Chương 20: Cung Hoàng Đạo
Tiểu Cam Cam
03/05/2023
Cô gái đi đến bên ghế massage, ngồi lên, khởi động rồi lấy remote mở tivi. Máy lạnh được chỉnh ở mức độ vừa phải, vô cùng mát mẻ, lại thêm 3 cái máy lọc không khí, robot hút bụi chạy dưới chân, ánh nắng không quá gắt chiếu vào. Ôi, cuộc sống thoải mái này, cô đang vô cùng tận hưởng.
Tô Gia Hân nhắm mắt lại, thở ra một hơi đầy mãn nguyện, rồi lên tiếng:
" Mọi thứ đều rất tuyệt, không có gì để bàn cãi\~".
Chàng trai từ trong bếp đi ra ngoài, cầm trên tay đĩa trái cây được gọt tỉ mỉ đặt lên bàn phía bên cạnh cô gái, dường như đang tận hưởng nên cô không biết rằng anh đã ngồi bên cạnh cô lúc nào.
Vương Nhất Hạo nhìn cô gái đang nằm thư thái, gương mặt anh dịu dàng và vô cùng thâm tình.
Tô Gia Hân đang nhắm mắt tận hưởng đương nhiên không biết được chàng trai đang làm gì, cô còn nghĩ anh vẫn đang ở trong bếp.
Chàng trai dùng nĩa xăm một quả nho, giọng nói vô cùng gợi đòn:
" Mở miệng".
Cô gái mở mắt, gương mặt vô cùng đẹp của anh xuất hiện, tim cô lỡ mất một nhịp nhưng cũng cố bình tĩnh mà hỏi lại:
" Hả?".
Vương chủ nợ đưa quả nho đến bên miệng cô, nhìn vào hai tay đang được massage, nghênh mặt:
" Tay bị như thế kia thì sao cử động được, tôi đây có lòng tốt bón cho cậu ăn, đừng có cự nự, mở miệng".
Tô Gia Hân chẳng hiểu sao bản thân lại không từ chối, dường như trong tiềm thức đã quá quen với cái bộ dạng này, nhanh chóng mở miệng.
Trái nho mát lạnh lại ngọt ngào được bỏ vào miệng cô, cả cơ thể của cô như tan chảy rồi.
Tiếp đó chàng trai lại đưa thêm một miếng dưa hấu đến, vì quá to cho nên cô chỉ đành cắn một ít, không tránh khỏi việc nước của miếng dưa dính đầy miệng, chàng trai nhíu mày đôi chút, vươn tay rồi lau đi vệt nước đo đỏ dính lên miệng cô.
" Đúng là hệt như trẻ con, có thật là cậu đã 26 không vậy?".
Tô Gia Hân đóng băng, tuy có chút ngượng ngùng nhưng cô không khó chịu với cái động chạm đó của anh.
Từ dạo đó trở đi, chẳng biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, mà số lần anh tự nhiên chạm vào cô tăng lên đáng kể.
Cô rửa chén ở trong bếp, anh ở ngoài đi vào liền tự tiện xoa xoa đầu cô rồi nói:
" Siêng năng thế là tốt, chủ nợ kiêm người 'bị' theo đuổi là tôi đây hôm nay sẽ tốt bụng đưa cậu đi ăn nhà hàng nổi tiếng trong thành phố".
" Anh ... mời sao?" - Cô gái nhỏ thỏ thẻ.
Anh nghênh mặt lên, gương mặt đẹp trai khó ưa này khiến cho cô cạn lời.
" Đương nhiên là tôi sẽ mời, cậu làm gì có tiền?" - Bàn tay to lớn của anh lúc này vẫn hiên ngang đặt ở trên đầu cô, thỉnh thoảng còn vuốt ve nhè nhẹ, phản chiếu trong đôi con ngươi màu đen láy của anh chính là hình ảnh ngây ngốc của cô.
