Chương 55
Ai Lam
25/11/2017
Trong lòng Đinh Hoài Chí, Mộc Nhung Nhung tựa như một gốc hoa thủy tiên
yếu ớt tươi đẹp, thẹn thùng trong trắng, giống như một tờ giấy trắng,
được ông ta nhuộm màu. Từ đầu tới cuối đều thuộc về ông ta, sạch sẽ,
không nhiễm bụi trần, dù là thân thể hay tâm hồn, đều trong trắng muốn
chết.
Mà Đinh phu nhân... Khi còn trẻ, cũng tạm coi như một đóa thủy tiên, chẳng qua không sạch sẽ, trước khi gả cho ông ta, cũng đã từng có người khác, lại còn từng sinh con - lúc trước khi kết hôn với ông ta Đinh phu nhân cũngd"d"l"q;d không nói ra, vẫn là sau khi bà ta phát hiện mình bị ung thư rồi mới nói ra.
Như vậy mà so sánh với Mộc Nhung Nhung, thật sự là cao thấp rõ ràng. Mộc Nhung Nhung hồn nhiên đơn thuần hệt như con cừu nhỏ đáng yêu, dù là chuyện gì, chỉ cần Đinh Hoài Chí nói ra, cô ta sẽ tin tưởng, có đôi khi chơi đùa đa dạng hơn, đến khi đi cửa sau, cô bé non mềm tươi đẹp như đóa hoa, trong trường học không thiếu người theo đuổi, lại còn không có kinh nghiệm, thế mà cam lòng nhịn ngượng ngùng để mặc ông ta cần thì cứ lấy. Điểm ấy Đinh phu nhân không thể nào so sánh được, nhiều năm như vậy, Đinh Hoài Chí muốn chơi đùa đa dạng hơn bà ta còn không chịu, ngại bẩn, ngại sỉ nhục tình yêu thuần khiết tốt đẹp.
Cho nên mới nói, nếu người đàn ông này muốn thay lòng đổi dạ, ông ta có thể nghĩ ra ngàn vạn lí do để chứng minh là đối phương không tốt. Mộc Nhung Nhung khóc thút thít, còn không dám lớn tiếng, từ đầu đến cuối đều tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, còn Đinh phu nhân thì sao? Vừa vào tới cửa đã chửi ầm lên, sau đó tát hoa thủy tiên nhỏ bé của ông ta, lại làm ông ta bị thương, nếu Đinh Hoài Chí bằng lòng quay đầu thì mới thật là có quỷ. Ông ta lạnh như băng trừng mắt nhìn Đinh phu nhân, nói: "Đừng càn quấy, mau ra ngoài!"
Mộc Nhung Nhung càng khóc to hơn, Đinh Hoài Chí đau lòng muốn chết, vội vã ôm cô ta vào lòng nhỏ nhẹ an ủi.
Đinh phu nhân nhìn trân trân, vậy mà cũng quên khóc. Từ lúc đầu, bà ta là người khóc giỏi nhất, nếu d"d"l"q"dkhông vì nước mắt của bà ta, sao ba Mạnh có thể nhanh chóng đầu hàng giấy thỏa thuận li hôn như vậy? Nhiều năm trôi qua như vậy, bà ta đã vô số lần dùng nước mắt để Đinh Hoài Chí khom lưng trước bà ta. Nhưng thế nào Đinh phu nhân cũng không nghĩ tới, hôm nay sau vài chục năm, vậy mà một con bé trẻ trung hơn, ngoại hình đẹp hơn, lại càng mau khóc hơn bà ta xuất hiện!
Bà ta khóc, đối phương cũng khóc, còn khóc đến nỗi càng khiến người ta thương hại hơn.
