Chương 87: Lão tổ nói, chớ đắc tội với nữ nhân
Phong Hòa Tẫn Khởi
13/09/2015
Bởi vì ăn nhiều bánh bao chiên cùng với trà sữa, đến lúc ăn cơm trưa, Đường Kiều cái gì cũng ăn không vào.
Nhưng Chu Chú nói, muốn hiểu thêm về nhân viên.
Cho nên, Đường Kiều cứ việc không tình nguyện, vẫn là bị kéo đến căn tin đối diện dưới lầu, nhân viên một số văn phòng gần đây cơ bản đều ăn ở đây, lúc cơm trưa, người đông vô cùng.
Đối với nhân viên trong công ty Chu Chú, Đường Kiều trừ bỏ vị Tiểu Ngô mua trà sữa cho cô, những người khác cũng không biết, vì thế vừa vào căn tin, mọi người ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô cùng với Chu Chú, cô vẫy tay giống như đi duyệt binh ngày Quốc Khánh, còn thiếu kêu câu khẩu hiệu: các đồng chí vất vả rồi!
Chu Chú buồn cười kéo tay Đường Kiều xuống, nắm trong tay. Sau đó lôi kéo cô đi gọi cơm, dẫn đến mọi người một phen xì xào bàn tán.
Chu Chú thay Đường Kiều cầm cốc nước trái cây, cầm miếng sandwich, tuy rằng cô không đói bụng, nhưng Chu Chú này. . . . . . cũng quá keo kiệt rồi.
Cứ như cho mèo ăn không bằng.
"Tổng giám đốc Chu, cho bà chủ ăn cái này sao."
Đường Kiều còn chưa có kháng nghị, đã có người thay cô bất bình, nhìn xem, ánh mắt quần chúng đều sáng như sao.
Đường Kiều nhanh chóng thể hiện bộ dạng tiểu nhân đắc ý, chờ Chu Chú tự mình kiểm điểm, đáng tiếc, quá trình thập phần không thuận lợi, ngay cả kết quả cũng không như cô mong muốn.
"Bà chủ các người vừa mới ăn nhiều lắm, hiện tại không thể để cho cô ấy lãng phí."
Mọi người bối rối.
Chu Chú nhìn mọi người xung quanh, nghiêm túc như lúc làm việc, sau khi tan tầm Chu Chú tương đối dễ gần, bình thường cũng sẽ cùng mọi người nói cười linh tinh, cho nên mọi người cũng đều thích nói chuyện như vậy với Chu Chú, duy nhất không quen, đại khái là bình thường Chu Chú vẫn một mình đi làm, mà hôm nay lại còn đưa phu nhân đi cùng.
Chuyện này làm nhóm nhân viên nam vô cùng hưng phấn, nhưng lại làm tan nát trái tim các nữ nhân viên trong công ty, đây là lúc cho bọn họ vùng dậy, a a, thời đại này, là của bọn họ.
Đường Kiều uống một hớp nhỏ nước trái cây, rảnh rang ngồi ở ghế tựa xem Chu Chú cùng mọi người trêu đùa, khuôn mặt mỉm cười.
Đợi nhìn đến một bóng dáng vô cùng quen thuộc đi tới, ánh mắt lập tức phát sáng lên.
"Tiểu Ngô Tiểu Ngô, mau tới đây."
Cô thích đứa nhỏ này nha.
Vốn chuẩn bị lấy đồ ăn rồi đi ra ngoài Ngô Hiểu xúc động như muốn táo bón, cô tình nguyện ngồi ở đường lớn ăn còn hơn, cô cố ý chọn lúc nhiều người chen vào, tính toán thừa dịp lúc mọi người hỗn loạn đi ra ngoài, sự thật chứng minh, ánh mắt bà chủ quả thật là quá tốt.
Về phần Đường Kiều vì sao muốn gọi đứa nhỏ đáng thương này.
Kỳ thực, lý do thật đơn giản, bởi vì, cô ngoại trừ Chu Chú, cũng chỉ biết duy nhất cô ấy thôi.
"Chu phu nhân, ăn cơm trưa à."
Ngô Hiểu run rẩy nghiêm mặt bất đắc dĩ bưng đồ ăn đứng trước Đường Kiều, không có biện pháp, bà chủ đều ở trước mặt mọi người gọi cô, cô nếu dám chuồn mất, phỏng chừng ngày mai phải cuốn gói chạy lấy người, không, không cần ngày mai, không chừng buổi chiều ở công ty sẽ không nhìn thấy cô rồi.
"Ngồi đi."
Đường Kiều chỉ vào bên cạnh vị trí đối diện.
Ngô Hiểu hút một ngụm khí, cùng ông chủ ngồi một chỗ, không không không, đánh chết cô cũng không ngồi, cô sẽ không tiêu hóa được.
"Ngồi đi, không có việc gì."
Ông chủ Chu mở miệng, Ngô Hiểu khóc không ra nước mắt ngồi xuống, ông chủ nếu muốn cô không tiêu hóa nổi, thì cô chính là không tiêu hóa được.
"Ăn đi, đừng khách khí."
Khụ.
Bà chủ đại nhân, cô đây là bản thân dùng tiền mua đồ ăn, cô vì sao muốn khách khí, hơn nữa, vì sao bà chủ thoạt nhìn như vậy lại nói không khách khí.
Ngô Hiểu đưa từng chút thức ăn vào trong miệng, ở trong lòng yên lặng tính toán thời gian, không biết đến lúc làm việc cô có thể ăn xong bữa cơm này không.
"Cô sang bên cạnh ăn đi."
Chu Chú đại khái cảm giác được người ngồi bên cạnh anh cứng ngắc, giống như Đường Kiều nói, muốn tận dụng mọi khả năng làm việc của bọn họ, cho nên, vì không ảnh hưởng buổi chiều đồng chí Tiểu Ngô làm việc có hiệu quả, anh quyết định vẫn không thể dung túng Đường Kiều luôn luôn chơi đùa đứa nhỏ này.
“Vâng tổng giám đốc Chu."
Cô muốn khóc, quá cảm động. Tổng giám đốc Chu, tôi cảm ơn cả nhà anh!
Đồng chí Ngô Hiểu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhanh chóng chạy mất, cứ như sau lưng có quỉ đuổi theo.
Nhìn xem dọa đứa nhỏ chạy mất.
Haizz, Chu Chú làm đồ chơi của cô chạy mất, vì thế lúc Chu Chú cúi đầu ăn cơm, Đường Kiều chỉ có ngồi nhàm chán liếc nhìn xung quanh.
"Chu Chú, mau nhìn, soái ca!"