Tô Gia Hân nghĩ ngợi rồi nói khẽ:
" Khi nãy, tôi vô tình nhìn thấy thẻ căn cước của anh, 30/4...".
Vương chủ nợ nhếch một bên chân mày, thái độ ngạo mạn lại nghi hoặc nhìn cô rồi hỏi lại:
" Thì sao?".
" Anh... cung Kim Ngưu".
" Sao? Cung Kim Ngưu đa số đều là người đẹp trai có đúng không?".
Tô Gia Hân lắc lắc đầu, cô không hề khinh bỉ cái vẻ tự luyến của anh mà chỉ chậm rãi lên tiếng:
" Lúc nãy tôi có xem về cung Hoàng Đạo, nghe đồn... Kim Ngưu... rất keo kiệt...".
".........".
Vương Nhất Hạo ngừng xoa đầu cô, chuyển sang bẹo má, giọng anh trầm ấm, có chút ngông nhưng lại ẩn chứa một vài sự bất lực:
" Rửa chén xong thì đi thay đồ, chuẩn bị xong sẽ đi, đừng có để tôi đợi lâu đấy!".
Nói xong anh bỏ đi, để lại cô gái nhỏ đứng đó uất ức rên rỉ.
Chàng trai ra ngoài phòng khách ngồi ở sofa, anh thở dài bực dọc nhìn vào bên trong bếp rồi lẩm nhẩm:
" Vốn dĩ cảm thấy cô ấy là cung Bọ Cạp thì có phần vô lý bởi cái tính cách có chút yếu đuối kia ... giờ thì rõ rồi, quả nhiên là Bọ Cạp, đúng là thù dai mà. Dù mất trí nhớ nhưng trong tiềm thức vẫn không quên việc khi còn đi học mình bắt nạt cô ấy từ lớp 10 đến tận lớp 12".
Đúng là đồ ngốc, còn trưng ra gương mặt như đang nói trông anh chẳng hề giống Kim Ngưu chút nào.
Đương nhiên anh đây là Kim Ngưu rồi, động đến tiền bạc liền nhảy dựng lên, từ khi sinh ra đến tận bây giờ chẳng ai ăn được một đồng từ anh chứ đừng nói đến việc mượn tiền.
Tô Gia Hân nhắm mắt lại, thở ra một hơi đầy mãn nguyện, rồi lên tiếng:
" Mọi thứ đều rất tuyệt, không có gì để bàn cãi\~".
Chàng trai từ trong bếp đi ra ngoài, cầm trên tay đĩa trái cây được gọt tỉ mỉ đặt lên bàn phía bên cạnh cô gái, dường như đang tận hưởng nên cô không biết rằng anh đã ngồi bên cạnh cô lúc nào.
Vương Nhất Hạo nhìn cô gái đang nằm thư thái, gương mặt anh dịu dàng và vô cùng thâm tình.
Tô Gia Hân đang nhắm mắt tận hưởng đương nhiên không biết được chàng trai đang làm gì, cô còn nghĩ anh vẫn đang ở trong bếp.
Chàng trai dùng nĩa xăm một quả nho, giọng nói vô cùng gợi đòn:
" Mở miệng".
Cô gái mở mắt, gương mặt vô cùng đẹp của anh xuất hiện, tim cô lỡ mất một nhịp nhưng cũng cố bình tĩnh mà hỏi lại:
" Hả?".
Vương chủ nợ đưa quả nho đến bên miệng cô, nhìn vào hai tay đang được massage, nghênh mặt:
" Tay bị như thế kia thì sao cử động được, tôi đây có lòng tốt bón cho cậu ăn, đừng có cự nự, mở miệng".
Tô Gia Hân chẳng hiểu sao bản thân lại không từ chối, dường như trong tiềm thức đã quá quen với cái bộ dạng này, nhanh chóng mở miệng.
Trái nho mát lạnh lại ngọt ngào được bỏ vào miệng cô, cả cơ thể của cô như tan chảy rồi.
