Chú ở cùng một chỗ có cái gì không tốt, vì sao cô sẽ cho rằng lưu manh cùng bị lưu manh là một chuyện nước chảy thành sông là chuyện đương nhiên. . . . . .
Chẳng lẽ chứng tỏ rằng, cô yêu anh?
"Kiều Kiều, con thông minh như vậy, làm sao có thể không nghĩ ra trong này, con cảm thấy bản thân là bởi vì thói quen bị người ta bắt nạt uất ức mà nghi ngờ chứ?"
Được rồi, xác thực cô phải người như thế, tuy rằng cô bình thường thật là hèn nhát, là đủ uất ức, nhưng nếu cô thực không muốn, không ai có thể bắt buộc cô.
Trải qua điểm này mà cậu nhỏ Đường rút ra, Đường Kiều hình như cũng hiểu ra, nhưng mà lại có chỗ không nghĩ ra.
Cậu nhỏ Đường thấy vẻ mặt Đường Kiều vẫn hoang mang, vươn tay, một bàn tay đỡ vai cô, một bàn tay vỗ về đầu của cô, vỗ vỗ, nhẹ nhàng trấn an. Giống hồi nhỏ vô số lần, vì cô không có ba mẹ bên người, không chịu đi ngủ.
"Kiều Kiều, tình yêu không phải tự nhảy ra, cuộc sống của mỗi người khác nhau, khi gặp phải tình yêu cũng không giống nhau. Có một số người oanh oanh liệt liệt, có một số người bình yên nhẹ nhàng, nhưng chúng ta không thể phủ nhận, đó đều là tình yêu."
Đường Kiều vươn tay, ôm lấy, vùi mặt vào lòng cậu nhỏ Đường, cọ xát, quân trang trên người cậu nhỏ Đường có chút cứng nhắc, nhưng Đường Kiều vẫn cảm thấy ấm áp, vẫn không nghĩ buông ra. Dường như thỏa mãn, thở dài một tiếng thật to.
"Cậu, người quả thực chính là một nhà triết học."
Cậu nhỏ Đường ở trong mắt cô, luôn luôn là anh hùng, ngẫm lại về sau nếu cậu nhỏ kết hôn, cô thật đúng là luyến tiếc.
"Cậu, đáp ứng con, nếu người không có tình yêu, sẽ không cần gả mình đi ra ngoài, Kiều Kiều luyến tiếc."
Cô hi vọng, anh hùng hồi nhỏ vẫn đứng ở sau lưng cô có thể luôn luôn ở cùng cô. cô thừa nhận bản thân thật vô sỉ, nhưng cô không cần cậu nhỏ Đường tìm mợ cho cô, thât tình không cần. Ở trong mắt cô, thế gian này không có ai có thể xứng với cậu nhỏ.
"Ha ha, con đã có Chu Chú, còn cần cậu làm cái gì?"
"Mặc kệ, dù sao cậu cũng không thể tùy tiện tìm một người để giải quyết vấn đề được."
"Được được được, cậu đáp ứng con, không giải quyết, luôn luôn ở cùng con."
Đường Kiều cảm thấy mỹ mãn ở trong lòng cậu nhỏ Đường co lại, nhiệt độ cơ thể quen thuộc này, luôn có thể làm cho cô cảm thấy bình an.
"Tốt lắm, còn có vấn đề gì nữa không"
"Không có."
Đường Kiều lắc đầu, nhưng mà hai tay ôm cậu nhỏ Đường vẫn không chịu buông ra.
"Thuốc đâu?"
"Ở trong túi trong phòng."
"Muốn uống sao?"
"Không cần đâu?"
"Nếu không muốn uống thuốc, vậy thì đừng gây chuyện nữa."
"Cậu. . . . . ."
Những lời này của cậu nhỏ Đường Đường Kiều một chút cũng không thích nghe, cô sống chưa đủ yên ổn sao? Cô vẫn cảm thấy bản thân cố gắng có thể ra vẻ đáng thương, so với con khỉ Chu Chú kia còn giống con khỉ hơn.
"Con rất lâu rồi chưa phải uống thuốc rồi."
"Ừ, đây là chuyện tốt."
"Cho nên, con là đứa bé ngoan phải hay không?"
"Con rất tốt, nhưng mà không còn là đứa nhỏ nữa rồi, có thể làm mẹ đứa nhỏ rồi."
Khụ khụ. . . . . .
"Cái kia, cậu, người đừng dọa con như vậy chứ?"
Cậu nhỏ Đường nhướng nhướng mày, từ chối cho ý kiến, cảm thấy Đường Kiều nếu quả thật có đứa nhỏ, người đầu tiên cảm thấy thống khổ đại khái là Chu Chú, ngẫm lại trong nhà cả ngày có hai đứa nhỏ náo loạn, ngày hôm đó, sợ là không được yên ổn.
"Nhưng mà, nếu đứa nhỏ giống Chu Chú thì có vẻ không tồi, đứa nhỏ mà giống con, không chừng Chu Chú sẽ nhét nó quay lại bụng con."
Cái kia. . . . . . Cậu, người thật sự suy nghĩ nhiều quá.
Nói đến Chu Chú, Đường Kiều không khỏi có chút lo lắng, đưa tay kéo quân trang cậu nhỏ Đường, chụp được cậu nhỏ Đường.
Bĩu môi, Đường Kiều xoa bàn tay bj đập đau.
"Cậu, vừa rồi có phải Chu Chú rất tức giận không?"
Hẳn là rất tức giận đi, Chu Chú còn chưa từng có lớn tiếng nói chuyện với cô như vậy, trước kia cô gây chuyện, xoay đi xoay lại, làm nũng, sự tình liền đi qua. Nhưng hôm nay, chắc là không tốt như vậy.
