Chương 28
Ai Lam
30/06/2017
Đang miên man suy nghĩ, Thi Vinh đột nhiên trở mình, làm cho Mạnh Nịnh bị
doạ sợ, còn tưởng rằng anh làm sao, kết quả anh chỉ đổi tư thế cho thoải mái hơn, một tay trườn từ eo thon của cô lên trên, bao lấy ngực cô.
Mạnh Nịnh đỏ mặt, mặc kệ qua bao lâu rồi, cô mãi mãi cũng không thể nào
thích ứng với hứng thú xấu xa này của Thi Vinh.
Anh có sự yêu thích đặc biệt với ngực và tóc của cô, mỗi lần hai người thân mật xong, anh đều thích ôm cô vào lòng vuốt ve một hồi lâu, mái tóc dài này là anh ép buộc cô để nuôi, trước kia Mạnh Nịnh để tóc ngắn, vừa mát mẻ lại gọn gàng, thích mặc quần còn hơn váy, rốt cuộc bây giờ lại sửa lại toàn bộ.
Những thay đổi này đều là do Thi Vinh ban tặng. Mạnh Nịnh đưa tay muốn đặt tay Thi Vinh xuống, người đàn ông phía sau lẩm bẩm một tiếng gì đó, cô lập tức không dám cử động nữa, cũng may là cô đang đưa lưng về phía anh, nếu không Mạnh Nịnh thực sự không thể kìm chế được vẻ mặt của mình hiện giờ.
Hàn Ngộ Chi.
Chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi cô không nghĩ về cái tên này nữa. Cô nói với Cố Phượng Ngọc rằng Hàn Ngộ Chi chết, nói với Thi Vinh rằng không biết Hàn Ngộ Chi sống hay chết, người trước là nói dối, người sau là nói thật. Cái ngày Hàn Ngộ Chi rời đi đó, kỳ thực cô biết.
Cô biết anh mua vé xe, mang theo không nhiều hành lý, vào buổi sáng mờ tối đó, anh rời khỏi nhà, cũng không trở về nữa. Anh đi một mình, nhưng anh không biết từ đầu đến cuối cô vẫn theo phía sau anh.
Trơ mắt nhìn anh đi vào bến xe, nhìn anh ngồi trên xe, nhìn xe buýt nhanh chóng rời đi, từ đầu tới cuối cũng không phát hiện ra bản thân mình, cô cũng không cho anh biết. Bởi vì Mạnh Nịnh rất rõ ràng, cô hoàn toàn không thể nào ở chung với Hàn Ngộ Chi, nếu như vậy, không bằng không thấy nữa. Cô chỉ biết anh đi, lại không biết anh đi đâu, đang làm cái gì, sống có tốt hay không.
Dù cho biết anh sống có tốt d.d.l.q.dhay không thì có thể làm gì đâu? Cho dù anh trở về, cho dù anh vẫn thích cô, giữa bọn họ cũng không có bất kỳ khả năng nào. Chỉ cần một ngày còn có Thi Vinh, tình yêu giữa bọn họ (MN và HNC) chính là một hồi bi kịch.
Mạnh Nịnh như đinh đóng cột, lòng Mạnh Nịnh như tảng đá. Nếu cô có thể quyết định không gặp Hàn Ngộ Chi, là có thể tim của mình vĩnh viễn không bị Thi Vinh rung động. Ngoài miệng Thi Vinh nói thích cô, thương cô, cưng chiều cô, nhưng trên thực tế, người tổn thương cô nhiều nhất, lại chính là anh. Bọn họ làm vợ chồng cũng thực sự nực cười.
Đời này cô chỉ yêu một người, người kia quyết sẽ không phải Thi Vinh. Cho dù có một ngày, tình cảm của cô đối với Hàn Ngộ Chi phai nhạt, Mạnh Nịnh nghĩ, mình chắc chắn sẽ không thích Thi Vinh. Trong lúc đó cô và Thi Vinh, từ khi biết nhau đến khi dây dưa, căn bản cũng không phải là đoạn mở đầu của một câu chuyện tình yêu. Mọi thứ của cô đều bị Thi Vinh cướp đoạt và chiếm hữu, chỉ duy có tình cảm của cô, mãi mãi thuộc về chính cô.