Tiếp đó chàng trai lại đưa thêm một miếng dưa hấu đến, vì quá to cho nên cô chỉ đành cắn một ít, không tránh khỏi việc nước của miếng dưa dính đầy miệng, chàng trai nhíu mày đôi chút, vươn tay rồi lau đi vệt nước đo đỏ dính lên miệng cô.
" Đúng là hệt như trẻ con, có thật là cậu đã 26 không vậy?".
Tô Gia Hân đóng băng, tuy có chút ngượng ngùng nhưng cô không khó chịu với cái động chạm đó của anh.
Từ dạo đó trở đi, chẳng biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, mà số lần anh tự nhiên chạm vào cô tăng lên đáng kể.
Cô rửa chén ở trong bếp, anh ở ngoài đi vào liền tự tiện xoa xoa đầu cô rồi nói:
" Siêng năng thế là tốt, chủ nợ kiêm người 'bị' theo đuổi là tôi đây hôm nay sẽ tốt bụng đưa cậu đi ăn nhà hàng nổi tiếng trong thành phố".
" Anh ... mời sao?" - Cô gái nhỏ thỏ thẻ.
Anh nghênh mặt lên, gương mặt đẹp trai khó ưa này khiến cho cô cạn lời.
" Đương nhiên là tôi sẽ mời, cậu làm gì có tiền?" - Bàn tay to lớn của anh lúc này vẫn hiên ngang đặt ở trên đầu cô, thỉnh thoảng còn vuốt ve nhè nhẹ, phản chiếu trong đôi con ngươi màu đen láy của anh chính là hình ảnh ngây ngốc của cô.
Tô Gia Hân nghĩ ngợi rồi nói khẽ:
" Khi nãy, tôi vô tình nhìn thấy thẻ căn cước của anh, 30/4...".
Vương chủ nợ nhếch một bên chân mày, thái độ ngạo mạn lại nghi hoặc nhìn cô rồi hỏi lại:
" Thì sao?".
" Anh... cung Kim Ngưu".
" Sao? Cung Kim Ngưu đa số đều là người đẹp trai có đúng không?".
Tô Gia Hân lắc lắc đầu, cô không hề khinh bỉ cái vẻ tự luyến của anh mà chỉ chậm rãi lên tiếng:
" Lúc nãy tôi có xem về cung Hoàng Đạo, nghe đồn... Kim Ngưu... rất keo kiệt...".
".........".
Vương Nhất Hạo ngừng xoa đầu cô, chuyển sang bẹo má, giọng anh trầm ấm, có chút ngông nhưng lại ẩn chứa một vài sự bất lực:
" Rửa chén xong thì đi thay đồ, chuẩn bị xong sẽ đi, đừng có để tôi đợi lâu đấy!".
Nói xong anh bỏ đi, để lại cô gái nhỏ đứng đó uất ức rên rỉ.
Chàng trai ra ngoài phòng khách ngồi ở sofa, anh thở dài bực dọc nhìn vào bên trong bếp rồi lẩm nhẩm:
" Vốn dĩ cảm thấy cô ấy là cung Bọ Cạp thì có phần vô lý bởi cái tính cách có chút yếu đuối kia ... giờ thì rõ rồi, quả nhiên là Bọ Cạp, đúng là thù dai mà. Dù mất trí nhớ nhưng trong tiềm thức vẫn không quên việc khi còn đi học mình bắt nạt cô ấy từ lớp 10 đến tận lớp 12".
Đúng là đồ ngốc, còn trưng ra gương mặt như đang nói trông anh chẳng hề giống Kim Ngưu chút nào.
Đương nhiên anh đây là Kim Ngưu rồi, động đến tiền bạc liền nhảy dựng lên, từ khi sinh ra đến tận bây giờ chẳng ai ăn được một đồng từ anh chứ đừng nói đến việc mượn tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.