Chương 3: Chương 1.3
Đản Đản
23/12/2016
Cười gượng, anh chẳng buồn giải thích.
Què nên không lấy được vợ, nhưng anh không què! Cho nên, anh muốn tìm một người vợ, đó có lẽ không phải chuyện khó.
Lần thứ hai gặp gỡ, cô phát hiện đã có thêm chút hứng thú đối với anh.
- Còn chưa hỏi cậu, tối hôm đó thế nào? – Hôm nay làm ca trưa, An Tử Minh vừa đứng vào vị trí bên quầy tiếp tân, người đồng nghiệp cùng làm ca trưa cũng là người bạn thân của cô Hồ Khả Khả không nén nổi tò mò.
- Không tồi, không tồi! – An Tử Minh trả lời qua quýt mấy câu.
- Cậu thấy có được không? Mấy hôm nay anh ta có gọi điện hẹn cậu gặp nhau lần nữa không? Hay là các cậu đã hẹn lần hai rồi? – Hồ Khả Khả nôn nóng hỏi, bạn trai cô cũng đã sốt ruột giục cô hỏi mấy lần, xem hai người đó rất cuộc có thành hay không!
Thế nhưng, Minh Minh bị ép lên lưng cọp, nếu không sợ làm khó cô bạn, Minh Minh sớm đã chối phắt chuyện xem mặt này.
Theo quy luật của việc xem mặt, nếu hai bên có ý phát triển quan hệ, thời gian hẹn hò lần thứ hai sẽ không quá xa. Mấy ngày hôm nay cô đều để ý quan sát vẻ mặt của Minh Minh, thấy Minh Minh vẫn không có gì khác thường, khiến mỗi lần cô muốn thăm dò đều rất khó mở lời.
Khóe môi An Tử Minh hơi nhếch ra. Thực ra, buổi tối hôm đó, cô và cái “anh chàng què” ưu tú kia ngay cả số điện thoại còn chưa trao đổi chứ đừng nói đến hẹn gặp mặt lần hai. Đối với kết thúc này, cô thấy rất vừa ý! Nụ cười trên môi cô rõ hơn.
Mỗi khi cô cười đều rất xinh đẹp, nó khiến người khác có cảm giác giống như giữa ngày hè oi bức được ăn một que kem mát lạnh, đẹp ngọt ngào và cuốn hút.
Hai người tuy đang nói chuyện phiếm, thế nhưng An Tử Minh vẫn giữ nguyên tư thế, mắt không ngó ngang, người đứng thẳng, trang nghiêm hướng về các “bệnh viên” đang chuẩn bị đi vào, trên môi thường trực một nụ cười thân thiện.
Họ làm tiếp tân cho một bệnh viện tư nhân có chế độ đãi ngộ rất tốt.
- Nhìn vẻ mặt của cậu kìa, thực sự là không tồi à? – Khả Khả vui mừng.
- Không! Mình vui như thế này là do cảm giác bị bạn bè bán rẻ đấy thôi, khá lắm! – Giội gáo nước lạnh vào người bạn thân, môi cô cong lên một đường lộ rõ hàm ý sâu xa.
Qủa nhiên, khuôn mặt thanh tú của Khả Khả lập tức xịu xuống thất vọng.
- Thực sự tệ thế à? Chính Triệt nói đối phương là người ưu tú hiếm có khó tìm mà!
Ưu tú thì đành là ưu tú, nhưng tiếc rằng là một chàng què ưu tú!
- Không lẽ cái người ưu tú đó lại quá cao ngạo à? – Người bạn thân của cô không ngừng đoán mò.
Anh ta dám! Đôi mắt đẹp của Tử Minh ngước lên một chút. May mà cái anh chàng “ưu tú” đó không dám, nếu như anh ta dám, lúc rời đi, chắc hẳn cô đã không tỏ ra “thanh nhã” đến như thế.
Quay mặt sang phía Khả Khả, miệng cười ngọt ngào, đôi mắt tròn to không ngừng chớp chớp:
- Cưng à, người yêu của cậu mới là “ưu tú” hiếm có khó tìm đấy! – Nếu cô nhìn không ra cái tính toán khôn ngoan của Hách Chính Triệt thì cô đã chẳng phải là An Tử Minh.