Người đàn ông phía sau hô hấp trầm ổn bình thản, Mạnh Nịnh kết hôn với anh nhiều năm như vậy, cũng biết đại khái anh là người đàn ông như thế nào.
Đúng lúc này, Thi Vinh mơ mơ màng màng ôm Mạnh Nịnh trở mình, ngáp một cái, thấy Mạnh Nịnh nhắm mắt lại, cho là cô đang ngủ, hôn lên môi mềm của cô một cái, đôi mắt từ mông lung buồn ngủ biến thành ngọn lửa đang thiêu đốt. Anh nhìn thấy cảnh tượng trắng sữa mềm mại dưới cổ áo của Mạnh Nịnh, không nhịn được liếm cánh môi, sau đó dùng tay bóp nhẹ. Cảm xúc mềm mại đàn hồi làm cho con thú khát nơi đáy lòng của anh thỏa mãn một chút, nhưng vẫn không đủ.
Thời điểm mới cùng với anh, Mạnh Nịnh tựa như cây đậu mầm, không phân rõ nổi trước sau, trước ngực rất bằng phẳng, nói khó nghe chút, cởi quần áo cũng không phân rõ được trước sau. Nhắc tới cũng kỳ quái, yêu cầu của anh với phụ nữ chính là ngực to, eo nhỏ, mông cong, Mạnh Nịnh căn bản cũng không phù hợp, nhưng vì sao anh nhìn cô cực kỳ thuận mắt chứ? Thân thể nhỏ bé gầy yếu này, sau này được anh chăm sóc, được anh dày công nuông chiều, lại sinh ra con trai, quả cầu thịt này mới lớn dần, bây giờ sắp làm cho anh không thể nào dùng một tay bao lấy được.
Trước đây Mạnh Nịnh gầy, hiện tại cũng không béo, nhưng thon thả, bộ ngực no đủ, vòng eo mảnh mai, mông nhỏ càng cong. Liếc mắt nhìn thôi cũng đủ khiến cho đàn ông điên cuồng. Trước đây cô không đẹp như bây giờ, anh còn không buông tha cho cô, bây giờ cô đẹp đến như vậy, đương nhiên anh càng không để cô đi.
Thi Vinh nhớ tới lúc anh vừa mới đi lính ba năm trở về thủ đô. Anh bị nỗi nhung nhớ hành hạ đến khắc cốt ghi xương, sau khi trở lại thủ đô, ngay cả nhà còn chưa về, quân trang cũng chưa cởi hết đã chạy đi trường học của Mạnh Nịnh tìm cô.
Cô thật là đẹp! Tóc đen váy dài, trầm tĩnh như nước. Có nam sinh tiến lên bắt chuyện với cô, cô căn bản không để ý tới bọn họ. Thi Vinh cảm thấy Mạnh Nịnh thật biết điều, liền vẫy vẫy tay với cô.
Thời điểm tan học buổi trưa, rất nhiều người, tất cả mọi người chen chúc ở cổng, nhưng Thi Vinh chỉ liếc mắt một cái là thấy Mạnh Nịnh, mà Mạnh Nịnh cũng liếc mắt liền nhìn thấy anh. Thi Vinh nghĩ, nếu như điều này còn không phải số mệnh an bài, thì còn là gì?
Mạnh Nịnh trở lại bên người anh, thời điểm cô đi về phía anh, cả người cũng hơi run rẩy. Nhưng Thi Vinh không để bụng, chỉ muốn người con gái này đứng ở trước mặt anh, lúc này thuộc về anh, như vậy cái gì cũng không quan trọng nữa. Mà anh sẽ trở nên vô cùng mạnh, mạnh đến bất kỳ người nào cũng không thể chia rẽ bọn họ, hoặc là mang cô rời khỏi anh. Nếu như không phải như vậy, anh là công tử quần áo lụa là, đâu cần phải chịu khổ nhiều như thế, chỉ vì muốn giành được cô chứ?
Mạnh Nịnh cũng tuyệt vọng. Anh đã trở về, điều đó nói lên, cô cũng không trốn thoát.
