Chương 14
Na Khẩu Trùng
01/06/2017
Tịnh Tề thầm kêu không ổn, vội vã chống
nạng muốn về phòng, ai ngờ còn chưa nhấc chân, chân trái đã đau hai ngày nay đột nhiên mất đi cảm giác, anh lập tức ngã xuống đất.
Bà Cảnh trong phòng nghe thấy tiếng động bèn chạy ra ban công, Tịnh Tề đang vô lực ngồi dựa vào tường, nạng rơi hai bên người, tay đặt trên phần chân cụt, mồ hôi lạnh rơi dọc theo hai má.
“Tịnh Tề, lại chuột rút à?” Bà Cảnh hỏi, ngồi xổm xuống giúp con nắn phần chân cụt đang co rút theo chiều ngược lại.
Tịnh Tề gật đầu, cố nặn nụ cười an ủi mẹ: “Không sao ạ, một lát là hết thôi.”
Bà Cảnh luồn tay xuống nách Tịnh Tề định nhấc anh lên, “Cố gắng một chút, đi vào phòng trong chườm ấm, ngồi dưới đất lạnh.” Bà Cảnh nói.
Chân trái tê buốt dần dần khôi phục cảm giác, dưới sự trợ giúp của mẹ, Tịnh Tề gắng gượng đứng lên, nhưng không thể nào cất bước. Anh đành phải dựa vào bờ vai già cả của mẹ, mượn sức mẹ, chậm rãi lê về phòng.
Bà Cảnh tuột quần bò ra khỏi chân trái cứng ngắc của Tịnh Tề, ống chân gầy gò đã sưng gấp đôi bình thường.
“Mẹ, không sao đâu, hai ngày vừa rồi lạnh quá ấy mà.” Tịnh Tề thấy mẹ mình đau lòng sắp khóc, cố tỏ ra thoải mái nói.
“Lạnh cái gì mà lạnh, rõ ràng là vì mệt…” Bà Cảnh vừa nói vừa mát xa phần chân cụt vẫn chưa hết chuột rút của Tịnh Tề.
Đến khi chỗ chân cụt tím tái trở nên đỏ ửng, bà Cảnh mới dừng tay, nhẹ nhàng sờ phần đầu của đoạn cụt, thong thả giúp Tịnh Tề vận động các khớp xương, cho đến khi xác định đã hết chuột rút, mới nhẹ nhàng vỗ một cái lên đó, “Tự con cử động xem, còn đau hay không.” Bà Cảnh nói.
Tịnh Tề nghe lời di di chân, an ủi mẹ: “Không còn đau chút nào ạ.”
Bà Cảnh lườm con, rồi vội vàng đặt gối ra sau đầu anh, để anh thư thái tựa lên trên, bà càm ràm: “Con lừa ai đấy hả? Tưởng mẹ chưa bao giờ chuột rút hay sao? Kiểu gì cũng phải đau hai ba ngày. Con ấy, mấy ngày tới an phận đi, đừng cố sức nữa, về sau cái chân này còn muốn lắp chân giả mà, đừng chủ quan quá.”
Vừa nói vừa giúp anh mát xa chân trái.
Chân trái vừa rồi còn tê buốt giờ bắt đầu đau như kim châm, Tịnh Tề không khỏi cau chặt lông mày, cắn môi chống chọi với đau đớn.
“Tịnh Tề, mai nghỉ phép đi châm cứu nhé, đã lâu rồi con không đi.” Bà Cảnh không đành lòng nhìn con chịu khổ, cúi đầu khuyên bảo.
“Không được đâu, công ty có nhiều chuyện, nếu con xin nghỉ tổng giám đốc Tô sẽ mất hứng, Ninh Nhi cũng lo lắng.” Tịnh Tề lập tức nhổm dậy khỏi gối, vội vàng đáp.
Bà Cảnh thở dài, tay không ngừng nắn bóp trên đầu gối Tịnh Tề, “Con với Cố tiểu thư…”
Cảnh Tịnh Tề đột nhiên nở nụ cười, gương mặt nhợt nhạt trở nên phấn chấn, “Mẹ, về sau mẹ gọi cô ấy là Ninh Nhi thôi. Con rất yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con, chúng con nhất định sẽ hạnh phúc. Con của mẹ sẽ hạnh phúc.”
Bà Cảnh đắp chăn lên chân Tịnh Tề, nhỏ giọng nói: “Để mẹ lấy túi chườm cho con.” Nói xong vội vã ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, bà Cảnh đã lau nước mắt đang đong đầy, nhìn con chịu đau, bà thương tâm, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của con, bà càng thương tâm. Tuy bà không cho rằng Tịnh Tề kém cỏi hơn những thanh niên khác, nhưng nhìn con mình vì khuyết tật mà lần lượt bị trường học, công ty cự tuyệt, bà thật sự không đành lòng nhìn con chịu thêm nỗi đau ái tình.