Ngay cả Đinh Linh cũng đau lòng vì Mộc Nhung Nhung bên kia, còn dùng ánh mắt lên án nhìn người mẹ như bà ta chằm chằm, nói: "Mẹ à, mẹ nghe ba đi, đừng nào loạn nữa có được không? Thực sự Nhung Nhung không hề cố ý, chỉ là cậu ấy quá yêu bà mà thôi, cho nên... Cậu ấy vô cùng áy náy, luôn luôn xin lỗi con, nhưng mà, mẹ à, con nghĩ mẹ nhất định có thể hiểu được! Cậu ấy chỉ là yêu một người, mà người kia lại vừa đúng là bà thôi! Không phải trước kia mẹ thường nói với con, nếu như có người trong lòng, thì phải hết sức theo đuổi tranh thủ sao? Chẳng qua bây giờ Nhung Nhung chỉ làm theo lời mẹ, có gì sai đâu chứ? Hơn nữa, cũng lâu như vậy rồi, vì chăm sóc mẹ mà ba mệt đến tình trạng kiệt sức, rất không dễ có Nhung Nhung xuất hiện khiến cuộc sống ba thêm màu sắc cùng tiếng cười, chẳng lẽ mẹ còn muốn tàn nhẫn cướp hết những thứ này từ ba sao?!"
Từng chữ từng câu một, đều là sự tố cáo cùng oán trách.
Từng chữ Đinh phu nhân đều nghe thấy, nhưng khi hợp lại thành câu nghe vào tai, bà ta lại không hiểu. Những lời này quả thực cực kỳ quen tai, vài chục năm trước, khi bà ta mới vừa yêu nhau với Đinh Hoài Chí, Đinh Hoài Chí đã nói với người vợ đầu của ông ta như thế! Sau đó, người phụ nữ đáng thương kia không chịu nổi đả kích này, nhảy lầu tự sát, một xác hai mạng, bây giờ... Vậy mà bây giờ lại báo ứng lên bà ta rồi!
Đinh phu nhân không thể tin được mà nhìn Đinh Hoài Chí trân trân, ông ta chảy máu đầy mặt và cổ, nhưng ông ta không băng bó lại, mà dịu dàng ngọt ngào ôm con bé nhỏ hơn ông ta cả mấy chục tuổi, nhẹ nhàng an ủi. Đinh phu nhân bỗng nhiên cảm giác chóng đầu hoa mắt, trong khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn bị kích thích đến hôn mê bất tỉnh.
Thân thể bà ta vốn không khỏe, lại chịu kích thích này nữa, có lẽ phải nằm viện một phen rồi.
Nếu như sự việc vỡ lở, Đinh Hoài Chí cùng Mộc Nhung Nhung dứt khoát quang minh chính đại ra vào một đôi. Dù sao Đinh phu nhân cũng không sống được bao lâu, dù trị bệnh bằng hoá chất có thể để bà ta sống thêm năm ba năm nữa, thân thể của bà ta cũng chẳng thể nào thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, không lẽ ông ta phải kìm nén vài năm nữa hay sao? Để Đinh phu nhân tiếp tục giữ cái danh vợ của Đinh Hoài Chí, Đinh Hoài Chí cảm thấy, bản thân mình đã không phụ lòng bà ta rồi.
Ông ta cho rằng Đinh phu nhân không biết điều. Nếu bà ta chịu tĩnh tâm nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nên biết rằng, đây là bà ta nợ ông ta, phương pháp sau cùng chính là hòa thuận cùng với Nhung Nhung, như thế không tốt sao? Nhung Nhung là cô bé hiểu chuyện nghe lời, ai thấy cũng yêu. Trước kia không phải Đinh phu nhân đối đãi Nhung Nhung như con gái nuôi sao? Trước kia có thể, vậy vì sao bây giờ lại không thể chứ?
May mà Nhung Nhung biết điều, không nhất định phải gả cho ông ta bây giờ, mà vẫn chịu ở cùng ông ta. Đinh Hoài Chí cực kỳ hài lòng, ông ta nghĩ, đợi đến khi Đinh phu nhân vừa chết, ông ta liền cưới Nhung Nhung làm vợ, đế cô ta thành người vợ thứ ba của ông ta, cũng là người cuối cùng.
