Quyển 3 - Chương 4
Hốt Nhiên chi Gian
22/05/2013
Phòng gọi điện IP khu tây
“Sao thế? Không khỏe à?”, nhìn bộ mặt nhăn nhó của cô, Thiệu Minh Vỹ hỏi vẻ quan tâm.
“Không sao!” Bây giờ có vẻ đỡ hơn rồi.
“Em muốn gọi trước không?” Anh sợ cô vội về phòng.
“Không cần đâu, anh gọi trước đi, em đợi một lát cũng được.” Kiều Ân ngồi trên sofa khẽ mỉm cười nhìn Thiệu Minh Vỹ.
Thực ra phòng gọi điện IP không lớn lắm, cũng chỉ có khoảng bảy, tám máy điện thoại và được ngăn cách với nhau bằng một vách ngăn bằng gỗ, phía trước có đặt mấy ghế băng dài. Ngoài ra, còn có ba buồng nhỏ, bên trong kê một chiếc sofa cũ, trên tường có treo tấm ván gỗ và đặt một chiếc điện thoại. Chỉ đơn giản như vậy nhưng ngoài tiền gọi điện thì phải trả thêm hai đồng tiền thuê buồng gọi. Vách gỗ ngăn giữa các buồng điện thoại không có cửa, chỉ có tấm rèm ngăn giữa có thể kéo xuống để che.
Mỗi lần gọi điện, Thiệu Minh Vỹ đều đợi để được gọi điện trong buồng điện thoại, vì anh không muốn cô phải chen chúc bên ngoài.
Thiệu Minh Vỹ gọi điện xong liền bảo Kiều Ân gọi về nhà, còn mình ra ngoài hút thuốc.
Kiều Ân nói chuyện với bố mẹ rất lâu, đột nhiên bụng lại bắt đầu đau nhói. Rất đau! Kiều Ân cố nhịn để không hét lên thành tiếng, tránh làm bố mẹ nghe thấy, vì thế cô vội tạm biệt bố mẹ rồi cúp máy.
Lúc quay vào, Thiệu Minh Vỹ thấy Kiều Ân đang ôm bụng nằm rạp ra sofa, mặt mày nhăn nhó đau đớn. “Kiều Ân, sao thế?”
“Không sao, chỉ đau bụng chút thôi!”, Kiều Ân nhìn anh ngượng ngùng.
“Đau lắm hả? Em toát hết mồ hôi ra rồi!”, Thiệu Minh Vỹ lo lắng xoa đầu Kiều Ân. Cô không thể có chuyện gì được!
“Không sao, nghỉ một lát là đỡ thôi.” Kiều Ân cố gắng mỉm cười đứng dậy, nhưng cơn đau quá dữ dội khiến cô không thể nào chịu được.
“Rốt cuộc em sao rồi? Anh đưa em đến phòng y tế!”, Thiệu Minh Vỹ không yên tâm, chỉ muốn bế cô ra ngoài. Trong trường có phòng y tế đề phòng buổi tối có người bị bệnh.
“Không cần đâu!”, Kiều Ân vội giữ tay anh lại. Thấy ánh mắt đầy vẻ lo lắng của anh, Kiều Ân đỏ mặt ghé sát tai anh nói khẽ: “Đây là việc bình thường thôi!”.
“Bình thường?”, Thiệu Minh Vỹ càng giận hơn, tại sao đau như vậy vẫn bình thường?
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ chợt hiểu ra. Bé con ngốc này, có gì mà phải xấu hổ chứ?
Anh khẽ ấn lên bụng cô, hỏi: “Đau lắm không?”.
“Vâng, vừa nãy chỉ hơi đau, chả hiểu sao giờ tự nhiên lại đau quặn lên!” Nhìn ánh mắt thấu hiểu của Thiệu Minh Vỹ, Kiều Ân thấy có chút ngại ngùng.
“Đứng dậy được không?”, Thiệu Minh Vỹ muốn dìu cô.
“Vâng, không được!”, Kiều Ân khẽ kêu một tiếng rồi lại ngồi phịch xuống sofa.Tayôm chặt bụng, biểu cảm trên mặt cũng khiến người đối diện thấy đau đớn!
“Ân Ân!”, Thiệu Minh Vỹ lo lắng sốt ruột.
Nhìn Ân Ân nhăn nhó vì đau, Thiệu Minh Vỹ dịu dàng vuốt má cô. Phải làm thế nào mới có thể khiến cô bớt đau đây?
“Không sao… Em ngồi một lát là đỡ thôi”, Kiều Ân cố gắng mỉm cười, nhưng cơn đau đã khiến nụ cười của cô trở nên méo xệch khó coi.
“Ân Ân, em ngồi đây đợi, anh quay lại ngay, đừng đi đâu đấy!”, Thiệu Minh Vỹ khẽ ấn cô ngồi xuống.
Nhìn Thiệu Minh Vỹ lao ra ngoài, Kiều Ân buông rèm che rồi ngả lưng lên sofa, gác chân lên thành ghế, làm như vậy mới khiến cơ thể thoải mái hơn một chút.
Sau đó anh liền đi ra ngoài, rồi hình như cô nghe thấy tiếng anh nói với ông chủ phòng điện thoại rằng cô đang nằm trong đó nên đừng để ai làm phiền.