Ninh Nhi là cô gái tốt, nhưng cô bé vẫn chỉ là đứa trẻ, hôm nay cô bé lựa chọn, ngày mai còn kiên trì hay không? Cho dù có, người nhà của cô nhất định sẽ phản đối, đến lúc đó, người khổ nhất vẫn là Tịnh Tề của bà.
Nhưng mà, những lời này bà không dám nói với Tịnh Tề, con trai của bà trước nay đều lạc quan kiên cường như vậy, chưa bao giờ vì mất một chân mà coi thường bản thân, bà không thể vì tổn thương sau này mà tước đoạt hạnh phúc hiện tại của con.
Tình cảnh bảy năm trước lại hiện lên trước mắt bà, bà nhắm mắt lại, cố nén không để nước mắt chảy ra.
“Tịnh Tề, con ngoan của mẹ, là mẹ hại con…” Bà Cảnh lẩm bẩm, không để ý đến miệng của túi nước nóng đang trào ra tay mình.
“Mẹ! Cẩn thận!” Phía sau truyền đến tiếng kêu của Tịnh Tề, bà Cảnh cả kinh, nhất thời chưa kịp phản ứng, sẩy tay làm rơi phích nước xuống đất.
Choang một tiếng, phích nước đổ ra, nước sôi văng khắp nơi, Tịnh Tề phía sau nhanh chóng nhảy tới, dùng thân thể của mình bảo vệ mẹ.
“Mẹ! Mẹ không sao chứ?” Tịnh Tề đỡ lấy bà Cảnh còn chưa hoàn hồn, chân trái vì quá sức mà run run.
Bà Cảnh lắc đầu, vội vàng ngồi xổm xuống xem tình trạng của Tịnh Tề, đùi trái bị nước nóng bắn phải, phồng rộp lên.
“Tịnh Tề, sao con lại đi ra chứ…” Mắt bà Cảnh lại ươn ướt, con trai luôn xuất hiện mỗi khi bà gặp nguy hiểm, nhưng lần nào cũng bị thương…
“Con định vào nhà vệ sinh. Mẹ, không sao đâu, mẹ đừng căng thẳng.” Tịnh Tề vỗ lưng mẹ nói.
“Đau không?” Bà Cảnh rón rén sờ vào vết rộp.
“Không đau tí nào ạ, chỉ hơi nóng thôi, coi như là chườm nóng đi, lát nữa con lấy kim chọc vỡ nó là được rồi.” Tịnh Tề vừa nói vừa chống tường nhảy vào nhà vệ sinh, bà Cảnh đau lòng, bà biết, nếu không có chỗ dựa, Tịnh Tề đã không đứng nổi.
Bà Cảnh trong phòng nghe thấy tiếng động bèn chạy ra ban công, Tịnh Tề đang vô lực ngồi dựa vào tường, nạng rơi hai bên người, tay đặt trên phần chân cụt, mồ hôi lạnh rơi dọc theo hai má.
“Tịnh Tề, lại chuột rút à?” Bà Cảnh hỏi, ngồi xổm xuống giúp con nắn phần chân cụt đang co rút theo chiều ngược lại.
Tịnh Tề gật đầu, cố nặn nụ cười an ủi mẹ: “Không sao ạ, một lát là hết thôi.”
Bà Cảnh luồn tay xuống nách Tịnh Tề định nhấc anh lên, “Cố gắng một chút, đi vào phòng trong chườm ấm, ngồi dưới đất lạnh.” Bà Cảnh nói.
Chân trái tê buốt dần dần khôi phục cảm giác, dưới sự trợ giúp của mẹ, Tịnh Tề gắng gượng đứng lên, nhưng không thể nào cất bước. Anh đành phải dựa vào bờ vai già cả của mẹ, mượn sức mẹ, chậm rãi lê về phòng.
Bà Cảnh tuột quần bò ra khỏi chân trái cứng ngắc của Tịnh Tề, ống chân gầy gò đã sưng gấp đôi bình thường.
“Mẹ, không sao đâu, hai ngày vừa rồi lạnh quá ấy mà.” Tịnh Tề thấy mẹ mình đau lòng sắp khóc, cố tỏ ra thoải mái nói.
“Lạnh cái gì mà lạnh, rõ ràng là vì mệt…” Bà Cảnh vừa nói vừa mát xa phần chân cụt vẫn chưa hết chuột rút của Tịnh Tề.
Đến khi chỗ chân cụt tím tái trở nên đỏ ửng, bà Cảnh mới dừng tay, nhẹ nhàng sờ phần đầu của đoạn cụt, thong thả giúp Tịnh Tề vận động các khớp xương, cho đến khi xác định đã hết chuột rút, mới nhẹ nhàng vỗ một cái lên đó, “Tự con cử động xem, còn đau hay không.” Bà Cảnh nói.
Tịnh Tề nghe lời di di chân, an ủi mẹ: “Không còn đau chút nào ạ.”