Đinh phu nhân ngồi trên giường bệnh mà nước mặt rơi đầy mặt. Trước đây, chồng yêu bà ta, con gái tôn trọng bà ta, bà ta vẫn còn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, nhưng chỉ trong chớp mắt, sao lại biến thành như vậy? Làm sao Hoài chí có thể thay lòng đổi dạ chứ? Ông ta, sao ông ta có thể đối xử như vậy?!
Ngay cả con gái do bà ta mang nặng mười tháng sinh ra cũng không hiểu sự đau khổ của bà ta, vậy mà còn đứng về phía tiểu tam kia! Ngàn câu vạn chữ cũng không thể kể hết được sự đau khổ trong lòng Đinh phu nhân. Bà ta hận! Trước kia người cùng Đinh Hoài Chí tay nắm tay đi dạo phố mua sắm là mình, bây giờ lại thành con bé miệng còn hôi sữa kia!
Nhưng bà ta còn có thể làm gì được? Rời khỏi Đinh Hoài Chí, bà ta chẳng là gì hết. Thẻ tín dụng của bà ta, trang sức của bà ta, tiền mặt của bà ta, thậm chí là quần áo giày dép của bà ta đều là Đinh Hoài Chí cho, bà ta phụ thuộc vào Đinh Hoài Chí đã vài chục năm rồi, sớm đã đánh mất khả năng mưu sinh. Lúc này mà rời khỏi Đinh Hoài Chí, không khác gì muốn chết. Quan trọng nhất là, bây giờ bà ta mắc bệnh, trị bệnh bằng hoá chất cần một khoản tiền rất lớn, nếu bà ta ly hôn với Đinh Hoài Chí, vậy ai sẽ trả tiền cho bà ta?
Đinh Hoài Chí cũng biết điều này, cho nên ông ta không sợ hãi, biết dù thế nào Đinh phu nhân cũng sẽ không nói ra chuyện giữa ông ta và Mộc Nhung Nhung - trừ khi bà ta không muốn sống nữa. Trước mặt người ở ngoài, ông ta vẫn làm ra vẻ yêu vợ, thể hiện mười phần tình cảm nồng nàn.
Ngày từng ngày nhìn đôi cẩu nam nữ đằm thắm, rốt cục Đinh phu nhân không thể nhịn được nữa! Ngày này, thân thể bà ta khỏe lên chút, liền ầm ĩ đòi xuất viện. Bác sĩ không đồng ý, Đinh phu nhân vậy mà một mình vụng trộm chạy ra ngoài!
Bà ta định đi đâu?
Hóa ra là muốn đến Thi thị.
Bà ta biết, Mạnh Nịnh sẽ không giúp bà ta, bởi vì cô vốn không coi bà ta mình như mẹ. Nếu không phải cùng đường, Đinh phu nhân cũng sẽ không liều lĩnh tìm đến Thi Vinh. Bây giờ đây, Thi Vinh là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bà ta, muốn đuổi Mộc Nhung Nhung đi, để Đinh Hoài Chí quay về bên mình lần nữa, Đinh phu nhân chỉ có thể xin Thi Vinh giúp đỡ.
Nhưng muốn gặp Thi Vinh, đâu phải chuyện dễ dàng như thế. Bà ta một không hẹn trước, d.d.l.q.dhai không điện thoại, ba không thân phận, quầy lễ tân ngay cả nối máy lên tầng cao nhất cho bà ta cũng không chịu! Trong lòng Đinh phu nhân vừa nóng nảy vừa giận dữ, từ nhỏ đến lớn bà ta chưa từng phải chịu sự thờ ơ như vậy!
Sau cùng bà ta chỉ có thể ngồi chờ ở trong đại sảnh, chờ hẳn một buổi sáng, mãi đến mười một giờ tan tầm, bà ta mới nhìn thấy Thi Vinh.