Cô phải làm nô lệ của anh, bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay, bóp tròn nặn dẹt, không có chút sức chống đỡ nào.
Tay của người đàn ông rất đẹp, bất kể là d/d/l/q/dcầm bút hay nghịch súng, đều mang lại một loại cảm giác vô cùng tao nhã. Lúc này tay trái của anh đang cầm tay lái, tay phải lại không an phận mà vén váy Mạnh Nịnh lên, chậm rãi vuốt ve đùi của cô. Ngón tay dài của cô có một vết chai mỏng, vỗ về bắp đùi mịn màng, có một loại cảm giác run rẩy không nói nên lời.
"Nhớ anh không?"
Mạnh Nịnh không dám không trả lời, cũng không thể nói dối. Đáp án ở trong miệng hồi lâu, nuốt vào, cuối cùng nói câu không biết.
Người đàn ông có chút mất hứng: "Anh đã về rồi, sau này không đi nữa, bây giờ chúng ta có thể kết hôn rồi sao?"
Nghe được hai chữ kết hôn, Mạnh Nịnh muốn đi chết ngay lập tức! Kết hôn! Đó là chuyện cả đời, nói cách khác, cả đời này, cô phải sống với anh, cả đời đi theo anh, làm người phụ nữ của anh! "Em, em..."
Ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông nhìn sang, Mạnh Nịnh men theo tầm mắt của anh mà nhìn thấy tay của mình. Nhỏ dài trắng noãn, mềm mại như không có xương, đẹp muốn chết. Nhưng cô lại tựa như nhớ tới cái gì, rùng mình một cái: "Em... em còn chưa tốt nghiệp, em mới hai mươi mốt tuổi, bây giờ nói kết hôn có phải hơi sớm hay không?"
"Chúng ta quen nhau năm năm rồi, còn chưa đủ sao?" Người đàn ông hỏi, anh không vui chút nào, nhiệt độ trong xe tựa hồ cũng thấp đi nhiều, Mạnh Nịnh còn muốn cự tuyệt nữa, nhưng không biết nên nói cái gì.
Cô ở trước mặt anh, giống như là thỏ trắng nhỏ gặp phải sói xám lớn, chỉ có bị bắt nạt chà đạp mà thôi.
"Lộ Lộ, còn nhớ rõ lời anh nói khi anh đi ba năm trước không?" Anh hỏi.
Lộ Lộ là tên mụ của Mạnh Nịnh, từ nhỏ ba cô đã gọi như vậy, vô cùng dễ nghe, nhưng khi nó được phát ra từ miệng người đàn ông này, cô chỉ cảm thấy sợ. Ba năm trước đây người đàn ông này đáng sợ, điên cuồng đến dường nào, cả đời này cô chẳng thể quên. "... Nhớ."
"Anh đã nói gì?" Anh cố ý muốn cô phải trả lời.
Môi Mạnh Nịnh hơi run, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nói: "Chờ anh xuất ngũ trở về, nếu như tấm lòng không thay đổi, em d,d,l,q,dphải theo anh."
"Em có đáp ứng hay không?"
Sau chút yên lặng ngắn ngủi, Mạnh Nịnh gật đầu một cái.
"Vậy bây giờ em không chịu kết hôn là có chuyện gì?"
"Em..." Cô không nói nên lời cự tuyệt. "Em không muốn kết hôn sớm như thế, em còn chưa tốt nghiệp mà."
"Vậy thì sao, không phải còn có vài ngày nữa sao? Chẳng qua chỉ là chuyện một cuộc điện thoại thôi." Người đàn ông anh tuấn rẽ, vẫn hỏi cô. "Trong ba năm này, em có nghe lời hay không, có ngoan hay không, có tốt với người khác hay không?"
Mạnh Nịnh lần lượt lắc đầu.
Người đàn ông hài lòng: "Lúc này mới giống Lộ Lộ ngoan của anh. Qua đây, để anh hôn em một cái."