Nếu giới thiệu thành công, Hách Chính Triệt có thể ỷ vào cái thân phận “ông tơ xe chỉ hồng” để trục lợi một cách “hợp lý”, thực hiện cái mơ ước đêm ngày của anh ta là sau khi tốt nghiệp có thể ở lại cái văn phòng luật nổi tiếng mà anh ta đang thực tập làm việc.
Hách Chính Triệt là “nhân tinh”, cũng chỉ có cô gái đơn giản như Khả Khả mới có thể vui lòng làm trâu làm ngựa cho anh ta, cô – vốn có thành tích học tập xuất sắc, vậy mà do người yêu đề nghị, đã hi sinh cơ hội vào đại học của bản thân để lao vào làm thêm kiếm tiền học phí cho anh ta.
Từ một cô gái trẻ trung vô tư, giờ đây ngay cả khi đi chợ mua rau, cũng tính toán chi li đến mức sẵn sàng kỳ kèo so đo với những người bán rau về mấy đồng mua hành.
Trước nay, An Tử Minh đều không tin rằng tình yêu có được nhờ vào sự hy sinh như vậy. Một người con trai, lấy “nếu như yêu” làm cớ để yêu cầu bạn hy sinh bản thân, liệu anh ta có thực sự yêu bạn? Người con gái mà ngay cả chính bản thân mình cũng không trân trọng, người khác làm sao có thể trân trọng họ đây?
Cô gái hai mươi hai tuổi An Tử Minh, tự nhận mình không hiểu gì về tình yêu, tất nhiên cũng không thể hiểu, vì sao có thể vì một người con trai mà hy sinh cả tương lai của mình? Nếu như cô là Khả Khả, nếu thành tích học tập của cô cũng xuất sắc như Khả Khả, nếu như cô có thêm một chút hứng thú với việc học, khi người yêu đưa ra đề nghị như vậy, cô nhất định sẽ hỏi ngược lại đối phương: “Hay là, thế này có được không, em sẽ học đại học, sau này em sẽ cố kiếm tiền, để anh được sống những ngày thật tốt đẹp?”
Què nên không lấy được vợ, nhưng anh không què! Cho nên, anh muốn tìm một người vợ, đó có lẽ không phải chuyện khó.
Lần thứ hai gặp gỡ, cô phát hiện đã có thêm chút hứng thú đối với anh.
- Còn chưa hỏi cậu, tối hôm đó thế nào? – Hôm nay làm ca trưa, An Tử Minh vừa đứng vào vị trí bên quầy tiếp tân, người đồng nghiệp cùng làm ca trưa cũng là người bạn thân của cô Hồ Khả Khả không nén nổi tò mò.
- Không tồi, không tồi! – An Tử Minh trả lời qua quýt mấy câu.
- Cậu thấy có được không? Mấy hôm nay anh ta có gọi điện hẹn cậu gặp nhau lần nữa không? Hay là các cậu đã hẹn lần hai rồi? – Hồ Khả Khả nôn nóng hỏi, bạn trai cô cũng đã sốt ruột giục cô hỏi mấy lần, xem hai người đó rất cuộc có thành hay không!
Thế nhưng, Minh Minh bị ép lên lưng cọp, nếu không sợ làm khó cô bạn, Minh Minh sớm đã chối phắt chuyện xem mặt này.
Theo quy luật của việc xem mặt, nếu hai bên có ý phát triển quan hệ, thời gian hẹn hò lần thứ hai sẽ không quá xa. Mấy ngày hôm nay cô đều để ý quan sát vẻ mặt của Minh Minh, thấy Minh Minh vẫn không có gì khác thường, khiến mỗi lần cô muốn thăm dò đều rất khó mở lời.
Khóe môi An Tử Minh hơi nhếch ra. Thực ra, buổi tối hôm đó, cô và cái “anh chàng què” ưu tú kia ngay cả số điện thoại còn chưa trao đổi chứ đừng nói đến hẹn gặp mặt lần hai. Đối với kết thúc này, cô thấy rất vừa ý! Nụ cười trên môi cô rõ hơn.