Lúc đó anh đang đi cùng một người đàn ông mặc áo blouse trắng giống bác sĩ, Đinh phu nhân thấy, vội vàng tới đón. Thi Vinh bị bà ta cản lại, vốn sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra đây là "mẹ vợ" vô duyên của anh. Hôm nay bà ta không ăn mặc cao quý thanh lịch như ngày thường, mà là mặc đồ bệnh nhân, nhìn dáng vẻ như là vội vội vàng vàng chạy từ bệnh viện ra.
Nhìn đôi mắt đen của Thi Vinh, trong lòng Đinh phu nhân nửa đường bỏ cuộc. Nhưng việc đã đến nước này, bà ta, bà ta còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa thôi! "Thi Vinh! Thi Vinh, tôi, tôi hôm nay tới tìm ngài, là còn chuyện muốn cầu xin ngài!"
Nghe vậy, Thi Vinh nheo mắt: "Hả...?"
Thấy dáng vẻ anh dường như có hứng thú, Đinh phu nhân vội vàng kể lại đầu đuôi chuyện đã xảy ra. Nhưng Thi Vinh kiên nhẫn nghe rồi, lại cười khẽ, nói: "Thật đặc sắc, đáng tiếc không liên quan tới tôi."
Nói xong định đi. Đinh phu nhân lo lắng vội vàng chặn đường đi của anh, trong mắt của Thi Vinh nhanh chóng ngưng thành bão táp, Đinh phu nhân bị ánh mắt của anh dọa đến toàn thân run run, nhưng vẫn không chịu buông tay "Ngài, ngài phải giúp tôi!". Ăn nói mạnh mẽ, rồi giọng lại trờ về vẻ cầu xin: "Van cầu ngài... Dù là nể mặt Lộ Lộ, giúp tôi lần này đi!" Nếu không thì bà ta hai bàn tay trắng mất!
Trên đời này có một vài người như vậy đấy, mãi mãi cũng không biết tình cảnh của mình. Ở nhà họ Đinh, làm phu nhân ở bên ngoài cao quý vinh quang trên thực tế lại là danh nghĩa, chẳng lẽ không tốt hơn đến cầu xin sao? Trương Hoàng chậc lưỡi hỏi: "Tôi nói bà này, so với đi cầu xin Thi Vinh, không bằng bà mua hai đồng tiền mà xuống nước." Gọn gàng linh hoạt lại không dong dài dây dưa, lại có được toàn bộ di sản. Đương nhiên, điều này phải làm cực kỳ bí ẩn, không thể để cho bất kì ai biết.
"Lộ Lộ?" Nghe bà ta nhắc đến Mạnh Nịnh, Thi Vinh định bước đi lại dừng, như cười như không mà liếc Đinh phu nhân. "Bà cũng có tư cách nhắc tên Lộ Lộ à?"
Đinh phu nhân vẫn rất sợ Thi Vinh, nhưng trừ anh ra, bà ta không thể nghĩ ra có ai có khả năng giúp bà ta nữa. Mấy năm nay tuy bà ta là vợ Đinh Hoài Chí, nhưng cũng rất ít khi xã giao chuyện làm ăn của ông tâ, bởi vì Đinh phu nhân vẫn cảm thấy mùi tiền không dễ nghe, tổn hại đến tình yêu tốt đẹp trong ảo tưởng của bà ta, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý. Đến khi bị đẩy vào chân tường, thậm chí bà ta không biết nên tìm ai giúp mình.
Người nhà mẹ đẻ chắc chắn không có khả năng, bà ta lại chẳng có bạn bè gì, những bạn bè phu nhân này vốn chẳng giúp được gì cho bà ta, lúc biết bà ta gặp nạn, phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải giúp đỡ, không phải cảm thông, mà là cười nhạo.