"Ha ha, hiện tại mới nhớ đến người ta, vừa vênh mặt hất hàm sai khiến người ta mà."
Đường Kiều lúng túng, có chút ngượng ngùng buông cậu nhỏ Đường ra, cúi đầu hai tay xoắn lại, làm bị thương cái chân ở trên bàn trà, lại thấy hoảng.
Cậu nhỏ Đường thở dài một hơi, cảm thấy những năm gần đây giáo dục "Thục nữ" với cô hoàn toàn thất bại trong gang tấc.
Xoa bóp mi tâm, giữa trán cậu nhỏ Đường toàn là mệt mỏi. Tuổi trẻ thật tốt, chịu được dày vò, không giống anh, người khoảng bốn mươi tuổi, đã đến tuổi tứ tuần. Coi như không có **, người tuổi trẻ theo đuổi tình yêu vài năm, anh hình như cũng không hứng thú, kỳ thực bản thân cũng không thể cảm nhận được lạc thú, cho nên. . . . . . Không có, cũng là có thể.
"Cậu, người giúp con gọi Chu Chú lên đây được không?"
Cô vẫn nên tiếp tục ra vẻ đáng thương.
"Được, dù sao giá trị lợi dụng của cậu cũng hết rồi, cái này gọi chồng con đi."
Đứa nhỏ không lương tâm này!
Haizz, hiện tại cô không rảnh để ý đến lời nói của cậu nhỏ Đường, cô đang tận dụng chút thời gian này, để suy nghĩ xem nên tỏ vẻ đáng thương trước mặt Chu Chú như thế nào, mới có thể để cho anh hết giận.
"Cậu đưa con trở về phòng, lát nữa cậu bảo Chu Chú lên tận phòng tìm con, chuyện vợ chồng son các người, vẫn là tự mình đóng cửa giải quyết đi."
Trời ơi, cho cô một cái xẻng, chính mình đào hố thật sâu chôn mình rồi.
Cậu nhỏ Đường đuổi Đường Kiều về phòng, đỡ cô lên trên giường, cầm một cái nệm bên cạnh trên sofa, đặt dưới cái chân bị thương của Đường Kiều, sau đó vỗ đầu của cô rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc cậu nhỏ Đường từ trên lầu đi xuống, khi đi vào phòng khách, không khí ở đây vô cùng căng thẳng.
Dùng câu Đường Kiều cái kia ** mà nói, giờ này phút này, khuôn mặt mọi người, thật sự là đủ màu đủ dạng.
"Lão nhị, Kiều Kiều như thế nào rồi?"
"Không có việc gì, bị thương ngoài da một chút thôi."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cũng may cậu nhỏ Đường trở về kịp lúc, chứ không cũng chẳng có ai có thể trị được Đường Kiều.
"Nói đi, tuy rằng Đường Kiều đã nói cho tôi rồi, nhưng tôi muốn nghe mọi người nói một lần, làm sao lại thế này."
Lời này tuy nói trước mặt mọi người, nhưng câu này rõ ràng là hỏi một người chính là nói cho Đường Uyển nghe. Tuy rằng Đường Kiều nói nhiều lời như vậy, cũng không có một câu liên quan đến Đường Uyển, nhưng đại khái anh cũng có thể đoán được ra.
Trên đời này, có thể làm cho Đường Kiều bất an, cũng chỉ có bố mẹ với cô em gái này.
Nhưng Đường Uyển từ lúc xuống lầu sẽ lại không mở miệng, mặc cho người khác hỏi thế nào, chính là không mở miệng. Mọi người chỉ có thể thở dài sốt ruột, đến cùng vẫn là trẻ con, nếu con bé không tốt cũng không trách móc nặng nề.
Lời nói của cậu nhỏ Đường, Đường Uyển làm như không nghe thấy, mặt không biểu cảm ngồi thẳng lưng, động cũng không động một chút nào.
"Đường Uyển!"
Cậu nhỏ Đường nói mang theo vài phần nghiêm khắc, cùng với cậu cả Đường đang cười típ mắt khác nhau hoàn toàn, cậu nhỏ Đường bản thân là người nghiêm khắc, hơn nữa quan hệ cùng với công việc, khí thế cấp trên, khó tránh khỏi tạo cho ngươi ta một cảm giác áp bức.
Cậu nhỏ Đường vừa mới mở miệng, Đường Uyển không khỏi co rúm lại một chút, nhưng vẫn không nghĩ nhận thua.
"Chị ấy không nói cho cậu sao? Cậu còn hỏi con làm cái gì?"
Chuyện cáo trạng này, vài năm nay Đường Kiều cùng cô học cực kỳ tốt.
"Chị ấy là ai? Đường Kiều là chị của con!"
Anh không nghĩ nói chị anh cùng anh rể không phải, nhưng chuyện này trên phương diện người làm cha làm mẹ, bọn họ làm đích thực cực kỳ kém cỏi.
Mẹ Đường có chút cấp bách, muốn che chở cho Đường Uyển, nhưng tình huống hiện tại cũng không phải lúc nên biện hộ, vì thế đành phải hỏi sang chuyện khác: "Đường Kiều nói như thế nào?"
"Đường Kiều nói như thế nào không quan trọng, quan trọng là, Đường Uyển nói như thế nào."
Đường Uyển hừ một tiếng, cô cảm thấy lời này thật giả nhân giả nghĩa, cô sai rồi là sai rồi, còn có cái gì để giải thích, có cái gì để nói nữa.
"Con có thể nói như thế nào, dù sao cũng là con sai."
"Còn cố lý lẽ? Đường Uyển, giáo dục bao nhiêu năm nay chẳng lẽ là dạy con có thái độ với người lớn như thế này sao?"
