Chương 16: Cậu Đã Có Bạn Trai Chưa?
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
16/02/2024
Đỗ Nhược đã trở nên nổi tiếng.
Ngày hôm sau, khi cô đến trường, ánh mắt của các bạn học cùng lớp nhìn cô giống như thấy một thứ gì đó rất mới lạ, bọn họ quay đầu lại nhìn chằm chằm cô sôi nổi đưa ra đánh giá.
Sau giờ học, Vân Khinh Khinh chính là người đầu tiên chạy đến chỗ của cô, kiểm tra xem trên người của cô có vết thương nào hay không, cô ấy nắm lấy cánh tay của cô, lo lắng hỏi. “Bọn họ đã nói lúc ấy cậu bị té xỉu, làm tớ sợ muốn chết đi được, bây giờ cậu đã khoẻ lại chưa?”
Cố Khang đang ngồi bên cạnh làm bài tập, Đỗ Nhược ghé sát vào tai Vân Khinh Khinh, nhỏ giọng nói. “Tớ giả vờ thôi, không sao đâu!”
“Vậy thì tốt rồi!” Vân Khinh Khinh cười thành tiếng, sau đó cô ấy dơ tay chọt nhẹ lên khuôn mặt tràn đầy collagen của Đỗ Nhược. “Đúng là chỉ có cậu mới làm được!”
Đỗ Nhược xua xua tay, vốn dĩ là muốn kiềm chế lòng hư vinh của mình lại, khiêm tốn hơn một chút, nhưng cuối cùng cô lại phát hiện mình muốn khoe khoang nhiều hơn, cô quyết định không làm khó bản thân mình nữa, cũng không thèm che giấu gì cả. “Bình thường thôi, trước kia ở trường học cũ không ai dám làm gì tớ cả, Tứ Đại Thiên Vương trong trường đều là bạn tốt của tớ.”
Vân Khinh Khinh trợn tròn mắt, tò mò muốn chết, cô ấy nhanh chóng ngồi xuống, nhiệt tình ăn dưa. “Cậu lợi hại quá đi mất! Thật là nhìn không ra nha!”
Đỗ Nhược uống miếng nước giải khát, đang muốn nhìn lại những chiến tích huy hoàng mà mình đã từng làm trong quá khứ, thì học sinh xuất sắc ngồi bên cạnh cô vẫn luôn yên lặng tập trung làm bài đột nhiên lại dơ tay gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Đỗ Nhược sợ anh nổi giận, cô mím môi lại, ngoan ngoãn câm miệng.
“Nhược Nhược, tại sao cậu lại không nói lời nào?” Vân Khinh Khinh đang muốn nghe thì đột nhiên Đỗ Nhược lại im bặt.
“Khụ khụ.” Khuôn mặt của Đỗ Nhược hơi đỏ lên, cô hàm hồ nói. “Dù sao thì quan hệ hiện tại giữa bọn tớ vẫn khá là tốt, không thân lắm, nhưng sau khi tớ chuyển trường rồi bọn họ vẫn nghĩ đến việc tìm tớ đi chơi, lần sau có cơ hội tớ sẽ kể với cậu sau nha.”
Đỗ Nhược đuổi Vân Khinh Khinh đi, sau đó nghiêng người qua, chống cằm lên bàn. “Học sinh xuất sắc à, có chuyện gì sao?”
Hai người cách nhau gần đến mức Đỗ Nhược có thể ngửi thấy mùi mực trên tờ giấy kiểm tra mới và mùi thơm của xà phòng trên đồng phục của anh.
Đôi môi mềm mại lúc đóng lúc mở, hơi thở nhẹ nhàng phả lên ngón tay thon dài đang cầm bút của thiếu niên, hầu kết của Cố Khang lăn lộn, trong lòng lập tức trở nên bồn chồn.
Anh liếc nhìn cô, sau đó khuôn mặt tối sầm lại, răn dạy cô. “Không biết xấu hổ, làm chuyện đó tưởng hay lắm hay sao.”
Giọng điệu cũng không hề gây tổn thương đến người khác, thậm chí đối với anh mà nói, như vậy chính là sự sủng nịnh rất hiếm thấy.
