Chương 83: Gặp cha mẹ chồng - Cưới sau
Phong Hòa Tẫn Khởi
31/08/2015
Thật ra trong nhà phòng khách không ít, sở dĩ Đường Kiều muốn chen chúc ngủ cùng Chu Du chẳng qua là vì cô muốn trò chuyện với Chu Du, nhưng họ Chu quả nhiên đều là không thức thời. Ngủ đến một trời đen kịt, từ lúc Đường Kiều vào phòng mãi cho đến khi cô lăn lên giường, mí mắt Chu Du cũng không vén lên.
Thở dài, Đường Kiều khoác cái áo len, một mình nửa nằm trên ghế sa lon ở trước cửa sổ sát đất, hai chân gát lên ghế dài.
Rèm cửa sổ mở rộng, Đường Kiều nhìn chằm chằm ánh đèn rực rỡ ở phía ngoài. Nghĩ thầm, sấm đánh đi, một tia chớp bổ xuyên qua cô đi. Gần đây Đường Kiều xem qua bộ phim xuyên không, từng nhân vật nữ, chỉ nhớ mỗi một nữ chính! Sau khi nữ chính xuyên không bản thân luôn hưởng thụ ngàn vạn sủng ái, như nữ vương. Cô suy nghĩ nhiều a, bổ cô đi, để cho cô đi đâu đó làm nữ vương, đừng mang theo Chu Chú, người này đáng ghét, ép buộc cô kết hôn. Nếu phải mang theo anh cũng được, để cho anh làm tiểu thái giám đi, Amen.
Cả một đêm trong đầu Đường Kiều luôn suy nghĩ những thứ linh tinh và không có ích, mà chuyện quan trọng nhất, lại bị cô vứt hết ra đằng sau.
Ban đêm, Chu Du giật mình tỉnh giấc, không phải là bị tiếng động thức giấc mà giống như gặp phải ác mộng. Hơi mờ mịt mở mắt, Đường Kiều vẫn nằm ở trên ghế sa lon trước cửa sổ sát đất, ngoẹo đầu giống như ngủ thiếp đi, mà lúc này ánh đèn rực rỡ phía ngoài đã chỉ còn lại vài ánh đèn đường.
Chu Du đứng dậy, vào phòng tắm vốc nước vỗ vỗ trên mặt, cô cảm thấy mình có di chứng rồi.
Trở lại trên giường, Chu Du cầm cái chăn đắp lên cho Đường Kiều, sau đó mình nằm lại trên giường lần nữa, mở ra laptop đặt ở trên tủ ở đầu giường, trong đêm tối máy vi tính phát ra ánh sáng có vẻ đặc biệt chói mắt, dụi mắt, Chu Du điều chỉnh ánh sáng tối một chút.
Cô không có nhàm chán như Đường Kiều, cô cũng không thích đi dạo thiên nhai hoặc là trồng rau thu món ăn.
Cô và Đường Kiều vẫn có thói quen ghi nhật ký, cho đến sau này Đường Kiều vứt bỏ thói quen này, cô vẫn kiên trì.
Chẳng qua, thời gian ghi chép trong nhật ký, lần này thiếu một đoạn thời gian rất dài, suốt cả một tháng, trong một tháng nhật ký trống rỗng, giống như cho tới bây giờ cũng không xảy ra cái gì, chỉ trống rỗng.
Ngón tay Chu Du ở trên bàn phím nhanh chóng di động qua lại, đối với chỗ trống rỗng, cô không muốn bổ sung cái gì, chỉ là bên dưới ngày hôm nay bắt đầu viết xuống tâm trạng lúc này.
Trở lại ngày thứ nhất, bị giật mình tỉnh giấc, bởi vì mơ thấy anh đi khỏi, hoặc có lẽ là cô đi khỏi. Cô goảng sợ, sau khi tỉnh giấc, quả nhiên anh không có ở đây, mà cô đang nằm ở trên giường Đường Kiều, về phần Đường Kiều, nằm ngửa ra, hai tay chắp lại nằm trên ghế sa lon.
Chu Chú và Đường Kiều đăng kí kết hôn rồi, giấy chứng nhận rất mới, thật tốt, cuối cùng bọn họ là một trong những người sẽ có hạnh phúc.
Điều này cũng không tệ.
Về phần cô, có lẽ từ nay về sau, sắp có một đoạn thời gian rất dài phải quên lãng.
Ai nói, tình yêu quá ngắn, tìm quên lãng quá dài. . . . .
Nếu như cô bất chấp tất cả để kiên trì thì có gọi là tình yêu không…
Sau khi viết xong, Chu Du đóng máy vi tính, cất xong, liếc mắt nhìn về phía Đường Kiều, âm thầm cười, sau đó nằm xuống, ngủ tiếp.
Không ngủ được cũng không còn quan hệ, nghèo chịu đựng, giàu có chờ đợi, không ngủ được cô có thể nhắm mắt.
Chỉ là bên cạnh không có hơi ấm thân thể của một người khác, cô cảm thấy loại cảm giác đó, gọi là cô đơn, gọi là trống vắng. Trong thời gian một tháng, cô đã thành thói quen, lúc nửa đêm khi tỉnh lại có thể sờ tới một lồng ngực người khác, lồng ngực rộng, lồng ngực cô mê luyến.
Có lẽ do máy điều hòa không khí mở quá lớn, mặt của Chu Du dính vào trên giường, cảm nhận được lạnh lẽo, rất nhanh, lại tăng thêm ươn ướt.
Trong bóng tối, Chu Du chu môi, hít sâu một hơi, cứng rắn đè xuống tiếng khóc xông tới.
Cho dù khổ sở, đêm cũng sẽ không quá dài, rất nhanh, ngày sẽ sáng, ánh mặt trời mãi mãi không thay đổi, mà đợi đến sau khi trời sáng cô sẽ là Chu Du trước kia, Chu Du mạnh mẽ kiên quyết.
Buổi sáng, Đường Kiều khi tỉnh lại, là từ trên ghế salon ngã xuống sàn té tỉnh.
Xoa xoa thân thể té đau, Đường Kiều mơ mơ màng màng đứng lên, nhưng đứng híp mắt, cho đến khi nghe được tiếng cười khẽ.
“Đường Kiều, tôi thật sự là phục cô rồi, cô quá không phải là người bình thường rồi.”
Đường Kiều vừa mở mắt liền nhìn đến gương mặt bị phóng đại trước mắt. Chu Du nháy mắt ra hiệu.
Chu Du nói xong, thừa dịp Đường Kiều còn chưa tỉnh hồn, đưa tay ngắt gò má của Đường Kiều, sau đó hết sức phách lối nghênh ngang đi khỏi.
Đối với Chu Du sáng sớm đã châm chọc, Đường Kiều cũng không có quá để ý, bởi vì cô chợt nhớ tới một chuyện khác làm cô xù lông.
Hôm nay… dường như là ngày gặp người lớn.
Gặp người lớn a!
Chẳng qua, trước khi đi gặp người nhà Chu Chú, cô nên gọi điện thoại trước để thông báo cho người lớn.
Khi Đường Kiều xuống lầu, cầm lên điện thoại trong phòng khách chuẩn bị gọi điện thoại cho nhà bà ngoại Đường thì Chu Chú như quỷ mỵ nhẹ nhàng đi tới.
“Bên bà ngoại anh đã gọi điện thoại rồi, mặc dù bà tức giận chúng ta ‘làm trước nói sau’, nhưng bà nói chỉ cần chúng ta bổ sung cho bà một hôn lễ, chuyện này bà cũng không hỏi tới nữa.”
Là cảm giác sai lầm sao?
Tại sao thấy nụ cười trên mặt Chu Chú đáng đánh đòn vậy, cô có cảm giác mình lại bị chơi, thật hận a! Tại sao mẹ không sinh cô thông minh một chút.
Đường Kiều vừa định đáp lại một câu, sẽ không có hôn lễ, lúc này điện thoại cũng vang lên. Đang cầm điện thoại Đường Kiều giật mình, thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài. Cúi đầu nhìn mã số, lần này Đường Kiều thật sự ném điện thoại ra ngoài, ném tới trên người Chu Chú.
“Anh… anh nhận đi.”
Chu Chú không khỏi đen mặt, ai gọi tới? Có thể làm cho cô sợ đến nỗi ném điện thoại.
Chu Chú liếc mắt nhìn mã số, là số nhà của Đường Kiều, ách, số nhà của cha mẹ cô, đang chuẩn bị nhận thì Chu Du từ trong phòng bếp ló đầu ra.
“Chu Chú mau tới, trứng chiên sắp cháy rồi.”
Khóe miệng Chu Chú nhếch lên, bấm nút nghe, Đường Kiều thở phào nhẹ nhõm, tính đi phòng bếp xem một chút. Tay Chu Chú chụp tới kéo cô trở lại, sau đó đặt điện thoại bên cạnh cô.
“Alo, Đường Kiều sao?”
Đường Kiều tức giận trừng mắt nhìn Chu Chú, trong đôi mắt muốn phun lửa, tại sao người này làm cho người ta chán ghét!
“Mẹ, là con.”
Điện thoại cũng tiếp thông thả vào bên lỗ tai, Đường Kiều cũng chỉ có thể cười gượng hai tiếng, dán vào điện thoại Chu Chú đang cầm, lên tiếng chào. “Chu Chú mau tới a!”
“Tới rồi, tới rồi.”
Bên kia Chu Du đã giơ chân, Chu Chú đành phải nắm tay Đường Kiều, để cho cô tự mình cầm điện thoại, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Lúc Chu Chú xoay người trong chớp mắt, nét mặt của Đường Kiều vốn cố gắng cười gượng, nhanh chóng tối lại.
“Nghe Bà ngoại của con nói, con và Chu Chú đã đăng kí kết hôn.”
Nhanh như vậy đã biết? Tốc độ của Bà ngoại quả nhiên không phải bình thường.
“A, đúng vậy.”
“Tại sao không trao đổi với người nhà một chút.”
……….
Mặc dù đứng ở góc độ của Mẹ Đường, nói câu này là dễ hiểu, nhưng Đường Kiều cảm thấy không thoải mái, tương đối không thoải mái.
“Chuyện này, Kiều Kiều, không phải mẹ đang trách cứ con.”
“Mẹ, không có việc gì. Thật sự là lỗi của bọn con, nên cùng trao đổi với người nhà một chút.”
Nhắm mắt lại, Đường Kiều xoay người đi lên phòng ngủ trên lầu.
Không quan trọng, không để ở trong lòng sẽ không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì, cô không có việc gì, con mẹ nó.
“Chu Chú có nói lúc nào làm hôn lễ không?”
Mặc dù Mẹ Đường cảm thấy Chu Chú làm con rể của bà hơi quá trẻ, nhưng nếu Đường Kiều thích, bà cũng sẽ không nói gì. Chẳng qua người làm mẹ, có phải nên làm chút gì đó hay không.
“Còn chưa nói, đợi khoảng thời gian nữa rồi nói sau.”
Nếu như Đường Uyển nói câu này, Mẹ Đường tuyệt đối sẽ hỏi ngược lại cô: "Con làm gì ngay cả hôn lễ cũng không có thời giờ rãnh?"
Nhưng đối mặt với Đường Kiều, Mẹ Đường nuốt xuống câu nói kia.
"Đừng kéo dài quá lâu, tổ chức hôn lễ sớm một chút, sau đó nhanh sinh con."
Khụ khụ, Đường Kiều có chút lúng túng, mẹ của cô nha. . . . . .
"Vâng, sẽ làm. Mẹ, gần đây thân thể của mẹ và cha như thế nào."
Không muốn nói chuyện này quá nhiều, Đường Kiều sợ chính mình không cẩn thận, sẽ khống chế không được cảm xúc muốn bùng nổ.
"Rất tốt."
"Đường Uyển đâu?"
"Tâm trạng giống như khá hơn một chút rồi, nhưng vẫn không thích ra cửa, cả ngày núp ở trong nhà, nói mang nó đi ra ngoài du lịch, nó cũng không cần."
Nói đến Đường Uyển, rõ ràng Mẹ Đường nói nhiều hơn, lúc này, ý tưởng duy nhất của Đường Kiều chính là: thực sự cảm ơn em gái của cô
"Thư thông báo trúng tuyển đã về chưa?"