Cậu cả Đường cùng mợ cả lòng đầy đồng cảm, nhưng dù sao không phải bản thân đứa nhỏ, cũng không nói thêm cái gì. Lời cậu nhỏ Đường vừa ra khỏi miệng, bọn họ lập tức cảm thấy thuyết phục, không hổ là lão nhị, bộ đội trong Báo Tử Dương (cái này tớ không tra ra là cái gì nữa) tiếng tăm không phải hư cấu.
"Giáo dục, con nhận được giáo dục gì kia chứ? Ba vội vàng kiếm tiền, mẹ vội vàng mang lòng áy náy với Đường Kiều, ở trường học được giáo dục sao? Thầy giáo không phụ trách giáo dục nhân cách học sinh. . . . . ."
Đại khái sự thật là nghé con mới đẻ không sợ hổ, mặc kệ là ở nơi nào, đều hiếm khi có người nói chuyện như vậy với cậu nhỏ Đường, thế nhưng Đường Uyển mắt chưa hề chớp, nói ra toàn bộ rồi.
Nhưng mà, một chút sợ hãi cũng không có, mấy năm nay, cô nhịn cũng đủ lâu rồi. Người người đều nói là cha mẹ cô thiệt thòi Đường Kiều, thiếu Đường Kiều, ngay cả ba mẹ cô cũng đều cho là như vậy, cho nên bọn họ ở một phương diện tiếp tục áy náy, một phương diện tiếp tục càng thêm áy náy hơn. Mà cô thì sao? Cô được cái gì?
Mỗi lần cô nghĩ muốn cái gì này nọ, nhất định phải nói vói mẹ, những cái này Đường Kiều cũng có, mẹ cô mới cho cô mua. Bởi vì Đường Kiều không có cái gì, cô cũng không thể có. Đây có ý gì chứ, cái này giống như đi chợ second hand mua một đống quần áo đẹp, có ý gì chứ? Xinh đẹp thì có cái gì dùng? Chung quy là second hand, chung quy là dùng thừa của Đường Kiều. Cô vừa mới học chơi Piano diễn tấu ngôi sao nhỏ, Đường Kiều đã dùng đàn violon kéo Lương Chúc rồi.
Là, Đường Kiều ưu tú, học tập tốt, phẩm cách tốt, tính tình tốt. . . . . .
Nhưng cho dù cô có cố gắng bao nhiêu, lại có ai nhìn đến. Vài năm nay, cha với mẹ đều bận rộn nghĩ đến cô không khỏi thở dài nhiệt tình cũng dần biến mất.
"Chị, anh rể, các người đưa Đường Uyển trở về đi, nó không học được cách tôn trọng người lớn, không cần đến thành phố S nữa."
Chỉ một câu nói, chặt hết đường suy nghĩ của Đường Uyển.
"Thụ Hải, không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ là trẻ nhỏ nói linh tinh thôi mà."
Nhìn bộ dáng Đường Uyển cắn môi quật cường, thật là làm người ta không đành lòng.
"Đúng vậy, lão nhị, không nghiêm trọng như vậy đâu."
Cậu lớn Đường cũng khoát tay, bênh vực Đường Uyển.
Chu Chú đứng dựa vào sofa cũng chưa mở miệng, tuy rằng bị Đường Kiều tức giận nổi điên, nhưng sự tình hẳn là không đến mức này đi. Nói đi nói lại, hay là lỗi của anh, nếu không phải vì anh, Đường Uyển cũng không thể bỗng chốc biến thành như vậy.
"Anh rể, Đường Kiều hai lăm tuổi rồi, không phải là trẻ con, nó làm việc tuy có chút lỗ mãng, có chút hồ đồ, nhưng không đến mức vì một chuyện nhỏ mà làm thành như vậy."
Mặc kệ như thế nào, dù là vết thương nhỏ, đây cũng là vết thương.
Mấy năm nay, không có người nào chạm vào được một sợi lông của Đường Kiều. Bọn họ bảo hộ con bé tốt như vậy, tương lai, hẳn là cũng có người bảo hộ nó tốt như vậy.
Kết quả là Đường Uyển nói cái gì mà làm Đường Kiều tức giận thành như vậy?
Mọi người nhìn cậu nhỏ Đường, lại nhìn Đường Uyển, tựa hồ hai bên cũng không nguyện ý nói thêm cái gì, hình như hai bên bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.
"Tôi nói cho các người, Đường Kiều có chứng nôn nóng, các người không nên chọc nó."
Cậu nhỏ Đường nói một câu, như một loạt tiếng sấm, khiến cho mọi người vẫn chưa định thần lại được.
"Chứng nôn nóng?"
Nửa ngày, cậu cả Đường mới lấy lại được tình thần. Cái này hình như một chút cũng không hợp lý, mấy năm nay Đường Kiều vẫn luôn vui vẻ, một điểm cũng không giống như người có chứng nôn nóng.
Chu Chú vẫn chăm chú nghe, lông mày gắt gao nhíu lại, nắm tay chắc lại cả người run nhè nhẹ.
"Đúng vậy, Thụ Hải, con nói mau, Đường Kiều thế nào lại mắc chứng nôn nóng, bệnh này có nghiêm trọng không, con đã biết làm sao để chữa cho nó chưa?"
Tay Bà ngoại Đường bắt lấy lung tung, cậu nhỏ Đường tiến lên, cầm lấy tay bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Bà ngoại Đường lại bắt lấy tay cậu nhỏ, "Thụ Hải, con mau nói cho mẹ, con làm mẹ sốt ruột quá."
"Mẹ, người đừng nóng vội, không phải là bệnh gì nghiêm trọng đâu."
A, làm sao có thể không nghiêm trọng, hành động vừa rồi của cô ấy, Chu Chú hít sâu một hơi, cảm giác phổi đều đau, anh quả thực không dám tưởng tượng, Kiều Kiều của anh. . . . . .