Ai bảo vài năm trước, Đinh Hoài Chí đeo mặt nạ người chồng hoàn hảo quá tốt đây?
Cho đến hôm nay, Đinh phu nhân vẫn không rõ, vì sao đột nhiên Đinh Hoài Chí không còn yêu bà ta nữa?
Mà Đinh phu nhân... Khi còn trẻ, cũng tạm coi như một đóa thủy tiên, chẳng qua không sạch sẽ, trước khi gả cho ông ta, cũng đã từng có người khác, lại còn từng sinh con - lúc trước khi kết hôn với ông ta Đinh phu nhân cũngd"d"l"q;d không nói ra, vẫn là sau khi bà ta phát hiện mình bị ung thư rồi mới nói ra.
Như vậy mà so sánh với Mộc Nhung Nhung, thật sự là cao thấp rõ ràng. Mộc Nhung Nhung hồn nhiên đơn thuần hệt như con cừu nhỏ đáng yêu, dù là chuyện gì, chỉ cần Đinh Hoài Chí nói ra, cô ta sẽ tin tưởng, có đôi khi chơi đùa đa dạng hơn, đến khi đi cửa sau, cô bé non mềm tươi đẹp như đóa hoa, trong trường học không thiếu người theo đuổi, lại còn không có kinh nghiệm, thế mà cam lòng nhịn ngượng ngùng để mặc ông ta cần thì cứ lấy. Điểm ấy Đinh phu nhân không thể nào so sánh được, nhiều năm như vậy, Đinh Hoài Chí muốn chơi đùa đa dạng hơn bà ta còn không chịu, ngại bẩn, ngại sỉ nhục tình yêu thuần khiết tốt đẹp.
Cho nên mới nói, nếu người đàn ông này muốn thay lòng đổi dạ, ông ta có thể nghĩ ra ngàn vạn lí do để chứng minh là đối phương không tốt. Mộc Nhung Nhung khóc thút thít, còn không dám lớn tiếng, từ đầu đến cuối đều tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, còn Đinh phu nhân thì sao? Vừa vào tới cửa đã chửi ầm lên, sau đó tát hoa thủy tiên nhỏ bé của ông ta, lại làm ông ta bị thương, nếu Đinh Hoài Chí bằng lòng quay đầu thì mới thật là có quỷ. Ông ta lạnh như băng trừng mắt nhìn Đinh phu nhân, nói: "Đừng càn quấy, mau ra ngoài!"
Mộc Nhung Nhung càng khóc to hơn, Đinh Hoài Chí đau lòng muốn chết, vội vã ôm cô ta vào lòng nhỏ nhẹ an ủi.
Đinh phu nhân nhìn trân trân, vậy mà cũng quên khóc. Từ lúc đầu, bà ta là người khóc giỏi nhất, nếu d"d"l"q"dkhông vì nước mắt của bà ta, sao ba Mạnh có thể nhanh chóng đầu hàng giấy thỏa thuận li hôn như vậy? Nhiều năm trôi qua như vậy, bà ta đã vô số lần dùng nước mắt để Đinh Hoài Chí khom lưng trước bà ta. Nhưng thế nào Đinh phu nhân cũng không nghĩ tới, hôm nay sau vài chục năm, vậy mà một con bé trẻ trung hơn, ngoại hình đẹp hơn, lại càng mau khóc hơn bà ta xuất hiện!
Bà ta khóc, đối phương cũng khóc, còn khóc đến nỗi càng khiến người ta thương hại hơn.