"Về rồi, về rồi nó cũng mất hứng, trước cuộc thi rõ ràng không có ý tưởng ra nước ngoài, không biết tại sao chợt có suy nghĩ này, cha của con lại không có vây cánh gì, cũng không dám làm gì ở trước mặt ông ngoại con."
"Có thể thấy bạn học khác ra nước ngoài thì có ý tưởng, không có việc gì, chờ thêm một thời gian nữa sẽ tốt."
"Chỉ mong như vậy thôi."
Ở trong điện thoại Đường Kiều và Mẹ Đường tiếp tục nói chuyện tào lao về Đường Uyển một lúc, sau đó cúp điện thoại. Cô quyết định về sau phải xem cô nàng Đường Uyển này là ân nhân cứu mạng a.
Đẩy cửa phòng ngủ, Đường Kiều đi tới trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo. . . . . . Nhưng giống như cô kéo nhầm ngăn kéo. Vì vậy cô lại xoay người ra khỏi phòng ngủ của mình, sau đó đi vào phòng ngủ của Chu Chú.
Nói đến đứa con, cô mới nhớ tới chuyện này. Đêm hôm đó. . . . . . Cô và Chu Chú giống như cũng không có làm biện pháp phòng ngừa nào.
Ở trong phòng của Chu Chú quay một vòng, Đường Kiều không có tìm được thứ cô muốn tìm. . . . . . Chẳng qua cô cũng chỉ tìm ở trên tủ, tìm dưới gối đầu, những nơi khác cô cũng không tìm ra được. Bình thường Đường Kiều rất ít đụng đến đồ của Chu Chú, cũng không chỉ riêng đồ của Chu Chú, bản thân Đường Kiều là người không thích động đến đồ của người khác, nhưng muốn chiếm tiện nghi hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Chỉ là. . . . . .
Chuyện liên quan đến "Mạng người", Đường Kiều cảm giác mình phải thận trọng thì tốt hơn.
Cho nên đứng ở trước giường Chu Chú, sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, cuối cùng Đường Kiều vẫn quyết định kéo ra ngăn kéo của Chu Chú nhìn một chút.
Đường Kiều giống như tên trộm nhẹ nhàng kéo ra ngăn kéo, quả nhiên. . . . . .
Cô tìm được, tìm được. . . . . . Cô thật vui vẻ! Quả nhiên là có.
Đường Kiều cầm đồ vật ở trên tay lật qua lật lại nhìn một chút, nhưng vẻ mặt nhanh chóng sụp đổ.
Là mới! có nghĩa là Chu Chú hoàn toàn không dùng vật kia, có nghĩa là thật sự có thể sẽ sinh ra "Mạng người."
Đường Kiều nắm vật kia ngây ngốc, hoàn toàn không chú ý tới người phía sau đến gần.
Cho đến khi Chu Chú từ phía sau lưng ôm chặt cô, hơi thở ấm áp phun trên lỗ tai cô.
"Sáng sớm đã muốn?"
Muốn em gái anh chứ muốn!
Cô phát hiện, gần đây Chu Chú càng ngày càng không có yên phận, trong đầu đầy những tư tưởng kia, sỗ sàng không nói, còn kết hợp nói bậy bạ.
"Đêm hôm đó sao anh không dùng cái này."
Đường Kiều giơ giơ vật trên tay, nhắc nhở Chu Chú chuyện có thể sinh ra "Mạng người".
"Không có việc gì, nếu là có rồi, anh sinh là được."
Anh sinh là được?
Lời nói này rất nhẹ nhõm a, thì ra là anh sinh. Sinh em gái anh chứ sinh!
Đường Kiều vừa dùng sức, cái hộp trong tay liền bị cô bóp biến hình, cái hình vẽ phía trên vốn làm cho người ta máu nóng sôi trào, lúc này xem ra. . . . . . Thật lòng làm cho người ta kích động.
Bởi vì cô đã cảm nhận được người phía sau bị kích động.
Chẳng qua, tốc độ này. . . . . . Rốt cuộc trong đầu anh đang suy nghĩ gì hả.
Đường Kiều giật giật, muốn tránh khỏi vật chống đỡ phía sau người cô, lại nghe Chu Chú ở bên tai của cô âm thầm hít một hơi, vật chống đỡ sau lưng càng chặt hơn.
"Anh. . . . . ."
Đường Kiều còn chưa nói xong, liền bị Chu Chú quay mặt sang, sau đó môi bị anh bắt sống, trằn trọc mút thỏa thích.
Đường Kiều lập tức lại cảm thấy thân thể nóng lên, nhưng lý trí vẫn còn.
"Chu Du ở đây. . . . . ."
"Không sợ, chị ấy sẽ không phải không thức thời như vậy."
Dứt lời, Chu Chú lại kèm trên môi cô, bàn tay cũng bắt đầu không yên phận trượt vào trong quần áo của cô. . . . . .
"Bây giờ là ban ngày. . . . . ."
Đường Kiều nóng lòng tránh thoát, nhưng vừa thở dốc vừa nói lại làm cho âm thanh của cô nghe như muốn từ chối lại ra vẻ mời chào. Dĩ nhiên Chu Chú trực tiếp chống bộ phận kia vào cô.
"Chúng ta bù lại đêm tân hôn ngày hôm qua."
Chu Chú ôm thân thể Đường Kiều áp ra sau giường, cái vật Đường Kiều cầm trên tay đã rơi xuống sàn, cô nằm trơ trọi, đừng ai quan tâm đến cô.
Đường Kiều quên mất một chuyện thật quan trọng, đó chính là không có vật kia, một lần không nhất định sẽ thành công. Nhưng ít ra cô ngã một lần thì khôn hơn một chút, khi trong cơ thể cô nóng rực muốn nổ tung, cô lại nhớ tới, lần này, giống như lại không dùng cái vật kia.
Đàn ông quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, sau khi Đường Kiều bị Chu Chú đè xuống giường lăn qua lăn lại một phen, lại ôm vào phòng tắm giằng co một phen, cuối cùng mới giúp cô tắm xong, ôm cô ra ngoài, mặc quần áo cho cô.
Mặc dù Đường Kiều vẫn rất hưởng thụ loại "Phục vụ đặc biệt" này, nhưng từ trước đến giờ cô luôn nhấn mạnh chủ quyền, giống như đã vứt sạch không còn lại chút nào.
Đợi đến khi Chu Chú và Đường Kiều xong chuyện đi ra ngoài phòng ngủ, đã là một giờ sau, Chu Du đã ăn xong bữa sáng ôm Thũng Gia xem ti vi ở trong phòng khách, Thũng Gia đã không còn xa cách giống lần đầu tiên thấy Chu Du, lúc này đang ngoan ngoãn nằm ở trên đùi Chu Du, cùng xem ti vi với cô. Nói đúng nha, đàn ông cái gì, vẫn không tốt bằng Thũng Gia nhà cô. Lúc này mới có một ngày, lại cùng Thũng Gia thân quen, mà đàn ông. . . . . . Là động vật cô nuôi thế nào cũng không thân quen.
Trên bàn ăn cũng còn hai phần "Trứng chiên" cùng với một số món ăn khác.
Đường Kiều đỏ mặt liếc TV một cái, Hoàn Châu cách cách đã chiếu phần hai rồi, rất tốt, xem ra cũng mau hết nghỉ hè. Lại đỏ mặt liếc Chu Du, người ta bộ dạng hận rèn sắt không thành thép nhìn cô.
"Chu Chú, mới sáng sớm, cẩn thận hư tổn thân thể."
Từ trước đến giờ, Chu Du không biết cái gì gọi là chơi chiêu, từ trước đến giờ cô thích trực tiếp chế giễu, chỉ là lúc chế giễu nhân tiện kéo theo Đường Kiều. Sờ mũi một cái, Đường Kiều im lặng không lên tiếng đi ăn điểm tâm.
Chu Chú vẫn có vẻ vui sướng, "Không có việc gì, về nhà tôi nói mẹ chuẩn bị món ăn cho tôi tẩm bổ thật tốt."
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."
Chị hai đáng thương, sáng sớm tinh mơ bị Chu Chú chơi đùa, lại thiếu chút nữa bị lời của anh làm cho nghẹn chết.
"Nhìn em kìa, ăn cái gì cũng có thể bị sặc."
Chu Chú vỗ vỗ lưng Đường Kiều, rót cho cô một ly sữa tươi, Đường Kiều cầm lên hớp hai cái, ho lớn đổi thành ho nhỏ.
"Lát nữa trở về tự cậu giải thích đi, lúc này đã mấy giờ rồi, các người vẫn mè nheo như thế."
Chu Du tiếp tục bày tỏ bất mãn của cô, Đường Kiều bị cô nói muốn chui xuống dưới gầm bàn.
Chu Chú chau chau mày, liếc mắt nhìn Đường Kiều ho tối mặt, cưng chìu vuốt tóc của cô, chị hai nhà anh sao có thể để cho người khác tùy tiện khi dễ chứ.
"Có câu người thất tình không muốn gặp người khác, tôi còn tưởng rằng chị là ngoại lệ, xem ra vẫn không tránh được."
"Mẹ nó, cậu nói người nào? !"
Chu Du tức giận đứng lên, chỉ vào lỗ mũi Chu Chú, nói, Thũng Gia thê lương meo một tiếng, nhanh chóng chạy xa xa núp vào ban công.
Chu Chú không nói, chỉ bày ra vẻ mặt chị biết rõ ràng là ai, nhìn Chu Du.
Cậu. . . . . .
Mẹ nó, cô vẫn không thể hỏi thăm cậu ta về bất kỳ người nào trong nhà, bởi vì chuyện có quan hệ rất lớn tới cô.
Thật là con mẹ nó quá bực bội.
"Chu Chú, tên nhóc cậu đừng quá mức."
Quá mức thế nào? Xem sau này cô còn có dám khi dễ chị hai nhà anh hay không. Lời của Chu Du, Chu Chú không để ở trong lòng, lại rót sữa tươi vào trong ly cho Đường Kiều, sau đó bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
Chu Du giận! Ánh mắt trừng Chu Chú, giận đến nghiến răng, hận không được xé anh ra.
"Chu Chú, anh nói cái gì làm cho chị anh tức giận."
Chị hai Đường Kiều không ngờ hai người bọn họ nói đến nước này rồi, chỉ đành phải giảng hòa.
Ngược lại Chu Chú rất nghe lời, bộ dáng như người chồng tốt.
"Được rồi, Cô Chu, anh sẽ nói xin lỗi chị ấy."
Chu Chú đứng lên, nhìn về phía Chu Du khom người một cái, giống như một học sinh tiểu học nhận lỗi, "Chị, thật xin lỗi."
Đường Kiều hài lòng cười cười, Chu Du hừ một tiếng, quay đầu lại tiếp tục xem ti vi của cô, tình lữ cái gì, con mẹ nó thật làm người khác chán ghét.
Lúc Chu Chú ngồi xuống, nhẹ nhàng hôn một hớp ở ngoài miệng Đường Kiều, lúc này cũng không quên khoe mẽ. "Như thế nào, Cô Chu, anh biểu hiện tạm được chứ."
Đường Kiều buồn cười, nhìn Chu Du, liếc Chu Chú một cái.
"Nhìn anh nhìn anh, Cô Chu nhìn anh đây, đừng nhìn chị ấy, người này đầu óc có vấn đề có gì để nhìn."
Chị Chu mới vừa được Đường Kiều vuốt giận lại xù lông.
"Chu Chú, con mẹ nó, cậu nói cái gì?"
Lúc này, Chu Du nóng nảy cũng không trông nom con mẹ của Chu Chú có phải là thím hai của cô hay không, cô đâu có trêu chọc tên nhóc này.
"Tuổi đã cao, còn xem Hoàn Châu, không phải đầu óc có vấn đề là cái gì?"
Mẹ nó, cái này gọi là trong sáng, gọi là ngây thơ, gọi là trở lại ban đầu, con bà nó, cậu không hiểu đừng nói lung tung.
"Đầu óc cậu không có vấn đề, sáng sớm tinh trùng lên não, giống như con khỉ động dục."
Dường như Chu Du thuận tiện bùng nổ, thuận tiện xù lông, Đường Kiều thật vất vả nín ho, lại ho tiếp.
Cô khóc, lệ rơi đầy mặt, cô chính là con khỉ cái động dục. . . . . . chị Chu, chị có thể đổi động vật khác hay không?