"Lúc đầu vẫn tốt lắm, làm sao lại nôn nóng ngay vậy?"
"Mẹ, không có việc gì, chỉ là giống với chứng uất ức linh tinh thôi, không chịu được lời nói kích thích, không có việc gì ."
Mà hôm nay, bị kích thích mà thôi.
"Lúc Đường Kiều học đại học còn có chút bị chứng nôn nóng, trước kia con bé cùng Chu Du luôn ở cùng một chỗ, hai nữ sinh nhỏ luôn líu ríu chia xẻ tâm sự, bao nhiêu đè nén trong lòng có thể giảm thiểu một ít, nhưng lên đại học con bé cùng Chu Du tách ra, có thể là đến một hoàn cảnh lạ lẫm, không có cảm giác an toàn đi, cho nên con bé từ từ học biết đi đè nén bản thân."
Tóm lại, luôn xảy ra vấn đề .
Đợi đến lúc anh phát hiện, đã là chậm quá. Anh chỉ có thể đưa con bé bác sĩ tâm lý, phối hợp với thuốc chậm rãi trị liệu, bác sĩ nói nói, một ngày nào đó con bé hoàn toàn không cần uống thuốc mà vẫn có thể khống chế được bản thân, cũng có lúc giải quyết được, bệnh của con bé cũng tiến triển tốt hơn. Mà con bé cũng vừa mới nói, đã rất lâu rồi nó không phải uống thuốc.
Nói vậy gần đây con bé là bị dồn ép một chút, Đường Uyển cũng chỉ là ngòi nổ mà thôi.
Vừa rồi Đường Uyển rất mạnh miệng, nháy mắt cũng như bị người ta đánh cho một cái.
Đường Kiều học đại học tách ra với Chu Du cũng là bởi vì cô, nói cách khác, từ đầu tới đuôi đều là cô làm hại. Không, không phải, cô không muốn hại cô ấy, khi đó cô chỉ muốn trút giận chút thôi, cô không nghĩ nhiều. Không phải, không phải.
"Vì sao một chút dấu hiệu cũng nhìn không ra?"
Cậu cả Đường vẫn cứ tỏ vẻ hoài nghi, nói Đường Kiều sáng sủa như vậy lại có chứng nôn nóng, nói cái gì anh cũng không tin.
"Kỳ thực, dấu hiệu vẫn phải có, ví dụ thỉnh thoảng con bé vẫn tự nhiên cảm thấy buồn chán, bình thường không gọi là thái độ, thời điểm mấu chốt con bé sẽ bị biến chuyển, ngẫu nhiên nó còn có thể lầm bầm lầu bầu, thậm chí có khuynh hướng bạo lực rất nhỏ."
Những cái này Chu Chú đều biết, lúc cô ấy buồn chán, thì sẽ nghiến răng muốn cắn anh, sẽ đóng cửa lại không nghĩ để ý đến anh, tự soi gương nói chuyện một mình. . . . .
Thượng Đế, vì sao anh lại cho rằng tất cả những cái đó đều là bình thường cơ chứ. Mệt cho anh còn cho rằng trên đời này không có ai yêu cô như anh.
Anh thật là hèn hạ, anh xấu xa, anh chỉ là một mặt bức cô nhận, trước giờ lại không nghĩ cô có nguyện ý nhận hay không
Cậu nhỏ Đường sửng sốt, Đường Kiều thấy thần sắc kia của cậu, lập tức cảm thấy bản thân đã hỏi sai người. Nếu cậu nhỏ cô biết thế nào là tình yêu chân chính, làm sao có thể đến bây giờ bạn gái một người cũng chưa có.
Nói đến, Đường Kiều nghĩ hộ khẩu của mình có vấn đề, năm đó cô muốn thi cao đẳng, ông ngoại Đường vận dụng quan chuyển hộ khẩu của cô thành thành phố S, kỳ thực cũng không khó, khó ở chỗ là muốn dùng danh nghĩa của ai.
Ông bà ngoại Đường đương nhiên không có khả năng có con gái nhỏ như thế, cậu cả Đường khi đó cũng vừa kết hôn, đang chuẩn bị có con, nếu cứ như vậy, có thể trái với chính sách kế hoạch hoá gia đình, khi đó cả nhà họp lại, cuối cùng quyết định, hộ khẩu của Đường Kiều, để ở danh nghĩa của cậu nhỏ Đường. Tuy rằng mười lăm tuổi đã có con, nghe thì thật gượng ép một chút, nhưng tổng so với sáu mươi tuổi có con thì có lý hơn nhiều.
Cậu nhỏ Đường đối với việc này cũng không có ý kiến gì, Đường Kiều tất nhiên cũng không ý kiến, dù sao nhà của cô “hướng ra biển lớn xuân về hoa nở”, chính là cho cô ở cùng với cậu nhỏ Đường.
Nói cách khác, về mặt pháp luật, bọn họ là quan hệ cha và con gái. Đương nhiên, chuyện này trừ bọn họ ra, không có một người nào biết, bao gồm cả Chu Du lúc đó cùng Đường Kiều thân đến mức hận không thể dính vào cùng nhau, cùng với hiện tại Chu Chú cùng Đường Kiều như thêm mỡ trong mật.
Nghĩ đến đây, Đường Kiều không khỏi có chút phiền não, về mặt pháp luật, bọn họ là cha và con gái, sẽ không bởi vì vấn đề hộ khẩu như vậy mà chặt đứt đường sống của cậu nhỏ chứ?
"Vì sao lại hỏi vấn đề này?"
Tuy rằng anh không biết vì sao người trẻ tuổi cần có tình yêu, nhưng tình yêu cũng không đến mức phải hỏi ra chứ.
"Dù sao vẫn cảm thấy trống trải, con với Chu Chú, lúc bảy tuổi thì quen biết nhau, hiện tại cũng hai mươi lăm tuổi, cậu, người nói, đây có phải chỉ là một loại thói quen hay không?"