Đường Kiều lời nói cùng với động tác, Chu Chú thậm chí có thể nghe được bốn phía âm thanh hút không khí.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Đường Kiều chỉ, quả thật, là một soái ca. So với ông chủ bọn họ, người này lớn lên, càng trẻ tuổi, càng xinh xắn. (định để đẹp trai nhưng người này dùng xinh xắn đi ^_^)
Nhưng mà, đợi lúc Đường Kiều thấy rõ ràng người cô chỉ, cô liền hận không thể bẻ ngón tay mình rồi.
Chu Chú cũng thấy rõ soái ca Đường Kiều chỉ, ho một tiếng nói, "Em thưởng thức càng ngày càng trẻ tuổi rồi."
Đường Kiều tũng quẫn, cô tiện tay chỉ không được hay sao.
"Kỳ thực, cẩn thận nhìn kĩ một chút, cũng không đẹp trai lắm, mắt em vụng về rồi."
Tha thứ cô đi, Amen.
Đáng tiếc, Thượng Đế không tính toán tha thứ cô.
"Dì."
Dì em gái nhà cậu, cả nhà cậu đều là dì!
"Dì à, trên đất không rơi cái gì, không cần tìm đâu."
Không có nghe thấy không có nghe thấy, Đường Kiều tiếp tục cúi đầu, ra vẻ bận rộn.
"Dượng, người với dì đang ăn trưa sao?"
Dượng cái em gái cậu.
"Ngồi."
Còn ngồi?
Vì thế người nào đó không khách khí ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Kiều.
Đường Kiều rốt cục ngẩng đầu, lấy ánh mắt mãnh liệt khiển trách Chu Chú.
Lúc này, có người đã ăn xong, đi ngang bàn qua bọn họ, ra vẻ quen thuộc nói.
"Tổng giám đốc Chu, vị này là cháu trai sao, không sai, lớn lên thật đẹp trai."
Chu Chú: . . . . . .
Đường Kiều: . . . . . .
Cháu trai: . . . . . .
Được rồi, cháu trai, Đường Kiều kéo dài mặt, nén cười.
"Cháu trai, sao lại đến đây?"
Chỗ này. . . . . . vào ăn cơm đều là những người đi làm gần đây.
"Cháu đi làm thêm ở công ty vào mùa hè."
Cháu trai nhét đầy một miệng cơm, vừa ăn vừa nói.
Đường Kiều có chút chán ghét nhích người tránh xa cậu ta, sợ ăn phải cái cái gì phun trong miệng ra, đừng nhìn đứa nhỏ này phong nhã, tướng ăn kém không ai bằng.
"Làm việc gì đấy?"
Chu Chú đối với bộ phận công tác tương đối có hứng thú.
"Cũng không có gì, chỉ làm vài việc lặt vặt. Chào dượng, tôi gọi Trần Ương, ương trong quốc ra rộng lớn mênh mông khí phách." (ý anh này là tên của anh ấy vô cùng khí phách)
Chu Chú gật đầu, nhìn hai tay đều cầm đũa, liền không có ý muốn bắt tay rồi.
"Làm việc vặt nhưng cũng là công việc quan trọng, mặt khác, tên cũng cũng không tệ."
Công ty của anh, cũng là từ làm việc vặt mà phát triển lên.
"Chính xác."
Cháu trai Trần Ương cau mày, gật đầu đồng ý quan điểm của Chu Chú, về công việc, về tên.
Bên này Đường Kiều vẫn còn đang suy nhĩ, ương trong miệng cháu trai ”quốc gia rộng lớn mênh mông khí phách” là ý nghĩa nào. ( nguyên bản trong cv: ương ương đại quốc đích ương ,từ ương vừa có nghĩa là rộng lớn vừa có nghĩa là khí phách).
"Dì, người nghĩ cái gì vậy?"
Cô đương nhiên không thể nói cô còn đang suy tên của cậu ta ý nghĩa là gì.
"Cậu có thể ăn chậm một chút không, cứ như vội đi đầu thai không bằng."
Nhìn tướng ăn này của cậu ta, Đường Kiều một mặt thống khổ, dạ dày này chắc bị chịu khổ nhiều lắm.
"Không có biện pháp, tôi còn vội đi làm việc, ăn nhanh cho xong."
Được rồi, làm việc thêm nghỉ hè cái gì, các loại khổ cực cô hiểu hết.
"Dì làm việc gần đây? Cụ thể là công ty nào, ngày khác tôi đi tìm dì."
Trần Ương gió cuốn mây bay đem thức ăn trong khay nhét hết vào bụng, Đường Kiều trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh, cô thua, thật sự thua.
Nhưng không biết khi nào Chu Chú đã cơm nước xong, lấy ra một cái danh thiếp, đưa cho Trần Ương.
"Cậu nếu muốn tìm cô ấy, gọi điện thoại trước, cô ấy là người lười như vậy, cũng không cố định có thể mỗi ngày qua đây."
Trần Ương nhìn danh thiếp, đối với con dấu trên danh thiếp của Chu Chú, cũng không kinh ngạc lắm, cất kỹ sau đó đứng dậy.
"Dì, dượng gặp lại sau."
Đường Kiều nhìn theo"cháu trai" cô rời đi, kỳ thực rất muốn hỏi cậu ta, cậu ta tìm cô làm cái gì? Sau đó kỳ quái liếc Chu Chú một cái.
"Anh làm sao lại luôn đem theo danh thiếp?"
"Đi thôi."
Công tác đánh vào quần chúng đã xong, bọn họ cũng nên đi, dù sao không khí căn tin cũng không tươi mát bằng văn phòng.
Đường Kiều đi theo phía sau Chu Chú rời khỏi căn tin, trong tay còn cầm cốc nước trái cây chưa uống xong, sandwich lấy ở trong tay Chu Chú, nếu không nhìn đến trong tay hai người có gì, bức tranh vẫn là vô cùng xinh đẹp.
Chính là khi đi đến cửa, Đường Kiều bị cánh cửa ánh vàng rực rỡ chiếu vào lóa mắt.
Nhóm kiến trúc sư vất vả cần cù, luôn khiến mọi người kinh ngạc về tài nghệ điêu luyện của bọn họ, nói rõ sẽ làm cho sáng chói, không làm cho người ta giật mình thề không ngừng.
Sau khi trở lại công ty, Chu Chú tiếp tục xem văn kiện, phê văn kiện, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xem Đường Kiều đang làm cái gì.
Mà nội dung công việc của Đường Kiều, lại phức tạp hơn.
Đầu tiên là ngồi ở ngồi ngay ngắn ở sofa chơi máy tính, sau đó lại nằm nghiêng trên sofa nghịch điện thoại di động, cuối cùng tứ chi rất không đoàn kết chân tay chổng vó lên trời ở trên ghế sofa ngủ.