Ngay cả Đinh Linh cũng đau lòng vì Mộc Nhung Nhung bên kia, còn dùng ánh mắt lên án nhìn người mẹ như bà ta chằm chằm, nói: "Mẹ à, mẹ nghe ba đi, đừng nào loạn nữa có được không? Thực sự Nhung Nhung không hề cố ý, chỉ là cậu ấy quá yêu bà mà thôi, cho nên... Cậu ấy vô cùng áy náy, luôn luôn xin lỗi con, nhưng mà, mẹ à, con nghĩ mẹ nhất định có thể hiểu được! Cậu ấy chỉ là yêu một người, mà người kia lại vừa đúng là bà thôi! Không phải trước kia mẹ thường nói với con, nếu như có người trong lòng, thì phải hết sức theo đuổi tranh thủ sao? Chẳng qua bây giờ Nhung Nhung chỉ làm theo lời mẹ, có gì sai đâu chứ? Hơn nữa, cũng lâu như vậy rồi, vì chăm sóc mẹ mà ba mệt đến tình trạng kiệt sức, rất không dễ có Nhung Nhung xuất hiện khiến cuộc sống ba thêm màu sắc cùng tiếng cười, chẳng lẽ mẹ còn muốn tàn nhẫn cướp hết những thứ này từ ba sao?!"
Từng chữ từng câu một, đều là sự tố cáo cùng oán trách.
Từng chữ Đinh phu nhân đều nghe thấy, nhưng khi hợp lại thành câu nghe vào tai, bà ta lại không hiểu. Những lời này quả thực cực kỳ quen tai, vài chục năm trước, khi bà ta mới vừa yêu nhau với Đinh Hoài Chí, Đinh Hoài Chí đã nói với người vợ đầu của ông ta như thế! Sau đó, người phụ nữ đáng thương kia không chịu nổi đả kích này, nhảy lầu tự sát, một xác hai mạng, bây giờ... Vậy mà bây giờ lại báo ứng lên bà ta rồi!
Đinh phu nhân không thể tin được mà nhìn Đinh Hoài Chí trân trân, ông ta chảy máu đầy mặt và cổ, nhưng ông ta không băng bó lại, mà dịu dàng ngọt ngào ôm con bé nhỏ hơn ông ta cả mấy chục tuổi, nhẹ nhàng an ủi. Đinh phu nhân bỗng nhiên cảm giác chóng đầu hoa mắt, trong khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn bị kích thích đến hôn mê bất tỉnh.
Thân thể bà ta vốn không khỏe, lại chịu kích thích này nữa, có lẽ phải nằm viện một phen rồi.
Nếu như sự việc vỡ lở, Đinh Hoài Chí cùng Mộc Nhung Nhung dứt khoát quang minh chính đại ra vào một đôi. Dù sao Đinh phu nhân cũng không sống được bao lâu, dù trị bệnh bằng hoá chất có thể để bà ta sống thêm năm ba năm nữa, thân thể của bà ta cũng chẳng thể nào thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, không lẽ ông ta phải kìm nén vài năm nữa hay sao? Để Đinh phu nhân tiếp tục giữ cái danh vợ của Đinh Hoài Chí, Đinh Hoài Chí cảm thấy, bản thân mình đã không phụ lòng bà ta rồi.
Ông ta cho rằng Đinh phu nhân không biết điều. Nếu bà ta chịu tĩnh tâm nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nên biết rằng, đây là bà ta nợ ông ta, phương pháp sau cùng chính là hòa thuận cùng với Nhung Nhung, như thế không tốt sao? Nhung Nhung là cô bé hiểu chuyện nghe lời, ai thấy cũng yêu. Trước kia không phải Đinh phu nhân đối đãi Nhung Nhung như con gái nuôi sao? Trước kia có thể, vậy vì sao bây giờ lại không thể chứ?
May mà Nhung Nhung biết điều, không nhất định phải gả cho ông ta bây giờ, mà vẫn chịu ở cùng ông ta. Đinh Hoài Chí cực kỳ hài lòng, ông ta nghĩ, đợi đến khi Đinh phu nhân vừa chết, ông ta liền cưới Nhung Nhung làm vợ, đế cô ta thành người vợ thứ ba của ông ta, cũng là người cuối cùng.
