Chương 27: Nụ Hôn Trừng Phạt
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
16/02/2024
“Học xong lớp 11 thì đi ra nước ngoài?” Cố Khang nở một nụ cười chế nhạo, nhưng cuối cùng lại cảm thấy không cười nổi, trong lòng tràn đầy tư vị không thể diễn tả bằng lời, chỉ biết cảm giác đó không hề dễ chịu một chút nào.
Anh chậm rãi đi về phía Đỗ Nhược, lên tiếng chất vấn. “Còn tớ thì sao? Cậu coi tớ là cái gì, món đồ chơi mà cậu thích lấy thì lấy thích ném đi thì ném hay sao?”
Hàng ngàn suy nghĩ dồn dập trong đầu, Đỗ Nhược thấy rất hối hận, lúc nãy khi nói chuyện với Uông Trạch Dịch ở chỗ cắm trại, cô đã không chú ý đến chừng mực, nói ra mấy lời không phù hợp, cũng không biết Cố Khang đã nghe được bao nhiêu chuyện.
“Cậu nghe tớ giải thích đã, Cố Khang.”
Khuôn mặt của anh đanh lại, đôi mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy, Đỗ Nhược sợ nhất khi nhìn thấy phản ứng như vậy.
Đỗ Nhược chột dạ không thôi, cô sợ hãi đến mức sắp bật khóc. “Ba của tớ nói như vậy, nhưng tớ đã không đồng ý, tớ không muốn ra nước ngoài…”
Cố Khang chỉ nhìn chằm chằm cô chứ không chịu nói lời nào.
Nỗi cô đơn đã ngấm vào xương tủy của Cố Khang suốt nhiều năm nay, khiến anh thường xuyên rơi vào cảnh hỗn độn mê mang thuở ban đầu.
Dường như anh vẫn luôn ở một mình, xa cách, quái gở, không có cảm giác an toàn.
Con người chính là một quần thể động vật, có nhu cầu xã giao, cần bạn bè, nhưng anh lại là một ngoại lệ, anh chỉ dần dần thích nghi với cuộc sống của một con người trong tình trạng cô đơn một mình.
Sau khi ông nội ngã xuống, người giám hộ duy nhất của anh cũng trở thành một người yếu ớt bệnh tật cần anh chăm sóc, có một khoảng thời gian rất dài anh phải hối hả chạy ngược chạy xuôi để đi kiến ăn, vội vàng đến mức không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Nếu có người hỏi anh rằng anh có khao khát muốn có một tình yêu hay không, Anh có cần tình yêu không?
Làm sao anh có thể không muốn được yêu cơ chứ?
Sự tồn tại của Đỗ Nhược giống như một dải ngân hà, rải đầy những vì sao lên trên cuộc đời tăm tối không chút ánh sáng của anh, khiến anh được nếm trải vị ngọt mà trước đây chưa từng xuất hiện, nếm được một chút liền tham lam muốn nhiều hơn thế.
Tiếp xúc càng lâu, anh phát hiện ham muốn độc chiếm Đỗ Nhược của mình càng ngày càng mạnh, anh càng cố chấp hơn, chỉ cần có nam sinh đối xử tốt với cô một chút, có nam sinh khác gọi điện thoại cho cô, mặc dù ở ngay trước mặt anh cô tỏ ra không tim không phổi không thèm để ý, nhưng anh thì ngược lại, anh sẽ để ý, sẽ ghen.
Anh căm ghét tình tính hẹp hòi như vậy của bản thân, nhưng chính anh cũng phải chịu dày vò và tra tấn.
Anh không thể kiềm chế sự mê luyến của mình đối với cô, cũng không ngăn cản được những yêu cầu của mình đối với cô, chính vì vậy nên anh càng cảm thấy áp lực và bài xích khi những người khác giới gần gũi với cô.
“Nhưng cậu vẫn phải đi, đúng vậy không?” Cố Khang đã đến gần cô, anh bỏ cái chăn và gối đầu màu hồng nhạt vào trong lều trại.
Đây là sự lựa chọn của Đỗ Nhược lúc ở biệt thự, cô liếc mắt một cái liền nhìn trúng bộ chăn ga này.