Chu Chú đứng dậy giảm nhiệt độ điều hòa, sau đó lấy áo vest trên lưng ghế dựa xuống, khoác lên người Đường Kiều.
Ngồi xổm trước ghế sofa, nhìn tư thế ngủ của Đường Kiều, Chu Chú khẽ cười, lập tức cúi đầu, hôn nhẹ vào khóe môi Đường Kiều.
Thừa dịp lúc Đường Kiều ngủ trưa, Chu Chú nhanh chóng đem nhiều phần văn kiện ra kí, mỗi phần đều xem cẩn thận, rồi mới kí.
Trong lúc chờ tin tức của Chu Du, bữa tối hỏi một chút về hạng mục công việc, nhưng mà, Chu Du người này tương đối phiền toái, trực tiếp nói "Tự mình xem thế nào mà làm" là xong việc, hoàn toàn không có để ý, bữa cơm buổi tối này phải ăn ra cái kết quả gì.
Chu Chú vốn đang muốn gọi Ngu Châu đến đi cùng, dù sao tửu lượng của cậu ta thập phần tốt, nhưng nghĩ đến cái chân tàn phế của Ngu Châu, anh vẫn nên từ bỏ suy nghĩ này.
Chu Chú không có lừa Đường Kiều, đến lúc cô dậy, bọn người Chu Du đã đến, Chu Chú cùng những người khác họp ở trong phòng hội nghị, một mình Chu Du lại vào văn phòng Chu Chú. Cho nên, lúc Đường Kiều mở mắt mắt, liền nhìn thấy Chu Du kéo cái ghế ngồi gần chỗ cô, nhìn cô, một bộ dạng đây là ai, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Đường Kiều nhanh chóng từ trên ghế sofa bò dậy, hắc hắc cười gượng hai tiếng, lại bởi vì một câu nói của Chu Du, ngã trở về.
"Cô cùng Chu Chú buổi tối làm cái gì, mà ban ngày ngủ nhiều như vậy."
Cái kia. . . . . .
Chuyện này thì tương đối phức tạp, Đường Kiều cũng không giỏi biện minh.
Mấy ngày nay Đường Kiều cũng không biết Chu Du đến cùng là như thế nào, vẫn là bản thân mình đắc tội cô ấy, dù sao Chu Chú cùng những người khác đang ở phòng họp trong khoảng thời gian này, cô biểu hiện hành động rõ ràng với Chu Du, tận lực lấy lòng Chu Du, Chu Du mặt lạnh nhìn cô nỗ lực.
Nếu không xem Chu Du là cấp trên, Đường Kiều rất muốn đi lên đánh cô ấy hai bạt tai.
Nha, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt rồi.
Nhưng Chu chú nói, hôm nay không thể đắc tội với Chu Du, chuyện buổi tối, anh còn phải nhờ vả đến cô ấy.
Được rồi, cô liền miễn cưỡng phu xướng phụ tùy một phen, đem khuôn mặt cô ấy, không đếm xỉa đến.
"Cô làm sao?"
Thời kì tiền mãn kinh.
Được, tốt lắm, hỏi đến trọng điểm rồi.
"Theo như mẹ tôi nói, Chu Chú muốn giới thiệu nam nhân cho tôi?"
Này, hình như lúc đó đúng là nói như vậy.
"Như vậy không tốt sao."
Ngay lúc này không khí, nói lời này, hoàn toàn phù hợp các loại ngôn ngữ ngữ pháp, đều là ngọn đèn chọc họa!
"Cho nên mẹ tôi một ngày gọi điện thoại cho tôi ba lần, hỏi Chu Chú có giới thiệu nam nhân cho tôi không."
Chu gia quả nhiên toàn người làm việc hiệu suất.
"Cũng không thể vội ngày một ngày hai mà được."
Vốn ý tứ Đường Kiều là, mẹ Chu Du cũng quá nóng vội, đậu hũ nóng không thể ăn như vậy, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại càng thêm đắc tội với Chu Du.
Nếu Đường Kiều có thể dự đoán ý nghĩa đằng sau câu nói này, cô nhất định sẽ không nói lời đắc tội này với Chu Du.
Là cô sai rồi, cô biết Chu Du, biết cô ấy là người có thù tất báo, một câu này của cô, liền đẩy Chu Chú đến đầu sóng ngọn gió.
Lúc ăn cơm tối, trên bàn cơm chỉ có Chu Du cùng Đường Kiều là nữ, cho nên, Chu Du cố ý hướng tới, phía trưóc cô kính rượu, giống như Chu Du chơi zombi, một lượt lại một lượt, đánh thế nào cũng không đi xuống.
Theo lý thuyết, bữa cơm này là Chu Chú làm chủ, đáng lẽ là Chu chú cùng cô kính bọn họ, hiện tại kết quả đảo ngược hoàn toàn, Chu Du ngoại trừ ở ngoài xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn ác ý mời thêm rượu.
"Uống đi uống đi."
Uống cái đại gia nhà ngươi uống, nếu cứ uống hết rượu bọn họ kính, ngày mai cô ấy có thể trực tiếp đến bệnh viện tìm cô rồi.
Chu Chú không thể nhìn vợ nhà mình bị chuốc, vì thế, mười ly rượu thì chín chén vào bụng Chu Chú.
Đương nhiên, Chu Du cũng không phải có ý định trút rượu Đường Kiều, mục đích cuối cùng của cô vẫn là trả thù Chu Chú, cho nên lúc mọi người trút Chu Chú uống rượu, Chu Du nhanh tay nhanh chóng ngăn cản Đường Kiều chuẩn bị cho Chu Chú chắn rượu bằng trà.
Đường Kiều nhìn sắc mặt Chu Chú càng ngày càng trắng, sốt ruột, nhưng không có biện pháp nào khác, quay sang tức giận trừng mắt với Chu Du, cô ấy lại quay đi làm như không để ý đến.
Khó trách câu cửa miệng thường xuyên nhắc tới của Ngu Châu là: thà rằng đắc tội tiểu nhân, cũng chớ đắc tội với nữ nhân.
Được rồi, tuy rằng cô cũng là nữ nhân, nhưng chiêu này của Chu Du cũng quá độc ác.
Đến lúc cuối cùng cùng tan cuộc, Chu Chú đã nằm sấp xuống rồi.
Đường Kiều chẳng phải lần đầu tiên thấy Chu chú say rượu, nhưng là lần đầu tiên thấy anh chật vật như thế.
Cuối cùng Chu Du còn có chút lương tâm, giúp bọn họ gọi xe, sau đó cùng Đường Kiều đỡ Chu Chú, đưa anh nhét vào bên trong xe.