Đỗ Nhược nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. “Tôi là học sinh cá biệt, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vậy nên tôi thường quen biết mấy học sinh đội sổ, trước kia, trường học cũ của chúng tôi đều chia phòng thi và chỗ ngồi theo điểm số, Tứ Đại Thiên Vương kia ngồi xung quanh tôi, qua lại nhiều thì tự nhiên quen biết, thành tích của bọn họ không tốt, nhìn qua thì cà lơ phất phơ, nhưng thật ra bọn họ không phải người xấu, ngày thường còn rất quan tâm đến tôi.”
Tính tình Đỗ Nhược khá tốt, trời sinh đã vô tư không tính toán, cũng không phải kiểu người “thanh cao lạnh lùng”, từ trước đến giờ bản chất của cô đều rất tốt.
Vừa nghe thấy từ “quan tâm” một cái là Cố Khang nhíu mày lại, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tại sao bọn họ lại chỉ quan tâm đến một mình cô?
Là một người đàn ông, dĩ nhiên Cố Khang biết rõ lực hấp dẫn của Đỗ Nhược.
Giọng điệu của anh trở nên bực bội, “Cậu vẫn còn liên lạc với mấy người đó hả?”
Chính anh cũng không nhận ra rằng mình đang ghen.
Cảm giác này rất nặng nề, không hề dễ chịu.
Cô hấp dẫn bắt mắt tựa như một ngôi sao, hào quang bắn ra bốn phía, làm sao lại không có bạn khác giới có quan hệ tốt được cơ chứ?
Càng nghĩ Cố Khang càng cảm thấy hụt hẫng.
Anh đặt bút xuống, quay đầu lại, yên lặng nhìn Đỗ Nhược.
Lông mi Cố Khang vừa dài lại vừa rậm, nhưng những đường nét trên khuôn mặt không phải kiểu thanh tú, mà thiên về phong cách lạnh lùng.
Đỗ Nhược nhìn thẳng vào gương mặt ở trước mặt mình, trong lòng thầm cảm thán. Thật sự quá tuyệt vời, tạo hoá sủng ái cậu ta quá đi mất, tại sao ngày nào cậu ta cũng bày quán ở trên phố, làn da phơi nắng nhiều như vậy mà không bị đen đi?
Đỗ Nhược nuốt nước miếng, có lẽ là chưa nghe rõ câu hỏi của anh, thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, cô mới lấy lại bình tĩnh. “Cái gì? Ai?”
“Cậu vừa mới nói.” Giọng nói của Cố Khang hơi lạnh, ánh mắt đen nháy như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác. “Tứ Đại Thiên Vương?”
“A! Bọn họ sao!” Đỗ Nhược vội lắc đầu, “Không lui tới nữa rồi, cách quá xa, hơn nữa bọn họ cũng bận học, lúc nãy tôi chỉ ba hoa chích chòe thôi, bọn họ sẽ không đến tìm tôi đâu mà.”
Cố Khang im lặng, khoé miệng mím chặt lại, cụp mắt. “Ừm, học hành cho tốt.”
“Ừm!” Đỗ Nhược gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ thầm: Tôi không phải là người có thiên phú học tập, tôi đã sớm biết chuyện này rồi.
Vừa định nói cái gì đó, thì Vân Khinh Khinh vội vàng chạy đến, chỉ ra ngoài cửa, sợ hãi rối loạn nói. “Nhược Nhược… Tên đầu gấu… Trần Lưu đó, chính là cái người hôm qua tìm các cậu để gây khó dễ đấy, cậu ta cậu ta đang ở bên ngoài, chỉ tên đọc họ nói muốn tìm cậu…”
Vừa thấy vậy, Cố Khang lạnh lùng đứng lên bước ra ngoài cửa, Đỗ Nhược cũng vội vàng chạy theo sau.
Trên trán Trần Lưu vẫn còn một chút màu, đi theo bên cạnh hắn là hai em trai lưu manh, vì danh tiếng của bọn họ quá tên nên đám học sinh trên hành lang đều đã trốn đi rất xa.
Nhìn thấy Đỗ Nhược đi ra, hai mắt Trần Lưu sáng lên, hắn cầm một bông hồng định lao đến gần cô.
Cố Khang cao lớn chân dài, vòng eo thẳng tắp, duỗi tay chắn trước mặt Trần Lưu.
“Cút, hôm nay tao không đến tìm mày.” Trần Lưu dịch sang bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm Đỗ Nhược ở phía sau, cười đến nhe răng trợn mắt. “Đỗ Nhược mỹ nữ, cậu đã có bạn trai chưa? Cậu thấy tôi thế nào?”