"Cô Chu, ăn thật ngon, đừng để ý tới cô gái thất tình, chị ấy đang ghen tỵ với hai chúng ta"
Fuck, ghen tỵ cái trứng a, cậu ta có cái gì để cho cô ghen tỵ hả.
Không phải là cưới vợ sao, đáng để cho cậu ta khoe khoang như vậy, cô cũng không phải là không ai thèm lấy.
Chu Du hít sâu hai cái, quyết định không so đo với anh, tránh làm cho Chị hai hoảng sợ sẽ ăn bữa sáng gần cả tiếng đồng hồ, vậy thì hôm nay bọn họ cũng không cần đi về nhà.
Hôm nay Đường Kiều ăn bữa sáng chậm hơn so với ngày bình thường, cô cố ý, cô ăn chậm Chu Chú cũng ăn chậm, cùng ăn với cô. Nhưng cho dù cô cố ý thả chậm tốc độ thì như thế nào, bữa ăn sáng có thể ăn bao nhiêu, cô ăn chậm hơn nữa cũng có lúc ăn xong.
Cô nghĩ, cô là biển. . . . . .
Ý nghĩ này trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt, hơn nữa còn quá mãnh liệt rồi.
Đời này của cô sợ nhất chính là chuyện gặp người lớn trong nhà, bất luận là người lớn nhà cô hay người lớn nhà Chu Chú.
Mặc dù cha mẹ của Chu Chú đều là người hết sức ôn hòa, Đường Kiều cũng xem như rất quen thuộc bọn họ, nhưng hôm nay. . . . . .
Đường Kiều vẫn có cảm giác đi lên máy chém.
Cho đến khi người đã bị Chị em họ Chu một trái một phải kéo lên xe, Đường Kiều vẫn giãy giụa.
"Nếu không hôm nay chúng ta đi chơi?"
. . . . . .
"Đi dạo phố?"
. . . . . .
"Đi xem phim?"
. . . . . .
"Đi đua ngựa?"
. . . . . .
"Đi chơi bóng?"
. . . . . .
Đường Kiều một mình diễn kịch, thấy Chị em họ Chu không có ai để ý đến cô, nói xong, tự mình nghỉ ngơi.
Cô thua!
"Tốt, đi nhà chú chơi, những thứ đồ này, bên nhà chú đều có."
Một lúc sau, Chu Du không ngẩng đầu trả lời, vẫn cầm kiềm cắt móng tay. Chu Chú ngồi lái xe ở phía trước, không hài lòng liếc cô một cái, rút khăn giấy đưa cho cô.
"Đừng xả những thứ đó trong xe tôi." Có ghê tởm hay không.
Đường Kiều nhìn móng tay Chu Du, giống như người trước khi chết thấy được ánh sáng mặt trời, mắt nhanh chóng sáng lên: "Chu Du, tôi và cô đi làm móng tay."
Chu Du không nói gì, nhận lấy khăn giấy trên tay Chu Chú, lại hết sức khiêu khích thổi thổi móng tay, làm cho Chu Chú cảm thấy buồn nôn.
"Tại sao sau khi trở về chị trở nên ghê tởm như vậy."
"Bà cô thích."
"Chị thích thì trở về chỗ chị thích, đừng xả trong xe tôi."
"Sẽ thôi, sẽ thôi."
Hai chị em Chu Chú và Chu Du không ngừng đả kích và phản kích, thỉnh thoảng đả kích thành công, thỉnh thoảng phản kích thành công, nhưng Chu Chú đã trưởng thành hai mươi năm trước rồi, ai bảo Chu Du là phái nữ, hơn nữa khi đó trên tay cô còn có Đường Kiều. Trước kia đối với Chu Du, Đường Kiều luôn vâng lệnh nghe theo, nhưng bây giờ thì tốt rồi, Chị hai đã thành vợ của anh rồi, anh còn sợ cô làm gì.
Ngồi ở một bên hoàn toàn bị xem như không khí, Đường Kiều khẽ cắn răng, hận không được đập đầu chết ở trên xe.
"Này này, hai người các người. . . . . ."
Thế nào?
Theo lời Đường Kiều, hai người cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía cô.
Đối mặt với ánh mắt của chị em họ Chu đồng loạt bắn tới, vốn rất lớn tiếng, trong nháy mắt Đường Kiều nản lòng, nhỏ giọng nói lẩm bẩm.
"Có nghe được lời nói của tôi hay không . . . . ."
"Cô nói cái gì hả ?"
Chu Chú quay đầu tiếp tục lái xe, Chu Du buông xuống kiềm cắt móng tay, vẻ mặt và giọng nói như là cô nói nữa xem.
. . . . . .
Bạch Bạch đã nói, sự im lặng có ý nghĩa mạnh mẽ tuyệt đối, Đường Kiều hết sức đồng ý, lúc này cô có thể dùng một chữ "nghẹn" để hình dung tâm trạng của mình rồi.
Chết sớm sớm sẽ siêu sinh, không phải là gặp người lớn trong nhà sao? Gặp! Cô gặp!
Nhà cha mẹ của Chu Chú ở giữa thiên nhiên rộng lớn, biệt thự a, biệt thự độc lập lẻ loi a.
Chu Chú lái xe thẳng vào sân, Đường Kiều nhìn khung cảnh vô cùng xinh đẹp, vô cùng chói mắt, có cảm giác tiến vào sẽ không ra được.
Xem qua phim ma chưa?
Công chúa bị chôn ở dưới đáy thành bảo. . . . . . A a a a!
Chu Chú dừng lại xe, Chu Du liền mở cửa xe xuống xe, Chu Chú cũng đi xuống. Hai người đứng ở bên cạnh xe, ý thức được dường như thiếu đi một người.
"Đường Kiều, cô xuống cho tôi!"
Chu Du tức giận, cô gái này, đã đến rồi cô còn nương nhờ trên xe không xuống, nhưng cũng không có cách, tóm lại là phải xuống.
Dường như tâm trạng Chu Chú rất tốt, vui thích cười ra tiếng.
"Chu Du, chị vào trước đi."
Chu Du liếc Chu Chú một cái, sau đó nhún nhún vai đi vào hành lang thật dài vào nhà chính.
"Kiều Kiều, xuống đây."
"Có thể không xuống được không?."
Đường Kiều lắc đầu một cái, để cho cô ở trên xe là được, chờ bọn họ trở về sẽ đưa cô về.
"Em xuống đi, trong sân nhà anh có rất nhiều cây, em muốn ôm gốc cây nào thì ôm gốc cây đó."
Tóm lại, xuống xe trước rồi nói.
Anh lại dùng chiêu này, không, cô không xuống xe.
"Chẳng lẽ em muốn để cho cha mẹ anh đích thân ra ngoài đón em?"
Ghét!
Đường Kiều xuống xe, mới vừa đứng đã nhìn thấy cha mẹ Chu đang đi về phía này, Đường Kiều hoảng sợ, theo bản năng nép bên cạnh Chu Chú.
Chu Chú vui sướng, hết sức thích cảm giác này.
Tới không chỉ có cha mẹ Chu Chú mà còn có cha mẹ của Chu Du cùng nhau đi tới.
"Cha mẹ, chú hai thím hai."
Chu Du cung kính chào hỏi người lớn trong nhà, mọi người đi tới trước mặt, Đường Kiều không thể không run chân, xê dịch ra ngoài, "Chào. . . . . . Chú, dì."
"Aiz, phải là chào cha, mẹ và chú, thím."
Tính tình của cha Chu rất phóng khoáng, nói xong lời này còn cười lớn, làm cho Đường Kiều sửng sốt.
"Cô Chu, lo lắng làm gì, mau gọi cha, mẹ."
"A, a, chào cha mẹ."
Đường Kiều hành động theo mệnh lệnh, mọi người cười một lúc nữa, cô không khỏi muốn xoay người đi đào hố chôn mình.
Cô làm. . . . . . Mất hết mặt mũi của ông ngoại Đường, cháu gái của lão sư trưởng lại có dáng vẻ đạo đức như thế, cô có tội!
"Kiều Kiều, đến đây, cùng mẹ đi vào."
Mẹ Chu cười nhẹ kéo tay Đường Kiều, sau đó giống như dắt một đứa bé, dắt Đường Kiều đi vào trong nhà.
Tay mẹ Chu thật ấm áp, đời này có rất ít người dắt tay của cô như vậy, cảm giác giống như mẹ, cho dù Bà ngoại rất tốt nhưng cũng chỉ là Bà ngoại. Hốc mắt Đường Kiều đỏ lên, rất muốn khóc, nhưng hôm nay là ngày họp mặt, thật sự khóc không thích hợp, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cứng rắn nhịn xuống.
Còn nhiều thời gian, trong tay của người lớn, giống như mẹ của cô.
Đường Kiều không biết là tốt hay không tốt, coi như cô mạnh mẽ đi nữa, cô cũng không chịu nổi chân thực ấm áp.
"Kiều Kiều ngồi đi, ngồi xe mệt không, uống trái cây ướp lạnh trước, mới vừa xay. Chu Chú, con còn mè nheo làm gì, đi rót ly trà cho Kiều Kiều."
Mẹ Chu rất ôn hoà với Đường Kiều, xoay người nói với Chu Chú châm trà.
"Mẹ, con mới là con ruột của mẹ."
"Đi, Kiều Kiều là con dâu của mẹ đấy."
Mẹ Chu giơ tay lên dụ dỗ, dụ dỗ Chu Chú đi châm trà.
"Thật là, con trai có là gì??, Con dâu mới quan trọng, thím hai, thím nói đúng không ?"
Chu Du cũng không nói giúp.
"Đúng đúng đúng."
Mẹ Chu liên tiếp nói đúng, làm cho mọi người cười ầm lên, rất náo nhiệt. Đường Kiều cũng cười theo, dường như cảm giác đối mặt với người lớn trong nhà cũng không còn quá đáng sợ.
Vừa vào cửa liền bị sai làm việc, Chu Chú cũng vui vẻ cùng mọi người, mặc dù địa vị từ địa chủ giảm xuống thành nô lệ, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Chị hai nhà anh phản ứng cũng không tệ lắm, anh cũng thở phào một hơi.
"Chu Chú cũng thật là, trễ thế này mới mang cô dâu đến, sợ chúng ta dọa cho cô dâu chạy trốn à?"
Mẹ Chu Du cũng chính là thím lớn của Chu Chú, nói.
Bọn họ nhìn Đường Kiều lớn lên, sau đó Chu Chú mua nhà, đón Đường Kiều về ở, chuyện này cũng là bọn họ ngầm cho phép, thậm chí còn ở sau lưng âm thầm giúp một tay, nếu không làm sao Dương lão sư trưởng dễ dàng để cho người ở như vậy.
"Đúng vậy, chú, chú cũng không biết, hôm nay nếu không phải cháu thúc giục, đoán chừng hôm nay bọn họ cũng không tới được."
Chu Du nắm lấy cơ hội ra sức tố cáo, nhằm báo thù lúc sáng.
Phốc!
Chu Du nói xong, Đường Kiều không khỏi nghĩ tới chuyện buổi sáng, nhưng cũng không cần thiết lấy chuyện này mà nói a. Đường Kiều không khỏi đỏ mặt lên, rụt cổ một cái.
Chu Chú một tay kéo ghế sa lon bên cạnh Chu Du, sau đó mình chen đến bên cạnh Đường Kiều ngồi xuống, một tay khoác lên sau lưng Đường Kiều.
"Chuyện này không phải bàn bạc kỹ hơn sao, ngộ nhỡ mọi người dọa cô dâu của tôi chạy mất thì làm sao."
Chu Chú lời nói này nửa thật nửa giả, một mặt là thật sự sợ cô dâu của anh sẽ bị bọn họ dọa chạy mất, mặt khác nha, hắc hắc, năng lực của anh cũng có hạn, cho nên mới đem cô dâu nhà anh giải quyết sạch sẽ.
Mọi người mở miệng gọi cô dâu, Đường Kiều nghe một lúc đã đỏ mặt, cô nghi ngờ, đợi đến khi cô trở về, da mặt của cô có phải hỏng nát hay không.
"Cô dâu, đừng sợ bọn họ, có chồng của em ở đây."
Chu Chú nói xong còn làm như tức giận vỗ vỗ lồng ngực của mình, chọc cho mọi người cười một lúc lâu. Đường Kiều cũng vui vẻ, trong lòng không còn khẩn trương.
Hôm nay hiếm thấy Chu Chú ăn như bình thường, thật sự ăn no tức bụng khó có được, Đường Kiều thật muốn cầm DV chụp lại.