Mạnh Nịnh không dám cự tuyệt, đúng lúc đến chặng đèn đỏ, ngoan ngoãn để người đàn ông chiếm lấy môi cô mà hôn liều mạng, tựa như muốn nuốt luôn cô vào trong bụng. Không khí trong lồng ngực Mạnh Nịnh cũng bị anh hút hết, hô hấp cũng khó khăn.
Cô nhắm mắt lại, ngay cả khóc cũng không dám.
Anh có sự yêu thích đặc biệt với ngực và tóc của cô, mỗi lần hai người thân mật xong, anh đều thích ôm cô vào lòng vuốt ve một hồi lâu, mái tóc dài này là anh ép buộc cô để nuôi, trước kia Mạnh Nịnh để tóc ngắn, vừa mát mẻ lại gọn gàng, thích mặc quần còn hơn váy, rốt cuộc bây giờ lại sửa lại toàn bộ.
Những thay đổi này đều là do Thi Vinh ban tặng. Mạnh Nịnh đưa tay muốn đặt tay Thi Vinh xuống, người đàn ông phía sau lẩm bẩm một tiếng gì đó, cô lập tức không dám cử động nữa, cũng may là cô đang đưa lưng về phía anh, nếu không Mạnh Nịnh thực sự không thể kìm chế được vẻ mặt của mình hiện giờ.
Hàn Ngộ Chi.
Chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi cô không nghĩ về cái tên này nữa. Cô nói với Cố Phượng Ngọc rằng Hàn Ngộ Chi chết, nói với Thi Vinh rằng không biết Hàn Ngộ Chi sống hay chết, người trước là nói dối, người sau là nói thật. Cái ngày Hàn Ngộ Chi rời đi đó, kỳ thực cô biết.
Cô biết anh mua vé xe, mang theo không nhiều hành lý, vào buổi sáng mờ tối đó, anh rời khỏi nhà, cũng không trở về nữa. Anh đi một mình, nhưng anh không biết từ đầu đến cuối cô vẫn theo phía sau anh.
Trơ mắt nhìn anh đi vào bến xe, nhìn anh ngồi trên xe, nhìn xe buýt nhanh chóng rời đi, từ đầu tới cuối cũng không phát hiện ra bản thân mình, cô cũng không cho anh biết. Bởi vì Mạnh Nịnh rất rõ ràng, cô hoàn toàn không thể nào ở chung với Hàn Ngộ Chi, nếu như vậy, không bằng không thấy nữa. Cô chỉ biết anh đi, lại không biết anh đi đâu, đang làm cái gì, sống có tốt hay không.
Dù cho biết anh sống có tốt d.d.l.q.dhay không thì có thể làm gì đâu? Cho dù anh trở về, cho dù anh vẫn thích cô, giữa bọn họ cũng không có bất kỳ khả năng nào. Chỉ cần một ngày còn có Thi Vinh, tình yêu giữa bọn họ (MN và HNC) chính là một hồi bi kịch.
Mạnh Nịnh như đinh đóng cột, lòng Mạnh Nịnh như tảng đá. Nếu cô có thể quyết định không gặp Hàn Ngộ Chi, là có thể tim của mình vĩnh viễn không bị Thi Vinh rung động. Ngoài miệng Thi Vinh nói thích cô, thương cô, cưng chiều cô, nhưng trên thực tế, người tổn thương cô nhiều nhất, lại chính là anh. Bọn họ làm vợ chồng cũng thực sự nực cười.
Đời này cô chỉ yêu một người, người kia quyết sẽ không phải Thi Vinh. Cho dù có một ngày, tình cảm của cô đối với Hàn Ngộ Chi phai nhạt, Mạnh Nịnh nghĩ, mình chắc chắn sẽ không thích Thi Vinh. Trong lúc đó cô và Thi Vinh, từ khi biết nhau đến khi dây dưa, căn bản cũng không phải là đoạn mở đầu của một câu chuyện tình yêu. Mọi thứ của cô đều bị Thi Vinh cướp đoạt và chiếm hữu, chỉ duy có tình cảm của cô, mãi mãi thuộc về chính cô.
Người đàn ông phía sau hô hấp trầm ổn bình thản, Mạnh Nịnh kết hôn với anh nhiều năm như vậy, cũng biết đại khái anh là người đàn ông như thế nào.