Bà Cảnh lườm con, rồi vội vàng đặt gối ra sau đầu anh, để anh thư thái tựa lên trên, bà càm ràm: “Con lừa ai đấy hả? Tưởng mẹ chưa bao giờ chuột rút hay sao? Kiểu gì cũng phải đau hai ba ngày. Con ấy, mấy ngày tới an phận đi, đừng cố sức nữa, về sau cái chân này còn muốn lắp chân giả mà, đừng chủ quan quá.”
Vừa nói vừa giúp anh mát xa chân trái.
Chân trái vừa rồi còn tê buốt giờ bắt đầu đau như kim châm, Tịnh Tề không khỏi cau chặt lông mày, cắn môi chống chọi với đau đớn.
“Tịnh Tề, mai nghỉ phép đi châm cứu nhé, đã lâu rồi con không đi.” Bà Cảnh không đành lòng nhìn con chịu khổ, cúi đầu khuyên bảo.
“Không được đâu, công ty có nhiều chuyện, nếu con xin nghỉ tổng giám đốc Tô sẽ mất hứng, Ninh Nhi cũng lo lắng.” Tịnh Tề lập tức nhổm dậy khỏi gối, vội vàng đáp.
Bà Cảnh thở dài, tay không ngừng nắn bóp trên đầu gối Tịnh Tề, “Con với Cố tiểu thư…”
Cảnh Tịnh Tề đột nhiên nở nụ cười, gương mặt nhợt nhạt trở nên phấn chấn, “Mẹ, về sau mẹ gọi cô ấy là Ninh Nhi thôi. Con rất yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con, chúng con nhất định sẽ hạnh phúc. Con của mẹ sẽ hạnh phúc.”
Bà Cảnh đắp chăn lên chân Tịnh Tề, nhỏ giọng nói: “Để mẹ lấy túi chườm cho con.” Nói xong vội vã ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, bà Cảnh đã lau nước mắt đang đong đầy, nhìn con chịu đau, bà thương tâm, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của con, bà càng thương tâm. Tuy bà không cho rằng Tịnh Tề kém cỏi hơn những thanh niên khác, nhưng nhìn con mình vì khuyết tật mà lần lượt bị trường học, công ty cự tuyệt, bà thật sự không đành lòng nhìn con chịu thêm nỗi đau ái tình.
Ninh Nhi là cô gái tốt, nhưng cô bé vẫn chỉ là đứa trẻ, hôm nay cô bé lựa chọn, ngày mai còn kiên trì hay không? Cho dù có, người nhà của cô nhất định sẽ phản đối, đến lúc đó, người khổ nhất vẫn là Tịnh Tề của bà.
Nhưng mà, những lời này bà không dám nói với Tịnh Tề, con trai của bà trước nay đều lạc quan kiên cường như vậy, chưa bao giờ vì mất một chân mà coi thường bản thân, bà không thể vì tổn thương sau này mà tước đoạt hạnh phúc hiện tại của con.
Tình cảnh bảy năm trước lại hiện lên trước mắt bà, bà nhắm mắt lại, cố nén không để nước mắt chảy ra.
“Tịnh Tề, con ngoan của mẹ, là mẹ hại con…” Bà Cảnh lẩm bẩm, không để ý đến miệng của túi nước nóng đang trào ra tay mình.
“Mẹ! Cẩn thận!” Phía sau truyền đến tiếng kêu của Tịnh Tề, bà Cảnh cả kinh, nhất thời chưa kịp phản ứng, sẩy tay làm rơi phích nước xuống đất.
Choang một tiếng, phích nước đổ ra, nước sôi văng khắp nơi, Tịnh Tề phía sau nhanh chóng nhảy tới, dùng thân thể của mình bảo vệ mẹ.
“Mẹ! Mẹ không sao chứ?” Tịnh Tề đỡ lấy bà Cảnh còn chưa hoàn hồn, chân trái vì quá sức mà run run.
Bà Cảnh lắc đầu, vội vàng ngồi xổm xuống xem tình trạng của Tịnh Tề, đùi trái bị nước nóng bắn phải, phồng rộp lên.
“Tịnh Tề, sao con lại đi ra chứ…” Mắt bà Cảnh lại ươn ướt, con trai luôn xuất hiện mỗi khi bà gặp nguy hiểm, nhưng lần nào cũng bị thương…
“Con định vào nhà vệ sinh. Mẹ, không sao đâu, mẹ đừng căng thẳng.” Tịnh Tề vỗ lưng mẹ nói.
“Đau không?” Bà Cảnh rón rén sờ vào vết rộp.
“Không đau tí nào ạ, chỉ hơi nóng thôi, coi như là chườm nóng đi, lát nữa con lấy kim chọc vỡ nó là được rồi.” Tịnh Tề vừa nói vừa chống tường nhảy vào nhà vệ sinh, bà Cảnh đau lòng, bà biết, nếu không có chỗ dựa, Tịnh Tề đã không đứng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.