Nhìn Chu Chú khó chịu ôm bụng, Đường Kiều đỏ mắt.
"Chu Du, cô rất quá mức rồi."
Đường Kiều nặng lời nói, mặc dù cô cùng Chu Du lớn lên, nói nặng lời cũng chỉ có một lần này, nhưng cô không nghĩ thu hồi.
Chu Du không có phản bác lời nói của Đường Kiều, chỉ nói một câu, "Cô nhanh đưa Chu Chú về nghỉ ngơi đi."
Chu Chú dọc theo đường đi khó chịu xuống xe ói ra nhiều lần, ngay cả tài xế taxi cũng không nhìn được, có lòng tốt mua giúp bọn họ bình nước.
"Có chuyện gì mà uống thành như vậy?"
Đến cùng cũng không phải cao hứng uống mà là thương tâm uống, nhìn như chịu tội.
"Nói chuyện làm ăn, khách hàng trút."
Đường Kiều nhận lấy chai nước, cho anh súc miệng, sau đó đổ một chút ở trên tay, lau miệng cho anh.
"Haizz, dạo này, làm ông chủ đều không được, khách hàng chính là thượng đế, chúng ta chính là tôn tử."
Cũng không phải là tôn tử sao, đáng giận nhất chính là Chu Du, cô muốn cáo trạng, cô nhất định cáo trạng.
Về đến nhà, Đường Kiều lấy hai tờ 100 trả cho tài xế, bảo không cần trả lại, buổi tối khuya như vậy, lại gặp hai người bọ họ phiền phức không ít, lái xe cười cười cũng không nhiều hơn tiền thừa nhận lấy. Nhưng lại giúp đỡ Đường Kiều đưa Chu Chú xuống xe, nhìn thoáng qua thấy Chu Chú không đứng dậy nổi, lại nhìn Đường Kiều, tốt bụng khóa cửa xe lại giúp Đường Kiều đỡ Chu Chú lên lầu. Nếu không, với sức lực của Đường Kiều, tối hôm nay phải ngủ bên ngoài rồi.
"Cám ơn chú nhiều, bằng không tối hôm nay cháu cũng không biết làm sao nữa."
"Không có việc gì, tôi là người thô kệch, cũng có khả năng làm việc này, tôi đi đây, cô chiếu cố cậu ta đi, tôi thấy cậu ta uống nhiều quá, nếu thật sự không được, cô nên đưa đi bệnh viện."
"Vâng, cám ơn chú."
Sau khi cảm ơn ông chú lái xe, Đường Kiều cũng cố không xong nhiều như vậy, chạy đi chạy lại.
Lần này Chu Chú, thật là uống rất nhiều.
"Kiều Kiều, anh khó chịu, khó chịu!"
"Em biết, em biết, em đi chuẩn bị nước, lau người cho anh."
Đường Kiều không phải người biết chiếu cố người khác, đối mặt với Chu Chú như vậy cũng không biết làm thế nào cho phải.
Cầm chậu nước, ném tấm khăn lông vào bên trong, Đường Kiều đem chậu đặt ở trên bàn trà, sau đó ngồi trên sàn nhà ở trước sofa lau mặt cho Chu Chú.
Đại khái là khăn lông ướt làm anh dễ chịu hơn một chút, Chu Chú cọ xát, nhưng miệng vẫn ồn ào kêu khó chịu.
Ném khăn lông lại trong chậu, Đường Kiều đứng dậy, trước cởi giầy Chu Chú, sau đó cởi cúc áo trong. Sau khi cởi toàn bộ cúc áo, Đường Kiều nâng Chu Chú dậy, khó khăn đem áo sơ mi kéo xuống dưới. Lúc cởi quần lại khó khăn hơn một chút, Chu Chú thế nào cũng không nguyện ý phối hợp, Đường Kiều vừa nóng vừa giận, tát một cái lên mặt Chu Chú.
"Không phải nói khó chịu sao, khó chịu còn không nghe lời."
Cô thật sự là, muốn điên rồi.
Vô duyên vô cớ đã trúng một cái tát Chu Chú lúc này có vẻ phối hợp hơn, vô ý thức nâng mông lên, tùy ý để Đường Kiều cởi quần ra, cởi cả quần lót bên trong.
Lúc quấn khăn lông lên thân thể Chu Chú, anh trừ bỏ cọ vẫn là cọ, muốn giữ lại cảm xúc lạnh lẽo dễ chịu.
Đường Kiều luôn không ngừng vắt khăn lông chà xát người cho Chu Chú, qua lại đều thay đổi vài chậu nước. Chu Chú ngoại trừ nói khó chịu, cũng không nói thêm lung tung gì nữa.
Ban đêm, Chu Chú nằm ở trên sofa hừ hừ, Đường Kiều sợ anh rơi xuống, hoặc là có chuyện khác, quyết định an vị trước ghế sofa, đầu gối lên một góc nhỏ, gục ở chỗ này ngủ.
Trong lúc Chu Chú đứng lên ói ra nhiều lần, vừa có động tĩnh, Đường Kiều lập tức liền bừng tỉnh, như vậy ép buộc qua lại, cô thật sự là khó chịu. Nhưng Chu Chú lại càng thêm khó chịu, Đường Kiều không biết anh đến cùng là có bao nhiêu khó chịu, chỉ biết là Chu Chú ghé vào cái chậu bên cạnh phun toàn bộ ra sau đó liền ngồi phịch ở đây, tay còn ôm dạ dày.
"Kiều Kiều, anh khó chịu."
Đường Kiều cấp bách khóc.
"Nếu không chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện."
Chu Chú miễn cưỡng hé mắt, lắc lắc đầu, lại ghé vào chậu ói ra.
Rốt cục, đợi đến Chu Chú không ói nữa, Đường Kiều dìu anh về trên giường, lại thay anh lau một lần thân thể nữa, chuyện đầu tiên Đường Kiều làm là gọi điện cho Chu Du.
Bên kia Chu Du tựa hồ đang ngủ, điện thoại vang thật lâu sau mới nhấc lên, tiếp theo là một âm thanh hữu khí vô lực.
"Gì."
"Chu Du mẹ nó hỗn đản."
Nói xong câu này Đường Kiều cũng không chờ điện thoại đầu kia người ta nói cái gì, lập tức liền cúp điện thoại, Chu Chú khó chịu cô cũng khó chịu theo, Chu Du lần này thật sự rất quá đáng, cô chán ghét cô ấy.
Bị Chu Chú ép buộc một phen, rốt cục đến lúc nửa đêm cũng ngủ, Đường Kiều cũng mệt mỏi nhanh chóng ngã xuống, tắm cũng không còn sức lực đi tắm, trực tiếp hướng trên đất ngã xuống, ngủ ngay tại chỗ, cũng may trong phòng Chu Chú trên mặt đất có thảm dày.