"Hiện tại con với Chu Chú ở cùng nhau?"
"Cậu. . . . . ."
Rắc rối lớn, vì sao muốn hỏi cô vấn đề không hài hòa này.
"Được rồi, đổi câu hỏi khác, con quen biết Ngu Châu bao nhiêu lâu rồi?"
Em dân chạy nạn?
"Con quen biết Chu Chú bao lâu thì quen biết cậu ta bấy lâu."
Chuẩn xác mà nói, cô quen biết lo Ngu Châu so với Chu Chú còn sớm vài phút, lúc vừa tới trong viện, Ngu Châu là bằng hữu đầu tiên cô đụng phải, Chu Chú nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là người thứ hai. Nhưng mà, vì sao cô không cùng dân chạy nạn Ngu Châu này tốt hơn nhỉ? Dựa theo phát triển của tình huống cẩu huyết trong phim, nữ chủ sau khi xuất hiện gặp nam nhân đầu tiên, thì đó chính là chân mện thiên tử của cô ấy. Nếu Ngu Châu là chân mệnh thiên tử của cô, khụ, ý tưởng này của cô, thật sự là rất ghê tởm rồi.
"Nếu để cho con và Ngu Châu sống cùng nhau, con có thể chấp nhận được sao?"
Xoẹt một tiếng, Đường Kiều chỉ cảm thấy trước mắt có tia chớp xẹt qua, như sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông cứ như thế ngã xuống, thành công làm cô cháy xém lại càng thêm cháy xém.
"Cậu, không cần nói câu làm cho người ta không chịu được như vậy."
Hình ảnh này quá mức quỷ dị, cô cùng Ngu Châu ở cùng một chỗ để cắn nhau sao? Đại khái dù sao cũng phải cắn chết một người mới có nghĩa đi.
"Nếu là Chu Chú thì con có thể chịu được sao?"
Cậu nhỏ Đường cũng không gấp, tính tình nhẫn lại, cùng Đường Kiều chơi trò chơi một hỏi một một đáp, chính là sắc mặt có chút uể oải, nhìn qua bộ dạng rất mệt mỏi.
Vấn đề này của cậu nhỏ Đường, Đường Kiều không có trả lời ngay, mà là lâm vào suy nghĩ.
Đúng vậy, cho tới bây giờ vì sao cô lại không nghĩ tới vấn đề này, cho tới bây giờ vì sao cô lại không có cảm thấy cô cùng Chu Chú ở cùng một chỗ có cái gì không tốt, vì sao cô sẽ cho rằng lưu manh cùng bị lưu manh là một chuyện nước chảy thành sông là chuyện đương nhiên. . . . . .
Chẳng lẽ chứng tỏ rằng, cô yêu anh?
"Kiều Kiều, con thông minh như vậy, làm sao có thể không nghĩ ra trong này, con cảm thấy bản thân là bởi vì thói quen bị người ta bắt nạt uất ức mà nghi ngờ chứ?"
Được rồi, xác thực cô phải người như thế, tuy rằng cô bình thường thật là hèn nhát, là đủ uất ức, nhưng nếu cô thực không muốn, không ai có thể bắt buộc cô.
Trải qua điểm này mà cậu nhỏ Đường rút ra, Đường Kiều hình như cũng hiểu ra, nhưng mà lại có chỗ không nghĩ ra.
Cậu nhỏ Đường thấy vẻ mặt Đường Kiều vẫn hoang mang, vươn tay, một bàn tay đỡ vai cô, một bàn tay vỗ về đầu của cô, vỗ vỗ, nhẹ nhàng trấn an. Giống hồi nhỏ vô số lần, vì cô không có ba mẹ bên người, không chịu đi ngủ.
"Kiều Kiều, tình yêu không phải tự nhảy ra, cuộc sống của mỗi người khác nhau, khi gặp phải tình yêu cũng không giống nhau. Có một số người oanh oanh liệt liệt, có một số người bình yên nhẹ nhàng, nhưng chúng ta không thể phủ nhận, đó đều là tình yêu."
Đường Kiều vươn tay, ôm lấy, vùi mặt vào lòng cậu nhỏ Đường, cọ xát, quân trang trên người cậu nhỏ Đường có chút cứng nhắc, nhưng Đường Kiều vẫn cảm thấy ấm áp, vẫn không nghĩ buông ra. Dường như thỏa mãn, thở dài một tiếng thật to.
"Cậu, người quả thực chính là một nhà triết học."
Cậu nhỏ Đường ở trong mắt cô, luôn luôn là anh hùng, ngẫm lại về sau nếu cậu nhỏ kết hôn, cô thật đúng là luyến tiếc.
"Cậu, đáp ứng con, nếu người không có tình yêu, sẽ không cần gả mình đi ra ngoài, Kiều Kiều luyến tiếc."
Cô hi vọng, anh hùng hồi nhỏ vẫn đứng ở sau lưng cô có thể luôn luôn ở cùng cô. cô thừa nhận bản thân thật vô sỉ, nhưng cô không cần cậu nhỏ Đường tìm mợ cho cô, thât tình không cần. Ở trong mắt cô, thế gian này không có ai có thể xứng với cậu nhỏ.
"Ha ha, con đã có Chu Chú, còn cần cậu làm cái gì?"
"Mặc kệ, dù sao cậu cũng không thể tùy tiện tìm một người để giải quyết vấn đề được."
"Được được được, cậu đáp ứng con, không giải quyết, luôn luôn ở cùng con."
Đường Kiều cảm thấy mỹ mãn ở trong lòng cậu nhỏ Đường co lại, nhiệt độ cơ thể quen thuộc này, luôn có thể làm cho cô cảm thấy bình an.