Đinh phu nhân ngồi trên giường bệnh mà nước mặt rơi đầy mặt. Trước đây, chồng yêu bà ta, con gái tôn trọng bà ta, bà ta vẫn còn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, nhưng chỉ trong chớp mắt, sao lại biến thành như vậy? Làm sao Hoài chí có thể thay lòng đổi dạ chứ? Ông ta, sao ông ta có thể đối xử như vậy?!
Ngay cả con gái do bà ta mang nặng mười tháng sinh ra cũng không hiểu sự đau khổ của bà ta, vậy mà còn đứng về phía tiểu tam kia! Ngàn câu vạn chữ cũng không thể kể hết được sự đau khổ trong lòng Đinh phu nhân. Bà ta hận! Trước kia người cùng Đinh Hoài Chí tay nắm tay đi dạo phố mua sắm là mình, bây giờ lại thành con bé miệng còn hôi sữa kia!
Nhưng bà ta còn có thể làm gì được? Rời khỏi Đinh Hoài Chí, bà ta chẳng là gì hết. Thẻ tín dụng của bà ta, trang sức của bà ta, tiền mặt của bà ta, thậm chí là quần áo giày dép của bà ta đều là Đinh Hoài Chí cho, bà ta phụ thuộc vào Đinh Hoài Chí đã vài chục năm rồi, sớm đã đánh mất khả năng mưu sinh. Lúc này mà rời khỏi Đinh Hoài Chí, không khác gì muốn chết. Quan trọng nhất là, bây giờ bà ta mắc bệnh, trị bệnh bằng hoá chất cần một khoản tiền rất lớn, nếu bà ta ly hôn với Đinh Hoài Chí, vậy ai sẽ trả tiền cho bà ta?
Đinh Hoài Chí cũng biết điều này, cho nên ông ta không sợ hãi, biết dù thế nào Đinh phu nhân cũng sẽ không nói ra chuyện giữa ông ta và Mộc Nhung Nhung - trừ khi bà ta không muốn sống nữa. Trước mặt người ở ngoài, ông ta vẫn làm ra vẻ yêu vợ, thể hiện mười phần tình cảm nồng nàn.
Ngày từng ngày nhìn đôi cẩu nam nữ đằm thắm, rốt cục Đinh phu nhân không thể nhịn được nữa! Ngày này, thân thể bà ta khỏe lên chút, liền ầm ĩ đòi xuất viện. Bác sĩ không đồng ý, Đinh phu nhân vậy mà một mình vụng trộm chạy ra ngoài!
Bà ta định đi đâu?
Hóa ra là muốn đến Thi thị.
Bà ta biết, Mạnh Nịnh sẽ không giúp bà ta, bởi vì cô vốn không coi bà ta mình như mẹ. Nếu không phải cùng đường, Đinh phu nhân cũng sẽ không liều lĩnh tìm đến Thi Vinh. Bây giờ đây, Thi Vinh là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bà ta, muốn đuổi Mộc Nhung Nhung đi, để Đinh Hoài Chí quay về bên mình lần nữa, Đinh phu nhân chỉ có thể xin Thi Vinh giúp đỡ.
Nhưng muốn gặp Thi Vinh, đâu phải chuyện dễ dàng như thế. Bà ta một không hẹn trước, d.d.l.q.dhai không điện thoại, ba không thân phận, quầy lễ tân ngay cả nối máy lên tầng cao nhất cho bà ta cũng không chịu! Trong lòng Đinh phu nhân vừa nóng nảy vừa giận dữ, từ nhỏ đến lớn bà ta chưa từng phải chịu sự thờ ơ như vậy!
Sau cùng bà ta chỉ có thể ngồi chờ ở trong đại sảnh, chờ hẳn một buổi sáng, mãi đến mười một giờ tan tầm, bà ta mới nhìn thấy Thi Vinh.