Nhưng Chu Chú nói, muốn hiểu thêm về nhân viên.
Cho nên, Đường Kiều cứ việc không tình nguyện, vẫn là bị kéo đến căn tin đối diện dưới lầu, nhân viên một số văn phòng gần đây cơ bản đều ăn ở đây, lúc cơm trưa, người đông vô cùng.
Đối với nhân viên trong công ty Chu Chú, Đường Kiều trừ bỏ vị Tiểu Ngô mua trà sữa cho cô, những người khác cũng không biết, vì thế vừa vào căn tin, mọi người ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô cùng với Chu Chú, cô vẫy tay giống như đi duyệt binh ngày Quốc Khánh, còn thiếu kêu câu khẩu hiệu: các đồng chí vất vả rồi!
Chu Chú buồn cười kéo tay Đường Kiều xuống, nắm trong tay. Sau đó lôi kéo cô đi gọi cơm, dẫn đến mọi người một phen xì xào bàn tán.
Chu Chú thay Đường Kiều cầm cốc nước trái cây, cầm miếng sandwich, tuy rằng cô không đói bụng, nhưng Chu Chú này. . . . . . cũng quá keo kiệt rồi.
Cứ như cho mèo ăn không bằng.
"Tổng giám đốc Chu, cho bà chủ ăn cái này sao."
Đường Kiều còn chưa có kháng nghị, đã có người thay cô bất bình, nhìn xem, ánh mắt quần chúng đều sáng như sao.
Đường Kiều nhanh chóng thể hiện bộ dạng tiểu nhân đắc ý, chờ Chu Chú tự mình kiểm điểm, đáng tiếc, quá trình thập phần không thuận lợi, ngay cả kết quả cũng không như cô mong muốn.
"Bà chủ các người vừa mới ăn nhiều lắm, hiện tại không thể để cho cô ấy lãng phí."
Mọi người bối rối.
Chu Chú nhìn mọi người xung quanh, nghiêm túc như lúc làm việc, sau khi tan tầm Chu Chú tương đối dễ gần, bình thường cũng sẽ cùng mọi người nói cười linh tinh, cho nên mọi người cũng đều thích nói chuyện như vậy với Chu Chú, duy nhất không quen, đại khái là bình thường Chu Chú vẫn một mình đi làm, mà hôm nay lại còn đưa phu nhân đi cùng.
Chuyện này làm nhóm nhân viên nam vô cùng hưng phấn, nhưng lại làm tan nát trái tim các nữ nhân viên trong công ty, đây là lúc cho bọn họ vùng dậy, a a, thời đại này, là của bọn họ.
Đường Kiều uống một hớp nhỏ nước trái cây, rảnh rang ngồi ở ghế tựa xem Chu Chú cùng mọi người trêu đùa, khuôn mặt mỉm cười.
Đợi nhìn đến một bóng dáng vô cùng quen thuộc đi tới, ánh mắt lập tức phát sáng lên.
"Tiểu Ngô Tiểu Ngô, mau tới đây."
Cô thích đứa nhỏ này nha.
Vốn chuẩn bị lấy đồ ăn rồi đi ra ngoài Ngô Hiểu xúc động như muốn táo bón, cô tình nguyện ngồi ở đường lớn ăn còn hơn, cô cố ý chọn lúc nhiều người chen vào, tính toán thừa dịp lúc mọi người hỗn loạn đi ra ngoài, sự thật chứng minh, ánh mắt bà chủ quả thật là quá tốt.
Về phần Đường Kiều vì sao muốn gọi đứa nhỏ đáng thương này.
Kỳ thực, lý do thật đơn giản, bởi vì, cô ngoại trừ Chu Chú, cũng chỉ biết duy nhất cô ấy thôi.
"Chu phu nhân, ăn cơm trưa à."
Ngô Hiểu run rẩy nghiêm mặt bất đắc dĩ bưng đồ ăn đứng trước Đường Kiều, không có biện pháp, bà chủ đều ở trước mặt mọi người gọi cô, cô nếu dám chuồn mất, phỏng chừng ngày mai phải cuốn gói chạy lấy người, không, không cần ngày mai, không chừng buổi chiều ở công ty sẽ không nhìn thấy cô rồi.
"Ngồi đi."
Đường Kiều chỉ vào bên cạnh vị trí đối diện.
Ngô Hiểu hút một ngụm khí, cùng ông chủ ngồi một chỗ, không không không, đánh chết cô cũng không ngồi, cô sẽ không tiêu hóa được.
"Ngồi đi, không có việc gì."
Ông chủ Chu mở miệng, Ngô Hiểu khóc không ra nước mắt ngồi xuống, ông chủ nếu muốn cô không tiêu hóa nổi, thì cô chính là không tiêu hóa được.
"Ăn đi, đừng khách khí."
Khụ.
Bà chủ đại nhân, cô đây là bản thân dùng tiền mua đồ ăn, cô vì sao muốn khách khí, hơn nữa, vì sao bà chủ thoạt nhìn như vậy lại nói không khách khí.
Ngô Hiểu đưa từng chút thức ăn vào trong miệng, ở trong lòng yên lặng tính toán thời gian, không biết đến lúc làm việc cô có thể ăn xong bữa cơm này không.
"Cô sang bên cạnh ăn đi."
Chu Chú đại khái cảm giác được người ngồi bên cạnh anh cứng ngắc, giống như Đường Kiều nói, muốn tận dụng mọi khả năng làm việc của bọn họ, cho nên, vì không ảnh hưởng buổi chiều đồng chí Tiểu Ngô làm việc có hiệu quả, anh quyết định vẫn không thể dung túng Đường Kiều luôn luôn chơi đùa đứa nhỏ này.
“Vâng tổng giám đốc Chu."
Cô muốn khóc, quá cảm động. Tổng giám đốc Chu, tôi cảm ơn cả nhà anh!
Đồng chí Ngô Hiểu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhanh chóng chạy mất, cứ như sau lưng có quỉ đuổi theo.
Nhìn xem dọa đứa nhỏ chạy mất.
Haizz, Chu Chú làm đồ chơi của cô chạy mất, vì thế lúc Chu Chú cúi đầu ăn cơm, Đường Kiều chỉ có ngồi nhàm chán liếc nhìn xung quanh.
"Chu Chú, mau nhìn, soái ca!"