"Tốt lắm, còn có vấn đề gì nữa không"
"Không có."
Đường Kiều lắc đầu, nhưng mà hai tay ôm cậu nhỏ Đường vẫn không chịu buông ra.
"Thuốc đâu?"
"Ở trong túi trong phòng."
"Muốn uống sao?"
"Không cần đâu?"
"Nếu không muốn uống thuốc, vậy thì đừng gây chuyện nữa."
"Cậu. . . . . ."
Những lời này của cậu nhỏ Đường Đường Kiều một chút cũng không thích nghe, cô sống chưa đủ yên ổn sao? Cô vẫn cảm thấy bản thân cố gắng có thể ra vẻ đáng thương, so với con khỉ Chu Chú kia còn giống con khỉ hơn.
"Con rất lâu rồi chưa phải uống thuốc rồi."
"Ừ, đây là chuyện tốt."
"Cho nên, con là đứa bé ngoan phải hay không?"
"Con rất tốt, nhưng mà không còn là đứa nhỏ nữa rồi, có thể làm mẹ đứa nhỏ rồi."
Khụ khụ. . . . . .
"Cái kia, cậu, người đừng dọa con như vậy chứ?"
Cậu nhỏ Đường nhướng nhướng mày, từ chối cho ý kiến, cảm thấy Đường Kiều nếu quả thật có đứa nhỏ, người đầu tiên cảm thấy thống khổ đại khái là Chu Chú, ngẫm lại trong nhà cả ngày có hai đứa nhỏ náo loạn, ngày hôm đó, sợ là không được yên ổn.
"Nhưng mà, nếu đứa nhỏ giống Chu Chú thì có vẻ không tồi, đứa nhỏ mà giống con, không chừng Chu Chú sẽ nhét nó quay lại bụng con."
Cái kia. . . . . . Cậu, người thật sự suy nghĩ nhiều quá.
Nói đến Chu Chú, Đường Kiều không khỏi có chút lo lắng, đưa tay kéo quân trang cậu nhỏ Đường, chụp được cậu nhỏ Đường.
Bĩu môi, Đường Kiều xoa bàn tay bj đập đau.
"Cậu, vừa rồi có phải Chu Chú rất tức giận không?"
Hẳn là rất tức giận đi, Chu Chú còn chưa từng có lớn tiếng nói chuyện với cô như vậy, trước kia cô gây chuyện, xoay đi xoay lại, làm nũng, sự tình liền đi qua. Nhưng hôm nay, chắc là không tốt như vậy.
"Ha ha, hiện tại mới nhớ đến người ta, vừa vênh mặt hất hàm sai khiến người ta mà."
Đường Kiều lúng túng, có chút ngượng ngùng buông cậu nhỏ Đường ra, cúi đầu hai tay xoắn lại, làm bị thương cái chân ở trên bàn trà, lại thấy hoảng.
Cậu nhỏ Đường thở dài một hơi, cảm thấy những năm gần đây giáo dục "Thục nữ" với cô hoàn toàn thất bại trong gang tấc.
Xoa bóp mi tâm, giữa trán cậu nhỏ Đường toàn là mệt mỏi. Tuổi trẻ thật tốt, chịu được dày vò, không giống anh, người khoảng bốn mươi tuổi, đã đến tuổi tứ tuần. Coi như không có **, người tuổi trẻ theo đuổi tình yêu vài năm, anh hình như cũng không hứng thú, kỳ thực bản thân cũng không thể cảm nhận được lạc thú, cho nên. . . . . . Không có, cũng là có thể.
"Cậu, người giúp con gọi Chu Chú lên đây được không?"
Cô vẫn nên tiếp tục ra vẻ đáng thương.
"Được, dù sao giá trị lợi dụng của cậu cũng hết rồi, cái này gọi chồng con đi."
Đứa nhỏ không lương tâm này!
Haizz, hiện tại cô không rảnh để ý đến lời nói của cậu nhỏ Đường, cô đang tận dụng chút thời gian này, để suy nghĩ xem nên tỏ vẻ đáng thương trước mặt Chu Chú như thế nào, mới có thể để cho anh hết giận.
"Cậu đưa con trở về phòng, lát nữa cậu bảo Chu Chú lên tận phòng tìm con, chuyện vợ chồng son các người, vẫn là tự mình đóng cửa giải quyết đi."
Trời ơi, cho cô một cái xẻng, chính mình đào hố thật sâu chôn mình rồi.
Cậu nhỏ Đường đuổi Đường Kiều về phòng, đỡ cô lên trên giường, cầm một cái nệm bên cạnh trên sofa, đặt dưới cái chân bị thương của Đường Kiều, sau đó vỗ đầu của cô rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc cậu nhỏ Đường từ trên lầu đi xuống, khi đi vào phòng khách, không khí ở đây vô cùng căng thẳng.
Dùng câu Đường Kiều cái kia ** mà nói, giờ này phút này, khuôn mặt mọi người, thật sự là đủ màu đủ dạng.
"Lão nhị, Kiều Kiều như thế nào rồi?"
"Không có việc gì, bị thương ngoài da một chút thôi."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cũng may cậu nhỏ Đường trở về kịp lúc, chứ không cũng chẳng có ai có thể trị được Đường Kiều.
"Nói đi, tuy rằng Đường Kiều đã nói cho tôi rồi, nhưng tôi muốn nghe mọi người nói một lần, làm sao lại thế này."
Lời này tuy nói trước mặt mọi người, nhưng câu này rõ ràng là hỏi một người chính là nói cho Đường Uyển nghe. Tuy rằng Đường Kiều nói nhiều lời như vậy, cũng không có một câu liên quan đến Đường Uyển, nhưng đại khái anh cũng có thể đoán được ra.
Trên đời này, có thể làm cho Đường Kiều bất an, cũng chỉ có bố mẹ với cô em gái này.