Nhà của cha mẹ Chu Chú rất lớn, Đường Kiều vốn cho rằng phòng ốc bên nhà bà ngoại Đường đã khá lớn, không ngờ phòng ốc bên nhà cha mẹ Chu Chú lớn gấp ba lần nhà của bà ngoại cô.
Chẳng qua, phòng ốc quá lớn mà chỉ hai người ở, nếu đổi lại là cô, cô sẽ không dám ở, quá dọa người đi. Đổ mồ hôi, số mệnh cô là một nông dân nghèo.
Giống như tất cả con dâu khi gặp cha mẹ chồng, lúc đầu Đường Kiều ngồi ở trong phòng khách với mọi người một lúc, sau đó bị mẹ của Chu Chú kéo lên lầu.
Người mẹ nào cũng thích chia sẻ với người khác về vật sở hữu có liên quan đến đứa con của mình, mẹ Chu cũng không ngoại lệ, mà chia sẻ có dự mưu, vật quan trọng nhất chính là hình rồi.
Nói như thế nào đây, dùng một câu mà Chu Chú không thích nghe, cô nhìn Chu Chú lớn lên, chẳng qua khi nhìn thấy mẹ Chu lấy ra những tấm hình này, vẫn không khỏi thổn thức một lúc lâu.
Khi còn bé, Chu Chú rất khó chịu a, khuôn mặt nhỏ nhắn băng bó, giống như Sử Thái Long. Chân mày nhíu lại giống như ông cụ non.
Lật tới phía sau, dần dần hình Chu Chú ít đi, hình của cô lại nhiều hơn, hơn nữa rất nhiều hình mà cô cũng không có, ngay mặt, nghiêng mặt, cười to, cười trộm, cười thả ga, mỉm cười, ngủ, thức . . . . . .
Ngượng ngùng! Đây là tình huống gì.
Dường như nhìn ra nghi ngờ của Đường Kiều, mẹ Chu không nhanh không chậm giải thích.
"Những tấm hình tiếp theo đều do Chu Chú tự chụp, nó giữ những tấm hình này, hơn nữa còn xem như bảo bối, tự mình ép nhựa cất giữ thật tốt thì mẹ biết ngay con dâu của mẹ chỉ có thể là một người."
Đường Kiều nhìn những tấm hình kia, nói không cảm động, thật là gạt người.
Tại sao có thể không cảm động, được một người bắt đầu yêu từ thời thiếu niên, yêu nhiều năm như vậy.
Đường Kiều đột nhiên cảm thấy trước kia mình đối với Chu Chú không tốt lắm, anh yêu cô như vậy, cô làm sao nhẫn tâm đối với anh như vậy, lòng của cô là bị chó gặm rồi sao?
"Sau này con cũng rất thương, rất thương anh ấy, sẽ đối xử tốt với anh ấy."
Đường Kiều nói vô cùng thành khẩn, giống như thề thốt.
Mẹ Chu cười cười vui vẻ, tiếp tục cùng Đường Kiều lật album hình. Cô nhìn bộ dáng Chu Chú vô cùng đáng yêu, vẫn còn lo lắng, sợ anh đơn phương, sợ anh lầm mình cũng mà bỏ lỡ người ta.
Lần này, rốt cuộc có thể yên tâm.
"Chu Chú, cậu đứng ở chỗ này làm gì? Rình coi à?"
Ngoài cửa phòng, Chu Du liếc mắt nhìn Chu Chú, đối với chuyện nghe lén góc tường này cô bày tỏ rất khinh thường.
"Tôi tới đưa cho mẹ một chút bánh ngọt."
Chu Chú giơ giơ lên bánh ngọt trong tay, nhìn về phía Chu Du, dáng vẻ vô cùng không đáng yêu.
Chu Du đổ mồ hôi, tại sao có cảm giác em trai của cô càng lớn càng giống trẻ con. Trình độ không biết xấu hổ, loài người không thể ngăn cản được rồi.
Ngay trước mặt Chu Du, Chu Chú khẽ gõ cửa hai cái, sau đó đẩy cửa đi vào.
Bên trong gian phòng, đang rất thân mật xem hình, mẹ Chu và Đường Kiều cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Chu Chú bưng bánh ngọt đi vào cửa, sau đó nảy ý xấu, một chân đá cánh cửa, đang chuẩn bị đi vào Chu Du thiếu chút nữa bị đụng vào lỗ mũi. Cửa đóng lại trong nháy mắt, Chu Du vội vàng bưng kín lỗ mũi, khi còn bé Chu Chú thường chơi chiêu này với cô, mỗi lần cô bị đụng vào lỗ mũi, cô đều xoa mũi.
"Xem con kìa, bao lớn rồi, cũng cưới vợ rồi, còn cùng giống như đứa bé, Chu Du là chị, con phải tôn trọng chị chứ."
Nói thật hay quá!
Đường Kiều suýt không nhịn được vỗ tay cho mẹ Chu, có đôi lúc Chu Chú rất khiếm khuyết, luôn có bản lãnh làm cho người ta xù lông.
Đường Kiều một lòng đếm kỹ lỗi lầm của Chu Chú nhiều năm qua, rõ ràng đã quên mất lời thề mới vừa nói.
"Mẹ, thím tự mình xuống bếp làm bánh ngọt để bồi bổ."
Chu Chú cầm khối bánh gì đó giống như bánh ga-tô, đưa tới khóe miệng mẹ Chu, lúc này mẹ Chu rất hưởng thụ, mới vừa rồi vẫn còn la rầy anh, hiện tại đã dừng lại, mở to miệng, ngậm bánh ngọt vào trong miệng.
"Vợ, em cũng ăn một chút."
Ách, Đường Kiều đưa tay, chuẩn bị nhận lấy bánh trên tay Chu Chú.
"Đừng động, tay của em mới vừa lật album, chưa rửa sạch, không vệ sinh. A, há miệng."
Bất đắc dĩ, Đường Kiều đành phải lúng túng hé miệng để cho Chu Chú đưa bánh ngọt vào trong miệng cô.
Hình tượng này, làm cho mẹ Chu không khỏi sinh lòng cảm động, vợ chồng son thật tốt.
“Các con ở chỗ này xem đi, mẹ đi xuống ăn bánh ngọt.”
“Dạ, mẹ!”
Chu Chú đứng nghiêm một cái, thiếu chút nữa làm đổ cái khay bánh trên tay.
Đường Kiều thổi phù một tiếng, bật cười, ý thức trong miệng còn nhai, vội vàng đưa tay che.
Từ đầu tới cuối mẹ Chu cũng cười, vừa ra khỏi cưa vội vàng đưa tay kéo khóe mắt. Cười như vậy, bà biết rất mau già, nhưng thật là chuyện khiến người ta vui vẻ. A ha ha ha…
Chu Chú lại đưa bánh ngọt tới bên môi Đường Kiều, Đường Kiều há miệng ngậm, còn chưa có nuốt xuống, Chu Chú đã hôn, sau đó bánh ngọt vào bụng người nào cũng không biết.
“Anh làm gì đấy?”
Mãi chờ đến lúc Chu Chú hôn đủ rồi, Đường Kiều véo anh một cái.
Người này, đến lúc thật sự không sợ trời không sợ đất, đi đến đâu anh cũng dám làm loạn.
“Hôn vợ anh mà.”
Chu Chú nói như chuyện đương nhiên.
Đường Kiều vỗ trán, mặc dù bọn họ còn tân hôn… Khụ, lời nói như thế không được tự nhiên. Nhưng có phải Chu Chú quá dính lấy cô hay không?
“Cô Chi, lời em nói với mẹ lúc nãy, anh đều nghe được.”
Anh nghe được, cô sẽ rất thương anh, cô sẽ đối xử tốt với anh.
“Cái đó…”
Đường Kiều muốn giải thích, chẳng qua, Chu Chú lười phải nghe cô giải thích, dù sao cô nói chỉ hỏng bét.
“Cô Chu, đừng xem cái này, anh cho em xem đồ tốt khác.”
“Cái gì tốt?”
Quả nhiên, người với người, thông minh vẫn có khác biệt. Chỉ một câu, Đường Kiều bị dời đi lực chú ý.
Chu Chú buông xuống cái khay, từ hộc tủ thấp nhất mang ra hai album thật to.
“Cho em xem hình cha mẹ lúc còn trẻ tuổi.”
Chu Chú nhìn Đường Kiều nháy nháy mắt, dáng vẻ bên trong có rất nhiều bí mật.
Lúc còn trẻ cha Chu mẹ Chu thật sự là trai đẹp và gái xinh kết hợp a, mà Chu Chú giống như di truyền tất cả ưu điểm của bọn họ, sau đó lớn lên có bộ dáng đẹp trai như hiện tại.
“Chu Chú, cha mẹ anh rất mô đen nha.”
Mặc những quần áo này, hiện tại lấy ra đoán chừng cũng vẫn có thể là thời trang thịnh hành ở Paris.
“Kiều Kiều, nhìn thấy chiếc vòng tay trên tay mẹ anh chưa?”
“Vòng tay?”
Chu Chú vừa nói như thế, Đường Kiều không khỏi chú ý nhìn lại một lần nữa, quả nhiên là có một chiếc vòng tay, vài tấm hình phía trước không có, mỗi một tấm phía sau đều có.
“Vòng tay này?”
Có gì đó kì lạ sao?
“Vòng tay này là bà nội anh truyền cho mẹ của anh, tượng trưng cho con dâu họ Chu, dì anh cũng có một chiếc.”
A, nhưng dường như vừa vặn cô không nhìn thấy trên tay mẹ Chu có vòng tay a.
Chu Chú để xuống album, nắm tay Đường Kiều.
“Chiếc nhẫn của chúng ta chính là dùng chiếc vòng tay đánh thành.”
“Anh… anh đem vòng tay của mẹ anh nấu chảy rồi hả?”
Đứa nhỏ này gan bị đá đè lớn sao?
“Hư, anh nói, vòng tay này là tượng trưng cho con dâu họ Chu, chiếc vòng tay của thím khẳng định sau này sẽ truyền cho Chu Du, lúc hai người đeo vòng tay giống nhau, người ta còn tưởng rằng là hàng vỉa hè, cho nên anh liền đem nó nấu chảy làm hai chiếc nhẫn, phần còn lại dư đánh một đôi vòng tay nhỏ, để sau này cho con chúng ta.”
Đường Kiều nhìn chiếc nhẫn trên tay không biết nên nói gì cho phải. Từ trước đến giờ, tâm tư của Chu Chú rất kín đáo, tất cả mọi thứ anh đều nghĩ xong, phần tâm tư này cô có nên cảm động hay không.
“Bà thím, thím vui mừng cái gì chứ?”
“Thím già rồi sao?”
Mẹ Chu liếc mắt hờn dỗi, Chu Du liền ngã xuống đất không dậy nổi, Thượng Đế ơi tha cho cô đi, tại sao trên thế giới này ngoại trừ cô ra đều có tình yêu vậy a. Để cho cô biến mất, biến mất đi.
“Chu Du, con xin nghỉ một tháng làm cái gì?”
Lời nói xoay chuyển, mẹ Chu Du bắt đầu nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
“Du học.”
Ban đầy không phải là lấy lý do này sao, cô phải thống nhất trước sau.
“Còn du học, con cho chúng tôi là người già rồi đúng không?”
Vừa nghe Chu Du lấy lý do dở ẹt, mẹ Chu Du tức giận ghê gớm.
“Mẹ…”
Lời này bà không thích nghe chút nào.
“Nói xem, con đã đi đâu?”
Tốt nhất tìm cho bà một lý do hay hơn một chút.
Chu Du nhìn trời, gần đây là ngày tai nạn của cô sao? Đi như thế nào cũng không thuận, có phải cô nên suy tính giống như Đường Kiều, thay đổi số phận một chút hay không.
“Đi tìm con rể cho mọi người.”
“Tìm được chưa?”
Mẹ Chu Du nghe xong lời này rất vui vẻ, da mặt cũng nới lỏng không ít, nhưng ngay sau đó ý thức được mình đang tra hỏi cô, ho một tiếng lại sưng mặt lên. Cũng không chỉ là mẹ của Chu Du, còn cha cô, chú cô, thím cô cũng dài cô nín thở chờ đợi kết quả của cô.
“Không có, thất bại.”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người không khỏi than vãn một hơi.