Đường Kiều lời nói cùng với động tác, Chu Chú thậm chí có thể nghe được bốn phía âm thanh hút không khí.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Đường Kiều chỉ, quả thật, là một soái ca. So với ông chủ bọn họ, người này lớn lên, càng trẻ tuổi, càng xinh xắn. (định để đẹp trai nhưng người này dùng xinh xắn đi ^_^)
Nhưng mà, đợi lúc Đường Kiều thấy rõ ràng người cô chỉ, cô liền hận không thể bẻ ngón tay mình rồi.
Chu Chú cũng thấy rõ soái ca Đường Kiều chỉ, ho một tiếng nói, "Em thưởng thức càng ngày càng trẻ tuổi rồi."
Đường Kiều tũng quẫn, cô tiện tay chỉ không được hay sao.
"Kỳ thực, cẩn thận nhìn kĩ một chút, cũng không đẹp trai lắm, mắt em vụng về rồi."
Tha thứ cô đi, Amen.
Đáng tiếc, Thượng Đế không tính toán tha thứ cô.
"Dì."
Dì em gái nhà cậu, cả nhà cậu đều là dì!
"Dì à, trên đất không rơi cái gì, không cần tìm đâu."
Không có nghe thấy không có nghe thấy, Đường Kiều tiếp tục cúi đầu, ra vẻ bận rộn.
"Dượng, người với dì đang ăn trưa sao?"
Dượng cái em gái cậu.
"Ngồi."
Còn ngồi?
Vì thế người nào đó không khách khí ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Kiều.
Đường Kiều rốt cục ngẩng đầu, lấy ánh mắt mãnh liệt khiển trách Chu Chú.
Lúc này, có người đã ăn xong, đi ngang bàn qua bọn họ, ra vẻ quen thuộc nói.
"Tổng giám đốc Chu, vị này là cháu trai sao, không sai, lớn lên thật đẹp trai."
Chu Chú: . . . . . .
Đường Kiều: . . . . . .
Cháu trai: . . . . . .
Được rồi, cháu trai, Đường Kiều kéo dài mặt, nén cười.
"Cháu trai, sao lại đến đây?"
Chỗ này. . . . . . vào ăn cơm đều là những người đi làm gần đây.
"Cháu đi làm thêm ở công ty vào mùa hè."
Cháu trai nhét đầy một miệng cơm, vừa ăn vừa nói.
Đường Kiều có chút chán ghét nhích người tránh xa cậu ta, sợ ăn phải cái cái gì phun trong miệng ra, đừng nhìn đứa nhỏ này phong nhã, tướng ăn kém không ai bằng.
"Làm việc gì đấy?"
Chu Chú đối với bộ phận công tác tương đối có hứng thú.
"Cũng không có gì, chỉ làm vài việc lặt vặt. Chào dượng, tôi gọi Trần Ương, ương trong quốc ra rộng lớn mênh mông khí phách." (ý anh này là tên của anh ấy vô cùng khí phách)
Chu Chú gật đầu, nhìn hai tay đều cầm đũa, liền không có ý muốn bắt tay rồi.
"Làm việc vặt nhưng cũng là công việc quan trọng, mặt khác, tên cũng cũng không tệ."
Công ty của anh, cũng là từ làm việc vặt mà phát triển lên.
"Chính xác."
Cháu trai Trần Ương cau mày, gật đầu đồng ý quan điểm của Chu Chú, về công việc, về tên.
Bên này Đường Kiều vẫn còn đang suy nhĩ, ương trong miệng cháu trai ”quốc gia rộng lớn mênh mông khí phách” là ý nghĩa nào. ( nguyên bản trong cv: ương ương đại quốc đích ương ,từ ương vừa có nghĩa là rộng lớn vừa có nghĩa là khí phách).
"Dì, người nghĩ cái gì vậy?"
Cô đương nhiên không thể nói cô còn đang suy tên của cậu ta ý nghĩa là gì.
"Cậu có thể ăn chậm một chút không, cứ như vội đi đầu thai không bằng."
Nhìn tướng ăn này của cậu ta, Đường Kiều một mặt thống khổ, dạ dày này chắc bị chịu khổ nhiều lắm.
"Không có biện pháp, tôi còn vội đi làm việc, ăn nhanh cho xong."
Được rồi, làm việc thêm nghỉ hè cái gì, các loại khổ cực cô hiểu hết.
"Dì làm việc gần đây? Cụ thể là công ty nào, ngày khác tôi đi tìm dì."
Trần Ương gió cuốn mây bay đem thức ăn trong khay nhét hết vào bụng, Đường Kiều trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh, cô thua, thật sự thua.
Nhưng không biết khi nào Chu Chú đã cơm nước xong, lấy ra một cái danh thiếp, đưa cho Trần Ương.
"Cậu nếu muốn tìm cô ấy, gọi điện thoại trước, cô ấy là người lười như vậy, cũng không cố định có thể mỗi ngày qua đây."
Trần Ương nhìn danh thiếp, đối với con dấu trên danh thiếp của Chu Chú, cũng không kinh ngạc lắm, cất kỹ sau đó đứng dậy.
"Dì, dượng gặp lại sau."
Đường Kiều nhìn theo"cháu trai" cô rời đi, kỳ thực rất muốn hỏi cậu ta, cậu ta tìm cô làm cái gì? Sau đó kỳ quái liếc Chu Chú một cái.
"Anh làm sao lại luôn đem theo danh thiếp?"
"Đi thôi."
Công tác đánh vào quần chúng đã xong, bọn họ cũng nên đi, dù sao không khí căn tin cũng không tươi mát bằng văn phòng.
Đường Kiều đi theo phía sau Chu Chú rời khỏi căn tin, trong tay còn cầm cốc nước trái cây chưa uống xong, sandwich lấy ở trong tay Chu Chú, nếu không nhìn đến trong tay hai người có gì, bức tranh vẫn là vô cùng xinh đẹp.
Chính là khi đi đến cửa, Đường Kiều bị cánh cửa ánh vàng rực rỡ chiếu vào lóa mắt.
Nhóm kiến trúc sư vất vả cần cù, luôn khiến mọi người kinh ngạc về tài nghệ điêu luyện của bọn họ, nói rõ sẽ làm cho sáng chói, không làm cho người ta giật mình thề không ngừng.
Sau khi trở lại công ty, Chu Chú tiếp tục xem văn kiện, phê văn kiện, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xem Đường Kiều đang làm cái gì.
Mà nội dung công việc của Đường Kiều, lại phức tạp hơn.
Đầu tiên là ngồi ở ngồi ngay ngắn ở sofa chơi máy tính, sau đó lại nằm nghiêng trên sofa nghịch điện thoại di động, cuối cùng tứ chi rất không đoàn kết chân tay chổng vó lên trời ở trên ghế sofa ngủ.
Chu Chú đứng dậy giảm nhiệt độ điều hòa, sau đó lấy áo vest trên lưng ghế dựa xuống, khoác lên người Đường Kiều.