“Không phải… Tớ sẽ không đi…” Đỗ Nhược nhìn về phía anh, thấy anh vẫn vô cảm như cũ, trong lòng của cô dâng lên cảm giác xót xa không thể diễn tả được bằng lời, cô biết Cố Khang không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng nếu thật sự bước vào trái tim của anh, tất nhiên sẽ thấy rõ tình cảm của anh, chân thành như vậy, yêu hận rõ ràng.
Trong bóng tối, Cố Khang cúi đầu nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, giống như muốn nhìn rõ xem cô nói thật hay giả. Một lát sau, anh dùng lực trên cổ tay kéo cô về phía mình, hai người một cao một thấp, Đỗ Nhược bị bao bọc ở trong lồng ngực của anh, cằm cũng bị nâng lên, nụ hôn của anh rơi xuống giống như một trận mưa bão, xen lẫn ý nghĩ muốn trừng phạt, hơi thở của hai người bọn họ hoà vào nhau, trên mặt mang theo triều ý.
Đỗ Nhược ngẩng mặt thừa nhận nụ hôn mãnh liệt của anh, cánh môi của cô bị gặm cắn đến sưng đỏ, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng, cô khẽ cau mày lại, hô hấp dần dần khó khăn hơn, một lát sau, thời điểm sắp bị nghẹt thở cô mới vỗ vào ngực của anh.
Cố Khang ôm chặt lấy eo của cô, lùi vài bước, sau đó đè cô lên phía sau của gốc cây, tay của anh vội vàng thò vào vạt áo của cô, rồi đẩy áo ngực của cô lên.
Anh rời khỏi môi của cô, hô hấp nóng rực lại tiếp tục phả vào cần cổ của cô, sau đó dần dần lướt xuống dưới, cuối cùng hơi thở lộn xộn dừng lại trên bộ ngực phập phồng của cô, sau đó ngậm lấy một bên núm vú mềm mại sáng như viên ngọc của cô.
Cơ thể của cả hai dính sát với nhau, dương vật thô cứng áp vào vùng kín của cô, cố tình chọc lên đó hai cái, nhiệt độ nóng đến kinh người.
Chỗ bị anh chạm vào ngứa ngáy không chịu nổi, hoa huyệt của Đỗ Nhược run lên theo động tác của anh, khuôn mặt lập tức trở nên nóng bừng.
Anh chậm rãi đi về phía Đỗ Nhược, lên tiếng chất vấn. “Còn tớ thì sao? Cậu coi tớ là cái gì, món đồ chơi mà cậu thích lấy thì lấy thích ném đi thì ném hay sao?”
Hàng ngàn suy nghĩ dồn dập trong đầu, Đỗ Nhược thấy rất hối hận, lúc nãy khi nói chuyện với Uông Trạch Dịch ở chỗ cắm trại, cô đã không chú ý đến chừng mực, nói ra mấy lời không phù hợp, cũng không biết Cố Khang đã nghe được bao nhiêu chuyện.
“Cậu nghe tớ giải thích đã, Cố Khang.”
Khuôn mặt của anh đanh lại, đôi mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy, Đỗ Nhược sợ nhất khi nhìn thấy phản ứng như vậy.
Đỗ Nhược chột dạ không thôi, cô sợ hãi đến mức sắp bật khóc. “Ba của tớ nói như vậy, nhưng tớ đã không đồng ý, tớ không muốn ra nước ngoài…”
Cố Khang chỉ nhìn chằm chằm cô chứ không chịu nói lời nào.
Nỗi cô đơn đã ngấm vào xương tủy của Cố Khang suốt nhiều năm nay, khiến anh thường xuyên rơi vào cảnh hỗn độn mê mang thuở ban đầu.
Dường như anh vẫn luôn ở một mình, xa cách, quái gở, không có cảm giác an toàn.
Con người chính là một quần thể động vật, có nhu cầu xã giao, cần bạn bè, nhưng anh lại là một ngoại lệ, anh chỉ dần dần thích nghi với cuộc sống của một con người trong tình trạng cô đơn một mình.