“Người nào không có ánh mắt độc đáo như vậy, Chu Du chúng ta là cô gái tốt như vậy mà cậu ta cũng không cần.”
Đúng vậy, mắt anh ấy bị dính ghèn, không nhìn thấy cô tốt. Chu Du len lén tán thành ở trong lòng.
Thở dài, Đường Kiều khoác cái áo len, một mình nửa nằm trên ghế sa lon ở trước cửa sổ sát đất, hai chân gát lên ghế dài.
Rèm cửa sổ mở rộng, Đường Kiều nhìn chằm chằm ánh đèn rực rỡ ở phía ngoài. Nghĩ thầm, sấm đánh đi, một tia chớp bổ xuyên qua cô đi. Gần đây Đường Kiều xem qua bộ phim xuyên không, từng nhân vật nữ, chỉ nhớ mỗi một nữ chính! Sau khi nữ chính xuyên không bản thân luôn hưởng thụ ngàn vạn sủng ái, như nữ vương. Cô suy nghĩ nhiều a, bổ cô đi, để cho cô đi đâu đó làm nữ vương, đừng mang theo Chu Chú, người này đáng ghét, ép buộc cô kết hôn. Nếu phải mang theo anh cũng được, để cho anh làm tiểu thái giám đi, Amen.
Cả một đêm trong đầu Đường Kiều luôn suy nghĩ những thứ linh tinh và không có ích, mà chuyện quan trọng nhất, lại bị cô vứt hết ra đằng sau.
Ban đêm, Chu Du giật mình tỉnh giấc, không phải là bị tiếng động thức giấc mà giống như gặp phải ác mộng. Hơi mờ mịt mở mắt, Đường Kiều vẫn nằm ở trên ghế sa lon trước cửa sổ sát đất, ngoẹo đầu giống như ngủ thiếp đi, mà lúc này ánh đèn rực rỡ phía ngoài đã chỉ còn lại vài ánh đèn đường.
Chu Du đứng dậy, vào phòng tắm vốc nước vỗ vỗ trên mặt, cô cảm thấy mình có di chứng rồi.
Trở lại trên giường, Chu Du cầm cái chăn đắp lên cho Đường Kiều, sau đó mình nằm lại trên giường lần nữa, mở ra laptop đặt ở trên tủ ở đầu giường, trong đêm tối máy vi tính phát ra ánh sáng có vẻ đặc biệt chói mắt, dụi mắt, Chu Du điều chỉnh ánh sáng tối một chút.
Cô không có nhàm chán như Đường Kiều, cô cũng không thích đi dạo thiên nhai hoặc là trồng rau thu món ăn.
Cô và Đường Kiều vẫn có thói quen ghi nhật ký, cho đến sau này Đường Kiều vứt bỏ thói quen này, cô vẫn kiên trì.
Chẳng qua, thời gian ghi chép trong nhật ký, lần này thiếu một đoạn thời gian rất dài, suốt cả một tháng, trong một tháng nhật ký trống rỗng, giống như cho tới bây giờ cũng không xảy ra cái gì, chỉ trống rỗng.
Ngón tay Chu Du ở trên bàn phím nhanh chóng di động qua lại, đối với chỗ trống rỗng, cô không muốn bổ sung cái gì, chỉ là bên dưới ngày hôm nay bắt đầu viết xuống tâm trạng lúc này.
Trở lại ngày thứ nhất, bị giật mình tỉnh giấc, bởi vì mơ thấy anh đi khỏi, hoặc có lẽ là cô đi khỏi. Cô goảng sợ, sau khi tỉnh giấc, quả nhiên anh không có ở đây, mà cô đang nằm ở trên giường Đường Kiều, về phần Đường Kiều, nằm ngửa ra, hai tay chắp lại nằm trên ghế sa lon.
Chu Chú và Đường Kiều đăng kí kết hôn rồi, giấy chứng nhận rất mới, thật tốt, cuối cùng bọn họ là một trong những người sẽ có hạnh phúc.
Điều này cũng không tệ.
Về phần cô, có lẽ từ nay về sau, sắp có một đoạn thời gian rất dài phải quên lãng.
Ai nói, tình yêu quá ngắn, tìm quên lãng quá dài. . . . .
Nếu như cô bất chấp tất cả để kiên trì thì có gọi là tình yêu không…
Sau khi viết xong, Chu Du đóng máy vi tính, cất xong, liếc mắt nhìn về phía Đường Kiều, âm thầm cười, sau đó nằm xuống, ngủ tiếp.
Không ngủ được cũng không còn quan hệ, nghèo chịu đựng, giàu có chờ đợi, không ngủ được cô có thể nhắm mắt.
Chỉ là bên cạnh không có hơi ấm thân thể của một người khác, cô cảm thấy loại cảm giác đó, gọi là cô đơn, gọi là trống vắng. Trong thời gian một tháng, cô đã thành thói quen, lúc nửa đêm khi tỉnh lại có thể sờ tới một lồng ngực người khác, lồng ngực rộng, lồng ngực cô mê luyến.
Có lẽ do máy điều hòa không khí mở quá lớn, mặt của Chu Du dính vào trên giường, cảm nhận được lạnh lẽo, rất nhanh, lại tăng thêm ươn ướt.
Trong bóng tối, Chu Du chu môi, hít sâu một hơi, cứng rắn đè xuống tiếng khóc xông tới.
Cho dù khổ sở, đêm cũng sẽ không quá dài, rất nhanh, ngày sẽ sáng, ánh mặt trời mãi mãi không thay đổi, mà đợi đến sau khi trời sáng cô sẽ là Chu Du trước kia, Chu Du mạnh mẽ kiên quyết.
Buổi sáng, Đường Kiều khi tỉnh lại, là từ trên ghế salon ngã xuống sàn té tỉnh.
Xoa xoa thân thể té đau, Đường Kiều mơ mơ màng màng đứng lên, nhưng đứng híp mắt, cho đến khi nghe được tiếng cười khẽ.
“Đường Kiều, tôi thật sự là phục cô rồi, cô quá không phải là người bình thường rồi.”
Đường Kiều vừa mở mắt liền nhìn đến gương mặt bị phóng đại trước mắt. Chu Du nháy mắt ra hiệu.
Chu Du nói xong, thừa dịp Đường Kiều còn chưa tỉnh hồn, đưa tay ngắt gò má của Đường Kiều, sau đó hết sức phách lối nghênh ngang đi khỏi.
Đối với Chu Du sáng sớm đã châm chọc, Đường Kiều cũng không có quá để ý, bởi vì cô chợt nhớ tới một chuyện khác làm cô xù lông.
Hôm nay… dường như là ngày gặp người lớn.
Gặp người lớn a!
Chẳng qua, trước khi đi gặp người nhà Chu Chú, cô nên gọi điện thoại trước để thông báo cho người lớn.
Khi Đường Kiều xuống lầu, cầm lên điện thoại trong phòng khách chuẩn bị gọi điện thoại cho nhà bà ngoại Đường thì Chu Chú như quỷ mỵ nhẹ nhàng đi tới.
“Bên bà ngoại anh đã gọi điện thoại rồi, mặc dù bà tức giận chúng ta ‘làm trước nói sau’, nhưng bà nói chỉ cần chúng ta bổ sung cho bà một hôn lễ, chuyện này bà cũng không hỏi tới nữa.”
Là cảm giác sai lầm sao?
Tại sao thấy nụ cười trên mặt Chu Chú đáng đánh đòn vậy, cô có cảm giác mình lại bị chơi, thật hận a! Tại sao mẹ không sinh cô thông minh một chút.
Đường Kiều vừa định đáp lại một câu, sẽ không có hôn lễ, lúc này điện thoại cũng vang lên. Đang cầm điện thoại Đường Kiều giật mình, thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài. Cúi đầu nhìn mã số, lần này Đường Kiều thật sự ném điện thoại ra ngoài, ném tới trên người Chu Chú.
“Anh… anh nhận đi.”
Chu Chú không khỏi đen mặt, ai gọi tới? Có thể làm cho cô sợ đến nỗi ném điện thoại.
Chu Chú liếc mắt nhìn mã số, là số nhà của Đường Kiều, ách, số nhà của cha mẹ cô, đang chuẩn bị nhận thì Chu Du từ trong phòng bếp ló đầu ra.
“Chu Chú mau tới, trứng chiên sắp cháy rồi.”
Khóe miệng Chu Chú nhếch lên, bấm nút nghe, Đường Kiều thở phào nhẹ nhõm, tính đi phòng bếp xem một chút. Tay Chu Chú chụp tới kéo cô trở lại, sau đó đặt điện thoại bên cạnh cô.
“Alo, Đường Kiều sao?”
Đường Kiều tức giận trừng mắt nhìn Chu Chú, trong đôi mắt muốn phun lửa, tại sao người này làm cho người ta chán ghét!
“Mẹ, là con.”
Điện thoại cũng tiếp thông thả vào bên lỗ tai, Đường Kiều cũng chỉ có thể cười gượng hai tiếng, dán vào điện thoại Chu Chú đang cầm, lên tiếng chào. “Chu Chú mau tới a!”
“Tới rồi, tới rồi.”
Bên kia Chu Du đã giơ chân, Chu Chú đành phải nắm tay Đường Kiều, để cho cô tự mình cầm điện thoại, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Lúc Chu Chú xoay người trong chớp mắt, nét mặt của Đường Kiều vốn cố gắng cười gượng, nhanh chóng tối lại.
“Nghe Bà ngoại của con nói, con và Chu Chú đã đăng kí kết hôn.”
Nhanh như vậy đã biết? Tốc độ của Bà ngoại quả nhiên không phải bình thường.
“A, đúng vậy.”
“Tại sao không trao đổi với người nhà một chút.”
……….
Mặc dù đứng ở góc độ của Mẹ Đường, nói câu này là dễ hiểu, nhưng Đường Kiều cảm thấy không thoải mái, tương đối không thoải mái.
“Chuyện này, Kiều Kiều, không phải mẹ đang trách cứ con.”
“Mẹ, không có việc gì. Thật sự là lỗi của bọn con, nên cùng trao đổi với người nhà một chút.”
Nhắm mắt lại, Đường Kiều xoay người đi lên phòng ngủ trên lầu.
Không quan trọng, không để ở trong lòng sẽ không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì, cô không có việc gì, con mẹ nó.
“Chu Chú có nói lúc nào làm hôn lễ không?”
Mặc dù Mẹ Đường cảm thấy Chu Chú làm con rể của bà hơi quá trẻ, nhưng nếu Đường Kiều thích, bà cũng sẽ không nói gì. Chẳng qua người làm mẹ, có phải nên làm chút gì đó hay không.
“Còn chưa nói, đợi khoảng thời gian nữa rồi nói sau.”
Nếu như Đường Uyển nói câu này, Mẹ Đường tuyệt đối sẽ hỏi ngược lại cô: "Con làm gì ngay cả hôn lễ cũng không có thời giờ rãnh?"
Nhưng đối mặt với Đường Kiều, Mẹ Đường nuốt xuống câu nói kia.
"Đừng kéo dài quá lâu, tổ chức hôn lễ sớm một chút, sau đó nhanh sinh con."
Khụ khụ, Đường Kiều có chút lúng túng, mẹ của cô nha. . . . . .
"Vâng, sẽ làm. Mẹ, gần đây thân thể của mẹ và cha như thế nào."
Không muốn nói chuyện này quá nhiều, Đường Kiều sợ chính mình không cẩn thận, sẽ khống chế không được cảm xúc muốn bùng nổ.
"Rất tốt."
"Đường Uyển đâu?"
"Tâm trạng giống như khá hơn một chút rồi, nhưng vẫn không thích ra cửa, cả ngày núp ở trong nhà, nói mang nó đi ra ngoài du lịch, nó cũng không cần."
Nói đến Đường Uyển, rõ ràng Mẹ Đường nói nhiều hơn, lúc này, ý tưởng duy nhất của Đường Kiều chính là: thực sự cảm ơn em gái của cô
"Thư thông báo trúng tuyển đã về chưa?"
"Về rồi, về rồi nó cũng mất hứng, trước cuộc thi rõ ràng không có ý tưởng ra nước ngoài, không biết tại sao chợt có suy nghĩ này, cha của con lại không có vây cánh gì, cũng không dám làm gì ở trước mặt ông ngoại con."
"Có thể thấy bạn học khác ra nước ngoài thì có ý tưởng, không có việc gì, chờ thêm một thời gian nữa sẽ tốt."