Lúc đó anh đang đi cùng một người đàn ông mặc áo blouse trắng giống bác sĩ, Đinh phu nhân thấy, vội vàng tới đón. Thi Vinh bị bà ta cản lại, vốn sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra đây là "mẹ vợ" vô duyên của anh. Hôm nay bà ta không ăn mặc cao quý thanh lịch như ngày thường, mà là mặc đồ bệnh nhân, nhìn dáng vẻ như là vội vội vàng vàng chạy từ bệnh viện ra.
Nhìn đôi mắt đen của Thi Vinh, trong lòng Đinh phu nhân nửa đường bỏ cuộc. Nhưng việc đã đến nước này, bà ta, bà ta còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa thôi! "Thi Vinh! Thi Vinh, tôi, tôi hôm nay tới tìm ngài, là còn chuyện muốn cầu xin ngài!"
Nghe vậy, Thi Vinh nheo mắt: "Hả...?"
Thấy dáng vẻ anh dường như có hứng thú, Đinh phu nhân vội vàng kể lại đầu đuôi chuyện đã xảy ra. Nhưng Thi Vinh kiên nhẫn nghe rồi, lại cười khẽ, nói: "Thật đặc sắc, đáng tiếc không liên quan tới tôi."
Nói xong định đi. Đinh phu nhân lo lắng vội vàng chặn đường đi của anh, trong mắt của Thi Vinh nhanh chóng ngưng thành bão táp, Đinh phu nhân bị ánh mắt của anh dọa đến toàn thân run run, nhưng vẫn không chịu buông tay "Ngài, ngài phải giúp tôi!". Ăn nói mạnh mẽ, rồi giọng lại trờ về vẻ cầu xin: "Van cầu ngài... Dù là nể mặt Lộ Lộ, giúp tôi lần này đi!" Nếu không thì bà ta hai bàn tay trắng mất!
Trên đời này có một vài người như vậy đấy, mãi mãi cũng không biết tình cảnh của mình. Ở nhà họ Đinh, làm phu nhân ở bên ngoài cao quý vinh quang trên thực tế lại là danh nghĩa, chẳng lẽ không tốt hơn đến cầu xin sao? Trương Hoàng chậc lưỡi hỏi: "Tôi nói bà này, so với đi cầu xin Thi Vinh, không bằng bà mua hai đồng tiền mà xuống nước." Gọn gàng linh hoạt lại không dong dài dây dưa, lại có được toàn bộ di sản. Đương nhiên, điều này phải làm cực kỳ bí ẩn, không thể để cho bất kì ai biết.
"Lộ Lộ?" Nghe bà ta nhắc đến Mạnh Nịnh, Thi Vinh định bước đi lại dừng, như cười như không mà liếc Đinh phu nhân. "Bà cũng có tư cách nhắc tên Lộ Lộ à?"
Đinh phu nhân vẫn rất sợ Thi Vinh, nhưng trừ anh ra, bà ta không thể nghĩ ra có ai có khả năng giúp bà ta nữa. Mấy năm nay tuy bà ta là vợ Đinh Hoài Chí, nhưng cũng rất ít khi xã giao chuyện làm ăn của ông tâ, bởi vì Đinh phu nhân vẫn cảm thấy mùi tiền không dễ nghe, tổn hại đến tình yêu tốt đẹp trong ảo tưởng của bà ta, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý. Đến khi bị đẩy vào chân tường, thậm chí bà ta không biết nên tìm ai giúp mình.
Người nhà mẹ đẻ chắc chắn không có khả năng, bà ta lại chẳng có bạn bè gì, những bạn bè phu nhân này vốn chẳng giúp được gì cho bà ta, lúc biết bà ta gặp nạn, phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải giúp đỡ, không phải cảm thông, mà là cười nhạo.
Ai bảo vài năm trước, Đinh Hoài Chí đeo mặt nạ người chồng hoàn hảo quá tốt đây?
Cho đến hôm nay, Đinh phu nhân vẫn không rõ, vì sao đột nhiên Đinh Hoài Chí không còn yêu bà ta nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.