Chương 54: bữa sáng
Tiểu Cam Cam
08/05/2023
Vì anh đe doạ, tan làm, cô về nhà nhanh chóng thay một bộ váy.
Thực sự không hiểu nỗi, chỉ là đi ăn cơm thôi mà, mặc đồ công sở thì sao chứ?
Một chiếc váy cổ vuông màu xanh da trời đơn giản khiến cho sự thanh thuần nhẹ nhàng trong cô được nổi bật. Tô Gia Hân không quên khoá cửa, Vương Nhất Hạo đã đứng ở trước cửa nhà đợi cô.
Vốn còn đang không biết đi ăn ở đâu, thì ra là anh đã chuẩn bị kế hoạch.
Không lạ gì khi anh đưa cô đến một nhà hàng có tiếng trong thành phố, việc của Tô Gia Hân chỉ là ngồi yên thưởng thức các món ăn được đem lên, còn việc thanh toán, là của anh.
Vương Nhất Hạo chọn phòng riêng ở tầng cao nhất của nhà hàng, phong cảnh và món ăn phải nói là đỉnh cao, chẳng có gì để bàn cãi. Tô Gia Hân luôn nghĩ rằng, bản thân dù có được đến nơi này đi chăng nữa thì cùng lắm chỉ là được nhận vào làm việc ở đây.
Trở thành khách hàng, được thưởng thức dịch vụ chất lượng, dù có là trong mơ cô cũng không dám.
Từ khi gặp lại anh, những việc tốt đều xảy đến, đúng là thích nghi không kịp.
Dùng bữa xong, anh lái xe đưa cô về nhà. Tô Gia Hân ngồi ở ghế lái phụ, ngón tay xoắn xoắn vào nhau, ngại ngùng mà lên tiếng:
" Ừm... ngày mai tớ chuẩn bị bữa sáng giúp cậu nhé?".
Chàng trai tỉnh bơ lái xe, tập trung nhìn đường rồi đáp:
" Vậy ngày mai thức sớm rồi qua nhà tớ".
" À... ừm".
Anh không quen ăn thức ăn bên ngoài, trong nhà anh lại dự trữ rất nhiều thực phẩm, cho nên muốn cô đến nấu cũng là chuyện bình thường. Cũng không phải lần đầu tiên, cho nên Tô Gia Hân cũng nhanh chóng gật đầu.
" Ngày mai đến thì cứ nhập mật khẩu rồi vào là được, không cần ấn chuông cửa, biết không?".
" Ồ".
Một bữa ăn tối khá vui vẻ, nhưng chẳng thấm vào đâu, anh còn cảm thấy thời gian duy trì một bữa như thế có phải là quá ít rồi không?
Thôi thì sáng hôm sau cô sẽ đến nhà nấu ăn cho anh, như thế cũng tạm được.
Con người Tô Gia Hân không thích mang nợ, cho nên anh càng đối xử tốt với cô, thì cô cũng sẽ không để anh chịu thiệt thòi.
Vương Nhất hạo lái xe về nhà, đêm đó... anh mất ngủ.
Sáng hôm sau khi cô đến và nhập mật khẩu đi vào bên trong thì đã thấy anh đang ngồi ở sofa ở phòng khách, có chút giật mình, cô hỏi với vẻ mặt tím tái:
" Cậu... cậu dậy sớm vậy?".
Vương Nhất Hạo chống tay lên cằm, nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước mặt rồi đáp:
" Bộ dạng của cậu... hệt như đang lén lút vào nhà người khác ăn trộm bị bắt quả tang".
" Còn không phải do cậu làm tớ giật mình hay sao?".
Anh nhún nhún vai, sau đó nằm ườn ra ghế sofa:
" Làm gì thì làm đi".
" Làm... làm cái gì cơ?".
Chân mày anh nhếch lên một cái, khoé môi cũng thuận thế cong lên, chậm rãi ngồi dậy, trưng ra gương mặt hại nước hại dân rồi xấu xa lên tiếng:
" Làm bếp, nếu không thì... còn có thể làm gì?".