"Chỉ mong như vậy thôi."
Ở trong điện thoại Đường Kiều và Mẹ Đường tiếp tục nói chuyện tào lao về Đường Uyển một lúc, sau đó cúp điện thoại. Cô quyết định về sau phải xem cô nàng Đường Uyển này là ân nhân cứu mạng a.
Đẩy cửa phòng ngủ, Đường Kiều đi tới trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo. . . . . . Nhưng giống như cô kéo nhầm ngăn kéo. Vì vậy cô lại xoay người ra khỏi phòng ngủ của mình, sau đó đi vào phòng ngủ của Chu Chú.
Nói đến đứa con, cô mới nhớ tới chuyện này. Đêm hôm đó. . . . . . Cô và Chu Chú giống như cũng không có làm biện pháp phòng ngừa nào.
Ở trong phòng của Chu Chú quay một vòng, Đường Kiều không có tìm được thứ cô muốn tìm. . . . . . Chẳng qua cô cũng chỉ tìm ở trên tủ, tìm dưới gối đầu, những nơi khác cô cũng không tìm ra được. Bình thường Đường Kiều rất ít đụng đến đồ của Chu Chú, cũng không chỉ riêng đồ của Chu Chú, bản thân Đường Kiều là người không thích động đến đồ của người khác, nhưng muốn chiếm tiện nghi hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Chỉ là. . . . . .
Chuyện liên quan đến "Mạng người", Đường Kiều cảm giác mình phải thận trọng thì tốt hơn.
Cho nên đứng ở trước giường Chu Chú, sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, cuối cùng Đường Kiều vẫn quyết định kéo ra ngăn kéo của Chu Chú nhìn một chút.
Đường Kiều giống như tên trộm nhẹ nhàng kéo ra ngăn kéo, quả nhiên. . . . . .
Cô tìm được, tìm được. . . . . . Cô thật vui vẻ! Quả nhiên là có.
Đường Kiều cầm đồ vật ở trên tay lật qua lật lại nhìn một chút, nhưng vẻ mặt nhanh chóng sụp đổ.
Là mới! có nghĩa là Chu Chú hoàn toàn không dùng vật kia, có nghĩa là thật sự có thể sẽ sinh ra "Mạng người."
Đường Kiều nắm vật kia ngây ngốc, hoàn toàn không chú ý tới người phía sau đến gần.
Cho đến khi Chu Chú từ phía sau lưng ôm chặt cô, hơi thở ấm áp phun trên lỗ tai cô.
"Sáng sớm đã muốn?"
Muốn em gái anh chứ muốn!
Cô phát hiện, gần đây Chu Chú càng ngày càng không có yên phận, trong đầu đầy những tư tưởng kia, sỗ sàng không nói, còn kết hợp nói bậy bạ.
"Đêm hôm đó sao anh không dùng cái này."
Đường Kiều giơ giơ vật trên tay, nhắc nhở Chu Chú chuyện có thể sinh ra "Mạng người".
"Không có việc gì, nếu là có rồi, anh sinh là được."
Anh sinh là được?
Lời nói này rất nhẹ nhõm a, thì ra là anh sinh. Sinh em gái anh chứ sinh!
Đường Kiều vừa dùng sức, cái hộp trong tay liền bị cô bóp biến hình, cái hình vẽ phía trên vốn làm cho người ta máu nóng sôi trào, lúc này xem ra. . . . . . Thật lòng làm cho người ta kích động.
Bởi vì cô đã cảm nhận được người phía sau bị kích động.
Chẳng qua, tốc độ này. . . . . . Rốt cuộc trong đầu anh đang suy nghĩ gì hả.
Đường Kiều giật giật, muốn tránh khỏi vật chống đỡ phía sau người cô, lại nghe Chu Chú ở bên tai của cô âm thầm hít một hơi, vật chống đỡ sau lưng càng chặt hơn.
"Anh. . . . . ."
Đường Kiều còn chưa nói xong, liền bị Chu Chú quay mặt sang, sau đó môi bị anh bắt sống, trằn trọc mút thỏa thích.
Đường Kiều lập tức lại cảm thấy thân thể nóng lên, nhưng lý trí vẫn còn.
"Chu Du ở đây. . . . . ."
"Không sợ, chị ấy sẽ không phải không thức thời như vậy."
Dứt lời, Chu Chú lại kèm trên môi cô, bàn tay cũng bắt đầu không yên phận trượt vào trong quần áo của cô. . . . . .
"Bây giờ là ban ngày. . . . . ."
Đường Kiều nóng lòng tránh thoát, nhưng vừa thở dốc vừa nói lại làm cho âm thanh của cô nghe như muốn từ chối lại ra vẻ mời chào. Dĩ nhiên Chu Chú trực tiếp chống bộ phận kia vào cô.
"Chúng ta bù lại đêm tân hôn ngày hôm qua."
Chu Chú ôm thân thể Đường Kiều áp ra sau giường, cái vật Đường Kiều cầm trên tay đã rơi xuống sàn, cô nằm trơ trọi, đừng ai quan tâm đến cô.
Đường Kiều quên mất một chuyện thật quan trọng, đó chính là không có vật kia, một lần không nhất định sẽ thành công. Nhưng ít ra cô ngã một lần thì khôn hơn một chút, khi trong cơ thể cô nóng rực muốn nổ tung, cô lại nhớ tới, lần này, giống như lại không dùng cái vật kia.
Đàn ông quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, sau khi Đường Kiều bị Chu Chú đè xuống giường lăn qua lăn lại một phen, lại ôm vào phòng tắm giằng co một phen, cuối cùng mới giúp cô tắm xong, ôm cô ra ngoài, mặc quần áo cho cô.
Mặc dù Đường Kiều vẫn rất hưởng thụ loại "Phục vụ đặc biệt" này, nhưng từ trước đến giờ cô luôn nhấn mạnh chủ quyền, giống như đã vứt sạch không còn lại chút nào.
Đợi đến khi Chu Chú và Đường Kiều xong chuyện đi ra ngoài phòng ngủ, đã là một giờ sau, Chu Du đã ăn xong bữa sáng ôm Thũng Gia xem ti vi ở trong phòng khách, Thũng Gia đã không còn xa cách giống lần đầu tiên thấy Chu Du, lúc này đang ngoan ngoãn nằm ở trên đùi Chu Du, cùng xem ti vi với cô. Nói đúng nha, đàn ông cái gì, vẫn không tốt bằng Thũng Gia nhà cô. Lúc này mới có một ngày, lại cùng Thũng Gia thân quen, mà đàn ông. . . . . . Là động vật cô nuôi thế nào cũng không thân quen.
Trên bàn ăn cũng còn hai phần "Trứng chiên" cùng với một số món ăn khác.
Đường Kiều đỏ mặt liếc TV một cái, Hoàn Châu cách cách đã chiếu phần hai rồi, rất tốt, xem ra cũng mau hết nghỉ hè. Lại đỏ mặt liếc Chu Du, người ta bộ dạng hận rèn sắt không thành thép nhìn cô.
"Chu Chú, mới sáng sớm, cẩn thận hư tổn thân thể."
Từ trước đến giờ, Chu Du không biết cái gì gọi là chơi chiêu, từ trước đến giờ cô thích trực tiếp chế giễu, chỉ là lúc chế giễu nhân tiện kéo theo Đường Kiều. Sờ mũi một cái, Đường Kiều im lặng không lên tiếng đi ăn điểm tâm.
Chu Chú vẫn có vẻ vui sướng, "Không có việc gì, về nhà tôi nói mẹ chuẩn bị món ăn cho tôi tẩm bổ thật tốt."
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."
Chị hai đáng thương, sáng sớm tinh mơ bị Chu Chú chơi đùa, lại thiếu chút nữa bị lời của anh làm cho nghẹn chết.
"Nhìn em kìa, ăn cái gì cũng có thể bị sặc."
Chu Chú vỗ vỗ lưng Đường Kiều, rót cho cô một ly sữa tươi, Đường Kiều cầm lên hớp hai cái, ho lớn đổi thành ho nhỏ.
"Lát nữa trở về tự cậu giải thích đi, lúc này đã mấy giờ rồi, các người vẫn mè nheo như thế."
Chu Du tiếp tục bày tỏ bất mãn của cô, Đường Kiều bị cô nói muốn chui xuống dưới gầm bàn.
Chu Chú chau chau mày, liếc mắt nhìn Đường Kiều ho tối mặt, cưng chìu vuốt tóc của cô, chị hai nhà anh sao có thể để cho người khác tùy tiện khi dễ chứ.
"Có câu người thất tình không muốn gặp người khác, tôi còn tưởng rằng chị là ngoại lệ, xem ra vẫn không tránh được."
"Mẹ nó, cậu nói người nào? !"
Chu Du tức giận đứng lên, chỉ vào lỗ mũi Chu Chú, nói, Thũng Gia thê lương meo một tiếng, nhanh chóng chạy xa xa núp vào ban công.
Chu Chú không nói, chỉ bày ra vẻ mặt chị biết rõ ràng là ai, nhìn Chu Du.
Cậu. . . . . .
Mẹ nó, cô vẫn không thể hỏi thăm cậu ta về bất kỳ người nào trong nhà, bởi vì chuyện có quan hệ rất lớn tới cô.
Thật là con mẹ nó quá bực bội.
"Chu Chú, tên nhóc cậu đừng quá mức."
Quá mức thế nào? Xem sau này cô còn có dám khi dễ chị hai nhà anh hay không. Lời của Chu Du, Chu Chú không để ở trong lòng, lại rót sữa tươi vào trong ly cho Đường Kiều, sau đó bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
Chu Du giận! Ánh mắt trừng Chu Chú, giận đến nghiến răng, hận không được xé anh ra.
"Chu Chú, anh nói cái gì làm cho chị anh tức giận."
Chị hai Đường Kiều không ngờ hai người bọn họ nói đến nước này rồi, chỉ đành phải giảng hòa.
Ngược lại Chu Chú rất nghe lời, bộ dáng như người chồng tốt.
"Được rồi, Cô Chu, anh sẽ nói xin lỗi chị ấy."
Chu Chú đứng lên, nhìn về phía Chu Du khom người một cái, giống như một học sinh tiểu học nhận lỗi, "Chị, thật xin lỗi."
Đường Kiều hài lòng cười cười, Chu Du hừ một tiếng, quay đầu lại tiếp tục xem ti vi của cô, tình lữ cái gì, con mẹ nó thật làm người khác chán ghét.
Lúc Chu Chú ngồi xuống, nhẹ nhàng hôn một hớp ở ngoài miệng Đường Kiều, lúc này cũng không quên khoe mẽ. "Như thế nào, Cô Chu, anh biểu hiện tạm được chứ."
Đường Kiều buồn cười, nhìn Chu Du, liếc Chu Chú một cái.
"Nhìn anh nhìn anh, Cô Chu nhìn anh đây, đừng nhìn chị ấy, người này đầu óc có vấn đề có gì để nhìn."
Chị Chu mới vừa được Đường Kiều vuốt giận lại xù lông.
"Chu Chú, con mẹ nó, cậu nói cái gì?"
Lúc này, Chu Du nóng nảy cũng không trông nom con mẹ của Chu Chú có phải là thím hai của cô hay không, cô đâu có trêu chọc tên nhóc này.
"Tuổi đã cao, còn xem Hoàn Châu, không phải đầu óc có vấn đề là cái gì?"
Mẹ nó, cái này gọi là trong sáng, gọi là ngây thơ, gọi là trở lại ban đầu, con bà nó, cậu không hiểu đừng nói lung tung.
"Đầu óc cậu không có vấn đề, sáng sớm tinh trùng lên não, giống như con khỉ động dục."
Dường như Chu Du thuận tiện bùng nổ, thuận tiện xù lông, Đường Kiều thật vất vả nín ho, lại ho tiếp.
Cô khóc, lệ rơi đầy mặt, cô chính là con khỉ cái động dục. . . . . . chị Chu, chị có thể đổi động vật khác hay không?
"Cô Chu, ăn thật ngon, đừng để ý tới cô gái thất tình, chị ấy đang ghen tỵ với hai chúng ta"
Fuck, ghen tỵ cái trứng a, cậu ta có cái gì để cho cô ghen tỵ hả.
Không phải là cưới vợ sao, đáng để cho cậu ta khoe khoang như vậy, cô cũng không phải là không ai thèm lấy.