Rồi không nghe thấy tiếng anh bên ngoài nữa.
“Sao thế? Không khỏe à?”, nhìn bộ mặt nhăn nhó của cô, Thiệu Minh Vỹ hỏi vẻ quan tâm.
“Không sao!” Bây giờ có vẻ đỡ hơn rồi.
“Em muốn gọi trước không?” Anh sợ cô vội về phòng.
“Không cần đâu, anh gọi trước đi, em đợi một lát cũng được.” Kiều Ân ngồi trên sofa khẽ mỉm cười nhìn Thiệu Minh Vỹ.
Thực ra phòng gọi điện IP không lớn lắm, cũng chỉ có khoảng bảy, tám máy điện thoại và được ngăn cách với nhau bằng một vách ngăn bằng gỗ, phía trước có đặt mấy ghế băng dài. Ngoài ra, còn có ba buồng nhỏ, bên trong kê một chiếc sofa cũ, trên tường có treo tấm ván gỗ và đặt một chiếc điện thoại. Chỉ đơn giản như vậy nhưng ngoài tiền gọi điện thì phải trả thêm hai đồng tiền thuê buồng gọi. Vách gỗ ngăn giữa các buồng điện thoại không có cửa, chỉ có tấm rèm ngăn giữa có thể kéo xuống để che.
Mỗi lần gọi điện, Thiệu Minh Vỹ đều đợi để được gọi điện trong buồng điện thoại, vì anh không muốn cô phải chen chúc bên ngoài.
Thiệu Minh Vỹ gọi điện xong liền bảo Kiều Ân gọi về nhà, còn mình ra ngoài hút thuốc.
Kiều Ân nói chuyện với bố mẹ rất lâu, đột nhiên bụng lại bắt đầu đau nhói. Rất đau! Kiều Ân cố nhịn để không hét lên thành tiếng, tránh làm bố mẹ nghe thấy, vì thế cô vội tạm biệt bố mẹ rồi cúp máy.
Lúc quay vào, Thiệu Minh Vỹ thấy Kiều Ân đang ôm bụng nằm rạp ra sofa, mặt mày nhăn nhó đau đớn. “Kiều Ân, sao thế?”
“Không sao, chỉ đau bụng chút thôi!”, Kiều Ân nhìn anh ngượng ngùng.
“Đau lắm hả? Em toát hết mồ hôi ra rồi!”, Thiệu Minh Vỹ lo lắng xoa đầu Kiều Ân. Cô không thể có chuyện gì được!
“Không sao, nghỉ một lát là đỡ thôi.” Kiều Ân cố gắng mỉm cười đứng dậy, nhưng cơn đau quá dữ dội khiến cô không thể nào chịu được.
“Rốt cuộc em sao rồi? Anh đưa em đến phòng y tế!”, Thiệu Minh Vỹ không yên tâm, chỉ muốn bế cô ra ngoài. Trong trường có phòng y tế đề phòng buổi tối có người bị bệnh.
“Không cần đâu!”, Kiều Ân vội giữ tay anh lại. Thấy ánh mắt đầy vẻ lo lắng của anh, Kiều Ân đỏ mặt ghé sát tai anh nói khẽ: “Đây là việc bình thường thôi!”.
“Bình thường?”, Thiệu Minh Vỹ càng giận hơn, tại sao đau như vậy vẫn bình thường?
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ chợt hiểu ra. Bé con ngốc này, có gì mà phải xấu hổ chứ?
Anh khẽ ấn lên bụng cô, hỏi: “Đau lắm không?”.
“Vâng, vừa nãy chỉ hơi đau, chả hiểu sao giờ tự nhiên lại đau quặn lên!” Nhìn ánh mắt thấu hiểu của Thiệu Minh Vỹ, Kiều Ân thấy có chút ngại ngùng.
“Đứng dậy được không?”, Thiệu Minh Vỹ muốn dìu cô.
“Vâng, không được!”, Kiều Ân khẽ kêu một tiếng rồi lại ngồi phịch xuống sofa.Tayôm chặt bụng, biểu cảm trên mặt cũng khiến người đối diện thấy đau đớn!
“Ân Ân!”, Thiệu Minh Vỹ lo lắng sốt ruột.
Nhìn Ân Ân nhăn nhó vì đau, Thiệu Minh Vỹ dịu dàng vuốt má cô. Phải làm thế nào mới có thể khiến cô bớt đau đây?
“Không sao… Em ngồi một lát là đỡ thôi”, Kiều Ân cố gắng mỉm cười, nhưng cơn đau đã khiến nụ cười của cô trở nên méo xệch khó coi.
“Ân Ân, em ngồi đây đợi, anh quay lại ngay, đừng đi đâu đấy!”, Thiệu Minh Vỹ khẽ ấn cô ngồi xuống.
Nhìn Thiệu Minh Vỹ lao ra ngoài, Kiều Ân buông rèm che rồi ngả lưng lên sofa, gác chân lên thành ghế, làm như vậy mới khiến cơ thể thoải mái hơn một chút.
Sau đó anh liền đi ra ngoài, rồi hình như cô nghe thấy tiếng anh nói với ông chủ phòng điện thoại rằng cô đang nằm trong đó nên đừng để ai làm phiền.
Rồi không nghe thấy tiếng anh bên ngoài nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.