"............".
Tô Gia Hân không đôi co, nhanh chóng chạy vào trong bếp. Anh lại nằm xuống sofa, cười cười.
Trước đó cô mất trí nhớ, anh nói gì cô cũng đều như đứa trẻ chưa trải mùi đời, chẳng hiểu gì, khiến cho anh trêu chọc cũng mất cả hứng thú.
Bây giờ thì giống dáng vẻ mà anh muốn rồi.
Bác sĩ nói vì cô không muốn nhớ lại những chuyện không vui cho nên trí nhớ mới muốn trở về khoảng thời gian vui nhất.
Lúc thấy cô trong bộ dạng lo sợ, dè dặt mở cửa cho nhân viên dọn phòng, anh cứ tưởng cô sợ đàn ông, nhưng khi thấy cô nói chuyện với Lê Nhân thì suy nghĩ đó liền biến mất.
Cho đến khi gặp hai gã đòi nợ kia, và thêm những tên khốn từ các căn trọ cũ của cô, sau khi xâu chuỗi lại, thì dáng vẻ cô sợ sệt mở cửa đó chính là vì ám ảnh mà bọn chúng gây ra.
Ánh mắt của anh không tự chủ được nhìn vào bên trong bếp, cô gái nhỏ đang loay hoay trong đó, dáng vẻ của cô khiến anh bất giác nở nụ cười.
" Làm hai phần đấy".
" Hả?" - Từ trong bếp, cô thò đầu ra, gương mặt khó hiểu.
" Tớ không muốn bị mang tiếng là bóc lột sức lao động rồi bỏ đói cậu đâu".
Lúc này cô mới hiểu ra, anh muốn cô tự làm một phần thức ăn cho chính mình. Thôi thì cứ nghe theo, dù sao đồ anh mua đều rất hảo hạng.
Dùng bữa xong, anh đưa cô đến công ty, hôm đó tâm trạng anh khá vui.
Thực sự không hiểu nỗi, chỉ là đi ăn cơm thôi mà, mặc đồ công sở thì sao chứ?
Một chiếc váy cổ vuông màu xanh da trời đơn giản khiến cho sự thanh thuần nhẹ nhàng trong cô được nổi bật. Tô Gia Hân không quên khoá cửa, Vương Nhất Hạo đã đứng ở trước cửa nhà đợi cô.
Vốn còn đang không biết đi ăn ở đâu, thì ra là anh đã chuẩn bị kế hoạch.
Không lạ gì khi anh đưa cô đến một nhà hàng có tiếng trong thành phố, việc của Tô Gia Hân chỉ là ngồi yên thưởng thức các món ăn được đem lên, còn việc thanh toán, là của anh.
Vương Nhất Hạo chọn phòng riêng ở tầng cao nhất của nhà hàng, phong cảnh và món ăn phải nói là đỉnh cao, chẳng có gì để bàn cãi. Tô Gia Hân luôn nghĩ rằng, bản thân dù có được đến nơi này đi chăng nữa thì cùng lắm chỉ là được nhận vào làm việc ở đây.
Trở thành khách hàng, được thưởng thức dịch vụ chất lượng, dù có là trong mơ cô cũng không dám.
Từ khi gặp lại anh, những việc tốt đều xảy đến, đúng là thích nghi không kịp.
Dùng bữa xong, anh lái xe đưa cô về nhà. Tô Gia Hân ngồi ở ghế lái phụ, ngón tay xoắn xoắn vào nhau, ngại ngùng mà lên tiếng:
" Ừm... ngày mai tớ chuẩn bị bữa sáng giúp cậu nhé?".
Chàng trai tỉnh bơ lái xe, tập trung nhìn đường rồi đáp:
" Vậy ngày mai thức sớm rồi qua nhà tớ".
" À... ừm".