Chu Du hít sâu hai cái, quyết định không so đo với anh, tránh làm cho Chị hai hoảng sợ sẽ ăn bữa sáng gần cả tiếng đồng hồ, vậy thì hôm nay bọn họ cũng không cần đi về nhà.
Hôm nay Đường Kiều ăn bữa sáng chậm hơn so với ngày bình thường, cô cố ý, cô ăn chậm Chu Chú cũng ăn chậm, cùng ăn với cô. Nhưng cho dù cô cố ý thả chậm tốc độ thì như thế nào, bữa ăn sáng có thể ăn bao nhiêu, cô ăn chậm hơn nữa cũng có lúc ăn xong.
Cô nghĩ, cô là biển. . . . . .
Ý nghĩ này trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt, hơn nữa còn quá mãnh liệt rồi.
Đời này của cô sợ nhất chính là chuyện gặp người lớn trong nhà, bất luận là người lớn nhà cô hay người lớn nhà Chu Chú.
Mặc dù cha mẹ của Chu Chú đều là người hết sức ôn hòa, Đường Kiều cũng xem như rất quen thuộc bọn họ, nhưng hôm nay. . . . . .
Đường Kiều vẫn có cảm giác đi lên máy chém.
Cho đến khi người đã bị Chị em họ Chu một trái một phải kéo lên xe, Đường Kiều vẫn giãy giụa.
"Nếu không hôm nay chúng ta đi chơi?"
. . . . . .
"Đi dạo phố?"
. . . . . .
"Đi xem phim?"
. . . . . .
"Đi đua ngựa?"
. . . . . .
"Đi chơi bóng?"
. . . . . .
Đường Kiều một mình diễn kịch, thấy Chị em họ Chu không có ai để ý đến cô, nói xong, tự mình nghỉ ngơi.
Cô thua!
"Tốt, đi nhà chú chơi, những thứ đồ này, bên nhà chú đều có."
Một lúc sau, Chu Du không ngẩng đầu trả lời, vẫn cầm kiềm cắt móng tay. Chu Chú ngồi lái xe ở phía trước, không hài lòng liếc cô một cái, rút khăn giấy đưa cho cô.
"Đừng xả những thứ đó trong xe tôi." Có ghê tởm hay không.
Đường Kiều nhìn móng tay Chu Du, giống như người trước khi chết thấy được ánh sáng mặt trời, mắt nhanh chóng sáng lên: "Chu Du, tôi và cô đi làm móng tay."
Chu Du không nói gì, nhận lấy khăn giấy trên tay Chu Chú, lại hết sức khiêu khích thổi thổi móng tay, làm cho Chu Chú cảm thấy buồn nôn.
"Tại sao sau khi trở về chị trở nên ghê tởm như vậy."
"Bà cô thích."
"Chị thích thì trở về chỗ chị thích, đừng xả trong xe tôi."
"Sẽ thôi, sẽ thôi."
Hai chị em Chu Chú và Chu Du không ngừng đả kích và phản kích, thỉnh thoảng đả kích thành công, thỉnh thoảng phản kích thành công, nhưng Chu Chú đã trưởng thành hai mươi năm trước rồi, ai bảo Chu Du là phái nữ, hơn nữa khi đó trên tay cô còn có Đường Kiều. Trước kia đối với Chu Du, Đường Kiều luôn vâng lệnh nghe theo, nhưng bây giờ thì tốt rồi, Chị hai đã thành vợ của anh rồi, anh còn sợ cô làm gì.
Ngồi ở một bên hoàn toàn bị xem như không khí, Đường Kiều khẽ cắn răng, hận không được đập đầu chết ở trên xe.
"Này này, hai người các người. . . . . ."
Thế nào?
Theo lời Đường Kiều, hai người cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía cô.
Đối mặt với ánh mắt của chị em họ Chu đồng loạt bắn tới, vốn rất lớn tiếng, trong nháy mắt Đường Kiều nản lòng, nhỏ giọng nói lẩm bẩm.
"Có nghe được lời nói của tôi hay không . . . . ."
"Cô nói cái gì hả ?"
Chu Chú quay đầu tiếp tục lái xe, Chu Du buông xuống kiềm cắt móng tay, vẻ mặt và giọng nói như là cô nói nữa xem.
. . . . . .
Bạch Bạch đã nói, sự im lặng có ý nghĩa mạnh mẽ tuyệt đối, Đường Kiều hết sức đồng ý, lúc này cô có thể dùng một chữ "nghẹn" để hình dung tâm trạng của mình rồi.
Chết sớm sớm sẽ siêu sinh, không phải là gặp người lớn trong nhà sao? Gặp! Cô gặp!
Nhà cha mẹ của Chu Chú ở giữa thiên nhiên rộng lớn, biệt thự a, biệt thự độc lập lẻ loi a.
Chu Chú lái xe thẳng vào sân, Đường Kiều nhìn khung cảnh vô cùng xinh đẹp, vô cùng chói mắt, có cảm giác tiến vào sẽ không ra được.
Xem qua phim ma chưa?
Công chúa bị chôn ở dưới đáy thành bảo. . . . . . A a a a!
Chu Chú dừng lại xe, Chu Du liền mở cửa xe xuống xe, Chu Chú cũng đi xuống. Hai người đứng ở bên cạnh xe, ý thức được dường như thiếu đi một người.
"Đường Kiều, cô xuống cho tôi!"
Chu Du tức giận, cô gái này, đã đến rồi cô còn nương nhờ trên xe không xuống, nhưng cũng không có cách, tóm lại là phải xuống.
Dường như tâm trạng Chu Chú rất tốt, vui thích cười ra tiếng.
"Chu Du, chị vào trước đi."
Chu Du liếc Chu Chú một cái, sau đó nhún nhún vai đi vào hành lang thật dài vào nhà chính.
"Kiều Kiều, xuống đây."
"Có thể không xuống được không?."
Đường Kiều lắc đầu một cái, để cho cô ở trên xe là được, chờ bọn họ trở về sẽ đưa cô về.
"Em xuống đi, trong sân nhà anh có rất nhiều cây, em muốn ôm gốc cây nào thì ôm gốc cây đó."
Tóm lại, xuống xe trước rồi nói.
Anh lại dùng chiêu này, không, cô không xuống xe.
"Chẳng lẽ em muốn để cho cha mẹ anh đích thân ra ngoài đón em?"
Ghét!
Đường Kiều xuống xe, mới vừa đứng đã nhìn thấy cha mẹ Chu đang đi về phía này, Đường Kiều hoảng sợ, theo bản năng nép bên cạnh Chu Chú.
Chu Chú vui sướng, hết sức thích cảm giác này.
Tới không chỉ có cha mẹ Chu Chú mà còn có cha mẹ của Chu Du cùng nhau đi tới.
"Cha mẹ, chú hai thím hai."
Chu Du cung kính chào hỏi người lớn trong nhà, mọi người đi tới trước mặt, Đường Kiều không thể không run chân, xê dịch ra ngoài, "Chào. . . . . . Chú, dì."
"Aiz, phải là chào cha, mẹ và chú, thím."
Tính tình của cha Chu rất phóng khoáng, nói xong lời này còn cười lớn, làm cho Đường Kiều sửng sốt.
"Cô Chu, lo lắng làm gì, mau gọi cha, mẹ."
"A, a, chào cha mẹ."
Đường Kiều hành động theo mệnh lệnh, mọi người cười một lúc nữa, cô không khỏi muốn xoay người đi đào hố chôn mình.
Cô làm. . . . . . Mất hết mặt mũi của ông ngoại Đường, cháu gái của lão sư trưởng lại có dáng vẻ đạo đức như thế, cô có tội!
"Kiều Kiều, đến đây, cùng mẹ đi vào."
Mẹ Chu cười nhẹ kéo tay Đường Kiều, sau đó giống như dắt một đứa bé, dắt Đường Kiều đi vào trong nhà.
Tay mẹ Chu thật ấm áp, đời này có rất ít người dắt tay của cô như vậy, cảm giác giống như mẹ, cho dù Bà ngoại rất tốt nhưng cũng chỉ là Bà ngoại. Hốc mắt Đường Kiều đỏ lên, rất muốn khóc, nhưng hôm nay là ngày họp mặt, thật sự khóc không thích hợp, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cứng rắn nhịn xuống.
Còn nhiều thời gian, trong tay của người lớn, giống như mẹ của cô.
Đường Kiều không biết là tốt hay không tốt, coi như cô mạnh mẽ đi nữa, cô cũng không chịu nổi chân thực ấm áp.
"Kiều Kiều ngồi đi, ngồi xe mệt không, uống trái cây ướp lạnh trước, mới vừa xay. Chu Chú, con còn mè nheo làm gì, đi rót ly trà cho Kiều Kiều."
Mẹ Chu rất ôn hoà với Đường Kiều, xoay người nói với Chu Chú châm trà.
"Mẹ, con mới là con ruột của mẹ."
"Đi, Kiều Kiều là con dâu của mẹ đấy."
Mẹ Chu giơ tay lên dụ dỗ, dụ dỗ Chu Chú đi châm trà.
"Thật là, con trai có là gì??, Con dâu mới quan trọng, thím hai, thím nói đúng không ?"
Chu Du cũng không nói giúp.
"Đúng đúng đúng."
Mẹ Chu liên tiếp nói đúng, làm cho mọi người cười ầm lên, rất náo nhiệt. Đường Kiều cũng cười theo, dường như cảm giác đối mặt với người lớn trong nhà cũng không còn quá đáng sợ.
Vừa vào cửa liền bị sai làm việc, Chu Chú cũng vui vẻ cùng mọi người, mặc dù địa vị từ địa chủ giảm xuống thành nô lệ, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Chị hai nhà anh phản ứng cũng không tệ lắm, anh cũng thở phào một hơi.
"Chu Chú cũng thật là, trễ thế này mới mang cô dâu đến, sợ chúng ta dọa cho cô dâu chạy trốn à?"
Mẹ Chu Du cũng chính là thím lớn của Chu Chú, nói.
Bọn họ nhìn Đường Kiều lớn lên, sau đó Chu Chú mua nhà, đón Đường Kiều về ở, chuyện này cũng là bọn họ ngầm cho phép, thậm chí còn ở sau lưng âm thầm giúp một tay, nếu không làm sao Dương lão sư trưởng dễ dàng để cho người ở như vậy.
"Đúng vậy, chú, chú cũng không biết, hôm nay nếu không phải cháu thúc giục, đoán chừng hôm nay bọn họ cũng không tới được."
Chu Du nắm lấy cơ hội ra sức tố cáo, nhằm báo thù lúc sáng.
Phốc!
Chu Du nói xong, Đường Kiều không khỏi nghĩ tới chuyện buổi sáng, nhưng cũng không cần thiết lấy chuyện này mà nói a. Đường Kiều không khỏi đỏ mặt lên, rụt cổ một cái.
Chu Chú một tay kéo ghế sa lon bên cạnh Chu Du, sau đó mình chen đến bên cạnh Đường Kiều ngồi xuống, một tay khoác lên sau lưng Đường Kiều.
"Chuyện này không phải bàn bạc kỹ hơn sao, ngộ nhỡ mọi người dọa cô dâu của tôi chạy mất thì làm sao."
Chu Chú lời nói này nửa thật nửa giả, một mặt là thật sự sợ cô dâu của anh sẽ bị bọn họ dọa chạy mất, mặt khác nha, hắc hắc, năng lực của anh cũng có hạn, cho nên mới đem cô dâu nhà anh giải quyết sạch sẽ.
Mọi người mở miệng gọi cô dâu, Đường Kiều nghe một lúc đã đỏ mặt, cô nghi ngờ, đợi đến khi cô trở về, da mặt của cô có phải hỏng nát hay không.
"Cô dâu, đừng sợ bọn họ, có chồng của em ở đây."
Chu Chú nói xong còn làm như tức giận vỗ vỗ lồng ngực của mình, chọc cho mọi người cười một lúc lâu. Đường Kiều cũng vui vẻ, trong lòng không còn khẩn trương.
Hôm nay hiếm thấy Chu Chú ăn như bình thường, thật sự ăn no tức bụng khó có được, Đường Kiều thật muốn cầm DV chụp lại.
Nhà của cha mẹ Chu Chú rất lớn, Đường Kiều vốn cho rằng phòng ốc bên nhà bà ngoại Đường đã khá lớn, không ngờ phòng ốc bên nhà cha mẹ Chu Chú lớn gấp ba lần nhà của bà ngoại cô.
