Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Quyển 8 - Chương 2

Hốt Nhiên chi Gian

28/05/2013

Sân bóng rổ trường Đại học TMọi người đều rất ngạc nhiên khi Thiệu Minh Vỹ của năm thứtư bị đối thủ năm thứ ba nhanh chóng đuổi kịp tỷ số vì thực lực của năm thứ tư vốn mạnh hơn năm thứ ba nhiều. Tâm trạng Thiệu Minh Vỹ hôm nay có vẻ không tốt, hơn nữa tính khí lại nóng nảy, vừa nãy chỉ vì hiểu nhầm dẫn đến một va chạm nhỏ mà thiếu chsut nữa anh định lao vào đánh người. Nhưng đội cổ vũ Thiệu Minh Vỹ ngoài sân không thấy khó chịu, vẫn la hét cổ vũ nhiệt tình cho anh. Có vẻ tâm tư Thiệu Minh Vỹ đang khôngở trên sân bóng, thỉnh thoảng anh lại đưa mắt ngóng ra ngoài sân như chờ ai đó. Mỗi lần như vậy lại thất vọng thu ánh nhìn rồi càng thấy bực bội, khó chịu hơn. Kiều Ân không đến! Cô ấy bảo sẽ đến nhưng sắp kết thúc hiệp hai rồi mà cô ấy vẫn chưa xuất hiện! Thiệu Minh Vỹ buồn bực ném bóng lên phía trước rồi chạy nhanh lên đó, cầu thủ đội bạn cũng chạy về phòng thủ. Lúc hai người áp sát khó tránh khỏi một vài động tác giằng co, Thiệu Minh Vỹ định quay người sang bên thì bị đối phương túm lấy áo khiến bóng trượt khỏi tay bay ra ngoài sân Thiệu Minh Vỹ tức giận quay lại đẩy đối phương khiến cậu ta nghiêng sang một bên, rồi cũng tức giận lao vào Thiệu Minh Vỹ. Tình hình trên sân càng lúc càng hỗn loạn, sinh viên năm tư vì bị đàn em năm ba cản trở việc ghi điểm mà tức giận, lại còn phạm luật kéo người khiến mọi thứ càng rắc rối hơn. Các cầu thủ khác thấy vậy cũng định xông vào nên trọng tài phải thổi còi cho tạm dừng trận đấu rồi chạy vào sân kéo Thiệu Minh Vỹ và cầu thủ đội bạn ra. Cổ động viên cảu hai đội cũng chạy vào kéo người của đội mình ra. Thiệu Minh Vỹ ngồi phịch xuống băng ghế cầm chai nước tuừng ực! Tâm trạng bực bội, anh cầm khăn bông lau mồ hôi nhưng mắt vẫn hướng ra xung quanh tìm kiếm, sao giờ này Ân Ân vẫn chưa đến? “Anh!”, Kiều Ân thở hổn hể, tay ôm mấy quyển sách, từ sau lưng Thiệu Minh Vỹ chạy lại. “Ân Ân!”, nghe thấy giọng Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ lập tức quay người lại, vui mừng đứng dậy. “Xin lỗi anh, em đến muộn quá!”, Kiều Ân nhìn anh vẻ ngại ngùng. Nhất định anh đã sốt ruột lắm rồi. Nhìn cô chạy đến, khắp người dính đầy mồ hôi, gương mặt tròn tròn hồng hào, miệng vẫn thở gấp khiến lòng anh bỗng thấy vui, nhất định Ân Ân không quên lời hẹn với anh mà! “Tuýt!”, tiếng vòi trọng tài đã vang lên. Ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹvui vẻ, môi khẽ nhoẻn cười. Đột nhiên anh đưa tay xoa mạnh khiến tóc cô xù hết lên. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Thiệu Minh Vỹ đã quay người chạy vào sân tiếp tục thi đấu. Nhìn Thiệu Minh Vỹ đứng trong sân, mỉm cười nhìn quả bóng trên tay đối phương, Kiều Ân ngơ ngẩn, bất giác đưa tay lên xoa tóc mình. Anh sao vậy? Thật khó hiểu! Nhưng thấy nụ cười đầy tự tin của anh, cô cũng thấy yên tâm hơn nhiều! Kiều Ân từ từ ngồi xuống khán đài theo dõi trận đấu, thấy vẻ uy dũng của anh đã quay trở lại, mỗi lần đi bóng