Ngồi xổm trước ghế sofa, nhìn tư thế ngủ của Đường Kiều, Chu Chú khẽ cười, lập tức cúi đầu, hôn nhẹ vào khóe môi Đường Kiều.
Thừa dịp lúc Đường Kiều ngủ trưa, Chu Chú nhanh chóng đem nhiều phần văn kiện ra kí, mỗi phần đều xem cẩn thận, rồi mới kí.
Trong lúc chờ tin tức của Chu Du, bữa tối hỏi một chút về hạng mục công việc, nhưng mà, Chu Du người này tương đối phiền toái, trực tiếp nói "Tự mình xem thế nào mà làm" là xong việc, hoàn toàn không có để ý, bữa cơm buổi tối này phải ăn ra cái kết quả gì.
Chu Chú vốn đang muốn gọi Ngu Châu đến đi cùng, dù sao tửu lượng của cậu ta thập phần tốt, nhưng nghĩ đến cái chân tàn phế của Ngu Châu, anh vẫn nên từ bỏ suy nghĩ này.
Chu Chú không có lừa Đường Kiều, đến lúc cô dậy, bọn người Chu Du đã đến, Chu Chú cùng những người khác họp ở trong phòng hội nghị, một mình Chu Du lại vào văn phòng Chu Chú. Cho nên, lúc Đường Kiều mở mắt mắt, liền nhìn thấy Chu Du kéo cái ghế ngồi gần chỗ cô, nhìn cô, một bộ dạng đây là ai, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Đường Kiều nhanh chóng từ trên ghế sofa bò dậy, hắc hắc cười gượng hai tiếng, lại bởi vì một câu nói của Chu Du, ngã trở về.
"Cô cùng Chu Chú buổi tối làm cái gì, mà ban ngày ngủ nhiều như vậy."
Cái kia. . . . . .
Chuyện này thì tương đối phức tạp, Đường Kiều cũng không giỏi biện minh.
Mấy ngày nay Đường Kiều cũng không biết Chu Du đến cùng là như thế nào, vẫn là bản thân mình đắc tội cô ấy, dù sao Chu Chú cùng những người khác đang ở phòng họp trong khoảng thời gian này, cô biểu hiện hành động rõ ràng với Chu Du, tận lực lấy lòng Chu Du, Chu Du mặt lạnh nhìn cô nỗ lực.
Nếu không xem Chu Du là cấp trên, Đường Kiều rất muốn đi lên đánh cô ấy hai bạt tai.
Nha, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt rồi.
Nhưng Chu chú nói, hôm nay không thể đắc tội với Chu Du, chuyện buổi tối, anh còn phải nhờ vả đến cô ấy.
Được rồi, cô liền miễn cưỡng phu xướng phụ tùy một phen, đem khuôn mặt cô ấy, không đếm xỉa đến.
"Cô làm sao?"
Thời kì tiền mãn kinh.
Được, tốt lắm, hỏi đến trọng điểm rồi.
"Theo như mẹ tôi nói, Chu Chú muốn giới thiệu nam nhân cho tôi?"
Này, hình như lúc đó đúng là nói như vậy.
"Như vậy không tốt sao."
Ngay lúc này không khí, nói lời này, hoàn toàn phù hợp các loại ngôn ngữ ngữ pháp, đều là ngọn đèn chọc họa!
"Cho nên mẹ tôi một ngày gọi điện thoại cho tôi ba lần, hỏi Chu Chú có giới thiệu nam nhân cho tôi không."
Chu gia quả nhiên toàn người làm việc hiệu suất.
"Cũng không thể vội ngày một ngày hai mà được."
Vốn ý tứ Đường Kiều là, mẹ Chu Du cũng quá nóng vội, đậu hũ nóng không thể ăn như vậy, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại càng thêm đắc tội với Chu Du.
Nếu Đường Kiều có thể dự đoán ý nghĩa đằng sau câu nói này, cô nhất định sẽ không nói lời đắc tội này với Chu Du.
Là cô sai rồi, cô biết Chu Du, biết cô ấy là người có thù tất báo, một câu này của cô, liền đẩy Chu Chú đến đầu sóng ngọn gió.
Lúc ăn cơm tối, trên bàn cơm chỉ có Chu Du cùng Đường Kiều là nữ, cho nên, Chu Du cố ý hướng tới, phía trưóc cô kính rượu, giống như Chu Du chơi zombi, một lượt lại một lượt, đánh thế nào cũng không đi xuống.
Theo lý thuyết, bữa cơm này là Chu Chú làm chủ, đáng lẽ là Chu chú cùng cô kính bọn họ, hiện tại kết quả đảo ngược hoàn toàn, Chu Du ngoại trừ ở ngoài xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn ác ý mời thêm rượu.
"Uống đi uống đi."
Uống cái đại gia nhà ngươi uống, nếu cứ uống hết rượu bọn họ kính, ngày mai cô ấy có thể trực tiếp đến bệnh viện tìm cô rồi.
Chu Chú không thể nhìn vợ nhà mình bị chuốc, vì thế, mười ly rượu thì chín chén vào bụng Chu Chú.
Đương nhiên, Chu Du cũng không phải có ý định trút rượu Đường Kiều, mục đích cuối cùng của cô vẫn là trả thù Chu Chú, cho nên lúc mọi người trút Chu Chú uống rượu, Chu Du nhanh tay nhanh chóng ngăn cản Đường Kiều chuẩn bị cho Chu Chú chắn rượu bằng trà.
Đường Kiều nhìn sắc mặt Chu Chú càng ngày càng trắng, sốt ruột, nhưng không có biện pháp nào khác, quay sang tức giận trừng mắt với Chu Du, cô ấy lại quay đi làm như không để ý đến.
Khó trách câu cửa miệng thường xuyên nhắc tới của Ngu Châu là: thà rằng đắc tội tiểu nhân, cũng chớ đắc tội với nữ nhân.
Được rồi, tuy rằng cô cũng là nữ nhân, nhưng chiêu này của Chu Du cũng quá độc ác.
Đến lúc cuối cùng cùng tan cuộc, Chu Chú đã nằm sấp xuống rồi.
Đường Kiều chẳng phải lần đầu tiên thấy Chu chú say rượu, nhưng là lần đầu tiên thấy anh chật vật như thế.
Cuối cùng Chu Du còn có chút lương tâm, giúp bọn họ gọi xe, sau đó cùng Đường Kiều đỡ Chu Chú, đưa anh nhét vào bên trong xe.
Nhìn Chu Chú khó chịu ôm bụng, Đường Kiều đỏ mắt.
"Chu Du, cô rất quá mức rồi."