Anh không quen ăn thức ăn bên ngoài, trong nhà anh lại dự trữ rất nhiều thực phẩm, cho nên muốn cô đến nấu cũng là chuyện bình thường. Cũng không phải lần đầu tiên, cho nên Tô Gia Hân cũng nhanh chóng gật đầu.
" Ngày mai đến thì cứ nhập mật khẩu rồi vào là được, không cần ấn chuông cửa, biết không?".
" Ồ".
Một bữa ăn tối khá vui vẻ, nhưng chẳng thấm vào đâu, anh còn cảm thấy thời gian duy trì một bữa như thế có phải là quá ít rồi không?
Thôi thì sáng hôm sau cô sẽ đến nhà nấu ăn cho anh, như thế cũng tạm được.
Con người Tô Gia Hân không thích mang nợ, cho nên anh càng đối xử tốt với cô, thì cô cũng sẽ không để anh chịu thiệt thòi.
Vương Nhất hạo lái xe về nhà, đêm đó... anh mất ngủ.
Sáng hôm sau khi cô đến và nhập mật khẩu đi vào bên trong thì đã thấy anh đang ngồi ở sofa ở phòng khách, có chút giật mình, cô hỏi với vẻ mặt tím tái:
" Cậu... cậu dậy sớm vậy?".
Vương Nhất Hạo chống tay lên cằm, nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước mặt rồi đáp:
" Bộ dạng của cậu... hệt như đang lén lút vào nhà người khác ăn trộm bị bắt quả tang".
" Còn không phải do cậu làm tớ giật mình hay sao?".
Anh nhún nhún vai, sau đó nằm ườn ra ghế sofa:
" Làm gì thì làm đi".
" Làm... làm cái gì cơ?".
Chân mày anh nhếch lên một cái, khoé môi cũng thuận thế cong lên, chậm rãi ngồi dậy, trưng ra gương mặt hại nước hại dân rồi xấu xa lên tiếng:
" Làm bếp, nếu không thì... còn có thể làm gì?".
"............".
Tô Gia Hân không đôi co, nhanh chóng chạy vào trong bếp. Anh lại nằm xuống sofa, cười cười.
Trước đó cô mất trí nhớ, anh nói gì cô cũng đều như đứa trẻ chưa trải mùi đời, chẳng hiểu gì, khiến cho anh trêu chọc cũng mất cả hứng thú.
Bây giờ thì giống dáng vẻ mà anh muốn rồi.
Bác sĩ nói vì cô không muốn nhớ lại những chuyện không vui cho nên trí nhớ mới muốn trở về khoảng thời gian vui nhất.
Lúc thấy cô trong bộ dạng lo sợ, dè dặt mở cửa cho nhân viên dọn phòng, anh cứ tưởng cô sợ đàn ông, nhưng khi thấy cô nói chuyện với Lê Nhân thì suy nghĩ đó liền biến mất.
Cho đến khi gặp hai gã đòi nợ kia, và thêm những tên khốn từ các căn trọ cũ của cô, sau khi xâu chuỗi lại, thì dáng vẻ cô sợ sệt mở cửa đó chính là vì ám ảnh mà bọn chúng gây ra.
Ánh mắt của anh không tự chủ được nhìn vào bên trong bếp, cô gái nhỏ đang loay hoay trong đó, dáng vẻ của cô khiến anh bất giác nở nụ cười.
" Làm hai phần đấy".
" Hả?" - Từ trong bếp, cô thò đầu ra, gương mặt khó hiểu.
" Tớ không muốn bị mang tiếng là bóc lột sức lao động rồi bỏ đói cậu đâu".
Lúc này cô mới hiểu ra, anh muốn cô tự làm một phần thức ăn cho chính mình. Thôi thì cứ nghe theo, dù sao đồ anh mua đều rất hảo hạng.
Dùng bữa xong, anh đưa cô đến công ty, hôm đó tâm trạng anh khá vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.