Đúng lúc này, Thi Vinh mơ mơ màng màng ôm Mạnh Nịnh trở mình, ngáp một cái, thấy Mạnh Nịnh nhắm mắt lại, cho là cô đang ngủ, hôn lên môi mềm của cô một cái, đôi mắt từ mông lung buồn ngủ biến thành ngọn lửa đang thiêu đốt. Anh nhìn thấy cảnh tượng trắng sữa mềm mại dưới cổ áo của Mạnh Nịnh, không nhịn được liếm cánh môi, sau đó dùng tay bóp nhẹ. Cảm xúc mềm mại đàn hồi làm cho con thú khát nơi đáy lòng của anh thỏa mãn một chút, nhưng vẫn không đủ.
Thời điểm mới cùng với anh, Mạnh Nịnh tựa như cây đậu mầm, không phân rõ nổi trước sau, trước ngực rất bằng phẳng, nói khó nghe chút, cởi quần áo cũng không phân rõ được trước sau. Nhắc tới cũng kỳ quái, yêu cầu của anh với phụ nữ chính là ngực to, eo nhỏ, mông cong, Mạnh Nịnh căn bản cũng không phù hợp, nhưng vì sao anh nhìn cô cực kỳ thuận mắt chứ? Thân thể nhỏ bé gầy yếu này, sau này được anh chăm sóc, được anh dày công nuông chiều, lại sinh ra con trai, quả cầu thịt này mới lớn dần, bây giờ sắp làm cho anh không thể nào dùng một tay bao lấy được.
Trước đây Mạnh Nịnh gầy, hiện tại cũng không béo, nhưng thon thả, bộ ngực no đủ, vòng eo mảnh mai, mông nhỏ càng cong. Liếc mắt nhìn thôi cũng đủ khiến cho đàn ông điên cuồng. Trước đây cô không đẹp như bây giờ, anh còn không buông tha cho cô, bây giờ cô đẹp đến như vậy, đương nhiên anh càng không để cô đi.
Thi Vinh nhớ tới lúc anh vừa mới đi lính ba năm trở về thủ đô. Anh bị nỗi nhung nhớ hành hạ đến khắc cốt ghi xương, sau khi trở lại thủ đô, ngay cả nhà còn chưa về, quân trang cũng chưa cởi hết đã chạy đi trường học của Mạnh Nịnh tìm cô.
Cô thật là đẹp! Tóc đen váy dài, trầm tĩnh như nước. Có nam sinh tiến lên bắt chuyện với cô, cô căn bản không để ý tới bọn họ. Thi Vinh cảm thấy Mạnh Nịnh thật biết điều, liền vẫy vẫy tay với cô.
Thời điểm tan học buổi trưa, rất nhiều người, tất cả mọi người chen chúc ở cổng, nhưng Thi Vinh chỉ liếc mắt một cái là thấy Mạnh Nịnh, mà Mạnh Nịnh cũng liếc mắt liền nhìn thấy anh. Thi Vinh nghĩ, nếu như điều này còn không phải số mệnh an bài, thì còn là gì?
Mạnh Nịnh trở lại bên người anh, thời điểm cô đi về phía anh, cả người cũng hơi run rẩy. Nhưng Thi Vinh không để bụng, chỉ muốn người con gái này đứng ở trước mặt anh, lúc này thuộc về anh, như vậy cái gì cũng không quan trọng nữa. Mà anh sẽ trở nên vô cùng mạnh, mạnh đến bất kỳ người nào cũng không thể chia rẽ bọn họ, hoặc là mang cô rời khỏi anh. Nếu như không phải như vậy, anh là công tử quần áo lụa là, đâu cần phải chịu khổ nhiều như thế, chỉ vì muốn giành được cô chứ?
Mạnh Nịnh cũng tuyệt vọng. Anh đã trở về, điều đó nói lên, cô cũng không trốn thoát.
Cô phải làm nô lệ của anh, bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay, bóp tròn nặn dẹt, không có chút sức chống đỡ nào.