Ngày hôm sau, khi cô đến trường, ánh mắt của các bạn học cùng lớp nhìn cô giống như thấy một thứ gì đó rất mới lạ, bọn họ quay đầu lại nhìn chằm chằm cô sôi nổi đưa ra đánh giá.
Sau giờ học, Vân Khinh Khinh chính là người đầu tiên chạy đến chỗ của cô, kiểm tra xem trên người của cô có vết thương nào hay không, cô ấy nắm lấy cánh tay của cô, lo lắng hỏi. “Bọn họ đã nói lúc ấy cậu bị té xỉu, làm tớ sợ muốn chết đi được, bây giờ cậu đã khoẻ lại chưa?”
Cố Khang đang ngồi bên cạnh làm bài tập, Đỗ Nhược ghé sát vào tai Vân Khinh Khinh, nhỏ giọng nói. “Tớ giả vờ thôi, không sao đâu!”
“Vậy thì tốt rồi!” Vân Khinh Khinh cười thành tiếng, sau đó cô ấy dơ tay chọt nhẹ lên khuôn mặt tràn đầy collagen của Đỗ Nhược. “Đúng là chỉ có cậu mới làm được!”
Đỗ Nhược xua xua tay, vốn dĩ là muốn kiềm chế lòng hư vinh của mình lại, khiêm tốn hơn một chút, nhưng cuối cùng cô lại phát hiện mình muốn khoe khoang nhiều hơn, cô quyết định không làm khó bản thân mình nữa, cũng không thèm che giấu gì cả. “Bình thường thôi, trước kia ở trường học cũ không ai dám làm gì tớ cả, Tứ Đại Thiên Vương trong trường đều là bạn tốt của tớ.”
Vân Khinh Khinh trợn tròn mắt, tò mò muốn chết, cô ấy nhanh chóng ngồi xuống, nhiệt tình ăn dưa. “Cậu lợi hại quá đi mất! Thật là nhìn không ra nha!”
Đỗ Nhược uống miếng nước giải khát, đang muốn nhìn lại những chiến tích huy hoàng mà mình đã từng làm trong quá khứ, thì học sinh xuất sắc ngồi bên cạnh cô vẫn luôn yên lặng tập trung làm bài đột nhiên lại dơ tay gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Đỗ Nhược sợ anh nổi giận, cô mím môi lại, ngoan ngoãn câm miệng.
“Nhược Nhược, tại sao cậu lại không nói lời nào?” Vân Khinh Khinh đang muốn nghe thì đột nhiên Đỗ Nhược lại im bặt.
“Khụ khụ.” Khuôn mặt của Đỗ Nhược hơi đỏ lên, cô hàm hồ nói. “Dù sao thì quan hệ hiện tại giữa bọn tớ vẫn khá là tốt, không thân lắm, nhưng sau khi tớ chuyển trường rồi bọn họ vẫn nghĩ đến việc tìm tớ đi chơi, lần sau có cơ hội tớ sẽ kể với cậu sau nha.”
Đỗ Nhược đuổi Vân Khinh Khinh đi, sau đó nghiêng người qua, chống cằm lên bàn. “Học sinh xuất sắc à, có chuyện gì sao?”
Hai người cách nhau gần đến mức Đỗ Nhược có thể ngửi thấy mùi mực trên tờ giấy kiểm tra mới và mùi thơm của xà phòng trên đồng phục của anh.
Đôi môi mềm mại lúc đóng lúc mở, hơi thở nhẹ nhàng phả lên ngón tay thon dài đang cầm bút của thiếu niên, hầu kết của Cố Khang lăn lộn, trong lòng lập tức trở nên bồn chồn.
Anh liếc nhìn cô, sau đó khuôn mặt tối sầm lại, răn dạy cô. “Không biết xấu hổ, làm chuyện đó tưởng hay lắm hay sao.”
Giọng điệu cũng không hề gây tổn thương đến người khác, thậm chí đối với anh mà nói, như vậy chính là sự sủng nịnh rất hiếm thấy.