Mỗi khi cô cười đều rất xinh đẹp, nó khiến người khác có cảm giác giống như giữa ngày hè oi bức được ăn một que kem mát lạnh, đẹp ngọt ngào và cuốn hút.
Hai người tuy đang nói chuyện phiếm, thế nhưng An Tử Minh vẫn giữ nguyên tư thế, mắt không ngó ngang, người đứng thẳng, trang nghiêm hướng về các “bệnh viên” đang chuẩn bị đi vào, trên môi thường trực một nụ cười thân thiện.
Họ làm tiếp tân cho một bệnh viện tư nhân có chế độ đãi ngộ rất tốt.
- Nhìn vẻ mặt của cậu kìa, thực sự là không tồi à? – Khả Khả vui mừng.
- Không! Mình vui như thế này là do cảm giác bị bạn bè bán rẻ đấy thôi, khá lắm! – Giội gáo nước lạnh vào người bạn thân, môi cô cong lên một đường lộ rõ hàm ý sâu xa.
Qủa nhiên, khuôn mặt thanh tú của Khả Khả lập tức xịu xuống thất vọng.
- Thực sự tệ thế à? Chính Triệt nói đối phương là người ưu tú hiếm có khó tìm mà!
Ưu tú thì đành là ưu tú, nhưng tiếc rằng là một chàng què ưu tú!
- Không lẽ cái người ưu tú đó lại quá cao ngạo à? – Người bạn thân của cô không ngừng đoán mò.
Anh ta dám! Đôi mắt đẹp của Tử Minh ngước lên một chút. May mà cái anh chàng “ưu tú” đó không dám, nếu như anh ta dám, lúc rời đi, chắc hẳn cô đã không tỏ ra “thanh nhã” đến như thế.
Quay mặt sang phía Khả Khả, miệng cười ngọt ngào, đôi mắt tròn to không ngừng chớp chớp:
- Cưng à, người yêu của cậu mới là “ưu tú” hiếm có khó tìm đấy! – Nếu cô nhìn không ra cái tính toán khôn ngoan của Hách Chính Triệt thì cô đã chẳng phải là An Tử Minh.
Nếu giới thiệu thành công, Hách Chính Triệt có thể ỷ vào cái thân phận “ông tơ xe chỉ hồng” để trục lợi một cách “hợp lý”, thực hiện cái mơ ước đêm ngày của anh ta là sau khi tốt nghiệp có thể ở lại cái văn phòng luật nổi tiếng mà anh ta đang thực tập làm việc.
Hách Chính Triệt là “nhân tinh”, cũng chỉ có cô gái đơn giản như Khả Khả mới có thể vui lòng làm trâu làm ngựa cho anh ta, cô – vốn có thành tích học tập xuất sắc, vậy mà do người yêu đề nghị, đã hi sinh cơ hội vào đại học của bản thân để lao vào làm thêm kiếm tiền học phí cho anh ta.
Từ một cô gái trẻ trung vô tư, giờ đây ngay cả khi đi chợ mua rau, cũng tính toán chi li đến mức sẵn sàng kỳ kèo so đo với những người bán rau về mấy đồng mua hành.
Trước nay, An Tử Minh đều không tin rằng tình yêu có được nhờ vào sự hy sinh như vậy. Một người con trai, lấy “nếu như yêu” làm cớ để yêu cầu bạn hy sinh bản thân, liệu anh ta có thực sự yêu bạn? Người con gái mà ngay cả chính bản thân mình cũng không trân trọng, người khác làm sao có thể trân trọng họ đây?
Cô gái hai mươi hai tuổi An Tử Minh, tự nhận mình không hiểu gì về tình yêu, tất nhiên cũng không thể hiểu, vì sao có thể vì một người con trai mà hy sinh cả tương lai của mình? Nếu như cô là Khả Khả, nếu thành tích học tập của cô cũng xuất sắc như Khả Khả, nếu như cô có thêm một chút hứng thú với việc học, khi người yêu đưa ra đề nghị như vậy, cô nhất định sẽ hỏi ngược lại đối phương: “Hay là, thế này có được không, em sẽ học đại học, sau này em sẽ cố kiếm tiền, để anh được sống những ngày thật tốt đẹp?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.