Nhưng Đường Uyển từ lúc xuống lầu sẽ lại không mở miệng, mặc cho người khác hỏi thế nào, chính là không mở miệng. Mọi người chỉ có thể thở dài sốt ruột, đến cùng vẫn là trẻ con, nếu con bé không tốt cũng không trách móc nặng nề.
Lời nói của cậu nhỏ Đường, Đường Uyển làm như không nghe thấy, mặt không biểu cảm ngồi thẳng lưng, động cũng không động một chút nào.
"Đường Uyển!"
Cậu nhỏ Đường nói mang theo vài phần nghiêm khắc, cùng với cậu cả Đường đang cười típ mắt khác nhau hoàn toàn, cậu nhỏ Đường bản thân là người nghiêm khắc, hơn nữa quan hệ cùng với công việc, khí thế cấp trên, khó tránh khỏi tạo cho ngươi ta một cảm giác áp bức.
Cậu nhỏ Đường vừa mới mở miệng, Đường Uyển không khỏi co rúm lại một chút, nhưng vẫn không nghĩ nhận thua.
"Chị ấy không nói cho cậu sao? Cậu còn hỏi con làm cái gì?"
Chuyện cáo trạng này, vài năm nay Đường Kiều cùng cô học cực kỳ tốt.
"Chị ấy là ai? Đường Kiều là chị của con!"
Anh không nghĩ nói chị anh cùng anh rể không phải, nhưng chuyện này trên phương diện người làm cha làm mẹ, bọn họ làm đích thực cực kỳ kém cỏi.
Mẹ Đường có chút cấp bách, muốn che chở cho Đường Uyển, nhưng tình huống hiện tại cũng không phải lúc nên biện hộ, vì thế đành phải hỏi sang chuyện khác: "Đường Kiều nói như thế nào?"
"Đường Kiều nói như thế nào không quan trọng, quan trọng là, Đường Uyển nói như thế nào."
Đường Uyển hừ một tiếng, cô cảm thấy lời này thật giả nhân giả nghĩa, cô sai rồi là sai rồi, còn có cái gì để giải thích, có cái gì để nói nữa.
"Con có thể nói như thế nào, dù sao cũng là con sai."
"Còn cố lý lẽ? Đường Uyển, giáo dục bao nhiêu năm nay chẳng lẽ là dạy con có thái độ với người lớn như thế này sao?"
Cậu cả Đường cùng mợ cả lòng đầy đồng cảm, nhưng dù sao không phải bản thân đứa nhỏ, cũng không nói thêm cái gì. Lời cậu nhỏ Đường vừa ra khỏi miệng, bọn họ lập tức cảm thấy thuyết phục, không hổ là lão nhị, bộ đội trong Báo Tử Dương (cái này tớ không tra ra là cái gì nữa) tiếng tăm không phải hư cấu.
"Giáo dục, con nhận được giáo dục gì kia chứ? Ba vội vàng kiếm tiền, mẹ vội vàng mang lòng áy náy với Đường Kiều, ở trường học được giáo dục sao? Thầy giáo không phụ trách giáo dục nhân cách học sinh. . . . . ."
Đại khái sự thật là nghé con mới đẻ không sợ hổ, mặc kệ là ở nơi nào, đều hiếm khi có người nói chuyện như vậy với cậu nhỏ Đường, thế nhưng Đường Uyển mắt chưa hề chớp, nói ra toàn bộ rồi.
Nhưng mà, một chút sợ hãi cũng không có, mấy năm nay, cô nhịn cũng đủ lâu rồi. Người người đều nói là cha mẹ cô thiệt thòi Đường Kiều, thiếu Đường Kiều, ngay cả ba mẹ cô cũng đều cho là như vậy, cho nên bọn họ ở một phương diện tiếp tục áy náy, một phương diện tiếp tục càng thêm áy náy hơn. Mà cô thì sao? Cô được cái gì?
Mỗi lần cô nghĩ muốn cái gì này nọ, nhất định phải nói vói mẹ, những cái này Đường Kiều cũng có, mẹ cô mới cho cô mua. Bởi vì Đường Kiều không có cái gì, cô cũng không thể có. Đây có ý gì chứ, cái này giống như đi chợ second hand mua một đống quần áo đẹp, có ý gì chứ? Xinh đẹp thì có cái gì dùng? Chung quy là second hand, chung quy là dùng thừa của Đường Kiều. Cô vừa mới học chơi Piano diễn tấu ngôi sao nhỏ, Đường Kiều đã dùng đàn violon kéo Lương Chúc rồi.
Là, Đường Kiều ưu tú, học tập tốt, phẩm cách tốt, tính tình tốt. . . . . .
Nhưng cho dù cô có cố gắng bao nhiêu, lại có ai nhìn đến. Vài năm nay, cha với mẹ đều bận rộn nghĩ đến cô không khỏi thở dài nhiệt tình cũng dần biến mất.
"Chị, anh rể, các người đưa Đường Uyển trở về đi, nó không học được cách tôn trọng người lớn, không cần đến thành phố S nữa."
Chỉ một câu nói, chặt hết đường suy nghĩ của Đường Uyển.
"Thụ Hải, không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ là trẻ nhỏ nói linh tinh thôi mà."
Nhìn bộ dáng Đường Uyển cắn môi quật cường, thật là làm người ta không đành lòng.
"Đúng vậy, lão nhị, không nghiêm trọng như vậy đâu."
Cậu lớn Đường cũng khoát tay, bênh vực Đường Uyển.
Chu Chú đứng dựa vào sofa cũng chưa mở miệng, tuy rằng bị Đường Kiều tức giận nổi điên, nhưng sự tình hẳn là không đến mức này đi. Nói đi nói lại, hay là lỗi của anh, nếu không phải vì anh, Đường Uyển cũng không thể bỗng chốc biến thành như vậy.
"Anh rể, Đường Kiều hai lăm tuổi rồi, không phải là trẻ con, nó làm việc tuy có chút lỗ mãng, có chút hồ đồ, nhưng không đến mức vì một chuyện nhỏ mà làm thành như vậy."
Mặc kệ như thế nào, dù là vết thương nhỏ, đây cũng là vết thương.
Mấy năm nay, không có người nào chạm vào được một sợi lông của Đường Kiều. Bọn họ bảo hộ con bé tốt như vậy, tương lai, hẳn là cũng có người bảo hộ nó tốt như vậy.
Kết quả là Đường Uyển nói cái gì mà làm Đường Kiều tức giận thành như vậy?
Mọi người nhìn cậu nhỏ Đường, lại nhìn Đường Uyển, tựa hồ hai bên cũng không nguyện ý nói thêm cái gì, hình như hai bên bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.
"Tôi nói cho các người, Đường Kiều có chứng nôn nóng, các người không nên chọc nó."
Cậu nhỏ Đường nói một câu, như một loạt tiếng sấm, khiến cho mọi người vẫn chưa định thần lại được.
"Chứng nôn nóng?"
Nửa ngày, cậu cả Đường mới lấy lại được tình thần. Cái này hình như một chút cũng không hợp lý, mấy năm nay Đường Kiều vẫn luôn vui vẻ, một điểm cũng không giống như người có chứng nôn nóng.
Chu Chú vẫn chăm chú nghe, lông mày gắt gao nhíu lại, nắm tay chắc lại cả người run nhè nhẹ.
"Đúng vậy, Thụ Hải, con nói mau, Đường Kiều thế nào lại mắc chứng nôn nóng, bệnh này có nghiêm trọng không, con đã biết làm sao để chữa cho nó chưa?"
Tay Bà ngoại Đường bắt lấy lung tung, cậu nhỏ Đường tiến lên, cầm lấy tay bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Bà ngoại Đường lại bắt lấy tay cậu nhỏ, "Thụ Hải, con mau nói cho mẹ, con làm mẹ sốt ruột quá."
"Mẹ, người đừng nóng vội, không phải là bệnh gì nghiêm trọng đâu."
A, làm sao có thể không nghiêm trọng, hành động vừa rồi của cô ấy, Chu Chú hít sâu một hơi, cảm giác phổi đều đau, anh quả thực không dám tưởng tượng, Kiều Kiều của anh. . . . . .
"Lúc đầu vẫn tốt lắm, làm sao lại nôn nóng ngay vậy?"
"Mẹ, không có việc gì, chỉ là giống với chứng uất ức linh tinh thôi, không chịu được lời nói kích thích, không có việc gì ."
Mà hôm nay, bị kích thích mà thôi.
"Lúc Đường Kiều học đại học còn có chút bị chứng nôn nóng, trước kia con bé cùng Chu Du luôn ở cùng một chỗ, hai nữ sinh nhỏ luôn líu ríu chia xẻ tâm sự, bao nhiêu đè nén trong lòng có thể giảm thiểu một ít, nhưng lên đại học con bé cùng Chu Du tách ra, có thể là đến một hoàn cảnh lạ lẫm, không có cảm giác an toàn đi, cho nên con bé từ từ học biết đi đè nén bản thân."
Tóm lại, luôn xảy ra vấn đề .
Đợi đến lúc anh phát hiện, đã là chậm quá. Anh chỉ có thể đưa con bé bác sĩ tâm lý, phối hợp với thuốc chậm rãi trị liệu, bác sĩ nói nói, một ngày nào đó con bé hoàn toàn không cần uống thuốc mà vẫn có thể khống chế được bản thân, cũng có lúc giải quyết được, bệnh của con bé cũng tiến triển tốt hơn. Mà con bé cũng vừa mới nói, đã rất lâu rồi nó không phải uống thuốc.
Nói vậy gần đây con bé là bị dồn ép một chút, Đường Uyển cũng chỉ là ngòi nổ mà thôi.
Vừa rồi Đường Uyển rất mạnh miệng, nháy mắt cũng như bị người ta đánh cho một cái.
Đường Kiều học đại học tách ra với Chu Du cũng là bởi vì cô, nói cách khác, từ đầu tới đuôi đều là cô làm hại. Không, không phải, cô không muốn hại cô ấy, khi đó cô chỉ muốn trút giận chút thôi, cô không nghĩ nhiều. Không phải, không phải.
"Vì sao một chút dấu hiệu cũng nhìn không ra?"
Cậu cả Đường vẫn cứ tỏ vẻ hoài nghi, nói Đường Kiều sáng sủa như vậy lại có chứng nôn nóng, nói cái gì anh cũng không tin.
"Kỳ thực, dấu hiệu vẫn phải có, ví dụ thỉnh thoảng con bé vẫn tự nhiên cảm thấy buồn chán, bình thường không gọi là thái độ, thời điểm mấu chốt con bé sẽ bị biến chuyển, ngẫu nhiên nó còn có thể lầm bầm lầu bầu, thậm chí có khuynh hướng bạo lực rất nhỏ."
Những cái này Chu Chú đều biết, lúc cô ấy buồn chán, thì sẽ nghiến răng muốn cắn anh, sẽ đóng cửa lại không nghĩ để ý đến anh, tự soi gương nói chuyện một mình. . . . .
Thượng Đế, vì sao anh lại cho rằng tất cả những cái đó đều là bình thường cơ chứ. Mệt cho anh còn cho rằng trên đời này không có ai yêu cô như anh.
Anh thật là hèn hạ, anh xấu xa, anh chỉ là một mặt bức cô nhận, trước giờ lại không nghĩ cô có nguyện ý nhận hay không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.