Đường Kiều nặng lời nói, mặc dù cô cùng Chu Du lớn lên, nói nặng lời cũng chỉ có một lần này, nhưng cô không nghĩ thu hồi.
Chu Du không có phản bác lời nói của Đường Kiều, chỉ nói một câu, "Cô nhanh đưa Chu Chú về nghỉ ngơi đi."
Chu Chú dọc theo đường đi khó chịu xuống xe ói ra nhiều lần, ngay cả tài xế taxi cũng không nhìn được, có lòng tốt mua giúp bọn họ bình nước.
"Có chuyện gì mà uống thành như vậy?"
Đến cùng cũng không phải cao hứng uống mà là thương tâm uống, nhìn như chịu tội.
"Nói chuyện làm ăn, khách hàng trút."
Đường Kiều nhận lấy chai nước, cho anh súc miệng, sau đó đổ một chút ở trên tay, lau miệng cho anh.
"Haizz, dạo này, làm ông chủ đều không được, khách hàng chính là thượng đế, chúng ta chính là tôn tử."
Cũng không phải là tôn tử sao, đáng giận nhất chính là Chu Du, cô muốn cáo trạng, cô nhất định cáo trạng.
Về đến nhà, Đường Kiều lấy hai tờ 100 trả cho tài xế, bảo không cần trả lại, buổi tối khuya như vậy, lại gặp hai người bọ họ phiền phức không ít, lái xe cười cười cũng không nhiều hơn tiền thừa nhận lấy. Nhưng lại giúp đỡ Đường Kiều đưa Chu Chú xuống xe, nhìn thoáng qua thấy Chu Chú không đứng dậy nổi, lại nhìn Đường Kiều, tốt bụng khóa cửa xe lại giúp Đường Kiều đỡ Chu Chú lên lầu. Nếu không, với sức lực của Đường Kiều, tối hôm nay phải ngủ bên ngoài rồi.
"Cám ơn chú nhiều, bằng không tối hôm nay cháu cũng không biết làm sao nữa."
"Không có việc gì, tôi là người thô kệch, cũng có khả năng làm việc này, tôi đi đây, cô chiếu cố cậu ta đi, tôi thấy cậu ta uống nhiều quá, nếu thật sự không được, cô nên đưa đi bệnh viện."
"Vâng, cám ơn chú."
Sau khi cảm ơn ông chú lái xe, Đường Kiều cũng cố không xong nhiều như vậy, chạy đi chạy lại.
Lần này Chu Chú, thật là uống rất nhiều.
"Kiều Kiều, anh khó chịu, khó chịu!"
"Em biết, em biết, em đi chuẩn bị nước, lau người cho anh."
Đường Kiều không phải người biết chiếu cố người khác, đối mặt với Chu Chú như vậy cũng không biết làm thế nào cho phải.
Cầm chậu nước, ném tấm khăn lông vào bên trong, Đường Kiều đem chậu đặt ở trên bàn trà, sau đó ngồi trên sàn nhà ở trước sofa lau mặt cho Chu Chú.
Đại khái là khăn lông ướt làm anh dễ chịu hơn một chút, Chu Chú cọ xát, nhưng miệng vẫn ồn ào kêu khó chịu.
Ném khăn lông lại trong chậu, Đường Kiều đứng dậy, trước cởi giầy Chu Chú, sau đó cởi cúc áo trong. Sau khi cởi toàn bộ cúc áo, Đường Kiều nâng Chu Chú dậy, khó khăn đem áo sơ mi kéo xuống dưới. Lúc cởi quần lại khó khăn hơn một chút, Chu Chú thế nào cũng không nguyện ý phối hợp, Đường Kiều vừa nóng vừa giận, tát một cái lên mặt Chu Chú.
"Không phải nói khó chịu sao, khó chịu còn không nghe lời."
Cô thật sự là, muốn điên rồi.
Vô duyên vô cớ đã trúng một cái tát Chu Chú lúc này có vẻ phối hợp hơn, vô ý thức nâng mông lên, tùy ý để Đường Kiều cởi quần ra, cởi cả quần lót bên trong.
Lúc quấn khăn lông lên thân thể Chu Chú, anh trừ bỏ cọ vẫn là cọ, muốn giữ lại cảm xúc lạnh lẽo dễ chịu.
Đường Kiều luôn không ngừng vắt khăn lông chà xát người cho Chu Chú, qua lại đều thay đổi vài chậu nước. Chu Chú ngoại trừ nói khó chịu, cũng không nói thêm lung tung gì nữa.
Ban đêm, Chu Chú nằm ở trên sofa hừ hừ, Đường Kiều sợ anh rơi xuống, hoặc là có chuyện khác, quyết định an vị trước ghế sofa, đầu gối lên một góc nhỏ, gục ở chỗ này ngủ.
Trong lúc Chu Chú đứng lên ói ra nhiều lần, vừa có động tĩnh, Đường Kiều lập tức liền bừng tỉnh, như vậy ép buộc qua lại, cô thật sự là khó chịu. Nhưng Chu Chú lại càng thêm khó chịu, Đường Kiều không biết anh đến cùng là có bao nhiêu khó chịu, chỉ biết là Chu Chú ghé vào cái chậu bên cạnh phun toàn bộ ra sau đó liền ngồi phịch ở đây, tay còn ôm dạ dày.
"Kiều Kiều, anh khó chịu."
Đường Kiều cấp bách khóc.
"Nếu không chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện."
Chu Chú miễn cưỡng hé mắt, lắc lắc đầu, lại ghé vào chậu ói ra.
Rốt cục, đợi đến Chu Chú không ói nữa, Đường Kiều dìu anh về trên giường, lại thay anh lau một lần thân thể nữa, chuyện đầu tiên Đường Kiều làm là gọi điện cho Chu Du.
Bên kia Chu Du tựa hồ đang ngủ, điện thoại vang thật lâu sau mới nhấc lên, tiếp theo là một âm thanh hữu khí vô lực.
"Gì."
"Chu Du mẹ nó hỗn đản."
Nói xong câu này Đường Kiều cũng không chờ điện thoại đầu kia người ta nói cái gì, lập tức liền cúp điện thoại, Chu Chú khó chịu cô cũng khó chịu theo, Chu Du lần này thật sự rất quá đáng, cô chán ghét cô ấy.
Bị Chu Chú ép buộc một phen, rốt cục đến lúc nửa đêm cũng ngủ, Đường Kiều cũng mệt mỏi nhanh chóng ngã xuống, tắm cũng không còn sức lực đi tắm, trực tiếp hướng trên đất ngã xuống, ngủ ngay tại chỗ, cũng may trong phòng Chu Chú trên mặt đất có thảm dày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.