Sau khi ông nội ngã xuống, người giám hộ duy nhất của anh cũng trở thành một người yếu ớt bệnh tật cần anh chăm sóc, có một khoảng thời gian rất dài anh phải hối hả chạy ngược chạy xuôi để đi kiến ăn, vội vàng đến mức không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Nếu có người hỏi anh rằng anh có khao khát muốn có một tình yêu hay không, Anh có cần tình yêu không?
Làm sao anh có thể không muốn được yêu cơ chứ?
Sự tồn tại của Đỗ Nhược giống như một dải ngân hà, rải đầy những vì sao lên trên cuộc đời tăm tối không chút ánh sáng của anh, khiến anh được nếm trải vị ngọt mà trước đây chưa từng xuất hiện, nếm được một chút liền tham lam muốn nhiều hơn thế.
Tiếp xúc càng lâu, anh phát hiện ham muốn độc chiếm Đỗ Nhược của mình càng ngày càng mạnh, anh càng cố chấp hơn, chỉ cần có nam sinh đối xử tốt với cô một chút, có nam sinh khác gọi điện thoại cho cô, mặc dù ở ngay trước mặt anh cô tỏ ra không tim không phổi không thèm để ý, nhưng anh thì ngược lại, anh sẽ để ý, sẽ ghen.
Anh căm ghét tình tính hẹp hòi như vậy của bản thân, nhưng chính anh cũng phải chịu dày vò và tra tấn.
Anh không thể kiềm chế sự mê luyến của mình đối với cô, cũng không ngăn cản được những yêu cầu của mình đối với cô, chính vì vậy nên anh càng cảm thấy áp lực và bài xích khi những người khác giới gần gũi với cô.
“Nhưng cậu vẫn phải đi, đúng vậy không?” Cố Khang đã đến gần cô, anh bỏ cái chăn và gối đầu màu hồng nhạt vào trong lều trại.
Đây là sự lựa chọn của Đỗ Nhược lúc ở biệt thự, cô liếc mắt một cái liền nhìn trúng bộ chăn ga này.
“Không phải… Tớ sẽ không đi…” Đỗ Nhược nhìn về phía anh, thấy anh vẫn vô cảm như cũ, trong lòng của cô dâng lên cảm giác xót xa không thể diễn tả được bằng lời, cô biết Cố Khang không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng nếu thật sự bước vào trái tim của anh, tất nhiên sẽ thấy rõ tình cảm của anh, chân thành như vậy, yêu hận rõ ràng.
Trong bóng tối, Cố Khang cúi đầu nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, giống như muốn nhìn rõ xem cô nói thật hay giả. Một lát sau, anh dùng lực trên cổ tay kéo cô về phía mình, hai người một cao một thấp, Đỗ Nhược bị bao bọc ở trong lồng ngực của anh, cằm cũng bị nâng lên, nụ hôn của anh rơi xuống giống như một trận mưa bão, xen lẫn ý nghĩ muốn trừng phạt, hơi thở của hai người bọn họ hoà vào nhau, trên mặt mang theo triều ý.
Đỗ Nhược ngẩng mặt thừa nhận nụ hôn mãnh liệt của anh, cánh môi của cô bị gặm cắn đến sưng đỏ, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng, cô khẽ cau mày lại, hô hấp dần dần khó khăn hơn, một lát sau, thời điểm sắp bị nghẹt thở cô mới vỗ vào ngực của anh.
Cố Khang ôm chặt lấy eo của cô, lùi vài bước, sau đó đè cô lên phía sau của gốc cây, tay của anh vội vàng thò vào vạt áo của cô, rồi đẩy áo ngực của cô lên.
Anh rời khỏi môi của cô, hô hấp nóng rực lại tiếp tục phả vào cần cổ của cô, sau đó dần dần lướt xuống dưới, cuối cùng hơi thở lộn xộn dừng lại trên bộ ngực phập phồng của cô, sau đó ngậm lấy một bên núm vú mềm mại sáng như viên ngọc của cô.
Cơ thể của cả hai dính sát với nhau, dương vật thô cứng áp vào vùng kín của cô, cố tình chọc lên đó hai cái, nhiệt độ nóng đến kinh người.
Chỗ bị anh chạm vào ngứa ngáy không chịu nổi, hoa huyệt của Đỗ Nhược run lên theo động tác của anh, khuôn mặt lập tức trở nên nóng bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.