Đỗ Nhược nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. “Tôi là học sinh cá biệt, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vậy nên tôi thường quen biết mấy học sinh đội sổ, trước kia, trường học cũ của chúng tôi đều chia phòng thi và chỗ ngồi theo điểm số, Tứ Đại Thiên Vương kia ngồi xung quanh tôi, qua lại nhiều thì tự nhiên quen biết, thành tích của bọn họ không tốt, nhìn qua thì cà lơ phất phơ, nhưng thật ra bọn họ không phải người xấu, ngày thường còn rất quan tâm đến tôi.”
Tính tình Đỗ Nhược khá tốt, trời sinh đã vô tư không tính toán, cũng không phải kiểu người “thanh cao lạnh lùng”, từ trước đến giờ bản chất của cô đều rất tốt.
Vừa nghe thấy từ “quan tâm” một cái là Cố Khang nhíu mày lại, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tại sao bọn họ lại chỉ quan tâm đến một mình cô?
Là một người đàn ông, dĩ nhiên Cố Khang biết rõ lực hấp dẫn của Đỗ Nhược.
Giọng điệu của anh trở nên bực bội, “Cậu vẫn còn liên lạc với mấy người đó hả?”
Chính anh cũng không nhận ra rằng mình đang ghen.
Cảm giác này rất nặng nề, không hề dễ chịu.
Cô hấp dẫn bắt mắt tựa như một ngôi sao, hào quang bắn ra bốn phía, làm sao lại không có bạn khác giới có quan hệ tốt được cơ chứ?
Càng nghĩ Cố Khang càng cảm thấy hụt hẫng.
Anh đặt bút xuống, quay đầu lại, yên lặng nhìn Đỗ Nhược.
Lông mi Cố Khang vừa dài lại vừa rậm, nhưng những đường nét trên khuôn mặt không phải kiểu thanh tú, mà thiên về phong cách lạnh lùng.
Đỗ Nhược nhìn thẳng vào gương mặt ở trước mặt mình, trong lòng thầm cảm thán. Thật sự quá tuyệt vời, tạo hoá sủng ái cậu ta quá đi mất, tại sao ngày nào cậu ta cũng bày quán ở trên phố, làn da phơi nắng nhiều như vậy mà không bị đen đi?
Đỗ Nhược nuốt nước miếng, có lẽ là chưa nghe rõ câu hỏi của anh, thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, cô mới lấy lại bình tĩnh. “Cái gì? Ai?”
“Cậu vừa mới nói.” Giọng nói của Cố Khang hơi lạnh, ánh mắt đen nháy như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác. “Tứ Đại Thiên Vương?”
“A! Bọn họ sao!” Đỗ Nhược vội lắc đầu, “Không lui tới nữa rồi, cách quá xa, hơn nữa bọn họ cũng bận học, lúc nãy tôi chỉ ba hoa chích chòe thôi, bọn họ sẽ không đến tìm tôi đâu mà.”
Cố Khang im lặng, khoé miệng mím chặt lại, cụp mắt. “Ừm, học hành cho tốt.”
“Ừm!” Đỗ Nhược gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ thầm: Tôi không phải là người có thiên phú học tập, tôi đã sớm biết chuyện này rồi.
Vừa định nói cái gì đó, thì Vân Khinh Khinh vội vàng chạy đến, chỉ ra ngoài cửa, sợ hãi rối loạn nói. “Nhược Nhược… Tên đầu gấu… Trần Lưu đó, chính là cái người hôm qua tìm các cậu để gây khó dễ đấy, cậu ta cậu ta đang ở bên ngoài, chỉ tên đọc họ nói muốn tìm cậu…”
Vừa thấy vậy, Cố Khang lạnh lùng đứng lên bước ra ngoài cửa, Đỗ Nhược cũng vội vàng chạy theo sau.
Trên trán Trần Lưu vẫn còn một chút màu, đi theo bên cạnh hắn là hai em trai lưu manh, vì danh tiếng của bọn họ quá tên nên đám học sinh trên hành lang đều đã trốn đi rất xa.
Nhìn thấy Đỗ Nhược đi ra, hai mắt Trần Lưu sáng lên, hắn cầm một bông hồng định lao đến gần cô.
Cố Khang cao lớn chân dài, vòng eo thẳng tắp, duỗi tay chắn trước mặt Trần Lưu.
“Cút, hôm nay tao không đến tìm mày.” Trần Lưu dịch sang bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm Đỗ Nhược ở phía sau, cười đến nhe răng trợn mắt. “Đỗ Nhược mỹ nữ, cậu đã có bạn trai chưa? Cậu thấy tôi thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.