Tay của người đàn ông rất đẹp, bất kể là d/d/l/q/dcầm bút hay nghịch súng, đều mang lại một loại cảm giác vô cùng tao nhã. Lúc này tay trái của anh đang cầm tay lái, tay phải lại không an phận mà vén váy Mạnh Nịnh lên, chậm rãi vuốt ve đùi của cô. Ngón tay dài của cô có một vết chai mỏng, vỗ về bắp đùi mịn màng, có một loại cảm giác run rẩy không nói nên lời.
"Nhớ anh không?"
Mạnh Nịnh không dám không trả lời, cũng không thể nói dối. Đáp án ở trong miệng hồi lâu, nuốt vào, cuối cùng nói câu không biết.
Người đàn ông có chút mất hứng: "Anh đã về rồi, sau này không đi nữa, bây giờ chúng ta có thể kết hôn rồi sao?"
Nghe được hai chữ kết hôn, Mạnh Nịnh muốn đi chết ngay lập tức! Kết hôn! Đó là chuyện cả đời, nói cách khác, cả đời này, cô phải sống với anh, cả đời đi theo anh, làm người phụ nữ của anh! "Em, em..."
Ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông nhìn sang, Mạnh Nịnh men theo tầm mắt của anh mà nhìn thấy tay của mình. Nhỏ dài trắng noãn, mềm mại như không có xương, đẹp muốn chết. Nhưng cô lại tựa như nhớ tới cái gì, rùng mình một cái: "Em... em còn chưa tốt nghiệp, em mới hai mươi mốt tuổi, bây giờ nói kết hôn có phải hơi sớm hay không?"
"Chúng ta quen nhau năm năm rồi, còn chưa đủ sao?" Người đàn ông hỏi, anh không vui chút nào, nhiệt độ trong xe tựa hồ cũng thấp đi nhiều, Mạnh Nịnh còn muốn cự tuyệt nữa, nhưng không biết nên nói cái gì.
Cô ở trước mặt anh, giống như là thỏ trắng nhỏ gặp phải sói xám lớn, chỉ có bị bắt nạt chà đạp mà thôi.
"Lộ Lộ, còn nhớ rõ lời anh nói khi anh đi ba năm trước không?" Anh hỏi.
Lộ Lộ là tên mụ của Mạnh Nịnh, từ nhỏ ba cô đã gọi như vậy, vô cùng dễ nghe, nhưng khi nó được phát ra từ miệng người đàn ông này, cô chỉ cảm thấy sợ. Ba năm trước đây người đàn ông này đáng sợ, điên cuồng đến dường nào, cả đời này cô chẳng thể quên. "... Nhớ."
"Anh đã nói gì?" Anh cố ý muốn cô phải trả lời.
Môi Mạnh Nịnh hơi run, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nói: "Chờ anh xuất ngũ trở về, nếu như tấm lòng không thay đổi, em d,d,l,q,dphải theo anh."
"Em có đáp ứng hay không?"
Sau chút yên lặng ngắn ngủi, Mạnh Nịnh gật đầu một cái.
"Vậy bây giờ em không chịu kết hôn là có chuyện gì?"
"Em..." Cô không nói nên lời cự tuyệt. "Em không muốn kết hôn sớm như thế, em còn chưa tốt nghiệp mà."
"Vậy thì sao, không phải còn có vài ngày nữa sao? Chẳng qua chỉ là chuyện một cuộc điện thoại thôi." Người đàn ông anh tuấn rẽ, vẫn hỏi cô. "Trong ba năm này, em có nghe lời hay không, có ngoan hay không, có tốt với người khác hay không?"
Mạnh Nịnh lần lượt lắc đầu.
Người đàn ông hài lòng: "Lúc này mới giống Lộ Lộ ngoan của anh. Qua đây, để anh hôn em một cái."
Mạnh Nịnh không dám cự tuyệt, đúng lúc đến chặng đèn đỏ, ngoan ngoãn để người đàn ông chiếm lấy môi cô mà hôn liều mạng, tựa như muốn nuốt luôn cô vào trong bụng. Không khí trong lồng ngực Mạnh Nịnh cũng bị anh hút hết, hô hấp cũng khó khăn.
Cô nhắm mắt lại, ngay cả khóc cũng không dám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.