qua vầu thủ đội bạn đều rất đẹp mắt, tiếng cổ vũ cho anh vang lên khắp sân, Kiều Ân mỉm cười hạnh phúc. Anh, anh thật sự rất đẹp! Thiệu Minh Vỹ càng đánh càng hay, tích cực di chuyển, chuyền bóng, tinh thần thi đấu cũng rất hưng phấn. Quả nhiên sau khi lấy lại phong độ, Thiệu Minh Vỹ cũng khiến các bạn trong đội yên tâm hơn, cách biệt tỷ số dần được rút ngắn. Kết thúc hiệp đấu thứ ba, năm thứ tư đã dẫn trước mười lăm điểm. Người hâm mộ Thiệu Minh Vỹ càng hò hét to hơn, chấn động cả sàn đấu. Thiệu Minh Vỹ chạy nhanh đến bên Kiều Ân, ngồi xuống cạnh cô. “Có khát không?” Bản thân mình còn chưa uống nước nhưng anh vẫn đưa chai nước nhường cho Kiều Ân uống trước. Kiều Ân mỉm cười lắc lắc đầu, anh mới là người cần uống nước. “Em muốn anh thắng với tỷ số bao nhiêu?”, Thiệu Minh Vỹnhìn vào sân, ghé sát người vào tai Kiều Ân, tự tin hỏi. “Sao em biết được?”, Kiều Ân cười khẽ, anh thật là… lại còn tựcao tự đại nữa chứ! “Bọn anh đều muốn dẫn hai mươi lăm điểm, nếu được em phải có quà cho anh đấy!”, Thiệu Minh Vỹ quay lại nhìn cô nói. “Dễ như vậy á!”, bây giờ đã dẫn trước mười lăm điểm rồi mà. Mặc dù không hiểu rõ về bóng rổ nhưng cô cũng biết chút ít nên đoán được phần nào ý anh. “Dễ? Em nghĩ đơn giản thật đấy!”, Thiệu Minh Vỹ khẽ nhéo má cô rồi lại quay người chạy vào sân. Hiệp đấu thú tư, quả nhiên vừa mới bắt đầu Thiệu Minh Vỹ đã tỏ rõ ưu thế của mình. Anh chạy khắp sân không ngừng nghỉ, chỉ cần anh đứng trước sân đội bạn là đồng đội lại chuyền bóng vào tay anh. Đội bạn nhận thấy chủ lực tấn công của đội năm tư là anh liền cử hai người ra chăm sóc, kèm chặt, nhưng họ đều bị anh dẫn chạy vòng quanh, chỉcần có cơ hội anh liền nhảy vọt lên, chuyền bóng cho đồng đội ở vịtrí khác, người đó chỉ cần xoay người lên rổ là ném bóng ghi điểm. Tiếng hò hét cổ vũ vang dội, tên Thiệu Minh Vỹ được hô vang khắp sân. Mấy nữ sinh đứng cổ vũ đều bị anh mê hoặc bởi về đẹp trai vô cùng. Đội năm ba đã hoàn toàn bị ép sân, đến hiệp đấu cuối cùng, thậm chí đội năm ba chỉ biết đứng im trên sân không thể di chuyển, muốn nhanh chóng hết giờ để kết thúc trận đấu. Kết thúc trận đấu, đội năm tư ghi được hai mươi tám điểm, chiến thắng áp đảo đội năm ba. Các thành viên trong đội bóng rồ năm tư vui mừng ôm nhau hò reo, vây quanh đội trưởng Thiệu Minh Vỹ! Thiệu Minh Vỹ bị mọi người vây quanh nhưng vẫn đưa ánh mắt lên khán đài tìm bóng dáng Kiều Ân, cô vẫn ngồi đó, im lăng mỉm cười với anh. Vất vả lắm mới thoát ra khỏi vòng vây của mọi người, Thiệu Minh Vỹ chạy nhanh đến chỗ cô. “Ân Ân, bọn anh đi ăn mừng bây giờ, em cũng đi cùng luôn nhé!” “Thôi, toàn là con trai, em không đi đâu. Khi nào ăn xong anh gọi em nhé”, Kiều Ân vừa nói vừa nhìn mấy anh chàng cùng đội bóng rổ sau lưng anh. Đây là buổi luên hoan ăn mừng chiến thắng của hộ nên để ăn mừng theo cách của họ thì hơn. “Vậy tối về anh sẽ gọi điện cho em nhé!’, Thiệu Minh Vỹ võ võ má cô nói. Kiều Ân gật đầu mỉm cười nhìn theo anh cùng đồng đội đi xa dần!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook