Chương 9: Tôi Không
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
16/02/2024
Hai cánh tay trắng nõn mỏng manh ôm chặt lấy cổ Cố Khang, dùng hết sức mẹ sức con, Đỗ Nhược ôm lấy anh chỉ muốn trèo lên trên, tim cô đập thình thịt, mồ hôi đầm đìa mà vỗ vai anh, tinh thần suy sụp mà hét lên: "Để nó đi! Để nó đi! Xin cậu đó!"
“Cô xuống trước đã.” Cố Khang cũng bị cô làm cho dọa chết khiếp, hít sâu một hơi, “Sau khi cô xuống tôi sẽ mang nó đi.”
“Không muốn, không muốn!” Đỗ Nhược hai mắt mông lung lệ trào, hai tay túm lấy cổ của anh, giống như cọng cỏ cứu mạng vậy, giọng nói run run, “Nếu như nó không biến mất thì tôi sẽ không xuống! "
Cố Khang bất lực, ngước mắt lên nhìn về phía cách đó không xa, một cô gái mặc đồng phục học sinh trường trung học số 10 với vẻ mặt khoogn vui nhìn về phía bên này.
“Châu Dương, đưa Tiểu Hắc đi.” Anh mở miệng nói.
Cô gái tên Châu Dương đến gần và nói lớn về phía chú chó becgie, "Tiểu Hắc, lại đây."
Nghe thấy hiệu lệnh, con chó đen quay lại ngay lập tức và chạy về phía chủ nhân của nó.
Châu Dương cúi đầu sờ sờ đầu con chó đen, Tiểu Hắc ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cô, nhai ngấu nghiến khúc xương cô cho ăn.
Hai người dính chặt vào nhau không một kẻ hở, đường cong của cô gái dựa vào lông ngực nhấp nhô dữ dội, toàn thân Khang căng cứng, cả người đổ đầy mồ hôi, cổ họng có chút khô khan, ho khan một tiếng.
"Cậu có thể đi xuống được rồi."
Đỗ Nhược còn chưa hoàn hồn, hai chân đều mềm nhũn cả, cô thở hổn hển, giữ chặt lấy quần áo của Cố Khang không buông, giọng nói yếu ớt: "Con chó còn ở đó, cậu ... cậu bế tôi đưa tôi về."
Với tư thế này, Cố Khang khó khăn lắm mới đưa cô vào phòng và đặt cô nằm trên chiếc giường tre dưới gốc cây ngoài sân.
Đỗ Nhược thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt dị thường, đưa tay yếu ớt chỉ về phía bên ngoài: "Cậu giúp tôi mang vali tới đây... cái màu đỏ đó ... nhanh lên."
“Cậu bị sao vậy?” Cố Khang nhận ra có điều gì đó không ổn ở cô và cau mày.
"Thuốc, cậu đem thuốc ... qua đây..."Đỗ Nhược hô hấp càng ngày càng gấp, hai tay áp vào lồng ngực, gần như thở không ra hơi.
Cố Khang vội vàng đi ra ngoài cửa, cầm chiếc vali màu đỏ bước nhanh vào, mở khóa kéo ra thì thấy một nửa bên trong được chất đầy thuốc.
Mồ hôi túa ra trên trán anh từng giọt to, "Lọ nào đây?"
Hô hấp bị cản trở, Đỗ Nhược mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lồng ngực tức ngực khó thở: "Màu đỏ ... bình thuốc xịt ..."
Vài chai xịt màu đỏ được đặt ở túi trong của vali đặc biệt dễ thấy, Cố Khang lấy ra một chai, lột bỏ vỏ, đưa đến gần bên miệng Đỗ Nhược người đang có hơi thở gần cạn kiệt, vịn lấy sau lưng cô để đứng dậy, Đỗ Nhược ngậm hít vài cái.
Đỗ Nhược dần dần bình tĩnh lại rồi nằm xuống, đường hô hấp và phổi vẫn còn đọng lại cơn đau rát.
Thấy rằng cô đã tốt hơn, Cố Khang ngã người sang một bên và hồi phục sau một thời gian.
“Bệnh suyễn, bẩm sinh.” Đỗ Nhược cười như an ủi anh, giọng nói khàn khàn mềm mại: “Tôi không chết được đâu, xin lỗi đã làm cho cậu lo lắng.”
Cố Khang cau mày, vẻ mặt căng thẳng, không nói lời nào.
Không ai biết những gì anh đã trải qua vào lúc này.
Một cơn sóng thần, một trận động đất và trời đất sụp đổ.
Mẹ anh qua đời chính vì bệnh hen suyễn.
Ngay trước mặt anh, chính ngay trong sân này.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của anh, Đỗ Nhược cảm thấy hơi chột dạ, lắc lắc cánh tay chọc cho anh vui vẻ: " y da, học sinh xuất sắc, tại sao vừa rồi con chó đó lại tên Tiểu Hắc, rõ ràng là nó không nhỏ chút nào."
“Ngày mai cô dọn ra ngoài đi.” Cố Khang không muốn cười đùa với cô, đứng dậy, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Đỗ Nhược, lạnh lùng nhìn cô, “Cô không thích hợp sống ở đây.
Đỗ Nhược biết anh sẽ có phản ứng như vậy, cô từ từ ngồi dậy, nhanh chóng chuyển trả lại tiền, dính như keo, đường hoàng mà phun ra hai chữ: "Tôi — không—"
“Cô xuống trước đã.” Cố Khang cũng bị cô làm cho dọa chết khiếp, hít sâu một hơi, “Sau khi cô xuống tôi sẽ mang nó đi.”
“Không muốn, không muốn!” Đỗ Nhược hai mắt mông lung lệ trào, hai tay túm lấy cổ của anh, giống như cọng cỏ cứu mạng vậy, giọng nói run run, “Nếu như nó không biến mất thì tôi sẽ không xuống! "
Cố Khang bất lực, ngước mắt lên nhìn về phía cách đó không xa, một cô gái mặc đồng phục học sinh trường trung học số 10 với vẻ mặt khoogn vui nhìn về phía bên này.
“Châu Dương, đưa Tiểu Hắc đi.” Anh mở miệng nói.
Cô gái tên Châu Dương đến gần và nói lớn về phía chú chó becgie, "Tiểu Hắc, lại đây."
Nghe thấy hiệu lệnh, con chó đen quay lại ngay lập tức và chạy về phía chủ nhân của nó.
Châu Dương cúi đầu sờ sờ đầu con chó đen, Tiểu Hắc ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cô, nhai ngấu nghiến khúc xương cô cho ăn.
Hai người dính chặt vào nhau không một kẻ hở, đường cong của cô gái dựa vào lông ngực nhấp nhô dữ dội, toàn thân Khang căng cứng, cả người đổ đầy mồ hôi, cổ họng có chút khô khan, ho khan một tiếng.
"Cậu có thể đi xuống được rồi."
Đỗ Nhược còn chưa hoàn hồn, hai chân đều mềm nhũn cả, cô thở hổn hển, giữ chặt lấy quần áo của Cố Khang không buông, giọng nói yếu ớt: "Con chó còn ở đó, cậu ... cậu bế tôi đưa tôi về."
Với tư thế này, Cố Khang khó khăn lắm mới đưa cô vào phòng và đặt cô nằm trên chiếc giường tre dưới gốc cây ngoài sân.
Đỗ Nhược thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt dị thường, đưa tay yếu ớt chỉ về phía bên ngoài: "Cậu giúp tôi mang vali tới đây... cái màu đỏ đó ... nhanh lên."
“Cậu bị sao vậy?” Cố Khang nhận ra có điều gì đó không ổn ở cô và cau mày.
"Thuốc, cậu đem thuốc ... qua đây..."Đỗ Nhược hô hấp càng ngày càng gấp, hai tay áp vào lồng ngực, gần như thở không ra hơi.
Cố Khang vội vàng đi ra ngoài cửa, cầm chiếc vali màu đỏ bước nhanh vào, mở khóa kéo ra thì thấy một nửa bên trong được chất đầy thuốc.
Mồ hôi túa ra trên trán anh từng giọt to, "Lọ nào đây?"
Hô hấp bị cản trở, Đỗ Nhược mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lồng ngực tức ngực khó thở: "Màu đỏ ... bình thuốc xịt ..."
Vài chai xịt màu đỏ được đặt ở túi trong của vali đặc biệt dễ thấy, Cố Khang lấy ra một chai, lột bỏ vỏ, đưa đến gần bên miệng Đỗ Nhược người đang có hơi thở gần cạn kiệt, vịn lấy sau lưng cô để đứng dậy, Đỗ Nhược ngậm hít vài cái.
Đỗ Nhược dần dần bình tĩnh lại rồi nằm xuống, đường hô hấp và phổi vẫn còn đọng lại cơn đau rát.
Thấy rằng cô đã tốt hơn, Cố Khang ngã người sang một bên và hồi phục sau một thời gian.
“Bệnh suyễn, bẩm sinh.” Đỗ Nhược cười như an ủi anh, giọng nói khàn khàn mềm mại: “Tôi không chết được đâu, xin lỗi đã làm cho cậu lo lắng.”
Cố Khang cau mày, vẻ mặt căng thẳng, không nói lời nào.
Không ai biết những gì anh đã trải qua vào lúc này.
Một cơn sóng thần, một trận động đất và trời đất sụp đổ.
Mẹ anh qua đời chính vì bệnh hen suyễn.
Ngay trước mặt anh, chính ngay trong sân này.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của anh, Đỗ Nhược cảm thấy hơi chột dạ, lắc lắc cánh tay chọc cho anh vui vẻ: " y da, học sinh xuất sắc, tại sao vừa rồi con chó đó lại tên Tiểu Hắc, rõ ràng là nó không nhỏ chút nào."
“Ngày mai cô dọn ra ngoài đi.” Cố Khang không muốn cười đùa với cô, đứng dậy, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Đỗ Nhược, lạnh lùng nhìn cô, “Cô không thích hợp sống ở đây.
Đỗ Nhược biết anh sẽ có phản ứng như vậy, cô từ từ ngồi dậy, nhanh chóng chuyển trả lại tiền, dính như keo, đường hoàng mà phun ra hai chữ: "Tôi — không—"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.