Chương 12: Không Được Bắt Nạt Cậu
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
16/02/2024
Đỗ Nhược cứ thế này được ở lại, trải qua những tháng ngày nhàn nhã và mãn nguyện.
Cố Khang nuôi một đàn gà ở sân sau, và cái ao có thể nhìn thấy từ cửa sổ cũng là của nhà anhc, và có một cái ao nuôi cá ở đó.
Sau khi tan học, cô không có việc gì làm, ô đeo khẩu trang đi quanh sân sau quan sát đàn gà, Cố Khang bận bịu, cô cũng sẽ giúp anh cho gà ăn.
Cô cảm thấy rất thích thú với những điều mới mẻ này.
Trong giờ học ban ngày, Cố Khang rất chăm chú, ý tưởng trong đầu sớm đã đi về nới phía sau của giáo viên, nhưng với Đỗ Nhược mỗi khi tỉnh lại, cuốn sách vẫn thường nằm trên trang mục lục.
Quyển sách thời gian quay nhanh, trong nháy mắt đã trôi qua nửa tháng.
Chiều chủ nhật, chú Liễu đưa cô đến cổng phía tây của trường, cô đi qua gần hết trường và chui qua cổng bắc để ra đường sau.
Con đường ở phía sau vẫn rất sôi động náo nhiệt, cô đi dạo trên phố ăn vặt, tìm hình bóng Cố Khang theo vị trí trong trí nhớ của mình.
Đi qua đám đông, quầy bán khoai tây chất đống thành núi nhỏ của Cố Khang thực sự vẫn nằm dưới cây dương mai, chỉ là xung quanh anh có một đám người vây quanh.
Tóc nhuộm màu sắc sặc sỡ, ngang nhiên hút thuốc lá, tư thế kiêu ngạo nghênh ngang, với vẻ xấu xa, như kiểu sợ người khác không biết mình là những chàng trai hư hỏng.
Gian hàng của người bên cạnh và khách hàng trông khá kinh hoàng và tránh né thật xa ra vì sợ bị liên lụy tới.
Đỗ Nhược đi ngay qua đó liền nghe thấy đứa cầm đầu hét lớn lên với Cố Khang: "Này, tên họ Cố kia, mày có phải có bệnh gì không, kêu mày mà mày không đáp lại, mày bị điếc à?"
Đứa đàn em bên cạnh vỗ tay kiểu chân chó: "Lão đại, anh biết không, ba nó chính là người câm điếc, nó không bị điếc mới là không bình thường!"
Cố Khang nhẫn nhịn chịu đựng lấy, ngọn lửa hừng hực bừng bừng trong đôi mắt câm lặng, trên trán thoáng nổi lên gân xanh, hai quả đấm nắm chặt căng cứng, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
“Cũng đúng, mày bị điếc bẩm sinh.” Người duy nhất không có tóc nhuộm đứng đầu trong đó, cũng chính là Trần Lưu người đứng ngay trước nhóm dáng người cao to với vẻ lưu manh xấu xa, đôi mắt dài của hắn híp híp lại, nhìn thấy Cố Khang rốt cuộc cũng bị chọc phát tức, trong lòng hắn thầm mừng, nhưng trên vẻ mặt hắn lộ đầy sự khinh thường, hắn giễu cợt, "Tại sao em họ Châu Dương của tao lại thích mày, một người câm điếc, cho mày mặt mũi mày còn biết trân trọng, còn dám từ chối người ta, một khi đã từ chối thì sẽ có lần thứ hai, mày cảm thấy mày ngon lắm à! "
Hôm nay, Tần Lưu đến đây với mục đích hạ gục Cố Khang, chỉ cần Cố Khang ra tay trước, nhà trường chắc chắn sẽ không có lý do gì để bảo vệ anh, đến lúc đó nhà trường sẽ xử phạt bắt anh đình chỉ và buộc thôi học, hơ hơ, thì cục tức này xem như được giải tỏa rồi.
Một người đàn em khác hậm hực mà phụ họa theo, khịt mũi “phì” vào người Cố Khang rồi mỉa mai nói: "Lão đại, mẹ của thằng nhóc này cũng là người bệnh hoạn, chết vì bệnh hen suyễn, ông nội nó bị đột quỵ, hiện tại đang nằm chết dở trong bệnh viện, cả gia đình đều là con bệnh, là đứa không may xui rủi, nên này là cô nhi, thật không biết xấu hổ, cự tuyệt em họ của chúng ta! "
Đỗ Nhược ở bên cạnh vừa khó chịu vừa căm phẫn, cô đã chịu đựng tới sắp banh cái đầu rồi, cô tức giận tức tối mà vạch đám người ra sang một bên, tháo giày cao gót nhỏ của mình ra ném vào mặt Trần Lưu: "Muốn chết hả? Đồ ngốc, đàn ông kiểu gì mà ỷ nhiều hiếp ít chứ? Các người đều là đồ rác rưởi!"
Sau khi vứt bỏ hai chiếc giày, cô lại nhặt mấy viên đá trên mặt đất và đập nó vào đám người bên kia, nhóm người ở phía đối diện hiển nhiên đang hoảng sợ trước việc đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim, ôm đầu chạy loạn cả lên, lui về phía sau thật xa, định thần nhìn lại, tuy nhiên là một cô gái!
Mà còn là một cô gái đẹp tới kinh động lòng người!
Cố Khang nắm lấy Đỗ Nhược đang đứng ở trước mặt che chở, đưa cô về phía sau bảo vệ, lo lắng mắng lớn: "Cậu đến đây làm gì, nhanh về đi!"