Chẳng qua, phòng ốc quá lớn mà chỉ hai người ở, nếu đổi lại là cô, cô sẽ không dám ở, quá dọa người đi. Đổ mồ hôi, số mệnh cô là một nông dân nghèo.
Giống như tất cả con dâu khi gặp cha mẹ chồng, lúc đầu Đường Kiều ngồi ở trong phòng khách với mọi người một lúc, sau đó bị mẹ của Chu Chú kéo lên lầu.
Người mẹ nào cũng thích chia sẻ với người khác về vật sở hữu có liên quan đến đứa con của mình, mẹ Chu cũng không ngoại lệ, mà chia sẻ có dự mưu, vật quan trọng nhất chính là hình rồi.
Nói như thế nào đây, dùng một câu mà Chu Chú không thích nghe, cô nhìn Chu Chú lớn lên, chẳng qua khi nhìn thấy mẹ Chu lấy ra những tấm hình này, vẫn không khỏi thổn thức một lúc lâu.
Khi còn bé, Chu Chú rất khó chịu a, khuôn mặt nhỏ nhắn băng bó, giống như Sử Thái Long. Chân mày nhíu lại giống như ông cụ non.
Lật tới phía sau, dần dần hình Chu Chú ít đi, hình của cô lại nhiều hơn, hơn nữa rất nhiều hình mà cô cũng không có, ngay mặt, nghiêng mặt, cười to, cười trộm, cười thả ga, mỉm cười, ngủ, thức . . . . . .
Ngượng ngùng! Đây là tình huống gì.
Dường như nhìn ra nghi ngờ của Đường Kiều, mẹ Chu không nhanh không chậm giải thích.
"Những tấm hình tiếp theo đều do Chu Chú tự chụp, nó giữ những tấm hình này, hơn nữa còn xem như bảo bối, tự mình ép nhựa cất giữ thật tốt thì mẹ biết ngay con dâu của mẹ chỉ có thể là một người."
Đường Kiều nhìn những tấm hình kia, nói không cảm động, thật là gạt người.
Tại sao có thể không cảm động, được một người bắt đầu yêu từ thời thiếu niên, yêu nhiều năm như vậy.
Đường Kiều đột nhiên cảm thấy trước kia mình đối với Chu Chú không tốt lắm, anh yêu cô như vậy, cô làm sao nhẫn tâm đối với anh như vậy, lòng của cô là bị chó gặm rồi sao?
"Sau này con cũng rất thương, rất thương anh ấy, sẽ đối xử tốt với anh ấy."
Đường Kiều nói vô cùng thành khẩn, giống như thề thốt.
Mẹ Chu cười cười vui vẻ, tiếp tục cùng Đường Kiều lật album hình. Cô nhìn bộ dáng Chu Chú vô cùng đáng yêu, vẫn còn lo lắng, sợ anh đơn phương, sợ anh lầm mình cũng mà bỏ lỡ người ta.
Lần này, rốt cuộc có thể yên tâm.
"Chu Chú, cậu đứng ở chỗ này làm gì? Rình coi à?"
Ngoài cửa phòng, Chu Du liếc mắt nhìn Chu Chú, đối với chuyện nghe lén góc tường này cô bày tỏ rất khinh thường.
"Tôi tới đưa cho mẹ một chút bánh ngọt."
Chu Chú giơ giơ lên bánh ngọt trong tay, nhìn về phía Chu Du, dáng vẻ vô cùng không đáng yêu.
Chu Du đổ mồ hôi, tại sao có cảm giác em trai của cô càng lớn càng giống trẻ con. Trình độ không biết xấu hổ, loài người không thể ngăn cản được rồi.
Ngay trước mặt Chu Du, Chu Chú khẽ gõ cửa hai cái, sau đó đẩy cửa đi vào.
Bên trong gian phòng, đang rất thân mật xem hình, mẹ Chu và Đường Kiều cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Chu Chú bưng bánh ngọt đi vào cửa, sau đó nảy ý xấu, một chân đá cánh cửa, đang chuẩn bị đi vào Chu Du thiếu chút nữa bị đụng vào lỗ mũi. Cửa đóng lại trong nháy mắt, Chu Du vội vàng bưng kín lỗ mũi, khi còn bé Chu Chú thường chơi chiêu này với cô, mỗi lần cô bị đụng vào lỗ mũi, cô đều xoa mũi.
"Xem con kìa, bao lớn rồi, cũng cưới vợ rồi, còn cùng giống như đứa bé, Chu Du là chị, con phải tôn trọng chị chứ."
Nói thật hay quá!
Đường Kiều suýt không nhịn được vỗ tay cho mẹ Chu, có đôi lúc Chu Chú rất khiếm khuyết, luôn có bản lãnh làm cho người ta xù lông.
Đường Kiều một lòng đếm kỹ lỗi lầm của Chu Chú nhiều năm qua, rõ ràng đã quên mất lời thề mới vừa nói.
"Mẹ, thím tự mình xuống bếp làm bánh ngọt để bồi bổ."
Chu Chú cầm khối bánh gì đó giống như bánh ga-tô, đưa tới khóe miệng mẹ Chu, lúc này mẹ Chu rất hưởng thụ, mới vừa rồi vẫn còn la rầy anh, hiện tại đã dừng lại, mở to miệng, ngậm bánh ngọt vào trong miệng.
"Vợ, em cũng ăn một chút."
Ách, Đường Kiều đưa tay, chuẩn bị nhận lấy bánh trên tay Chu Chú.
"Đừng động, tay của em mới vừa lật album, chưa rửa sạch, không vệ sinh. A, há miệng."
Bất đắc dĩ, Đường Kiều đành phải lúng túng hé miệng để cho Chu Chú đưa bánh ngọt vào trong miệng cô.
Hình tượng này, làm cho mẹ Chu không khỏi sinh lòng cảm động, vợ chồng son thật tốt.
“Các con ở chỗ này xem đi, mẹ đi xuống ăn bánh ngọt.”
“Dạ, mẹ!”
Chu Chú đứng nghiêm một cái, thiếu chút nữa làm đổ cái khay bánh trên tay.
Đường Kiều thổi phù một tiếng, bật cười, ý thức trong miệng còn nhai, vội vàng đưa tay che.
Từ đầu tới cuối mẹ Chu cũng cười, vừa ra khỏi cưa vội vàng đưa tay kéo khóe mắt. Cười như vậy, bà biết rất mau già, nhưng thật là chuyện khiến người ta vui vẻ. A ha ha ha…
Chu Chú lại đưa bánh ngọt tới bên môi Đường Kiều, Đường Kiều há miệng ngậm, còn chưa có nuốt xuống, Chu Chú đã hôn, sau đó bánh ngọt vào bụng người nào cũng không biết.
“Anh làm gì đấy?”
Mãi chờ đến lúc Chu Chú hôn đủ rồi, Đường Kiều véo anh một cái.
Người này, đến lúc thật sự không sợ trời không sợ đất, đi đến đâu anh cũng dám làm loạn.
“Hôn vợ anh mà.”
Chu Chú nói như chuyện đương nhiên.
Đường Kiều vỗ trán, mặc dù bọn họ còn tân hôn… Khụ, lời nói như thế không được tự nhiên. Nhưng có phải Chu Chú quá dính lấy cô hay không?
“Cô Chi, lời em nói với mẹ lúc nãy, anh đều nghe được.”
Anh nghe được, cô sẽ rất thương anh, cô sẽ đối xử tốt với anh.
“Cái đó…”
Đường Kiều muốn giải thích, chẳng qua, Chu Chú lười phải nghe cô giải thích, dù sao cô nói chỉ hỏng bét.
“Cô Chu, đừng xem cái này, anh cho em xem đồ tốt khác.”
“Cái gì tốt?”
Quả nhiên, người với người, thông minh vẫn có khác biệt. Chỉ một câu, Đường Kiều bị dời đi lực chú ý.
Chu Chú buông xuống cái khay, từ hộc tủ thấp nhất mang ra hai album thật to.
“Cho em xem hình cha mẹ lúc còn trẻ tuổi.”
Chu Chú nhìn Đường Kiều nháy nháy mắt, dáng vẻ bên trong có rất nhiều bí mật.
Lúc còn trẻ cha Chu mẹ Chu thật sự là trai đẹp và gái xinh kết hợp a, mà Chu Chú giống như di truyền tất cả ưu điểm của bọn họ, sau đó lớn lên có bộ dáng đẹp trai như hiện tại.
“Chu Chú, cha mẹ anh rất mô đen nha.”
Mặc những quần áo này, hiện tại lấy ra đoán chừng cũng vẫn có thể là thời trang thịnh hành ở Paris.
“Kiều Kiều, nhìn thấy chiếc vòng tay trên tay mẹ anh chưa?”
“Vòng tay?”
Chu Chú vừa nói như thế, Đường Kiều không khỏi chú ý nhìn lại một lần nữa, quả nhiên là có một chiếc vòng tay, vài tấm hình phía trước không có, mỗi một tấm phía sau đều có.
“Vòng tay này?”
Có gì đó kì lạ sao?
“Vòng tay này là bà nội anh truyền cho mẹ của anh, tượng trưng cho con dâu họ Chu, dì anh cũng có một chiếc.”
A, nhưng dường như vừa vặn cô không nhìn thấy trên tay mẹ Chu có vòng tay a.
Chu Chú để xuống album, nắm tay Đường Kiều.
“Chiếc nhẫn của chúng ta chính là dùng chiếc vòng tay đánh thành.”
“Anh… anh đem vòng tay của mẹ anh nấu chảy rồi hả?”
Đứa nhỏ này gan bị đá đè lớn sao?
“Hư, anh nói, vòng tay này là tượng trưng cho con dâu họ Chu, chiếc vòng tay của thím khẳng định sau này sẽ truyền cho Chu Du, lúc hai người đeo vòng tay giống nhau, người ta còn tưởng rằng là hàng vỉa hè, cho nên anh liền đem nó nấu chảy làm hai chiếc nhẫn, phần còn lại dư đánh một đôi vòng tay nhỏ, để sau này cho con chúng ta.”
Đường Kiều nhìn chiếc nhẫn trên tay không biết nên nói gì cho phải. Từ trước đến giờ, tâm tư của Chu Chú rất kín đáo, tất cả mọi thứ anh đều nghĩ xong, phần tâm tư này cô có nên cảm động hay không.
“Bà thím, thím vui mừng cái gì chứ?”
“Thím già rồi sao?”
Mẹ Chu liếc mắt hờn dỗi, Chu Du liền ngã xuống đất không dậy nổi, Thượng Đế ơi tha cho cô đi, tại sao trên thế giới này ngoại trừ cô ra đều có tình yêu vậy a. Để cho cô biến mất, biến mất đi.
“Chu Du, con xin nghỉ một tháng làm cái gì?”
Lời nói xoay chuyển, mẹ Chu Du bắt đầu nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
“Du học.”
Ban đầy không phải là lấy lý do này sao, cô phải thống nhất trước sau.
“Còn du học, con cho chúng tôi là người già rồi đúng không?”
Vừa nghe Chu Du lấy lý do dở ẹt, mẹ Chu Du tức giận ghê gớm.
“Mẹ…”
Lời này bà không thích nghe chút nào.
“Nói xem, con đã đi đâu?”
Tốt nhất tìm cho bà một lý do hay hơn một chút.
Chu Du nhìn trời, gần đây là ngày tai nạn của cô sao? Đi như thế nào cũng không thuận, có phải cô nên suy tính giống như Đường Kiều, thay đổi số phận một chút hay không.
“Đi tìm con rể cho mọi người.”
“Tìm được chưa?”
Mẹ Chu Du nghe xong lời này rất vui vẻ, da mặt cũng nới lỏng không ít, nhưng ngay sau đó ý thức được mình đang tra hỏi cô, ho một tiếng lại sưng mặt lên. Cũng không chỉ là mẹ của Chu Du, còn cha cô, chú cô, thím cô cũng dài cô nín thở chờ đợi kết quả của cô.
“Không có, thất bại.”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người không khỏi than vãn một hơi.
“Người nào không có ánh mắt độc đáo như vậy, Chu Du chúng ta là cô gái tốt như vậy mà cậu ta cũng không cần.”
Đúng vậy, mắt anh ấy bị dính ghèn, không nhìn thấy cô tốt. Chu Du len lén tán thành ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.