“Tôi không về!” Đỗ Nhược tức giận bĩu môi, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Sao có thể để cho mấy đứa hèn hạ này bắt nạt cậu được! Còn có vương Pháp nữa không!”
Cố Khang nuôi một đàn gà ở sân sau, và cái ao có thể nhìn thấy từ cửa sổ cũng là của nhà anhc, và có một cái ao nuôi cá ở đó.
Sau khi tan học, cô không có việc gì làm, ô đeo khẩu trang đi quanh sân sau quan sát đàn gà, Cố Khang bận bịu, cô cũng sẽ giúp anh cho gà ăn.
Cô cảm thấy rất thích thú với những điều mới mẻ này.
Trong giờ học ban ngày, Cố Khang rất chăm chú, ý tưởng trong đầu sớm đã đi về nới phía sau của giáo viên, nhưng với Đỗ Nhược mỗi khi tỉnh lại, cuốn sách vẫn thường nằm trên trang mục lục.
Quyển sách thời gian quay nhanh, trong nháy mắt đã trôi qua nửa tháng.
Chiều chủ nhật, chú Liễu đưa cô đến cổng phía tây của trường, cô đi qua gần hết trường và chui qua cổng bắc để ra đường sau.
Con đường ở phía sau vẫn rất sôi động náo nhiệt, cô đi dạo trên phố ăn vặt, tìm hình bóng Cố Khang theo vị trí trong trí nhớ của mình.
Đi qua đám đông, quầy bán khoai tây chất đống thành núi nhỏ của Cố Khang thực sự vẫn nằm dưới cây dương mai, chỉ là xung quanh anh có một đám người vây quanh.
Tóc nhuộm màu sắc sặc sỡ, ngang nhiên hút thuốc lá, tư thế kiêu ngạo nghênh ngang, với vẻ xấu xa, như kiểu sợ người khác không biết mình là những chàng trai hư hỏng.
Gian hàng của người bên cạnh và khách hàng trông khá kinh hoàng và tránh né thật xa ra vì sợ bị liên lụy tới.
Đỗ Nhược đi ngay qua đó liền nghe thấy đứa cầm đầu hét lớn lên với Cố Khang: "Này, tên họ Cố kia, mày có phải có bệnh gì không, kêu mày mà mày không đáp lại, mày bị điếc à?"
Đứa đàn em bên cạnh vỗ tay kiểu chân chó: "Lão đại, anh biết không, ba nó chính là người câm điếc, nó không bị điếc mới là không bình thường!"
Cố Khang nhẫn nhịn chịu đựng lấy, ngọn lửa hừng hực bừng bừng trong đôi mắt câm lặng, trên trán thoáng nổi lên gân xanh, hai quả đấm nắm chặt căng cứng, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
“Cũng đúng, mày bị điếc bẩm sinh.” Người duy nhất không có tóc nhuộm đứng đầu trong đó, cũng chính là Trần Lưu người đứng ngay trước nhóm dáng người cao to với vẻ lưu manh xấu xa, đôi mắt dài của hắn híp híp lại, nhìn thấy Cố Khang rốt cuộc cũng bị chọc phát tức, trong lòng hắn thầm mừng, nhưng trên vẻ mặt hắn lộ đầy sự khinh thường, hắn giễu cợt, "Tại sao em họ Châu Dương của tao lại thích mày, một người câm điếc, cho mày mặt mũi mày còn biết trân trọng, còn dám từ chối người ta, một khi đã từ chối thì sẽ có lần thứ hai, mày cảm thấy mày ngon lắm à! "
Hôm nay, Tần Lưu đến đây với mục đích hạ gục Cố Khang, chỉ cần Cố Khang ra tay trước, nhà trường chắc chắn sẽ không có lý do gì để bảo vệ anh, đến lúc đó nhà trường sẽ xử phạt bắt anh đình chỉ và buộc thôi học, hơ hơ, thì cục tức này xem như được giải tỏa rồi.
Một người đàn em khác hậm hực mà phụ họa theo, khịt mũi “phì” vào người Cố Khang rồi mỉa mai nói: "Lão đại, mẹ của thằng nhóc này cũng là người bệnh hoạn, chết vì bệnh hen suyễn, ông nội nó bị đột quỵ, hiện tại đang nằm chết dở trong bệnh viện, cả gia đình đều là con bệnh, là đứa không may xui rủi, nên này là cô nhi, thật không biết xấu hổ, cự tuyệt em họ của chúng ta! "
Đỗ Nhược ở bên cạnh vừa khó chịu vừa căm phẫn, cô đã chịu đựng tới sắp banh cái đầu rồi, cô tức giận tức tối mà vạch đám người ra sang một bên, tháo giày cao gót nhỏ của mình ra ném vào mặt Trần Lưu: "Muốn chết hả? Đồ ngốc, đàn ông kiểu gì mà ỷ nhiều hiếp ít chứ? Các người đều là đồ rác rưởi!"
Sau khi vứt bỏ hai chiếc giày, cô lại nhặt mấy viên đá trên mặt đất và đập nó vào đám người bên kia, nhóm người ở phía đối diện hiển nhiên đang hoảng sợ trước việc đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim, ôm đầu chạy loạn cả lên, lui về phía sau thật xa, định thần nhìn lại, tuy nhiên là một cô gái!
Mà còn là một cô gái đẹp tới kinh động lòng người!
Cố Khang nắm lấy Đỗ Nhược đang đứng ở trước mặt che chở, đưa cô về phía sau bảo vệ, lo lắng mắng lớn: "Cậu đến đây làm gì, nhanh về đi!"
“Tôi không về!” Đỗ Nhược tức giận bĩu môi, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Sao có thể để cho mấy đứa hèn hạ này bắt nạt cậu được! Còn có vương Pháp nữa không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.